Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 593: Đóng Cửa Đánh Chó
Đ
ãi ngộ của tập đoàn Mông Thái vô cùng tốt, ở Cẩm Thành là một công ty lớn hạng nhất hạng nhì ở Cẩm Thành, lượng nghiệp vụ cũng không nhỏ. Các công nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì,tự nhiên nhận được thông báo nghỉ, đây là lần đầu tiên họ gặp.
Trong phòng làm việc, mọi người vì tiền thưởng mà toàn bộ liều chết buông lỏng, nhanh chóng thu xếp đồ đạc, lục tục rời tập đoàn. Có thể có một ngày miễn phí nghỉ ngơi là không dễ dàng, chí ít có thể làm một việc mà mình thích.
Mỗi một tầng bảo vệ nhận được lệnh, lúc tan ca bắt đầu tiến hành kiểm tra. Mông Nghĩa nhanh chóng nhận được tin, trong tập đoàn đã không còn nhân viên làm việc nào nữa.
Đúng lúc đó, công nhân của Mông gia đã đến bãi đỗ xe, trong tay mấy người này đều có vũ khí. Họ là thuộc hạ trung thành nhất của Mông gia, cho nên Mông Nghĩa rất yên tâm về họ.
Công nhân hai bên đều không ít, như vậy thì cần phải khống chế được sự phát triển của tình hình đến một giới hạn nhất định, nếu không thì Mông gia khó mà trụ nổi.
Hồng gia có thể mang đến hơn hai mươi người, như vậy là đến có sự chuẩn bị trước, Mông Nghĩa cũng tính toán xem làm sao để lực lượng tương xứng với bọn họ, để có thể chiếm lợi thế.
Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu hằm hè, xắn tay áo lên đến phòng làm việc của Mông Nghĩa. Hai người đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ muốn xem xem Hồng gia rốt cuộc là có thực lực ra sao.
“Mông tiên sinh, người của Hồng gia đến rốt cuộc là người nào vậy, có tin gì không?” Hoa Lỗi nhỏ giọng hỏi.
Mông Nghĩa lắc đầu, hắn cuối cùng vẫn chưa tận mắt thấy, hắn mệt mỏi nói:
“Ta chỉ nghe nói gia chủ của Hồng gia ở bên trong, song không rõ là ai, ai đến thì đến, có khác gì đâu”.
“Đương nhiên là có khác rồi!” Kim Văn Triệu chậm rãi nói: “Nếu như là người của Hồng gia, thì chúng ta có thể mạnh miệng mà nói, đảm bảo chúng có đến cũng không có đường về!”. Hắn liếm liếm miệng rồi lại nói tiếp: “Nhưng nếu như là người ngoài, tôi nghĩ Mông tiên sinh cần phải chuẩn bị tốt!”
“Chuẩn bị tốt?” Mông Nghĩa nheo mắt lại, hắn làm sao không căng thẳng. Rốt cuộc đây cũng là Cẩm Thành, nếu như xảy ra chuyện gì thì đều gây bất lợi với Mông gia, hắn hơi nóng vội nói: “Nếu như là người ngoài, thế chúng ta phải làm sao đây?”
Diệp Thiên Vân nghe mấy người nói chuyện, trong lòng sớm đã có sự đề phòng: “Nếu là khách của Thiếu Lâm, thì ngài phải bảo tất cả thuộc hạ đều rời khỏi tập đoàn Mông Thái. Họ mà ở đây, tuyệt đối sẽ không có tác dụng gì cả, chỉ làm tăng thương vong mà thôi”.
Mông Nghĩa gật đầu, đương nhiên là hắn không muốn người ngoài gia nhập vào cuộc chiến của hai phe. Như vậy sẽ nổ ra cuộc tấn công có tính hủy diệt với Mông gia, hắn nhìn ánh mặt trời chiếu qua tấm kính, giận dữ nói: “Hay là theo ý trời đi! Nếu hôm nay họ thực sự liên thủ, thì chỉ sợ chúng ta có cố gắng mấy thì thực lực Mông gia chúng ta cũng khó tránh khỏi tổn thất”.
Trong bãi đỗ xe của tập đoàn Mông Thái, các xe lục tục tiến vào, mấy người trong xe từ từ bước xuống.
Mông Nghĩa theo dõi qua máy tính của mình, rõ ràng có thể nhìn thấy một lão già tóc trắng xóa bước ra từ chiếc BMW đen. Lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là bên Hông Hiển Phương, hắn đến rồi!” Rồi hắn chăm chú nhìn màn hình theo dõi, nhìn thấy một người khiến hắn đỏ mắt. Người này khoảng hơn năm mươi tuổi, hơi mập, đúng là Dũng Tín đã từng nhìn thấy trong Thiếu Lâm.
“Mông tiên sinh, chỉ sợ thuộc hạ của ngài hôm nay sẽ có có tác dụng lớn!” Diệp Thiên Vân trịnh trọng nhắc nhở: “Người đến hôm nay, phần lớn là những tên biết võ”.
Mông Nghĩa cũng phát hiện ra được vài manh mối, có mấy tên thân hình cao to vạm vỡ, đầu chúng đều đội một chiếc mũ bóng chày. Rất rõ ràng, họ che dấu gì vậy. Nhưng cơ thể chúng lại không dễ che dấu, thân hình bụng phệ, lại có thể nhìn rõ mồn một.
“Làm thế nào giờ?” Mông Nghĩa lo lắng, ít nhất cũng có mười tên biết võ, mà người của Hồng gia mà Hồng Hiển Phương mang đến cũng chiếm một nửa. Điều này chứng tỏ thực lực của đối phương rất mạnh.
Hoa Lỗi vừa nhìn thấy có nhiều tên võ giả như vậy, lòng cảm thấy chút nghi ngờ, nhưng sau khi cẩn thận phân tích, mặt hắn nở nụ cười, mấy tên này tuổi tác có lớn nhất cũng vào tầm năm mươi, còn tên tuổi ít nhất cũng vào khoảng bốn mươi.
Trong võ lâm, tuy tuổi tác không thể quyết định tất cả, song không thể thiếu điểm này, các bối phận của thiếu lâm như thanh, đạo, tuệ, dũng, huyền, độ. Mấy người này phần lớn đều đang ở giai đoạn chữ tuệ và chữ dũng.
“Hắc hắc!” Hoa Lỗi cười nham hiểm nói: “Tôi tưởng rằng những người đến đây đều là những nhân vật tôn sư, không ngờ hóa ra lại là những hậu sinh vãn bối! Diệp tiên sinh, tôi thấy vấn đề này không có gì là lớn cả!”, rồi hắn gật đầu nói: “Nếu là tôn sư của Thiếu Lâm, như vậy chúng ta còn cần băn khoăn gì nữa, nhưng nếu như chỉ là những người này, thì có khác gì củi mục đâu”.
Mông Nghĩa nghe xong vừa mừng vừa lo, đối phương có hơn mười người, Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu còn có thể nói ra những lời này, có thể thấy là đã rất chắc chắn mới dám nói, lập tức chắp tay thi lễ: “Vậy phải nhờ cậy Hoa Lão và Kim Lão, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này”.
Hoa Lỗi thấy mình có chút lỡ miệng, nghe thấy Mông Nghĩa phó thác cho như vậy mới phản ứng lại. Trong mấy người trong phòng, người có quyền lên tiếng nhất, chính là Diệp Thiên Vân. Hắn hơi vượt qúa chức phận của mình, liền cười xấu hổ nói: “Còn cần Diệp tiên sinh kiểm định lại, ta mắt mờ, nói không chừng lại đi lòng vòng”.
Diệp Thiên Vân ngẫm nghĩ không nói gì, chính là đang nghĩ nên trả lời mấy tên hòa thượng Thiếu Lâm này thế nào, đặc biệt là Dũng Tín. Ban đầu trong ngục đen bị tạm giam quá lâu, còn có mấy lần phái Thiếu Lâm tứ danh cuồng thăng lùng bắt mình.
Dứt bỏ ân oán, Diệp Thiên Vân còn cần suy nghĩ Hình Ý Môn, sau khi mấy tên này phát hiện ra mình, thì nguy hiểm nhất chính là Hình Ý Môn. Nghĩ hết cái này đến cái khác, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, hôm nay mấy tên võ sư Thiếu Lâm đến tập đoàn Mông Thái, một tên cũng không thể buông tha.
Dù cho một tên chạy đi, Hình Ý Môn cũng sẽ bị liên lụy.
Diệp Thiên Vân hiểu được rằng, chỉ có một bên mất đi, oán hận chất chứa mới có thể xem như chấm dứt. Nghĩ đến đây, giọng nói của hắn kiên quyết nói: “Mông tiên sinh, những công nhân có liên quan đến Mông gia, hay là không cần ngăn cản bọn họ”.
“Ý của tiên sinh là để bọn họ trực tiếp tiến vào?” Mông Nghĩa biết quyết định giờ đều cần phải suy nghĩ tường tận. Hai bên một khi xảy ra cuộc chiến, thì chỉ có một sống một chết.
“Tin rằng anh cũng nhìn thấy người đội mũ rồi”. Diệp Thiên Vân chậm rãi nói: “Mấy người này đều là những võ sư trang sức vào thôi, cho dùng đao kiếm cũng không thắng nổi”.
“Hiểu rồi!” Mông Nghĩa run run cầm điện thoại, quả quyết nói: “Để họ tiến vào, không cần ngăn cản…đúng…đừng phí lời, đây là mệnh lệnh”.
“Chính là bốn người chúng ta”. Mông Nghĩa đặt điện thoại xuống, còn có chút gì đó không yên tâm, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn, châm thuốc, hút vài hơi, cảm thấy hơi lâng lâng, liền ngồi xuống ghế nói: “Những võ sư này không giống với người của Triệu gia, thân thủ của chúng cũng khá đáng sợ nhỉ?”
Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng, xoay người lại dặn dò Hoa Lỗi và Kim Vân Triệu: “Làm phiền hai người bảo vệ Mông tiên sinh cho thật tốt, thành bại của ngày hôm nay có liên quan đến sự tồn vong của Mông gia sau này”.
“Yên tâm đi”. Hai người cùng trả lời, nghe theo mệnh lệnh là lối thoát duy nhất. Huống hồ, Diệp Thiên Vân không đến nỗi nào với họ, cho nên việc này không chần chừ gì mà đồng ý.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mấy người đều biết, chỉ vài phút nữa, sẽ có một trận gió lốc không thể dự đoán được xảy ra.
Cửa phòng làm việc bị một sức mạnh đẩy ra, mặt Mông Nghĩa biến sắc, đối phương cuối cùng cũng không che dấu gì, ủn mạnh mà vào, mắt nheo lại suy tính gì đó, mười mấy người bước vào, mặt đằng đằng sát khí.
“Ha ha ha…” Một tên đầu bạc đứng giữa hai tên cao to lực lưỡng đi ra, đứng đối diện với Mông Nghĩa cười nói: “Cháu, ta tưởng cháu và bọn Triệu Cực đang đàm phán, không ngờ cháu đã trở về rồi. Vừa đúng lúc, như vậy cũng tiết kiệm cho ta”.
“Hồng Hiển Phương, ngươi có ý gì?” Mông Nghĩa lộ vẻ đầy tức giận, tuy biết người của Hồng gia không thiện ý, nhưng vẫn là cần nói rõ, hắn lạnh giọng nói: “Nhưng phàm là có khách, đều cần nói chữ lễ trước”.
Hồng Hiển Phương xua tay, nhìn trong phòng chỉ có hai tên già, lắc đầu khinh thường nói: “Mông Nghĩa, ngươi ít đến đây. Con trai ta bị ta bắt ở đâu? Còn có Đường Ca của Triệu gia? Ta nhẫn nhịn đến ngày hôm nay, đã khách khí lắm rồi”.
“Chuyện của con ngươi có can hệ gì đến ta?” Mông Nghĩa lấy lại bình tĩnh, hắn rõ ràng đối diện với bao nhiêu cao thủ, tránh có căng thẳng, liền được đà nói: “Đường Ca của Triệu gia, thì đi mà hỏi Triệu gia, còn đây là Mông gia, không phải nơi mà các ngươi đến giương oai”.
“Ha ha, hay đấy!” Hồng Hiển Phương tuy đã già, nhưng cái ngang ngược của hắn chẳng liên quan gì tới tuổi tác, cười nhạt nói: “Ta tính trước là ngươi không thừa nhận rồi! Nhưng…ngươi thừa nhận hay không cũng không sao hết, mọi việc chính là ngươi làm, rơi vào tay ta ngươi sớm muộn cũng sẽ mở miệng thôi!”
Mông Nghĩa nhìn Hoa Lỗi và Kim Vân Triệu, nếu không phải từng thấy bọn họ ra tay, thì còn cho rằng đó là hai lão không làm được gì, bình tĩnh nói: “Hồng Hiển Phương, nghe nói ngươi gan lớn lắm, cuối cùng thì cũng liên thủ với người ngoài, muốn một tay che trời ở Thục Trung sao?” Dũng Tín trầm lặng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi chính là Mông Nghĩa đó hả? Bần tăng Dũng Tín có gì là người ngoài cơ chứ!”
“Cao tăng, chính là hắn cầm Đường Ca đi, hơn nữa lại còn giam giữ con trai của ta, đến hôm nay còn không biết nó sống chết thế nào!” Hồng Hiển Phương hơi nóng vội, chu mõm ra khẩn cầu: “Còn mời ngài giúp tôi bảo vệ lẽ phải!”
Dũng Tín khẽ gật đầu, an ủi nói: “Cứ yên tâm đi. Ta và Lâm Nhi hợp nhau, nếu có người dám làm điều gì gây bất lợi cho nó, Thiếu Lâm chúng ta quyết không bỏ qua cho hắn!”
“Nghe rõ chưa?” Hồng Hiển Phương cậy thế, giọng chậm rãi nói: “Mông Nghĩa, ngươi có gan giam giữ con trai ta, thì nên biết rằng sẽ có ngày hôm nay!”
Mông Nghĩa quan sát hòa thượng phía đối diện, phẫn nộ nói: “Hồng Hiển Phương, ngươi cậy thế người ngoài, nhưng ta không sợ ngươi đâu!”
Hồng Hiển Phương nhìn quanh tứ phía, ngoài Mông Nghĩa ra, còn có hai tên già gần đất xa trời kia nữa, nên hắn lộ vẻ mặt sát khí, cơ thể còm nhom, ra sức quát: “Ra tay đi, ai bắt được Mông Nghĩa, thưởng lớn”.
Mấy tên thanh niên đứng một bên nghe lệnh xong, liền ra tay, bọn chúng cười hô hố đi đến. Bên phía Mông Nghĩa chỉ có ba người, hắn có chạy đằng trời.
Mấy tên thanh niên vừa bước về phía trước, bên ngoài đột nhiên vọng đến hai tiếng kêu rên khó nghe, sau đó cánh cửa đóng rầm lại.