Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 610: Không Thuận Mắt
H
ôm nay Trương Dương có được thu hoạch khá lớn, đầu tiên là đã thỏa hiệp xong với Chung Lâm, cung cấp vấn đề phục vụ chữa trị trong quá trình tổ chức giải thể thao tỉnh. Người như Chung Lâm rất nhiệt tình, sự nhiệt tình của gã càng biểu hiện ở sự nhiệt tình với các hoạt động xã hội.
Chung Hải Yến nghe nói Khưu Phụng Tiên là trợ lý chủ tịch tập đoàn Tinh Toàn, liền rất hứng thú với cô ấy, điều này cũng khó trách, có người phụ nữ nào không thích sản phẩm vàng bạc chứ? Chung Hải Yến nói: “Tinh Toàn ở Nam Tích cũng có tiệm chuyên bán đồ, tôi đã đến đó mấy lần, đồ bên trong đều đắt thật là đắt.”
Khưu PHụng Tiên cười nói: “Chung tiểu thư sao lại nói vậy?”
Chung Hải Yến nói: “Cùng là sản phẩm đồ vàng, mỗi gram của các cô đều đắt hơn các hãng khác khoảng 20 tệ.”
Chung Lâm hơi hiếu kỳ nói: “Đúng thế, tháng trước tôi mua cho vợ một sợi dây chuyền, cùng trọng lượng vậy, mà đắt hơn so với cửa hàng khác những 200 tệ.”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Vậy thì anh có hỏi phu nhân nhà mình, tại sao chị ấy lại chọn trang sức của chúng tôi, mà không chọn của những cửa hàng khác không?”
Chung Lâm cười đau khổ nói: “Tôi cũng không hiểu, có lẽ là do cô ấy thích.”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Thế thì đúng rồi. Vàng cùng trọng lượng như nhau, các hãng khác làm ra, khách hàng để ý là ở tỉ lệ vàng, cũng có nghĩa là, để ý đến giá trị của số vàng đó. Nhưng cái mà Tinh Toàn chúng tôi làm là thiết kế. Chúng tôi bán đắt hơn các sản phẩm hãng khác, là vì chúng tôi phải thiết kế lên mẫu, những điều này đều phải có thêm phụ phí cả, cũng là thứ độc đáo quý giá nhất của thành phẩm.”
Trương Dương cảm thán nói: “Tiền của phụ nữ thật là dễ kiếm!”
Khưu Phụng Tiên nói: “Từ câu này của chủ nhiệm Trương đã biết rằng anh rất nặng nề về gia trưởng, và sâu thẳm trong con người anh không coi phụ nữ chúng tôi ra gì.”
Trương Dương nói: “Có trời đất chứng giám, tôi từ trước đến giờ đều xem trọng phụ nữ cả, tôi cho rằng người vĩ đại nhất trên thế giới này là phụ nữ, nếu không có họ, loài người làm sao có thể sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống được, nền văn minh của chúng ta làm sao được tiếp tục phát triển được?”
Chung Lâm và Từ Quang Thắng đều không nhịn được cười.
Khưu Phụng Tiên và Chung Hải Yến đều là những người từng trải, câu này của Trương Dương hơi thô, nhưng vẫn không đến độ làm cho họ xấu mặt, Khưu Phụng Tiên nói: “Người như anh quả đúng là đầy đầu những tư tưởng phong kiến, coi chị em phụ nữ chúng tôi chỉ là công cụ sinh con đẻ cái thôi.”
Chung Hải Yến nói: “Chủ nhiệm Trương, giờ đây chúng ta đề cao bình đẳng giới rồi. Anh không thể nào dùng những quan niệm cũ đó để nhìn nhận xã hội hiện tại được, chẳng ai quy định phụ nữ chúng tôi nhất định phải ở nhà sinh con trông con.”
Chung Lâm cười ha ha nói: “Câu này nói hay lắm xã hội không ngừng phát triển, địa vị của nam nữ cũng không ngừng thay đổi, nói không chừng về sau phụ nữ đi làm đàn ông chăm con ấy chứ.”
Từ Quang Thắng nói: “Anh nói như vậy, làm tôi nhớ đến một bộ phim tôi xem mấy ngày trước, bộ phim nói về một đám đàn ông nước ngoài mang nặng tính gia trưởng, vì thương vợ, nên có bầu thay cho vợ, để cảm nhận nỗi nhọc nhằn chín tháng mười ngày.”
Chung Hải Yến cười khanh khách nói: “Sao lại thế được, đàn ông làm sao có bầu được, liệu họ có….” Vốn cô muốn nói tử cung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ở đây nhiều người như vậy, nói ra thì thật là hơi xấu hổ.
Nhưng có một điểm Chung Hải Yến đã quên mất rồi, ba người đàn ông ở đây đều là bác sĩ. Trương đại quan mặc dù không phải thân phận bác sĩ, nhưng kiếp trước từng là thần y danh tiếng lẫy lừng, tất nhiên bác sĩ không hề kị với những chủ đề như thế này. Từ Quang Thắng nói: “Sao lại không thể chứ. Đàn ông không có tử cung nhưng lại có mạc nối lớn, nuôi trứng đã được thụ tinh ở trên mạc nối lớn cũng có thể có bầu được.”
Khưu Phụng Tiên chắp hai tay nói: “Thật đúng là bệnh nghề nghiệp. Hôm nay thì tôi đã được mở mang tầm mắt thế nào là bệnh nghề nghiệp rồi, chúng ta nói về vấn đề khác đi.”
Chung Lâm cười nói: “Được, khi uống rượu đừng nói đến những thứ chuyên ngành.”
Không khí của buối tối hôm đó khá là vui vẻ. Mặc dù Khưu Phụng Tiên lần đầu tiên gặp những người này, nhưng năng lực giao tiếp xã hội của cô ấy đã có tác dụng rất lớn, hơn nữa, lại còn một cô gái giỏi giao tiếp nữa là Chung Hải Yến, nên không khí bàn tiệc rất vui, tiếng cười không ngớt.
Nếu không phải là phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh đến, thì đây sẽ là một bữa ăn trọn vẹn. Nhưng trên thế gian này luôn đầy ắp những bất ngờ. Sự xuất hiện của Mạnh Doãn Thanh hôm đó không phải là điều bất ngờ, nhưng sự xuất hiện của gã đã mang lại nhiều điều không vui.
Khi Mạnh Doãn Thanh đến mời rượu đã ngà ngà say, đằng sau gã còn có phó cục trưởng phân cục công an khu Hà Tây, Mạnh Doãn Thanh chưa đến, mà tiếng cười đã vang lên trước rồi: “Viện trưởng Chung, chủ nhiệm Từ, tôi mời mọi người uống chén rượu!”
Mạnh Doãn Thanh không phải cố ý lờ Trương Dương đi, nếu như y biết rằng Trương Dương cũng ở trong phòng nhất định không đến mời rượu, gần đây hệ thống công an thành phố Nam Tích vì chuyện bắt cóc của Cung Nhã Hinh làm ất hết hình tượng, bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, cục công an toàn là những người ăn không ngồi rồi mà thôi, phá án cứu người không bằng thể ủy. Nội bộ cục công an đều tức long sòng sọc, hậm hực với bên thể ủy, và đầu tiên là nhắm vào Trương Dương. Trước kia Mạnh Doãn Thanh cũng đã từng qua lại mấy lần với Trương Dương, nhưng cũng chỉ vì Trương Đức Phóng mà thôi, quan hệ giữa gã và Trương Đức Phóng rất tốt, từ góc độ của Mạnh Doãn Thanh, người như Trương Dương không hề biết ăn ở gì hết, lúc đầu khi Trương Dương mới đến Nam Tích, Trương Đức Phóng còn đón tiếp đàng hoàng, dù là Trương Dương có việc gì, Trương Đức Phóng đều giữ thể diện cho hắn cả. Nhưng giờ đây đến khi Trương Dương làm việc, thì hình như lúc nào cũng đối chọi lại với Trương Đức Phóng, loại người này chẳng phải là lấy oán báo ân ư? Mạnh Doãn Thanh cảm thấy rằng Trương Đức Phóng không đáng phải làm vậy, rượu thường làm cho con người có những hành động không làm chủ được, làm cho con người dám nói ra những điều không bao giờ nói.
Mạnh Doãn Thanh nhìn thấy Trương Dương, cũng hơi ngớ người, ngay lập tức cười nói: “Chủ nhiệm Trương cũng ở đây à!”
Trương Dương cười: “Mạnh cục cũng ở đây, thật là trùng hợp quá!”
Mạnh Doãn Thanh cười nói: “Tiểu thư Chung là bạn của tôi, là bạn đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi, không thể không ủng hộ đúng không?” Nửa câu trước còn tử tế, nhưng nửa câu sau đã có phần lệch lạc rồi.
Trương Dương chỉ coi như gã nói buột miệng, không nghĩ nhiều, cười nói: “Mời Mạnh cục ngồi, cùng uống chén rượu.”
Mạnh Doãn Thanh ngồi xuống bên cạnh Chung Hải Yến, cầm chén rượu lên nói: “Viện trưởng Chung, tôi kính anh một chén, tháng trước bố vợ tôi mổ, anh chăm sóc chu đáo vậy, tôi luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn anh, mà anh chẳng bao giờ cho tôi cơ hội cả.”
Chung Lâm cười nói: “Mạnh cục, chúng ta là bạn lâu rồi, không cần phải nói những lời khách sáo vậy nữa.”
Mạnh Doãn Thanh nói: “Đúng thế, giữa bạn bè thì không cần phải nói những lời khách sáo vậy nữa, nhưng giữa bạn bè thì phải tôn trọng lẫn nhau, giữ thể diện cho nhau. Viện trưởng Chung giữ thể diện cho tôi tôi luông ghi khắc, Mạnh Doãn Thanh tôi từ trước đến giờ đều ân oán phân minh, người khác đối xử với tôi thế nào tôi đều khắc cốt ghi tâm.”
Trương Dương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không được bình thường ở đây.
Từ Quang Thắng cười nói: “Mạnh cục, anh là một đảng viên mà lại ăn nói giang hồ vậy.”
Mạnh Doãn Thanh cười nói: “Thật ra con người sống trên đời đều là nể nang nhau cả thôi, tôi có được nhiều bạn như thế này, là vì tôi chân thành với bạn của tôi, bạn bè nể nang mình, thì mình không thể không tự tôn trọng lấy mình, anh nói xem có phải không, chủ nhiệm Trương?”
Tất cả mọi người ngồi ở đó đều chưa có ai say, và chẳng có ai là ngốc cả, ngay lập tức đều nhận ra câu này của Mạnh Doãn Thanh đang nhằm ám chỉ vào ai đó.
Chung Hải Yến giật mình, cô hiểu Mạnh Doãn Thanh, người này đi rất gần Trương Đức Phóng, và rất trung thành với Trương Đức Phóng, bình thường, người này rất khiêm nhường, nhưng cứ rượu vào là lá gan lại to lên trông thấy, chẳng sợ trời sợ đất, thật ra nội bộ hệ thống công an có rất nhiều người bất mãn với Trương Dương. Nguồn khách bình thường của Chung Hải Yến đều đến từ hệ thống công an nên cô hiểu họ. Nhưng Mạnh Doãn Thanh lúc này dường như đang có hơi hướm mượn rượu để công khai nhắm vào Trương Dương. Chung Hải Yến cảm thấy hơi sợ, cô sợ không phải là không có lý do, lúc đầu Hải Thiên tại sao lại sụp đổ, Đoạn Kim Long tại sao lại đến cảnh tha phương nơi xứ người, những điều đó chính cô đã tận mắt chứng kiến. Cô hiểu Trương Đức Phóng hơn cả Mạnh Doãn Thanh, Trương Đức Phóng quyết không phải là người cứ nhẫn nhịn suốt. Gã luôn xuống nước với Trương Dương, là vì gã không dây được với Trương Dương, chứ không phải là vì gã xem trọng tình bạn giữa gã và Trương Dương. Trương Đức Phóng từ trước đến giờ chưa bao giờ xem Trương Dương là bạn, giống như Trương Dương chưa bao giờ xem gã là bạn vậy.
Chung Hải Yến cười nói: “Mạnh cục, anh vừa đến đã bàn về vấn đề nghiêm trọng vậy, chúng ta nói chuyện gì nhẹ nhàng hơn được không?” Cô đang muốn chuyển đề tai.
Mạnh Doãn Thanh cũng cười, gã rót một cốc rượu, đến bên Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Trương là đại anh hùng của Nam Tích chúng ta, là tấm gương tốt đáng để hệ thống công an cảnh sát chúng tôi noi gương. Tôi mời anh một chén!”
Trương Dương đã nghe ra ý nói kháy trong lời của Mạnh Doãn Thanh rồi, trước mặt nhiều người như thế này, hắn vẫn tỏ ra thái độ rất tốt, hắn cầm chén rượu lên, mỉm cười nói: “Thế giới này làm gì có nhiều anh hùng như vậy, có một câu nói rất hay, thời thế tạo anh hùng, không phải anh muốn làm anh hùng, mà là thời thế tình thế bắt anh phải nhảy lên vị trí đó mà thôi, anh không đi làm, người khác lại không làm nổi, còn có người không muốn làm nữa. Nếu như thế này, thì cái xã hội này sẽ trở nên thế nào?” Mạnh Doãn Thanh cười ha ha nói: “Nói hay lắm. Chủ nhiệm Trương nói hay lắm, thế gian này làm quái gì có anh hùng, lũ anh hùng mẹ chúng nó đều là do ép uổng mà ra cả!”
Chung Hải Yến nghe câu này nét mặt ngay lập tức thay đổi, Mạnh Doãn Thanh đang chửi ư!
Trương đại quan vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười của hắn đã có phần lạnh lùng hơn rồi.
Chung Lâm là một người giỏi nắm bắt thế cục, thấy tình thế không đúng, vội vàng ngắt lời: “Đã bảo là không nói chuyện về vấn đề nặng nề này nữa, chúng ta uống rượu đi, khó lắm mới có cơ hội gặp nhau thế này, mọi người cùng cạn một chén thế nào?” Trương Dương nhoẻn miệng, lộ ra một hàm răng trắng, nhìn Mạnh Doãn Thanh nói: “Mạnh cục, anh uống nhiều rồi!”
Một màn yên tĩnh bao phủ, yên tĩnh đến độ dường như nghe thấy được cả nhịp thở của từng người, Chung Hải Yến bị sự yên tĩnh này làm cho phát điên lên, cô thậm chí nghi ngờ rằng, tám chữ của mình có phải tương khắc với Trương Dương hay không, hay là khi kinh doanh, chưa nhờ người xem lịch? Tại sao mỗi lần gặp mặt Trương Dương đều ra về bằng sự không vui thế này?
Mạnh Doãn Thanh nhìn Trương Dương, ánh mắt của gã không hề có ý nhượng bộ: “Uống quá chén mới dám nói sự thật….Anh là anh hùng lớn, tôi nói sai rồi hay sao?” Trương Dương cười nói: “Đến đây thôi nhé, mau về nghỉ ngơi đi, nói nhiều ắt có chỗ không hay!” Nếu như không phải có quá nhiều người ở đây, với tính khí của Trương Dương, hắn đã văng một cái tát ra rồi, có thể nói ngày hôm nay hắn đã cố gắng khống chế quá nhiều, không trở mặt ngay lập tức, đã nể nang Mạnh Doãn Thanh lắm rồi.
Mạnh Doãn Thanh nói: “Tôi lúc nào cũng ngay thẳng, chẳng bao giờ giở trò sau lưng người khác.”
Từ Quang Thắng cười nói: “Mạnh cục, anh uống hơi quá chén rồi. Tôi thấy chúng ta hôm nay uống đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại hẹn nhau tiếp!” Dù gì thì hôm nay gã làm chủ, gã thật sự không muốn mọi người không vui.
Mạnh Doãn Thanh nói: “Chủ nhiệm Trương, anh không đến làm công an thật là đáng tiếc quá.”
Khưu Phụng Tiên ngay lập tức đứng dậy nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi còn có việc, phải đi trước đây.” Trương Dương hiểu rằng ý của cô ấy là gì, cũng đứng lên theo nói: “Tôi tiễn cô!” Trương Dương không phải là sợ Mạnh Doãn Thanh, một phó cục trưởng cục công an Nam Tích hắn thật sự chẳng để tâm.
Từ Quang Thắng thấy Trương Dương đi rồi, vội vàng đuổi theo.
Chung Hải Yến tức giận nhìn Mạnh Doãn Thanh: “Mạnh cục, anh làm trò gì thế này?”
Mạnh Doãn Thanh cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi không thích ai đó, dựa vào nhà có thế lực không xem air a gì cả, chẳng có bạn bè cũng chẳng có người thân, vì thành tích của mình chẳng ngần ngại đạp lên vai người khác.”
Chung Lâm cười, mượn cớ đi vệ sinh rồi cũng đi về.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Chung Hải Yến và Mạnh Doãn Thanh, Chung Hải Yến thở dài nói: “Mạnh cục, anh ấy à, thật sự hôm nay đã uống quá chén rồi.”
Mạnh Doãn Thanh nói: “Không phải là tôi uống quá chén, mà là tôi thấy bất bình cho Trương cục, kết giao với loại bạn thế này, thật là đen đủi cả tám đời!” Gã đứng dậy lắc lư đi ra ngoài.
Phó cục trưởng cục công an khu Hà Tây Phòng Tâm Vĩ đang đứng ở ngoài đợi gã, thấy Mạnh Doãn Thanh bước ra, vội vàng bước lên trước đỡ gã, Mạnh Doãn Thanh nói: “Anh đỡ tôi làm gì? Anh tưởng là tôi say rồi à? Tôi nói cho anh hay, tôi không say!”
Phòng Tâm Vĩ cười nói: “Mạnh cục, anh đúng là dám nói, mấy lời anh nói vừa nãy nghe mát cả ruột.”
Mạnh Doãn Thanh nói: “Có gì mà không dám nói cơ chứ? Tôi sợ hắn ta cái quái gì. Chẳng phải chỉ là có chút người nâng đỡ ở sau thôi hay sao? Tôi một là không muốn thăng quan, hai là không muốn phát tài, tôi chẳng sợ hắn, tôi là tôi không bao giờ chấp nhận được cái chất tiểu nhân của một số người, mẹ kiếp, hắn là loại gì cơ chứ!”
Mạnh Doãn Thanh bước lên cửa sổ nhìn xuống, thấy Từ Quang Thắng đang đưa Trương Dương, nhìn tình hình này dường như gã muốn mời Trương Dương lên xe, nhưng Trương Dương lại từ chối, và cùng Khưu Phụng Tiên lên một chiếc taxi.
Phòng Tâm Vĩ nói: “Quan hệ giữa gã ta và người phụ nữ đó hình như không bình thường!”
Mạnh Doãn Thanh chau chau mày, đột nhiên nói: “Đi theo sau, điều tra hắn!” Phòng Tâm Vĩ ngớ ra, ngẩn ngơ nhìn Mạnh Doãn Thanh.
Mạnh Doãn Thanh nói: “Anh nghe không hiểu tôi nói gì à?”
Sau khi lên taxi, Khưu Phụng Tiên nhìn về phía Trương Dương, thấy thái độ của hắn chẳng thay đổi là mấy, mỉm cười nói: “Lần này gặp anh, cảm giác tính khí của anh đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Chỉ là một ông say thôi, tôi làm sao mà phải chấp nhặt với anh ta kia chứ?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Ngày càng có phong thái của lãnh đạo rồi đấy.”
Trương Dương nói: “Điều này không có liên quan gì đến lãnh đạo hay không cả.” Trong lòng hắn hiểu rằng, lần này vì chuyện của Cung Nhã Hinh, làm cho cả hệ thống công an cảm thấy xấu mặt, nội bộ cục công an chắc chắn có rất nhiều người bất mãn với hắn, Mạnh Doãn Thanh chỉ là một trong số đó mà thôi, gã dám dùng rượu để xả tất cả những điều trong lòng ra. Từ điểm này mà nói, Mạnh Doãn Thanh vẫn rất gan dạ.
Khưu Phụng Tiên nói: “Đúng thế, nếu như việc gì cũng phải chấp nhặt so đo, thì con người ta chẳng phải là bận chết rồi sao?”
Trương Dương cười nói: “Đang khuyên giải tôi đấy à? Yên tâm đi, một việc nhỏ như thế này tôi chẳng để tâm đâu.”
Xe taxi đã đến trước khách sạn Quân Duyên, Khưu Phụng Tiên mời: “Vào ngồi một chút.”
Trương Dương thấy đã muộn, vốn muốn chối từ, nhưng Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi giúp anh tra xem tư liệu của khách hàng đã mua chiếc tinh linh chi lệ.”
Trương Dương thật sự rất muốn biết, rốt cuộc chiếc nhẫn này thuộc về ai, hắn cười nói: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Hắn đi cùng Khưu Phụng Tiên vào trong căn phòng hào nhoáng của cô, Khưu Phụng Tiên nói: “Anh ngồi đi đã, tôi pha cho anh cốc trà.”
Trương Dương nói: “Không cần đâu, vừa nãy ăn cơm vẫn còn no lắm.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Tức đến độ no bụng mới đúng.”
Trương Dương cười nói: “Tiểu thư Khưu xem thường lòng dạ tôi như vậy sao?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Nói thực, vừa nãy tôi thật sự lo lắng anh sẽ đánh thẳng vào mặt anh ta đấy chứ.”
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện tôi đã mang tiếng ác quá nhiều rồi, về sau thật sự phải để ý đến hình tượng của mình mới được.”
Khưu Phụng Tiên đến bàn làm việc mở máy tính lên, sau đó lấy hai hộp trà từ va ly hành lý của mình, đặt trước mặt Trương Dương nói: “Tôi mang cho anh hai hộp trà này.”
Trương Dương cười nói: “Không công nào dám nhận, tiểu thư Khưu có việc gì nhờ tôi làm phải không?”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Người như anh quả thật sống thực tế quá, giữa bạn bè với nhau tặng có chút quà mà cũng phải nghĩ ngợi nhiều, anh đừng sợ của cho là của nợ, thật ra lần này tôi đến, thật sự có việc muốn tìm anh.”
Trương đại quan đã để ý đến lời nói của Khưu Phụng Tiên là tìm anh chứ không phải nhờ anh, có lẽ là việc công gì đó, hắn cười hì hì đặt hai hộp trà lên bàn, rồi nói: “Gì nhỉ…cô cứ nói xem là việc gì đi, tôi xem tôi có nhận nổi hai hộp trà này không đã.”
Khưu Phụng Tiên pha hai cốc cà phê, đặt một cốc trước mặt Trương Dương nói: “Việc đầu tiên là thương lượng về việc sản xuất lô gô cho thế vận hội tỉnh các anh, Tra tổng có ý hợp tác với thể ủy Nam Tích các anh, thiết kế cho các anh một lô đồ lưu niệm, và tài trợ tất cả huy chương vàng của các vận động viện, đương nhiên số huy chương vàng này cũng do nhà thiết kế của Tinh Toàn chúng tôi tự thiết kế, chủ nhiệm Trương thấy thế nào?”
Trương đại quan rất thực tế: “Ý của cô là muốn tiêu tiền của tôi sao?”
Khưu Phụng Tiên cười khanh khách nói: “Anh không nghe hiểu lời của tôi rồi, Tra tổng đã nói rồi, ông ấy muốn tài trợ, tất cả huy chương vàng huy chương đồng, Tra tổng đều tài trợ cả, đương nhiên tài trợ không phải là không hoàn lại, các anh phải làm cho chúng tôi một ít quảng cáo, còn nữa, Tra tổng muốn nắm quyền kinh doanh đồ lưu niệm.”
Óc Trương Dương nhanh chóng quay một chút, nói thật, quyền kinh doanh đồ lưu niệm thế vận hội của một tỉnh chẳng mấy ai để tâm đến, Tra Tấn Bắc hứng thú với nó đương nhiên là việc quá tốt, điều quan trọng nhất với Trương Dương là không phải tiêu tiền, chỉ vấn đề huy chương vàng huy chương đồng của vận động viên thôi, số tiền đó đã không phải là nhỏ, Trương Dương cũng khá hiểu rõ về con người của Tra Tấn Bắc, người này là người thấy lợi mới làm, gã không bao giờ tốt đến vậy, tự nhiên lại quyên góp huy chương vàng cho hắn, nhất định còn có mục đích khác, Trương Dương nói: “Tôi vẫn không hiểu, các cô tài trợ huy chương vàng, hay là tài trợ cả tiền thưởng của trận đấu?”
Khưu Phụng Tiên rất thông minh, vừa nghe đã biết tên này đang trả giá, hắn không những muốn để cho Tinh Toàn tài trợ cả huy chương đồng huy chương vàng, mà còn được voi đòi tiên, bảo họ tài trợ cả tiền thưởng nữa, Khưu Phụng Tiên nói; “Tiền thưởng của trận đấu là một số tiền không nhỏ, tôi không thể quyết định thay cho Tra tổng được, đợi sau khi tôi hỏi ý kiến của ông ấy, sẽ báo lại cho anh sau.”