If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 585: Phản Bội
húng ta phải về rồi sao?” Hai vành mắt Tống Học Nghiệp đều biến thành màu đen, rất giống một con gấu mèo. Má phải trúng một quyền, gò má cao hẳn lên, nhìn có chút buồn cười.
Từ sau khi rời khỏi khách sạn hắn luôn nâng cúp trong tay vuốt vuốt, tâm trạng lúc này lại lại vô cùng vui sướng. Thi đấu võ thuật các thể viện toàn quốc, trình độ nhận thức trong trường vô cùng lớn, cho nên lần này có thể nói Tống Học Nghiệp nổi lên như cồn.
Vì đã đặt vé máy bay trước, Tống Học Nghiệp ngay cả không kịp dưỡng thương đã vội vàng lên đường. May mà vết thương nhỏ thế này với người tập võ mà nói, đúng là không đáng gì.
Lấy kính ra, Tống Học Nghiệp che mắt mình đi, mắt vừa chớp chớp đã nhìn thấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp trên máy bay, nước miếng chảy ròng. Dù sao có kính râm, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt của mình.
Lén chọc Lý Tưởng hai cái, cười hì hì nói: “Nghe nói trận đấu của chúng ta đã được đài truyền hình tỉnh phát đi, sau này ở trường học chắc chắn không ai không biết, không ai không hiểu”.
Lý Tưởng cười ngốc nghếch hai tiếng, không nói gì thêm, điều này khiến Tống Học Nghiệp có chút buồn bực.
Mông Thiên Quân dựa gần cửa sổ nhất, thưởng thức phong cảnh bên dưới. Cuộc thi lần này mặc dù chỉ đứng thứ sáu, nhưng thứ hạng với hắn mà nói không hề quan trọng. Gia chủ hiện giờ của Mông gia là cha hắn, cho dù hắn có đứng nhất thế giới, cũng phải phục tùng sự sắp xếp của gia tộc.
“Dung Dung, tôi đã nói tình hình chi tiết của cuộc thi lần này với viện trưởng rồi, sau khi mọi người trở về, nhất định sẽ luận công khen thưởng” Tô Toàn Sinh cười rất sảng khoái, cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc rồi. học sinh cũng có được thứ hạng khiến người khác thỏa mãn, vậy thì còn yêu cầu gì xa với nữa?
Vương Dung cười ngọt ngào, có chút khiêm tốn nói: “Lần này thể viện Cẩm Thành chúng ta có thể thu được thành tích tốt như vậy, công lớn nhất còn quyết định bởi sự lãnh đạo có phương pháp của chú Tô, còn có sựu bố trí tinh diệu của thầy Diệp. Tôi phát huy tác dụng trong đó chỉ có hạn, cho dù là luận công khen thưởng, tôi cũng phải xếp sau cùng” Nói xong còn bướng bỉnh chớp chớp mắt.
“Thành tích lần này là có công của tất cả mọi người” Tô Toàn Sinh bị cô chọc cho cười ha ha nói: “Cô nói như vậy, tôi càng không là gì rồi. Quan trọng nhất là trình độ của Tiểu Diệp cao, chúng ta đều phải học hỏi”.
Diệp Thiên Vân nghe thấy hai người nói chuyện cũng không nói xen vào. Hắn giở tạp trí trên máy bay, hoàn toàn không biết đó là quảng cáo đồ lót của phụ nữ. Đầu chếch sang bên, thỉnh thoảng nhìn sang bên trái một cái.
Cùng với dãy trái của Diệp Thiên Vân, có bốn ông lão cổ quái ngồi yên bất động trên máy bay. Cơ thể ngồi thẳng tắp như tư thế quân đội. Không ít khách vô hình hay cố ý liếc họ vài cái. Vì bốn người này thật sự quá mức kỳ lạ.
Diệp Thiên Vân không biết Ngô Lập Sâm dùng cách gì, mấy người này lại có thể ngồi cùng chuyến bay với mình, điều khiến hắn cảm thấy bất an chính là, Mân Nam Tứ Hung chưa từng nói chuyện với mình. Từ phương diện này có thể thấy Ngô Lập Sâm sắp xếp cũng coi như chu đáo.
Cao thủ cấp tông sư, vừa ra tay là có bốn người. Diệp Thiên Vân đã nhìn ra dã tâm của Ngô Lập Sâm, thật ra Thái Cực môn và Thiếu Lâm không có thù cũ gì. Nhưng bỗng phái ra bốn cao thủ, có ẽ là nổi lòng tham với bảo tọa cao nhất của võ lâm.
Diệp Thiên Vân nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có lý do này là được. Ngô Lập Sâm không có hứng thú với kho báu, nhưng lại rất hứng thú với Thiếu Lâm. Từ sau khi ra khỏi địa lao của Võ Đang, hắn thay đổi lớn nhất. Từ tù nhân trở thành môn chủ, tâm thái khó tránh khỏi có chút bành trướng.
Mân Nam Tứ Hung hình như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên Vân, tâm linh như tương thông đồng thời nhìn tới.
Diệp Thiên Vân không muốn đối mặt với họ âm thầm lặng lẽ quay đầu lại, hành vi tác phong của mấy người này đều rất cổ quái. May mà không nhận quen biết mình, nếu không không biết che giấu với học sinh và Tô Toàn Sinh thế nào.
“Thầy ơi” Mông Thiên Quân thấy không có ai chú ý, hạ giọng nói: “Cha em tìm thầy có việc gấp, hi vọng thầy có thể nhanh chóng tới Mông gia một chuyến”.
“Chuyện gì?” Diệp Thiên Vân không khỏi chau mày, nhỏ tiếng hỏi. Nếu hắn không đoán nhầm, Mông Nghị bây giờ chắc đã xử lý chuyện của nội bộ gia tộc ổn thỏa rồi.
“HÌnh như là chuyện liên quan tới Hồng gia. Cha em muốn trực tiếp nói chuyện với thầy….” Mông Thiên Quân nhìn Vương Dung đang ngủ say một cái, có chút lo lắng nói: “Trưa nay em mới nhận được điện thoại, nên mãi không có cơ hội nói với thầy”.
Diệp Thiên Vân nghe tới Hồng gia, lập tức gật gật đầu không hỏi tiếp nữa. Chuyện của Hồng gia có liên quan tới Thiếu Lâm và kho báu, cho dù là một chút, hắn cũng không muốn tai vách mạch rừng.
Lúc này cô tiếp viên hàng không đã đẩy chiếc xe nhở tới gần, hai người đang nói chuyện đành bị ép dừng lại: “Tiên sinh, xin hỏi, ngài cần gì?” Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người, với tiếng nói ngọt ngào.
Diệp Thiên Vân trong lòng vốn chứa nhiều việc phải nghĩ, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này không khỏi ngẩn ra. Cảnh này khiến hắn nghĩ tới lúc quen biết Hứa Tình, không khỏi lộ ra nụ cười hiểu ý, khẽ nói: “Cà phê đi”.
Vâng” Cô tiếp viên hàng không nhanh nhẹn rót đồ uống, Diệp Thiên Vân nhận lấy, ngửi ngửi không khỏi nhắm mắt lại, cảm giác này thật ấm áp, khiến hắn nhớ tới Hứa Tình và hài tử của mình, đột nhiên muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc trời hơi tối, máy bay mới đáp xuống sân bay. Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, trường học cũng được nghỉ, cho nên chỉ có thể ai về nhà nấy.
Tô Toàn Sinh nhìn mấy học sinh, từ ái nói: “Tôi vừa vặn phải về trường, dẫn họ cùng trở về là được rồi, tránh trên đường lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu Diệp, Dung Dung, hai người về nhà đi, thần kinh căng thẳng mấy ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút”.
“Cảm ơn chú Tô” Vương Dung vui sướng nhảy lên, vui vẻ nói: “Mấy ngày này cháu không gặp ba mẹ rồi, tối nay còn nấu món ngon cho cháu nữa. Thầy Diệp có cần đi nhờ xe không?”
Qua thời gian ngắn tiếp xúc, Vương Dung hình như cũng bớt vài phần mâu thuẩn với Diệp Thiên Vân, hơn nữa còn chung sống hòa bình. Cô lấy chìa khóa xe lắc lắc, dịu dàng nói: “Xe của em ở trong bãi đỗ xe”.
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, từ chối ý tốt của Vương Dung, sau đó đưa mắt nhìn cả đám, cho tới khi tất cả rời đi, hắn mới thở dài một hơi. Quay người phát hiện bốn ông lão đang mang theo vali ở nơi cách đó không xa.
“Tới đây đi” Diệp Thiên Vân vẫy tay, thản nhiên nói: “Đầu tiên tìm chỗ cho mọi người dừng chân đã”.
Bốn ông lão như xác cứng đờ mặt không chút biểu cảm gật đầu, giống như bốn chú tượng gỗ.
Qua lộ trình gần một tiếng, tìm được một khách sạn không quá chói mắt.
Diệp Thiên Vân đặt hành lý xuống, chậm rãi nói: “Ở đây tôi là Diệp Vân, hai ngày nữa sẽ tìm chức vị cho mọi người trong bốn nhà Thục Trung. Mọi người tự giới thiệu một chút nhé”.
“Tên của chúng tôi không phải cậu có thể biết được” Một người cao nhất trong bốn ông lão đột nhiên lên tiếng, khẩu khí có chút kiêu ngạo, còn có chút không chân thật đáng tin. “Cậu chỉ cần thu xếp cho chúng tôi, những việc khác không có bất cứ liên quan gì tới cậu”.
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, sau đó nổi lên ngọn lửa vô danh. Mình nể mặt mới nhận chuyện của Thái Cực môn, nhưng đối phương lại coi ý tốt của mình thành lòng lang dạ thú. Hắn gật đầu nói: “Được, nếu mọi người sớm có sắp xếp rồi, không còn gì tốt hơn cả. Bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây, sau này tuyệt đối không có bất kỳ liên quan gì” Nói xong quay người đi ra cửa trước.
“Chờ đã” Ông lão cao gầy vượt qua, chặn trước cửa, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nói: “Cậu vẫn chưa làm xong chuyện hứa với Ngô Lập Sâm. Tuyệt đối đừng chạm tới giới hạn cuối của chúng tôi, cẩn thận tính mạng của mình” Khẩu khí uy hiếp của hắn không hề có ý che giấu.
Trong lòng Diệp Thiên Vân chửi thầm Ngô Lập Sâm, chỉ với tình hình trước mắt đã biết bốn người này và Ngô Lập Sâm không dễ đối phó. Hắn đem Mân Nam Tứ Hung tới chỗ mình, rõ ràng là có mục đích khác, có vẻ mình lại mắc bẫy của Ngô Lập Sâm rồi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiên Vân liền hạ quyết tâm, bốn người trước mắt này hắn phải làm cho dễ bảo, hoặc là diệt cỏ diệt tận gốc, nếu không sau này sẽ mang tới mối họa cho mình. Hắn cực kỳ bình tĩnh nói: “Tính mạng? Lẽ nào Thái Cực môn đều là những người vô lễ như các người sao?”
“Tôi đã nể mặt cậu rồi, nếu ở Thái Cực môn…” Lão già cười hì hì, không hề e dè nói: “Chỉ sợ cậu sẽ sớm biến thành đống xương cốt thôi” Ba người còn lại cùng cười gian xảo, trong nụ cười có âm mưu không nói ra được.
Diệp Thiên Vân đã lâu không gặp phải loại người vô vị như vậy. Nếu đối phương đã không cần thể diện, cũng không cần khách sáo với họ, sắc mặt sầm xuống nói: “Chỉ dựa vào các người sao?”
“Không sai” Lão già cao gầy hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” Vừa nói hai đầu gối khẽ gập lại, liên tục trượt chân mấy bước.Hai tay từ phía ngoài đánh tới ngực Diệp Thiên Vân. Chiêu này hoàn toàn là đánh lén. Gần như trong nháy mắt đã tới gần người rồi.
Diệp Thiên Vân lúc này đã vào hậu kỳ của tầng thứ tám, đôi lúc vô cùng cáu kỉnh. Thấy thủ pháp của đối phương, hai vai thoáng run lên, mượn lực, hai tay lật sang trái phải, đánh tới phía dưới má hắn mà đánh.
Diệp Thiên Vân hạ quyết tâm phải cho đối phương kinh sợ, cho nên ra tay vừa chuẩn vừa hung ác, trên tay đều dùng Hổ Hình, Kim chung tráo phối hợp với Hình Ý quyền, trong nháy mắt uy lực phát huy tới cực điểm.
“Bốp” một tiếng, đánh vào hai bên tai, lão già giống như con quay bị co lại, cơ thể đụng trên tường theo phản xạ co rúm lại.
“Thủ đoạn thật độc ác” Nụ cười của ba người còn lại ngưng trên mặt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lão già vừa rồi còn không ai bì nổi giờ ngã bất động trên mặt đất, máu tươi từ hai tai không ngừng chảy xuống, không biết sống hay chết.
Ba ông lão đồng thời di chuyển, vây quanh Diệp Thiên Vân. Lão già có thân hình hơi mập híp mắt, kinh nghi nói: “Chẳng trách Ngô Lập Sâm lại tìm đến ngươi, thì ra là một nhân vật độc ác”.
Diệp Thiên Vân nhìn vẻ mặt ba người, không ai quan tâm tới lão già bị thương, có thể thấy đều là những người lòng dạ độc ác. Hắn chậm rãi nói: “Ta không để ý tới chuyện của Thái Cực môn, nhưng các người cũng đừng trêu chọc ta”.
Ba ông lão sau khi nhìn nhau, hình như có quyết định, lão mập hừ lạnh nói: “Ra tay đi, lại nói lời thừa rồi. Lẽ nào là muốn thoát thân sao? Ngươi quá ngây thơ rồi”Nháy mắt một cái, ba người lần lượt từ ba hướng đồng thời ra tay.
Trong lòng Diệp Thiên Vân vô cùng trấn tĩnh, lần trước trong ngày đại hôn, mình từng đại chiến với bốn tên cuồng tăng. Hôm nay chỉ có ba người, sao có thể sợ họ. Đẩy kim chung tráo tới cực hạn, định lấy cương chọi cương.
Người học võ đánh nhau chỉ một ý niệm. “Bùm, bùm, bùm” âm thanh nặng nề liên tiếp, ba lão già đều đắc thủ, lần lượt đánh vào trước ngực và sau lưng Diệp Thiên Vân. Nhưng bọn họ liền cảm thấy không ổn, vì cơ thể đối phương cứng như tảng đá.
“Là ngạnh công. Mau lui lại”.
Lúc nói đã muộn rồi, một tay Diệp Thiên Vân như quỷ mị túm lấy cổ một lão già, trong mắt thoáng hiện lên hung sắc, năm ngón bấu chặt vào trong.
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền