Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 573: Tận Diệt
ánh tay của Diệp Thiên Vân nhanh chớp nhoáng như sấm sét, mũi kiếm của trường kiếm vang lên những tiếng leng keng của kim loại khi va chạm vào nhau,
Hắc y nhân một loáng đã bị phá vỡ, thân kiếm đã kề sát lên cổ. Mông Nghĩa đã cảm nhận được sự lạnh buốt thẩm thấu vào sâu tận bên trong. Trong lòng hắn không khỏi toát lên sự sợ hãi, biết rằng sống chết chính là ở khoảng khắc chưa đầy một tấc này, bất luận là ai cũng không thể thản nhiên đối mặt được.
Quá nhanh! Trong ánh mắt của hắc y nhân lộ ra một sự kinh hãi, lập tức vung kiếm lên, thanh kiếm đó linh hoạt vô cùng, một lần nữa đã lại vung hướng kề vào cổ Mông Nghĩa. Chỉ cần trúng chiêu này thì e rằng động mạch sẽ lập tức bị cắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thoát được cái chết.
Diệp Thiên Vân sớm đã ở phía trước Mông Nghĩa, thấy động tác cực nhanh của đối phương, ngón tay hắn lại một lần nữa bắn nhanh về phía thân kiếm. Lần này còn nhanh hơn lần trước nhiều, hoàn toàn không lệch một chút nào.
Thân kiếm bị lực bắn cực mạnh mà cong cả đi, Diệp Thiên Vân vuốt lướt qua thân kiếm tới tay của đối thủ, nhanh chóng cực độ, nhờ tốc độ của cổ tay và bắp thịt trên cánh tay mà co rút lại, lực dùng chính là xuyên thấu kinh lực.
Hắc y nhân cảm nhận được một sự uy hiếp rợn người khi Diệp Thiên Vân phát lực, đó chính là mùi vị hơi thở của cái chết! Hắn kiềm chế nỗi sợ hãi và nhanh chóng lùi lại, từ trong tay liên tiếp phi ra thất kiếm.
Diệp Thiên Vân dễ dàng né tránh được lục kiếm, nhưng khi thất kiếm bay tới thì lại trúng vào ngực phải của hắn.
Mọi người xung quanh như đều nghẹn thở, mấy chiêu này làm cho người ta hoa cả mắt lên, nhanh đến mức phản ứng nhỏ cũng không kịp. Mông Nghĩa lộ ra vẻ lo lắng, hắn biết Diệp Thiên Vân và hắn bây giờ đã là một thể, Diệp Thiên Vân chết thì hắn cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắc y nhân!
Hắc y nhân mừng rỡ, hắn lại đắc thủ rồi! Tay trái đỡ tay phải, phát lực tấn công lên phía trước, vì lực dùng quá lớn nên thân kiếm cũng bị uốn cong một cách kì dị.
"Là ngạnh công!" Mông Nghĩa lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn đương nhiên biết ngạnh công là đại diện cho cái gì. Là cơ thể mà ngay cả kiếm cũng không đâm xuyên qua được, chỉ e hôm nay Mông gia sẽ bị diệt vong.
Trong lúc hắc y nhân đang vận công, cơ thể Diệp Thiên Vân phát ra lực, "răng rắc" mấy tiếng, thanh kiếm đã gãy làm hai.
Diệp Thiên Vân xuất thủ, hướng lực về phía trước, năm đầu ngón tay biến thành hung khí, trong nháy mắt đã xuyên qua ngực đối phương! Cơ thể hướng lên phía trước, chân liên tục dậm xuống!
Cơ thể hắc y nhân rất yếu ớt, lung lay mấy cái, đầu cũng co rút lại, cứ như thế dựa vào tường, một nay giữ lấy nửa thanh kiếm, máu và não bắn ra xung quanh, hình thành một bức tranh bi thương!
Mông Nghĩa một lần nữa nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ, lông măng trên cơ thể hắn đều dựng cả lên. Từ khi quen biết Diệp Thiên Vân tới nay, xuất thủ tất sẽ có kẻ mất mạng, thủ đoạn như vậy không chỉ tàn khốc mà còn là một kinh hãi.
Việc đáng sợ hơn chính là Diệp Thiên Vân không hề sợ binh khí, trên dưới toàn thân hắn đều cứng như sắt thép.
Mông Điềm vì độc tính phát tác lại thêm lo lắng, cơ thể không thể chống đỡ được nữa mà quỳ rạp xuống đất, thở dốc nói: "Mông Nghĩa...rất giỏi!...lại có thể tìm ra được một cao thủ như vậy, Mông gia giao cả cho ngươi...cũng không mất mặt!" Nói rồi hơi thở trở nên gấp gáp hơn, trong có vài giây mà mặt đã tái xanh, khóe miệng tràn ra bọt.
Mông Nghĩa bỏ lỡ một chiêu, hắn không ngờ ở đằng sau Mông Điềm lại còn có một sát thủ ẩn nấp, hôm nay đã lại đi về trước quỷ môn quan. Hắn định thần lại, lúc này mới nói với bốn vị đại hán: "Mấy người đi ra ngoài hết đi, ai cũng không được vào."
"Vâng, chủ nhân!" Mấy vị đại hán cùng đáp lời. Tuy gặp không ít sự kinh hãi nhưng khuôn mặt vẫn không che giấu được sự vui mừng. Nếu như Mông Nghĩa lên chức chủ nhân thì tất sẽ luận công ban thưởng, những người đi theo hắn đều sẽ được đền đáp hậu hĩnh. Điều này đối với bọn họ mà nói là một tin tức cực tốt.
Mông Nghĩa sau khi thấy mấy người đó đã lui ra, mới nhìn thoáng tới thi thể, không khỏi thở ra một hơi lạnh. Một hắc y nhân lúc nãy còn bất khả chiến bại vậy mà lúc này lại giống như một đống thịt lợn bị giết thịt, hắn dè dặt nói: "Tiên sinh, hôm nay ngài lại cứu tôi một mạng!"
Diệp Thiên Vân không quay đầu lại, nhìn một hồi lâu mới, xoay người lạnh lùng nói: "Không có gì, ta chỉ là cứu chính mình mà thôi! Hắc y nhân này có lai lịch thế nào? Thân thủ của hắn quả không tồi!"
Mông Nghĩa lắc đầu nói: "Điều này ta cũng không rõ lắm, có điều từ thân pháp có thể thấy chắc là thuộc dòng phái Nga Mi! Trong tứ gia Thục trung luôn có những nhân vật như vậy, họ chủ yếu là bảo vệ sự an nguy của chủ nhân...hôm nay sơ xuất, nếu không phải có ngài giúp đỡ thì e rằng người chết ở đây chính là ta."
Diệp Thiên Vân lau lau vết máu trên tay, theo như hắn thấy kiếm thuật của đối phương rất cao cường, thậm chí khi xuất thủ cũng có khí phách của tông sư, nhưng thật đáng tiếc, hắn lại miễn dịch với loại binh khí này, them nữa lợi dụng một số sách lược nhỏ, thì kiếm thuật của hắc y nhân tuy có cao nhưng vẫn thua vì không biết được căn nguyên của chính mình.
Mông Nghĩa thở một hơi, hắn bước tới phía trước thi thể cha hắn, quỳ xuống xem xem, một lúc lâu tự nói lẩm bẩm: "Ta biết sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Diệp Thiên Vân tận mắt thấy những sự việc vừa qua, biết rằng hắn ở trong Mông gia hoàn toàn không có địa vị gì, hơn nữa cha hắn còn muốn giết chết hắn. Mông Nghĩa thắng ở sự thận trọng, có thể trong lặng yên mà có thể làm Mông Điềm mất mạng, đây cũng coi như là một loại năng lực.
"Tiên sinh, chuyện vừa mới nói đến đã xảy ra rồi!" Mông Nghĩa đột nhiên buồn bã nói: "Ta chính là một tên cầm thú, tội danh giết cha đã định. Nhưng nếu không giết ông ta thì người chết nằm dưới kia sẽ là ta, có nhưng lúc phải chọn một trong ai thì mọi người đều ích kỉ.”
Diệp Thiên Vân không quan tâm lắm đến những việc này, hắn biết đấu tranh trong gia tộc là rất tàn khốc.
Mông Nghĩa đặt chỉnh tề thi thể cha hắn, sau đó quỳ xuống đất khấu đầu. Hắn đứng lên lấy từ trong túi ra một tờ giấy, một ít cặn dầu, dùng tay Mông Điềm chấm vào dầu và điểm chỉ lên tờ giấy, nhỏ giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, Mông Nghĩa ta sẽ là người đứng đầu Mông gia. Nhưng có ai biết được ta vì lên cái ghế này mà lại giết chết cha mình chứ."
Diệp Thiên Vân nhìn thấy trên khuôn mặt Mông Nghĩa không hề có chút đắc ý nào. Ngược lại có một cái gì đó buồn thương mất mát, hắn nói: "Ta chúc mừng cho Mông tiên sinh trước."
"Chúc mừng ta? Tiên sinh, vị trí này là do tiên sinh giúp ta ta mới có được, ta nhất định phải báo đáp tiên sinh!" Mông Nghĩa đi tới phía sau bức bình phong, cầm bức tranh trên tường xuống, để lộ ra một két bảo hiểm, nói: "Những thứ quý báu cả đời cha ta cất giữ đều ở chỗ này!"
Trong chốc lát lại nghe một tiếng lạch cạch vang lên. Chiếc két bảo hiểm được mở ra, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ thấy xếp đầy các tập văn kiện.
Mông Nghĩa đối với Diệp Thiên Vân không có chút phòng bị nào, vừa cười vừa nói: "Ở đâu phần lớn đều là hiệp ước, đại bộ phận sản nghiệp của Mông gia cũng đều ở đây." Hắn vừa nói vừa lấy ra một túi nhỏ bằng da dê, cười nói: "Tiên sinh sinh mời qua đây xem."
Diệp Thiên Vân cầm một thứ từ bên trong ra. Lại là 1/4 miếng tạp khả da người, điểm khác biệt với tấm trước là ở mặt sau tấm này có hình tay và chân của tượng phật.
"Đâu là một bộ phận của Mông gia ta. Tiên sinh, từ bây giờ chúng ta cùng một lòng! Đồ của ta chính là đồ của tiên sinh! Ngài chỉ cần nói một câu thì ta sẽ chia nửa gia tài cho ngài." Mông Nghĩa nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối không từ!"
Diệp Thiên Vân hơi ngẩn ra một chút, tên Mông Nghĩa đang định mua chuộc mình, đang muốn nói thì từ bên ngoài có tiếng huyên náo truyền tới.
"Ông chủ đang nghỉ ngơi!" Đại hán giữ cửa nói.
"Ta có việc gấp muốn gặp cha, làm phiền mấy người thông báo một chút được không?" Một giọng quen thuộc nói.
"Xin lỗi, ông chủ vừa dặn dò, bất kể ai cũng không gặp! Đây là mệnh lệnh củaông chủ, chúng tôi không dám cãi lời." Đại hán nói.
"To gan! Chuyện của Mông gia ta, sao đến lượt ngươi can thiệp!"
Diệp Thiên Vân nhìn Mông Nghĩa, chỉ cần dùng lỗ tai cũng có thể phân biệt ra bên ngoài có hai người. Một người là Mông Trí, ngươi kia là Mông Thiên Tề. Xem ra hôm nay cả Mông gia đều đến đủ cả.
"Đến đúng lúc lắm!" Mông Nghĩa khẽ nói với Diệp Thiên Vân: "Hôm nay hãy dùng bọn chúng để tế cha ta!"
"Xin đợi một lát, tôi đi thông báo, nếu không ông chủ sẽ trách tội chúng tôi làm việc không chu đáo!" Đại hán vừa nãy nhìn thấy rất có kế sách ứng phó nhưng giờ thấy không làm gì được liền lập tức nhượng bộ.
Đại hán bước vào trong, dùng ánh mắt nói với Mông Nghĩa. Mông Nghĩa trả lời bằng mấy cái gật đầu. Với những loại người linh hoạt này thì nhất định sẽ không bị quên lãng.
Đại hán nhận được mệnh lệnh, lại đi ra ngoài, sắc mặt không hề thay đổi, nói: "Ông chủ đã vừa tỉnh dậy, cậu chủ nhỏ giọng chút, đừng kinh động đến đến ông chủ!"
"Biết rồi, bình thường đâu có thấy ngươi lắm lời thế chứ!" Vừa nói xong thì Mông Thiên Tề đã đi vào trong cùng Mông Trí.
Vừa mới bước vào cửa thì Mông Trí đã thấy Mông Nghĩa đứng ở trong đó, có chút kinh ngạc đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra cha đang nằm dưới đất, lập tức kinh hãi kêu lên: "Mông Nghĩa, ngươi lại dám giết cha, thật quá to gan! Người đâu..."
Bốn đại hán đột nhiên cùng bước vào, đóng chặt cửa lớn lại, lạnh lùng nhìn hai người.
Mông Trí đã biết sự việc không ổn, hắn và Mông Thiên Tề đứng dựa lưng vào nhau ở giữa thư phòng, nghiêm giọng nói: "Mông Nghĩa, hôm nay chỉ sợ ngươi không thể thoát ra khỏi Mông gia thôi, chỉ cần ngươi có thể buông tay không chống cự thì ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống."
Mông Nghĩa thấy bộ dạng luống cuống của Mông Trí, nhẹ giọng nói: "Đại ca, anh nói đi đâu vậy, không phải là anh đã giết chết cha hay sao?"
"Ngươi đang vu oan hãm hại!" Mông Trí vừa sợ vừa giận, chỉ tay vào Mông Nghĩa nói: "Lòng dạ lang sói, ta sớm biết ngươi là một tên cầm thú, nhưng cuối cùng lại đến chậm một bước!"
Mông Thiên Tề thấy Mông Điềm nằm phía dưới đất, còn có một hắc y nhân không đầu ở bên tường, hắn sợ hãi lắp bắp. Hắn tuy luyện võ nhưng bình thường lại được chiều chuộng sinh quen, hoàn toàn chưa từng thấy cảnh tượng này. Bất giác hai chân như muốn khuỵu xuống, từ trong quần không ngừng chảy tong tong nước xuống.
"Ha ha ha!" Mông Nghĩa nhìn thấy bộ dạng Mông Thiên Tề như vậy cũng không kiềm chế nổi mà cười ầm lên, trong tiếng cười đó hàm chứa đầy sự châm chọc, có thêm phần phẫn nộ, một lúc sau Mông Nghĩa mới dừng lại, nói: "Các người đến bước đường này rồi mà còn muốn làm chủ Mông gia sao, thật là buồn cười!"
Mông Thiên Tề sớm đã thấy không ổn, đột nhiên quỳ xuống đống nước tiểu, vừa khấu đầu vừa nói: "Chú hai, cháu biết sai rồi, chú tha cho cháu đi! Từ ngày mai cháu sẽ rời khỏi Cẩm Thành, từ này sẽ không đặt chân đến Thục Trung nữa!"
"Tên khốn nạn này!" Mông Trí nhìn thấy đứa con trai vô dụng của mình đang khấu đầu trước kẻ thù xin nghe mạng thì vô cùng tức giận.
"Cha, con sống tiếp thì mới có thể để lại một huyết mạch cho cha!" Mông Thiên Tề không để ý nhiều như vậy, mồm không ngừng nói: "Sau này cứ đến ngày lễ tết con sẽ đốt nhiều tiền giấy cho cha!"
Mông Nghĩa cười lạnh mấy tiếng, ngắt lời nói: "Đủ rồi, đến lễ tết ta sẽ đi bái tế các người, các người đều phải lên đường thôi!"
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền