Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 585: Cách Thức Thể Hiện (2)
Ý của Dương Phàm chính là anh muốn thuốc này không phải không có con đường, có gì thì hôm nay có thể nói rõ, đừng cất giấu trong lòng. Ai chẳng biết ai là gì chứ?
Triệu Phong không khỏi lộ ra một tia nhăn nhó, cầm điếu thuốc trong tay mà miệng hơi nhếch lên một chút. Triệu Phong lộ ra một tia thất vọng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Đúng là khác nhau mà. Tôi không thể so với anh. Lão gia tử vẫn còn đương chức, anh em nhiều. Bên phía bà xã cũng có không ít anh em hút thuốc lá, muốn có được thuốc này cũng không dễ dàng như vậy.
Hai người nói chuyện một phen như đâm đầu vào sương mù. Lời Triệu Phong nói không biết thật hay giả nhưng ít nhất đang lộ ra một ý, đó chính là địa vị của Triệu Phong ở trong nhà xa xa không bằng Dương Phàm ở Trần gia. Trong lòng Dương Phàm cũng không coi lời này là thật, trên mặt lộ ra nụ cười đầy hàm súc coi như chấp nhận lời Triệu Phong nói.
- Cũng không còn sớm nữa, cùng nhau dùng bữa chứ?
Dương Phàm cười cười rồi nói, hai mắt nhìn thoáng lên trên lầu. Triệu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý nở nụ cười mà nói:
- Mong còn không được.
- Trời quá nóng, không ra ngoài ăn làm gì, đến nhà khách thôi. Thư ký cuộc sống của tôi nấu ăn khá được, bảo cô ấy chuẩn bị mấy món ăn, uống hai cốc bia cho mát người.
Dương Phàm cười cười đứng lên, nói xong liền nhìn Triệu Phong một chút.
Triệu Phong cười cười đứng lên, đang định nói chuyện thì ngoài cửa xuất hiện một người - chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo
- Phó bí thư Dương. Trưởng ban Triệu.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Hạo vẫn nghiêm túc như bình thường.
- Đồng chí Tiểu Hạo có việc sao?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Thôi Tiểu Hạo nhìn Triệu Phong một chút, muốn nói lại thôi. Cuối cùng Thôi Tiểu Hạo vẫn thản nhiên nói:
- Huyện Vĩ Huyền có chút tiến triển mới, tôi có chút việc muốn hỏi ý kiến Phó bí thư Dương.
- Bây giờ cũng đã đến giờ ăn, đầu tiên bỏ sang bên đã, cùng đến chỗ tôi uống chai bia, được chứ?
Dương Phàm cười cười đưa ra yêu cầu. Trong lòng Triệu Phong đã sớm nhận định Thôi Tiểu Hạo là cùng phe với Dương Phàm, mặt liền nở nụ cười chờ phản ứng của Thôi Tiểu Hạo, là hàm súc từ chối vì e ngại, hay là thuận thế đáp ứng? Nếu hàm súc từ chối nói rõ Thôi Tiểu Hạo còn lưu đường sống. Nếu Thôi Tiểu Hạo đồng ý, đó chính là giơ rõ ngọn cờ rồi.
- Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Thôi Tiểu Hạo đáp ứng dứt khoát như vậy làm cho Triệu Phong không khỏi có chút khổ sở trong lòng. So sánh với Triệu Phong khi đến tỉnh Giang Nam là một mình một chiến trường, cảnh ngộ của Dương Phàm không thể nghi ngờ là hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Triệu Phong than thở như vậy, Dương Phàm và Thôi Tiểu Hạo không biết. Trước khi ra ngoài cửa, Dương Phàm còn khách khí một chút, ý là mời hai người này đi trước. Triệu Phong vốn không có ý khách khí. Nhưng thật ra Thôi Tiểu Hạo lại hơi đứng sang bên cạnh cửa rồi thản nhiên nói:
- Mời Phó bí thư Dương.
Thôi Tiểu Hạo làm như vậy, Triệu Phong lập tức có phản ứng. Dương Phàm xếp ở vị trí trên mình. Trong lòng Triệu Phong mặc dù có chút ghen ghét nhưng vẫn đứng sang bên cạnh, ngoài miệng thì không nói nhưng đã tỏ thái độ ra.
Ba người không phải là những kẻ trẻ tuổi nữa, kinh nghiệm tranh đấu xã hội phong phú làm bọn họ hiểu rất rõ một sự thật. Trong hội nghị thường ủy hôm nay, Hác Nam đột nhiên ngừng lại, sau khi hội nghị thường ủy kết thúc lại lưu Đỗ Trường Phong nói chuyện, trong đó ám chỉ rất nhiều tin tức. Nói trắng ra là Hác Nam không định đấu đá tiếp nữa. Nói quá đáng một chút, Hác Nam quyết định buông tha tác phong mạnh mẽ tuyệt đối trước kia.
Đây là thay đổi về tính cách ư? Thằng ngu mới cho rằng như vậy. Chỉ có một giải thích duy nhất là Hác Nam không còn sự lựa chọn nào khác. Hác Nam gặp phải áp lực rất lớn, ba người ở đây chẳng lẽ không sao?
Ba chiếc xe Audi lần lượt đi ra khỏi trụ sở tỉnh ủy. Cảnh này rơi vào trong mắt Hác Nam và Đỗ Trường Phong vừa mới nói chuyện xong rồi đi ra. Hai người thực ra nói chuyện những gì, không có người thứ ba nào biết. Chẳng qua bây giờ ba thường vụ tỉnh ủy vẻ mặt thân thiết đi xuống dưới lầu, sau đó cùng lên xe ra ngoài cửa, cả trụ sở tỉnh ủy đều thấy hết.
Hác Nam và Đỗ Trường Phong không hẹn mà cùng cười cười, nhìn nhau. Sau đó Đỗ Trường Phong cáo từ ra về.
Về đến phòng làm việc, trên mặt Hác Nam không có biểu hiện gì nhiều. Đồng chí Na Mẫn thật ra có thể nhận ra chút khác lạ, nhưng lại không quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ ý thức được tâm trạng bất đắc dĩ bay trong phòng làm việc giống như quỷ mị vậy.
...
Sáu bảy món ăn được bày lên, một két bia, ba thường vụ tỉnh ủy ngồi cạnh bàn, không có uống rượu và nói lời khách khí. Ba người đều tự uống của mình, sau đó nói chuyện gia đình, sinh hoạt.
Nói chuyện chủ yếu chính là Dương Phàm và Triệu Phong. Thôi Tiểu Hạo hầu hết là chuyên chú với đồ ăn trên bàn và uống bia, thi thoảng xen vào một hai câu. Nội dung chủ yếu của cuộc nói chuyện chính là một ít kiến thức ở Bắc Kinh. Về mặt này thì Triệu Phong chiếm thế mạnh, nói đủ những tin đồn trên Bắc Kinh, không khí khá hòa hợp.
Tiếu Vũ bước đi rất nhẹ nhàng, mỗi lần đều là lặng lẽ xuất hiện, bỏ đĩa thức ăn xuống rồi đi, một khắc cũng không lưu lại thêm. Chẳng qua hơi chú ý một chút có thể phát hiện Tiếu Vũ khá hưng phấn và lỗ tai hơi dựng thẳng lên.
- Hôm nay Bí thư Hác để vấn đề nhân sự mấy công ty nhà nước lại lần sau, Phó bí thư Dương thấy như thế nào?
Triệu Phong uống cạn cốc bia rồi đột nhiên nói một câu như vậy.
Thôi Tiểu Hạo sửng sốt một chút, ánh mắt bắt đầu phiêu hốt, đứng lên hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nói:
- Toilet ở đâu nhỉ?
Vừa nói Thôi Tiểu Hạo liền bước chân ra ngoài, giống như rất cấp bách vậy.
Dương Phàm mỉm cười đưa mắt nhìn Triệu Phong, dừng như vậy khoảng 5 giây. Hai người không hẹn mà cùng cười cười, đều thu hồi tia sắc bén trong mắt mình.
- Nhìn anh kìa, làm Thôi Tiểu Hạo sợ đến bỏ chạy.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy. Triệu Phong không khỏi nhếch lên đầy đắc ý, không thèm để ý mà nói:
- Đại án công ty thuốc lá Giang Hoài là do Thôi Tiểu Hạo kết hợp với phòng 8 Ủy ban kỷ luật trung ương bắt, tiền đến mấy tỷ, hai cán bộ cấp phó bộ cũng bị dính dáng tới.
Vừa nói Triệu Phong nhìn thoáng ra cửa một chút. Lời nói chưa hết, nhưng Dương Phàm có thể hiểu rõ ý còn lại của Triệu Phong: “Hắn không chạy trốn mới là lạ”
- Tôi vừa tới, không định phát biểu cái nhìn cá nhân. Nhưng tôi xuất phát từ góc độ công việc thấy ai thích hợp thì người đó lên.
Dương Phàm bình tĩnh cầm cốc bia, ngửa đầu uống cạn, tỏ thái độ. Hác Nam tìm Đỗ Trường Phong nụ cười, xem ra cũng là không khí như thế này.
- Về vấn đề nhân sự, anh là phó bí thư tỉnh ủy không tỏ thái độ, vậy không thể được phải không?
Triệu Phong mỉm cười nói một câu nhằm vào Dương Phàm. Triệu Phong hiểu rõ tâm tư của Triệu Phong. Triệu Phong đây là ám chỉ Dương Phàm không có người lựa chọn nên mới làm như vậy.
Triệu Phong tin rằng con người đều ích kỷ, chỉ cần mình thể hiện thái độ ủng hộ lẫn nhau, như vậy Dương Phàm chắc sẽ động tâm mà.
- Triệu huynh đúng là. Tôi là phó cho Bí thư Hác, tôi phải nhìn vấn đề từ toàn cục.
Vẻ mặt Dương Phàm hơi nghiêm lại một chút, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn. Dương Phàm đang tỏ thái độ bất mãn với việc Triệu Phong cứ dây dưa ở vấn đề này.
Triệu Phong cười hắc hắc giơ tay lên ra vẻ đầu hàng mà nói:
- Được, được, tất cả xuất phát từ góc độ công việc.
Triệu Phong nói xong liền bỏ cốc xuống đứng lên, cười hì hì nói:
- Uống khá nhiều rồi, tôi cũng nên đi.
Dương Phàm đưa tay lên nói:
- Tôi uống hơi kém, không tiễn.
Triệu Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Thôi Tiểu Hạo như nhìn trúng thời gian mà xuất hiện đúng lúc. Đi vào Thôi Tiểu Hạo liền cười cười, ngồi xuống rồi thản nhiên nói:
- Tôi uống cũng khá nhiều rồi, cũng nên đi.
Dương Phàm nhìn Thôi Tiểu Hạo một cái, thản nhiên nói:
- Uống thêm hai cốc nữa chứ?
- Được.
Thôi Tiểu Hạo nói xong liền ngồi lại. Dương Phàm rót đầy cốc cho Thôi Tiểu Hạo, nâng chén lên nói:
- Lời khách sáo không nói, làm một cốc đã.
Thôi Tiểu Hạo hiểu rõ Dương Phàm xếp trước vị trí của mình. Dương Phàm mời rượu, vậy mình phải đáp lại như thế nào.
- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Hác luôn luôn yêu cầu công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phải đứng trên đại cuộc của tỉnh ủy mà triển khai.
Thôi Tiểu Hạo uống cạn rồi thản nhiên nói.
Trong lòng Dương Phàm biết rõ Thôi Tiểu Hạo muốn thể hiện điều gì.
- Hiểu rồi, còn gì nữa?
Dương Phàm cười rất mập mờ. Thôi Tiểu Hạo lại không hề cười, liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Chức tổng giám đốc tập đoàn thuốc lá Giang Hoài, chủ tịch tỉnh nhất định phải có được.
Thôi Tiểu Hạo nói xong câu này liền xoay người rời đi. Dương Phàm không khỏi suy nghĩ một chút, nhìn theo Thôi Tiểu Hạo biến mất, nhìn những chai bia trên mặt đất mà cười cười một tiếng. Thôi Tiểu Hạo ủng hộ mình xem ra cũng là có hạn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Dương Phàm không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn.
- Triệu Phong, giỏi đó.
Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng, hắn tự nhận xem như đã nhìn ra điểm gì đó.
Dương Phàm ngủ trưa một lát rồi thức dậy đi làm. Buổi chiều vừa đến phòng làm việc, Lý Thắng Lợi ra ngoài không lâu liền đi vào, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hác mời trưởng ban Triệu đến phòng làm việc nói chuyện.
- Biết rồi.
Dương Phàm phất phất tay, trong đầu nghĩ đến lời nói lúc trưa của Triệu Phong và Thôi Tiểu Hạo.
Hác Nam có thể là muốn thông qua biện pháp thỏa hiệp để chia tách hai đồng minh Triệu Phong và Đỗ Trường Phong, cho nên trong hội nghị ban sáng không đuổi cùng giết tận, đoạt được hai vị trí quan trọng liền thu binh. Còn có bảy tám vị trí cấp sở không xác định, những người khác cũng muốn ăn được một chút chứ. Dương Phàm càng nghĩ càng rõ ràng. Hác Nam lưu Đỗ Trường Phong lại, mục đích giống như Triệu Phong nhắc đến tổng giám đốc các xí nghiệp nhà nước với Dương Phàm vậy. Phó bí thư tỉnh ủy quản lý nhân sự, nếu ở vấn đề nhân sự không làm gì, như vậy còn gì là uy tín nữa? Có thể nói Triệu Phong coi như nắm được điểm yếu hại, mục đích là hy vọng Dương Phàm đi tranh đoạt một chút. Tương tự như vậy là Hác Nam, lão cũng hy vọng Triệu Phong và Đỗ Trường Phong tranh đoạt lẫn nhau. Đương nhiên nếu Dương Phàm mà xen vào trong đó thì Hác Nam càng vui hơn.
- Chiêu này quá độc.
Dương Phàm nhe răng trợn mắt mà cười, Dương Phàm cầm lấy tài liệu về nhân sự mà lúc trước ban Tổ chức cán bộ đưa tới, cẩn thận đọc:
- Tôi không cần biết là người của ai, bây giờ chỉ có thể xuất phát từ góc độ công việc.
Dương Phàm nhịn chút khó chịu trong lòng lại, vô cùng bình tĩnh đọc tài liệu.
Đỗ Trường Phong chắp tay sau lưng xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện, sau đó cười nói với Lý Thắng Lợi đang làm việc:
- Tiểu Lý, Phó bí thư Dương có ở trong phòng làm việc không?
Lý Thắng Lợi bị ánh mắt thân thiện của Đỗ Trường Phong làm cho run lên một chút, vội vàng đứng lên mà nói:
- Chào chủ tịch tỉnh Đỗ, Phó bí thư Dương đang ở trong đó, mời ngài vào.
Lý Thắng Lợi cố ý nói lớn tiếng một chút. Lý Thắng Lợi đây là sợ Dương Phàm không nghe thấy.
Lý Thắng Lợi cao giọng nhắc nhở như vậy nếu Dương Phàm còn không nghe thấy thì chính là thằng điếc. Khi Đỗ Trường Phong đi đến cửa, Dương Phàm đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ra nghênh đón.
- Chủ tịch tỉnh Đỗ, ngài có chuyện gì gọi điện gọi tôi tới là được, sao ngài lại phải tự đi như thế này.
Dương Phàm có vẻ vô cùng khách khí, thái độ rất nghiêm chỉnh.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu