A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 617: Xóm Nghèo
ói xong, An Tại Đào bất mãn liếc Trương Đạo Kiến một cái.
Trương Đạo Kiến làm bộ như không thấy, thở dài:
- Chủ tịch thành phố An, thật sự không có cách nào, nếu không bỏ đi gánh nặng này, chúng tôi không thể tiếp tục đẩy mạnh thay đổi chế độ... Nếu xí nghiệp không cải cách chế độ được, tiếp tục như vậy, không cần một năm, chúng tôi phải đóng cửa phá sản. Nếu phá sản, gần một trăm ngàn thợ mỏ của chúng tôi vẫn phải đẩy ra xã hội, không phải cũng sẽ mang tới áp lực rất lớn cho chính quyền địa phương sao? Tất cả rơi vào đường cùng, đành phải cầu viện lãnh đạo thành phố! Chủ tịch thành phố An, tôi đại biểu một trăm ngàn thợ mỏ khẩn cầu UBND thành phố, mong rằng lãnh đạo thành phố xem trên phần một chút công hiến cho địa phương của khu khai thác mỏ Phòng Sơn chúng tôi trong vài chục năm quá khứ, kéo chúng tôi một lần.
Trương Đạo Kiến rất thành khẩn, cũng rất chân thật. Tuy rằng gã tiếp xúc không nhiều với An Tại Đào, nhưng gã cảm thấy An Tại Đào là một lãnh đạo chịu làm thật, đồng ý giải quyết khó khăn thực tế cho xí nghiệp và dân chúng, chỉ cần nói hết ra, hắn sẽ ra tay giúp đỡ đối với khu khai thác mỏ Phòng Sơn. Cho nên, gã tìm tới An Tại Đào mà không phải Tống Nghênh Xuân. Nếu gã đi tìm Tống Nghênh Xuân, Tống Nghênh Xuân sẽ dùng giả dối với gã, tuyệt đối không đáp ứng giơ tay.
An Tại Đào cũng thở dài:
- Lão Trương, tâm tình của ông, tình cảnh hiện giờ của khu khai thác mỏ Phòng Sơn, với cá nhân tôi mà nói cực kỳ lý giải. Trong quá khứ, khu khai thác mở Phòng Sơn là xí nghiệp lớn tại Phòng Sơn, quả thật làm ra cống hiến rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của Phòng Sơn, điểm này, ai cũng không thể phủ nhận. Nhưng thành phố cũng có chỗ khó xử của thành phố, các loại áp lực thành phố gặp phải hiện giờ cũng lớn... Được rồi, ông nói xem, muốn chúng tôi giải quyết giúp các ông gánh nặng gì?
Trương Đạo Kiến nghe trong lời An Tại Đào có cửa sống, liền cúi đầu nói:
- Chủ tịch thành phố An, thật ra cũng không xem như gánh nặng, chỉ là một số đơn vị sự nghiệp thuộc Cục. Cục chúng tôi có 17 trường học, 12 bệnh viện... Chúng tôi hy vọng chính quyền địa phương có thể nhận lấy toàn bộ trường học và bệnh viện này, thông qua chỉnh lý, nhét vào danh sách địa phương giải quyết vấn đề việc làm của hơn một ngàn giáo viên và hơn một ngàn nhân viên chăm sóc chữa bệnh...
An Tại Đào trầm ngâm. Ý tứ của Trương Đạo Kiến không có gì hơn là muốn thành phố phòng Sơn tiếp thú bệnh viện và trường học dưới sự quản lý của bọn họ, khiến cho các trường học và bệnh viện thuộc Cục chuyển thành đơn vị địa phương, giải quyết vấn đề cơm ăn của gần 3000 người. Đừng xem thường việc này, trước mắt bệnh viện và trường học tương ứng của khu khai thác mỏ đã không thể phát tiền lương, sắp rơi vào cảnh đóng cửa, nếu muốn tiếp thu, cần năng lực tiêu hóa rất lớn.
An Tại Đào suy nghĩ mãi quyết định vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Trương Đạo Kiến. Sở dĩ hắn thay đổi chủ ý, là bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt ---- coi đây là cơ hội, để Lãnh Mai tham gia vào công tác thay đổi chế độ của khu khai thác mỏ Phòng Sơn, sau đó hắn lại đi tỉnh làm công tác, để Trần Cận Nam nói mấy câu, đơn giản để Lãnh Mai đi khu khai thác mỏ Phòng Sơn thay đổi chế đố, thứ nhất có thể giải quyết Giám đốc Sở của Lãnh Mai, thứ hai đi xí nghiệp hẳn là ý nguyện của Lãnh Mai.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, mặc dù hắn không đáp ứng, Trương Đạo Kiến chắc chắn cũng sẽ tới tỉnh làm công tác, mà tỉnh cũng sớm hay muộn sẽ phối hợp thành phố giúp đỡ Cục khai thác mỏ Phòng Sơn thay đổi chế độ. Như vậy, còn không bằng sảng khoái đáp ứng. Huống chi, khu khai thác mỏ Phòng Sơn thay đổi chế độ nhìn như không quan hệ với thành phố Phòng Sơn, thật ra quan hệ rất lớn. Nếu cải cách chế độ không thành công, xí nghiệp phá sản đóng cửa, thật sự bị đả kích và ảnh hưởng vẫn là địa phương.
Phải biết rằng, đây không phải một xí nghiệp nhỏ, mà là một xí nghiệp đặc biệt lớn tổng số một trăm ngàn công nhân viên, ở Phòng Sơn mà nói, có thể nói hết sức quan trọng.
Đương nhiên, nếu khu khai thác mỏ Phòng Sơn muốn bỏ đi không phải trường học và bệnh viện, mà là một số hầm mỏ cũ và xí nghiệp lạc hậu, bất kể thế nào An Tại Đào cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận.
- Lão Trương, điều ông nói, chúng tôi có thể xem xét một chút. nhưng có thể tiếp nhận hay không, khi nào tiếp nhận, dùng hình thức và phương thức tiếp nhận gì, chúng tôi cần mở cuộc họp Chủ tịch thành phố thật sự nghiên cứu quyết định. Đồng thời, còn muốn xin Thành ủy phê chuẩn. Ông cũng biết, đây không phải một chuyện nhỏ, chúng tôi không thể không thận trọng.
Trương Đạo Kiến thở phào một cái, biết nếu An Tại Đào tỏ thái độ như vậy, chắc chắn là đã cơ bản đồng ý. Gã đứng dậy chân thành vươn tay về phía An Tại Đào:
- Chủ tịch thành phố An, lời cảm kích tôi không nói nhiều... Hơn 100 ngàn công nhân khu khai thác mỏ chúng tôi sẽ không quen chính quyền địa phương giúp đỡ chúng tôi ở thời khắc mấu chốt!
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng đứng dậy trịnh trọng bắt tay Trương Đạo Kiến:
- Lão Trương à, những lời khách khí này không cần phải nói. Làm chính quyền địa phương, chúng tôi sẽ dồn toàn lực ủng hộ công tác của các ông, nhưng tôi hy vọng cảm ông cũng thông cảm một số khó xử của thành phố... Ừ, như vậy đi, chuyện này, tôi để Phó Chủ tịch thành phố đồng chí Lãnh Mai bớt thời gian nói chuyện với các ôn gmột chút, có chuyện gì, ông liền thương lượng xử lý với đồng chí Lãnh Mai.
...
...
Tiễn bước Trương Đạo Kiếm, An Tại Đào ngồi trở lại sau bàn lạc việc, nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới nhấc điện thoại tìm Bành Quân. Bành Quân lập tức sẽ dùng thân phận Phó Trưởng Ban Thư ký kiêm nhiệm Chủ nhiệm Văn phòng UBND thành phố, Chu Quân nhậm chức Chủ tịch thành phố trợ lý, Trưởng Ban Thư ký UBND thành phố còn có thể kiêm nhiệm, nhưng Chủ nhiệm Văn phòng UBND thì không thích hợp kiêm nhiệm nữa, cho nên liền do Phó Chủ nhiệm Bành Quân này thay thế.
Nói chuyện với Bành Quân, để Bành Quân lập tức thông báo ba Chủ tịch thành phố trợ lý sắp tới nhậm chức, hắn muốn đích thân nói chuyện với ba người.
Không bao lâu, Chu Quân là người đầu tiên tới. Gõ cửa An Tại Đào, Chu Quân vào cửa kính cẩn cúi đầu nói với An Tại Đào:
- Chủ tịch thành phố An!
- Tới, lão Chu, ngồi đi.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Trước tiên chờ một chút, chờ hai đồng chí khác tới đây, chúng ta sẽ cùng mở cuộc họp ngắn.
Chu Quân gật đầu xác nhận, hơi gò bó mà ngồi trên sô pha, mắt xem lỗ mũi, thần thái kính cẩn. Hiện giờ, ‘cảm giác’ của Chu Quân đối với An Tại Đào đã rất khác với trước kia, gần đây quan hệ của An Tại Đào với Tống Nghênh Xuân ngày càng căng thẳng, gần như khiến Bí thư Thành ủy mất quyền lực, cảm nhận được An Tại Đào mạnh mẽ, cảm giác sợ hãi trong lòng Chu Quân đối với hắn ngày càng đậm.
Cho nên, tuy rằng hiện giờ Chu Quân sắp trở thành Chủ tịch thành phố trợ lý, nhưng đối mặt An Tại Đào, trái lại không thả lỏng bằng trước kia.
Đợi hơn 10’, Trang Ninh và Cổ Vân Lan cũng tới, sau khi chào hỏi An Tại Đào, hai người cũng ngồi trên sô pha.
An Tại Đào châm một điếu thuốc, cười cười:
- Ba vị, hôm nay tìm mọi người tới, coi như là một lần nói chuyện tổ chức. Trước khi mọi người nhậm chức Chủ tịch thành phố trợ lý, tôi đại biểu bố máy UBND thành phố nói chuyện với mọi người, đồng thời cũng an bài phân công công tác quản lý của mọi người một chút.
- Trong tuyển chọn công bình thành phố tổ chức, ba vị giành được thắng lợi, điều này nói rõ thành tích công tác của ba vị là thật, năng lực công tác và uy tín quần chúng đều rất tốt, là người nổi bật trong cán bộ cấp Cục của huyện thành. Tới cương vị mới Chủ tịch thành phố trợ lý, hy vọng ba vị có thể tiếp tục như cũ, làm ra thành tích lớn hơn nữa trên cương vị mới.
- Tiếp theo, tôi đề xuất vài yêu cầu với mọi người. Thứ nhất, công tác phải thật sự có trách nhiệm, phải đối mới tinh thần, bày ra đầy đủ ưu thế của mọi người trong công tác, thực hiện hứa hẹn của mọi người trong cuộc thi; thứ hai, phải có tín hchủ động. Không nên công tác từng bước, mà phải chủ động đi đưa mìn hvào trong công tác được phân công quản lý, không chờ đợi không dựa dẫm, phát huy tỉnh năng động của bản thân; thứ ba, phải có tinh thần làm thật, nói suông hỏng quốc làm thật hưng bang, cải cách mở ra và phát triển knih tế thành phố, cần thật lòng, làm đến nơi đến chốn. Đề bạt mọi người làm Chủ tịch thành phố trợ lý, chính là giúp đỡ tôi và vài Phó Chủ tịch thành phố khác, mãnh mẽ làm một số chuyện cho Phòng Sơn...
- Cần phải nhắc nhở mọi người là, ngàn vạn lần không nên cảm thấy làm Chủ tịch thành phố trợ lý thì mọi chuyện thuận lợi, là có thể không lý tưởng mà hưởng thụ cuộc sống lãnh đạo...
Giọng An Tại Đào nghiêm túc:
- Mọi người đều có một năm thử việc, trong lúc thử việc, công tác của mọi người chịu sự giám sát và kiểm tra của toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố, nếu đồng chí nào bị kiểm tra đánh giá không hợp cách không xứng chức, như vậy, rất xin lỗi, không có bất cứ lời nào, giải trừ chức vụ, mọi người nên làm gì thì làm cái đó.
Nghe An Tại Đào nói một phen như vậy, Chu Quân, Trang Ninh, Cổ Vân Lan đều tự rùng mình trong lòng, vội vàng đứng dậy biểu hiện quyết tâm với An Tại Đào, quyết tâm không phụ kỳ vọng của lãnh đạo thành phố cố gắng công tác vân vân.
- Phân công đơn giản cho mọi người một chút, bước tiếp theo bộ máy lãnh đạo của UBND thành phố còn có thể tiến thêm một bước điều chỉnh. Lão Cổ, ngoại trừ làm tốt công tác của mình ra, cô còn phải giúp đỡ Phó Chủ tịch thành phố Lãnh Mai nắm tốt công tác phân công quản lý hệ thống văn hóa giáo dục vệ sinh.
An Tại Đào vừa dứt lời, Cổ Vân Lan vội vàng cung kính nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định nghiêm khắc dựa theo tinh thần chỉ thị của Chủ tịch thành phố An hoàn thành công tác của mình, giúp đỡ Chủ tịch thành phố Lãnh làm tốt công tác phân công quản lý.
An Tại Đào gật đầu:
- Tốt lắm. Lão Cổ, một đoạn thời gian gần đây, Chủ tịch thành phố Lãnh có thể phải giúp đỡ Khu khai thác mỏ phòng Sơn tiến hành công tác thay đổi thể chế, công tác phân công quản lý của cô ấy, tạm thời sẽ do cô chia sẻ một chút, bằng không, đồng chí Lãnh Mai sẽ bận rộn không chịu nổi.
Chợt, An Tại Đào lại cười:
- Đồng chí Chu Quân, ông luôn công tác tại cơ quan thường vụ UBND thành phố, ông liền giúp đỡ đồng chí Phó Chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa làm tốt công tác thường vụ của UBND thành phố, đồng thời cũng giúp tôi một số công tác cơ sở.
Chu Quân mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng dậy kính cẩn nói:
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố An tín nhiệm, tôi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, làm tốt trợ thủ và tham mưu của Chủ tịch thành phố An và Chủ tịch thành phố Dương.
An Tại Đào gật đầu, quay đầu nhìn Trang Ninh, mỉm cười không nói. Trang Ninh trong lòng không yên, trước mắt gã chỉ là điều tra nghiên cứu viên của UBND thành phố, cũng không có công tác thực tế, gã không biết An Tại Đào sẽ an trí mình thế nào, phân phối công tác cho mình thế nào.
- Trang Ninh, tạm thời anh tập trung tinh lực thao tác chuyện khu kinh tế mới Tư Hà thăng cấp, đối nội đối ngoại, cân đối các nhân tố trên dưới, có việc không phối hợp được cứ tìm tôi! Dựa theo kế hoạch Chủ tịch thành phố đề ra, hy vọng sáu tháng cuối năm chúng ta sẽ hoàn thành việc thăng cấp của khu kinh tế mới Tư Hà.
Nghe xong An Tại Đào nói lời này, Trang Ninh kích động trong lòng, cảm kích đứng dậy gật đầu nhưng miệng không có nói một lời vô nghĩa. Cảm kích đặt ở trong lòng, mà không phải biểu hiện ra miệng. An Tại Đào tín nhiệm và chiếu cố tới giờ, khiến trong lòng Trang Ninh sinh ra cảm xúc tri kỷ của kẻ sĩ.
Tuy rằng An Tại Đào không nói rõ, nhưng trên thực tế vẫn đưa ra an bài, chuẩn bị giao khu kinh tế mới Tư Hà sau khi lên cấp cho Trang Ninh quản lý.
Nhân vật số một khu kinh tế mới Tư hà sau khi lên cấp, đây chính là một chức quan béo bở chạm có bỏng tay, một vị trí quan trọng như vậy rơi lên đầu Trang Ninh, trong lòng Chu Quân và Cổ Vân Lan không khỏi hơi hâm mộ. Mãi đến lúc này, hai người mới bừng tỉnh ngộ: hai người mình trong lòng Chủ tịch thành phố An, xa xa không quan trọng bằng Trang Ninh. Bởi vậy có thể thấy được, Chủ tịch thành phố trợ lý An Tại Đào thật sự muốn đề bạt lên, tất nhiên chính là Trang Ninh.
o O o
Nói chuyện với ba người Trang Ninh xong, An Tại Đào ngựa không dừng vó lại mang theo thư ký Lý Bình, Chủ tịch thành phố trợ lý, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cổ Vân Lan, còn có một số cán bộ Cục Quy hoạch và Ủy ban Xây dựng, đơn giản mà đi khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố --- ‘Tổ Yến’ có tiếng khốn cùng.
Vì sao nơi này gọi ‘Tổ yến’, mãi đến hiện giờ An Tại Đào cũng không nghĩ rõ ràng. Hỏi cán bộ địa phương sinh sống ở Phòng Sơn, bọn họ cũng không biết. Dù sao tên tục truyền xuống từ nhưng năm triều Thanh, dân chúng truyền miệng, địa phương không hề có chút ghi chép liên quan gì.
Cũng may gọi là gì không quan trọng.
Lúc tới nơi, đã là 5h chiều. Chẳng qua, vừa vặn giữa hè, hơn 5h chiều, mặt trời vừa mới ngả về Tây, trong không khí vẫn tràn ngập lửa nóng, lại dường như đan xen một hương vị khó ngửi, An Tại Đào không kìm nổi nhăn mũi một cái, nhíu mày.
Hình như là mùi rau quả thối, lại dường như là mùi hố phân lên men, còn hình như là mùi đậu phụ thối ngút trời. Tóm lại, mùi vị rất không tốt.
Đường đất thật dài chừng ba bốn dặm, đây là tuyến đường giao thông chính của ‘Tổ Yến’. Cư dân hai bên đường tự xây dựng nhà lầu chen chúc, so le không đều, khắp nơi là vũng nước lưu lại sau cơn mưa to, cùng với đồ dùng cũ nát trong nhà bị phơi nắng.
An Tại Đào dừng bước, nhìn cảnh tưởng lộn xộn và dơ bẩn cách đó không xa, mày nhíu chặt lại.
- Chủ tịch thành phố An, bởi vì hôm trước mưa to một hồi, bởi vì hệ thống thoát nước không thông, nơi này không chịu nổi, gần như trở thành vùng lụt. Nhà lầu dân chúng tự xây sập năm căn, có gần 2000 người bị vây trong nước... Thật ra, gần như mùa mưa hàng năm, ‘Tổ yến’ đều gặp cảnh ngập lụt, cho nên một phần nhà lầu nơi này chỉ còn 4 tới 6 cột bê tông...
Cổ Vân lan cẩn thận đứng bên cạnh An Tại Đào, nhẹ giọng nói.
Thân thể cô thật ra rất nóng, bởi vì mặc một bộ váy chức nghiệp màu xám, lại khiến gợn sóng trước ngực cực kỳ ‘bao la hùng vĩ’. Cô tới gần như vậy, khuôn mặt hơi ngẩng lên, trước ngực phình ra gần như muốn trào ra khỏi khe hở. An Tại Đào theo bản năng liếc ngực cô một cái, hơi lùi ra sau một bước.
Đầu tiên Cổ Vân Lan hơi ngẩn ra, chợt liền rõ ràng ‘mấu chốt’ trong đó, sắc mặt hơi đỏ lên, tuy nhiên cô lại không để ý, trái lại tới gần An Tại Đào một chút.
...
...
Vài năm trước, bởi vì gần sát đường xe lửa, mọi người sống tại ‘Tổ Yến’ đều chạy tới đường xe lửa đi vệ sinh. Sau đó, đường xe lửa vây vòng bảo vệ xung quanh, nhóm cư dân ở nhà trệt đành phải mỗi hộ mở đường, dùng gạch tự chế cống nước giản dị, ‘đầu cuối’ dẫn tới chỗ trũng gần nhà mình nhất.
Cư dân sống ở chỗ trũng, thường có ống nước đi qua bên cạnh nhà mình, mỗi lần ra vào nhà, đều có thể nhìn thấy rõ ràng phân và chất bẩn của nhà hàng xóm chảy ra từ trong ống.
An Tại Đào dưới sự vây quanh của đám cán bộ, đi chung quanh, rốt cuộc hiểu được ‘hương vị’ mình ngửi được truyền ra từ đâu.
Hắn cố nén mùi thối này, quay đầu trầm giọng nói với Cổ Vân lan:
- Điều kiện vệ sinh của nơi này quá kém, phương tiện cơ sở và hệ thống cống rãnh gần như không có... Các cô rốt cuộc muốn làm thế nào? Tôi nhớ rõ hàng năm thành phố đều chuyển kinh phí xây dựng cơ sở công cộng tới chính quyền nơi này.
Cổ Vân Lan xấu hổ mà cúi đầu nói:
- Chủ tịch thành phố An, mặc dù có kinh phí, nhưng quá ít... Hơn nữa, tăng nhiều cháo ít, hoàn cảnh nơi này quá kém, nếu phương tiện cơ sở cùng khởi công, cần lượng tài chính quá lớn. Bởi vì vài năm trước thành phố đề xuất sẽ tiến hành cải tạo địa phương này, cho nên chúng tôi...
An Tại Đào không nói gì, quay đầu nhìn những căn nhà lầu nhỏ cũ kỹ so le không đều tự xây dựng giống như quả táo nứt ra, thỉnh thoảng có một đám trẻ em chạy ra trên đường bùn nước, ngẫu nhiên tò mò nhìn về phía này một chút vội vàng chạy đi, mùi khó ngửi trong không khí càng thêm dày đặc.
Đây là lần đầu tiên An Tại Đào tiến tới khu gia đình sống bằng lêu ở phía Nam, nơi này ở vào xóm nghèo nhất nam giao nội thành. An Tại Đào không ngờ trong thành phố lại có một mảnh đất bẩn thíu và kém như vậy, hoàn cảnh ác liệt, sự nghiêm trọng của vấn đề, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Thật lâu sau, An Tại Đào mới trầm giọng nói:
- Các đồng chí, cảnh tượng trước mắt khiến người ta đau lòng! Xã hội phát triển tới hiện giờ, vẫn có hơn 20.000 dân chúng sống trong hoàn cảnh ác liệt thế này, đây là UBND thành phố chúng ta không làm tròn bổn phận! Lão Cổ, cô nhớ ký, buổi chiều ngày mai chúng ta sẽ mở cuộc họp Chủ tịch thành phố, nghiên cứu vấn để cải tạo chỉnh thế nới này một chút.
- Mặc kệ khó xử lớn thế nào, cũng phải tiến hành cải tạo đối với nơi này. Để xóm nghèo tiếp tục như thế này, lương tâm quan phụ mẫu chúng ta khó an!
An Tại Đào dựng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người, cuối cùng dừng trên người Cổ vân Lan:
- Tôi nghe nói Tân Hải vừa mới cải tạo xong một khu gia đình sống bằng lều, thật sự không được mà nói, mọi người dẫn người tới Tân Hải học tập kinh nghiệm cải tạo và thực hiện cụ thể của người ta.
Cổ Vân Lan vội vàng gật đầu xác nhận, cười cười:
- Chủ tịch thành phố An, tình hình Tân Hải tôi hiểu biết một chút. Công trình cải tạo Tân Hải do chính phủ chủ đạo, thành phố đưa ra 3 tỷ 800 triệu đồng tài chính khởi động, bắt đầu từ tháng 9 năm 2002, một năm rưỡi thì chấm dứt, tổng cộng diện tích xây dựng cải tạo đạt tới 236.000 m2, là công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều quy mô lớn nhất và duy nhất ở tỉnh ta. Cho dù giá cả căn hộ xung quanh khu gia đình sống bằng lêu ở Tân Hải mỗi mét vuông 2000 đồng, công trình vẫn chế định ‘chứng nhận diện tích dỡ bỏ một trả một, vượt qua diện tích dựa theo 900 đồng mỗi mét vuông kết toán’ và nhiều chính sách huệ dân, đồng thời suy xét năng lực chịu đựng kinh tế của dân cư khu gia đình sống bằng lều, cải thiện điều kiện sinh sống rất lớn ---- Chủ tịch thành phố An, tôi cảm thấy chúng ta có thể tham khảo một chút kinh nghiệm và cách làm của người ta.
An Tại Đào thần sắc ngưng trọng mà gật đầu, bỗng nhiên xoay người lại từ từ bước trên đường:
- Tốt lắm, các đồng chí, hôm nay liền xem đến nơi này, đồng chí Ủy ban Xây dựng và Cục Quy hoạch sau khi trở về, đem tâm tư đặt trên phương diện này!
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh