Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Chương 588-590: Đao Ngoan Côn Hung, Lưỡng Cường Chi Chiến. (1-3)
Đ
ối với Tiểu Báo Tử thì việc này cũng không sao cả, hắn không định giở trò gì, cũng không sợ Vương gia giở trò, càng không sợ bị người khác trông thấy mình và Vương Nguyệt Bạch luận võ.
Với tư cách là bị người khiêu chiến, ngoài trừ có quyền lợi quyết định địa điểm quyết chiến ra, còn có quyền lợi quyết định thời gian quyết chiến nữa, bất quá, Vương Nguyệt Bạch đối với thời gian mười ngày này cũng không có ý gì, cho nên, thời gian vẫn là theo như lời Tiểu Báo Tử, mười ngày sau.
Mà sao khi định ra thời gian thì lại có một chuyện khiến hắn ngoài ý muốn xảy ra, người tổ chức của thiên hạ anh hùng đại hội, hoàng tộc Đại Tấn vương triều vậy mà lại tuyên bố, ngày Chu Báo chọn chiến Vương Nguyệt Bạch, anh hùng đại hội nghỉ ngơi một ngày.
Quyết định này có thể nói ra rất hợp ý mọi người, vừa xuất ra liền dẫn phát một hồi âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Bởi như vậy, hai việc đều không sợ bị trì hoãn!
- Cm nó, Tấn đế này, thật sự thật sự là sợ thiên hạ không loạn a! Tiểu Báo Tử sau khi biết được tin này, chỉ biết lắc đầu cười khổ!
Mười ngày sau, Thương Long Quan!
Bắt đầu từ rạng sáng, đã có người lục đục tiến về Thương Long Quan, đợi đến khi mặt trời mọc thì những núi nhỏ quanh Thương Long Quan đã chật ních đầu người, phóng mắt nhìn lại là một mảnh đông nghịt, người lách vào người, đẩy người, mà ngay cả trên nóc Thương Long Quan cũng đều là đầu người, trong đám người thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng thét và cãi lộn, Thương Long Quan đã sớm mất đi tâm tư duy trì trật tự, thông minh một chút thì tìm một chỗ tốt đặt sẵn, còn đần một chút thì đã sớm bị đẩy ra ngoài rồi.
Trên toàn núi nhỏ ở Thương Long Quan, địa phương duy nhất có thể miễn cưỡng xưng là rộng rãi, chính là bãi đất trống ở phía sau kia rồi
Dài chừng trăm trượng, rộng cũng có hơn mười trượng, xung quanh cũng đầy ắp người, bất quá cũng chừa lại không gian đủ cho hai người luận võ.
Mấy tên thủ hạ của Tiểu Báo Tử như Giang Hiểu ah, Chu Ba ah, Vương Thành ah, bọn hắn sợ Vương gia giở trò gì nên đã đến từ sớm, người của Vương gia cũng giống như vậy, đã sớm đến nơi này chuẩn bị kĩ càng, mấy cái lương bồng cũng đã bị một phương nhân mã của Tiểu Báo Tử chiếm được một cái, trong mấy cái lương bồng khác thì Vương gia cũng đã chiếm một cái. Ngoại trừ Vương gia ra, những thứ khác đều đã bị người chiếm, bắt mắt nhất chính là Vương Xà một mình chiếm được một cái, một người thảnh thơi chiếm được một cái lương bồng cực lớn nhàn nhã uống trà, còn mấy nhà còn lại thì bọn Tiểu Báo Tử cũng không nhận biết.
Vương Xà xuất hiện Tiểu Báo Tử cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Bất quá xuất hiện sớm như vậy, Tiểu Báo Tử vẫn có chút kì quái.
- Tên này không phải gần đây đều tới trễ sao, sao bây giờ lại tới sớm như vậy!
Tiểu Báo Tử quét mắt liếc Vương Xà, lại đưa ánh mắt dời ra.
Vương Xà tựa hồ cũng không chú ý tới Tiểu Báo Tử nhìn hắn, chỉ cúi đầu uống trà.
Trong đám người Tiểu Báo Tử thấy được mấy bóng người quen thuộc, gia chủ của Ô gia Ô Duyên Thắng, đại trưởng lão của Ô gia Lữ Nhất Nguyệt, đặc biệt khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy kinh ngạc chính là, đứng ở bên cạnh Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt là một người trẻ tuổi chừng hai mươi!
- Ô Ngọc Thiên, đại công tử Ô gia!
Tiểu Báo Tử trong nội tâm khẽ động, tựa hồ ý thức được gì đó, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Lữ Nhất Nguyệt, khi thấy Lữ Nhất Nguyệt cũng đã dùng một loại ánh mắt cực kì hữu hảo nhìn mình liền khẽ gật đầu, dời ánh mắt đi.
Ngoại trừ một đám người của Ô gia ra, hắn còn trông thấy hai người quen, một là Lý Tú, tiểu tử này đứng ở trên nóc của chủ điện Thương Long Quán, toàn thân kiếm khí lăng lệ ác liệt, đến nổi trong vòng ba trượng không hề có một người nào, lúc này, thấy hắn đang dùng một loại ánh mắt hết sức cổ quái nhìn mình Tiểu Báo Tử cũng hướng hắn nhẹ gật đầu, mỉm cười, sau đó, đưa ánh mắt chuyển sang một người quen khác, Mạnh Thanh Dung.
Trông thấy thiếu nữ kiêu ngạo kia lộ ra một bộ ngực mê người, trong nội tâm nổi lên ý niệm tránh binh ý, hắn giơ tay lên, quơ quơ về phía Mạnh Thanh Dung, còn lộ ra một dáng tươi cười tự nhận là cực kỳ mê người, sau đó, liền trông thấy khóe miệng của thiếu nữ kiêu ngạo này khẻ nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ không biết phải làm sao, trong nội tâm thầm thoải mái, nhưng rất nhanh lông mày hắn liền nhíu lại.
Một cổ cảm giác cực kỳ không thoải mái nổi lên trong lòng.
- Có người đang rình coi!
Linh giác cường đại khiến hắn lập tức biết rõ đang xảy ra chuyện gì, con mắt có chút nheo lại, Linh Giác theo ánh mắt, lập tức tập trung vào phía trên cây Thương Tùng cổ lão trước đại điện Thương Long Quan, bên trong cành lá rậm rạp, một bóng người như ẩn như hiện.
- Kháo, là nữ nhân!
Tuy rằng khuôn mặt của người đó bị bóng cây mờ ảo che lấp, bất quá Tiểu Báo Tử từ bóng người thướt tha của đối phương nên rất dễ dàng phân biệt ra được giới tính của nàng, lại từ khí tức của đối phương Tiểu Báo Tử cũng có thể xác định thực lực của nàng, thất phẩm!
Ở thời điểm này, ở chỗ này, trong nhiều người như vậy, người có thực lực này chỉ có một.
Thiếu niên cường giả tân tấn, Cơ Dạ Nguyệt.
- Xem náo nhiệt thì cứ xem, còn giấu ở trong cây tùng, lén lén lút lút, nhìn là đã biết tâm thuật bất chánh rồi!
Tiểu Báo Tử miệng chửi một phát, đưa ra một ngón tay giữa về phía cây Tùng kia.
Mặt trời dần nhô lên cao, Vương gia ngoại trừ mấy người ở trong lương bồng ra thì những người khác vẫn chưa tới, bởi vì người nhiều lắm. Thời tiết cũng tương đối nóng, những người chung quanh bắt đầu xôn xao lên, thanh âm lớn dần, Chu Ba đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
- Đại nhân, Vương Nguyệt Bạch chết tiệt này sao vẫn chưa tới, không phải đã hẹn hôm nay rồi sao?!
- Yên tâm đi, chờ lâu một chút cũng không có chết người đâu
Tiểu Báo Tử khoát tay nói.
- Thế nhưng chúng ta đã đợi hơn nửa canh giờ rồi.
- Đại nhân bảo người chờ thì ngươi cứ chờ đi, gấp cái gì?!
Giang Hiểu ở một bên bất mãn nói, lôi kéo ống tay áo Chu Sẹo, Chu Sẹo lúc này mới yên tĩnh lại.
Lại qua một lát, đám người vốn ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, sau đó là một hồi la lớn, Tiểu Báo Tử ngồi trong lương bồng có thể trông thấy một đội nhân mã đang từ từ đi tới Thương Long Quan, người đi đầu cưỡi một thớt hắc mã cực kỳ thần tuấn, mặt mang theo vẻ mỉm cười.
- Đã đến, người của Vương gia đến rồi!
- Ngươi xem, đó chính là Vương Nguyệt Bạch, Vương gia đệ nhất cường giả!
- Còn có kia nữa, đi cùng một chỗ với Vương Nguyệt Bạch chính là Vương thị đương đại gia chủ.
- Cái gì, gia chủ của Vương gia cũng tới?!
- Nói nhảm, gia chủ Vương gia đương nhiên đã đến, Vương Nguyệt Bạch không chỉ là Vương gia đệ nhất cường giả, mà còn là thân thúc thúc của hắn nữa!
- Trách không được, thì ra là thế ah!
Trong đám người, đám người vôn háo hức chen chúc nhau đột nhiên tách ra một đường, để cho nhân mã Vương gia đi vào.
- Thú vị, hiện giờ cường giả của Vương gia đến không ít ah, ngoại trừ Vương Nguyệt Bạch ra, còn có bốn thất phẩm cường giả nữa, cũng giống như đội hình ngày đó đuổi giết Lạc Hải Vân, ha ha, đây thật đúng là thế sự khó liệu a!
Nhân mã Vương gia tiến vào trong lương bồng, chỉ thấy gia chủ Vương gia đứng dậy, đi từ từ đến cửa lương bồng, nhìn bọn người Tiểu Báo Tử.
- Chu Báo, chúng ta đã tới rồi, ngươi nói giờ thế nào đây?
- Còn thế nào nữa, muốn đánh thì đánh, đừng làm nhiều trò náo nhiều vô dụng như vậy!
Nói chuyện không phải Tiểu Báo Tử, mà là Vương Xà, vị này hình như đã uống trà xong, bỏ chén trà sang một bên, khoan thai đi tới cửa lương bồng.
- Vương Nguyệt Bạch, xuất hiện đi, người khác còn rất nhiều việc phải làm, chấm dứt sớm một chút đi!
Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Tiểu Báo Tử.
- Tiểu Báo Tử, tiểu tử ngươi nếu bày ra chuyện thì hãy tự lau bờ mông của mình cho tốt đi, nếu chết ở chỗ này, ta không chịu trách nhiệm nhặt xác cho ngươi đâu!
- Không dám làm phiền Vương Tọa!
Tiểu Báo Tử đứng dậy, chắp tay về phía Vương Xà, đi đến cửa lương bồng, cũng không có liếc nhìn gia chủ Vương gia, ánh mắt trực chỉ Vương Nguyệt Bạch.
- Vương Đại trưởng lão, đã nghe qua đại danh, hiện giờ Chu Báo mạo muội, muốn kiến thức một chút uy lực Phi La Tử Văn Đao của Vương gia, không biết có được hay không?!
- Nếu ngươi đã muốn chết, ta tự nhiên sẽ không ngại!
Vương Nguyệt Bạch cười lạnh đứng dậy. Thân hình chỉ nhoáng một cái đã đến trong tràng. Phi La Tử Văn Đao trong tay đón ánh nắng, chớp động lên tử sắc quang hoa quỉ dị.
- Tốt, Vương Đại trưởng lão quả nhiên sảng khoái ah!
Tiểu Báo Tử cười, bước đi thong thả rơi xuống sân bãi, tay vừa nhấc lên, chỉ thấy quang mang màu vàng nhạt lóe lên, một cây côn màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trong tay Tiểu Báo Tử, vốn chỉ dài có một xích, nhưng cây côn này lại đón gió mà dài lên một cách thần kì, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thanh Tề Mi Côn màu vàng nhạt.
Chuyện thần kì thế này, người ở chỗ này đều chưa từng gặp qua, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua, chỉ có thần sắc của một ít người trong lương bồng bỗng nhiên trở nên khó coi, bọn họ chưa từng gặp qua thứ này, nhưng đều đã từng nghe qua.
- Như ý thần binh?!
Vương Nguyệt Bạch trong mắt lóe tinh quang, trong giọng nói chát chát lại mang theo mười hai vạn phần ngoài ý muốn.
- Đại trưởng lão hảo nhãn lực!
Tiểu Báo Tử cười, hoành côn trước người.
- Đại trưởng lão là trưởng bối, thỉnh ban chiêu!
- Nếu như thế, lão phu cũng không khách khí nữa!
Vương Nguyệt Bạch không hề có chút ý khiêm nhường, chỉ thấy ánh sáng tím lóe lên, liền đã đến trước mặt Tiểu Báo Tử.
- Tốt!
Một thanh âm kim loại giao nhau điếc tai vang lên, chính là Như Ý Kim Lân Côn của đánh vào Phi La Tử Văn Đao của Vương Nguyệt Bạch.
Dưới một kích Tiểu Báo Tử không có chút sứt mẻ, Vương Nguyệt Bạch lại cực kỳ ngoài ý muốn bị một cổ đại lực đẩy lùi về sau hai bước.
Đây là chuyện trước đây dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, mới chỉ qua một chiêu mà mình đã thua một bậc.
- Trách không được Chu Báo này tuổi còn nhỏ đã tạo được thanh danh lớn như vậy trong thiên hạ, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Vương Nguyệt Bạch thầm nghĩ, lại không kinh hoảng, trên người lóe lên tử sắc, một đạo huyễn quang tử sắc quang hoa từ người hắn bắn ra.
- Phi La Tử Văn cương!
Công pháp trấn tộc của Vương gia, tử sắc quang hoa vừa hiện lên, liền bay vút về phía Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo Tử cương khí chưa thành, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức cùng hắn liều mạng, cây côn trong tay vừa thu lại, bảy tám đoàn hỏa cầu liền đụng về phía tử sắc quang hoa.
PHỐC, PHỐC
Hỏa cầu niện vào tử sắc quang hoa, tử sắc quang hoa kia liền dừng lại một chút, sau đó, liền thôn phệ hỏa cầu của Tiểu Báo Tử, thậm chí một đoàn cũng không để lại.
- Ồ?!
Từ sau khi Tiểu Báo Tử trong lúc vô tình tu luyện thành hình thái thứ ba của Chân Long Cửu Hình, hỏa cầu màu vàng này uy lực cực lớn, trăm chiến trăm linh, tuy rằng cũng gặp phải lực cản, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, vậy mà lại sinh sinh bị cắn nuốt mất.
- Thử lại lần nữa!
Tiểu Báo Tử khoát tay. Lại là hơn mười đoàn hỏa cầu bay ra, nhưng kết quả vẫn giống trước kia, những hỏa cầu này, chỉ vừa tiếp xúc với cương khí của đối phương liền bị cắn nút mất.
- Xem ra hôm nay gặp phải đối thủ rồi!
Hắn thầm nghĩ trong lòng, lại lãng phí nội khí của minh, xiết Như Ý Kim Lân Côn trong tay, không đầu không đuôi nện tới tử khí.
Vương Nguyệt Bạch tự nhiên sẽ không dễ dàng để Tiểu Báo Tử thực hiện được, cao thủ so chiêu, đoạt chính là tiên cơ, đánh chính là tiết tấu, tuyệt đối không thể để cho mình xa vào tiết tấu của đối phương, đây là thưởng thức cơ bản nhất, cương khí của hắn vô cùng thần diệu, bất quả hắn lại không chuẩn bị để cương khí của mình va chạm với thần binh của Tiểu Báo Tử, thần binh, đương nhiên phải do thần binh đối phó rồi.
Cho nên, nhìn thấy Tiểu Báo Tử vung mạnh côn đánh đến, Vương Nguyệt Bạch cũng không chút yếu thế, vung đao từ trên xuống.
Đương đương đương đương đương
Rầm rầm rầm bang bang
Trong nháy mắt, hai người đã qua hơn mười chiêu, Phi La Tử Văn Đao chính là thần binh thành danh lâu năm, uy lực vô cùng, đao pháp của Vương Nguyệt Bạch đã chìm đắm trong nhiều năm, vô cùng cay độc, lại thêm cương khí tương trợ, qua mấy chiêu liền khiến Tiểu Báo Tử liên tiếp lui về phía sau.
Thất thập nhị lộ Địa Sát Côn Pháp này tuy rằng thần diệu, nhưng Tiểu Báo Tử mới tập luyện không lâu, không quen thuộc lắm. Lại là lần đầu dùng để đối địch, về mặt kinh nghiệm hiển nhiên vẫn còn chưa đủ, hơn nữa từ kích đầu tiên Vương Nguyệt Bạch đã biết rõ mình không có ưu thế về mặt khí lực liền không hề đối cứng với Tiểu Báo Tử nữa, mà dựa vào đao pháp của mình, hung hăng khống chế cục diện, mấy hiệp qua đi, tình huống của Tiểu Báo Tử đã không ổn lắm.
- Tiện nghi, thật sự là con mẹ nó quá tiện nghi cho hắn rồi!
Tiểu Báo Tử thiếu thiếu chút nữa đã có xúc động muốn ném côn đi, tay không tấc sắt đối địch với Vương Nguyệt Bạch.
- Cm nó, mới mấy chiêu đã khiến hắn chiếm được tiên cơ, thật sự là xấu hổ chết người ta rồi!
Tiểu Báo Tử trong nội tâm thầm mắng một tiếng, cây gậy trong tay vung mạnh, bảo vệ toàn thân, một tay buông khỏi cây côn, dò bên hông một vòng, sau đó kim quang lóe lên, Thiên Kết Kim Ti Võng đã được hắn mang ra, mãnh liệt tráo về phía Vương Nguyệt Bạch
Thiên Kết Kim Ti Võng chính là Thông Linh pháp bảo, cái này một khi mở ra, chỉ thấy đầy trời kim quang, rất đẹp mắt.
.
Chỉ là, đây lại là đồ vật dễ làm trò cười nhất, ăn lại không ngon mà bỏ thì tiếc, cái Thiên Kết Kim Ti Võng này ngươi dùng nó bắt cua bắt cá trong nước thì ngược lại rất tốt, ngươi bắt bắt xà cũng được, nhưng dùng để bắt người thì lại không ra làm sao cả.
Chỉ thấy kim quang kia bị tử sắc quang hoa xông lên, liền đứng trong không trung, sau đó, ánh đao màu tím lóe lên. Thiên Kết Kim Ti Võng lại bị Phi La Tử Văn Đao một đao tách thành hai nửa.
- Ngươi chiếm Thiên Kết Kim Ti Võng của Lâm gia thì cũng nên biết, thứ này căn bản không có bao nhiêu tác dụng cả, vậy mà dùng để đối phó ta, ngu xuẩn!
Ánh đao như điện, phá vỡ ngàn Thiên Kết Kim Ti Võng, vậy mà lại không chút ngừng lại, chém thẳng vào mặt Tiểu Báo Tử
Tiểu Báo Tử thân hình phiêu hốt, ở trước đao của Vương Nguyệt Bạch, tả xung hữu đột, Như Ý Kim Lân Côn chăm chú bảo vệ toàn thân, nếu Thiên Kết Kim Ti Võng đã không được, vậy thì Tu La Âm Sát châm của lão tử thì sao?!
Đinh, đinh. Đinh
- Cũng không được!
Phi La Tử Văn đao lóe lên liền chặt đứt Tu La Âm Sát châm Tiểu Báo Tử bắn ra.
- Chu Báo, ơ trước mặt ta không nên xuất ra những trò bịp bợm cỏn con này nữa, xuất ra thực lực chân thân của ngươi đi, nói cách khác, ta tất phải khiến người chết dưới đao của ta!
Phảng phất như hô ứng với lời của Vương Nguyệt Bạch, Phi La Tử Văn Đao lập tức tăng mạnh quang hoa, từng đạo đường vân màu tím từ trong đao tràn ra, hóa thành đao khí vô cùng, bổ tới Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử trông thấy tử văn thoáng hiện, liền biết rõ không ổn, bất quá đã hơi trể rồi, những đao khí màu tím kia sau khi bị Tiểu Báo Tử né qua, cũng không có biến mất, mà lại phảng phất như có linh tính, lại quay người trở lại, chạy ra khỏi trong cương khí của Vương Nguyệt Bạch.
Trong chốc lát, Phi La Tử Văn cương vốn bình thản lại sát khí đại thịnh, mang theo cương khí của sát khí xông đến, Tiểu Báo liên tiếp lùi về phía sau.
- Chu Báo, đây là kết cục của việc ngươi không biết tự lượng sức mình!
Nghe được Vương Nguyệt Bạch giận dữ quát một tiếng, chín đạo đao khí sắc bén hóa thành thật thể, ở chung quanh Tiểu Báo Tử tạo thành một trận thế do đao khí màu tím tạo thành, bao bọc hắn ở chung quanh.
- Ta thao cmn!
Tiểu Báo Tử chửi nhỏ một tiếng
- Ngươi mới là không biết lượng sức mình đấy!
Kim quang của Như Ý Kim Lân Côn trong tay mãnh liệt bùng lên, vậy mà lại lập tức biến thành dài mười trượng, rộng một xích, lại trải qua Tiểu Báo Tử khẽ múa, lập tức tiếp xúc thân mật với trận thế do đao khí tạo thành kia.
BA~, BA~, BA~
Dát băng, dát băng
Những thanh âm rợn óc liên tiếp vang lên, Tử Văn đao khí dù sao cũng không so được với Như ý thần binh, lập tức liền bị Như Ý Kim Lân Côn của Tiểu Báo Tử đứt đoạn.
- Trên tay ngươi chính là thần binh, đừng quên, trên tay của ta cũng là thần binh!
Tiểu Báo Tử kêu lên, đúng lúc này, hắn xem như đã triệt để hiểu rõ chỗ tốt của như ý thần binh, khi biến lớn lên thì diện tích không chế cũng lớn lên, giống như hai cây đại chùy trước kia của hắn vậy, có thể công có thể phòng, nhưng một khí bắt đầu phòng thì người khác ngay cả một chút biện pháp cũng không có.
- Vương Đại trưởng lão, không nên làm những trò vặt vãnh này nữa, xuất ra thực lực chân thật đi!
Tiểu Báo Tử kêu, nội khí lưu chuyển, bắt đầu vận nổi lên Ngọc Hư Thông Thiên kình vàThiên Xà Liễm Tức Thuật, uy lực của kim côn trong tay đột nhiên tăng lên mấy lần.
Nhìn thấy đao trận bị hủy, vừa bắt đầu thì Vương Nguyệt Bạch cũng không để ý lắm, Phi La Tử Văn Đao trong tay dựng lên, đón lấy côn ảnh của Tiểu Báo Tử, nhưng lần này, phiền toái đã đến.
Chỉ là một cú đánh, thân thể của hắn đã bị bắn ra ngoài như sao băng.
- Không tốt!
Trong lòng của hắn kinh hãi, dưới một kích, hắn đã nhận ra một côn vừa rồi của Tiểu Báo Tử khác với lúc trước, không chỉ lực lượng mạnh hơn gấp mấy lần, hơn nữa một chút tiếng gió cũng không có, cực kỳ quỷ bí.
Quỷ bí!
Đúng lúc này trường côn trong tay Tiểu Báo Tử lại biến hóa như ý, tuy rằng sử ra vẫn là Thất thập nhị lộ Địa Sát Côn Pháp, nhưng lại khác với lúc trước, côn trọng lực chìm, quan trọng nhất là không có tiếng gió.
Phải biết rằng, người luyện võ, ngũ giác đều thập phần linh mẫn, đặc biệt là đến tầng cấp như Vương Nguyệt Bạch, nghe tiếng gió phân biệt vị trí có lẽ đã trở thành bản năng, nhưng lúc này lại bỗng nhiên côn lại nện tới mặt hắn, một chút tiếng động cũng không nghe được, việc này khiến hắn có chút không thích ứng được, một khi không thích ứng thì phản ứng không khỏi chậm lại một nhịp, chính vì điểm này nên liền khiến Tiểu Báo Tử bắt được cơ hội.
Bảy mươi hai lộ Địa Sát Côn Pháp hoàn toàn triển khai, cuồng phong như mưa rào trút xuống.
Vương Nguyệt Bạch tuy rằng đao pháp tuyệt diệu, bất quá cho dù có tuyệt diệu, nhưng dưới tình huống như vậy, cũng không thể bảo chứng Phi La Tử Văn Đao trong tay không cùng Như Ý Kim Lân Côn tiếp xúc, Phi La Tử Văn Đao tuy rằng cũng có rất nhiều diệu dụng, bất quá, Như Ý Kim Lân Côn cũng là thần binh, lưỡng lưỡng tương hỗ, mà dưới song trọng tác dụng của Ngọc Hư Thông Thiên kình và Thiên Xà Liễm Tức Thuật, dù chỉ đụng nhẹ một cái, cũng sẽ sinh ra một cổ sức lực cực lớn, mấy hiệp qua đi, Vương Nguyệt Bạch gân cốt đau nhức, lập tức không địch lại!
Phi La Tử Văn đao là thần binh nổi danh thiên hạ, uy lực không chỉ thể hiện ở mặt sát thương mà còn rất nhiều diệu dụng khác nữa, nói ví dụ như đao trận do đao khí màu tím tạo thành vừa nãy, chỉ dựa vào đao trận này thôi, Vương Nguyệt Bạch đã có lòng tin chém giết bất kì cường giả nào dưới cửu phẩm rồi, nhưng tiếc là hắn lại gặp phải Tiểu Báo Tử cũng có thần binh, cho nên Phi La Tử Văn Đao này cũng không có bao nhiêu công dụng cả, luận cường độ là Như Ý Kim Lân Côn của Tiểu Báo Tử không hề chênh lệch so với Phi La Tử Văn Đao, thậm chí còn trên nó nữa. Chỉ dựa vào đao khí của Phi La Tử Văn đao thì không cách nào tạo thành uy hiếp gì với thần binh này cả, bất quá, đã xưng là thần binh, thì khả năng của nó đương nhiên sẽ không chỉ có một cái này.
Diệu dụng lớn nhất của Phi La Tử Văn Đao chính là có thể tồn trữ nội khí.
Một một thời đại chủ nhân chấp chưởng Phi La Tử Văn Đao đều là tu luyện Phi La Tử Khí, cũng chỉ có người tu luyện Phi la tử khí mới có thể chính thức không chế Phi La Tử Văn Đao, mà trước khi bọn hắn chết, đều rót Phi La tử khí của mình vào trong đao, để cung cấp cho hậu nhân sử dụng, nói trên lý luận thì, khống chế Phi La Tử Văn Đao liền tương đương với mang theo Phi la tử khí của mấy chục cả trăm đời chủ nhân Phi La Tử Văn Đao, việc này có ý vị thế nào?