Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 580: Mau Ăn Đi Kẻo Nguội Hết Bây Giờ!
Nếu mà gom hết nhân công của các công ty con lệ thuộc vào sản nghiệp của gia tộc Văn Nhân lại, thì nhất định sẽ vượt qua cả mười vạn người cũng nên.
Nói cách khác, đó là Văn Mục Nguyệt đang dùng tư duy, trí tuệ của mình để chế ngự một con thuyền kinh tế khổng lồ, cung cấp công việc cho cả vạn người.
Nhưng, một người phụ nữ ở địa vị cao quý, giàu sang đó lại thích nghe một câu nói vô cùng tầm thường đó là: Để anh nuôi em.
"Nghe thấy câu nói đó của anh, thì dường như những gánh nặng trên người trong nháy mắt đã được trút bỏ hết cả. Trong lòng trống trống kiểu gì ấy, thoải mái vô cùng." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc kéo chăn kín cho nàng, ôm chặt lấy thân hình gầy gò của nàng vào lòng, cười nói: "Chỉ cần em đồng ý để anh nuôi em thì anh sẽ nuôi em. Mặc dù anh không có được nhiều tiền bằng em, nhưng đủ để em có thể sống một cuộc sống ăn no mặc ấm ....Nhưng, những người ở bên cạnh để em sai khiến thì phải cắt giảm hết thôi. Chứ để thế thì tốn kém lắm."
"Được. Đến lúc đó thì em cũng không còn đáng giá nữa. Cũng chẳng cần đến nhiều người bảo vệ mình như thế." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Ừ.
Em muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, em muốn đi du lịch thì đi du lịch. Có thể đi leo núi hay có thể đi Sanya chơi, đi hát, đi ăn thịt nướng buổi đêm..v..v....Em nhất định sẽ thích cuộc sống như vậy." Tần Lạc cười nói.
Đây cũng là cuộc sống mà hắn thích, nhưng, hắn lại hiếm khi được hưởng một cuộc sống bình dị mà hạnh phúc như vậy.
Qủa nhiên, cặp mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt bỗng sáng lên trông thấy.
"Giống như tối hôm đó sao ?"
"Hôm nào? Tần Lạc sửng sốt hỏi lại, sau đó thì cười nói: "À, ừ, giống với tối hôm ở Đài Loan đó. Em chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Những gì mà người ta ăn được thì em cũng ăn được. Những gì mà người ta mặc được. thì em cũng mặc được. Những gì mà người ta làm được thì em cũng làm được."
Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ khép đôi mắt mình lại, nàng dùng đôi bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của mình nắm chặt lấy tay Tần Lạc, yếu ớt nói: "Đừng lừa dối em."
Đừng lừa dối em? Nếu mà là khi trước thì Tần Lạc không bao giờ lại tin là Văn Nhân Mục Nguyệt lại có thể thốt ra được những từ như vậy.
Vì chẳng cần nàng phải nói ra, người ta có lừa mình hay không thì trong bụng nàng biết rõ hơn ai hết.
Người phụ nữ ít nói này được mình trêu là người máy, có một chỉ số thông minh làm cho người ta phải cảm thấy kinh hãi.
Không biết là do sau đại nạn mà không chết nên tính tình thay đổi, hay là do bệnh tình lâu ngày mà tâm lý kém đi, mà giờ đây nàng lại có thể cầm tay Tần Lạc nói "đừng lừa dối em" Có thể là người máy cũng có những hồi ức mà không muốn nghĩ đến, cũng có những địa phận mả không để cho người khác được bước chân vào, cũng có nỗi sợ hãi ở sâu thẳm đáy lòng mình. Nhưng, trên thế giới này thì làm gì có ai không có sợ hãi cơ chứ?
"Sao anh lại lừa dối em chứ? Đây cũng chẳng phải là việc gì khó khăn cả." Tần Lạc nắm chặt bàn tay ủ ấm cho nàng, cười nói.
Nếu bảo hắn biến một người phụ nữ thông thường trở thành một người vừa có quyền vừa có tiền, thông minh tài giỏi thì có phần khó dễ đối với hắn.
Nói cho cùng thi trên thế giới này chỉ có một gia tộc Văn Nhân, và cũng chỉ có duy nhất một Văn Nhân Mục Nguyệt mà thôi.
Để biến một người phụ nữ như Văn Nhân Mục Nguyệt trở thành một cô gái thường như bao cô gái khác thì đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn gì cho lắm.
Chi cần kéo nàng từ trên kim tự tháp xuống là được rồi.
Nhưng, sự thực quả là như vậy sao? Tần Lạc nói xong thì không thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đáp gì lại.
Vì nàng đã nhắm mắt thiếp đi từ bao giờ.
Cổ độc đã được loại bỏ, nhưng độc dược thì lại bắt đầu phát tác.
Chẳng còn cách nào khác, nàng bắt buộc phải chịu đựng đau đớn của hai ngày này thì bệnh mới khỏi hẳn được.
"Đến viện điều dưỡng " Tần Lạc nói với Đại Đầu.
Đại Đầu hiểu ý, khi đến đầu đường của Tiên Nữ thì không quẹo vào trong thành phố, mà rẽ sang hướng khác đi ra ngoại thành.
Sau khi xếp xong đâu đấy nơi ăn chốn ở cho Văn Nhân Mục Nguyệt, tiếp đó lại sắc một thang thuốc giải độc rồi tự tay mình đút cho nàng uống xong thì Tần Lạc mới yên lòng.
Đây là lần thứ hai hắn đến viện điều dưỡng sau khi từ châu Âu về, nhưng Tần Lạc vẫn không đến thăm Long Vương.
Vì hắn biết rõ là vào cái giờ này thì Long Vương đã đi nghỉ từ lâu rồi.
Nếu mà Văn Nhân Mục Nguyệt ở đây nghỉ ngơi thì sau này hắn sẽ thường xuyên đến thăm nàng, đến lúc đó sẽ nhân tiện đi thăm Long Vương cũng chưa muộn.
Ài, đúng là một tên tiểu tử bất hiếu.
Thảo nào có biết bao nhiêu là cha mẹ đều chửi con trai mình là ‘cưới vợ rồi thì quên cả mẹ’.
Khi một người con trai đứng giữa mẹ và vợ mình thì trái tim của người đó luôn nghiêng về vợ mình hơn một chút.
"Tần Lạc, có cần tôi bảo người chuẩn bị một phòng cho cậu ở lại đây đêm nay không?" Kiều Mộc đứng bên cạnh nói.
“Không cần đâu.” Tần Lạc đáp."Tối nay tôi còn có một số việc phải làm. Bạn của tôi ở tạm đây một thời gian, phiền anh chăm sóc giúp tôi."
“Yên tâm đi. Tôi sẽ bảo người trông nom cô ấy hai tư trên hai tư. Lòng trung thành của nhân viên thì tuyệt đối là không vấn đề gì, bọn họ đều là những người chăm sóc, bảo vệ lâu năm cho Long Vương".
“Ồ, thế thì tốt quá. Vậy tôi đi trước đây. Sáng sớm mai tôi sẽ đến thăm cô".
Tần Lạc liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt đang thiếp đi ở trên giường nói.
Khi đi ra đến cổng thì Tần Lạc nói với Đại Đầu đang đứng ở đó: "Đi thôi. Chúng ta đến bệnh viện."
Đại Đầu gật gật đầu, bước nhanh đi khởi động xe.
Nhìn theo bóng dáng anh ta mà Tần Lạc nghĩ thầm, có một người bạn luôn luôn ở bên cạnh mình như vậy thật tốt không gì bằng, Tần Lạc cả ngày trời bận bịu nhưng trong lòng luôn nghĩ đến bệnh tình của ông nội.
Cũng may mà Lâm Hoán Khê không gọi điện thoại đến, điều đó có thể nói lên rằng sự việc không đi theo chiều hướng xấu.
Xe dừng lại ở ngay cổng bệnh viện, Tần Lạc vỗ vỗ vào vai Đại Đầu, nói: "Mau đi ăn đi. Cả ngày nay cậu chưa có chút gì vào miệng rồi phải không?"
"Tôi ăn sáng rồi, còn cậu thì chưa." Đại Đầu nói.
Hắn luôn đi theo Tần Lạc khắp đó đây, Tần Lạc đi đâu thì hắn đi theo đó, thì làm gì có thời gian nào mà ăn chứ?
Tần Lạc cười nói: “Đi ăn chút gì đi. Nhân tiện mua cho tôi một phần mang về.”
"Ok" Đại Đầu đáp lại.
Tần Lạc nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, rất nhanh, Lâm Hoán Khê đã đứng dậy ra mở cửa.
"Ông thế nào rồi?" Tần Lạc lo lắng hỏi
"Rất tốt. cứ hai tiếng một bác sỹ lại đến kiểm tra một lần, tình hình đã khá hơn rất nhiều" Lâm Hoán Khê nói.
Im lặng một lúc rồi nàng lại nói tiếp: "Bọn họ nói là kỳ tích trong y học. Vì bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy trường hợp nào mà một người già trúng nhiều đạn như vậy mà lại hồi phục nhanh đến thế" Tần Lạc và Lâm Hoán Khê cũng đã từng là giáo viên của học viện y, vì vậy mà không còn lạ gì với chỉ số cơ bản của cơ thể.
Hơn nữa, nàng không bao giờ cố ý nói những lời này để an ủi mình.
Nếu nàng mà nói tốt thì sẽ là tốt thật.
"Thế thì tốt." Tần Lạc thở phào một tiếng.
Hắn bước tới bên cạnh giường ông nội, nói: "Bố về rồi sao?"
"Ở đây không cần quá nhiều người chăm sóc nên em bảo ông về nghỉ ngơi rồi" Lâm Hoán Khê nói.
"Ổng cũng có tuổi rồi, đừng để ông thức đêm" Tần Lạc cười nói.
"Em đã ăn tối chưa?"
"Em ăn rồi." Nói xong, Lâm Hoán Khê đi đến phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh, lấy ra một bát canh và một hộp cơm ở trong lò giữ ấm, rồi nói: "Em sợ anh bận quá quên cả việc ăn uống nên đã mua thêm một phần cho anh."
Tần Lạc sáng sớm ra đã đến nhà Văn Nhân, bận bịu đến giờ mới về, suốt cả thời gian đó chưa có hột cơm nào vào miệng cả, vì vậy mà hắn đã đói mềm cả người ra từ bao giờ rồi.
Nhưng khi Lâm Hoán Khê bưng bát cơm canh nóng hổi đến trước mặt hắn thì trong phút chốc hắn bỗng có cảm giác no bụng.
Cứ như là trong cơ thể hắn đột nhiên có gì đó lấp đầy chỗ trống, làm cho hắn có cảm giác no no vậy.
Lâm Hoán Khê đặt bát canh gà và hộp cơm lên bàn, rồi lại đi rửa giúp hắn đũa, thìa xong rồi nói: “Anh ăn cơm đi.”
Tần Lạc liền ngồi Xuống, uống liền một lúc mấy thìa canh, sau khi xúc thêm mấy thìa cơm thì không nhịn nổi nữa, bèn quay ra nhìn Lâm Hoán Khê, nói: “Ông bệnh nặng liệt giường, vậy mà anh lại để em một mình ở đây rồi ra ngoài cả ngày trời mất tăm mất tích. Em không giận sao?”
“Không giận.” Lâm Hoán Khê đáp lại gọn lỏn.
"Vì sao?" Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Em hiểu tình cảm anh giành cho ông. Nếu không phải là vì chuyện gì đặc biệt thì anh sẽ không bao giờ rời khỏi đây." Lâm Hoán Khê nói.
"______" Tần Lạc á khẩu không nói được câu gì.
Đây là một người vợ thông minh, ít nói, chịu khó mà lại chẳng bao giờ oán trách điều gì.
Nàng rất ít nói, lại càng không bao giờ làm việc gì kinh thiên động địa cả, nhưng nàng lại luôn dùng hành động của mình để thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ và tạo ra không khí ấm áp của một gia đình cho Tần Lạc.
Tần Lạc bỏ đũa xuống, nắm lấy tay nàng, nói: "Em không cảm thấy kỳ lạ sao? Không muốn biết vì sao anh lại chạy đi sao?"
"Anh cũng biết là em sẽ không hỏi rồi mà." Lâm Hoán Khê nói.
"Ừ, đúng" Tần Lạc gật đầu.
Nếu mà mình không tự nói ra thì nàng chẳng bao giờ hỏi mình cả.
Đây gần như là một dạng thiết luật đã được đôi vợ chồng sắp cưới này tuân thủ nghiêm ngặt.
"Nhưng em là vợ anh, anh có trách nhiệm nói với em."
Lâm Hoán Khê chỉ chớp chớp mắt mà không nói gì.
"Anh đến nhà của gia tộc Văn Nhân." Tần Lạc nói
"Chính là gia đình mà ngày trước anh đến để từ hôn đó. Ngày trước anh đã từng nói với em rồi, chắc em còn nhớ chứ?"
"Em nhớ." Lâm Hoán Khê nói.
"Cô ấy bệnh rồi. Bị người ta bỏ độc ... Loại độc này vô cùng nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đến tử vong."
Tần Lạc cũng không phải đang nói chuyện kinh dị.
Cổ độc đúng là vô cùng nguy hiểm.
"Anh đến nhà để chữa trị cho cô ấy, và kết quả là cãi nhau một trận với cả người nhà cô ấy. Sau đó thì đưa cô ấy đến viện điều dưỡng" Tần Lạc nói lịch trình ngày hôm nay một cách ngắn gọn cho Lâm Hoán Khê biết, tất nhiên là hắn đã lược bỏ qua đoạn ép cung ở viện điều dưỡng.
Nếu không cần thiết thì hắn sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai.
Sau khi Lâm Hoán Khê nghe xong thì nói: “Em biết rồi.”
"Em không muốn hỏi điều gì sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Nếu là một người phụ nữ bình thường khác thì nhất định sẽ hỏi xem hắn và người phụ nữ đó còn có quan hệ gì nữa không này, sao hắn lại cãi nhau một trận với người của người ta này, vì sao mà hắn lại đưa nàng ta vào viện điều dưỡng này, và đó là viện điều dưỡng nào và phòng bệnh là bao nhiêu, mình có thể đến đấy thăm và nói chuyện với người đó được không này ..v..v.. và ..v..v... Nhưng, nàng chỉ nói đúng một câu "em biết rồi".
"Không có." Lâm Hoán Khê lắc đầu nói.
"______" Nàng dùng tay lau đi những những giọt mồ hôi trên trán và những vết bẩn ở khóe miệng Tần Lạc, rồi chỉ vào cơm canh trên bàn, nói: "Anh mau ăn đi kẻo nguội bây giờ."
-- o --