Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 571: Thay Đổi Bất Ngờ
G
iám sát 20 tỷ đầu tư là điểm yếu của Bạch Chiến Mặc. Hạ Tưởng tin chỉ cần hắn nhắc tới, Bạch Chiến Mặc nhất định thỏa hiệp, sẽ ra mặt hướng Đàm Long mở miệng. Bạch Chiến Mặc mà mở miệng, Đàm Long phải nể Phó Tiên Phong, hẳn là có thoái lui.
Bạch Chiến Mặc cũng thấy được ánh mắt Hạ Tưởng xin giúp đỡ, lại làm bộ không có nhìn đến, bày ra một bộ thái độ không biết gì, trong lòng tự nhiên là âm thầm đắc ý. Hạ Tưởng bị Đàm Long chèn ép, gã tự nhiên vui vẻ. Bởi vì mặc kệ là xuất phát từ góc độ nào, gã đều không hy vọng Hạ Tưởng quá thuận buồm xuôi gió. Hạ Tưởng chiến tích càng lớn, quầng sáng của gã lại càng kém. Hơn nữa Hạ Tưởng trong tay quản lý kiểm soát bộ máy ủy ban, quả thực vô cùng chắc chắn, khiến gã buồn bực lo lắng.
Khang Thiếu Diệp trong lòng cũng mừng thầm, lần đầu tiên thấy Hạ Tưởng bị ép đến không nói được lời nào, chỉ cảm thấy sự kiện thư ký lần trước, bị Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân liên kết trêu cợt làm nhục rốt cục có thể trả lại, trong lòng là vui sướng rất nhiều…
Mấy nhân viên hộ tống khác, mặc kệ là người của Đàm Long, hay là tùy tùng của Bạch Chiến Mặc, vẻ mặt đều là vui sướng khi người gặp họa. Ngồi chờ Hạ Tưởng xấu mặt.
Hạ Tưởng sắc mặt không thay đổi, vẫn như cũ bình tĩnh, mở miệng nói:
- Bí thư Bạch, nếu Phó thị trưởng Đàm nhắc tới vấn đề an toàn tai hoạ ngầm, tôi cảm thấy đầu tư của Thương mại Trường Cơ, cũng có khả năng tồn tại cùng loại vấn đề...
Bạch Chiến Mặc trong lòng "Lộp bộp" một chút, không tốt, Hạ Tưởng đủ thông minh, lập tức nghĩ ra kế sách, nếu gã không hướng Đàm Long nói giúp, Hạ Tưởng có thể nhắc lại vấn đề giám sát 20 tỷ tài chính, mà lập trường lần trước của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi cho thấy, ý kiến của Hạ Tưởng hoàn toàn có khả năng thông qua hội nghị thường vụ... Gã biết, một câu nói của Hạ Tưởng đã đưa gã vào tuyệt lộ.
Bạch Chiến Mặc bất đắc dĩ, bước đầu lãnh hội thủ đoạn của Hạ Tưởng, biết Hạ Tưởng nói được thì làm được, đành phải gian nan nói:
- Phó thị trưởng Đàm...
Vừa mới mở miệng nói, điện thoại của Đàm Long lại kêu.
Nói chung, di động đối ngoại của Đàm Long đều ở trong tay thư ký, nhưng bản thân gã cũng có di động mà người ngoài không biết, đương nhiên cũng không tùy tiên kêu. Một khi kêu lên, thì có nghĩa là có chuyện lớn phát sinh
Đàm Long biến sắc, giơ tay ngăn lại Bạch Chiến Mặc nói, sắc mặt ngưng trọng mà tiếp di động, chỉ nghe hai tiếng sắc mặt lại lần biến đổi, sau khi treo điện thoại chỉ nói một câu:
- Tôi phải về thành phố, có việc gấp!
Sau đó cũng không giải thích gì cả. Ngay cả thư ký cùng với nhân viên đi theo, vội vàng rời đi.
Sau khi Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng đưa Đàm Long lên xe, hai người thảo luận một chút, liền quyết định trở lại Quận ủy mở một cuộc họp hội ý.
Họp hội ý do bốn người Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp và Trần Thiên Vũ tham gia, chủ yếu thảo luận Phó thị trưởng Đàm thị sát công tác hôm nay, chỉ thị tinh thần, cùng với bước tiếp theo làm thế nào để chứng thực lời nói của Phó thị trưởng Đàm, tiến hành thảo luận làm thế nào cụ thể triển khai công tác.
Bởi vì Đàm Long bất ngờ đi không từ giã, Bạch Chiến Mặc chưa kịp mở miệng, gã có ý đâm lao phải theo lao, liền đem sự tình công viên nước đập chết rồi nói tiếp, cũng tiện nắm giữ một quân của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy khó sẽ không còn lấy sự tình Thương mại Trường Cơ đánh trả? Trước không cần quản nhiều như vậy, dù sao đã có Phó thị trưởng Đàm nói trước, Hạ Tưởng cũng không tiện sai hẹn phải không?
Bạch Chiến Mặc đầu tiên biểu lộ thái độ:
- Hôm nay Phó thị trưởng Đàm nói chuyện vô cùng trọng yếu, nhất là về vấn đề an toàn ở công viên nước, tôi cho rằng nên triển khai kiểm tra toàn bộ an toàn một lần, trước ngừng thi công tự kiểm tra, nếu cần thiết, thì mời chuyên gia ở thành phố tiến hành kiểm tra, ít ra phải làm ra một thái độ, anh nói xem, Chủ tịch quận Hạ?
Hạ Tưởng thấy Bạch Chiến Mặc nhân cơ hội thay đổi, nghĩ thầm rằng có lẽ gã nghĩ rằng mình yếu đuối dễ ức hiếp? Liền một ngụm đáp ứng xuống dưới:
- Nếu Phó thị trưởng Đàm có chỉ thị tinh thần, trong quận cũng phải coi trọng mới được. Tôi sẽ kịp thời sắp xếp đưa xuống, Thiên Vũ, cậu phụ trách kiểm tra toàn bộ vấn đề an toàn sản xuất trong phạm vi quận, không chỉ một công viên nước, tất cả hạng mục thi công đều phải kiểm tra, một chỗ cũng không thể bỏ qua.
Trần Thiên Vũ đáp ứng một câu, gật đầu nói:
- Tôi sẽ cụ thể an bài chuyên gia phụ trách việc này.
Hạ Tưởng còn nói:
- Ngoại trừ kiểm tra an toàn thi công, đối với các hạng mục đầu tư vào quận Hạ Mã cũng phải kiểm tra, phòng ngừa lấy danh nghĩa đầu tư để rửa tiền ở quận Hạ Mã, nếu chẳng may về sau bị vạch trần, quận Hạ Mã liền nổi danh thiên hạ, đương nhiên, cũng không phải là tiếng tốt. Đồng chí Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi cũng từng đề nghị với tôi, vì tăng mạnh việc giám sát đầu tư, cần phải trang bị thêm một cơ cấu giám sát tài chính do chính phủ quản lý, tôi luôn do dự, hiện tại cảm thấy xuất phát từ phương diện an toàn, quả thật cũng nên làm!
Đúng là than phiền được báo đáp, Bạch Chiến Mặc thầm mắng một câu, biết Hạ Tưởng là ăn miếng trả miếng, cố ý nhắc lại chuyện xưa, đang muốn cãi lại vài câu, bỗng nhiên, điện thoại vang.
Bạch Chiến Mặc sửng sốt, còn chưa kịp nghe điện thoại, ngay sau đó di động Hạ Tưởng cũng kêu.
Bạch Chiến Mặc đứng dậy sang bên cạnh nghe. Hạ Tưởng lại ngồi không nhúc nhích, cũng tiếp điện thoại. Sau khi hai người nghe điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng gần như là giống nhau, chỉ nghe vài câu liền buông điện thoại xuống, vẻ mặt khiếp sợ!
Trầm mặc, trầm mặc dài đến hơn mười giây.
Hạ Tưởng bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Bí thư Bạch, vấn đề kiểm tra an toàn sản xuất...?
Bạch Chiến Mặc vung tay lên:
- Về sau nói tiếp, giai đoạn hiện nay là phải đem phát triển kinh tế đặt lên hàng đầu. An toàn là cần thiết, nhưng không phải hiện tại. Hiện tại ngừng thi công, rất không sáng suốt.
Hạ Tưởng đứng dậy, khẽ gật đầu nói:
- Vậy thì cứ như vậy.
Rồi xoay người gọi Trần Thiên Vũ, đi ra khỏi văn phòng của Bạch Chiến Mặc.
Khang Thiếu Diệp nhìn Bạch Chiến Mặc mà chẳng hiểu gì cả, nói:
- Bí thư Bạch, thời cơ tốt như vậy sao dễ dàng buông tha vậy?
Bạch Chiến Mặc vẻ mặt trắng xám, uể oải mà phất tay:
- Thời cơ tốt ư? Là thời cơ quá tốt của Hạ Tưởng thì đúng hơn!
- Làm sao vậy?
Khang Thiếu Diệp quá sợ hãi hỏi.
- Đàm Long phải dời thành phố Yến!
Bạch Chiến Mặc bỗng từ đáy lòng dâng lên một cảm giác vô lực, vận may của Hạ Tưởng sao lại tốt như vậy, Đàm Long đột nhiên sao lại bị người điều đi? Đàm Long phải điều đến thành phố Bột Hải làm Thị trưởng, không cón là Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, lời gã nói, đã không có phân lượng.
Khang Thiếu Diệp ngồi ở trên ghế mở to hai mắt nhìn, thật sự không rõ, sao một chút tin tức cũng không có, rồi đột nhiên, Đàm Long bị điều tới thành phố Bột Hải? Đó là một trong những thành phố có kinh tế kém phát triển của tỉnh Yến. Hơn nữa diện tích không lớn, là nơi nghèo khó lạc hậu, Đàm Long đảm nhiệm phó thị trưởng thường vụ thành phố Yến, vốn đã là Giám đốc sở, trong tình huống bình thường hẳn là tiếp nhận chức vụ Thị trưởng thành phố Yến, lên tới cấp phó tỉnh. Hiện tại điều đến Bột Hải làm Thị trưởng, tuy là điều chuyển ngang, trên thực tế là âm thầm hạ thấp!
Đàm Long nếu lên làm Bí thư Thành ủy còn đỡ, xem như chuẩn bị cho bước tiếp theo, nhưng điều nhiệm Thị trưởng, người sáng suốt đều rõ ràng. Tiền đồ của Đàm Long về sau rất khó khăn...
Bạch Chiến Mặc cũng là thật sự không nghĩ ra!
Thực ra lúc đầu Hạ Tưởng cũng không hiểu vì sao Đàm Long đột nhiên bị điều đi, hắn trở lại văn phòng, ngồi yên một lát, định gọi điện thoại cho Mai Thái Bình mà không được. Lại ngồi một lúc, sau khi tỉnh táo lại thì hiểu ra mà mỉm cười.
Đàm Long dời đi, vừa ở ngoài dự tính, nhưng lại trong sự hợp lý. Bởi vì Hạ Tưởng nghĩ thông suốt mới hiểu được, trước kia vẫn không rõ ông cụ Ngô gia ra tay nhằm vào hắn, vì sao phải cố ý đảo loạn thế cục thành phố Yến, hiện nay mới có đáp án chính thức.
Lúc ấy đúng là chèn ép hắn, nhưng không chỉ có một tay, mà là hai bút cùng vẽ, có thể nói là kế "hạng trang múa kiếm ý ở bái công" (bề ngoài là có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác), rõ ràng là mượn thế chèn ép hắn, trước đem thế cục thành phố Yến khuấy loạn, Hồ Tăng Chu một lần nữa lập lại hàng ngũ, đưa thế cục thành phố Yến thành thế chân vạc, vừa lúc có thể mượn cơ hội từ trong loạn lạc kiếm lợi.
Nhưng ngoài chỗ thông minh của ông cụ vẫn là không vội nhúng tay vào thế cục thành phố Yến, sau lại đột nhiên thu tay, bày ra thái độ không đếm xỉa đến, dường như sự việc thật sự trở thành quá khứ, như không hề có chuẩn bị gì ở sau.
Ngay cả Hạ Tưởng lúc ấy cũng cho rằng ông cụ không hề quan tâm thế cục thành phố Yến, hoàn toàn thu tay lại, mặc dù hắn vẫn đoán ông cụ hẳn là còn có dụng ý khác, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết, đến khi lần trước ở Hồng Tụ Thiêm Hương nghe được Phó Tiên Phong trong lúc vô ý để lộ ra chuyện Vi Chí Trung nhảy dù xuống.
Lúc ấy, Hạ Tưởng mới mơ hồ cảm giác bắt được cái gì, nhưng vẫn là không hiểu được, chỉ mơ hồ cho rằng ông cụ và Phó gia liên hợp nhúng tay an bài Phó chủ tịch thường trực tỉnh Yến, khiến hắn nghĩ không ra nguyên nhân ở bên trong. Đến tột cùng là ông cụ tính toán gì, hắn không dám khẳng định. Nhưng hắn kiên định mà cho rằng, ông cụ là sẽ không đơn giản mà cùng Phó gia hợp tác như vậy.
Điện thoại của Ngô Tài Giang khiến hắn hiểu một chút, chính là hắn cổ động Khâu gia và Mai gia liên hợp ra tay ngăn cản Phó gia, là đi đúng một bước, ngay cả ông cụ cũng tỏ vẻ khen ngợi, càng làm cho hắn trong lòng kết luận, nếu hắn nghĩ chính xác, ông cụ sẽ không để Phó gia dễ dàng thực hiện được, cho dù Phó gia trả giá thật lớn, với trí tuệ và quyền mưu của ông cụ, chỉ sợ là đang đùa giỡn Phó gia.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng biết, ông cụ không có khả năng làm quá rõ rệt, nếu không sẽ không thể giải thích với Phó gia. Trong chính trị, cũng phải chú ý sự cân bằng và uy tín, việc nói không giữ lời, chỉ có thể làm một lần, không bao giờ có lần thứ hai. Hạ Tưởng liền có lý do để tin tưởng, ông cụ ra tay, khẳng định là trong kế lại có kế, khẳng định đến lúc đó sẽ làm Phó gia ăn một cú thua đau đớn, nhưng lại không nói được lời nào, tìm không thấy lý do để chỉ trích Ngô gia không giữ lời.
Không ngờ tới, lúc tin tức Vi Chí Trung nhảy dù đến đây càng ngày càng nghiêm trọng, thế cục tỉnh Yến chưa định, đột nhiên đúng lúc đó thành phố Yến có biến cố cực lớn, Đàm Long phải dời thành phố Yến!
Đàm Long tuy không phải thật sự là người của Phó gia, nhưng là một trong những lực lượng của Phó gia, gã dời đi, tương đương với thực lực của Phó Tiên Phong tại thành phố Yến suy giảm, thiếu đi cánh tay, cũng khiến Hạ Tưởng trầm trồ khen ngợi mưu kế của ông cụ, kế sách của ông cụ có thể sinh động miêu tả: minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (ngoài sáng giả bộ làm thế này để che dấu việc chính làm trong ẩn mật bóng tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới).
Bởi vậy, Hạ Tưởng kiên định ý tưởng đối với việc Vi Chí Trung đến đây, chỉ sợ kết quả cuối cùng là đầu voi đuôi chuột, sau đó cũng chẳng giải quyết được gì
Hạ Tưởng đang suy nghĩ thì bị một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt ngang, là điện thoại của Tống Triêu Độ.
- Vừa rồi Trưởng ban Mai ở văn phòng của chú, lộ ra một chút nội tình với chú, nói là Đàm Long dời đi là kết quả của nhiều thế lực tham gia, chú cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng chú không quản nhân sự, không tiện hỏi nhiều, cháu có thể hướng Trưởng ban Mai để hiểu thêm một chút nội tình. Hội nghị thường vụ lập tức sẽ mở, không có gì bất ngờ xảy ra, Đàm Long sắp rời khỏi thành phố Yến!
Tống Triêu Độ chỉ kịp nói nói mấy câu, liền vội vàng cắt đứt điện thoại.
Hạ Tưởng mặc dù đoán được trong đó có sự tham gia của nhiều quan hệ phức tạp rắc rối, nhưng trước khi chưa được Mai Thái Bình chính mồm nói ra, đoán chỉ là đoán, hắn cũng biết hiện tại Mai Thái Bình phỏng chừng không thể lo tiếp điện thoại, cũng liền dập tắt ý định gọi điện thoại cho ông ta, bình tĩnh xem diễn biến.
Hạ Tưởng nghĩ, phỏng chừng lúc này Đàm Long đang sứt đầu mẻ trán mà không biết vì sao, nói không chừng còn có thể nổi cơn giận dữ.
Đàm Long đúng là đang giận dữ, đi tới đi lui trong phòng làm việc, cũng không biết vòng vo bao lâu, bất ngờ giơ chân đá bay một chậu hoa, sau đó lại đem toàn bộ văn kiện trên bàn hất xuống đất, còn chưa hết giận, lại một cước đạp sô pha ngã xuống đất.
- Con mẹ nó, khốn khiếp!
Đàm Long tức giận mà mắng, cũng không biết nên mắng ai? Mắng tổ chức? Gã không dám, mắng Trần Phong? Dường như không có quan hệ gì với Trần Phong. Nhưng rốt cuộc là ai đột nhiên động đến vị trí của gã, gã tính toán tỉ mỉ lúc Trần Phong điều đến Tỉnh ủy, Hồ Tăng Chu tiếp nhận chức vụ bí thư, là gã có thể lên tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, do đó từ Giám đốc sở bay lên cấp phó tỉnh.
Nhưng một tờ giấy điều động, khiến giấc mộng của gã vỡ tan!
Thị trưởng thành phố Bột Hải? Đàm Long khóc không ra nước mắt, một thành phố cấp thị xã quy mô kinh tế nhỏ nhất, tại tỉnh Yến là không đáng nhắc tới, so với cả nước nhỏ lại càng nhỏ, thậm chí so ra còn kém một số thị xã phía nam, gã đi sẽ là nhân vật số một bên chính quyền, thì cũng làm được gì? Ngay cả bí thư cũng không phải, rõ ràng là một cước đá gã sang một bên, vì người khác mà thoái vị.
Nếu là đảm nhiệm bí thư thành ủy Bột Hải thì còn được, làm một kỳ, cũng có thể lên tới phó tỉnh, nhưng cố tình là Thị trưởng, chỉ có làm một nhiệm kỳ Thị trưởng, lại làm một nhiệm kỳ bí thư, gã mới mới có khả năng bay lên đến phó tỉnh, kể từ đó, nói không chừng phó tỉnh không thăng được, gã lúc đó đã đến tuổi về hưu, phải lui ra rồi.
Đàm Long không tức giận không phát hỏa mới là lạ!
Phát tiết cơn giận nữa giờ, gã mới chậm rãi dần bình ổn, cẩn thận suy nghĩ mà không tìm được điểm mấu chốt, không biết rốt cuộc là ai ở sau lưng chỉnh trị gã. Trần Phong? Không có khả năng, Trần Phong hẳn là không có năng lực lớn như vậy, cho dù có, cũng phải trả giá rất lớn mà lại không có lời. Hồ Tăng Chu? Lại càng không. Hồ Tăng Chu tại thành phố Yến vừa mới đứng vững căn cơ, hơn nữa nghe nói hậu thuận vẫn không đủ cứng rắn, mạnh mẽ, nên cũng không cần phải làm điều thừa vào lúc này.
Vậy rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là Hạ Tưởng?
Trong đầu Đàm Long hiện lên cảnh hôm nay gây sự với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dường như tính trước kỹ càng, nắm vững trong tay, khiến cho gã căm hận không ngừng, một Chủ tịch quận nho nhỏ, lại bày ra thái độ không quan tâm đến mình? Nhưng hiện tại đáy lòng gã toát ra cơn ớn lạnh thật sâu, chẳng lẽ từ đầu đến cuối Hạ Tưởng thật sự đã sớm kết luận gã sẽ bị dời thành phố Yến, cho nên mới bày ra thái độ như vậy, không đem lời gã nói để vào mắt? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.
Nếu quả thực là như vậy, Hạ Tưởng thật là đáng sợ, một Chủ tịch quận có thể thay đổi vận mệnh một Phó thị trưởng thường trực, thủ đoạn của hắn chẳng phải là quá inh?
Tuy nhiên lập tức nghĩ lại, Đàm Long lại phủ định phán đoán của mình. Bởi vì gã nghe nói, sau khi gã dời, từ thủ đô trực tiếp bổ nhiệm một Phó thị trưởng thường trực lại đây, mà người này, dường như cùng Hạ Tưởng hoàn toàn không có quan hệ gì. Thêm nữa, cho dù Hạ Tưởng có hậu thuẫn, lại có lai lịch, cũng không bị Phó Tiên Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả Bí thư Quận ủy đều không làm được? Hạ Tưởng ngay cả nhân vật số một còn không được bổ nhiệm, làm sao có năng lực điều động gã?
Đàm Long lắc đầu cười khổ, quá hoảng loạn, quá kích động, không ngờ lại nghĩ ngợi lung tung.
Chỉ có điều trong lúc chờ gã làm rõ ý tưởng, suy nghĩ sâu xa thêm một chút về tiền căn hậu quả, gã kịp thời chuẩn bị hướng về Phó Tiên Phong thỉnh giáo nội tình, lại phát hiện Phó Tiên Phong trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên rời khỏi thành phố Yến, trở về thủ đô.
Đàm Long lại vội vàng gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong, may mà Phó Tiên Phong tiếp điện thoại, lại chỉ đơn giản mà nói một câu:
- Sự tình rất phức tạp, nhất thời nói không rõ, chờ tôi quay về thành phố Yến nói sau.
Đàm Long không cam lòng, đi tìm Trần Phong giải bày, bày tỏ muốn lưu tại thành phố Yến tiếp tục vì nhân dân phục vụ, Trần Phong lại an ủi gã nói:
- Phải tin tưởng tổ chức an bài là xuất phát từ suy xét toàn diện, hơn nữa cho ông đi chủ trì công tác chính phủ ở Bột Hải, cũng là một cơ hội rèn luyện khó mà có được.
Đàm Long từ trước đến nay kiên định đứng chung cùng Phó Tiên Phong, gã có thể bị điều đi, Trần Phong cầu còn không được.
Rời văn phòng của Trần Phong, Đàm Long thầm mắng một câu, khi đi ngang qua văn phòng Hồ Tăng Chu, suy nghĩ một lát, vẫn là gõ cửa đi vào.
Hồ Tăng Chu đối với việc Đàm Long đột nhiên bị điều động cũng là không hiểu gì, cũng gọi điện thoại hướng thủ đô để tìm hiểu, được câu trả lời là, ngồi xem diễn biến, không được nhúng tay. Hồ Tăng Chu chỉ biết người ra tay mình không thể trêu vào, hơn nữa Đàm Long rời đi đối với ông coi như là một tin tức có lợi, liền quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Đàm Long xuất hiện khiến ông ta hơi giật mình kinh hãi, không đợi Đàm Long mở miệng, ông đã nói vài câu an ủi, đại ý cùng lời Trần Phong vừa nói giống nhau như đúc, cuối cùng còn nói:
- Đồng chí Đàm Long trong thời gian công tác tại chính phủ thành phố Yến, vì Ủy ban nhân dân thành phố làm ra cống hiến thật lớn, tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cảm tạ những việc đã làm của đồng chí.
Đàm Long vừa nghe xong, cũng lười nói, Hồ Tăng Chu so với Trần Phong còn tàn nhẫn hơn, nói thẳng lời đưa tiễn gã.
Đàm Long buồn bực u sầu, mới phát hiện ở thời khắc mấu chốt, không ai đáng tin, không khỏi bi thương, một người trở về văn phòng yên lặng mà khóc hết nữa ngày, để kỷ niệm thời gian cuối cùng tại thành phố Yến.
Buổi chiều lúc sắp tan tầm, Thôi Hướng điện thoại gọi tới.
- Hội nghị thường vụ thông qua nghị quyết, Đàm Long, chuẩn bị đến Bột Hải làm ra cống hiến mới, phải tin tưởng năng lực chính mình, phải phục tùng an bài của tổ chức.
Thôi Hướng thanh âm có chút bất đắc dĩ, gã cũng không biết vì sao mà có thay đổi bất ngờ, Mai Thái Bình đột nhiên đề danh Đàm Long đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Bột Hải, nguyên Thị trưởng điều nhiệm về thủ đô nhậm chức, vị trí ghế trống còn chưa có nghiên cứu tỉ mỉ, thì có sự đề danh bất ngờ của Mai Thái Bình, mặc dù ở hội nghị bí thư gã cực lực phản đối, nhưng thái độ Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, gã cuối cùng cũng không kiên trì.
Gần đây chuyện Phó chủ tịch thường trực tỉnh làm gã tâm thần bất an, tuy cũng biết Đàm Long lần này là điều chuyển ngang, trên thực tế là đóng kín con đường lên phó tỉnh, nhưng gã ngăn cản không được con nước lớn, hơn nữa xem ra Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng được ám chỉ gì đó, thái độ rất kiên quyết, khiến gã phản đối không được tiếng nói chung của bí thư và Chủ tịch tỉnh!