Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 561: Ban Thưởng Một Tỳ Nữ Sai Sử. (hạ)
K
hi đó tông chủ đại nhân cũng không thể làm gì được hắn, Đường Phong rất có lòng tin với nàng.
Đợi đến lúc Đường Phong từ trong phòng nghị sự đi ra, hắn vẫn không hiểu tại sao cô cô lại có ý này.
Những đan dược này, không cần Đường Phong quan tâm đến, bọn người Bạch Tố Y sẽ lựa chọn ra đệ tử có tư chất nhất để phục dụng. Nhất là Phá Thiên Đan, trong Thiên Tú có rất nhiều nhị đại đệ tử bị kẹt tại Địa giai thượng phẩm, cho ai phục dụng là một nan đề, dù sao Nhị đại đệ tử cùng chung hoạn nạn với Thiên Tú tông, ai cũng tin được, đan dược này chắc chắn sẽ bị thiếu, sẽ có một nhóm người không được phân phát đến.
Bất quá đây cũng không phải là vấn đề gì, đan phương Phá Thiên Đan đang nằm trong tay Đường Phong, chỉ cần thu thập đầy đủ tài liệu, là có thể luyện chế ra, mà Đường Phong không dám nói ra mà thôi.
Mới trở lại Yên Liễu Các, Đường Phong đã bị Linh Khiếp Nhan bắt đi luyện.
Trong mấy ngày nghỉ ngơi tại Thiên Tú, Linh Khiếp Nhan vẫn chơi đùa với Thang Manh Manh, đến hôm nay, nàng mới bắt đầu làm việc.
Luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan là chuyện không thể nhờ tay người khác, cả Lý Đường, có thể luyện chế loại đan dược này chỉ có một mình Linh Khiếp Nhan mà thôi.
Đường Phong cũng rất chờ mong! Dù sao thứ này quan hệ đến thực lực cùng cương tâm của hắn. Sau khi Linh Khiếp Nhan xem xét tất cả dược liệu, phân loại chất thành từng đống, Đường Phong đứng bên cạnh Linh Khiếp Nhan làm trợ thủ, nhìn nàng luyện chế...
Ngày đầu tiên, Linh Khiếp Nhan không ngừng thối luyện, thối luyện hơn mười lần.
Ngày hôm sau, Linh Khiếp Nhan vẫn thối luyện, luyện dược là việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Ngày thứ ba tình huống vẫn như trước...
Đường Phong cảm thấy rất chán, hắn vốn là không thích hợp luyện dược, trước kia cần dùng loại đan dược nào, chỉ cần tìm Mạc Lưu Tô sư tỷ nhờ luyện chế, nhưng Linh Lung Biến Cương Đan có quan hệ trọng đại, cho nên hắn mới ở bên cạnh, nhưng nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy Linh Khiếp Nhan không ngừng cầm dược liệu, thối luyện dược thủy, buồn tẻ đến cực điểm.
Cẩn thận hỏi thăm là quá trình thối luyện phải đến bao giờ mới xong, khi biết được đáp án thiếu chút nữa Đường Phong sụp đổ.
Theo như lời Linh Khiếp Nhan, luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan, những tài liệu chủ yếu cần phải thối luyện ba mươi sáu lần, khu trừ tất cả tạp chất, khi đó cô đọng dược thủy đến mức rất cao, mà ba loại chủ tài liệu, cần phải thối luyện đến tám mươi mốt lần mới được.
- Ngươi cho rằng luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan cũng giống như luyện chế các đan dược khác sao? Loại đan dược này yêu cầu dược thủy cô đọng đến trình độ cực cao, trong thiên hạ, không có bao nhiêu người có thể cô đọng đạt tới trình độ này, dù bọn họ có đan phương cũng không thể luyện chế ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Khiếp Nhan tràn đầy đắc ý, dù trên mặt đầy mồ hôi, Đường Phong giúp nàng lau mặt.
Căn cứ tình huống bây giờ, quá trình cô đọng dược thủy tiêu hao hết ba ngày, sau khi tất cả dược liệu được cô đọng hoàn tất, mới bắt đầu luyện đan.
Quá trình này quả thật là giày vò hắn!
- Ta có thể...
Đường Phong muốn thương lượng với Linh Khiếp Nhan.
Lời còn chưa nói hết đã bị Linh Khiếp Nhan từ chối:
- Không thể! Nếu ngươi đi, ai giúp ta đây? Đem Thanh Ngọc Quả đưa cho ta.
Đường Phong vội vàng đem Thanh Ngọc Quả đưa tới, thần thái cung kính, hiện tại bà cô này, hắn đắc tội không nổi, vạn nhất nàng nửa đường bỏ trọng trách xuống, Đường Phong khóc không ra nước mắt.
Qua một lúc sau, Linh Khiếp Nhan lại nói:
- Ngày mai sẽ không cần tới ngươi, mấy ngày nay nha đầu Mạc Lưu Tô chắc cũng hấp thu xong dược lực của Đoạt Thiên Tái Sinh Quả, ngày mai gọi nàng tới hỗ trợ ta, thuận tiện cho nàng học hỏi một ít. Phong ca ca, không phải ta nói với ngươi, loại chuyện luyện đan này đối với ngươi mà nói, quả thực quá quan trọng.
Đường Phong bị đả kích nghiêm trọng, uể oải nói:
- Không có biện pháp, ai bảo cương tâm của ta không thích hợp luyện đan chứ.
- Hừ, chỉ biết tìm lí do.
Linh Khiếp Nhan vểnh miệng lên.
Nhưng đây là tình hình thực tế, ở bên cạnh quan sát Linh Khiếp Nhan ba ngày nay, Đường Phong cũng học được một ít, biết rõ phải cô đọng dược thủy thế nào để có thể có được hiệu quả và lợi ích lớn nhất, còn hỏa hầu và thủ pháp cô đọng dược thủy, nhìn thì biết rõ, nhưng nếu bảo hắn thao tác, hắn làm không được, xét đến cùng, một nguyên nhân là do công pháp của hắn tu luyện, một nguyên nhân khác là vì cương tâm của hắn không thích hợp để luyện dược.
Linh Khiếp Nhan và hắn lại tiêu hao hết một ngày nữa, màn đêm buông xuống, rốt cuộc bà cô này cũng kết thúc công việc.
Sau khi trở về Yên Liễu Các, Thang Manh Manh lại lôi kéo Linh Khiếp Nhan đi chơi, nhìn xem bóng lưng vui sướng của hai tiểu nha đầu, Đường Phong thổn thức không thôi.
Tuy Linh Khiếp Nhan giống như một tiểu hài tử, nhưng ý thức lại không phải là tiểu hài tử, thật không hiểu nàng làm thế nào để chơi với tiểu Manh Manh đây.
Thời điểm hắn cảm khái, cung chủ đại nhân hấp tấp chạy tới trước mặt Đường Phong, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất, ngẩn đầu trừng mắt nhìn hắn.
- Có chuyện gì?
Đường Phong bị nàng trừng mắt mà không hiểu gì.
Phi Tiểu Nhã không đáp lời, trực tiếp cầm tay Đường Phong lên, cắn một cái, dậm chân một cái tức giận nói:
- Tiểu dâm tặc, tìm chết!
Mắng một câu liền xoay người đi về phòng, tiếng cửa phòng đóng lại truyền tới.
Đường Phong vuốt vuốt dấu rằng trên bàn tay, vẻ mặt ủy khuất tới cực điểm:
- Chuyện gì xảy ra?
Mấy ngày nay hắn ở cùng một chỗ với Linh Khiếp Nhan cô đọng dược thủy, ngay cả cửa dược phòng cũng chưa từng bước ra, nếu trong lòng có ý dâm, cũng phải có đối tượng chứ.
- Hắc hắc hắc!
Thang Phi Tiếu đi tới, nhìn Đường Phong cười rất đê tiện.
- Tiếu thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Phong hỏi.
- Ta không nói, dù biết ta cũng không nói.
Thang Phi Tiếu rung đùi đắc ý.
Phía đối diện xuất hiện một thân ảnh thanh tú, đầu cúi xuống, trên tay bưng một khay trà, bưng đến một chén trà nóng. Tư thái thướt tha, bộ pháp thong dong, nhưng trên mặt lại ngượng ngùng vô cùng.
Đi đến trước mặt Đường Phong, nâng khay trà đứng đấy.
- Lưu Tô sư tỷ, làm phiền.
Đường Phong cười khan một tiếng, cầm lấy ly trà trong khay trà lên uống một ngụm.
Mạc Lưu Tô hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, thần sắc có chút chần chờ, đang lúc Đường Phong buồn bực thì nàng lại nói chuyện, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt đỏ bừng hỏi thăm:
- Thiếu gia, ngài muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước!
- PHỐC...
Đường Phong phun ngụm nước trà đang uống vào mặt của Thang Phi Tiếu đang đứng trước mặt.
Thang thúc đưa tay lau mặt, tức giận nói:
- Ta kháo, tại sao lại phun vào mặt ta như vậy chứ!
- Khục khục... Sư tỷ vừa gọi ta là gì?
Đường Phong như vẫn chưa tin vào lỗ tai của mình.
Mạc Lưu Tô ngượng ngùng hơn rất nhiều, cúi đầu nói khẽ:
- Thiếu gia.
Đường Phong lập tức dở khóc dở cười:
- Sư tỷ đang đùa ta phải không, ta và ngươi là tỷ đệ với nhau, một tiếng thiếu gia của ngươi, ta làm sao dám nhận? Xưng hô không thể tùy tiện a.