Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 84
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 582: Không Rõ(2)
ành Phong đưa thẻ công tác ra liền có thể vào phòng. Thấy Dương Phàm đang bình tĩnh ngồi trên sô pha, trong lòng Bành Phong dấy lên một cảm giác không nói thành lời.
- Phó bí thư Dương.
Bành Phong khẽ kêu một tiếng. Dương Phàm thoạt nhìn rất chăm chú:
- Chờ tôi xem hết tờ này, ngồi đi.
Bành Phong vốn tưởng rằng thời gian “học tập” này của lãnh đạo sẽ rất lâu. Nhưng đáng tiếc không đầy một phút sau Dương Phàm liền gập sách lại, ngẩng đầu lên cười nói:
- Vất vả rồi, bên ngoài bố trí ổn thỏa chứ?
- Bí thư Chu còn đang ở trên thành phố chờ các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, nghe nói Bí thư Hác tự mình xuống.
Bành Phong không nói một câu dư thừa, điều này làm Dương Phàm có cảm giác đây là người rất nghiêm mật.
Câu nói bổ sung phía sau làm Dương Phàm hơi nhướng mày lên một chút, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm. Sau đó Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi đã biết, đồng chí đi làm việc đi.
Trước khi đi Bành Phong đột nhiên nói:
- chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Thôi Tiểu Hạo yêu cầu tôi nghe ngài chỉ huy.
Dương Phàm nghe xong câu này mắt đột nhiên sáng rực lên, liếc nhìn Bành Phong một cái, vẻ mặt lập tức khôi phục lại như bình thường mà nói:
- Ừ, tôi biết rồi. Hành động lần này phải dựa vào thị ủy thành phố Uyển Lăng làm chính, dù sao chuyện này xảy ra trong phạm vi thành phố Uyển Lăng mà.
Sau khi hai bên nói mấy lời không đầu không đuôi, Bành Phong mặt vẫn nghiêm túc đi ra ngoài. Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, Bành Phong thở dài một hơi. Đừng nhìn Dương Phàm còn trẻ nhưng ngồi trên vị trí lãnh đạo đã lâu đã tạo thành một uy thế vô hình. Vừa nãy chỉ nói chuyện mấy câu đơn giản nhưng làm cho Bành Phong cảm thấy vô cùng áp lực.
11 giờ 30 phút tối, xe của bí thư thị ủy Chu Hàng xuất hiện bên ngoài khách sạn Vân Lĩnh, trong đội xe còn có xe của phó chủ nhiệm Tề Duyệt – Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
- Phó bí thư Dương ở đâu?
Chu Hàng vừa xuống xe liền hỏi câu này. Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Tề Duyệt vẫn giữ im lặng đứng bên không nói gì. Người hiểu rõ tình hình bên trong Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đều biết, Tề Duyệt có biệt hiệu là “Phán quan mặt trắng” nhưng phàm là vụ án mà Tề Duyệt tiếp nhận, không có vụ việc nào không thể giải quyết. Mấy năm nay số cán bộ ngã vào tay Tề Duyệt không đến 100 cũng là 80.
- Phó bí thư Dương đang nghỉ ngơi trong phòng. Phó bí thư Dương nói lấy thị ủy làm chủ.
Bành Phong cẩn thận giải thích. Tề Duyệt ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói:
- Chu Quang Vinh là thường vụ thị ủy, vấn đề của tên này do Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tiếp nhận.
....
Một đêm trôi qua, khi trời tờ mờ sáng nội thành đang yên tĩnh đột nhiên vang lên những tiếng xé gió, sau đó khắp thành liền vang lên tiếng pháo.
- Biết không? Tối ngày hôm qua công ty tổng hợp Công thương bị công an khám xét.
- Nghe chưa ông, mấy vị lãnh đạo đứng đầu Huyện ủy tối qua đều bị bắt cả.
Các tin tức này như mọc cánh bay khắp Vĩ Huyền.
Chuyện tiếp theo càng làm cho quần chúng nhân dân Vĩ Huyền chấn động. Thời gian một buổi sáng, cán bộ Đảng ủy các xã trước sau có 16 người bị bắt. Có người bị bắt trong phòng làm việc, có người bị bắt khi vẫn đang nằm ngủ trên giường. Cán bộ các phòng ban trên huyện cũng không may mắn thoát khỏi, mấy cơ quan như ban quản lý khu công nghiệp, đội quản lý thị trường, công thương, thuế vụ, trước sau có mười mấy người bị mang đi.
Chuyện này xảy ra, người vui vẻ nhất là quần chúng nhân dân huyện Vĩ Huyền. Mấy năm nay quần chúng nhân dân bị tai họa không ít, bọn họ không nhịn được mà đốt pháo thể hiện vui mừng trong lòng mình.
- Biết chưa? Ngày hôm qua mấy trăm người đến khách sạn Vân Lĩnh xin gặp Phó bí thư Dương, tối cùng ngày đám đáng ghét đó đã bị bắt.
- Đúng đúng đúng, chiều ngày hôm qua tôi cũng ở cửa khách sạn, thấy được Phó bí thư Dương.
- Phó bí thư Dương vẫn đẹp trai như trước.
- Trong lòng Phó bí thư Dương vẫn còn có chúng ta.
- Tôi đã sớm mà, những tên đó không sống lâu được. Thấy không, Phó bí thư Dương vừa về đã thu thập bọn chúng.
Trong đường cái, hẻm nhỏ đều bàn luận, mấy chữ Phó bí thư Dương như được gắn chặt trên mép bọn họ vậy.
Ba người Chu Hàng, Triệu Kha, Mẫn Kiến đứng chờ trước cửa căn phòng xa hoa ở nhà khách thị ủy hơn ba tiếng. Trong đó người thảm nhất có thể coi là Chu Hàng. Chu Hàng suốt đêm phải từ Vĩ Huyền quay về.
Hác Nam ở trong phòng, ba giờ sáng Hác Nam đã đến thành phố Uyển Lăng, sau khi vào nhà khách thị ủy liền đưa ra lệnh đầu tiên là muốn gặp Dương Phàm. Vì thế Dương Phàm suốt đêm quay về thành phố. Hai người ngồi nói chuyện ở trong phòng hơn một tiếng, không biết hai người này rốt cuộc nói những chuyện gì.
- Điểm tiếp theo mà tôi muốn đến là thành phố Tam Hà. Trước khi đi tôi sẽ đề xuất việc bố trí nhân sự.
Dương Phàm lấy thuốc ra châm, hít sâu một hơi. Hác Nam ngồi ở đối diện trầm ngâm một chút rồi nói:
- Được, cứ như vậy đi. Đúng, cuộc điều tra bí mật ở thành phố Tam Hà không có tiến triển. Thôi Tiểu Hạo đang nhìn chằm chằm bộ máy ở thành phố Tam Hà. Trước khi đi cậu nói với đồng chí đó một chút.
Cửa phòng rốt cuộc đã được mở ra. Dương Phàm mặt không chút thay đổi đi ra, ba vị ở bên ngoài vội vàng đi lên đón.
- Phó bí thư Dương.
Ba người đồng thanh gọi, chỉ là tâm trạng khác nhau mà thôi. Trên mặt Chu Hàng có chút sợ hãi, trên mặt Triệu Kha là vẻ nhăn nhó khó coi. Trên trán Mẫn Kiến không giấu nổi vẻ vui mừng.
- Bí thư Hác bảo ba người vào.
Dương Phàm cười cười từ từ đi ra ngoài. Ba người này đưa mắt nhìn Dương Phàm rời đi, sau đó trước sau đi vào phòng. Hác Nam thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Một đêm không ngủ làm mắt Hác Nam đầy tơ máu.
- Đến rồi sao?
Giọng nói của Hác Nam rất âm trầm, mặt như sắp có bão tố.
Chuyện trong phòng diễn ra như thế nào, Dương Phàm cũng không quan tâm. Gần một tiếng nói chuyện, Dương Phàm và Hác Nam coi như đạt được ăn ý nhất định. Thực ra Dương Phàm không thấy một cảnh đặc sắc. Đó là trong nháy mắt khi Dương Phàm rời đi, trên mặt Hác Nam thoáng hiện ra một tia mệt mỏi, bất đắc dĩ và đau đớn. Từ thuộc hạ tuyệt đối đến bây giờ là ngang ngửa nhau. Điều này làm cho Hác Nam có chút hối hận vì việc lúc trước đã đẩy Dương Phàm đi.
...
Dương Phàm ngủ một giấc thật ngon trong căn biệt thự ở chân núi Kính Đình, khi hắn thức giấc đã là giữa trưa. Điện thoại di động nằm trên bàn, thi thoảng rung lên vì có cuộc gọi đến. Dương Phàm cười khổ một tiếng đi tới trước bàn cầm lấy điện thoại di động lên mà nhìn, không ngờ có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Dương Phàm mở ra thì thấy đều là Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong gọi tới.
- Ha ha ha, thằng bé này, Hác Nam gọi điện cho bố, nói con không phối hợp công tác với lão ta.
Trần Chính Hòa cười cười mà nói, trong giọng không khỏi lộ ra một tia đắc ý, hơn nữa cười khá âm u.
- Trái tim muốn khống chế của Hác Nam quá mạnh mẽ. Con phải làm cho lão ta thấy rõ tình hình, nếu không sau này không có biện pháp triển khai công việc.
Dương Phàm thản nhiên nói, trong giọng lộ ra vẻ bình tĩnh vốn có.
- Quen biết hơn 20 năm, cũng đã từng làm việc với nhau 2 năm, đây là lần đầu tiên lão Hác nói với bố với giọng như vậy.
Trần Chính Hòa vừa nói liền đột nhiên than thở. người trong chốn quan trường, người nào mà không có lúc cúi đầu. Hác Nam làm đến vị trí này, việc cúi đầu với kẻ hậu bối là chuyện rất khó chịu. Trần Chính Hòa vừa nói liền do dự một chút, sau đó từ từ nói:
- Không sai biệt lắm là được, tỉnh Giang Nam có địa vị đặc biệt. Cứ như vậy đi, bố dập máy đây.
Trần Chính Hòa nói xong liền dập máy. Dương Phàm nghe thấy câu nói cuối cùng đến độ trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng. Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm lập tức tỉnh ngộ. Ông bố nhắc nhở tuyệt đối không đơn giản chỉ là nói cho có. Nhất là câu nói: “Tỉnh Giang Nam có địa vị đặc biệt”. Dương Phàm thầm nghĩ trong mấy lãnh đạo Đảng và quốc gia thì hình như có ba bốn vị xuất thân từ tỉnh Giang Nam.
- Xem ra mình nghĩ quá đơn giản.
Dương Phàm lầm bầm một câu. Hắn ngồi xuống ghế sô pha do dự một chút rồi gọi điện cho Chúc Đông Phong.
- Ha ha, Dương Phàm sao? Cậu về tỉnh Giang Nam liền tạo mưa tạo gió, đã có người đang nói rằng cậu còn trẻ mà quá kiêu ngạo.
Trong giọng Chúc Đông Phong thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trên thực tế lộ ra hàm ý rất sâu.
Chúc Đông Phong tự nhiên sẽ không loạn nói. Suy nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy với Trần Chính Hòa, Dương Phàm lập tức nhận ra tỉnh Giang Nam chỉ cần hơi có chút cử động là ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều phương.
- Bố cảm thấy con nên làm như thế nào?
Dương Phàm cố gắng giữ bình tĩnh đối mặt với Chúc Đông Phong – người từng là bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
- Liên tục xảy ra những chuyện như vậy, sang khóa sau Hác Nam cũng sẽ lui về tuyến hai, cậu việc gì phải làm như vậy? Giúp lão ta giữ ổn định trong thời gian này, để lão ta thuận lợi bàn giao không phải tốt hơn sao?
Lời này của Chúc Đông Phong làm cho đầu Dương Phàm như muốn nổ ra một chút. Dương Phàm thầm nghĩ chẳng lẽ nói là...
- Con không hiểu rõ lắm ý của bố...
Dương Phàm trực tiếp chọn cách nói thẳng vấn đề, chơi trò tâm kế với mấy lão già này quá mệt mỏi.
Chúc Đông Phong nghe xong chậc chậc một tiếng, ra vẻ vô cùng kinh ngạc mà nói:
- Sao thế? Cậu còn không biết vì sao mình quay về tỉnh Giang Nam ư? Vậy thì thôi, coi như tôi chưa nói. Đúng, lúc rảnh rỗi thì đến chỗ tôi mà thăm con.
Chúc Đông Phong nói xong liền dập máy ngay. Dương Phàm ngẩn ra một chút, thật lâu sau không lấy lại được tinh thần.
Nếu như nói Trần Chính Hòa gọi điện tới là nhắc nhở, như vậy cuộc điện thoại của Chúc Đông Phong rõ ràng mang theo ý cảnh cáo. Nhất là câu nói cuối cùng của Chúc Đông Phong, Dương Phàm càng nhíu mày hơn. Trần Lão Gia tử bố trí Dương Phàm quay về Giang Nam, trước đó không nói ra bất cứ nguyên nhân nào. Trước khi đến đây Dương Phàm nghĩ đến hai khả năng. Một khả năng là về tỉnh Giang Nam tạo sự cân bằng, tạo căn cơ sau đó tăng thêm một bước. Khả năng thứ hai là lăn lộn ở tỉnh Giang Nam hai năm, sau đó quay về Bắc Kinh.
Dương Phàm vốn không nghiêng về khả năng thứ hai. Bây giờ cuộc điện thoại với Chúc Đông Phong làm Dương Phàm nghĩ đến khả năng thứ hai này là cao nhất.
Dương Phàm tổng hợp phân tích hai cuộc điện thoại này, Hác Nam có lẽ không hy vọng bước thêm một bước nữa, như vậy khóa sau sẽ lui về tuyến hai. Trong đầu Dương Phàm xuất hiện một kết luận kinh người, làm cho Dương Phàm không dám tin tưởng. Sau khi Hác Nam nhận chức bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, quan chức tham nhũng, ô lại không ngừng diễn ra, từ ý nghĩa nào đó mà nói, trách nhiệm của Hác Nam là không thể tránh khỏi.
Dương Phàm vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy đau đầu, đi tới cửa sổ mở cửa ra xem nhìn thành phố quen thuộc mà xa lạ rồi nói:
- Đi ra ngoài một chút.
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hắn quyết định liền làm.
Dương Phàm nói với Lâm Chí Quốc lái xe ra phố, sau đó tìm một chỗ náo nhiệt mà xuống. Dương Phàm nói:
- Tôi tùy tiện đi một chút. Tôi sẽ tự bắt taxi về, cậu không cần đi theo.
Dương Phàm cười cười mà nói. Trong lòng Lâm Chí Quốc mặc dù không tình nguyện, nhưng Lâm Chí Quốc cũng đã quen với cách làm việc này của Dương Phàm rồi.
Đưa mắt nhìn Dương Phàm đi xa, Lâm Chí Quốc quay đầu lại đưa tay ra hiệu, phía sau năm trăm mét có một người đàn ông trên một chiếc xe Trường Giang đi xuống, theo Dương Phàm từ phía xa xa.
Dương Phàm đi được vài bước liền đứng trước mặt khu phố trung tâm, quảng trường Thiên Mỹ. Hắn tìm một ghế đá mà ngồi xuống. Công trình kiến trúc bắt mắt nhất gần quảng trường là tòa nhà Thiên Mỹ cao 35 tầng. Tòa nhà cao nhất thành phố này từng là tượng trưng cho chiến tích của Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu