"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 552: Làm Sao Đều Có Mâu Thuẫn (1)
ạnh!
Váy bị tốc lên, bàn tay lạnh như băng chui vào khiến Thu Vũ Yến kêu lên một tiếng theo bản năng. Từ bên ngoài đi vào, Du Nhã Ny thấy Thu Vũ Yến bị đặt lên sô pha. Lúc này miệng hai người đã gắn vào nhau, áo của Thu Vũ Yến cũng đã bị kéo lên, lộ ra một mảng da thịt nõn nà. Du Nhã Ny hơi nhíu mày, gãi đầu không nói gì, chỉ giơ tay lên bật điều hòa trước.
Không đợi nhiệt độ trong phòng tăng lên, Thu Vũ Yến vốn dịu dàng ít nói, lúc này thể hiện vẻ đói khát, ngồi lên trên như thể cưỡi ngựa, xoay lắc như mưa gió. Chiếc eo thon xoay điên cuồng khiến người ta nhìn cũng cảm thấy lo lắng liệu nó có bị đứt đoạn ra không. Du Nhã Ny nhìn mà mặt mũi đỏ hồng, hai chân khép lại ma sát vào nhau, tim đập loạn lên.
Du Nhã Ny hy vọng người ở phía trên Dương Phàm kia chính là mình, tuy nhiên lúc này không thể kéo Thu Vũ Yến xuống để thay thế được. Hơn nữa trời vẫn còn chưa tối, làm tập thể vào lúc này liệu có phải hơi quá không?
Càng do dự thì trong lòng càng khó chịu, rốt cục Du Nhã Ny không kháng cự nổi. Tiếng Thu Vũ Yến rên rỉ như mèo kêu không dứt bên tai, phảng phất như những móng vuốt cào xé trong tim, Du Nhã Ny vô tình di chuyển tới bên cạnh sô pha, nắm lấy một bàn tay Dương Phàm, đặt vào trong nội y của mình.
o O o
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, đã tới ngày 28 cuối năm, những bông tuyết trên trời rơi xuống càng lúc càng lớn hơn, còn chưa chạm tới xe của Trần gia đã biến thành bông tuyết lớn như lông ngỗng.
Dương Lệ Ảnh giơ ô che ở cửa, đón lấy Dương Phàm chạy vội lên bậc thang. Dương Phàm buông hành lý xuống thì quay lại nhận lấy đồ từ trong tay Trương Tư Tề.
- Bố đâu ạ?
Dương Phàm thuận miệng hỏi một câu, Dương Lệ Ảnh không hề để ý tới bộ dạng, nói với giọng điệu hơi u oán:
- Mẹ làm sao mà biết được. Thời gian này bố con bận lắm, cuối năm quá nhiều việc, ai cũng khó khăn cả.
- Đừng nói là bố, ngay cả anh Dương Phàm khi ở vị trí bí thư thị ủy, đến tận ngày ba mươi cũng phải tới hơn năm giờ mới về nhà.
Trương Tư Tề mỉm cười nói một câu, cũng coi như hơi thả lỏng tâm tư một chút.
Hai đứa nhỏ thấy mẹ lập tức chập chững mò tới, đều nhào vào lòng Trương Tư Tề, bỏ mặc Dương Phàm một bên.
Tình cảnh này khiến Dương Phàm hơi buồn bực, mặt dày mày dạn tiếp cận ôm lấy thằng bé, kết quả là bị nó dùng nắm tay đấm loạn một trận, kêu oa oa nói:
- Không cần, mẹ cơ, không cần, mẹ cơ.
Dương Phàm đành phải buông đứa bé ra, hơi khó chịu hừ hừ hai tiếng:
- Không ngờ lại không cần bố.
Lời nói có vị chua này khiến những người khác đều mỉm cười.
Trương Tư Tề lặng lẽ vươn tay đến, nắm lấy tay chồng, tỏ vẻ an ủi một chút. Động tác này và nụ cười của cô khiến trong lòng Dương Phàm đang lạnh lẽo liền cảm giác ấm áp.
o O o
Bùm bùm…
Tiếng pháo chiều 30 liên tiếp vang lên. Trong viện của Trần gia khá náo nhiệt. Ông cụ trấn thủ ở đây, các cháu chắt, dâu rể đều đến đông đủ. Chỉ có mấy đứa con trai là bận rộn không tới, điểm này cũng hơi đáng tiếc.
Đốt pháo trúc, bắt đầu bữa cơm tất niên. Thực ra mọi người cũng không cần quan tâm ăn cái gì, quan tâm nhất chính là không khí này. Vẻ mặt ông cụ vui tươi hớn hở, trường hợp này là phi thường khó thấy được.
Giữa tình cảnh ồn ào, ầm ĩ thế này, không ngờ ông cụ lại không hề mất kiên nhẫn, vô cùng vui vẻ chơi đùa với hai chắt. Mấy đứa cháu ăn xong thì tụ tập lại nói chuyện, hai người Trần Xương Bình, Trần Xương Khoa vẫn độc thân. Trần Tuyết Oánh thì bận không trở về, vậy là chỉ có ba anh em với nhau.
- Khi nào thì hai anh mang vợ tới mừng năm mới?
Dương Phàm mỉm cười nhìn Trương Tư Tề đang bế con, thuận miệng hỏi một câu.
Trần Xương Bình hơi hơi chua xót cười nói:
- Khó nói, đàn bà bây giờ thật sự rất khó xét.
Trần Xương Khoa cười ha hả nói:
- Kết hôn làm gì, chán chết.
Đáp án của hai người hơi khác biệt nhau một chút nhưng tâm tính dường như rất khác nhau. Trần Xương Bình là muốn kết hôn, nhưng không có đối tượng thích hợp. Trần Xương Khoa lại không hề muốn kết hôn.
- Gần đây có công việc gì bận không?
Dương Phàm không tiếp tục đề tài hôn nhân nữa. Nhìn ý tứ hai người kia có vẻ không muốn nói về đề tài này.
- Không bận. Anh thì có gì mà bận chứ?
Trần Xương Bình nói lời nói này với vẻ hơi chua xót. Có lẽ phóng đãng đã lâu, giờ hơi mệt mỏi.
Ba anh em hàn huyên một hồi, ông cụ đứng dậy trở về, ba người đưa ra tới cửa. Tiếp theo, cả ba đều tự tản đi. Vắng ba người này, cả phòng lập tức dường như trở nên lạnh lẽo hơn.
Dương Phàm một mình đứng ở bậc thang, nhìn tuyết rơi trắng trời, nghe tiếng pháo vang lên không ngừng ở xa xa, trong lòng có cảm giác không biết lấy gì để tả.
Ngày mùng tám đầu năm, Dương Phàm chính thức đến Viện khoa học xã hội nhận chức. Ngày đầu tiên, Dương Phàm liền mở một cuộc họp, gặp mặt các phân viện trưởng. Hai phó viện trưởng đều tới.
Trong hội nghị, Dương Phàm biểu hiện rất khiêm tốn, cười ha hả trước mặt những vị chuyên gia, học giả:
- Các vị tiền bối, tôi không dám nói gì về vấn đề chuyên môn trước mặt các vị. Tôi sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào chuyên môn của các vị. Tôi tới đây là để đi lạc vào chỗ các vị.
Lời nói này khiến mọi người đều bật cười. Dương Phàm nói tiếp:
- Tôi biết rất rõ mình có thể làm cái gì. Tôi cam đoan trong nhiệm kỳ của mình, có thể đem tới cho mọi người thêm nhiều đề tài và tài chính, kính nhờ các vị làm ra nhiều thành tích hơn.
Dưới đài có rất nhiều người là giáo sư của Dương Phàm trước kia, lúc này có người lên tiếng:
- Phó viện trưởng Dương, đề tài của tôi còn thiếu ba trăm ngàn, xin hỗ trợ giải quyết trước một chút.
Có người mở này đầu, phía dưới lập tức náo nhiệt hẳn lên. Những lão già ở đây đều là người kỳ cựu, ai cũng cho rằng đề tài của mình là quan trọng nhất, mở miệng là đòi tiền. Dương Phàm không thể nói gì, chỉ có thể xua tay cười nói:
- Các vị tiền bối, hôm nay có thể không nói tới chuyện tiền được không? Tóm lại sau này tôi hết sức thỏa mãn mọi người là được.
Ngồi trong phòng làm việc cũ của Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm hơi chua xót. Mọi bài trí và vật dụng trong phòng đều cơ bản không thay đổi, đều là thứ Dương Phàm từng quen thuộc. Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Chu Minh Đạo hiện lên trong đầu Dương Phàm. Dương Phàm ngơ ngác ngồi trên ghế, cảm giác tâm tình đầy áp lực.
Lúc này thư ký Lý Thắng Lợi tiến vào, cười nói với Dương Phàm:
- Phó Viện trưởng, Hội giám sát Chứng khoán có người tới tìm ngài, nói là quen ngài.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện người tới không ngờ là Trương Uy!
Trương Uy rõ ràng mập lên rất nhiều, trán vốn hơi hói thì giờ càng rõ hơn, đã hình thành một mảng trống trải lớn chừng một bàn tay, tuy nhiên khí sắc thoạt nhìn không tồi, mặt mũi hồng hào, xốc dây lưng đi vào. Thấy Dương Phàm, Trương Uy liền giơ hai tay ra phía trước.
- Phó viện trưởng Dương! Gọi anh như vậy đúng chứ?
Trương Uy và Dương Phàm cũng có chút giao tình. Quan hệ của hai người tuy không nói là đặc biệt tốt nhưng cũng coi như ổn. Chủ yếu là con người Trương Uy này rất biết cách ứng xử, rất dễ hòa đồng. Khi còn tạm giữ chức ở Hội Giám sát Chứng khoán, Trương Uy vẫn đối xử với Dương Phàm khá khách khí.
- Cục trưởng Trương quá khách khí!
Dương Phàm cười đứng lên bắt tay Trương Uy, cười hỏi với thái độ khá thân thiết:
- Làm sao mà Cục trưởng Trương lại tìm tới đây thế?
Thật ra Trương Uy không nghĩ Dương Phàm lại khách khí như vậy. Trước kia ở Hội Giám sát Chứng khoán, Dương Phàm là cấp dưới của mình, hiện tại xét về cấp bậc thì người ta đã lên rồi, mình vẫn dậm chân tại chỗ. Tuy nhiên Trương Uy đã đến từng này tuổi rồi, cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ mong an ổn tại vị tới khi về hưu, hạ cánh an toàn là được.
- Tôi đến bàn bạc sự tình, nghe bạn bè nói lúc này ngài chủ trì công tác ở Viện Khoa học Xã hội, tôi vừa nghe tên liền sửng sốt, sau khi nghe ngóng cẩn thận thì đúng là ngài, tôi mới tới cửa nhờ vả một chút.
Trương Uy nói khách khí, trước kia còn đối xử với Dương Phàm ở mức độ ngang bằng nhưng hiện giờ toàn bộ là thể hiện vẻ bề dưới.
- Ngồi đi, Thắng Lợi pha trà.
Dương Phàm cũng không hỏi trước. Mặc kệ Trương Uy có chuyện gì, trước hết cứ đón người ngồi xuống nói chuyện đã.
Sau khi chờ Lý Thắng Lợi mang trà lên, Dương Phàm đưa tới một điếu thuốc. Trương Uy nhận lấy cẩn thận xem xét, chậc chậc hai cái, nói:
- Thuốc này có tiền cũng không mua được.
Sau khi biểu hiện mình biết hàng, đồng thời cũng kín đáo nịnh nọt, Trương Uy châm thuốc, mỉm cười hút một hơi, rất có vẻ hưởng thụ hương vị điếu thuốc này.
Vừa nhìn thái độ này, Dương Phàm liền hiểu rằng đây là một người sĩ diện, Lần này hắn tới nhờ vả, Dương Phàm cũng sẵn lòng giúp đỡ, tự nhiên sẽ hỏi sự tình, cũng không cần Trương Uy phải nhắc lại.
Thật ra Dương Phàm khá thưởng thức thái độ làm việc của Trương Uy này. Đây là con người không thích lòng vòng, khá thẳng thắn. Đây đều là kinh nghiệm lăn lộn cả đời tích lũy ra. Tuy nhiên có lẽ chuyện này không lớn, dù Dương Phàm mặc kệ thì Trương Uy cũng có thể tự xử lý được.
Dương Phàm là người nhớ tình bạn cũ, nếu Trương Uy đã mở miệng, Dương Phàm sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, ấn tượng của Dương Phàm đối với Trương Uy cũng không tồi.
- Cục trưởng Trương đến có chuyện gì? Tôi có thể giúp được gì không?
Vẫn chờ những lời này, Trương Uy âm thầm thở phào, thầm nhủ: Dương Phàm là một người không tồi. Hiện tại có địa vị thế này, Dương Phàm hoàn toàn có thể không cần để ý tới chuyện của Trương Uy, nhưng người ta không hề lấy cớ này nọ mà trực tiếp hỏi sự tình.
- À, thằng nhỏ nhà tôi sau khi tốt nghiệp đại học thì sang Mỹ học tiến sĩ về, tuy nhiên không muốn vào một đơn vị sự nghiệp mà một lòng một dạ tiếp tục muốn theo con đường nghiên cứu. Có điều năm trước mấy người ở Viện Khoa học Xã hội thấy tôi đã tới tuổi sắp về hưu, nên từ chối thằng bé.
- Đã liên hệ bộ môn cụ thể nào chưa?
Dương Phàm cũng không lấp liếm, trực tiếp hỏi thẳng.
Trương Uy cười ha hả. Tất cả mọi người đều đã biết hết, nói lòng vòng chỉ là vô nghĩa.
- Ừ, lão Hạ ở viện Tôn giáo là bạn tôi. Anh ta tỏ vẻ bên đó có thể tiếp nhận, chỉ cần bên tổng viện của ngài có thể ký một chữ là được.
Dương Phàm vừa nghe lời này, cười khổ lắc đầu nói:
- Cục trưởng Trương à, sao ngài lại đưa cho tôi một nhân tình như thế?
Trương Uy cười nói:
- Ngài nói sai rồi. Có ngài ký tên, sau này địa vị của thằng bé nhà tôi ở trong viện sẽ khác.
Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ. Trương Uy đi vào phòng làm việc của mình, người thấy có thể ít sao? Hễ có người thấy thì phải có mắt có miệng. Nghĩ vậy, Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm khái Trương Uy làm việc gừng càng già càng cay.
- Ha hả, nếu như vậy thì tôi sẽ không nói gì nữa. Hôm nay mới tới nhận chức, cũng hơi nhiều việc, trưa nay không tiếp ngài được nữa. Tôi đưa ngài xuống lầu, mặt khác, tôi sẽ có bố trí khác về việc của công tử nhà ngài.
Dứt lời, Dương Phàm mỉm cười đứng lên. Trương Uy cảm thấy ấm lòng, Dương Phàm làm như vậy quả thật là rất nể tình.
Tự mình đưa Trương Uy ra xe, tất cả mọi người trong viện đều thấy. Khi Dương Phàm quay về, Lý Thắng Lợi hơi hiếu kỳ, cười hỏi:
- Lãnh đạo, người này là ai vậy? Ngài còn tự mình đưa đi xuống.
Trong lòng Lý Thắng Lợi nghĩ gì, đương nhiên là Dương Phàm hiểu rõ. Nếu Lý Thắng Lợi không có ý giấu diếm, Dương Phàm cũng không ngại cho hắn biết một chút:
- Cục trưởng Trương của Hội Giám sát Chứng khoán. Trước kia tôi là cấp dưới của ông ta, hiện giờ giúp đỡ con trai của ông ta một chút. Khi có giấy báo của con ông ta thì cậu bảo tôi.
Lý Thắng Lợi âm thầm mừng rỡ. Đây là Dương Phàm đang giúp mình trải rộng mạng lưới quan hệ.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu