Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 566: Nhất Nam Nhất Nữ Tranh Đấu.
Trong cuốn Bản Thảo Cương Mục có viết: Người tạo cổ độc bắt một trăm con sâu bỏ vào một chỗ. Một trăm con trùng này ăn thịt lẫn nhau cuối cùng trong đồ vật đó chỉ còn một con trùng lớn gọi là cổ độc. Ban đầu cổ độc vốn để chuyên trị nhọt độc nhưng sau này mới bị lợi dụng để hại người.
Nếu như trúng trùng cổ, trong người sẽ cảm nhận được sự đau đớn của vạn trùng cắn xé. Những con trùng đó làm mưa làm gió trong thân thể con người. Chúng khát thì hút máu của vật dẫn làm no bụng, đói thì ăn thịt. cuối cùng tất cả khí quan trong cơ thể người đều bị chúng ăn hết. Con người chết trong tình trạng đau đớn.
Trúng độc thực vật lại khác biệt hoàn toàn với Xà cổ và Kim tàm cổ, rất khó giải trừ. Không thể ăn uống, hơn nữa còn không ngừng nôn mửa. Trong bụng có gì nôn đó, nôn cho tới khi máu huyết khô cạn mà chết.
Trước đó Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ nôn ra chất nôn màu nâu. Đó chính là nước và thức ăn dù làm thân thể tổn thương nghiêm trọng nhưng không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Thế nhưng khi Văn Nhân Mục Nguyệt bắt đầu nôn ra máu chính là lúc nguy hiểm cực độ.
Điều này chứng tỏ người phóng cổ độc đã linh cảm thấy sự nguy hiểm, bắt đầu hành động nhanh hơn.
Một trong bóng tối, một ngoài ánh sáng. Một công, một thủ. Tóm lại đây không phải là một cuộc chiến tranh bình đẳng.
Thế nhưng là một người phòng thủ, Tần Lạc không còn sự lựa chọn nào khác.
"Ngân châm" Tần Lạc hét lên: "Hãy mau tìm cho tôi một hộp ngân châm".
Mã Duyệt hiểu ý, nàng chạy nhanh xuống lầu.
Tần Lạc không dám trì hoãn thêm một giây một phút. Hắn ném điện thoại lên giường sau đó hắn cầm lấy cổ tay Văn Nhân Mục Nguyệt, liều lĩnh xắn ống tay áo nàng lên.
Tần Lạc cầm cánh tay Văn Nhân Mục Nguyệt xoa nắn cho tới khi trên cánh tay nàng hiện lên những đốm đỏ lấm tấm thì Mã Duyệt cũng cầm hộp ngân châm tới.
"Trừ độc" Tần Lạc nói.
Mã Duyệt vội vàng khử độc tất cả ngân châm trong họpp, động tác của nàng cực kỳ nhanh nhẹn.
Hai tay Tần Lạc cầm hai cây châm. Một cây trường châm, một cây viên châm sau đó vận nội lực bắt đầu vận châm.
Ngân châm bắt đầu khẽ rung lên, cuối cùng bắt đầu ngưng kết giống như băng. Khắp cây châm phủ một lớp sương giá.
Thấu Tâm Lương Thái Ất Thần Châm châm cứu hạ nhiệt độ cơ thể cứu tính mạng của Văn Nhân Mục Nguyệt. Lúc này thân thể nàng nóng rực như lò than, có thể làm bỏng cả người.
Vù!
Hai cây châm đồng thời châm xuống, một cánh tay trái, một châm vào cánh tay phải sau đó Tần Lạc bắt đầu xoay tròn hai cây châm.
Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt nôn xong lúc trước, nàng lại tiếp tục nằm mê man trên giường. Lúc nãy nàng cũng không tỉnh lại mà chỉ ngồi dậy nôn theo bản năng bị kích thích.
Gương mặt xinh xắn của nàng lúc trước tái nhợt thì bây giờ trở nên đỏ thẫm, giống như mọi người vẫn nói là ánh sáng phản chiếu hay là hồi dương.
Trong số những người ở đây chỉ có Tần Lạc là thầy thuốc. Những người khác dù vô cùng nóng ruột nhưng cũng không thể trợ giúp Tần Lạc. Mã Duyệt lấy khăn lụa lau khoé miệng của Văn Nhân Mục Nguyệt, trên khăn lụa lập tức có dính dấu máu.
Hai tay Tần Lạc càng lúc càng lạnh, hai cây ngân châm trong tay hắn cũng nhanh chóng bị đông cứng giống như băng. Thế nhưng lúc này trán Tần Lạc xuất hiện mồ hôi hột dầy đặc. Mồ hôi trượt xuống theo gò má hắn sau đó nhỏ giọt xuống ngực hắn. Nước nhanh chóng loang ra trên áo trường bào trước ngực hắn theo theo một trật tự nào cả.
Khi Tần Lạc không ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, gương mặt đỏ hồng của Văn Nhân Mục Nguyệt càng lúc càng nhạt dần. Thế nhưng hai điểm đỏ đó vẫn sáng giống như ánh nắng chiều vân không chịu lặn xuống. Cho dù Tần Lạc có cố gắng thế nào nó vẫn không chịu biến mất.
Tần Lạc biết đó chính là một mồi lửa.
Nếu như bản thân hắn không thể tiêu dịêt mồi lửa này, rất có thể ngọn lửa đó sẽ được châm lại. Tới khi đó nó có thể thiêu sống thân thể của Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Liều mạng" Tần Lạc nghiến răng thầm nghĩ.
Cố gắng.
Lại cố gắng.
Dốc toàn lực.
Trán Tần Lạc vẫn đang toát mồ hôi hột nhưng không còn dồn dập như trước. Lúc trước là mồ hôi nóng còn bây giờ vã mồ hôi.
Hai bắp chân Tần Lạc đang run rẩy. Hai mí mắt của hắn như có hai tảng đá lớn đang kéo xuống, có lẽ hắn không thể gắng gượng chống chọi được nữa.
Nhưng hai bàn tay cầm châm của hắn vẫn rất kiên quyết.
Chuyển hoá năng lượng trong cơ thể thành khí lạnh sau đó trung hoà năng lượng trong cơ thể Văn Nhân Mục Nguyệt quả thực là một chuyện khó khăn nhất.
Điều quan trọng nhất là trong thời điểm cấp bách Tần Lạc đã lựa chọn nhị châm cùng phát.
Đây không nphải là vấn đề nhiều hơn một cây châm thì khí lực gấp đôi. Đây không phải là phép tính cộng mà là phép tính nhân.
Tần Lạc biết bản thân mình sắp không trụ vững nữa rồi. Chỉ cần hắn nhổ châm ra, hắn sẽ lại lập tức ngất xỉu giống như lần trước xông mạch cho Long Vương.
Thế nhưng điểm đỏ vẫn còn chưa biến mất.
Tần Lạc và hai điểm đỏ đó giống như có thâm thù đại hận. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ đó rồi lại một lần nữa phát động châm đâm sâu vào.
"Tần Lạc, cháu thế nào?" Văn Nhân Đình hỏi. Ông thấy bản thân Tần Lạc không gắng gượng được nữa. Sắc mặt hắn mơ màng như buồn ngủ. Lúc này hắn hoàn toàn dựa vào ý thức của mình để duy trì công việc.
"Tần Lạc…" Văn Nhân Đình muốn Tần Lạc dừng lại nghỉ ngơi một chút nhưng ông lại lo lắng Tần Lạc dừng lại thì cháu gái mình sẽ bị hại. Quả là sự lựa chọn khó khăn làm hai mắt của ông cũng đỏ hoe.
Tần Túng Hoành cũng vô cùng sốt ruột. Đương nhiên sự sốt ruột không phải vì dáng vẻ vô cùng thê thảm của Tần Lạc mà vì hắn lo lắng cho bệnh tình của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mặc dù Tần Túng Hoành không biết y thuật nhưng dựa vào tiếng kêu hoảng hốt của Tần Lạc lúc trước hắn cũng biết người hạ độc lại một lần nữa ra tay.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Tần Lạc không phải chứng minh tình hình rất nghiêm trọng sao?
… trừ phi là gã này cố ý phô trương để tranh thủ tình cảm của Văn Nhân Đình cũng như sự cảm kích của Văn Nhân Mục Nguyệt khi nàng tỉnh lại.
Hơn nữa cùng lúc đó trong một căn phòng tối đen vì bị một chiếc màn che kín không để ánh sáng lọt vào có một người phụ nữ tóc tai bù xù cũng đang rất nỗ lực.
Không thể nhân ra màu sắc cùng chất liệu của quần áo người đó mặc trên người. Tóc dài xoã vai, hai tay làm thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm.
Trước mặt người phụ nữ có đặt một vật có hình dáng giống như là một cái hộp. Vật đó màu trắng, giống như được làm từ xương động vật. Trên mặt có khắc các kí hiệu kỳ quái giống như là một loại phù chú thần bí.
Bây giờ dừơng như đã tới lúc quan trọng nhất, miệng người phụ nữ niệm chú càng nhanh, âm thanh càng lúc càng to.
Thế nhưng thân thể người phụ nữ càng lúc càng run rẩy. Những lời niệm chú lúc này càng giống như là khi nàng sắp "lên đỉnh Vu Sơn".
Sau đó đột nhiên người phụ nữ ôm lấy cái hộp bộ xương đó rồi gắng gượng đứng dậy rồi bắt đầu di chuyển dọc theo chiếc bàn.
"A…"
Đột nhiên người phụ nữ gào lên một tiếng, thân hình đang đi trong phòng ngã lăn xuống đất.
Chiếc hộp khung xương trong người phụ nữ rơi xuống, sau một hồi quay cuồng nó va vào chân bàn. Hơn nữa nắp hộp bị bung ra.
Một mùi cực kỳ tanh tưởi xuất hiện. Chất lỏng màu nâu từ trong hộp chảy ra ngoài.
'Xem ra cô lại thất bại rồi".
Cánh cửa phòng bị đẩy ra. Một đôi bàn chân rất to xuất hiện ở cửa.
"A…" Tần Lạc cũng gào lên một tiếng như là đã đạt khoái cảm. Hai tay hắn nhổ châm rất nhanh sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, hắn gục đầu ngã quỵ xuống.
Tần Lạc không có cảm giác đau đớn nhưng hắn lại cảm thấy như nhào vào ngực của ai đó, cực kỳ mềm mại, thoải mái.
Tâm trạng căng thẳng của hắn hoàn toàn bị bung ra. Lúc này hắn mới yên tâm ngất đi.
Điền Loa rút từ trong túi ra một điếu thuốc mới. Hắn dùng đầu mẩu thuốc đang hút châm lửa điếu thuốc mới rồi vất đầu mẩu thuốc vẫn đang phun khói xuống mặt đất. Hắn dùng bàn chân di di đầu mẩu thuốc đó.
Hắn sung sướng rít một hơi thuốc dài rồi mới nhìn Đại Đầu đang đứng cách đó không xa hỏi: "Cậu không phải là người của gia tộc Văn Nhân, đúng không?"
Hình như Đại Đầu không nghe thấy câu nói của Điền Loa, hắn không nói câu nào. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào góc tường.
Nơi đó là một vườn hoa. Trong đó có trồng nhiều loại hoa các màu trắng, đỏ khác nhau. Có nhiều bồn hoa đang nở rộ.
Thế nhưng Đại Đầu không phải là người thích và muốn thưởng thức những cảnh đẹp như này.
Bọn họ chỉ thích những bức tranh vẽ nhuốm máu. Đây mới chính là khiếu thẩm mỹ của họ.
Ít nhất thì Điền Loa cũng cảm thấy gã trai chưa lớn, cũng không còn nhỏ này đang giả vờ.
"Ánh mắt nhạy cảm. Tư thế rất đúng cách. Tâm lý cực cảnh giác. Mặc dù cậu không để ý tới tôi nhưng khi tôi nói chuyện với cậu lúc nãy, thân hình của cậu rất căng thẳng, hơn nữa một tay của cậu còn kích động sờ vào ngực. Nếu như tôi đoán không sai trong ngực của cậu nhất định có một khẩu súng, đúng không?"
Cuối cùng Đại Đầu quay người, sắc mặt vẫn bình thản nói: "Tôi không biết anh".
"Tôi cũng không quen biết cậu" Điền Loa cười ha hả nói: "Vì vậy tôi mới chuẩn bị làm quen với cậu. Có muốn hút một điếu không? Khi những ông chủ của chúng ta còn đang bận việc bên trong, những nô tài như chúng ta phải tìm chút việc tiêu khiển".
"Không hút" Giọng nói của Đại Đầu lạnh như băng.
"Ồ. Cậu muốn hút cũng không có" Điền Loa đắc ý vung vẩy điếu thuốc trong tay nói: "Đây là điếu thuốc lá cuối cùng".
"…" Đại Đầu cảm thấy con người này rất nhàm chán.
"Chúng ta hãy trò chuyện một lát đi nha" Điền Loa nói: "Cậu khẳng định không phải là người của gia tộc Văn Nhân chứ?"
"Anh rất phiền phức".
"Sao lại biết tôi phiền phức nhanh vậy? Những người khác sau khi quen biết tôi rất lâu mới biết được tôi rất phiền phức. Được rồi, cậu có biết Tần Túng Hoành không?"
"Không biết".
"Vậy Tần Lạc?"
"Biết".
"Cậu không biết Tần Túng Hoành nhưng lại biết Tần Lạc sao? Như vậy là không nể mặt ông chủ của tôi lắm nha" Điền Loa có ý giả vờ vẻ đáng yêu. Hắn còn cố tình kéo dài từ "nha".
"Không quan hệ với anh".
"Đương nhiên là có quan hệ với tôi. Tần Túng Hoành là ông chủ của tôi. Cậu không biết anh ấy chính là cũng không biết tôi".
"Vậy thì đã sao nào?" Rốt cuộc Đại Đầu không nhẫn nhịn được. Hai mắt hắn trừng trừng nhìn Điền Loa, lạnh lùng hỏi.
"Thế nào? Muốn đánh nhau sao?" Điền Loa cười ha hả nói: "Đánh nhau thì tôi cũng không sợ cậu. Thế nhưng cậu phải chờ khi tôi hút xong điếu thuốc này đã. Tôi không muốn lãng phí".
Thế nhưng con người không biết xấu hổ ngay khi từ "lãng phí" còn chưa nói xong, đầu ngón tay hắn đã bắn ra, đầu mẩu thuốc lá lập loè ánh lửa bắn thẳng vào đầu Đại Đầu.
Khí thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.
-- o --
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài