Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: luong thi doan
Số chương: 638
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230: Con Đường Lên Trời Và Vết Máu
ịch giả: Tinh Vặn
Di ngôn của Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư chỉ đơn giản một câu như thế, vừa dứt lời, pho tượng tận cùng tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng bỗng nhiên cử động. Động là cánh tay phải, chậm rãi di động, tay cầm pháp trượng giơ cao chỉ hướng đỉnh trần. Chớp mắt cả tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng biến thành sắc vàng.
Trong tầm mắt các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chỉ còn lại ánh sáng vàng. Ánh sáng rực rỡ khiến họ không thể không nhắm mắt lại. Một giây trước Quang nguyên tố vẫn là thể lỏng chớp mắt tựa như biến thành thể rắn, khiến họ thể nhúc nhích một li.
Ánh sáng vàng chói lòa này không kéo dài quá lâu. Khi ánh sáng tắt, tầm mắt mọi người trở lại bình thường thì nguyên tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng đã hoàn toàn biến đổi hình dạng.
Xung quanh là một mảnh tối đen, tầng thứ sáu đã không còn, quanh người mọi người biến thành bầu trời đêm, vô số ngôi sao lấp lánh.
Lúc này tuy họ có cảm giác chân đạp đất nhưng nếu chỉ dùng mắt nhìn, thì chính là bềnh bồng giữa trời đêm! Ngôi sao chiếu rọi, đây là lần đầu tiên họ thể nghiệm cảm giác kỳ lạ này.
Cách không xa đằng trước xuất hiện một cánh cửa to tới mười mét màu vàng. Là cửa hai cánh, lúc này đóng chặt.
Bên trên cánh cửa không có điêu khắc hay trang sức hoa lệ gì, có chỉ là màu vàng sâu thẳm. Họ không trông thấy đằng sau cánh cửa là cái gì. Cửa vàng hình vòm tỏa ra quang minh tràn ngập hơi thở tử vong.
Một luồng sáng vàng rơi xuống đỉnh đầu Thải Nhi. Nàng bản năng nâng tay lên đón nhận ánh sáng, đó rõ ràng chính là Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Chẳng qua lúc này Giai Điệu Vĩnh Hằng không đơn giản là đầu lâu nữa. Cuối đầu lâu chui ra một cây chìa khóa giống như làm bằng sắt.
Cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu Thải Nhi, nàng lờ mờ cảm thấy lúc trước họ trải qua mọi chuyện kỳ thật đều vì chuẩn bị mở ra cánh cửa trước mắt này.
Mỗi chiến thắng một Thánh Vệ thì không chỉ được Thánh Vệ thừa nhận và hỗ trợ, cùng lúc đó cũng là rót lực lượng Cường Giả Chi Hồn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng. Khi mười hai Thánh Vệ hoàn toàn bị Giai Điệu Vĩnh Hằng hấp thu, vậy sẽ ở tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng đánh thức ý thức ngủ say của Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Thế nên mới xuất hiện cánh cửa vàng, Giai Điệu Vĩnh Hằng là chìa khóa mở cửa.
Đường lên trời là cái gì? Thải Nhi không biết, nhưng nàng sớm không còn đường lui.
Nàng xoay người nhìn hướng đồng bạn tinh thần sáng lán, nhẹ cắn môi dưới.
“Tôi nhất định sẽ hồi sinh Hạo Thần!”
“Nhất định!!!” Mọi người cùng lớn tiếng nói.
Vương Nguyên Nguyên ôm lấy Long Hạo Thần từ tay Tư Mã Tiên, cùng Trần Anh Nhi giúp Thải Nhi cõng Long Hạo Thần sau lưng, dùng xiềng xích cột chặt.
Khi Thải Nhi cầm Giai Điệu Vĩnh Hằng đi hướng cửa vàng thì mọi người cùng căng thẳng, thậm chí còn hơn cả trước đó nhận thử thách.
Trước khi chưa đạt đến mục tiêu, họ luôn dốc hết sức cố gắng tiến tới. Nhưng khi mục tiêu ngay trước mặt, tựa như gần hương tình khiếp, tâm tình của họ ngược lại càng căng thẳng. Long Hạo Thần có sống lại hay không quan trọng là đây. Đây là cơ hội duy nhất cũng là cuối cùng. Mọi người không tiếc lấy mạng sống cố gắng tới mức này, có thành công hay không thật rất quan trọng với họ.
Ánh mắt Thải Nhi không có mê mang hay lo âu, chỉ có cố chấp và chăm chú. Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, đó là sống lại Long Hạo Thần, phải thành công hồi sinh. Nếu Long Hạo Thần không thể sống lại thì nàng chỉ còn cách cùng hắn đi tới thế giới khác, tạo nên ngôi nhà của hai người. Ngay lúc này Thải Nhi đã không rảnh quan tâm tình hình nhân loại, trong lòng nàng chỉ có Long Hạo Thần. Nếu người mình yêu nhất đã chết, nàng sống còn có ích gì?
Hắn tựa như bầu trời của nàng, khoảnh khắc hắn chết, bầu trời sụp đổ trước mắt nàng.
Cánh cửa vàng tràn ngập trang nghiêm. Khi Thải Nhi đi tới đằng trước nó, chìa khóa Giai Điệu Vĩnh Hằng trong tay tỏa ra nhiệt độ nóng cháy.
Thải Nhi nhấc tay lên, chìa khóa vàng bay ra ngoài trực tiếp nhập vào cửa tỏa ánh sáng vàng, biến mất.
Bỗng chốc từng vòng sáng vàng ngưng tụ từ cánh cửa khuếch tán ra, chiếu trời sao lấp lánh ánh sáng vàng.
Không có tiếng động, hai cánh cửa vàng chậm rãi mở ra.
Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều ngừng thở nhìn khoảnh khắc này, tâm tình vô cùng căng thẳng. Long Hạo Thần có thể sống sót hay không, thành bại tại đây. Ánh mắt họ sáng ngời nhìn chằm chằm cánh cửa từ từ mở ra. Đằng sau nó rốt cuộc là cái gì?
Rất nhanh, họ trông thấy.
Đường lên trời thật sự là một con đường. Nói chính xác hơn là cầu thang. Trong trời đêm lấp lánh ánh sáng, đằng sau cánh cửa ánh sáng vàng khổng lồ là một cầu thang vàng liên tiếp lên trời đêm càng cao thăm thẳm.
Bậc thang xéo bốn mươi lăm độ kéo dài lên trên, bậc thang độ dốc nhỏ đều đều, còn có ánh sáng vàng đậm đặc.
Đây chính là đường lên trời, thông lên tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng. Nó hướng tới khung trời càng cao, nhưng đường lên trời này không trông thấy tận cùng. Đúng vậy, dường như nó không có tận cùng.
“Một bước một dập đầu, đường lên trời thông thiên.” Thanh âm uy nghiêm từ cánh cửa vàng toát ra truyền vào tai mỗi người.
Không ngờ phải một bước một dập đầu? Mọi người kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó, Thải Nhi không chút chần chờ cõng Long Hạo Thần đi vào cánh cửa ánh sáng, quỳ xuống lạy tại bậc thang thứ nhất.
Kiêu ngạo như nàng, vì người mình yêu, nguyện ý vứt bỏ kiêu hãnh. Chỉ cần có thể cứu sống Long Hạo Thần, Thải Nhi cho rằng mọi thứ đều đáng giá.
Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi bất giác tụ tập bên ngoài cửa ánh sáng. Tuy cửa vàng mở nhưng có lực đẩy cường đại cách trở họ ngoài cửa. Chỉ Thải Nhi và Long Hạo Thần đã chết nằm trên lưng nàng là có thể tiến vào trong.
Lạy xong một lần, Thải Nhi leo lên bậc thang thứ nhất, lần nữa quỳ xuống, lại lạy. Long Hạo Thần trên lưng nàng nhẹ lắc lư theo.
Lâm Hâm nghi hoặc hỏi Tư Mã Tiên bên cạnh.
“Đường lên trời này có áp lực cường đại không nhỉ?”
Tư Mã Tiên gật đầu, nói.
“Rất có thể, chắc cũng là một thử thách.”
Nói tới đây gã bỗng giật mình, lẩm bẩm.
“Chúng ta đã chiến thắng mười hai Thánh Vệ, thông qua thử thách sáu tầng, đường lên trời này chắc không phải là thử thách tầng thứ bảy chứ?”
Nghe gã nói vậy mọi người kiềm không được biến sắc mặt. Thử thách tầng thứ sáu gian khổ bao nhiêu thì họ đã tận mắt thấy, nếu tầng thứ bảy còn có thử thách, chỉ sợ không phải Thải Nhi chịu đựng được!
Vương Nguyên Nguyên trầm giọng nói.
“Chắc không phải thử thách về thực lực đâu. Lúc trước chúng ta thông qua thử thách đã đủ gian nan, nếu còn có thử thách khó hơn thì cần gì nhận truyền thừa từ Y Lai Khắc Tư nữa. Theo tôi thấy cửa này coi như là thử thách cũng là về mặt khác, không phải thử thách về tu vi mới đúng.”
Mọi người ở ngoài ánh cửa ánh sáng lần lượt suy đoán, tình hình thật sự chỉ có Thải Nhi ở trong đó mới biết.
Trên đường lên trời nhìn không thấy tận cùng này không tồn tại bất cứ áp lực nào, cũng sẽ không vì nàng đi tới mà tăng áp lực. Nhưng khi nàng bước một bước vào cửa ánh sáng, nội, ngoại linh lực của nàng đều biến mất.
Thải Nhi thậm chí không biết đường lên trời này ẩn chứa điều kỳ diệu thế nào mà khiến tu vi của nàng biến mất hết. Hiện giờ nàng không còn là Luân Hồi Thánh Nữ, chỉ là một cô gái cực kỳ bình thường, tối đa là thân thể tốt hơn bạn cùng lứa một chút mà thôi.
Long Hạo Thần sức nặng không nhẹ, lúc còn tu vi thì Thải Nhi cõng hắn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nàng không còn nội, ngoại linh lực, cõng Long Hạo Thần cho nàng cảm giác nặng trịch.
Một bước một dập đầu, Thải Nhi chỉ leo hơn mười bậc thang thì tốc độ đã chậm lại, trên trán bắt đầu thấm mồ hôi. Hai chân và phần eo hơi đau nhức.
Thải Nhi hiểu, nếu không làm theo di ngôn của Y Lai Khắc Tư, vậy mọi thứ làm trước đó thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng nàng cứ thế cõng Long Hạo Thần một bước một dập đầu, dưới tình huống không có linh lực thì có thể đi được bao xa chứ?
Nếu đổi làm người khác, chỉ sợ trong lòng xuất hiện trốn tránh thậm chí muốn lùi bước. Nhưng trong lòng Thải Nhi chỉ có cố chấp.
Đường lên trời phía trước sẽ ngày càng khó khăn, nhưng nàng sẽ không lùi về sau. Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, hoặc là chết tại đường lên trời, hoặc là mang Long Hạo Thần đến tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng.
Dưới tác dụng niềm tin này, lòng nàng không có một chút cảm xúc mặt trái, tình huống càng gian khó thì càng kích phát sự bướng bỉnh trong lòng nàng.
Một bước một lạy, Thải Nhi chưa từng ngoái đầu nhìn lại. Trong mắt nàng chỉ có bậc thang liên tiếp lên trên.
Bước chân nàng cực vững vàng, bước ra một bước, quỳ xuống, lạy, đứng dậy. Lại bước ra một bước, lại quỳ xuống…không ngừng lặp lại.
Khi Thải Nhi đi lên bậc thang thứ hai mươi thì người bên ngoài cửa ánh sáng đã thấy ra lúc này nàng gặp khó khăn.
Đường lên trời thật sự có áp lực ư? Nếu không thì tu vi như Thải Nhi tại sao trong thời gian ngắn vậy mà tốc độ bắt đầu chậm lại. Nhưng nếu có áp lực thì nàng nên dùng linh lực chống chọi mới đúng, trên người Thải Nhi không hề phát ra một chút linh lực nào.
Họ không tiếp tục bàn tán, thảo luận không giúp được gì, Thải Nhi thì đã trên đường lên trời, nàng chỉ có thể không ngừng đi tới.
“Thải Nhi, cố lên!” Vương Nguyên Nguyên siết chặt nắm tay. Hiện giờ họ chỉ có thể chúc phúc cho Thải Nhi, thầm cổ vũ cho nàng.
Khi Thải Nhi đi tới bậc thang thứ ba mươi thì toàn thân vô cùng nhức mỏi, đặc biệt là đầu gối, dường như có hàng ngàn cây đinh đâm vào. Mồ hôi tẩm ướt vạt áo nàng. Liên tục lạy ba mươi lần đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực của nàng.
Nếu không phải nàng cõng Long Hạo Thần, thì tình huống như vậy ít nhất phải lên tới hai trăm bậc thang mới xuất hiện.
Thậm chí nếu nàng chậm lại tốc độ sẽ chịu ảnh hưởng ít hơn.
Nhưng bây giờ Thải Nhi cõng là Long Hạo Thần thể trọng hơn một trăm sáu mươi cân! Cân nặng của nàng chưa tới một trăm cân, dưới tình huống vượt sức chịu đựng như vậy, thân thể nặng chịu gánh nặng thật là quá sức.
Nhưng Thải Nhi vẫn không chút tạm ngừng, thân thể đau đớn không ảnh hưởng quyết tâm của nàng. Một bước một lạy, chậm rãi mà vững vàng tiến lên.
Ba mươi lăm, ba mươi sáu, ba mươi bảy…bốn mươi hai, bốn mươi ba, bốn mươi bốn…
“Mọi người xem, đó là cái gì?” Trần Anh Nhi mắt sắc đột nhiên kêu lên.
Mọi người theo tay cô nhìn qua, chỉ thấy trên bậc thang vàng trong suốt không biết khi nào thì hơn hai vệt sắc đỏ nhạt.
Sắc đỏ rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.
“Lại có kìa!” Trần Anh Nhi lại kêu lên.
Thải Nhi lần nữa leo lên một bậc thang mới, lại có hai ấn ký sắc đỏ nhạt xuất hiện trên bậc thang cũ.
Hàn Vũ siết chặt nắm tay khoanh trước ngực, kiên cường như y mà giờ này thanh âm khẽ run.
“Đầu gối Thải Nhi trầy xước.”
Đúng vậy, ấn ký đỏ nhạt đó là máu, là máu của Thải Nhi.
Hơn bốn mươi cấp bậc thang, cõng Long Hạo Thần cân nặng hơn một trăm sáu mươi cân, váy dài của nàng đã rách, vết thương ở đầu gối chảy máu nhỏ giọt tại bậc thang để lại dấu vết.
Trái tim mỗi người nhói đau vì Thải Nhi. Tuy họ không biết trên đường lên trời này Thải Nhi chịu đựng đau khổ như thế nào, nhưng xem tình hình có thể thấy ra con đường này không bình thường.
Dù con đường lên trời cướp đi hết linh lực nhưng không thể lung lay ý chí của nàng. Từ nhỏ đến lớn khổ tu, ý chí của Thải Nhi đã vượt xa người thường, huống chi bây giờ nàng vì muốn hồi sinh cho người đàn ông của mình!
Một bước lại một bước, một bước một lạy.
Hai vệt máu bắt đầu xuất hiện trên đường lên trời không thấy tận cùng, vết máu từ nhạt đến đậm. Khi nàng leo lên bậc thang thứ năm mươi bảy, vệt máu từ hai biến thành ba. Vệt thứ ba đến từ trán Thải Nhi.
Trần Anh Nhi đã nhào vào ngực Dương Văn Chiêu, không dám nhìn nữa, khóc rống thất thanh. Những người khác bất giác nhắm mắt lại.
Thân thể và tinh thần họ run bần bật. Thải Nhi, thật sự là quá kiên cường.
Thải Nhi không tạm dừng, dường như nàng không cảm thấy đau đớn.
Năm mươi bậc, sáu mươi bậc, bảy mươi bậc, tám mươi bậc, cứ thế từng bước một, nàng gian nan loạng choạng tiến lên. Thân thể nàng lảo đảo, trên mặt đất để lại vết máu bắt đầu hiện thể lỏng chảy xuống bậc thang.
Nhưng nàng vẫn leo lên, vẫn không ngừng leo. Hình như có lực lượng không gì sánh kịp chống đỡ cơ thể ngày càng yếu ớt của nàng.
*Rầm!*
Trên bậc thang một trăm mười hai, Thải Nhi đột nhiên ngã xuống, nặng nề đập trên bậc thang trước mặt. Nhưng tay phải nàng mạnh bấu vào bề mặt bậc thang, mũi chân chống ở bậc bên dưới, không để mình trượt xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ vạt váy dài, chảy dọc theo mũi chân. Khuôn mặt tuyệt trần lúc này đã tràn đầy vết máu.
Thân thể bởi vì chịu đựng quá nhiều mà run bần bật, chỉ có đôi mắt kia vẫn đầy cố chấp, kiên quyết.
Thở hồng hộc, nàng miễn cưỡng bước lên một bậc nữa, *rầm* một cái, lại lạy.
Nhưng lần này nàng đã không thể bò lên, trước mắt tối đen, rơi vào hôn mê.
“Thải Nhi!!!!”
Ngoài cửa ánh sáng, những người chứng kiến cùng hét to. Vương Nguyên Nguyên thậm chí kiềm không được dùng thân xác mạnh đụng vào tầng ngăn cách nhưng bị bắn ngược ra.
Đừng nói là Trần Anh Nhi, coi như là Tư Mã Tiên, Lâm Hâm, Hàn Vũ những người đàn ông cũng không nhìn nổi nữa. Ba vệt máu tựa như ba lưỡi kiếm đâm xuyên tim họ.
Nhưng bây giờ họ không thể làm được gì, không vào được cửa ánh sáng thì đương nhiên không thể giúp đỡ Thải Nhi. Họ chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn, nhìn vệt máu đỏ thắm trên bậc thang vàng.
Đường lên trời không chút biến đổi, mọi thứ vẫn như cũ. Bậc thang vàng không có cuối.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Cơ thể Thải Nhi bỗng khẽ động, đôi tay chống người chậm rãi nâng lên, nàng đã tỉnh.
Không ngoái đầu lại, nàng chỉ hơi tạm dừng liền giãy dụa miễn cưỡng đứng lên, leo lên một bậc, lại quỳ lạy.
Làm xong, vệt máu lại xuất hiện trên bậc thang mới.
“Thải Nhi!!!” Trần Anh Nhi và Vương Nguyên Nguyên mặt đầy vệt nước mắt, thanh âm của họ vì khóc mà biến khàn khàn.
Mấy người đàn ông mắt cũng biến đỏ, siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Họ thật xiết bao hy vọng có thể thay thế Thải Nhi leo lên đường lên trời này!
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…
Thải Nhi tỉnh lại vẫn kiên cường như vậy. Cõng Long Hạo Thần đối với nàng bây giờ tựa như cõng một ngọn núi to, nhưng đó là tất cả niềm hy vọng của nàng! Không còn mạng thì nói gì đến tiến lên. Hoặc là chết tại đường lên trời hoặc là cứu sống người của tôi.
Trong lòng Thải Nhi không ngừng lặp lại câu nói này,
Lần này nàng đi tới hai mươi tám bậc thang thì té xuống, ngất xỉu. Nhưng dù là vậy, khi té nàng vẫn bấu chặt bậc thang đằng trước, không để mình tuột xuống.
Trèo lên, hôn mê, lại trèo lên, lại hôn mê.
Thải Nhi lần lượt ngã xuống lại liên tục bò lên. Khi nàng trèo lên bậc thang thứ hai trăm thì toàn thân biến thành đẫm máu.
Lúc này nàng đã ngất xỉu bảy lần trên đường lên trời.
Trần Anh Nhi đã khóc đến ngất, mấy người khác thì điên cuồng công kích vách ngăn cửa ánh sáng. Chỉ có làm thế mới trút hết đau khổ và dằn vặt trong lòng họ.
Đầu gối Thải Nhi sớm không còn miếng da lành lặn, xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài. Cặp đùi thon dài trắng nõn bất giác co giật. Vì mất máu quá nhiều nên toàn thân trắng bệch bệnh trạng. Sự sống của nàng đang nhanh chóng trôi đi. Đường lên trời lại vẫn không thấy tận cùng.
Lần này Thải Nhi hôn mê thời gian khá lâu, tròn mười bốn tiếng đồng hồ nàng mới tỉnh lại.
“Thải Nhi, Thải Nhi!!!”
Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi điên cuồng đánh vào vách ngăn trước mặt. Họ khàn giọng kêu gào. Họ thật sự không nhìn được nữa, họ thật muốn nói cho nàng đừng tiếp tục nữa. Bậc thang tầng thứ sáu thông lên tầng thứ bảy dằn vặt họ hơn xa thử thách trước đó rất nhiều!
Nhưng Thải Nhi vẫn không ngoái đầu lại. Nàng ngẩng đầu lên, trong con ngươi chỉ thấy một mảnh đỏ rực.
Miễn cưỡng chuyển động thân thể một chút, nàng phát hiện mình làm cách nào cũng không thể đứng lên.
Bảy lần hôn mê đã tiêu hao hết thể lực của nàng. Sự sống của nàng đang đi hướng cuối.
Cùng lúc đó, trước mắt đột nhiên sáng ngời, cửa ánh sáng khổng lồ xuất hiện cách mười bậc thang. Ánh sáng vàng lấp lánh, cửa ánh sáng từ từ mở ra lộ thế giới vàng đằng sau nó.
Cửa, cửa…
Vốn con mắt Thải Nhi đã hơi xám trắng khi nhìn thấy cánh cửa này thì chợt biến sáng ngời. Cửa, hy vọng. Hy vọng ở ngay trước mắt.
Nàng nhìn thấy, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng nhìn thấy. Họ bất giác yên tĩnh lại, nhìn cửa ánh sáng xuất hiện ở nơi cao hơn, thống khổ cắn chặt răng.
Đôi chân Thải Nhi đã không còn cảm giác, nhưng giờ phút này ánh mắt nàng biến vô cùng sáng ngời, cõng Long Hạo Thần, đôi tay liều mạng kéo mình và xác Long Hạo Thần leo lên một bậc thang, trán mạnh dập xuống bậc thang.
Vệt máu hằn sâu trên bậc thang, đường lên trời màu vàng thậm chí bởi vì nàng để lại máu mà tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
Nhưng Thải Nhi không thèm để ý mọi thứ, cánh cửa ngay tại trước mắt, hy vọng ngay trước mặt. Mình nhất định có thể mang Hạo Thần đi vào cánh cửa này, sống lại anh ấy.
Không biết vì sao, Thải Nhi mơ hồ cảm thấy bên tai mình dường như quanh quẩn thanh âm nức nở như khóc như than. Nhưng những điều này đối với nàng không quan trọng. Trừ tiến lên, nàng không thèm suy nghĩ điều gì khác.
Tiềm năng thân thể bị hai chữ hy vọng kích phát. Nàng cứ thế nhờ vào đôi tay, từng chút một bò lên trên. Mỗi bậc thang có ít nhất một phần ba diện tích bị vết máu trên người nàng nhiễm đỏ. Nhưng vết máu ngày càng nhạt, máu nàng sắp chảy cạn rồi sao?
Năm, bốn, ba, hai, một.
Rốt cuộc, cánh cửa ánh sáng đã gần trong gang tấc, trên khuôn mặt kiên cường mà cố chấp của Thải Nhi rốt cuộc xuất hiện ý cười.
Nâng tay lên, đầu ngón tay rách toạc lộ xương run rẩy chộp hướng cánh cửa ánh sáng.
Nhưng ngay lúc này, hình ảnh khiến thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi điên cuồng xuất hiện. Cánh cửa ánh sáng đột nhiên nhẹ lung lay, lại nhảy lên một bậc thang, khiến Thải Nhi chộp vào chỗ trống.
Tuyệt vọng hiện ra trong mắt mỗi người ngoài cửa ánh sáng. Cửa trên bậc thang lại là giả ư? Họ cực kỳ điên cuồng công kích cánh cửa trước mặt.
Họ chửi rủa Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.
Thải Nhi chỉ là một cô gái, vì sao y phải tàn nhẫn như vậy.
Chỉ mình Thải Nhi là không tuyệt vọng, ánh mắt nàng vẫn kiên quyết, bàn tay chộp hụt rơi vào bậc thang trống rỗng, thân thể nàng lại lết lên trên.
Đây là cơ hội cuối cùng. Nàng biết, nếu mình lại hôn mê chỉ sợ vĩnh viễn không thể tỉnh nữa. Sống lại Hạo Thần, đây là cơ hội cuối cùng.
Niềm tin và cố chấp trong phút chốc như ngọn lửa thiêu cháy, đôi tay Thải Nhi bỗng nhiên dùng hết sức, gần như phát điên mạnh chống tại bậc thang.
Kỳ tích hiện ra trong khoảnh khắc này. Thải Nhi đã hoàn toàn kiệt sức, ngay cả sự sống cũng sắp cạn, trong chớp mắt nhờ vào đôi tay yếu ớt miễn cưỡng đẩy người, cõng theo Long Hạo Thần bỗng vọt lên, làm động tác giống cá chép quẫy đuôi.
Vì cái nhào tới này, tay phải nàng rốt cuộc thò vào trong cửa ánh sáng. Nhưng lần này đã tiêu hao hết sức lực của nàng, mắt thấy tay sắp thò vào cửa ánh sáng, mắt Thải Nhi trợn to, đã hoàn toàn mất đi tia sáng.
Ngay lúc tay phải nàng chạm vào cửa ánh sáng thì cánh cửa bỗng tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng bao trùm người Thải Nhi và Long Hạo Thần, *vèo* một tiếng đem họ kéo vào trong, biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc Thải Nhi và Long Hạo Thần biến mất, đường lên trời và nơi thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đứng đều biến thành hư ảo.
Ánh sáng vặn vẹo, chiếu rọi, ngay sau đó trở lại hình dạng tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng, chẳng qua Thải Nhi và Long Hạo Thần đã biến mất.
Các thành viên vì thảm trạng của Thải Nhi mà tiến vào trạng thái điên cuồng đang thở hồng hộc. Trong đầu họ cùng xuất hiện một ý nghĩ, Thải Nhi thành công!
Ánh sáng vàng lượn lờ, Thải Nhi cõng Long Hạo Thần xuất hiện trong thế giới màu vàng, xung quanh là vô tận ánh sáng vàng. Trong không khí, sương mù đỏ mỏng manh bay tới quay quanh người Thải Nhi, cùng với từng điểm sáng vàng rót vào người nàng.
Dù là vết máu dính trên vạt áo nàng cũng trong ánh sáng vàng hóa thành sương đỏ bay lên, dung nhập vào người nàng.
Tay phải Thải Nhi vẫn giữ động tác duỗi ra, tay kia giữ chặt chân Long Hạo Thần vòng quanh hông nàng, như sợ cơ thể hắn sẽ tuột ra.
Vết thương trên người Thải Nhi đã lành lại, tất cả vết bầm đều phân giải biến mất trong ánh sáng vàng. Chỉ có váy dài rách là không thể hồi phục.
Biểu tình trên mặt nàng vẫn rất cố chấp, dù mất đi tất cả ý thức thì sự cố chấp này chưa từng biến đổi.
Trong thế giới vàng phát ra một tiếng thở dài âm trầm, thanh âm già nua quanh quẩn.
“Đáng giá không?”
Ánh sáng vàng dần thu lại, Thải Nhi cõng Long Hạo Thần nằm vật ra trên mặt đất. Nàng nằm mơ, mơ thấy mình và Long Hạo Thần dường như trở lại lúc tham gia thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn tại Thánh thành.
Họ nắm tay nhau, dọc theo đường trở lại nhà trọ, cứ đi, đi mãi.
Con đường dường như biến không có tận cùng, đi làm sao cũng không tới nhà trọ. Nhưng họ chẳng chút nóng nảy, còn rất hưởng thụ ấm áp, tay nắm tay.
Gậy trúc gõ mắt đất vang vọng trong thế giới của Thải Nhi, mỗi khi nàng quay đầu nhìn hướng Long Hạo Thần, đều thấy nụ cười tràn ngập yêu thương dịu dàng.
Sinh mạng họ dường như hòa vào nhau trong khoảnh khắc này.
Tất cả đau khổ tại giây phút này đều bị lãng quên, cứ thế bước đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn…
Nhưng rất nhiều chuyện thường không làm theo ý người. Con đường đằng trước biến mờ mịt mà hư ảo. Ngay sau đó, xung quanh tràn đầy sắc vàng.
Thải Nhi có chút kinh hoàng, nàng nắm chặt tay Long Hạo Thần, kêu to.
“Hạo Thần, Hạo Thần…”
Thải Nhi bừng tỉnh, ngồi bật dậy cúi đầu nhìn, liếc mắt liền thấy đôi tay tái nhợt của Long Hạo Thần vòng quanh trước ngực mình. Nàng vội nắm chặt.
Đau khổ thể xác đã hoàn toàn biến mất, ngay cả nội ngoại linh lực cũng hồi phục lại hết.
Thống khổ từng trải qua vẫn lưu lại trong ký ức thân thể nàng. Vạt váy sớm rách, bởi vì ký ức đau đớn đó mà thân thể bất giác khẽ run.
Thải Nhi nhớ lại tất cả bao gồm cả lúc trước mình từng làm cái gì, kiềm không được ngẩng đầu nhìn quanh. Chỗ này chắc đã là tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng.
Quét mắt nhìn mọi thứ đều là sắc vàng. So với sáu tầng trước thì diện tích chỗ này nhỏ hơn nhiều. Đại sảnh hình tròn, đường kính khoảng ba mươi mét.
Khung đỉnh hình vòm, xung quanh có tổng cộng mười hai cây cột vàng quay quanh.
Dù là mặt đất, đỉnh khung hay là cột trụ đều có vô số ký hiệu ma văn vàng rậm rạp.
Mặt đất đại sảnh là ngôi sao sáu cánh vàng khổng lồ, có sương mù vàng nhàn nhạt bốc lên.
Chính giữa sao sáu cánh có một quan tài to lớn, dài năm mét, rộng ba mét. Quan tài vàng khảm đầy các loại ngọc ngà xinh đẹp. Không, không chỉ là ngọc ngà, còn có ma tinh ma thú và linh đan nhân loại. Thế nhưng lại không có cái nào thấp hơn cấp chín.
Đây chính là tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng, nơi Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư yên giấc ngàn thu?
Thải Nhi có chút sốt ruột đứng bật dậy. Trả giá vô số cố gắng rốt cuộc đi đến đây, đây là cơ hội duy nhất để nàng hồi sinh Long Hạo Thần! Nhưng truyền thừa Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư ở chỗ nào?
“Đáng giá sao?” Đột nhiên thanh âm già cả thở dài quanh quẩn.
Thải Nhi bản năng lùi một bước, nhìn chằm chằm quan tài vàng khổng lồ trước mặt.
Một luồng khói trắng từ trong quan tài vàng chậm rãi bốc lên không trung, ngưng tụ lại.
Rất nhanh, khói trắng ngưng tụ thành hình người, rõ ràng giống hệt pho tượng nàng từng thấy, chỉ là không có nửa người dưới. Nửa người dưới tựa như sương khói liên kết với quan tài vàng.
Trên khuôn mặt già nua tràn đầy thương cảm, ánh mắt nhu hòa nhìn Thải Nhi, khẽ thở dài, lại hỏi nàng.
“Đáng giá sao?”
“Đáng giá. Người chính là Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư đúng không.” Thải Nhi khẳng định.
Y Lai Khắc Tư gật đầu.
“Không sai, ta chính là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai, Y Lai Khắc Tư. Thật sự đáng giá sao?”
Thải Nhi nhíu mày.
“Đương nhiên là đáng.”
Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư thở dài một tiếng, nói.
“Ngươi là cô gái tốt. Không ngờ năm đó ta thiết kế thử thách cuối cùng lại là ngươi hoàn thành được. Ngươi nên biết, trong các loại thuộc tính, không bị ta thừa nhận nhất chính là thuộc tính tịnh hóa của ngươi. Ngươi gần như không có khả năng nhận truyền thừa của ta!”
Nghe y nói vậy, Thải Nhi lập tức căng thẳng. Nàng không để ý truyền thừa cái gì, nhưng nàng quan tâm là có thể hồi sinh cho Long Hạo Thần hay không! Nếu không thể truyền thừa lực lượng Y Lai Khắc Tư, tất cả cố gắng nàng trả giá chẳng phải đều uổng phí rồi sao?
“Tôi đồng ý truyền thừa lực lượng của ngài. Di ngôn của ngài từng nói chỉ cần có thể đi đến đây, tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng thì có thể nhận truyền thừa của ngài. Chẳng lẽ ngài tính nói không giữ lời?” Thải Nhi bướng bỉnh nói.
Y Lai Khắc Tư mỉm cười nói.
“Trong ngàn năm ta sống đều không nghe được có ai dùng giọng điệu như vậy nói với ta. Mà ngươi còn là người muốn truyền thừa lực lượng của ta.”
Thải Nhi khựng lại, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Y Lai Khắc Tư, bái lạy.
“Xin lỗi, lão sư. Tôi sai rồi. Tôi hy vọng có thể truyền thừa lực lượng của ngài, ngài nhất định có cách, đúng không?”
Trong mắt Y Lai Khắc Tư lộ ra rung động.
“Tất cả đều bởi vì chàng trai trên lưng ngươi, kẻ vốn nên là người kế thừa của ta, đúng không?”
Thải Nhi không mở miệng nhưng không ngừng dập đầu với Y Lai Khắc Tư. Rất nhanh trán nàng đã sưng đỏ.
Y Lai Khắc Tư vung tay lên, bỗng chốc mặt đất dâng ánh sáng vàng nâng người Thải Nhi lên.
“Ngươi đã lạy đủ nhiều. Không sai, ta có cách để ngươi truyền thừa lực lượng của ta. Nhưng nếu ngươi nhận truyền thừa từ ta, vậy lực tịnh hóa vốn có của ngươi sẽ biến mất hết. Thân thể ngươi thậm chí theo đó thối rữa biến thành như xác sống. Lực tịnh hóa và lực vong linh của ta dĩ nhiên sinh ra xung đột. Nếu là vậy thì ngươi còn muốn không? Nếu ngươi mất đi xinh đẹp, dù ngươi hồi sinh kẻ ngươi cõng sau lưng, liệu hắn có còn thích ngươi không?”
“Tôi đồng ý!” Thải Nhi chẳng hề do dự nói.
“Ngươi không lo lắng?” Y Lai Khắc Tư dường như có chút không cam lòng, hỏi.
Thải Nhi lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không lo, xin ngài bắt đầu đi.”
Y Lai Khắc Tư nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, trong mắt dao động cảm xúc kịch liệt, ngay cả thân thể sương khói cũng hơi vặn vẹo.
Thật lâu sau y mới bình thản nói.
“Tim hắn đã bị hủy, sự sống gần như cắt đứt. Tuy linh hồn chưa tan nhưng muốn sống lại cũng rất khó khăn. Đầu tiên hắn cần một trái tim đang đập.”
Thải Nhi nghiêng đầu nhìn hướng Y Lai Khắc Tư. Nàng cởi xích trên người, cẩn thận đặt Long Hạo Thần xuống dưới để hắn nằm thẳng trên mặt đất vàng.
Nàng nhìn chăm chú Long Hạo Thần, vuốt khuôn mặt không có chút máu, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán hắn. Dù trán hắn đã lạnh lẽo không có độ ấm, nhưng vẫn cho nàng cảm giác tồn tại chân thật. Khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười khẽ, Thải Nhi chậm rãi đứng dậy, nâng lên tay phải, ánh sáng đen lấp lóe. Lưỡi Hái Tử Thần xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
“Ngài nói đúng, thật ra anh ấy nên là người thừa kế của ngài. Xin ngài hãy sống lại anh ấy. Còn về trái tim…”
Thải Nhi cười, nụ cười của nàng chân thành tha thiết. Một chớp mắt tựa như hoa nở rộ động lòng người. Dù là Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư ngủ say mấy ngàn năm, trông thấy nụ cười của nàng thì cũng ngẩn ngơ.
“Dùng của tôi đi.”
Ánh sáng đen lấp lóe, Lưỡi Hái Tử Thần xoay lại, mũi dao sắc bén nhanh như chớp đâm hướng lồng ngực nàng. Nàng có tin chắc có thể móc ra trái tim sống nhảy của mình. Đem tim mình giữ lại trong ngực hắn, đây dường như là kết cuộc thật hoàn mỹ. Vậy thì nàng có thể vĩnh viễn không bao giờ chia cách hắn. Cho nên nàng cười rất vui, đã cảm nhận được Lưỡi Hái Tử Thần sắc bén lạnh lẽo đâm vào da thịt. Chỉ cần lật cổ tay thì lưỡi hái sắc bén sẽ rạch ngực nàng, cẩn thận móc ra trái tim nhảy thình thịch.
“Không được!” Ánh sáng vàng mãnh liệt trào dâng từ bên dưới vọt lên đánh vào Lưỡi Hái Tử Thần, đánh bật ra lưỡi hái to lớn, nhưng vẫn để lại một vệt máu trên ngực Thải Nhi.
Y Lai Khắc Tư tức giận nói.
“Con bé ngốc này, hắn thật sự đáng giá cho ngươi làm thế vì hắn sao? Ngươi có biết hay không, thanh Tịnh Hóa Nhẫn này có hiệu quả tịnh hóa linh hồn, coi như là chính ngươi, một khi bị nó đâm trúng chỗ hiểm thì cũng chết chắc. Bất cứ lực lượng nào đều không thể khiến ngươi sống lại!”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa