Số lần đọc/download: 4545 / 59
Cập nhật: 2015-10-10 12:09:38 +0700
Chương 554: Phật Nha Xá Lợi(3)
S
ở Phong cắn răng ngửa đầu ừng ực uống cạn, uống xong còn liếm liếm đáy bát, nói:
- Y Tử cô nương, như thế đã được chưa?
Lan Đình lại cười:
- Thế nào?
- Mùi vị rất ngon! - Sở Phong vẻ mặt đau khổ nói.
- Đưa tay đây.
Sở Phong liền đưa tay ra, Lan Đình cẩn thận xem lại một hồi, Sở Phong hỏi:
- Sao rồi?
Lan Đình nói:
- Tạm thời không có gì khác thường. Có điều Long Câu thảo phải cần một hai ngày nữa mới phát huy hoàn toàn dược lực, nếu công tử cảm thấy bất cứ điều gì khác thường thì phải lập tức nói với ta ngay.
Sở Phong gật đầu.
Lan Đình xoay người định đi, Sở Phong lại nắm lấy tay áo nàng.
- Cô làm sao mà bị bắt?
Lan Đình nói:
- Ta bắc thuốc nhưng lại sợ lửa to làm cháy mất, cho nên không dám bỏ đi, đột nhiên có hai bóng người lao vào, một người trong đó giật lấy ống tay áo của ta, còn một người mang ta tới sông Tang Kiền.
- Y Tử cô nương, cô đã tự mình sắc thuốc, vậy mà tôi còn trách cô...
- Bệnh của công tử là do ta, cho nên ta phải có trách nhiệm chữa cho tốt.
- Chỉ có thế thôi ư? Thế nếu bệnh của tôi không phải do cô gây ra thì cô có đối xử với tôi thế này không?
Lan Đình im lặng không đáp.
Sở Phong chợt bỏ tay áo mà nắm lấy tay nàng.
Tim Lan Đình giật thót một cái, từ sau lần ở Thanh Thành sơn đến giờ, Sở Phong mới là lần đầu tiên chủ động nắm tay nàng. Hai người chăm chú nhìn nhau, rồi tiến sát vào nhau, đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng Phượng tỷ:
- Lan muội, thì ra muội ở trong này! Ôi! Sở công tử cũng ở đây sao? Ha ha! Ta đang thấy lạ sao mà Lan muội mãi không trở lại, thì ra là đang ở trong bếp lén gặp tình lang.
Lan Đình mặt đỏ bừng, vội giãy khỏi tay Sở Phong mà đến cạnh Phượng tỷ, sẵng giọng:
- Phượng tỷ lại nói bậy rồi?
Sở Phong cũng vội giải thích:
- Phượng tỷ đừng hiểu lầm, là Y Tử cô nương sắc thuốc cho tôi.
- Ôi! Sắc thuốc vào nửa đêm canh ba sao? Ta thấy...
- Phượng tỷ!
Lan Đình gắt lên rồi vội kéo nàng quay về phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc bốn người Sở Phong lên đại sảnh lầu hai ngồi thì đã có đầy thực khách. Phượng tỷ đi tới nói:
- Mọi người sao lại tới phòng khách thế này? Ta đang định bảo người mang điểm tâm tới!
Sở Phong cười nói:
- Chúng tôi muốn tới giúp mọi người một chút!
- Ôi! Ta chỉ sợ tiểu nhị lại làm mấy người mệt bở hơi tai mất. Chờ ta cho người đi lấy điểm tâm.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, Phượng tỷ đã tự mình bưng bảy, tám món điểm tâm nóng hổi đi tới, Sở Phong vội nói:
- Phượng tỷ phục vụ chúng tôi thế này, chắc lần sau chúng tôi không dám quay lại nữa.
Phượng tỷ đặt điểm tâm xuống bàn, cười nói:
- Tính ta nhỏ mọn, nếu như biết mọi người đi qua Đại Đồng mà không vào thăm ta, thì ta sẽ để bụng cả đời.
Đám thực khách bên cạnh nhìn vô cùng kinh ngạc: có thể khiến nữ chủ nhân của Phượng Lâm các tự mình bưng điểm tâm phục vụ, thì những người này quả không đơn giản. Đúng lúc này từ cầu thang truyền đến tiếng gậy lộc cộc, Sở Phong chỉ nghe đã biết là ai lên đây. Quả nhiên không ngoài dự liệu, chính là Tiểu Thư đang kéo Thiên Cơ lão nhân đi tới.
Tiểu Thư sớm đã thấy Sở Phong, dẩu mỏ lên với hắn, rồi đi tới một chỗ trong sảnh, như thường lệ bắt đầu nói:
- Thưa các vị tao nhân mặc khách, tôi cùng gia gia vừa lúc ngang qua, thấy trên lầu quần mây hội tụ, mới nghĩ nơi đây quả thật địa linh, cho nên đặc biệt tới đây kể với các vị một câu chuyện, mong giúp vui cho các vị.
- Ồ! Tiểu cô nương trông cũng thông minh, không biết muốn kể chuyện gì?
Có người cất tiếng hỏi.
Tiểu Thư nói:
- Việc triều đình tôi không dám nói bừa, việc đầu đường xó chợ tôi cũng không muốn nói, tôi muốn nói đến việc xảy ra đêm qua ở Ứng huyện.
- Ồ! Là chuyện gì?
- Thích Già mộc tháp bị người phóng hỏa, thánh vật giấu trong mộc tháp bị trộm mất, Nhất Mộc phương trượng bị giết hại!
Mọi người vừa nghe thấy lập tức xôn xao.
Sở Phong thầm nghĩ: Nha đầu kia cũng thần thông quảng đại thật, tối hôm qua mới xảy ra chuyện mà nàng đã biết rồi.
Có người hỏi:
- Ai lại đi đốt mộc tháp, lại còn giết cả phương trượng?
Lại có người hỏi:
- Đúng thế! Nhất Mộc phương trượng đức cao vọng trọng, từ trước đến nay có tiếng thiện tâm, sao lại bị hại?
Thêm một người nữa nói:
- Mộc tháp giấu thánh vật vẫn chỉ là tin đồn, chẳng lẽ lại là sự thực?
Có người lại nói:
- Là do người nào làm? Đoạt thánh vật thì thôi, lại còn hạ sát thủ, quá là ác độc!
Tiểu Thư nói:
- Nghe hòa thượng ở mộc tháp nói, phóng hỏa thiêu tháp, trộm thánh vật, sát hại phương trượng chính là một thiếu niên áo lam, sau lưng đeo trường kiếm cổ, trên mặt có một vết chỉ ngân.
Có người kinh hô:
- A! Chẳng lẽ... chính là... Sở Phong?
Xem ra hình tượng Sở Phong đã được Tiểu Thư tuyên truyền khắp nơi, đã ngấm sâu vào lòng mọi người.
Sở Phong cười khổ, xem ra nỗi oan này thật sự phải gánh rồi.
Nhưng Bàn Phi Phượng lại trợn mắt tức giận:
- Nha đầu kia ăn nói lung tung đổ oan người khác, để ta đi giáo huấn ả một trận!
Sở Phong vội vàng kéo lại:
- Cô ấy cũng chỉ kể lại. Cho dù cô ấy không nói thì người khác cũng sẽ nói.
Lại nghe có người hỏi:
- Thánh vật bị lấy là vật gì?
Tiểu Thư nói:
- Là thánh vật gì ngay cả hòa thượng của mộc tháp cũng không biết. Chỉ biết lúc thánh vật bị trộm thì có người thấy bầu trời phía trên mộc tháp có thần quang lóe lên mà thôi.
- Ồ? Chẳng lẽ là phật quang? Nếu như thế thì thánh vật kia nhất định là phật môn chí bảo, nói không chừng lại là xá lợi tử của Phật tổ.
Tiểu Thư nói:
- Có phải là xá lợi tử của Phật tổ hay không thì cũng chỉ có tên trộm đê tiện kia biết.
Nói rồi lơ đãng liếc nhìn Sở Phong, sau đó lại nói:
- Có điều nghe nói tầng thứ ba mộc tháp thờ Đông Tây Nam Bắc tứ phương phật, bốn pho tượng phật vốn hướng mặt ra ngoài, chiếu ánh sáng đến bốn phương, nhưng sau khi thánh vật bị trộm, bốn pho tượng phật ảm đạm quay mặt vào nhau, rơi lệ không ngừng.
- Sao chứ? Tượng phật rơi lệ? Đây quả thực là điềm xấu!
Mọi người lại bàn tán xôn xao.
Sở Phong thầm nghĩ: Tối hôm qua khi mình cùng Phi Phượng tới tầng thứ ba, thì bốn pho tượng phật kia đã bị dịch chuyển, xem ra là do Thiên Tuyết, Thiên Diệp động chân động tay.
- Ôi da!
Chợt có người hô:
- Ngày mai là ngày Tấn Từ cầu mưa, hàng năm vào dịp Tấn Từ cầu mưa đều do Nhất Mộc phương trượng tự mình chủ trì, năm nào cũng ứng nghiệm, bây giờ Nhất Mộc phương trượng đột nhiên bị ngộ hại, thánh vật bị trộm mất, chẳng lẽ năm nay cầu mưa bất lợi, vì thế tượng phật mới rơi lệ?
Có người nói:
- Ruộng đồng khô hạn lâu ngày, thôn dân các nơi đều trông cậy vào lần cầu mưa này, nếu như không được thì có chuyện lớn rồi.
Tiểu Thư nói:
- Nếu mọi người nói đến cầu mưa, tôi cũng không ngại nói thêm vài câu. Lần này cầu mưa ở Tấn Từ cũng kinh động đến tận triều đình, đặc biệt đưa một điệp văn cầu mưa tới Tấn Từ, không biết các vị có biết không?
- Biết. Nghe nói điệp văn này cũng đã đưa tới Tấn Từ rồi.
Tiểu Thư thấp giọng:
- Đúng vậy, có điều tôi có một tin tức bí mật muốn nói cho các vị biết, các vị nghìn vạn lần đừng để lộ ra ngoài.
Mọi người cười rộ lên:
- Tiểu cô nương nói mau, đừng có úp mở nữa.
Giọng Tiểu Thư lại càng nhỏ xuống:
- Điệp văn cầu mưa đã bị trộm đổi mất, hiện tại điệp văn ở Tấn Từ chỉ là đồ giả.
- Cái gì?
Mọi người lại một phen xôn xao:
- Không thể nào! Điệp văn do thiên tử truyền xuống, bị người lấy trộm chẳng phải là tội chết sao?
- Tiểu cô nương, cô cũng không nên nói lung tung, Tấn Từ mấy đời che chở bách tính một phương, sao lại bị tai họa bất ngờ này?
Tiểu Thư nói:
- Tin hay không là ở các vị, ngày mai cầu mưa các vị sẽ rõ.
Sau khi nói tiếp một hồi, Thiên Cơ lão nhân cũng đã bói được một quẻ, rồi xuống lầu rời đi.
Sở Phong nói với Phi Phượng:
- Ta đi rồi về ngay.
Nói xong vội vàng đứng dậy, đi theo tới một chỗ vắng người. Tiểu Thư quay đầu lại nhìn hắn nói:
- Ngươi theo bọn ta làm gì?
Sở Phong vội kéo nàng vào một chỗ, Tiểu Thư mặt đỏ lên giãy khỏi tay hắn, nhướng đôi mi thanh tú hỏi:
- Kéo tay làm gì, muốn chiếm tiện nghi của ta sao?
Sở Phong thấp giọng nói:
- Tiểu Thư, cô quên rồi à?
- Quên cái gì?
- Quẻ bói kia đó!
- Quẻ bói nào?
- Hạc lệ vu bắc, thanh văn thiên lý!
- A, ngươi vẫn còn nhớ sao?
Sở Phong nhảy chồm lên:
- Đương nhiên là tôi nhớ! Cô đã bảo phải về hỏi gia gia cô mà!
- Ta có hỏi nhưng gia gia không nói.
- Cô không giật râu của lão sao?
- Gia gia không cho ta giật!
Sở Phong cả giận:
- Tiểu Thư, cô đã hứa rồi sao lại không chịu làm?
Tiểu Thư cũng cả giận:
- Sao ta lại không chịu làm? Ngươi nghĩ rằng râu của gia gia có thể tùy ý giật hay sao? Ngươi có bản lĩnh thì đi giật cho ta xem!
- Suỵt!
Sở Phong vội ra hiệu cho nàng nói nhỏ lại:
- Tôi có chuyện muốn hỏi cô.
- Nói đi!
- Có đúng Thiên Ma giáo thành lập vào hai mươi năm trước không?
- Đúng thế. Hai mươi năm trước Thiên Ma giáo được truyền thừa từ Tinh Ma đạo, đã bị diệt vào mười năm trước.
- Nói bậy! - Sở Phong quát lớn khiến Tiểu Thư hoảng sợ.
Sở Phong nói:
- Mười năm trước Thiên Ma Nữ mới xuất đạo, làm sao cô ấy có thể là giáo chủ của Thiên Ma giáo hai mươi năm trước?
Tiểu Thư ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết Thiên Ma Nữ mới xuất đạo mười năm trước?
- Cô ấy nói cho ta!
- Cổ nói thì ngươi tin à? Thế ta nói ta xuất đạo từ năm trăm năm trước ngươi cũng tin sao?
- Tôi tin cô ấy!
Tiểu Thư nhìn Sở Phong:
- Vì sao ngươi lại tin cổ?
- Bởi vì tôi thích cô ấy!
Tiểu Thư bĩu môi xoay người bỏ đi.
Sở Phong bước lên ngăn lại:
- Tiểu Thư, cô nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi.
Tiểu Thư nói:
- Lần sau gặp cổ ngươi đi mà hỏi.
- Tôi sẽ gặp lại cô ấy chứ?
- Sẽ gặp lại! Cũng không còn lâu nữa đâu!
- Thật sao?
Sở Phong kích động nắm lấy đôi tay của Tiểu Thư.
Tiểu Thư giãy dụa:
- Gia gia ta nói, không tin ngươi đi hỏi gia gia ta thì biết, đừng có nắm tay ta!
Sở Phong không dám hỏi thêm, hắn sợ Tiểu Thư nói thêm điều gì nữa, hy vọng của hắn vừa mới được nhen nhóm, hắn không muốn nó tắt sớm như vậy.
Tiểu Thư xoay người muốn đi.
Sở Phong chợt hỏi:
- Điệp văn cầu mưa bị tráo có phải là thật không?
Tiểu Thư quay đầu lại nhìn hắn:
- Ngươi lại muốn xen vào việc của người khác?
- Tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi...
Sau đó Tiểu Thư kéo Thiên Cơ lão nhân rời đi.
Sở Phong quay lại Phượng Lâm các, Phi Phượng hỏi:
- Ơ, về rồi à, sao lại chỉ có một mình?
- Phi Phượng, muội nói vậy nghĩa là sao?
- Ta thấy ngươi chạy theo tiểu cô nương kể chuyện kia, tưởng ngươi thấy nàng xin đẹp, định lừa gạt dẫn về!
Sở Phong đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chợt lẩm bẩm:
- Cầu mưa ở Tấn Từ có phải rất náo nhiệt không nhỉ?
Vừa nói vừa lén nhìn Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng sao lại biết tâm tư của hắn, hừ một tiếng:
- Ngươi đi Tấn Từ, ta về Thiên Sơn!
Sở Phong hoảng sợ vội nói:
- Cầu mưa chẳng qua cũng chỉ là một đám người giả thần giả quỷ, không có gì hay để xem.
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi không đi Tấn Từ, ta cũng phải về Thiên Sơn!
- Sao lại thế?
- Ta thích!
- Thế... ta cũng theo muội về Thiên Sơn!
- Vậy được! Chúng ta đi luôn bây giờ!
Ngay sau đó bốn người từ biệt Phượng tỷ, Phượng tỷ ngạc nhiên:
- Sao mọi người lại đột nhiên muốn đi Thiên Sơn?
Sở Phong không đáp, chỉ lén nhìn sang Phi Phượng.
Phượng tỷ cũng không hỏi nhiều, liền kéo Lan Đình nói:
- Lan muội, Thiên Sơn rất lạnh, muội cần phải chuẩn bị quần áo ấm mới được! Sau này nhớ tới thăm Phượng tỷ nhiều nhiều nhé, tỷ ở Trung Nguyên không thân không thích, chỉ có muội là người thân duy nhất thôi!
- Muội sẽ tới, Phượng tỷ hãy bảo trọng.
Phượng tỷ nói với Sở Phong:
- Công tử hãy thay ta chăm sóc Lan muội thật tốt.
- Nhất định rồi! Phượng tỷ, nếu như Phượng Lâm các có chuyện gì, hãy cứ báo cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ tới giúp!
Lúc này tiểu nhị đã dắt Túc Sương và Hỏa Vân câu tới, Phi Phượng đỡ công chúa cùng lên Hỏa Vân, Lan Đình cùng Phượng tỷ sau một hồi bịn rịn cũng theo Sở Phong lên ngựa.
Sở Phong nhỏ giọng hỏi Lan Đình:
- Y Tử cô nương, chúng ta tới Thiên Sơn, cô có có sợ lạnh không?
Lan Đình ghé miệng nói nhỏ bên tai Sở Phong:
- Công tử yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ không tới Thiên Sơn!
- Gì cơ? Sao lại thế?
Lan Đình chỉ mỉm cười không đáp.
Bốn người cưỡi hai ngựa rời khỏi Đại Đồng, Sở Phong thấy Phi Phượng đi trước dẫn đường, nhưng lại đi ngược về hướng nam mới ngạc nhiên hỏi:
- Phi Phượng, Thiên Sơn ở hướng tây mà, sao chúng ta lại đi hướng nam?
Phi Phượng nói:
- Ta thích đi vòng vèo, ngươi quan tâm làm gì!
Nói xong thúc ngựa chạy đi.
Sở Phong sửng sốt, Lan Đình cười nói:
- Phi Tướng Quân muốn đi Tấn Từ xem cầu mưa, Sở công tử còn không nhanh đuổi theo!
Sở Phong lắc đầu:
- Lòng của nữ nhân sâu như đáy biển! Thật khó nắm lấy!