Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 534: Phiền Não Của Nam Nhân
T
rong thời gian hai canh giờ ngắn ngủi, năng lượng trong cơ thể Bạch Tiểu Lại đã tiêu hao hơn phân nửa, không còn cảm giác bành trướng nữa, dược hiệu của Xích Tâm Linh Quả đã phát huy đến tận cùng, chỉ cần tiêu hao hết cổ năng lượng này là đại công cáo thành.
Đến bây giờ, Bạch Tiểu Lại cũng thể nghiệm được chỗ tốt khi tiểu hao cổ năng lượng này, thân thể, kinh mạch cùng với lục phủ ngũ tạng đều được rèn luyện qua một lần, ẩn ẩn có cảm giác cường đại hơn trước kia, ít nhất... Cương khí vận chuyển trong kinh mạch nhanh hơn, hiện tại thời gian vận hành một chu thiên, rút ngắn hơn trước kia một ít, như vậy thành quả tu luyện đạt được sẽ lớn hơn.
Chuyện kế tiếp như nước chảy thành sông, cảm giác thống khổ lúc trước đã dần dần mất đi, cảm giác khó chịu khi rèn luyện thân thể đã không bằng lúc trước.
Lại qua hai canh giờ, cỗ năng lượng Xích Tâm Linh Quả phóng thích đã không còn, cương khí Bạch Tiểu Lại tràn đầy, vô luận kinh mạch hay lục phủ ngũ tạng, đều đã tăng lên một cấp bậc.
Hơn nữa mới tấn chức Thiên giai thượng phẩm không bao lâu, lúc này lại tiến thêm một bước dài, đều này đã lúc ngắn cho nàng vài chục năm khổ tu.
Chỗ tốt đạt được khi tu bổ kinh mạch lớn vô cùng, không chỉ thực lực tăng lên, tin tưởng việc tu luyện ngày sau của nàng, khẳng định sẽ nhanh hơn lức trước rất nhiều.
Hít sâu một hơi, chậm rãi thổ ra, cuối cùng Bạch Tiểu Lại mở to mắt, cảm thấy toàn thân mềm yếu, không còn chút khí lực nào, thân thể mềm nhũn ngã xuống, liền bị Đường Phong ôm vào trong ngực.
Thân thể Lại tỷ tràn ngập mồ hôi, những lọn tóc dính vào da đầu, khuôn mặt đỏ ửng, giương mắt nhìn Đường Phong, đột nhiên thấy Đường Phong nhìn chằm chằm vào ngực của mình, sắc mặt càng đỏ hơn.
- A Phong.
Bạch Tiểu Lại khẽ cắn cặp môi đỏ mọng âm thanh nỉ non, áo nàng vốn đã đơn bạc, hôm nay bị mồ hôi làm ướt nhẹp đều dán vào thân thể, dàng người lung linh hoàn mỹ hiện ra, hấp dẫn tâm thần của hắn, bị hắn nhìn chằm chằm.
Tuy nói hai người tâm đầu ý hợp, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ dùng lễ đối đãi, trước kia hai người nhiều lắm cũng chỉ nắm tay nhau, tình huống như hôm nay chưa từng gặp qua.
Bạch Tiểu Lại cảm thấy tại ánh mắt của Đường Phong nóng như lửa đốt, giống như toàn thân của mình không còn mảnh vải, trong lòng ngượng ngùng vạn phần.
Đường Phong vốn bị hai điểm đỏ hồng trên ngực Lại tỷ làm cho mắt hoa đầu váng, đổi lại là nữ nhân khác Đường Phong sẽ không thất lễ như vậy, nhưng là Lại tỷ ở trước mặt hắn, trong lúc nhất thời quên thu hồi ánh mắt, nghe được nàng gọi mình, không khỏi nuốt nước miếng, nghiêm mặt nói:
- Lại tỷ, hôm nay kinh mạch của ngươi đã được chữa trị hoàn toàn, chẳng những khôi phục công lực bản thân, thực lực lại tăng trưởng, đầy là điều đáng mừng, việc vui như thế, ta cảm thấy ta nên làm một cái gì đó để ăn mừng đi.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Bạch Tiểu Lại dở khóc dở cười, nàng chưa từng nghe Đường Phong nói qua những lời này, tuy nói vô luận Đường Phong làm cái gì nàng cũng không phản kháng, nhưng hôm nay tình thế cực kỳ nghiêm trọng xảy ra trước mặt, đâu có thời gian cho họ làm xằng làm bậy.
Khuỷu tay Đường Phong hạ thấp một chút, đem đầu Lại tỷ đặt lên cánh tay, tay vuốt gò má của nàng, nàng rất khẩn trương, ánh mắt ngượng ngùng và chờ mong, chậm rãi cúi thấp đầu, hai bờ môi phơn phớt hồng nhuận chạm vào nhau.
Bờ môi mềm mại, hương vị như hoa Lan.
Trong nháy mắt, Đường Phong có cảm giác trong lòng mình tràn ngập hạnh phúc.
Hai tay Bạch Tiểu Lại đưa lên không trung, đôi mắt trợn tròn thật lớn, nhưng cái lưỡi của hắn đã xâm chiếm lưỡi của nàng làm nàng không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng.
Chậm rãi, hai mắt nàng nhắm lại, hai cánh tay cứng ngắc cũng hạ xuống, ôm lấy cổ Đường Phong, giống như đang ôm một báu vật, dùng hết toàn lực để ôm.
Thật lâu, rời môi.
Đường Phong hít một hơi thật sâu, híp mắt cười nói:
"Cảm giác này... Quả thực rất tuyệt."
Thủy quang trong mắt Bạch Tiểu Lại chớp động, trong mục quang xuất hiện một tia vũ mị, sắc mặt đỏ hồng, lồng ngực của nàng phập phồng lên xuống.
- A Phong, việc vừa rồi ngươi đã làm với ai rồi phải không?
Bạch Tiểu Lại nhẹ giọng mở miệng hỏi
- Hai năm không thấy, ngươi đã xấu như vậy.
Sắc mặt Đường Phong chấn động, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, gấp gáp nói:
- Vô sự tự thông, vô sự tự thông, đây là bản năng của nam nhân.
Kìm lòng không được, Đường Phong nhớ tới tràng cảnh lúc trước bị Phi Tiểu Nhã phi lễ, khi đó xấu hổ muốn chết, lại nói, loại bổn sự này có thể nói là học được từ Phi Tiểu Nhã.
Nghĩ tới đây, Đường Phong trong lòng khôi phục, vội vàng thâm tình thật ý nhìn xem Bạch Tiểu Lại, vẻ mặt chân thành tha thiết nói:
- Lại tỷ, ta phát hiện ta không thể rời khỏi ngươi.
Bạch Tiểu Lại liếc giận hắn:
- Miệng lưỡi trơn tru, vừa rồi ta ở một bên nhìn người, nhìn thấy ngươi bối rối.
Mở miệng nói:
- Ta phải tắm rửa.
- Muốn tiểu đệ hỗ trợ hay không? Lại tỷ nói một câu, tiểu đệ lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan!
Đường Phong nói rất chính nghĩa, hiên ngang lẫm liệt.
Bạch Tiểu Lại quay đầu lại lườm hắn một cái, nói như đinh đóng cột:
- Không được nhìn lén.
Đường Phong kêu oan nói:
- Ta đâu phải loại người này, Lại tỷ quá coi thường ta.
Tại đây vốn là chỗ ở của Bạch Tiểu Lại, dưới tay nàng có một ít tỳ nữ có thể sai sử, người lấy nước ấm, lấy hoa, lấy quần áo, kéo bình phong lại.
Đường Phong ngồi ở trên ghế, không đếm xỉa tới nước trà trước mặt, lắng nghe âm thanh múc nước trong kia, trong lòng nhịn không được xuất hiện một ít sắc tâm.
Lại tỷ nói không cho phép nhìn lén, nhưng lại ở trong phòng tắm rửa, chỉ kéo bình phong ngăn trở xuân quang mà thôi, điều này nói lên điều gì?
Đều nói lời nói của nữ nhân đều có ý nghĩa ngược lại, chớ không phải Lại tỷ ngượng ngùng, cho nên mới cố ý dặn dò mình một tiếng? Đường Phong một hồi nghĩ ngợi lung tung.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng bên cạnh bình phong có hai tỳ nữ, đôi mắt to của hai nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chưa từng dịch chuyển nửa ly.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, nhìn xem hai nàng nói:
- Nói như thế nào ta cũng là cô gia của các ngươi, không cần nhìn ta chằm chằm giống như ta là kẻ cướp như vậy chứ?
Hai tỳ nữ nhìn Đường Phong cười, thi lễ, đồng thanh nói:
- Cô gia hảo.
Khóe miệng Đường Phong run lên một cái, nghĩ thầm, thiếu gia ta không muốn làm chuyện xấu, các ngươi không cần phải nhìn ta đề phòng như vậy.
Bất quá lần này xử lý chuyện Chung gia xong, nhất định phải nói một ít về chuyện của Phi Tiểu Nhã với Bạch Tiểu Lại mới được. Nàng rất rộng lượng, Đường Phong tin tưởng nàng sẽ không trách mình, chỉ là:
- Lúc trước bảo chủ đại nhân cùng Lại tỷ thế có quan hệ, hơn nữa cái này hai nữ nhân này một là Bạch Đế thành thiếu thành chủ, một là Đại Tuyết Cung tân cung chủ, đại biểu cho hai phe thế lực, nếu như hai phe có xung đột, mình phải theo bên nào? Đến lúc đó hai người liều ngươi chết ta sống, mình kẹp ở giữa biết làm thế nào?
Nghĩ một lúc hắn lại lắc đầu, tự giễu nói:
- Lại tỷ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lương, nên sẽ không chấp nhặt với bảo chủ, bất quá... Chỉ sợ tính tình của bảo chủ đại nhân bạo phát, đến lúc đó dù Lại tỷ cố tình nhường nhịn, sợ rằng sẽ không thể chung sống hoà bình với nhau.