Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Anh rất đau vì sự lừa dối của em
S
au mỗi lần trò chuyện, dường như em đang giấu một bàn tay sau lưng. Anh đau vì nụ cười em đang cười trên môi là từ một niềm vui khác. Anh xót xa vì ánh mắt em nhìn về anh không tha thiết nữa. Những lẩn tránh, giả tạo, dối lừa hết sức khéo léo. (Phúc)
Từ: Hữu Phúc
Đã gửi: 26 Tháng Năm 2012 8:43 CH
Giá mà em nói sự thật, giá mà em đừng để lộ một nụ cười khinh miệt, giá mà em đừng ngạo mạn khi tự tin vào mối quan hệ hiện tại của em thì có lẽ anh sẽ không viết bức thư này mà sẽ âm thầm đeo chiếc mặt nạ cười lặng lẽ cầu chúc cho em hạnh phúc, như cách anh đã làm trong hơn một năm qua.
Là một người sống nội tâm, nhẫn nhịn, tôn sùng sự thật, những cảm xúc, tình cảm của anh phẳng lặng nhưng tiềm tàng, tròn vẹn, cho nên những tổn thương, đau đớn em mang lại cũng thật lớn. Anh đã nghẹn ngào khi nhớ lại cái thời mình quen nhau. Lần đầu anh chở em đi chơi, ăn chè, dạo phố, lần đầu anh nắm tay em, cũng là lần đầu trong đời anh nắm tay một người con gái lâu đến thế.
Lúc anh tỏ tình quê mùa, xấu hổ như đứa trẻ. Nụ hôn đầu dưới cơn mưa hè, ngượng ngùng, nhẹ nhàng, trong veo như giọt nước. Những lần hò hẹn, những khi cách xa, những ngày giận dỗi, anh đã lấy đi của em biết bao nhiêu nước mắt. Trong lòng anh đau, nhớ em vô hạn, anh âm thầm theo dõi, ngóng trông một dấu hiệu để biết em bình yên như thế.
Nhưng đời anh không phẳng lặng, mọi biến cố, bấc trắc, thất bại quấn quýt lấy anh như niềm thân quen từ kiếp trước, anh đẩy em ra xa để mình anh vật vã, loay hoay trong nhiều lần tuyệt vọng. Trong những cơn gió lốc, anh hình dung thấy đôi mắt em đang nhìn anh từ xa, nó làm anh biết mỉm cười, thôi mệt mỏi.
Tâm thức anh nhiều lần hét gọi tên em, đôi tay anh mạnh mẽ bằng sức mạnh của ký ức trong anh. Anh thầm cảm ơn, lạy tạ nhân thế này vì đã cho anh gặp được em, một người con gái bao dung, chịu thương, chịu khó, yêu anh âm thầm, mãnh liệt đến vậy.
Qua cơn mệt nhoài, hơi thở thôi gấp gáp, là nỗi nhớ trong anh lại da diết khôn cùng, anh mong muốn được gặp lại. Ơn trời, em vẫn còn đứng đợi anh với đôi mắt nhòa nước mắt. Em biết anh nghĩ gì những lúc đó không? Anh muốn quỳ xuống, hôn chân em, tôn sùng em như một vị thần thánh thiện nhất. Đừng nghĩ anh nói quá bởi trong anh, em đã là một thiên thần màu nhiệm từ lâu lắm rồi.
Đối diện với em, mọi triết lý của anh đều khập khiễng; giận hờn, đau đớn đều mất hết, chỉ còn chan hòa niềm vui thích; anh cười theo em như một điều mê hoặc. Anh yêu em với một tình yêu không nhiều giải thích, không nhiều lời dịu ngọt, giàu có nội tâm, nhưng nghèo nàn sự thể hiện vì anh thiếu thốn, mặc cảm, nhiều nỗi lo. Đó là sai lầm chết người của anh phải không em?
Nhưng những xa cách, cản trở không làm yếu ớt mà càng làm hai linh hồn như muốn hòa tan vào nhau sau những lần gặp lại, như giọt nước ngăn đôi luôn tìm đường hội ngộ. Anh nhớ lắm những lúc cùng chung một giấc mơ nồng nàn nhất, anh nhớ em từng ngón tay, suối tóc, những lúc hai bàn tay đan. Anh nhớ em mắt khép, môi hờ, anh nhớ mùi da, hương ngực, những tuyệt tác kỳ diệu từ em, những đêm dài xõa tóc. Đó là những thời gian thần tiên vĩnh cửu trong anh.
Anh đã nghĩ tình ta là mãi mãi. Rồi thời gian soi qua những sợi tóc ngày héo hắt. Một hôm, với nụ cười tươi mới, em kể anh nghe về một người vừa đi qua. Anh dường như nghe tiếng một chiếc lá rơi trong lòng rất khẽ. Anh lại đẩy em ra xa, quay cuồng với cơn bão dài đằng đẵng. Những thống khổ, cay đắng, nhọc nhằn anh bỏ quên rất dễ dàng chỉ nhờ một nụ cười từ ký ức.
Trong luân vũ, anh thấy hai bóng người chia chung một hạt mầm rất mới. Lúc này, anh sợ mất em, anh luôn cố tạo ra những tiếng vọng, nhưng sau mỗi lần trò chuyện, dường như em đang giấu một bàn tay sau lưng. Anh đau vì nụ cười em đang cười trên môi là từ một niềm vui khác. Anh xót xa vì ánh mắt em nhìn về anh không tha thiết nữa. Những lẩn tránh, giả tạo, dối lừa hết sức khéo léo.
Em bắt đầu ước mơ, mong mỏi một tia nắng khác gần gũi hơn, bình yên hơn để không rời xa quê quán. Những hình dung của em về anh là lạc lõng. Người lại trao em những điều chân thật, quan tâm rất khéo, bao dung trìu mến, lòng em nở hoa, vai cười, mắt nói.
Anh biết những đau rát, hy sinh là điều tất yếu. Một thiên thần không thể là thiên thần nếu thiếu nụ cười phải không em? Giờ đây cơn bão sắp tàn, anh vẫy tay, cất tiếng nhưng đầy trong mắt em là những điều trách móc. Anh hỏi em nhiều về sự thật, nhưng chỉ nhận được những điều dối gian. Em nói rằng chính anh là người đẩy em ra xa, tại anh mà em phải như thế!
Giọt nước làm tràn ly, anh không thể âm thầm, chịu đựng thêm nữa, anh nói ra sự thật em đang giấu, em lại hoang mang, luống cuống. Nhưng em vẫn chẳng nói thật thêm điều gì cả, chỉ là nói giảm, nói tránh thôi. Anh đau! Anh nghĩ nhiều về những điều sắp tới, trong lòng anh do dự. Mọi hối tiếc, day dứt tràn về như thác.
Ngực anh như tưới đầy nước mắt. Tình yêu mà em từng trao giờ lại như thế này hay sao? Bức tượng tình yêu anh tôn thờ trong sáu năm có phải đang vỡ vụn? Anh muốn em hãy nói cho anh biết sự lựa chọn thật thà trong lòng em. Anh không đau vì sự thật, mà đau vì cái cách em dối lừa anh, vì màu đen trên cánh thiên thần.