It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 686
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4545 / 59
Cập nhật: 2015-10-10 12:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 555: Điệp Văn Cầu Mưa(2)
ai người nhẹ nhàng cởi y phục, trước mắt Sở Phong lập tức hiện ra hai thân thể xinh đẹp mê người, lưng ong thon thả, chân ngọc thon dài, da thịt mịn màng, bầu ngực vút cao, nhìn không sót một cái gì, Sở Phong cứ thế ngây người mà nhìn, tim đập thình thịch, mặt thoáng chốc đỏ bừng. Lúc này mỗi một động tác của Đinh Linh, Đinh Lung đều khiến hắn cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu, ánh mắt hắn không thể tự chủ mà chạy khắp trên người Đinh Linh, Đinh Lung, cặp tuyết lê trắng trẻo cứ nảy lên nảy xuống khiến hắn gần như tắt thở.
Đinh Lung lấy trên giá áo một bộ lụa mỏng, đang định mặc lên, chợt nghĩ tới điều gì bèn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc cùng Sở Phong bốn mắt nhìn nhau.
- Á!
Nàng kinh hãi hét lên.
Tim Sở Phong đánh rầm một cái, tưởng như rớt ra bên ngoài, vội vàng phi thân từ cửa sổ vào, một tay xé khăn che mặt xuống, nói:
- Là tôi!
- Sở công tử?
Đinh Linh, Đinh Lung xấu hổ cuống quít lấy lụa mỏng che những chỗ nhạy cảm, nhưng nào có để ý lấy lụa mỏng mà che thì cũng như không.
Sở Phong mặt đỏ tới mang tai, vội vàng quay đầu đi:
- Tôi... tôi cái gì cũng không thấy.
Đinh Linh. Đinh Lung đang rối rít dùng lụa mỏng che người, nghe Sở Phong nói như vậy thì vừa tức vừa thẹn, hờn giận nói:
- Sở công tử, sao ngươi chỉ toàn nhìn lén người ta... nhìn lén người ta...
Sở Phong nói:
- Tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là trùng hợp...
Đinh Lung sẵng giọng:
- Công tử lần đầu tiên là trùng hợp, lần này lại là trùng hợp, có phải lần sau cũng sẽ lại...
Nàng nói tới đây liền cảm thấy không ổn, vội vã ngậm chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này có tiếng người chạy vội ngoài cầu thang, tiếp theo là tiếng Triệu Xung kêu lớn ở ngoài cửa:
- Hai vị tiên y, có chuyện gì vậy?
Thì ra Triệu Xung vốn vẫn chưa đi xa, vừa rồi khi y nghe thấy tiếng thét của Đinh Lung là lập tức chạy tới.
Sở Phong vội lắc mình tới cạnh cửa, nín hơi bế khí.
Đinh Linh vội vã đáp:
- Vừa rồi chúng tôi thấy có một con gián bò qua, cho nên mới sợ hãi như vậy, phiền Triệu công tử phải lo lắng rồi!
Triệu Xung vội nói:
- Nếu thế xin hãy để tiểu sinh đánh đuổi nó đi cho hai vị tiên y!
- Không cần đâu, chúng tôi thấy nó đã bò ra ngoài rồi, mời Triệu công tử cứ về nghỉ ngơi!
Triệu Xung nói:
- Nhất định là do tiện tỳ A Sửu làm dối, tiểu sinh nhất định sẽ về giáo huấn nó cẩn thận.
Đinh Linh vội nói:
- Việc này không liên quan đến cô ấy. Ta thấy con gián kia là bò từ ngoài cửa sổ vào.
- Hoá ra hai vị tiên y mở cửa sổ, bên ngoài là hoa viên nên mới có côn trùng bay vào, hay là để tiểu sinh bồi tiếp hai vị uống chút rượu cho bớt sợ?
- Không cần đâu, chúng tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
- Nếu đã thế... tiểu sinh xin cáo từ.
Bên ngoài vang lên tiếng Triệu Xung xuống lầu, trong miệng y hình như còn đang lầm bầm mắng chửi gì đó.
Đinh Linh, Đinh Lung thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đóng cửa sổ, sau đó sóng vai cùng đứng, vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu mân mê góc áo, không dám liếc nhìn Sở Phong.
Bọn họ không nói gì làm Sở Phong cũng không biết mở miệng thế nào, trong phòng nhất thời yên tĩnh, khiến hai bên đều thêm xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Đinh Lung phá vỡ im lặng trước:
- Sở công tử tới...
- Tôi tới chính là để gặp các cô.
- Sao cơ? Sở công tử... ngươi... ngươi...
Đinh Linh, Đinh Lung càng thêm e thẹn, Sở Phong nói vậy có khác nào ám chỉ rằng hắn tới đây chỉ để nhìn lén bọn họ.
Sở Phong biết đã lỡ lời, vội la lên:
- Tôi không có ý này, tôi nói tới gặp các cô là có việc muốn nhờ các cô giúp đỡ.
Đinh Lung gắt giọng:
- Công tử là ân công của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ, công tử không cần cứ phải giấu mặt ở trên lén nhìn người ta... Ưm!
Nàng nói tới đây thì xấu hổ quá không nói được nữa.
Sở Phong xấu hổ không biết nói sao, hai mắt lại nhìn bọn họ chằm chằm.
Đinh Linh, Đinh Lung cảm thấy ánh mắt Sở Phong nhìn mình có chút mờ ám thì cúi đầu nhìn, tức thì xấu hổ muốn chui xuống đất. Thì ra hai người chẳng qua chỉ đang khoác một chiếc áo lụa vô cùng mỏng manh, Sở Phong chỉ cần hơi chú ý một chút, là thân hình kiều diễm ẩn ẩn hiện hiện của hai người sẽ thu hết vào trong mắt, càng khiến cho lòng người thêm mơ màng.
Đinh Lung hờn dỗi giậm chân:
- Sở công tử, ngươi còn xấu xa hơn cả Triệu Xung!
Nói rồi quay người với lấy chiếc áo khoác, che kín đi ngọc thể của mình. Đinh Linh cũng vội lấy một chiếc áo khoác khác khoác lên người.
Sở Phong cảm thấy không thể giả ngố được nữa, bèn nói:
- Tôi... nên đi thôi!
Vừa mới quay người thì Đinh Lung vội la lên:
- Không phải công tử muốn chúng tôi giúp gì sao?
- Tôi...
- Mời công tử ngồi!
Sở Phong ngồi xuống, sau đó Đinh Linh rót một ly trà bưng tới cho hắn, Sở Phong đỡ lấy nhấp một ngụm, không giấu nổi kinh ngạc hỏi:
- Ngon quá! Trà này là do các cô pha sao?
Đinh Lung cười khúc khích:
- Không phải, trà là do A Sửu nấu. Chính là thị nữ che mặt hôm đó tại yến hội đã châm trà cho công tử cùng Tấn tiểu thư đó.
- Là cô ấy sao? Hình như cô ấy ở biệt viện cắm hoa cơ mà? Sao lại ở chỗ này?
Đinh Linh nói:
- Chúng tôi thấy cô ấy pha trà rất ngon, lại biết cắm hoa, xử sự lại khéo léo, mới xin cô ấy về đây bầu bạn với chúng tôi.
- Thì ra là thế.
Đinh Lung nói:
- A Sửu cũng rất đáng thương. Trên mặt có một vết đao trông rất đáng sợ, cho nên phải dùng khăn che mặt lại. Triệu Xung không cho cô ấy dùng chân diện mục để gặp người khác, sợ cô ấy làm tân khách của vương phủ hoảng sợ.
Sở Phong không nói gì, nhưng lại bị chạm tới nỗi đau trong lòng.
Đinh Linh nói:
- Sở công tử muốn chúng tôi trợ giúp chuyện gì?
Sở Phong nói:
- Ngày mai Tấn Từ cử hành lễ cầu mưa, các cô cũng biết việc này chứ?
Đinh Linh, Đinh Lung gật đầu.
- Còn chuyện thiên tử hạ một đạo điệp văn cầu mưa tới Tấn Từ, các cô cũng biết chứ?
Đinh Linh, Đinh Lung lại gật đầu.
- Vậy việc điệp văn bị tráo đổi các cô có biết không?
Đinh Linh nói:
- Việc này dường như chỉ là tin đồn! Nghe nói Tấn tiểu thư một mực bác bỏ tin đồn. Công tử vì chuyện này mà đến sao?
Sở Phong nói:
- Không phải là tin đồn. Điệp văn quả thật là bị trộm đổi mất, hơn nữa rất có thể là do Triệu vương phủ làm, cho nên tôi tới đây định tìm hiểu một chút.
Đinh Linh nói:
- Mấy hôm nay chúng tôi cũng không nghe thấy Triệu Xung nói qua chuyện gì.
Sở Phong nghe vậy liền thất vọng.
Đinh Lung nói:
- Hôm nay Triệu vương phủ có một vị khách tới, là người đến từ kinh thành, được vương gia vô cùng coi trọng, không biết có quan hệ tới chuyện này không?
Sở Phong đang định hỏi lại, chợt có tiếng chân người vội vã lên lầu, vừa đi vừa thở, đến cửa liền hô lên:
- Hai vị cô nương, mau mở cửa!
Nghe giọng thì là của một nha đầu mười hai, mười ba tuổi.
- Nha nhi?
Đinh Linh, Đinh Lung cau mày.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Tiểu nha đầu vừa gõ cửa vừa kêu lên:
- Hai vị cô nương, mau cứu A Sửu, thiếu gia muốn đánh cổ!
- A Sửu?
Sở Phong lập tức lắc mình tới cạnh cửa, ý bảo Đinh Linh, Đinh Lung cứ việc mở cửa ra.
Đinh Linh mở cửa, đứng trước cửa là một tiểu nha hoàn, tóc búi to, mắt to mi lớn, đang thở hồng hộc, vẻ mặt lo lắng, vừa thấy Đinh Linh mở cửa thì la lên rối rít:
- Hai vị cô nương mau mau cứu lấy A Sửu!
- Nha nhi, đừng hấp tấp, chuyện gì xảy ra?
Nha nhi nói:
- Thiếu gia nói A Sửu không dọn phòng cho hai vị cô nương cẩn thận, đã làm hai vị cô nương sợ hãi, cho nên chuẩn bị đánh cổ. Hai vị cô nương mau mau nghĩ cách đi.
Nói rồi nước mắt chảy ra như mưa.
Sở Phong vội vàng gật đầu với Đinh Linh ý nói nàng đồng ý.
Đinh Linh nói:
- Nha nhi, ngươi mau dẫn chúng ta đi!
Trong sảnh, Triệu Xung ngồi ở phía trên, phía dưới đang quỳ một thị nữ, trên mặt nàng cố một vết đao thật sâu, thị nữ chính là A Sửu, bên cạnh nàng đang đứng hai mụ bà bà với vẻ mặt hung ác, trong tay mỗi người đều cầm một cái trúc giáp (kẹp tay).
A Sửu quỳ trên mặt đất, cả người đang run rẩy, nàng cắn chặt môi cố áp chế cơn đau, bàn tay trái nàng, ngoại trừ ngón út, thì cả bốn ngón còn lại đều sưng to, không kìm chế được mà run bần bật.
Triệu Xung nâng ly trà, vừa nhấm nháp vừa từ từ nói:
- Không còn ngón tay, không biết ngươi còn có thể pha trà ngon như vậy được nữa không? Kẹp cho ta!
Giọng điệu y vừa chuyển, lập tức hai mụ bà bà ở hai bên liền đem trúc giáp kẹp vào ngón út A Sửu, sau đó dùng sức kéo một cái, trúc giáp liền thu chặt lại, A Sửu đau đớn gần như ngất đi.
Triệu Xung nhìn thẳng vào vết đao trên mặt A Sửu, lạnh lùng nói:
- Muốn ngất? Đâu có dễ vậy. Ta còn chưa dùng kim đâm, roi quất, ngươi đừng tưởng rằng có thể trốn được. Kẹp tiếp cho ta, phải từ từ dùng sức, dùng sức từng chút một. Nó đã có thể rạch lên mặt mình một dao, chút đau đớn ấy nó chịu được, nó có thể huỷ mặt của mình, thì có phế nốt năm ngón tay của nó cũng không tính là gì! Kẹp tiếp cho ta! Kẹp thật mạnh vào!
Triệu Xung nói xong, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn.
Hai mụ bà bà không dám chậm trễ, rắc rắc kéo chặt trúc giáp từng chút một, A Sửu đau đớn đến nỗi cả người run lên, nhưng nàng cắn chặt môi, không kêu lên một tiếng nhỏ, nhưng nàng càng im lặng thì sắc mặt tên Triệu Xung càng thêm dữ tợn.
Sở Phong qua cửa sổ nhìn thấy rõ ràng, hai mắt hắn đỏ ngầu như phun lửa, hai tay nắm chặt, nắm tay hơi run lên. Đinh Linh, Đinh Lung giờ này sao còn chưa đến? Hiện giờ lòng hắn nóng như lửa đốt, âm thanh trúc giáp kẹp chặt cứ vang lên như cứa vào lòng hắn.
Sở Phong thậm chí còn nghe được tiếng xương ngón tay đang nứt ra, A Sửu vẫn cắn môi chịu đựng, đã cắn đến chảy cả máu. Triệu Xung nhìn thẳng vào A Sửu, vẻ mặt dữ tợn lại thêm phần tàn nhẫn.
- Được! Ngươi không kêu, ta xem ngươi có thể chịu được bao lâu?
Y lấy trên tường xuống một chiếc roi, là loại roi có gai, sau đó chậm rãi tới trước người A Sửu. Trúc giáp vẫn đang kẹp ngón tay A Sửu, hai mụ bà bà không dám buông tay, cả người A Sửu vẫn còn đang run rẩy.
Triệu Xung nhìn nàng:
- Ngươi có biết chỉ mấy ngày trước, một đứa tiện tỳ cả gan làm bỏng ta một chút, ta liền vụt nó, vụt nó đến chết. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không đánh chết ngươi, ngươi cũng nên biết ta sẽ không như vậy. Có điều ngươi nhất định sẽ thấy thú vị, bởi vì ngươi so với con tiện tỳ kia có thân phận hơn nhiều, tiếng kêu rên của ngươi nhất định sẽ rất êm tai, hình dạng cũng nhất định vô cùng đẹp, nhất là vết đao trên mặt của ngươi!
Triệu Xung nói xong trên mặt liền lộ ra vẻ hung tàn như sài lang, giơ roi lên định quất xuống người A Sửu.
Trong mắt Sở Phong hiện lên sát khí, đang định phá cửa xông vào, đúng lúc này ngoài cửa có tiếng la lớn:
- Triệu công tử, xin thủ hạ lưu tình!
Đinh Linh, Đinh Lung cuối cùng cũng vội vã chạy tới.
Triệu Xung giật mình, vội vã thu roi:
- Hai vị tiên y đến có chuyện gì không?
Đinh Linh hạ thấp người:
- Mong công tử thả A Sửu ra đã!
Triệu Xung khoát tay ra hiệu, hai mụ bà bà vội vàng gỡ trúc giáp xuống, A Sửu cả người mềm nhũn, hầu như muốn ngã ra mặt đất.
Đinh Linh nói:
- Sao Triệu công tử lại làm khó một thị nữ như vậy?
Triệu Xung nói:
- Tiện tì này hầu hạ hai vị không chu toàn, tiểu sinh đương nhiên phải dạy bảo cẩn thận, lấy đó làm gương cho kẻ khác!
Đinh Linh nói:
- A Sửu hầu hạ chúng tôi vô cùng chu đáo, mong công tử nể mặt chúng tôi mà bỏ qua cho cô ấy.
Triệu Xung nói:
- Hai vị tiên y đã có lời, tiểu sinh sao dám không theo.
Đoạn quay đầu về phía A Sửu quát:
- Còn không nhanh đa tạ hai vị tiên y?
A Sửu cố chịu đau đớn, khom người hướng về phía Đinh Linh, Đinh Lung, khó nhọc nói:
- Đa... đa tạ hai vị cô nương.
Đinh Lung vội nâng nàng dậy, không may lại chạm đến ngón tay của nàng, tức thì cả người A Sửu run lên, mồ hôi túa ra từng hạt, nhưng nàng vẫn cắn răng không rên một tiếng nào.
Triệu Xung sốt sắng:
- Vì sao hai vị lại đột nhiên đến đây thế này?
Đinh Linh nói:
- Chúng tôi nghe công tử ca ngợi đèn 'Thất tiên lưu quang' thần diệu vô cùng, cho nên mới cố ý tới đây chiêm ngưỡng một phen.
Triệu Xung nghe thấy mừng rơn, vội nói:
- Hai vị chờ một chút, ta sẽ mang tới ngay!
Đinh Linh nói luôn:
- Hay là chúng tôi về phòng chờ công tử?
Hai mắt Triệu Xung sáng ngời:
- Được thế thì vinh hạnh cho tiểu sinh quá!
Sau đó Đinh Linh, Đinh Lung dẫn theo A Sửu rời khỏi đại sảnh, đi được một đoạn thì Nha nhi chạy từ sau bụi hoa ra, nhào vào lòng A Sửu, nức nở khóc:
- A Sửu tỷ tỷ!
A Sửu dùng tay phải ôm lấy nàng, nói:
- Nha nhi, là muội cầu hai vị cô nương cứu ta sao?
Nha nhi lau nước mắt nói:
- A Sửu tỷ tỷ, tỷ đối với muội tốt nhất, muội không muốn tỷ phải chịu khổ!
A Sửu cũng nước mắt lưng tròng:
- Nha nhi, ta không sao. Muội mau về hầu hạ lão phu nhân, nếu để thiếu gia biết muội lén đến đây thì muội sẽ phải chịu tội đó.
- Muội về đây!
Nói rồi Nha nhi vội vã chạy đi.
A Sửu theo Đinh Linh, Đinh Lung trở lại Noãn Hương các, Đinh Linh hỏi:
- A Sửu, cô thấy tốt hơn chưa?
A Sửu nói:
- Đa tạ Đinh cô nương, tôi vẫn chịu được.
Chợt có bóng người loé lên, Sở Phong đã đứng trước mặt A Sửu.
Cổ Đạo Kinh Phong Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ đạo kinh hồng Cổ Đạo Kinh Phong