Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 553-555: Ta Có Pháp Khí. (1-3)
iện tại chỗ ẩn thân duy nhất của hắn là Thanh Đăng đã bị Tiểu Báo Tử tế luyện. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn cùng Tiểu Báo Tử đã biến thành một loại quan hệ như chủ nhà mà khách ở trọ. Hơn nữa vẫn là một quan hệ không có hợp đồng. Tuy rằng trước khi hắn tiến nhập Thanh Đăng đã để Tiểu Báo Tử thề thốt, tuyệt không được ép hắn làm việc mà mình không muốn. Nhưng vấn đề là, Tiểu Báo Tử căn bản là không cần ép buộc hắn làm bất cứ sự tình gì. Chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ cần tại Thanh Đăng dùng tới não cân, hắn chính là muốn ở cũng không được.
Do đó, cho dù vị Thượng Cổ đại yêu này lòng dạ có cao cỡ nào, ở trước mặt Tiểu Báo Tử cũng không thể không cúi đầu. Khi thông suốt liền ngậm miệng không nói. Chỉ là hừ lạnh một tiếng, lấy đó để biểu đạt bất mãn đối với hành vi của Tiểu Báo Tử.
- Không có biện pháp, ngọn đèn này thật sự là quá chói mắt!
Tiểu Báo Tử nhún nhún vai:
- Nếu nó đã phế, đối với ta cũng không có lợi, do đó ta không có khả năng lại đem nó để trong đan điền. Chỉ có thể đem tới địa phương người khác nhìn không thấy. Nếu như ngươi không thích có thể tùy thời rời khỏi a!
- Hừ!
Tiếp tục là một tiếng hừ lạnh.
- Ngươi gọi ta ra làm cái gì? Có chuyện gì không?
- Ngươi nhìn cái này không đúng sao? Ta vì sao khi không có chuyện lại đem ngươi gọi ra? Như vậy ngươi chẳng phải là thành nô bộc của ta sao? Ta chỉ là nghĩ đêm nay trăng sáng, trên thảo nguyên lại thanh tĩnh không người, sợ ngươi ở đó buồn chán. Do đó mới lấy ngọn đèn ra, muốn cùng ngươi tâm sự mà thôi. Nếu như ngươi thích thanh tĩnh, ta đành đem ngọn này này thả lại.
- Vậy cũng không cần, tâm sự cũng tốt. Địa phương quỷ quái thứ đó tuy rằng nhiều, thế nhưng cũng quá thanh tĩnh!
Thanh Linh vội vàng nói.
Một người một linh tại thảo nguyên trò chuyện câu được câu không, nội dung rất nhiều, rất tạp, bất quá cũng là một phương pháp tiêu khiển thời gian tốt.
Tiểu Báo Tử minh bạch, quan hệ giữa người với người là cần kinh doanh, kinh doanh ra sao? Ngươi gặp phải một thường nhân, có thể mời hắn uống rượu. Quan hệ này tự nhiên sẽ tăng tiến. Thế nhưng ngươi gặp phải một nguyên linh không cần ăn, không cần uống rượu, không cần hát, không cần để muội muội thì nên làm cái gì bây giờ?
Cũng tốt, tìm ra nhược điểm của hắn là được.
Nhược điểm lớn nhất của Thanh Linh chính là sợ tịch mịch. Một người bị nhốt tại địa cung hơn mười vạn năm, không có điên đã là sự tình thập phần đáng được ăn mừng. Trên thực tế Tiểu Báo Tử thậm chí ngầm coi là Thanh Linh kỳ thực đã điên, chỉ là tạm thời nhìn không ra mà thôi.
Biết nhược điểm là tốt rồi, trước để hắn ném đến một địa phương cùng loại. Sau đó không có việc gì lại gọi hắn ra tâm sự. Dần dần, quan hệ này tự nhiên cũng thân mật, vả lại thằng nhãi này chỉ có thể đứng ở trong Thanh Đăng. Mà Thanh Đăng lại bị chính mình tế luyện, hắn cũng không rời khỏi, cũng không đi tìm người khác. Lâu ngày, hắn tin tưởng, Thanh Linh này khẳng định sẽ bị chính mình khơi thông.
Có một Thượng Cổ đại yêu như vậy bên người, chỗ tốt ẩn hình là cực lớn.
Do đó, hắn mới có thể tại đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỗ sâu trong thảo nguyên này, cùng Thanh Linh đánh rắm.
- Ngươi không phải nói muốn hấp thu Nhật Nguyệt tinh hoa sao? Đêm nay ánh trăng không sai a!
Tiểu Báo Tử nói:
- Ngươi nếu như muốn hấp thu Cửu Thiên Lôi Đình Chi Khí cũng được. ta có thể mang ngươi đi tìm địa phương có lôi đình, bất quá loại sự tình tiêu hao khí lực này phải có hồi báo.
- Ngươi để ta hiện tại hấp thu Cửu Thiên Lôi Đình Chi Khí? Chơi cái trò gì vậy, ta cũng không muốn bị Lôi Đình đánh chết, bất quá tinh hoa nguyệt quang này ta cũng nhận!
Thanh Linh vui vẻ nói, hóa thành một cổ khói xanh nhàn nhạt, từ tâm đăng thoát ra, đón nguyệt quang ngân bạch, huyền phù giữa không trung, hơi rung động, hấp thụ Nhật Nguyệt tinh hoa từ trong nguyệt quang tràn ra.
Ánh trăng nhu hòa nhẹ nhàng bao phủ tầng khói nhẹ. Tiểu Báo Tử nhìn khói xanh kia cẩn thận đem từng tia phi sắc quang mang trong nguyệt quang hấp đến trong cơ thể. Sau đó, dưới khói xanh lưu động cùng nó hòa hợp nhất thể, trong lòng không khỏi khẽ động.
- Ta đang lo không hiểu pháp môn yêu tu, Bích Lân Độc Hạt kia chỉ có thể dựa theo bản năng tu luyện độc châm phía sau đuôi. Người này là Thượng Cổ đại yêu khẳng định biết pháp môn của yêu tu, không bằng lại hỏi hắn!
Hắn thầm nghĩ trong lòng, tâm niệm lưu chuyển, một hạt tử thật nhỏ, cả người xanh như ngọc bích từ trong tay áo của hắn bò ra. Bò lên táng đá trên thảo nguyên, cũng cùng Thanh Linh hấp thu Nhật Nguyệt tinh hoa, đương nhiên, quá trình hấp thu này vẫn giống như trước đây, hoàn toàn dùng để ngưng luyện độc châm đằng sau đuôi.
Cũng không quá lâu, trên bầu trời ánh trăng đã dần dần hạ xuống, khói xanh bồng bềnh run run một chút, đột nhiên ngưng tụ lại một chỗ.
- Tiểu tử, ngươi từ đâu có một con hạt tử như vậy. A, hồn phách của nó bị ngươi hút đi, dùng ý niệm của ngươi thay thế. Tiểu tử, ngươi muốn luyện nó thành khôi lỗi sao?
- Hảo nhãn lực, không sai, ta thật là muốn luyện nó thành khôi lỗi!
- Xem ra ta vẫn xem thường ngươi. Ngươi không chỉ có Thái Cổ Tiên Thiên Thần chi huyết mạch, tựa hồ còn hiểu được luyện thần công pháp a. Dĩ nhiện tại Thất phẩm có thể phân hoá ý niệm trong đầu, xem ra ta vẫn quá mức xem thường ngươi.
- Đây chỉ là một ít tiểu thuật mà thôi. Nếu như ta không có Hỏa Hồng Tình mà nói, coi như là phân hóa ra ý niệm trong đầu, cũng không có khả năng chiếm thân thể nó!
- Tiểu tử, ngươi không nên quá kiêu ngạo, loại phương thức khống chế Khôi Lỗi này của ngươi chính là phương thức Thái Cổ Tiên Thiên Thần khống chế khôi lỗi. Hậu thế khôi lỗi thuật đều là chúng phương sĩ căn cứ theo loại phương pháp này sáng tạo ra. Bất quá, bởi vì không có thông thiên pháp nhãn, không thể đem sinh linh sinh hồn hoàn toàn trực tiếp nhiếp ra. Do đó khôi lỗi của bọn họ dùng tài liệu chính là thi thể, do vật chết chế tác mà thành. Đâu so được với ngươi trực tiếp dùng thân thể sinh linh a!
Thanh Đăng cảm thán nói.
- Lẽ nào Thượng Cổ thời đại Tu Luyện Giả cũng vô pháp đem sinh linh sinh hồn hoàn toàn nhiếp ra?
- Không được, Thượng Cổ thời đại thần thông giả có thể dễ dàng đem sinh linh sinh hồn đánh tan, thế nhưng không cách nào giống ngươi hoàn chỉnh nhiếp ra, mà sinh hồn bị đánh tan.
Cũng có rất nhiều phương pháp có thể đem sinh linh sinh hồn nhiếp ra. Thế nhưng những phương pháp này chỉ có thể nhiếp đại bộ phận sinh hồn, mà không thể đem sinh hồn hoàn chỉnh nhiếp ra. Chỉ cần sinh linh trong cơ thể có một tia dấu vết hồn phách, như vậy, ý niệm tiến nhập trong đó cũng không có khả năng hoàn toàn dung hợp. Thao túng cũng khó khăn, thậm chí còn có thể để lại rất nhiều hậu hoạn. Do đó bọn họ tình nguyện dùng thi thể và vật chết chế tác khôi lỗi!
- Nhiếp ra sinh hồn khó như vậy sao?
- Ha ha, ngươi có thông thiên pháp nhãn nhiếp hồn câu phách chi lực đương nhiên không cảm thấy. Bất quá ngươi trong quá trình sử dụng hẳn là có thể cảm giác được sinh linh hồn phách không chỉ cùng sinh linh đại não tương dung. Mà còn rải rác khắp thân thể. Một bộ phận dung hợp với đại não kia chỉ là tương đương với cành lá. Mà ở cành lá, dưới thân thể còn tồn tại lượng lớn bộ rễ giống như cây cối. Sinh linh càng cường đại, bộ rễ lại càng nhiều, cắm càng sâu, ngươi muốn hủy diệt một cây đại thụ là chuyện dễ dàng. Một cây búa, một mồi lửa đều có thể đem nó hủy diệt. Thế nhưng ngươi muốn đem nó nhổ tận gốc, lại là một chuyện khó khăn gấp trăm lần. Ngoài ra, ngươi trừ phải nhổ tận gốc, còn phải bảo đảm mỗi đoạn rễ nhỏ đều hoàn chỉnh nhổ ra ngoài, không bị chút tổn hại. Ngươi cho rằng đây là một chuyện có khả năng sao?
- Đối với người thường mà nói không có khả năng, thế nhưng đối với những đại thần thông giả kia mà nói...
- Bọn họ đem đại thụ nhổ ra hoàn chỉnh không sứt mẻ là dễ, thế nhưng sinh hồn không phải đại thụ a!
Thanh Linh than nhỏ:
- Ngoại trừ có lực lượng thông thiên pháp nhãn, thật đúng là không có biện pháp nào có thể sạch sẽ lưu loát đem sinh hồn móc ra!
- Xem ra, mình có loại huyết mạch này thật là rất may mắn a!
- Ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm, con mắt của ngươi không thể như thông thiên pháp nhãn. Ngoài nó ra, còn dung hợp huyết mạch khác, chí ít hiện tại ta có thể nhìn ra, con mắt của ngươi còn có Hắc Thủy Chân Đồng và vài loại thiên sinh thần nhãn công năng. Cũng không biết năm đó các phương sĩ kia làm thế nào được. Dĩ nhiên lại có thể đem nhiều loại Tiên Thiên Thần chi huyết mạch hòa hợp làm một như vậy. Bất quá, ta lại biết liên quan đến trong Tiên Thiên Thần chi huyết mạch, những phương sĩ kia còn có một lý luận!
- Lý luận gì?
- Tạp chủng lý luận!
Thanh Linh nói rằng:
- Tiên Thiên Thần chi huyết mạch quá cường đại, căn bản là không phải sinh linh bình thường có khả năng thừa thụ. Do đó, ngay từ đầu, bọn họ làm giảm loại công năng huyết mạch cường đại này, chỉ lấy công năng yếu nhất trong mỗi một loại huyết mạch. Còn đem công năng cường đại nhất áp chế xuống phía dưới, cho vào thân thể sinh linh bình thường, để thân thể chậm rãi thích ứng loại huyết mạch này. Theo thời gian trôi qua, thân thể không chỉ có thích ứng, còn được cường hóa thật lớn. Cuối cùng để công năng của Tiên Thiên Thần chi huyết mạch chậm rãi phóng ra!
- Phương pháp này không tệ!
- Phương pháp này xác thực không tệ, nghe nói mới đầu còn thành công. Thế nhưng rất nhanh, vấn đề liền xuất hiện. Như vậy thực sự có thể phát huy một bộ phận lực lượng của huyết mạch. Nhưng đồng thời, huyết mạch của chính thân thể sinh linh sẽ chậm rãi tan vỡ. Bởi vì cho dù là huyết mạch bị thành công dung nhập trong cơ thể. Một khi bị kích thích, lực lượng huyết mạch sẽ thức tỉnh, mà tốc độ thức tỉnh vượt quá khả năng cường hóa và thích ứng của thân thể. Do đó, cuối cùng phương pháp này thất bại. Thế nhưng cùng lúc đó, các phương sĩ lại phát hiện, nếu như đem vài loại huyết mạch dung hợp với nhau. Mỗi một loại lực lượng huyết mạch tương hỗ chế ước liền có thể trì hoãn huyết mạch thức tỉnh. Đây là lý luận tạp chủng, bất quá đồng thời đem vài loại huyết mạch dung hợp với nhau, nói dễ vậy sao! Hơn nữa, thẳng đến khi ta bị trói buộc tại Tiểu Lôi Âm Tự, bọn họ còn chưa có thành công!
- Hiện tại xem ra, bọn họ đã thành công!
- Khả năng thành công, cũng khả năng không thành công!
Thanh Linh cười lạnh nói:
- Hiện tại lực lượng huyết mạch của ngươi vừa mới phát ra, nói không chừng, số lần dùng nhiều lên, tốc độ huyết mạch thức tỉnh sẽ nhanh hơn, ngươi bất quá tu vi Thất phẩm mà thôi, thân thể cũng là thân thể thường nhân. Ngươi cho là ngươi có thể thừa thụ bao nhiêu lực lượng trong huyết mạch?
- Ta kháo!
Trong lòng Tiểu Báo Tử run lên, nghĩ đến cảm giác uể oải lúc chính mình sử dụng Hỏa Hồng Tình, đột nhiên rùng mình:
- Mẹ nó, nguyên lai lão tử một mực đùa với lửa a, không được, lần sau không thể làm như vậy, Hỏa Hồng Tình này đối với ta là có bang trợ, thế nhưng nếu vì thế mà mất mạng, cũng không đáng!
- Khôi lỗi này của ngươi không tệ, cũng là Thượng phẩm, bất quá, ngươi tựa hồ cũng không hiểu được phương pháp yêu tu a!
- Đang muốn hướng ngươi thỉnh giáo!
- Ngươi rất thông minh. Tuy rằng không biết phương pháp yêu tu, lại tìm được pháp bảo bản mạng tu luyện của yêu tu.
- Ta là may mắn thôi!
- Vận khí nếu như quá tốt, cũng không nhất định là một chuyện tốt!
Thanh Linh cười:
- Ngươi chẳng lẽ không thấy sự tình có chút quỷ dị sao?
- Sự tình quỷ dị? Có ý gì?
- Tiểu Lôi Âm Tự đột nhiên xuất hiện tại hiện thế, cùng hiện thế liên kết, ngươi nghĩ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên sao? Tiểu Lôi Âm Tự đã ở trong hư không phiêu đãng hơn mười vạn năm, ta cùng chưa từng thấy nó ở đâu dừng lại!
- Cái này cũng không kỳ quái, trước đây cũng có rất nhiều Cổ Khư xuất hiện!
- Cái này không giống!
Thanh Linh nói rằng:
- Không gian khác ta không biết, thế nhưng sự tình Tiểu Lôi Âm Tự ta lại biết rõ ràng. Tuy rằng lúc đó ta bị trói buộc, thế nhưng ta lại biết, Tiểu Thế Giới của Tiểu Lôi Âm Tự bị Ma La Đại Thánh quạt đến sâu trong hư không. Kiền Nguyên Ba Tiêu Phiến của Ma La Đại Thánh là Thái Hạo tiên khí, một phiến có thể phá vỡ hư không vô tận. Hừ hừ, hơn mười vạn năm, ta nói cho ngươi, nếu như không có nguyên nhân đặc thù gì, coi như là mấy trăm vạn năm, Tiểu Lôi Âm Tự cũng đừng hòng trở lại hiện thế.
- Vậy vì sao nó trở lại?
- Đúng vậy, vì sao nó trở lại?
Thanh Linh cười nói:
- Do đó, ta mới nghĩ sự tình có chút không thích hợp. Bất quá, ta bị nhốt trong địa cung hơn mười vạn năm, lúc này mới thoát ra không lâu, ngươi lại đem ta nhốt trong tiểu thế giới của mình, ta đương nhiên sẽ không biết vì sao?
- Không biết thì bỏ đi. Ta thực không có hứng thú muốn biết sự tình như vậy!
Tiểu Báo Tử nói:
- Ta không muốn chuốc lấy phiền phức!
- Hiện tại Thiên Địa nguyên khí thấp, tuổi này của ngươi, tu đến Thất phẩm, lại nắm giữ Thái Cổ Tiên Thiên Thần chi huyết mạch, ngươi cho là ngươi thật có thể đặt mình trong ra ngoài sao? Cho dù ngươi mặc kệ, người khác cũng sẽ không đồng ý.
- Ai không đồng ý?
- Không biết, đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi.
Thanh Linh cười thập phần hài lòng:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi muốn pháp quyết yêu tu, hiện tại ta có thể dạy ngươi. Cứ như vậy, khôi lỗi của ngươi sẽ không cần phải trốn cả ngày.
- Vậy thì phiền ngươi!
Cơ trên mặt Tiểu Báo Tử giật giật.
Một tháng rất nhanh trôi qua.
Từ ngày ấy cảm giác được bản thân bị sự tình trong phong địa khiến cho phân tâm, làm lỡ tiến độ tu hành. Cùng lúc, dựa theo phương pháp yêu tu mà Thanh Linh dạy bắt đầu tu luyện khôi lỗi của mình. Mặt khác, đã chậm rãi cảm thụ được Địa Hỏa Kim Tinh hỏa hậu, để luyện chế cho mình một kiện Thuần Dương pháp khí.
Đáng tiếc, những ngày yên bình đã trôi qua. Một tháng sau, Vương Thành và Chu Sẹo trở lại, còn có cả gia quyến của cả hai cùng với hơn năm trăm người, và vật tư mua được. Đương nhiên, nhóm người này còn đang trên đường đến, Chu Sẹo và Vương Thành là đi trước mở đường.
- Vội vã rống lên cái gì?
Một hồi đến phong địa, Vương Thành và Chu Sẹo đều không nghỉ ngơi, mà chạy thẳng đến viện tử của Báo Tử. Đặc biệt là Chu Sẹo, người còn chưa tới, đã hô to gọi nhỏ, khiến Tiểu Báo Tử vẻ mặt tức giận.
- Không phải a đại nhân, thật là có việc gấp mà!
- Có việc gấp gì a?
Nhìn thấy Vương Thành đã ở đây, Tiểu Báo Tử minh bạch chuyện này e là thực sự trọng đại, nếu không phải, Vương Thành sẽ không theo Chu Sẹo đến.
- Đại nhân, chúng ta lần này trở lại Trung Nguyên, đã nghe được một đại sự a!
- Đại sự gì vậy?
- Ta cũng không rõ lắm, hình như là Cổ Khư xuất thế!
Chu Sẹo vuốt đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
- Cổ Khư xuất thế?
Tiểu Báo Tử nhíu mày lại, sự tình Cổ Khư hắn biết rõ, e là trên đời này không có ai biết rõ bằng, thuận tiện nói:
- Cổ Khư xuất thế, cùng chúng ta có quan hệ gì?
- Người biết Cổ Khư?
- Lời vô ích, ta đương nhiên biết!
Tiểu Báo Tử quay đầu hỏi Vương Thành:
- Thằng nhãi này miệng lưỡi vớ vẫn, để ngươi nói đi!
- Dạ, đại nhân.
Vương Thành cười, đem ngọn ngành sự tình kể ra.
Nguyên lai một lần Cổ Khư xuất thế, dẫn đến không chỉ là những kẻ Tiểu Báo Tử đã gặp. Ngoài ra, còn có mấy đại thế gia, môn phái cũng đều phái người đi, thậm chí còn có cường giả trong cung cũng tiến vào Cổ Khư. Cũng không phải chỉ có bọn họ đi đến cô đảo, điểm này Tiểu Báo Tử cũng minh bạch. Người của Triêu Thiên cung cùng bọn họ không phải một đường, nhưng cũng xuất hiện trong Cổ Khư, bởi vậy có thể thấy được Tiểu Lôi Âm Tự chí ít còn có một cửa vào khác.
Trong Cổ Khư có tình huống gì, Tiểu Báo Tử cũng rõ ràng. Tuy rằng dược thảo đầy đất đem tới hiện thế đều là trân dược, tuy tiện tìm được một đồ vật đều là pháp khí. Thế nhưng dù sao qua nhiều năm như vậy, đừng nói là pháp khí, đó là linh khí cũng đã thành phế phẩm. Báo Tử rốt cuộc vận khí tốt, kiếm được một kiện Thuần Dương pháp khí cũng là một phế phẩm, nếu không lấy được một đại yêu trở về. Chuyến này thật đúng là chẳng đáng. Thế nhưng hết lần này tới lần khác còn có người so với hắn tốt hơn.
Hầu hết mọi người cùng hắn kiếm một ít dược liệu, phế vật liền đi ra, thế nhưng có một nhóm người vận khí tốt, bọn họ dĩ nhiên nhặt được một kiện Thuần Dương pháp khí.
Hiện tại sự tình Trung Nguyên đó là bọn họ gây ra.
Đại nội cường giả!
Cường giả từ trong hoàng cung đi ra.
Bọn họ nhặt được một kiện Thuần Dương pháp khí.
Theo lý mà nói, nhặt được thứ tốt như vậy, cho dù hoàng đế, cũng muốn giấu diếm một chút mới tốt a. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tấn Đế kia không biết bị điên gì, hoặc giả, đang có âm mưu gì, dĩ nhiên đem Thuần Dương pháp khí này lấy ra làm phần thưởng.
- Thiên hạ anh hùng đại hội? Hắn bị điên sao?
Nghe danh hào bưu hãn như thế, Tiểu Báo Tử đột nhiên rùng mình.
- Đại nhân, hoàng thượng thông minh như vậy, sao có thể bị điên đây, nghĩ đến hẳn là có dụng ý!
Giang Hiểu đứng một bên nói.
- Khẳng định là có dụng ý. Bất quá dụng ý này là cái gì chúng ta cũng không dễ đoán. Cũng không cần đoán. Chỉ coi hắn bị điên thôi!
Tiểu Báo Tử cười lạnh nói:
- Một kiện Thuần Dương pháp khí, thật là có thể dụ tới không ít người tham gia, đúng rồi, thiên hạ anh hùng đại hội này đến tột cùng là mục đích gì?
- Nghe nói là bởi vì Bắc Nguyên bị diệt, trắng trợn phân phong Bắc Nguyên chi địa, đẩy to uy phong của Đại Tấn triều. Lần này diệt quốc chi chiến, người trong võ lâm xuất lực rất nhiều. Nếu như không phải đông đảo võ lâm cường giả, cao thủ đồ sát cường giả, cao thủ thảo nguyên. E là sự tình đã không dễ dàng như vậy. Lúc này lại xảy ra Cổ Khư hiện thế, hoàng thất từ đó được một kiện Cổ Khư pháp khí, vì vậy cử hành anh hùng đại hội này, thứ nhất dương danh thiên uy của Đại Tấn triều. Thứ hai cũng để kiện Thuần Dương pháp khí này tìm được minh chủ, phát dương quang đại.
- Đây là lý do rắm cho gì. Đã muốn làm luận võ phạm vi lớn như vậy?
- Dạ!
Vương Thành gật đầu nói:
- Lúc này, thiên hạ anh hùng đại hội cũng không có hạn chế gì, chỉ cần là người trong võ lâm Đại Tấn, tại Bắc Nguyên chi chiến xuất lực, không quan trọng võ công cao thấp, đều có thể tham gia, người thắng cuối cùng sẽ thu được kiện Thuần Dương pháp khí kia.
- Thế nào, ngươi cũng muốn tham gia?
Nghe ra ngữ khí, Chu Sẹo cười hỏi.
- Hắc hắc, đại nhân, tiểu nhân nói, cho dù thiên hạ anh hùng đại hội chỉ cần là quân nhân Đại Tấn đều có thể tham gia, sao lại không tới phiên ta a. Ta bất quá là tu vi tứ phẩm, bị những cường giả kia một chưởng đánh chết, ngài đi còn thì còn có cơ hội a.
- Muốn đi thì cứ đi đi. Tuy rằng ngươi một mực làm thủy quân, không có trên chiến trường Bắc Nguyên, thế nhưng lúc Bắc Nguyên bị diệt, các ngươi vẫn tiếp vận lương thảo, coi như là có xuất lực rồi. Cũng có thể tham gia, về phần tu vi, hừ, Thuần Dương pháp khí này có thể hấp dẫn nghìn vạn người, cuối cùng đạt được chỉ có một, ngươi thua thì thua, cũng không mất mặt gì cả. Đi xem cũng tốt, suốt ngày khó chịu ở đây không phải tính cách của ngươi.
- Vậy thì đa tạ đại nhân!
Nghe Tiểu Báo Tử nói, Chu Sẹo sắc mặt vui mừng, liên thanh nói lời cảm tạ.
- Đúng rồi, nói nửa ngày, các ngươi còn chưa nói cho ta biết, kiện Thuần Dương pháp khí này là cái gì?
- Đến tột cùng là cái gì thật không có ai biết, chỉ biết là một kiện Thuần Dương pháp khí mà thôi!
Vương Thành cười khổ nói:
- Nghe đồn hình như là một đồ vật dạng bảo tháp!
Một kiện Thuần Dương pháp khí có giá trị ra sao?
Chỉ có số ít người có thể nói rõ được.
Trên thực tế, trước đó, trên giang hồ đại đa số người cũng không có nghe nói qua Thuần Dương pháp khí. Bọn họ chỉ biết là trên thế giới này có rất nhiều pháp bảo kỳ dị mà thôi.
Trước đây không biết không sao, hiện tại biết được, lời đồn đãi giang hồ truyền là nhanh nhất. Đặc biệt là khi tất cả mọi người trên giang hồ đối với một việc cảm thấy hứng thú. Chuyện này sẽ càng truyền đi nhanh hơn. Không quá lâu, cả giang hồ đều biết, Thuần Dương pháp khí chính là pháp bảo gần với tiên khí.
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh