Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh tôi cũng bị vợ bạo hành
K
ể từ khi có con trai với anh, chị càng lên mặt với chồng. Chị tự cho mình quyền quát mắng anh vô lý, còn hễ anh làm gì, nói gì không vừa ý là chị giận dỗi mắng anh không tiếc lời và mang đứa con trai ra dọa anh.
Anh họ tôi là con một, từ bé đã rất ngoan ngoãn tự lập. Anh học giỏi, ra trường lập công ty riêng. Tuy rằng trong thương trường anh không phải quá sắc sảo, nhưng anh là người chăm chỉ chịu khó tìm tòi, mặt khác nhân viên và bạn hàng đều tin tưởng anh vì anh sống có uy tín nên công ty của anh cứ đều đều ăn nên làm ra.
Trải qua một vài mối tình, bỗng một ngày anh đưa bạn gái về ra mắt hai bác tôi và nói rằng sẽ cưới chị ấy. Chị ấy đã li dị chồng, có hai con riêng, làm nhân viên phục vụ quầy rượu ở nhà hàng mà anh và bạn bè hay đến ăn. Hình thức trung bình nhưng trông rất sắc sảo và khéo ăn nói. Anh kể lúc đầu chỉ nói chuyện xã giao rồi dần dần chị ấy hay tâm sự chuyện gia đình bất hạnh, chồng ngoại tình ruỗng rẫy vợ con, mình chị phải bươn chải vất vả nuôi hai con rất khổ sở. Thương cảm cho chị, lúc đầu anh hay bo cho chị nhiều hơn mỗi lần uống rượu cùng bạn, rồi số tiền cho chị càng nhiều hơn và cuối cùng là anh nhất quyết đòi cưới chị mặc bố mẹ phản đối.
Sau khi cưới xong chị nghỉ làm, ở nhà nuôi con và nội trợ, anh chi trả toàn bộ chi phí cuộc sống. Anh tôi vốn tính thương người và làm ra tiền nên cuộc sống anh chị rất thoải mái. Hai bé đi học trường tốt, anh chị có thời gian lại đi du lịch. Rồi một ngày chồng cũ của chị đến gặp anh và nói là chị và anh ta thỉnh thoảng vẫn đi lại với nhau và hiện nay chị đang có bầu hai tháng và đó là con anh ta. Anh tôi bị sốc, vì từ trước tới nay mỗi khi nhắc đến chồng cũ chị luôn tỏ ra căm ghét. Anh nói rằng anh không hoàn toàn tin lời anh chồng cũ, nhưng bố mẹ anh biết chuyện và khẳng định sau khi đứa bé sinh ra sẽ mang đi xét nghiệm AND, chị biết hai bác tôi kiên quyết nên đành phải thú nhận rằng đó là kết quả của lần vụng trộm của họ. Sự việc này khiến anh tôi giận và định li dị, nhưng chị quỳ xuống khóc lóc van xin anh tha thứ, nếu không chị sẽ tự tử chết cả mẹ lẫn con, cuối cùng anh cũng mềm lòng.
Khi chị sinh, chị bảo anh vào phòng sinh chứng kiến, vì chị nói muốn đứa bé coi anh như cha ruột vì sự tốt bụng và độ lượng của anh, còn người cha kia coi như đã chết rồi. Phải nói rằng chị rất khéo lấy lòng anh để xoa dịu. Cứ như thế, anh nuôi ba đứa con riêng của vợ mà quý chúng như con ruột. Nhưng sau mấy năm sống chung, anh nhận thấy anh chị có quá nhiều điểm khác biệt. Chị ở nhà lo nội trợ, nhưng luôn muốn kiểm soát anh cả về tinh thần và tiền bạc. Anh làm kinh doanh mà luôn phải đi về đúng giờ như công chức, nếu có hẹn ăn cơm với khách hàng về muộn là chị căn vặn nói năng rất khó nghe. Hai vợ chồng đi ra ngoài nếu tình cờ gặp nhân viên nữ hoặc khách hàng nữ của anh, anh vì phép lịch sự mà đứng lại chào hỏi xã giao là thế nào về nhà cũng có chuyện. Anh cho chị chi tiêu rất thoải mái, nhưng những khi công việc làm ăn không thuận buồm xuôi gió mà chị bảo anh đưa cho khoản này khoản kia mà anh chậm vài ngày là chị nổi giận xỉa xói (xin nói rõ đây là những khoản mua sắm của cá nhân chị chứ sinh hoạt hàng ngày không bao giờ thiếu thốn một thứ gì).
Khi ba đứa con đã lớn, anh thấy chị quá ghen tuông và khó chịu nên bảo chị hãy đến công ty giúp việc cho anh,chỉ cần đến một tuần hai ba buổi để chị hiểu rõ thêm công việc kinh doanh để thông cảm và hiểu chồng hơn, song chị viện cớ bận chăm con, thực ra cả ba bé đã lớn đi học có người đưa đón, về nhà có người giúp việc cho ăn uống, còn chị rảnh cả tuần đi tập thể dục thẩm mỹ, mua sắm và gặp bạn bè cà phê.
Cũng vì như vậy nên anh có phần chán nản, đề nghị hai vợ chồng nên chăm sóc ba đứa con, còn muốn sinh con chung thì sau này sẽ tính. Nhưng công việc của anh ngày càng mở rộng, lợi nhuận mỗi lúc một nhiều. Một ngày chị nói với anh là chị có thai, vì dạo này “quên” không uống thuốc tránh thai. Bản thân anh và những người xung quanh đều biết chị làm điều đó là có mục đích để tăng ràng buộc với anh. Lần thứ hai, anh làm cha bất đắc dĩ. Nhưng anh vốn tính rất tốt nên mọi chuyện rồi cũng xí xóa.
Ông bà nội có cháu trai ruột rất vui nên quan hệ giữa chị và bên chồng được cải thiện. Kể từ khi có con trai với anh, chị càng lên mặt với chồng. Chị tự cho mình quyền quát mắng anh vô lý, còn hễ anh làm gì, nói gì không vừa ý là chị giận dỗi mắng anh không tiếc lời và mang đứa con trai ra dọa anh. Anh rất mệt mỏi nhưng không muốn đôi co nên thường tránh không cãi vã.
Người ta nói tức nước vỡ bờ. Công việc kinh doanh không phải lúc nào cũng thuận lợi, về nhà vợ chỉ có căn vặn chì chiết. Anh tôi có bồ. Khi biết chuyện này mọi người xung quanh không bất ngờ lắm có lẽ vì hiểu được cuộc sống vợ chồng của anh. Bồ của anh còn trẻ, tốt nghiệp đại học ra trường làm bên công ty đối tác của anh. Vợ anh khi biết chuyện tất nhiên là làm ầm ĩ lên, chửi rủa anh, chửi rủa cô gái kia, miệt thị cô kia là gái nhà nghèo tỉnh lẻ nên thấy anh có vợ con rồi vẫn bám theo để đào mỏ. Chị ấy giấu chìa khóa xe hơi của anh, tuyên bố “Kể từ bây giờ anh không có quyền tự do đi lại, tôi sẽ đưa anh đi làm rồi chiều sẽ đến đón anh về để anh không gặp được con đĩ kia”. Chị còn thuê người lùng sục cô gái kia để đánh ghen, nhưng cô ấy đã xin nghỉ việc ở công ty cũ và chuyển nhà trọ.
Không tìm được cô kia, chị vứt hết quần áo đồ đạc cá nhân của anh ra cửa và đuổi anh ra khỏi nhà (ngôi nhà mua bằng tiền của anh, chị chưa bao giờ góp một xu nào). Anh mang đồ đạc của mình về nhà bố mẹ sống, chị vẫn đến rình rập xem anh có còn đi lại với cô kia không, và sau đó có lẽ chị nhận ra nếu cho anh quay về sống cùng sẽ dễ kiểm soát hơn, nên lại ngon ngọt bảo anh quay về. Anh vì con mà quay về, vừa vào đến nhà, chị lại đổi giọng xỉa xói thậm chí xông vào tát anh. Anh liền đi ngay. Sau đó chị lại ngon ngọt bảo anh quay về. Anh nói rằng anh đã quá mệt mỏi với chị rồi, anh muốn li thân. Chị lại đổi giọng xin lỗi anh và dọa tự tử, nhưng không còn công hiệu nữa. Anh về sống cùng bố mẹ, thỉnh thoảng vẫn về thăm con, tiền bạn vẫn chu cấp đầy đủ.
Li thân một thời gian, anh muốn li dị, nhưng chi nhất quyết không chịu. Chị nói chỉ có sau khi chị chết anh mới có cơ hội lấy vợ khác. Anh tâm sự với bố mẹ rằng những năm qua anh đã sống một cuộc sống vợ chồng tồi tệ, vì anh nhận ra vợ anh thật ra là một người ghê gớm ích kỷ, kiểm soát anh, anh không hề cảm thấy được yêu thương mà cuối cùng chỉ cảm thấy mình như một cái máy kiếm tiền, nộp tiền, trong giao tiếp ăn nói với vợ luôn phải nhẫn nhịn vì không muốn con thấy bố mẹ cãi nhau, vợ anh biết thế nên càng lấn lướt, đến mức anh không cảm thấy mình còn được sống là chính mình nữa. Anh nói anh yêu cô bạn gái kia vì cô ấy hiểu biết, dịu dàng và tôn trọng anh.
Hai bác tôi tìm đến nhà trọ gặp cô gái kia mà không báo trước. Khác với lời kể của vợ anh về cô gái kia nào là ghê gớm, đào mỏ, gái quê mất nết, cô ấy rất hiền và giản dị. Cô ấy hơi lo lắng lúc hai bác mới tới, nhưng sau đó bình tĩnh lại cô ấy nói chuyện rất nhã nhặn và có học. Cô ấy nói yêu và thương anh tôi thật sự vì biết anh không hạnh phúc, nhưng không cố ý phá vỡ cuộc sống của vợ chồng anh. Cô ấy nói xin lỗi hai bác vì cô ấy là nguyên nhân xảy ra chuyện, nhưng nếu hai bác không muốn cô ấy quan hệ với anh nữa, cô ấy sẽ chấm dứt.
Trong lúc hai vợ chồng anh li thân, chưa li dị vì vợ anh không đồng ý, anh gần như đến sống với cô gái kia, thỉnh thoảng mới qua nhà bố mẹ. Có lần bác tôi bất ngờ đến chơi, thấy con trai mình cởi trần ngồi ăn cơm với cá kho và rau muống xào do cô kia nấu, trong một căn phòng chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc giường và cái tủ lạnh, nhưng anh cười nói thật hạnh phúc. Bác tôi về nhà khóc với bác trai, nói là lâu lắm rồi mới thấy con trai mình vui như thế.
Anh tôi bất ngờ bị tai nạn. Hai bác tôi biết cũng vì cuộc gọi của cô bạn gái. Cô ấy nói hôm nay gọi điện cho anh mãi mà không nghe máy, cô ấy có cảm giác như có chuyện không hay, nên hỏi hai bác tôi xem anh có sao không (bình thường cô ấy ít khi gọi cho hai bác tôi vì ngại tình trạng của vợ chồng anh). Rồi cả ba người gọi điện khắp nơi tìm anh. Khi biết anh tôi đang cấp cứu ở bệnh viện, cả hai bác và cô ấy lao đến ngay. Sau khi anh qua cơn nguy kịch, bác có báo cho vợ anh biết, nhưng vợ anh chỉ hỏi thăm qua loa qua điện thoại chứ không đến. Sau này mới biết chị ấy nói với bạn là anh là kẻ phản bội tồi tệ nên xứng đáng bị trừng phạt, chị còn nói để anh nếm mùi là kẻ thất bạị vô dụng xem có còn gái nào vây quanh nữa không. Chị ấy quên rằng chính chị cũng đã ngoại tình trước thậm chí còn để lại hậu quả nhưng anh tôi đã tha thứ cho chị và không bao giờ nhắc lại chuyện đó lần thứ hai.
Cô bạn gái thì kề cận chăm sóc anh ngày đêm, ăn ngủ ngay tại bệnh viện chẳng khác gì người vợ, cô ấy nói với bác tôi:”Cháu muốn chăm sóc cho anh ấy vì cháu rất thương anh ấy, nhưng nếu vợ anh ấy muốn đến chăm cho anh ấy bác hãy cho cháu biết, cháu sẽ đi ngay”. Anh tôi nằm viện ba tháng, vợ anh không gọi điện hay hỏi thăm gì, nhưng sau khi có người báo thấy cô gái kia đang chăm anh tôi ở bệnh viện, chị ấy lập tức lao tới bệnh viện cùng với một nhóm người để đánh ghen. Chị còn thuê người lảng vảng ở cổng bệnh viện để rình đánh cô kia, nhưng cô kia khóc nói với bác tôi là cô ấy không muốn để mặc anh ấy ốm yếu nằm viện, cô ấy vẫn sẽ đến mặc kệ vợ anh dọa nạt, chỉ trừ khi anh được ai đó chăm sóc chu đáo thì cô ấy sẽ không đến nữa. Thế là cô ấy vẫn đến, nhưng ra vào phải bịt khẩu trang để tránh bị nhận ra. Bạn bè anh biết chuyện nên đến bệnh viện thường xuyên để canh gác cho hai người nên cũng may cuối cùng không có gì đáng sợ xảy ra.
Anh tôi ra viện, hẹn gặp vợ để nói chuyện li dị dứt khoát. Vợ anh nói nếu anh nhất quyết li dị thì sẽ phải để lại toàn bộ tài sản cho chị, và sẽ không bao giờ cho gặp con trai nữa. Còn nếu anh chấm dứt với cô kia, sẽ cho anh quay về làm lại từ đầu. Anh tôi thật ra không còn yêu vợ nữa, nên không muốn quay lại cuộc sống vợ chồng mà anh biết chắc sẽ là địa ngục, nhưng anh là người cha rất thương con, nên không được gặp con chắc chắn sẽ là điều anh không chấp nhận. Anh đã chia sẻ tất cả suy nghĩ của mình cho vợ và muốn hai người chia tay trong hòa bình, tài sản chia đôi, anh vẫn có quyền thăm con và chu cấp nuôi con, nhưng vợ anh với bản tính ương ngạnh lập tức lại bù lu bù loa kết tội anh là bỏ rơi vợ con, vô trách nhiệm và không chịu hiểu lẽ phải. Mọi người khuyên anh nếu vợ anh cứ như vậy, anh hãy chủ động giải phóng cho mình, và nếu cần hãy đưa nhau ra tòa để phân định đúng sai, nhưng anh lại sợ con anh tổn thương nếu có chiến tranh. Nên hiện giờ anh rất phân vân. Mọi người hãy cho anh lời khuyên nhé.
Xin cảm ơn.
Lan