Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 597: Nỗi Đau Của Nguyễn Tiểu Thất
D
iệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất cứng đơ người. Ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, nước mắt dàn dụa. Người cô ấy run lên, rất khó tưởng tượng một cô gái nhanh nhẹn, hoạt bá giờ lại ra nông nỗi này trong phút chốc.
“Tiểu Thất, không cần làm ồn như vậy”. Lão già chống gậy thấy cô ấy như vậy, dường như không đành lòng, nhưng có quay đầu lại cũng không thể thay đổi được sự thật. “Cháu gái, có vài chuyện không phải mình có thể tự quyết định được. Mặc cho số phận đi!”
“Ông nội, cháu xin ông…”. Tiếng khóc của Nguyễn Tiểu Thất mỗi lúc càng to hơn. Cứ tựa vào Diệp Thiên Vân, đau lòng nói: “Cháu không muốn lấy Hoàng gia. Lại càng không muốn lấy một tên ngốc. Các người chỉ vì…lợi ích gia tộc mà thôi, không nghĩ đến cảm nhận của ta”.
“Hỗn láo!”. Mặt ông lão đỏ gay, thấy xung quanh người mỗi lúc một đông, cảm thấy mất mặt, hừ một tiếng nói: “Tiểu Thất, việc này không phải như cháu nghĩ đâu, không được làm mất mặt Nguyễn gia, có chuyện gì chúng ta về nhà nói”.
“Cứu tôi, người cao to”. Nguyễn Tiểu Thất lúc này lộ ra ánh mắt sợ hãi, một khi về đến nhà thì cô ấy chỉ có chết. Cô ấy bám chặt vào cánh tay Diệp Thiên Vân, sống chết không buông tay, khẩn cầu nói: “Người cao to, chỉ có ngươi mới cứu được tôi”.
Diệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất như vậy, hắn thấy sự việc không tốt. Khi nhận lời mời của Nguyễn Tiểu Thất đến Song Phong trấn, hắn biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản, nhưng không ngờ rằng lại lôi hắn vào chuyện gia đình cô ấy.
“Láo xược!” Người trung niên vẫn mỉm cười nhìn cô.
Lão già chống gậy liếc mắt sang nhìn Diệp Thiên Vân, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thất, tên đó là ai? Sao cháu lại dẫn người ngoài vào Song Phong trấn?”
Diệp Thiên Vân biết giờ không thể mở mồm nói gì. Nguyễn Tiểu Thất lại coi hắn như tấm lá chắn, cũng im lặng không nói gì.
“Đó là người bạn thân của cháu”. Hai tay Nguyễn Tiểu Thất bám chặt nay càng chặt hơn. Coi Diệp Thiên Vân là người cứu mạng, cầu xin nói: “Ông nội, Nhị thúc, mọi người không đồng ý cháu, nếu không cháu sẽ đập đầu chết ở đây”.
Người đàn ông trung niên không chút giận dữ, muốn mở miệng nói gì đó, không ngờ lão già chống gậy lại kéo hắn, sau đó khẽ nói: “Được, nếu cháu không đồng ý, ta cũng không bắt ép. Chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng để người ngoài thấy họ cười cho”.
Câu này nói ra, Nguyễn Tiểu Thất nín khóc mỉm cười, làm nũng nói: “Ông nội, ông nội vẫn là người tốt nhất, cháu thề sau này sẽ nghe lời ông”.
Nguyễn gia rất lớn, bước vào trong sân không đếm hết được số bồn hoa. Ngoài ra còn có vô số non bộ xếp không theo quy tắc nào cả, còn có một gốc cây đại thụ, bên trên treo mười mấy cái lồng chim, cách mặt đất gần mười mét, không biết treo lên đó kiểu gì.
Thế là khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi. Nguyễn Tiểu Thất giờ đã thay đổi bộ dáng. Nháy mắt nhìn Diệp Thiên Vân, khoanh hai tay trước ngực nói: “Người cao to, cảm ơn ngươi đã giúp ta trải qua cơn hoạn nạn, từ nay về sau có cơ hội ta sẽ báo đáp”.
Diệp Thiên Vân bị Nguyễn Tiểu Thất làm cho sửng sốt. Mới vừa rồi còn khóc lóc thê thảm. Trong chớp mắt lại biến thành bộ dạng cười hì hì ngay được. Chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Chỉ sợ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô cần cầu nhiều phúc đi!”
“Ông nội của tôi nói lời giữ lời, sẽ không nuốt lời”. Nguyễn Tiểu Thất nháy mắt nói với Diệp Thiên Vân, mỉm cười nói: “Cuối cùng thì cũng không phải lấy cái tên ngốc kia nữa rồi. Anh không biết đấy chứ, tên ngốc Hoàng gia rất đáng ghét. Hắn mỗi ngày đều đến Nguyễn gia bám lấy tôi…”
“Khụ…khụ…khụ…” Cơn ho của lão già làm đứt đoạn lời nói của Tiểu Thất. Lão già chống gậy đi tới, cười nhạt nói: “Được lắm Tiểu Thất, biết ông nội thích thể diện, lừa ta ra đường để gây loạn”. Ông ta chỉ thẳng vào Diệp Thiên Vân mà nói: “Còn đem người ngoài vào nữa, thực là một kế lợi hại đấy. Ta và Nhị thúc ngươi đều đã coi thường ngươi rồi”.
“Ông!” Nguyễn Tiểu Thất nũng nịu: “Người thương yêu cháu nhất, cháu cũng biết…”
“Đủ rồi!” Lão già không nghe Tiểu Thất nói gì hết, thản nhiên nói: “Giờ Hoàng gia biết Tiểu Thất đã về rồi. Hôn lễ cứ cử hành như thường, ai cũng không thể phá quy định đã ra”.
Diệp Thiên Vân thực quê mùa, lần này có thể là Nguyễn Tiểu Thất sai một bước, cửa viện đã đóng, là thời cơ để xử lý chuyện gia đình.
Nguyễn Tiểu Thất lần này không dám đùa giỡn nữa. Ông nội sớm đã bố trí xong hết thảy, không tin vào mắt mình liền lui lại phía sau nói: “Ông nội, ông nuôi cháu hai mươi mấy năm là để gả cháu cho Hoàng gia sao? Được, cháu sẽ đem mạng này trả lại cho ông…” Nói đến đây liền đập đầu vào hòn non bộ một cách bất ngờ.
“Thất Thất…” Lão già kêu rên một tiếng, vừa nãy còn vô cùng kiên quyết, ai biết đứa cháu gái đường cùng lại lấy cái chết, không kịp đến cứu cô ấy nữa rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn cháu gái chết.
Diệp Thiên Vân cách Tiểu Thất gần nhất. Hắn có thể thấy lần này không phải là giả, cho nên đã xoải người về phía trước tay nắm chặt lấy chân của Nguyễn Tiểu Thất, người tỏa lực về phía sau.
Nguyễn Tiểu Thất cách hòn non bộ không đầy một đốt ngón tay, khi sắc mặt đang rất kiên quyết, muốn đâm đầu vào mà vẫn chưa đâm được, thì có một sức mạnh cực lớn kéo cô ấy trở lại.
Sức mạnh vô cùng lớn ở đằng sau kéo cô lại. Nguyễn Tiểu Thất không biết miệng lẩm bẩm gì, mặt ngây ra.
Từ một cô gái ngoan ngoãn trở nên thế này. Diệp Thiên Vân cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào. Chỉ sợ mọi chuyện phức tạp lên, khó khiến người ta tưởng tượng.
Lão già không biết từ lúc nào đã đến bên Nguyễn Tiểu Thất. Ôm chặt lấy Tiểu Thất vào lòng, khóc nói: “Tiểu Thất ơi, là do ông nội không tốt, nhưng Nguyễn gia chúng ta không thể nuốt lời”. Nguyễn Tiểu Thất giãy dụa rúc vào dưới chân Diệp Thiên Vân, ôm lấy chân hắn không buông nói: “Người to cao ơi, tôi…hơi lạnh…lạnh…”
Diệp Thiên Vân không nói gì, liền cởi áo khoác ra choàng lên người cô ấy. Nguyễn Tiểu Thất quá sợ hãi, mới có phản ứng như vậy, từ từ nói: “Tôi đưa cô đi nghỉ, ngủ một giấc sẽ tốt hơn”.
Nguyễn Tiểu Thất gật đầu, mắt dần dần nhắm lại, run run nói: “Ừm…tôi muốn ngủ, cùng ngủ, giống như trước đây, anh ôm tôi, ôm lấy tôi…không cần quần áo…”
“Thằng khốn! Ngươi là ai?” Lão già vừa rồi còn đau lòng Nguyễn Tiểu Thất, nhưng nghe đến đây thì giận tím mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Vân đứng một bên.
“Cha. Tiểu Thất sẽ ở với hắn sao?” Người đàn ông trung niên đó do dự nói: “Chính là vậy, mới không muốn với… Hoàng gia…”
Sau khi Diệp Thiên Vân ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là kế sách của Nguyễn Tiểu Thất. Hắn tuy muốn tìm cơ hội đánh nhau với người, nhưng tuyệt đối không phải là muốn tìm lấy phiền phức. Điều này thực là cái họa vô vọng. Ánh mắt cẩn thận nhìn Nguyễn Tiểu Thất, lại cảm thấy cô ấy thực sự đã quá sợ hãi, điều này khiến hắn không thể hiểu nổi.
“Ta lại hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi là ai?” Lão già đã quá giận dữ. Đang cố gắng khống chế bản thân.
Diệp Thiên Vân biết có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cho đối phương tin tưởng được. Vì dù sao hắn cũng là người ngoài, trầm giọng nói: “Tôi chỉ là bạn của Nguyễn Tiểu Thất, đưa cô ấy về”. Người đàn ông trung niên hoài nghi. Hắn không thể tin được, nói: “Bạn mà có thể không phân nam nữ, cùng ngủ trên một chiếc giường sao? Còn không mặc quần áo nữa? Tên đểu cáng này, ta thấy ngươi đang tự tìm lấy phiền phức đấy!”
Diệp Thiên Vân cho dù có một trăm cái miệng, cũng không thể nào cãi nhau với người không kiến thức, huống hồ đối phương lại không tin. Nếu giải thích không rõ ràng thì phải nhanh chóng rời khỏi đây. Cho nên nhẹ nhàng nói: “Có tin hay không là do ông, Nguyễn Tiểu Thất đã được đưa về, ta phải đi đây…” Nguyễn Tiểu Thất nói giọng yếu ớt:
“Muốn đi? Nào có dễ vậy!!” Người đàn ông trung niên nghe thấy Diệp Thiên Vân nói muốn đi, càng cảm thấy kỳ lạ. Lạnh lùng nói với mấy tên bên cạnh: “Bắt lấy hắn!”
Tám tên cùng một lúc ra tay, Diệp Thiên Vân muốn rời khỏi bị vây ở giữa, toàn bộ cơ thể căng thẳng, đây là điềm báo trước khi ra tay.
“Thằng khốn! Giải thích không rõ. Muốn đi cũng không đi được”. Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói với lão già: “Cha, Tiểu Thất nàng ấy nhất định là có quan hệ với thằng khốn này, cho nên mới kháng cự kết hôn với Hoàng gia. Chúng ta bắt lấy hắn, từ từ tra thẩm”.
Lão già thở mạnh, nhìn về phía Diệp Thiên Vân bằng ánh mắt sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn.
Tuy Diệp Thiên Vân thân hình cao lớn, nhưng lại không có thân hình của võ sư. Lão già do dự hai giây, giọng căm hận nói: “Bắt lấy hắn, nếu có kháng cự, giết chết cho ta!”
Tám tên có thân hình giống võ sư liền tiếp lệnh. Tám tên ra tay trong chớp mắt, ra tay với Diệp Thiên Vân không cùng góc độ nào. Diệp Thiên Vân vốn là một cao thủ muốn biết Song Phong trấn ra sao, nhưng giờ lại dây vào gia tộc Nguyễn Tiểu Thất. Hắn vốn không phải là người lương thiện gì, nghe thấy bảo giết bất luận tội, lập tức nổi dậy cơn tàn nhẫn trong lòng.
Sự tấn công của đối phương mau lẹ giống như võng chụp xuống. Dù có là cao thủ gì, đối diện sự tấn công thế này chỉ có thể kháng lại.
Diệp Thiên Vân thúc giục Kim Trung Tráo đến cực điểm, đồng thời cơ thể trùng xuống, bộ lưng xoay giống như lò xo được nén.
Tám tên võ sư ra tay gần hắn
“Thịnh thịch, thịnh thịch…thịnh…thịch…” Âm thanh bị trúng đòn vọng vào từng ngõ ngách trong viện.
Ông nội của Nguyễn Tiểu Thất và Nhị thúc đều thở dài một hơi. Tám tên đó là chính mình dạy bảo. Lực lượng của họ không thể khinh thường. Chỉ sợ tên trung niên đó sớm đã chôn vùi chiến thuật. Đoạn tuyệt quan hệ của Nguyễn Tiểu Thất với bên ngoài, chỉ có thể lấy tên tiểu tử Hoàng gia kia.
Mấy tên không kịp phản ứng lại thì nghe thấy từ bên trong vọng ra một giọng nói: “Ông!” một tiếng. Nháy mắt giống như bom nổ, tám tên võ sư giống như bô linh bị va chạm, đồng thời văng ra ngoài.
Kim trung tráo của Diệp Thiên Vân to lên. Trận đánh thường sớm đã không làm hắn bị thương.
Người già và tên trung niên suýt nữa mắt lồi ra để nhìn. Người thanh niên cao to lúc này cũng đứng thẳng dậy ở giữa, trên cơ thể không có chút dấu vết gì.