To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 572-573: Tín Nhiệm
ăn phòng Vương Quốc Hoa ở tầng sáu, trụ sở văn phòng thị ủy có tổng cộng tám tầng. Trác Cường Quốc mở cửa, Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Hai tầng bên trên làm gì?
Trác Cường Quốc phản ứng rất nhanh nói:
- Tầng bảy là trung tâm hoạt động, tầng tám là trung tâm lưu trữ.
- Lúc nãy vào thang máy sao tôi thấy mọi người vẫn tiếp tục chờ mà không vòa cùng tôi?
Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu, Trác Cường Quốc mặt lộ vẻ do dự, lát sau y mới nói:
- Trước đây theo ý của bí thư Nguyên thì một chiếc là chuyên dụng của y.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ quy định này. Anh lát sai người dán thông báo.
Vương Quốc Hoa thấy cửa bên cạnh viết chữ văn phòng bí thư, lại nhìn văn phòng mình không có biển, hắn có chút khó hiểu hỏi:
- Sao văn phòng tôi không có biển?
Tay Trác Cường Quốc run lên thiếu chút nữa làm rơi chìa khóa.
- Biển đã làm xong, chiều là treo lên được. Trước đây ở tầng này chỉ có văn phòng của bí thư Nguyên, gian này vẫn để trống.
- Tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói rồi lững thững đi vào văn phòng.
Trong văn phòng cũng chia hai gian, bức tường phòng trong làm bằng kính, gian ngoài lát đá cẩm thạch, gian trong trải thảm. Vương Quốc Hoa đứng phát hiện từ trong có thể nhìn ra ngoài, ngoài không thấy trong.
Trác Cường Quốc phát hiện Vương Quốc Hoa chú ý việc này liền giải thích:
- Đây cũng là ý của bí thư Nguyên, văn phòng của y cũng bố trí như vậy.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười khá quái lại, Trác Cường Quốc hơi cúi đầu nói:
- Nếu bí thư không hài lòng thì tôi bảo người đi sửa.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không cần, đi mua giấy dán tường là được, tôi không quen rình coi người khác, nếu ngay cả thư ký cũng không thể yên tâm thì tôi còn yên tâm vào ai.
Trác Cường Quốc được chỉ thị liền đi ra, Vương Quốc Hoa đóng cửa lại một mình đối mặt với văn phòng lớn như vậy. Vừa nãy lên lầu Vương Quốc Hoa đã thấy cả tầng sáu từ cầu thang chia làm hai bộ phận. Văn phòng của Vương Quốc Hoa ở bên phải, văn phòng Nguyên Chấn Thiên trước đây ở bên trái.
Nói cách khác nửa bên phải vốn không sử dụng.
Cục Tài chính kêu ngào, sao trụ sở này lại to lớn như vậy? Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng nhìn quanh một vòng không khỏi nở nụ cười lạnh. Từ nhận chức đến bây giờ Vương Quốc Hoa vẫn tỏ vẻ cứng rắn chính là đợi phản ứng của đối phương.
Nghiêm khắc mà nói Cao Nguyên bị ngã ngựa không có quan hệ với người khác. Nhưng Vương Quốc Hoa phải làm người khác biết bí thư Hứa rất tức giận vì mất mặt.
Vương Quốc Hoa biết một điều vấn đề của Cao Nguyên mặc dù có quan hệ với một vài thường vụ nhưng không phải là điều rõ ràng.
Trác Cường Quốc đi ra khoảng vài phút liền quay lại, cửa khép hờ nhưng y vẫn gõ cửa đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng mới vào.
- Bí thư Vương, chuyện đã phân phó xong, bây giờ có ba việc cần ngài quyết định.
Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trên ghế bình tĩnh nhìn Trác Cường Quốc.
- Anh nói đi.
Trác Cường Quốc lần này không lấy sổ mà đứng đó nói:
- Một là vấn đề ăn ở, ăn thì có thể giải quyết ở nhà ăn, ở thì phòng của ngài cũng đã chuẩn bị xong chẳng qua còn phải lắp đặt lại, tạm thời ngài phải ở tại khách sạn Ân Châu. Ở đó là nơi thị ủy đặt làm nơi tiếp đón khách, điều kiện khá tốt. Vấn đề thứ hai là thư ký của ngài, ngài điều người từ Văn phòng tỉnh ủy tới hay là chọn người ở văn phòng thị ủy, còn có vấn đề lái xe.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn Trác Cường Quốc:
- Anh thấy sao?
- Chuyện thư ký và lái xe thì tôi sao có thể quyết định thay lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa cười cười nói:
- Anh bố trí đi, tôi có một điều kiện là lái xe nhất định phải là quân nhân xuất ngũ.
Trác Cường Quốc rõ ràng đã có chuẩn bị, Vương Quốc Hoa vừa nói, y đã trả lời được ngay:
- Sau tuyển chọn thì thư ký ở văn phòng thị ủy có ba người thích hợp, đều tốt nghiệp đại học, ngòi bút chắc chắn, có hơn bốn năm kinh nghiệm. Có nên bảo bọn họ lên đây bây giờ không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Trác Cường Quốc một lúc:
- Anh tự quyết định, yêu cầu tuổi không dưới 30, có kinh nghiệm công tác cơ sở sẽ được ưu tiên. Vấn đề lái xe anh cũng giải quyết luôn, tuổi không quan trọng.
Trác Cường Quốc thoáng giật mình sau đó mới miễn cưỡng nói:
- Bí thư, như vậy không tiện lắm.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi nếu ngay cả trưởng ban thư ký cũng không tín nhiệm thì công tác ở thị ủy còn triển khai như thế nào? Anh an bài đi, việc này tôi chỉ có thể dựa vào anh.
Trác Cường Quốc không kiên trì nữa, hắn gật đầu nói:
- Được, tôi đi làm ngay.
Vương Quốc Hoa không sợ người khác động tay chân ở vấn đề thư ký, lái xe của mình, nếu có người dám làm như vậy hắn còn tìm không thấy. Đương nhiên trực giác nói cho hắn biết Trác Cường Quốc có thể sử dụng một chút. Vương Quốc Hoa mới tới cũng cần người giúp đỡ, nếu muốn nhanh chóng mở cục diện thì cần phải đoàn kết, sử dụng một ít người, Trác Cường Quốc là trưởng ban thư ký, ở tình huống không thể điều chỉnh thì Vương Quốc Hoa chỉ có thể tranh thủ hắn.
Năm phút sau Trác Cường Quốc dẫn một người đàn ông khoảng 30 tuổi tới.
- Bí thư Vương, vị này là Giang Triều Sinh, 33 tuổi, đã từng phó chủ tịch thị trấn một thời gian, bây giờ là nhân viên cấp trưởng phòng ở văn phòng thị ủy.
Trác Cường Quốc rất đơn giản giới thiệu.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn Giang Triều Sinh một chút, đối phương thấp hơn Vương Quốc Hoa, đứng đó trông rất yên tĩnh, không có vẻ nhiệt huyết như cán bộ trẻ, là người đã trải qua sóng gió.
- Giang Triều Sinh hả, anh làm việc ở cơ sở mấy năm?
Vương Quốc Hoa cười nói, Giang Triều Sinh bình tĩnh nói:
- Năm năm, năm trước mới vào văn phòng thị ủy.
Trả lời ngắn gọn, không thừa một chữ, nói xong liền yên tĩnh đứng đó, vẻ mặt không có biến hoá gì hết.
- Được, bắt đầu từ bây giờ anh là thư ký của tôi, cụ thể còn cần chuẩn bị gì thì anh hỏi trưởng ban thư ký. Anh xuống trước chuẩn bị, chiều bắt đầu làm việc.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xua tay, bước chân Giang Triều Sinh đột nhiên trở nên nhẹ bẫng như đang bay. Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ, xem ra người này có thể yên tâm sử dụng.
Giang Triều Sinh vừa đi ra, Trác Cường Quốc cười nói:
- Bí thư Vương, theo chỉ thị của ngài thì lái xe cũng đã chọn ra, tôi bảo y lên đây chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Trác Cường Quốc lập tức ra ngoài bắt chuyện. một người trẻ tuổi nhanh chóng tiến vào, đối phương mặc quân phục nhưng không đeo sao.
- Thủ trưởng.
Tên này vào cửa liền giơ tay chào rồi đứng ngay ngắn tại đó.
- Đây là địa phương, anh gọi tôi là bí thư đi.
Vương Quốc Hoa cười cười, tên này khá khẩn trương, sau khi vào không đợi Trác Cường Quốc giới thiệu đã vội vàng chào.
- Ha ha, Bí thư Vương, cậu ta tên Lưu Tranh vừa xuất ngũ nên không hiểu mấy quy định ở địa phương.
Trác Cường Quốc nói như vậy, trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng hiện ra một tia nghi ngờ. Trác Cường Quốc thấy thế vội vàng nói:
- Lưu Tranh trong Quân đội đã lập công ba lần, lúc phân phối thì lãnh đạo bên quân đội nhiều lần nhờ tôi vừa lúc thị ủy thiếu một lái xe nên cậu ta được ưu tiên cân nhắc.
- Ồ, Tiểu Lưu là người địa phương?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói.
- báo cáo bí thư, nhà tôi ở thị trấn Cảng Môn, báo cáo xong.
Lưu Tranh lớn tiếng nói rồi lại đứng nghiêm, Vương Quốc Hoa xoa xoa tai cười ha hả nói:
- Sau này nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, lỗ tai cũng rát rát. Thị trấn Cảng Môn? Cảng Ân Châu không phải là chỗ nhà cậu ở đó chứ?
= Báo cáo Bí thư, ngài nói không sai, nhà chúng tôi trước đây là thôn Cảng Môn, sau đó cảng Ân Châu mở rộng liền đổi thành trấn.
- Trưởng ban thư ký, chính là y.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa ra kết luận.
Trác Cường Quốc ngoài mặt không có phản ứng gì giống như đây là điều rất bình thường. Y bảo Lưu Tranh rồi cùng ra.
Thực tế giờ phút này Trác Cường Quốc đang rất kích động. Thư ký thêm lái xe, mình đề cử, Vương Quốc Hoa đều chọn, điều này có ý gì? Đây chính là tín nhiệm mình.
Trác Cường Quốc có thể lên làm trưởng ban thư ký không phải dựa vào sự nịnh bợ mà dựa vào năng lực và vận mệnh. Mấy năm trước vị trí này trống, Trác Cường Quốc vốn không có cơ hội gì nhưng trong một cơ duyên Trác Cường Quốc dựa vào năng lực nghiệp vụ tốt đã cứu Bí thư Nguyên Chấn Thiên, lúc này mới lọt vào mắt Nguyên Chấn Thiên.
Mấy năm làm trưởng ban thư ký, Trác Cường Quốc có chút thất vọng với Nguyên Chấn Thiên. Nguyên Chấn Thiên có thể do tới tuổi nên hay nổi nóng, chấp chính chỉ nắm quyền nhân sự và tài chính, cái khác không cần quan tâm.
Người nhà Nguyên Chấn Thiên lấy danh nghĩa của y mà đi kiếm tiền, việc này Trác Cường Quốc cũng rõ.
Trác Cường Quốc vẫn luôn giữ mình, ngoài công việc của mình ra thì vấn đề khác về cơ bản không chạm vào. Bởi vì chăm chú với công việc nên chuyện lớn nhỏ ở văn phòng thị ủy gần như khó rời đi sự lãnh đạo của y. Nguyên Chấn Thiên cũng không thể không có y để quản lý văn phòng.
Tỉnh ủy đột nhiên có động tác với Ân Châu, Trác Cường Quốc lập tức thấy nguy cơ.
Nguy cơ này không chỉ là do Nguyên Chấn Thiên, còn có chính y. Mặc kệ nói như thế nào, Trác Cường Quốc đều là do Nguyên Chấn Thiên đề bạt, ai đến làm bí thư nếu hắn không thể hiện được giá trị thì về cơ bản coi như phải rời khỏi vị trí này.
Trác Cường Quốc bề ngoài trông bình tĩnh nhưng lúc này y càng phải cẩn thận hơn với công việc, mong không có sai lầm. Một là không để bí thư thấy sai sót, hai là hy vọng có thể dùng năng lực công việc của mình đánh độc lãnh đạo. Ví dụ như lái xe và thư ký mà nói, Trác Cường Quốc nói như đơn giản nhưng thực tế chuẩn bị ba bốn phương án.
Phát hiện tất cả chuẩn bị của mình không dùng đến, Trác Cường Quốc phải suy nghĩ không ít. Trước đó Trác Cường Quốc chưa nói đến vấn đề lập trường, sau đó cũng hơi nghiêng một chút. Chẳng qua nhiều nhiều năm công tác nói cho Trác Cường Quốc biết mình làm tốt công việc là đủ.
Từ góc độ làm việc mà nhìn vấn đề thì y bất ngờ lại hòa hợp với Vương Quốc Hoa. Tiêu chuẩn dùng người của Vương Quốc Hoa chỉ có một chính là chỉ cần có thể làm tốt công việc thì sẽ sử dụng. Vương Quốc Hoa không dám nói người ở trụ sở đều được như vậy nhưng nếu người đó không làm được thì hắn sẽ tuyệt đối không yên tâm làm.
Phòng trong có một phòng nghỉ, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua. Văn phòng này lắp chắc không kém hơn văn phòng của Nguyên Chấn Thiên bao nhiêu. Vương Quốc Hoa nắm một lát, hết giờ trưa liền được Giang Triều Sinh đánh thức.
Giang Triều Sinh rất nhanh vào trạng thái, bàn giao công việc xong liền không ngủ trưa mà ở lại văn phòng xem tài liệu. Thấy còn năm phút nữa là tới giờ làm, Giang Triều Sinh lên đánh thức Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là nhìn đồng hồ rồi mới đi rửa mặt. ra thấy Giang Triều Sinh chờ bên ngoài, y cung kính nói:
- Bí thư, theo chỉ thị của ngài tôi đã thông báo đến các lãnh đạo tập đoàn điện tử Ân Châu, 9h30 sáng mai sẽ tiến hành tọa đàm.
Vương Quốc Hoa vuốt cằm ngồi xuống. Giang Triều Sinh cầm hai văn bản bỏ lên bàn:
- Hai văn bản này cần ngài ký tên, ngài xem.
Vương Quốc Hoa không nhìn mà nhìn chằm chằm Giang Triều Sinh:
- Nội dung là gì?
- Văn phòng Đảng ủy và văn phòng ủy ban thị xã tổ chức lễ tổng kết, ngài ký tên là mai có thể đưa lên báo.
Vương Quốc Hoa cầm văn bản nhìn qua thấy có tên của lãnh đạo khác vào đây, hắn lúc này mới cầm ký tên.
Chiều nay Vương Quốc Hoa khá nhàn, hắn ký vài văn bản là có thời gian để đọc tài liệu. Hắn vừa đọc chưa lâu thì có người gõ cửa.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu không nói mà dùng ánh mắt hỏi, Giang Triều Sinh hơi cúi đầu nói:
- Cục trưởng Chu – cục Tài chính tới nói là báo cáo công việc, ngài có rảnh không?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Chu Hồng này phản ứng nhanh thật đó.
- Để cô ta vào đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa vuốt cằm nói chuyện, Giang Triều Sinh đưa thêm một văn bản tới, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút rồi cúi đầu nhìn qua sau đó mỉm cười tán dương Giang Triều Sinh.
Tập tài liệu này rất hú vị, là lý lịch đơn giản của Chu Hồng, cũng không biết Giang Triều Sinh lấy từ đâu ra. Bị Vương Quốc Hoa nhìn, Giang Triều Sinh nhỏ giọng nói:
- Cục trưởng Chu đã đợi bên ngoài một lát, vợ tôi làm bên Cục nhân sự, tôi bảo cô ấy fax tới.
Vương Quốc Hoa một lần nữa mỉm cười xua tay ra vẻ không cần giải thích. Giang Triều Sinh lúc này mới lui ra, tim đập rất mạnh. Y thầm nghĩ Bí thư Vương nhìn như còn trẻ nhưng ánh mắt và khí thế làm cho người ta gặp áp lực cực lớn, nhất là ánh mắt kia như thoáng cái nhìn thấy hết tất cả vấn đề.
Cốp cốp cốp, tiếng dày cao gót nện trên sàn nhà như theo nhịp điệu. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu thấy ột người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ xuất hiện ở cửa. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn lý lịch. Chu Hồng 31 tuổi, tốt nghiệp đại học …
Chu Hồng ăn mặc rất hợp thể, tướng mạo khá xuất chúng. Cô cầm một chiếc cặp màu đen bằng da đứng ở cửa nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, tôi có thể vào không?
Vương Quốc Hoa vuốt cằm nói:
- Vào đi.
Chu Hồng thấy Vương Quốc Hoa cũng có chút giật mình, sáng nghe nói một phó bí thư thị ủy trẻ tuổi đến chủ trì công việc, mới đầu còn cảm thấy phải là một người tầm 40 tuổi, không ngờ đến đây lại là người còn trẻ hơn cô. Chu Hồng vốn chăm sóc kỹ nên không có nếp nhăn, nhìn qua mới chỉ tầm 27, 28 tuổi.
Chu Hồng còn trẻ như vậy đã ngồi được tới vị trí cục trưởng cục Tài chính, cô rất tự hào không ngờ hôm nay lại thấy một người trẻ hơn cả mình. Mình mới là cấp huyện, hắn là cấp phó giám đốc sở, cấp giám đốc sở chắc cũng chỉ là sớm muộn.
- Bên thị trưởng chuyển ý của ngài với tôi. Tôi đến báo cáo với ngài là tại sao cục Tài chính không lấy được tiền ra.
Chu Hồng rất dứt khoát, trong giọng còn mang theo một tia tức giận.
Vương Quốc Hoa nghe xong không tỏ vẻ gì mà chỉ thoáng nhướng mày, Chu Hồng nói tiếp:
- Ngài cũng đừng vất vả phái người của Cục thống kê sang làm gì, đi cũng không có tiền.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không nhịn được cười, hắn thản nhiên nói:
- Nghe nói cô tốt nghiệp học viện Worton.
Lúc này đây đến phiên Chu Hồng có chút sợ hãi, hơi ngẩn ra rồi tự hào ngẩng đầu lên.
- Đúng thế….
- Tôi rất tò mò với bằng của cô xin một công việc ở Mỹ là rất dễ dàng, sao lại về nước đi làm chính trị?
Vương Quốc Hoa vừa nói đứng lên gọi Giang Triều Sinh:
- Triều Sinh, pha trà.
Nói xong hắn lại nói với Chu Hồng đang ngây người:
- Ngồi đi, đứng làm gì thế?
Chu Hồng ngồi xuống lấy bao thuốc trong túi ra, cô nhìn Vương Quốc Hoa nói:
- Bí thư có hút không?
Vương Quốc Hoa lấy thuốc trong túi ra nói:
- Tôi hút thuốc của mình.
Chu Hồng nhún vai châm thuốc rồi nói:
- Cục trưởng cục Tài chính Ân Châu không dễ làm. Tôi làm ở vị trí này hai năm rưỡi, trong thời gian này tôi chủ yếu là cấp phát tiền và đi kiếm từng đồng để bù lỗ hổng.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng:
- Lỗ thủng gì?
Chu Hồng kinh ngạc nói:
- Thị trưởng Vương không nói với anh? Là lỗ thủng do xây dựng trụ sở làm việc này. bí thư không thấy trụ sở này xa hoa như thế nào sao? Chỉ riêng tầng này đã đến hơn triệu rồi.
- Bây giờ đã trả hết chưa?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Chu Hồng bĩu môi:
- Vốn coi như trả hết nhưng thị trưởng Vương muốn xây dựng quảng trường thư giãn nên vay vốn ngân hàng, lúc này lỗ hổng chưa bù lại hết mà còn nợ nhiều lên.
- Trước không nói cái này, cô cảm thấy muốn làm một cục trưởng cục Tài chính tốt thì nên làm gì?
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói sang chuyện khác làm Chu Hồng bị nghẹn.
Đảo mắt nhìn Vương Quốc Hoa, Chu Hồng nói:
- Rất đơn giản, đó là làm rất khó khăn. Trước hết nói về các khoản chi. Chỉ riêng xe công của thị ủy, ủy ban thị xã mà nói đa có 76 xe con. KHoản tiền này đều là tiền tài chính cấp. Trên làm dưới theo, số xe công ở các ban ngành nhiều tới dọa người. Xa không nói chỉ riêng tiền qua trạm thu phí, bên cục Giao thông bám rất chặt, một đồng không giảm. Tôi cũng đã nhiều lần đề nghị giao tiền thu phí từ đường cao tốc sang cho cục Tài chính chi phối nhưng mãi không được quyết định.
Vương Quốc Hoa đưa tay cắt ngang lời Chu Hồng:
- Tôi muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề của tập đoàn điện tử Ân Châu, cô có thể lấy ra bao tiền?
Chu Hồng cười lạnh nói:
- Lời này anh nói phải có trách nhiệm, anh còn không biết về chuyện ở tập đoàn điện tử sao? Anh không có một con số cụ thể thì dựa vào gì mà yêu cầu tôi nói?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi hỏi là cô có thể lấy ra bao tiền.
Chu Hồng cố trợn to đôi mắt lên, đôi mi dài nhấy nháy nhìn Vương Quốc Hoa, lát sau cô mới nói:
- Nói ra không sợ ngài thù tôi, một đồng không có, dù là có tôi cũng không ném vào động không đáy kia.
- Động không đáy?
Vương Quốc Hoa cười cười lẩm bẩm nói, Chu Hồng rất xác định nói:
- Đúng.
Vương Quốc Hoa vuốt cằm cười khổ một tiếng:
- Tôi hiểu, cô về trước đi.
Chu Hồng không đi ngay mà lại nói:
- Bên phía quảng trường thư giãn đòi tiền, thị trưởng Vương đã chuyển đạt ý của anh, tiền này tôi không tìm đâu ra, anh có bảo Cục thống kê đến chỗ tôi điều tra cũng không có.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu