Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 542: Lão Phu Nhớ Rõ Khuôn Mặt Của Súc Sinh Ngươi. (hạ)
R
ơi vào đường cùng, Chung Sơn bứt ra thật nhanh, cải biến phương hướng chạy trốn.
Vừa đánh vừa lui, vừa vặn lui đến chỗ đám người Bạch Đế thành. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, Đường Phong đã thoát đi, bởi vì vừa rồi hắn từ trong ánh mắt của Đường Đỉnh Thiên đọc hiểu một tin tức, đó chính là hắn sẽ đem Chung Sơn bức đến bên này, giao cho mọi người Bạch Đế thành liên thủ vây khốn.
Thế nhưng không phải tất cả đều hiểu ý của hắn, Đường Đỉnh Thiên cũng không trông cậy vào người khác có thể hiểu, chỉ cần đám người Bạch Đế thành chỉ cần ngăn trở một chút là được, việc còn lại là của hắn.
Nhưng Đường Phong hiểu, là hiểu thấu, hắn đã nhìn ra ý tứ Đường Đỉnh Thiên biểu đạt bằng ánh mắt.
Cho nên hắn mới làm ra phản ứng trước nhất, vọt tới bên người Chung Sơn. Hiện giờ Chung Sơn bị thương rất nặng, một lòng chạy trốn, không quản chuyện khác. Thẳng đến khi Đường Phong vọt tới trước mặt hắn, thời điểm Độc Ảnh kiếm đâm vào người hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
- Ngươi cũng muốn cản ta!
Chung Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, tức đến thổ huyết, tiện tay một trảo bắt lấy Độc Ảnh kiếm, trường kiếm đẳng cấp Thiên binh, vậy mà không thể làm hắn bị thương mảy may. Lập tức kéo mạnh về phía hắn, vốn định kéo Đường Phong đến giáo huấn một chút, chẳng ngờ Đường Phong buông tay, còn ném cả thanh Thiên binh đi, giống như thanh Thiên binh này chẳng là gì ném đi cũng chẳng tiếc, Chung Sơn lỡ đà kéo lại, hắn bị chính lực đạo của mình làm ảnh hưởng đến bộ pháp.
Tốc độ Đường Phong bạo phát, một vòng tàn ảnh vây quanh Chung Sơn, Tịch Diệt Chỉ, đánh vào các yếu huyệt trên người hắn.
- PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!
Âm thang liên tiếp truyền đến, trong chốc lát, Đường Phong đã điểm ba mươi sáu chỉ, điểm vào ba mươi sáu yếu huyệt trên người Chung Sơn, sau đó nhanh chóng thối lui về phía sau.
Cho tới giờ này, mặt đất xung quanh Chung Sơn như bị người ta xới qua, sâu hơn nửa xích, không biết Đường Phong phải xoay quanh hắn bao nhiêu vòng để có thể làm ra hiệu quả thị giác đến như vậy.
Chung Sơn ngạc nhiên, nhưng không cảm giác được trên người mình có gì không đúng cả, chỉ cần đánh chết Đường Phong, hắn có thể cao chạy xa bay.
Dưới cơn tức giận, Chung Sơn cầm theo Độc Ảnh kiếm, bước chân xê dịch, bay lên không trung chuẩn bị bỏ chạy, trận chiến này Chung gia tổn thất thảm trọng, bản thân mình bị thương, đoán chừng không tu dưỡng vài tháng thì không thể khôi phục, mười Thiên giai thượng phẩm mà hắn mang tới đã chết hết, mà thu hoạch, chỉ là một thanh Thiên binh! Đây là mua bán lỗ vốn cỡ nào?
- Muốn đi?
Một tiếng gầm truyền đến, Khấp Huyết Thần Thương lập tức lại biến ảo thành Giao Long, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh đến trước mặt Chung Sơn.
Mặt Chung Sơn hiện ra vẻ tham lam, cũng bất chấp định luật thép là thần binh đã nhận chủ thì không ai sử dụng được, thầm nghĩ đem Khấp Huyết mang đi, mang về Chung gia, đến lúc đó nghĩ biện pháp giết chết Đường Đỉnh Thiên, như thế, Khấp Huyết sẽ biến thành vật vô chủ, khi đó người Chung gia sẽ có cơ hội chiếm được.
Dù sao hai Linh giai xuất môn, một chút chỗ tốt cũng không kiếm được. Chung Sơn suy tính như vậy. Tiếng leng keng do binh khí va chạm vang lên, Độc Ảnh kiếm va chạm với Khấp Huyết thương, ý đồ hóa giải thế công của Khấp Huyết, khi hắn đang vận công, mới phát hiện kinh mạch toàn thân của mình đau nhức vô cùng.
Mà những địa phương đau nhức, chính là những vị trí mà tên Thiên giai hạ phẩm vừa nãy điểm trúng!
Đây là công phu gì? Chung Sơn đã bị kinh hồn tán đảm.
Tịch Diệt chỉ, không tổn thương da thịt, chuyên đánh kinh mạch, lúc trước Đường Phong dùng chiêu này đối phó Âu Dương Vũ, đâm trên trăm chỉ, mới có thể đưa một ít Khô Làn Xà vào trong thể nội Âu Dương Vũ. Bất quá khi đó Âu Dương Vũ hoàn hảo không tổn hao gì, khi đó Ẩu Dương Vũ không bị thương, mà Chung Sơn bây giờ chính là nỏ mạnh hết đà, ba mươi sáu chỉ, cũng đủ ảnh hưởng đến kinh mạch của hắn. Tuy nói không thể phong kín kinh mạch của hắn, ngăn chặn cương khí lưu thông, nhưng những gì hiện ra trước mắt chính là hiệu quả mà Đường Phong muốn thấy.
Kinh mạch đau nhức, cương khí toàn thân Chung Sơn không thể vận hành theo ý muốn, Chung Sơn đang muốn vận lực rời đi, nhưng hiện tại hắn không thể mượn lực, làm hắn lâm vào thế bị động.
Khấp Huyết Thần Thương biến ảo Giao Long đâm vào thân thể hắn, chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, cánh tay đang cầm Độc Ảnh bị đánh nát, thịt nát và máu tươi hòa vào nhau, Độc Ảnh bị đánh bay lên không trung, sau đó rơi xuống đất. Chung Sơn kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất, dùng ánh mắt hung ác nhìn Đường Phong nói:
- Nghiệt súc, Lão phu nhớ rõ khuôn mặt của súc sinh ngươi, ngày sau sẽ có hồi báo!
Những lời này thật sự là không có lực uy hiếp gì, Đường Phong cười hì hì nhìn hắn, khiêu khích nói:
- Còn nhiều thời gian, thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, ta còn đợi được, chỉ sợ già khọm như Chung Sơn trưởng lão không thể đợi được đến lúc đó, tại sao không giải quyết ân oán trong hôm nay?
Chung Sơn đâu dám cùng Đường Phong đấu võ mồm, mắt thấy Khấp Huyết Thần Thương biến ảo Giao Long đánh một đòn hồi mã thương, vội vàng tháo chạy.
Ở bên kia, thân thể mập mạp Chung Ảnh đã giết trở lại, bắt lấy cổ áo Chung Sơn cấp tốc đào tẩu, trong nháy mắt liền không thấy đâu.
- Hai lão gia hỏa chạy đi đâu!
Lôi Tẩu phẫn nộ quát một tiếng, cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm đuổi theo.
Ngược lại Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ, không có truy kích. Bởi vì bọn họ biết rõ, tốc độ Chung Ảnh như gió, tuy còn mang theo Chung Sơn, nhưng sức nặng của một người không thể ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, hiện tại có đuổi theo cũng không kịp. Linh giai cao thủ muốn chạy trốn, không có thực lực áp đảo, ai có thể ngăn được?
- Đáng tiếc.
Đường Đỉnh Thiên thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Chung Sơn chạy thoát, tiếc hận không thôi. Bất quá Chung Sơn đã mất một tay, nếu ngày sau gặp lại, hắn đã không còn là đối thủ của mình, xem như bớt đi một kình địch.
Đường Phong đi tới nhặt Độc Ảnh đang nằm dưới đất lên, khẽ cười một tiếng nói:
- Muốn đoạt binh khí của thiếu gia, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Cầm chuôi Thiên Binh, Chung Sơn bị Tịch Diệt Chỉ của Đường Phong ngăn cản, nếu không phải như vậy, hắn cũng không mất một cánh tay. Quay đầu nhìn Đường Đỉnh Thiên, hai người trầm mặc một lát rồi đột nhiên cười to, cười rất thoải mái, đắc chí.
- Hai người các ngươi cười gì vậy?
Tuyết Nữ nhìn Đường Đỉnh Thiên lại nhìn Đường Phong, không hiểu ra sao.
- Không có gì.
Đường Đỉnh Thiên chậm rãi lắc đầu, Đường Phong cũng không trả lời, chỉ cười mà không nói.
Nhưng hai người cũng biết, hai người cười rất thân mật khăng khít, Đường Đỉnh Thiên liếc một cái, chỉ có Đường Phong xem hiểu, nếu không phải như vậy, chỉ sợ hôm nay Chung Sơn cũng không bị thương nặng như vậy.
Trong nhất thời, vô luận Đường Phong hay Đường Đỉnh Thiên, trong lòng đều tuôn ra một cổ cảm giác thân thiết, loại cảm giác không cần ngôn ngữ, chỉ liếc nhìn một cái người khác cũng hiểu, đây là do huyết dịch trong thân thể cộng minh!
Ta đi xem Lại tỷ.
Đường Phong nói một tiếng sao đó hướng Lại tỷ đi tới, bởi vì giờ phút này Lại tỷ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, lo lắng hắn có bị thương hay không.