Số lần đọc/download: 4703 / 84
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 572: (2)
Đ
ương nhiên bình tĩnh này chỉ là mặt ngoài, dòng chảy ngầm đang đợi cơ hội mà trỗi dậy. Ví dụ như lúc này, bên trong tỉnh Giang Nam đang phát ra âm thanh khác thường.
Thực ra đến cấp bậc ngồi trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy này, tất cả mọi người đều rất hiểu quy củ. Mặc dù là Hác Nam cũng không thò tay loạn vào địa bàn của người khác. Ít nhất trong phạm vi chức quyền của chính quyền thành phố, Hác Nam cũng sẽ không thò tay loạn vào đó.
Nguyên nhân làm mọi người bất mãn với Hác Nam đó chính là nắm quyền nhân sự và tài chính quá chặt. Có ai lại không muốn đề bạt mấy cấp dưới nghe lời mình cơ chứ?
Các cán bộ cấp giám đốc sở, ở tỉnh Giang Nam này về cơ bản Dương Phàm nói một câu là phải được. Mấy cơ quan quan trọng bên ủy ban nhân dân như tài chính, giao thông, xây dựng, tất cả đều là người của Hác Nam ngồi trên vị trí giám đốc sở. Lại nói Hác Nam tuy không can thiệp vào công việc bên ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng những người này đều nghe lời Hác Nam. Hác Nam làm như vậy thì Đỗ Trường Phong còn triển khai công việc như thế nào?
Khó trách năm đó Hà Thiếu Hoa sóng vai chiến đấu với Hác Nam, sau khi đến tỉnh Thiên Nhai nhận chức thì trong một gặp riêng ở Bắc Kinh đã nói một câu:
- Tôi vừa đi, màu sắc tỉnh Giang Nam sẽ thống nhất.
Ý của Hà Thiếu Hoa rất đơn giản. Hà Thiếu Hoa vừa được điều đi, Hác Nam nhất định sẽ nắm lấy thời kỳ chân không này mà đại động can qua. Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi Hà Thiếu Hoa được điều đi, Hác Nam liên tục điều chỉnh nhân sự. Đỗ Trường Phong lúc đó mới đến nên trở tay không kịp. Đỗ Trường Phong đương nhiên cũng không phải ngồi không, rất nhanh phát động những đòn phản kích khá trầm ổn nhưng thực ra rất hung ác, cuối cùng đã làm cho Hác Nam lui lại đợt tấn công một chút. Chẳng qua tổng kết thành quả trận chiến đó, Đỗ Trường Phong đã ở thế yếu.
Bây giờ Hác Nam lại giở trò này với Dương Phàm. Chẳng qua hôm nay đã không phải trước kia, Dương Phàm mặc dù chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng Hác Nam cũng không còn là như trước nữa.
- Các đồng chí đã đến đông đủ rồi, như vậy thì họp thôi.
Hác Nam đặt chén trà trong tay xuống, trầm ổn khai hội, sau đó nói:
- Đề tài thảo luận đầu tiên trong hôm nay đã được thảo luận trong mấy hội nghị trước. Tôi thấy các đồng chí không có ý kiến thống nhất, hôm nay tiếp tục phát huy nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng ta, các đồng chí có thể nói ra những điều mình muốn nói.
Câu nói này của Hác Nam là đề tỉnh với Hác Nam, mấy vị trí này xem ra tranh đoạt rất ác liệt. Không khí trong phòng hội nghị theo lời nói này của Hác Nam, trong nháy mắt đã trở nên có chút khẩn trương.
Dương Phàm ngồi trên vị trí cúi đầu viết lung tung gì đó trong quyển sổ tay. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Thôi Tiểu Hạo ngồi bên cạnh mấy lần dùng ánh mắt đưa nhìn, nhưng chỉ thấy trên quyển sổ tay của Dương Phàm đều là mấy dấu hỏi lúc to lúc nhỏ.
- Tôi muốn nói hai câu.
Triệu Phong mấy lần dùng ánh mắt đảo qua Đỗ Trường Phong, phát hiện chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong không hề có ý động tĩnh nói chuyện, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Tất cả mọi người đều là người thông minh, Đỗ Trường Phong không thấy con thỏ sẽ không thả chim ưng ra.
Mấy câu ngắn ngủi này của Triệu Phong đã phá vỡ sự yên tĩnh. Ngoại trừ Dương Phàm, mọi người đều nhìn về phái Triệu Phong.
- Về vấn đề lựa chọn người vào mấy vị trí, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã sớm đề cử với tổ chức. Tôi cho rằng cứ nâng lên hạ xuống không quyết trong thời gian lâu như vậy sẽ rất không có lợi cho sự khôi phục và ổn định tâm trạng của các đồng chí địa phương, qua đó ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế trong toàn tỉnh Giang Nam chúng ta.
Triệu Phong vốn định nói mạnh miệng hơn một chút, nhưng không biết như thế nào khi thấy Dương Phàm đang cúi đầu, tim Triệu Phong lại thắt lại một chút, đổi những lời mãnh liệt đã chuẩn bị từ trước thành mấy lời hàm hồ.
Thay đổi này làm trong lòng Triệu Phong có chút không hài lòng, bởi vì cảm thấy Dương Phàm ngồi ở kia tuy không nói gì nhưng lại mang theo một loại áp lực, đây chính là một loại uy hiếp. Triệu Phong kiêu ngạo không khỏi cảm thấy nhục nhã vì cảm giác này. Thực ra Dương Phàm không nói gì, đầu cũng không ngẩng lên. Nhưng Triệu Phong lại có cảm giác như mình là con mồi bị con sói nhìn chằm chằm, cảm giác này rất khó chịu.
Triệu Phong không tự giác thu lại, điều này làm cho Hác Nam có chút ngạc nhiên. Hác Nam vốn tưởng rằng gặp phải tình hình rất sắc bén, nhưng không ngờ lại gặp phải lời nói không đủ trọng lượng như thế này.
Chẳng qua trong lòng Hác Nam không hề vì thế mà thả lỏng, ngược lại còn đề phòng thêm ba phần. Bây giờ Hác Nam cần thời gian để ổn định tình hình, chữ “kéo” tự nhiên là phải duy trì và tiếp nhận. Chẳng qua nếu muốn kéo dài, cần phải có các âm thanh khác ủng hộ mình. Chỉ là trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy này, người khác đứng ra nói chuyện không có trọng lượng như Dương Phàm.
- Đồng chí Dương Phàm có ý kiến gì không?
Hác Nam vừa mở miệng nói như vậy liền làm cho Đỗ Trường Phong và Triệu Phong không khỏi có chút giật mình trong lòng. Tình hình trước mắt bây giờ hơi cân bằng một chút. Dương Phàm – phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức nếu nghiêng về phía Hác Nam, như vậy cuộc sống sau này mới gọi là không thể nào qua nổi.
- Tôi vẫn câu nói đi, tôi vừa tới chưa lâu nên không biết tình hình. Vấn đề này tôi không tỏ vẻ, đợi quen thuộc tình hình rồi nói.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nói một câu. Câu nói này của Dương Phàm hoàn toàn không giống với lời nói lúc trước cùng Hác Nam. Trước đó Dương Phàm đã nhấn mạnh mình sẽ tham dự, bây giờ lại nhảy sang một bên không tham gia.
Hác Nam nghe xong tim không khỏi thắt lại một chút, thầm nghĩ thằng ranh Dương Phàm này đột nhiên lại lật lọng. Trong lòng Triệu Phong và Đổng Triệu Thư lại có chút vui vẻ, cảnh không hy vọng nhất đã không xảy ra. Bọn họ đều nghĩ rằng không biết chừng có thể tranh thủ Dương Phàm.
Chẳng qua Hác Nam vẫn là Hác Nam, mắt đảo đảo một chút rồi nói:
- Đúng thế, đồng chí Dương Phàm vừa đến, tôi thấy vấn đề này tạm thời để sang một bên. Ban Tổ chức cán bộ mau chóng chuyển một phần tài liệu cho đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Dương Phàm mặc dù là mới tới, nhưng ý kiến của đồng chí rất quan trọng, mọi người thấy như thế nào?
Những lời này của Hác Nam làm cho tất cả mọi người đều bị đẩy vào góc chết. Hác Nam tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Dương Phàm. Những người khác nếu đưa ra ý kiến phản đối, như vậy là đắc tội với Dương Phàm.
Vấn đề quan trọng là thái độ của Dương Phàm bây giờ rất mập mờ. Trong lòng Triệu Phong và Đỗ Trường Phong đều ôm một tia hy vọng, không đến giây phút cuối cùng, không ai muốn mạo heierm. Hơn nữa đến vị trí này, khả năng trở mặt hòa toàn rất hiếm xảy ra, có thể nói là bằng không, chú ý chính là hành động không lộ ra một tiếng gió nào.
Thực ra trong lòng Hác Nam rất căm tức. Kết quả thái độ mập mờ này của Dương Phàm, mặc dù cũng làm Hác Nam đạt được mục đích, nhưng khác rất nhiều so với hy vọng ban đầu của Hác Nam.
....
Sau khi hội nghị kết thúc, Dương Phàm về phòng làm việc. Đào Tiểu Đào đang đứng trước hành lang nhìn xuống dưới, bên cạnh còn có một nữ đồng chí đứng cùng. Thấy Dương Phàm xuất hiện, Đào Tiểu Đào vội vàng đi tới, cung kính mà cảm kích nói:
- Chào Phó bí thư Dương.
Trên đường đi Dương Phàm còn đang suy nghĩ làm như thế nào để tránh né cục diện mờ mịt hiện nay của tỉnh ủy. Thấy Đào Tiểu Đào, trong lòng Dương Phàm liền có một suy nghĩ.
- Chị còn gì cần tôi hỗ trợ không?
Dương Phàm cười cười mà nói. Đào Tiểu Đào có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Không có gì, tôi chỉ là đến cảm ơn ngài mà thôi.
Vừa nói Đào Tiểu Đào vội vàng khom người chào, sau đó rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đào Tiểu Đào rời đi, trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ vụ án Trương Tử Hiếu là một lý do để tránh né không sai. Nghĩ đến đây Dương Phàm vào phòng làm việc cẩn thận suy nghĩ một chút. Sau đó Dương Phàm ra ngoài đi đến phòng làm việc của Hác Nam.
Trong lòng Hác Nam đang có ngọn lửa, vừa kết thúc hội nghị rồi về phòng làm việc của mình, chén trà trong tay liền gặp tai ương. Thư ký Na Mẫn vội vàng nhanh tay thu dọn. Hác Nam ngồi trên ghế sô pha rút thuốc ra hút một lát, tâm trạng lúc này đã tốt hơn nhiều.
- bí thư Hác, đồng chí Đào Tiểu Đào đưa ra ý kiến muốn về nhà đợi kết quả, ngài xem?
Na Mẫn cẩn thận mà hỏi.
Hác Nam ngẩng đầu lên chưa kịp nói đã thấy Dương Phàm đi vào, trên khuôn mặt nghiêm túc lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Na Mẫn đang buồn bực vì Hác Nam đột nhiên biến hoá như vậy, vừa quay đầu lại thấy Dương Phàm xuất hiện trước cửa, vội vàng cười cười đi rót trà. Na Mẫn vừa làm vừa suy nghĩ trong lòng, bí thư Hác không có biện pháp gì tốt khống chế phó bí thư này. Phó bí thư Dương đúng là không đơn giản.
- Đồng chí Dương Phàm tìm tôi có việc sao?
Dương Phàm cười cười ngồi xuống, cầm điếu thuốc mà Hác Nam mời, sau đó rất từ từ mà nói:
- bí thư Hác, tôi có một suy nghĩ, hy vọng ngài có thể ủng hộ tôi.
Trong lòng Hác Nam không khỏi có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn thản nhiên nói:
- Cậu nói đi.
- Tôi không quá quen thuộc với tình hình trong tỉnh, tôi định dành một khoảng thời gian đi đến các thành phố trong tỉnh một chút.
Dương Phàm vừa nói ra lời này, ngọn lửa trong lòng Hác Nam lại muốn trào ra ngoài.
Việc sử dụng cán bộ cấp sở đều phải thông qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Có thể khống chế hội nghị thường ủy hay không, đây là thể hiện uy tín của bí thư tỉnh ủy cao hay thấp. Hôm nay thái độ của Dương Phàm trong hội nghị thường ủy quá mập mờ, điều này làm cho trong lòng Hác Nam có chút khó chịu. Bây giờ Dương Phàm không ngờ muốn lấy cớ xuống dưới thị sát, mục đích của Dương Phàm là quá rõ ràng. Hác Nam tự nhận mình thể hiện đủ thành ý, điểm không hài lòng dần dần biến thành tức giận.
- Muốn xuống dưới thị sát sao? Điều này không cần phải báo cáo thì phải?
Hác Nam không nóng không lạnh nói một câu. Dương Phàm cảm nhận được tâm trạng trong lòng Hác Nam. Hắn vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh, không hề có ý thỏa hiệp mà nói:
- Đúng vậy, tôi định đến thành phố Tam Hà xem một chút.
Câu nói của Dương Phàm muốn đến thành phố Tam Hà xem một chút, trong nháy mắt đã kéo Hác Nam từ bên bờ phát tác trở về. Dù nói như thế nào, việc Đào Tiểu Đào chạy đến cản xe Dương Phàm mà kêu oan nhìn như trùng hợp, nhưng nguyên nhân chính là không làm tốt công việc, đến phòng Tiếp dân tỉnh ủy cũng không thể hoàn thành trách nhiệm. Phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm có thể nói là nhìn chằm chằm vào vấn đề này. Hác Nam vẫn mơ hồ ám chỉ có thể làm mờ chuyện này đi, lập tức sẽ làm mâu thuẫn của bí thư tỉnh ủy và phó bí thư tỉnh ủy trở nên sâu sắc hơn.
Hác Nam không dám có xung đột mãnh liệt với Dương Phàm vào lúc này. Quan trọng là từ chuyện Đào Tiểu Đào kêu oan lên tỉnh ủy có thể thấy, thành phố Tam Hà có thể tồn tại vấn đề lớn hơn nữa. Cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu sát, chuyện này một khi chứng thực có thể nói là làm cho người ta sợ hãi. Chuyện này Hác Nam không có biện pháp che lại, càng lo lắng Dương Phàm muốn mượn việc này mà phát huy.
Giờ phút này trong lòng Hác Nam có một cảm giác rất bất đắc dĩ, mà còn rất mãnh liệt nữa. Hác Nam từng nhất ngôn cửu đỉnh trong tỉnh Giang Nam này, bây giờ có vẻ một đi không trở lại. Hác Nam tỉnh táo lại nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh của Dương Phàm một chút, cúi đầu hít sâu một hơi. Sau khi mặt ẩn sâu làn khói thuốc, Hác Nam rốt cuộc đưa ra quyết định.
- Cậu xuống thị sát cũng tốt, chẳng qua không được kéo dài quá lâu