Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 555: Điều Kiện
T
in tức chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì tới Nam Tích được lặng lẽ truyền bá ra, phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Trần Hạo cảm thấy có chút khó hiểu, cô ta sau khi tới không hề liên hệ với chính phủ thành phố, thậm chí còn không chủ động tiếp xúc với người phụ trách công trình cảng Nước Sâu là y, rốt cuộc là trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì? Trần Hạo có chút thiếu kiên nhẫn, công trình cảng Nước Sâu chẳng những liên quan tới sự phát triển trong tương lai của Nam Tích, cũng liên quan tới sĩ đồ của y, trong đoạn thời gian gần đây, áp lực quá lớn khiến cho y ăn ngủ mất ngon, so với Thường Lăng Không tiền nhiệm của y, năng lực của Trần Hạo ở các phương diện kém cỏi hơn nhiều.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đối với điều này cũng biết rất rõ, y tuy rằng biết năng lực của Trần Hạo hữu hạn, khả phóng mắt khắp Nam Tích, trước mắt không có nhân tuyển nào thích hợp để thay thế cho y.
Trần Hạo một mình tiến hành báo cáo những tình hình gây đây lại với Từ Quang Nhiên, y là người giữ quy củ, xảy ra bất kỳ chuyện gì, y đều sẽ ngay lập tức báo cáo lại cho Từ Quang Nhiên, đây cũng là điểm mà Từ Quang Nhiên thích nhất ở y, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều thích cấp dưới nghe lời, Từ Quang Nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ Quang Nhiên nghe Trần Hạo báo cáo xong, không khỏi nhíu mày nói: "Anh nói là Phạm Tư Kì đã tới Nam Tích rồi ư?"
Trần Hạo gật gật đầu: "Chính xác trăm phần trăm, tôi nghe nói cô ta đã tới từ ngày hôm qua rồi, còn ăn cơm cùng với Trương Dương nữa."
Từ Quang Nhiên ngây ra, lại là Trương Dương! Thằng ôn này đúng là không có chỗ nào là không có mặt, chuyện trung tâm thể dục mới đã dày vò y đến long trời lỡ đất, lần này lại muốn thọc gậy bánh xe vào chuyện cảng Nước Sâu ư? Từ Quang Nhiên thấp giọng nói: "Quan hệ giữa cô ta và Trương Dương tốt lắm à?"
Trần Hạo lắc lắc đầu nói: "Cái này cũng không rõ, có điều cái chết của chồng cô ta là Hứa Gia Dũng có chút liên quan tới Trương Dương, theo lý mà nói thì phải là kẻ thù của nhau mới đúng."
Từ Quang Nhiên nói: "Loại chuyện này rất khó nói, đúng rồi, vì sao không trực tiếp tìm Trương Dương mà hỏi?"
Trần Hạo nói: "Thằng ôn này là hạng giảo hoạt, chắc gì đã chịu nói thật." Y vẫn còn có thành kiến đối với Trương Dương.
Từ Quang Nhiên bật cười: "Có cần thiết phải giấu diếm không?" Y phát hiện Trần Hạo luôn dùng đầu óc vào những chỗ không nên dùng.
Trần Hạo nói: "Phạm Tư Kì là theo lời mời của tôi mà đến Nam Tích, cô ta vì sao sau khi đến lại không thông báo? Mà lại đi gặp Trương Dương trước?"
Từ Quang Nhiên nói: "Có lẽ cô ta cho rằng tài chính của cho chúng ta hiện tại đang khẩn trương, cần sự rót vốn của cô ta, tự cho rằng mình chiếm quyền chủ động, có lẽ cô ta muốn trước tiên thông qua Trương Dương để hiểu thêm gì đó."
Trần Hạo nói: "Trương Dương sẽ không bán đứng lợi ích của Nam Tích chúng ta chứ?" Lúc này y lại chơi trò luận âm mưu.
Từ Quang Nhiên nói: "Cảng Nước Sâu không có liên quan gì tới Trương Dương, hắn đối với chuyện của cảng Nước Sâu cũng không rõ ràng lắm, theo lý sẽ không đâu." Y có chút mất kiên nhẫn với Trần Hạo: "Anh vì sao không đi hỏi hắn trực tiếp?"
Trương Dương không ngờ lão Trang lại tìm tới hắn, lão Trang và Chu lão tam đi cùng nhau, lão Trang ở trên chương trình thời sự nhìn thấy Trương Dương, cho nên mới biết người tối hôm đó cứu vợ của ông ta là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao, cho nên đặc biệt tới tặng diện cẩm kỳ, lại đặc biệt làm hai con vịt hun khói, tới đăng môn cảm tạ.
Khi bọn họ tới, Trương Dương vừa mới họp hội đảng tổ xong, từ trong phòng họp đi ra, nhìn thấy Chu lão tam và lão Trang đứng chờ ở đó, Chu lão tam mở diện cẩm kì ra, bên trên thêu hàng chữ phấn đấu quên mình, xả thân cứu người!
Lão Trang xách hai con vịt xông khói đứng ở bên cạnh.
Tất cả tạo thành viên đảng tổ nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều có chút hồ đồ, một lát sau mới hiểu, thì ra là chủ nhiệm Trương cứu người ta, hơn nữa còn là cứu người mà không để lại tên.
Lão Trang đưa vịt hun khói cho Chu lão tam, bước nhanh lên trước, hai tay nắm chặt tay Trương Dương, kích động nói: "Chủ nhiệm Trương, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã cứu vợ tôi."
Trương Dương bật cười: "Lão Trang, các ông sao lại tìm tới đây?"
Chu lão tam ở bên cạnh nói: "Chúng tôi xem thời sự trên tivi thấy có ngài, cho nên tìm tới đây."
Đám thành viên của đảng tổ nghe thấy Trương Dương cứu người, đều nhao nhao tán dương, cho rằng đây là loại tinh thần đáng để học tập.
Trương đại quan nhân cũng không coi cứu người là chuyện gì lớn, mình vừa hay có mặt ở đó, nói chung không thể thấy chết mà không cứu, hắn cũng cảm thấy diện cẩm kì này quá gây chú ý, gọi Phó Trường Chinh tới, bảo gã nhận lấy cờ và vịt hun khói, Phó Trường Chinh cười nói: "Tôi treo cờ ở trên tường văn phòng của ngài nhé."
Trương Dương nói: "rêu rao làm cái gì, hay là treo trong phòng họp đi."
Đám thành viên đảng tô nghe thấy treo ở trong văn phòng thì là rêu rao, vậy treo trong phòng họp chẳng lẽ không phải à? Rõ ràng là thích khoe khoang thể hiện mà.
Trương đại quan nhân có các giải thích của hắn, cười tủm tỉm nói: "Tôi sao có thể một mình độc chiếm vinh dự được, mọi người cùng hưởng, mọi người cùng hưởng!"
Trương Dương mời lão Trang và Chu lão tam tới văn phòng của mình ngồi, lão Trang không nói gì, chỉ luôn miệng cảm ơn. Chu lão tam nói: "Chủ nhiệm Trương, lão Trang lần này tới đây là muốn mời ngài ăn cơm, cuối tuần này nếu ngài rảnh thì tới Sa oa cư của tôi ăn cơm đi."
Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, tâm ý của các vị tôi xin nhận, cơm thì không ăn đâu, gần đây công việc của tôi bận bịu lắm, không có thời gian rảnh."
Lão Trang nói: "Chủ nhiệm Trương, chỉ cần ngài muốn ăn vịt thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức cho ngươi đưa tới."
Trương Dương biết lão Trang muốn thông qua phương thức này để biểu đạt lòng biết ơn đối với mình, nếu mình cự tuyệt, ngược lại sẽ không hay, hắn mỉm cười gật gật đầu nói: "Được, chỉ cần tôi muốn ăn vịt hun khói, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông."
Vừa nhắc đến điện thoại, điện thoại trên bàn liền đổ chuông, Trương Dương nhấc máy, là thư ký Lưu Hạ của phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo gọi tới, Lưu Hạ nói: "Chủ nhiệm Trương, thị trưởng Trần bảo anh lập tức tới văn phòng của ông ấy một chuyến." Ngữ khí lộ ra vẻ ra lệnh.
Trương đại quan nhân nghe thấy ngữ khí của hắn thì có chút khó chịu, thật sự không hiểu, rất nhiều người làm lãnh đạo đều cố gắng bình dị dễ gần, nhưng đám thư ký này thì lại thích thể hiện mình to hơn trời, thật sự không biết là chúng khệnh cái gì, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, những lời này quả nhiên rất có đạo lý. Trương Dương không nói câu nào, dập máy luôn.
Lưu Hạ ngây ra, thằng ôn này có thái độ gì vậy, nhưng nhiệm vụ mà thị trưởng đại nhân giao cho hắn, hắn phải hoàn thành, Lưu Hạ chỉ đành gọi lại.
Trương Dương không nhấc, cũng không định nhấc, cười cười tiễn lão Trang và Chu lão tam ra khỏi cửa.
Vừa tiễn họ đi thì di động lại đổ chuông, Trương Dương bắt máy, lường biếng nói: "Ai vậy!"
Giọng nói mang theo vẻ tức giận của Lưu Hạ từ bên trong truyền ra: "Chủ nhiệm Trương…”
Trương Dương lại gác máy.
Lưu Hạ tức rồi, thư ký thường thường đều là rất có năng lượng, anh nếu đắc tội với bọn họ, bọn họ sẽ tìm chủ nhân của mình tố cáo, Lưu Hạ cũng không ngoại lệ, hắn đem chuyện Trương Dương từ chối bắt máy nói lại cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhíu mày, giữa y và Trương Dương cũng không có mâu thuẫn gì, luận về cấp bậc thì mình so với hắn cao hơn nhiều, sao lại vô lễ như vậy? Mang theo sự khó hiểu, Trần Hạo tự mình gọi điện thoại cho Trương Dương.
Điện thoại vừa thông, Trần Hạo nói: "Trương à?"
Tuy rằng y không biểu lộ thân phận, nhưng cảm thấy gọi Trương như vậy chẳng khác nào là tỏ rõ thân phận của mình.
Trương Dương nghe ra là giọng của Trần Hạo, nhưng vẫn giả vờ giả vịt nói: "Ai thế?"
"Tôi là Trần Hạo đây!" Trần Hạo bất đắc dĩ đành phải biểu lộ thân phận của mình.
Trương Dương giả bộ kích động nói: "Thị trưởng Trần à, ngại quá, tôi vừa rồi không nghe ra."
Trần Hạo cũng không biết hắn là không nghe ra thật hay là giả vờ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất hứng, nói: "Cậu giờ đến văn phòng của tôi một chuyến nhé, đến ngay đấy!" Nói xong y liền gác máy, thân phận của y sờ sờ ra đó, có tư cách để ra lệnh.
Một lúc sau, Trương Dương xuất hiện ở ngoài văn phòng của Trần Hạo, trước tiên gặp được thư ký Lưu Hạ, Lưu Hạ không nhịn được liền nói kháy: "Chủ nhiệm Trương, gọi điện cho anh khó thật đấy!"
Trương Dương mặt không hề có vẻ cười cợt, nói: "Anh là ai?"
Lưu Hạ hơi ngây ra một chút, nói: "Tôi.... Tôi là thư ký của thị trưởng Trần!"
"Thư ký à? Cấp bậc không thấp, cấp khoa phải không?"
Một câu này đã khiến ặt Lưu Hạ đỏ bừng, người ta đây là coi thường hắn.
Trương Dương cười lạnh một tiếng bước vào trong văn phòng của Trần Hạo, loại nhân vật như Lưu Hạ thích ỷ thế hiếp người, không dằn mặt hắn một chút thì hắn căn bản không biết Mã vương gia có ba con mắt.
Trần Hạo đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Trương Dương đến liền dừng tay, cười nói: "Trương đến rồi đấy à!" Năng lực cá nhân của Trần Hạo mặc dù có hạn, nhưng khả năng thì vẫn có, nếu không thì cũng không thể nào bò lên được tới vị trí hiện tại.
Trương Dương mỉm cười gọi một tiếng thị trưởng Trần.
Trần Hạo nhiệt tình mời hắn ngồi, lại bảo Lưu Hạ đi pha trà. Còn chuyện hôm nay Lưu Hạ gọi điện thoại mà hắn không nhấc, Trần Hạo không hề nhắc đến, y thấy loại chuyện này mà nhắc đến thì cũng không có ý nghĩa gì Trương Dương uống một ngụm trà rồi hỏi: "Thị trưởng Trần tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Trần Hạo nói: "Là thế này!" Tôi nghe nói cậu và chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore Phạm Tư Kì có quan hệ không tồi, rốt cuộc là có chuyện này không?" Câu hỏi này của Trần Hạo rất inh, y không nói thẳng Phạm Tư Kì đã tới Nam Tích, mà là nói bóng nói gió hỏi quan hệ của Trương Dương và Phạm Tư Kì.
Trương Dương cười nói: "Lúc trước khi tôi ở Giang Thành có từng tiếp xúc một chút với cô ta, cũng coi như là bạn bè bình thường."
Trần Hạo nói: "Tôi nghe nói ngày hôm qua Phạm Tư Kì tới Ủy ban thể dục thể thao của các cậu?"
Trương Dương nhíu mày, không ngờ chuyện này lại truyền ra nhanh như vậy? Xem ra thiên hạ quả nhiên không có bức tường nào là không lọt gió, nhanh như vậy đã truyền tới tai Trần Hạo rồi, Trần Hạo khẩn trương thì có thể lý giải được, dù sao công trình cảng Nước Sâu là do y phụ trách, Phạm Tư Kì là phía đầu tư chủ yếu của công trình cảng Nước Sâu, cô ta tới Nam Tích thủy chung không tiếp xúc với Trần Hạo, xem ra Trần Hạo đã có chút đứng ngồi không yên.
Trương Dương nói: "Ngày hôm qua tôi ở sân bay ngẫu nhiên gặp cô ta, cho nên mời cô ta đi ăn cơm."
Trần Hạo mỉm cười nói: "Nói chuyện gì vậy?"
Trương Dương nói: "Chỉ nói chuyện phiếm thôi!"
Trần Hạo đối với câu này của Trương Dương thì nửa tin nửa ngờ, y cười nói: "Cô ta có nói tới chuyện cảng Nước Sâu hay không?"
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Không, cô ta không không nhắc tới chuyện này, hơn nữa cô ta còn muốn tôi giữ bí mật về chuyến đi này của cô ta." Trong chuyện này Trương Dương cũng không lừa y.
Trần Hạo ừ một tiếng, ngóng tay gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Cô ta hiện tại sống ở đâu?"
Trương Dương đang định nói thì Lưu Hạ từ bên ngoài bước vào: "Thị trưởng Trần, Phạm Tư Kì của tập đoàn Tinh Nguyệt đã đến!"
Trần Hạo thầm nghĩ, đúng là nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
Trương Dương đứng dậy, nói cả nửa ngày thì ra Trần Hạo là chuyện này, thật sự là thừa thãi, rõ ràng có thể ở trong điện thoại nói rõ, nhưng lại cứ bắt mình phải tới đây một chuyện, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt thì không thể hiện ra vẻ không vui, mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần, ông có việc, tôi xin đi trước."
Trần Hạo gật gật đầu: "Đi đi!"
Trương Dương ra tới cửa thì gặp Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội, Phạm Tư Kì nhìn thấy Trương Dương không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý, Trương Dương biết rõ cô ta đang cười gì, cô ta khẳng định nghĩ rằng mình đã đem chuyện cô ta tới Nam Tích nói cho Trần Hạo. Trương Dương đối với chuyện này cũng không muốn giải thích, dù sao có giải thích cũng chẳng được, người ta muốn nghĩ thế nào thì cứ kệ người ta, Trương Dương mỉm cười gật gật đầu với Phạm Tư Kì, nói: "Đến tìm thị trưởng Trần à!"
Phạm Tư Kì nói: "Không ngờ anh lại tới trước tôi."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần tìm tôi hỏi chút việc, tôi đi trước đây!"
Phạm Tư Kì gật gật đầu, cùng Lâm Bội Bội bước vào văn phòng của Trần Hạo.
Trần Hạo mặt mày tươi cười mời Phạm Tư Kì vào, y rất lịch sự bắt tay Phạm Tư Kì: "Chị Phạm, cả ngày hôm nay tôi luôn đợi chị đấy."
Phạm Tư Kì cười nói: "Có thể khiến thị trưởng đại nhân nhớ thương, tôi thật sự là rất vinh hạnh." Trong lòng lại thầm nghĩ, ông không phải là nhớ tôi mà là nhớ tiền của tôi.
Trần Hạo nói: "Chị Phạm là bạn hợp tác thân mật cùng xây dựng cảng Nước Sâu Nam Tích của chúng tôi, hai bên chúng ta hợp tác trước giờ luôn rất vui vẻ."
Phạm Tư Kì cười cười cười, cùng Lâm Bội Bội ngồi xuống sa lông: "Thị trưởng Trần, thật ra chúng tôi đã tới từ hôm qua, bởi vì cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên không liên hệ với ngài ngay."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm vẫn nên thông tri trước cho tôi một tiếng, tôi có thể an bài khách sạn cho các chị."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Không cần phiền như vậy, sự nhiệt tình của quý phương tôi đã thể hội rồi, lần này mục đích chủ yếu mà tôi tới đây chính là vì thương vụ."
Trần Hạo mỉm cười nói: "Tôi rất hân thưởng phương thức công tác gọn gàng dứt khoát của chị Phạm."
Phạm Tư Kì nói: "Trước đây đều là phó thị trưởng Thường phụ trách chuyện cảng Nước Sâu, tôi và anh ta đã tiếp xúc với nhau khá nhiều."
Trần Hạo nói: "Hiện tại thị trưởng Thường bởi vì công việc đòi hỏi cho nên đã tới Lam Sơn rồi, hiện giờ thị lý giao công trình cảng Nước Sâu cho tôi phụ trách, tôi sẽ tận hết sức để làm tốt công tác này. Chị Phạm có ý kiến gì cũng không cần phải lo lắng, cứ đề xuất với tôi là được."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần đúng là người sảng khoái, tốt lắm, chúng ta trước tiên bàn về chuyện cảng Nước Sâu."
Trần Hạo quan tâm nhất chính là vấn đề cảng Nước Sâu, cho dù Phạm Tư Kì không đề cập tới, y cũng muốn bàn về chuyện này, Trần Hạo nói: "Căn cứ vào hợp đồng đã kí giữa chúng tôi và quý phương, đầu tư kỳ hai của cảng Nước Sâu hiện tại hẳn là phải vào tài khoản rồi."
Phạm Tư Kì nói: "Thị trưởng Trần, Tinh Nguyệt sẽ thực hiện đầu tư của chúng tôi, có điều gần đây bên trong thành viên hội động quản trị xuất hiện một số vấn đề, cho nên mới có chút chậm trễ, ông yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng mà làm việc, tổn thất bởi vì kéo dài mà tạo thành cho quý phương, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ." Thái độ Của cô ta có vẻ rất thành khẩn.
Trần Hạo nghe Phạm Tư Kì nói như vậy, nhất thời như được uống một viên thuốc an thần, trong lòng yên tâm hơn nhiều, nhưng y cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh liền biết rõ sự ảo diệu bên trong những lời này của Phạm Tư Kì, cô ta không nói không đầu tư, cũng không nói là tài chính kỳ hai lúc nào thì chuyển vào tài khoản, tuy rằng thái độ rất tốt, tỏ ý sẽ gánh chịu tổn thất, nhưng phía Nam Tích không thể chờ đợi được nữa.
Phạm Tư Kì chính bởi vì đoán chắc rằng phía Nam Tích không thể chậm trễ được nữa, chế độ xã hội bất đồng quyết định phương pháp mà bọn họ áp dụng để xử lý vấn đề sẽ bất đồng.
Vấn đề tài chính đã trở thành sự khốn nhiễu cho Trần Hạo, Thường Lăng Không đã để lại cho y một nan đề cực lớn, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm phải gánh càng lớn, y cũng biết mình đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, có rất nhiều người cũng không phục, y nóng lòng muốn trong thời gian ngắn chứng minh với mọi người năng lực của mình, hiển nhiên cách tốt nhất chính là mau chóng giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu, chuyện này kéo dài càng lâu, đối với y sẽ càng không có lợi, chẳng những người chung quanh sẽ nghi ngờ năng lực chấp chính của y, thậm chí ngay cả bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cũng dần dần mất đi sự nhẫn nại đối với y, Trần Hạo đã cảm thấy nguy cơ.
Trần Hạo nói: "Chị Phạm, xây dựng cảng Nước Sâu không thể trì hoãn được nữa, có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng không, tài chính của quý phương khi nào thì gửi đến?"
Phạm Tư Kì nói: "Thị trưởng Trần, tôi tuy rằng là chủ tịch Tinh Nguyệt, nhưng mỗi một lần đầu tư, cũng không phải là một mình tôi nói là xong, là phải trải qua sự quyết định tập thể của ban giám đốc."
Trần Hạo nói: "Chuyện Cảng Nước Sâu không phải đã sớm được quyết định rồi ư?"
Phạm Tư Kì thở dài nói: "Nhưng phía nội bộ công ty vẫn có người lên tiếng phản đối."
Trần Hạo nói: "Công trình Cảng Nước Sâu có hiệu quả và lợi ích trường kỳ, một khi hoàn thành rồi, hồi báo tất nhiên sẽ rất trọng hậu. Lúc trước Tinh Nguyệt cũng xem trọng tương lai của cảng Nước Sâu, cho nên mới quyết định đầu tư."
Phạm Tư Kì gật gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi cố gắng thuyết phục các thành viên hội động quản trị, sở dĩ trì hoãn lâu như vậy mới tới đây là muốn thống nhất ý kiến."
Trần Hạo nói: "Kết quả thương lượng như thế nào?"
Phạm Tư Kì nói: "Đầu tư kỳ hai của chúng tôi có thể gửi tới trong vòng một tuần."
Trần Hạo vui mừng quá đỗi: "Thật vậy ư? Thế thì tốt quá!"
Phạm Tư Kì nói: "Có điều các thành viên hội động quản trị đề xuất muốn tiến hành mở thương nghiệp tại một khối đất của Nam Tích."
Trong lòng Trần Hạo trầm xuống, quả nhiên có điều kiện, y thấp giọng nói: "Không biết các cô nhìn trúng khối đất nào?"
Phạm Tư Kì nói: "Khu sân thể dục cũ, tôi đã mang bản vẽ tới đây rồi."
Lâm Bội Bội trải bản vẽ đã được chuẩn bị từ trước lên mặt bàn, Phạm Tư Kì chỉ vào bản vẽ nói: "Kiến trúc của khu vực này đã cũ lắm rồi, hơn nữa theo sự xây thành của trung tâm thể dục mới của quý thành phố, sân thể dục sẽ bị bỏ hoang, nếu dùng để mở khu thương nghiệp, có thể làm tăng giá trị của khu đất này."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm, trong hợp đồng của chúng ta có điều kiện này."
Phạm Tư Kì nói: "Hợp đồng thì chúng tôi sẽ chấp hành, khu đất này chúng tôi cũng rất xem trọng, hai bên cũng không có mâu thuẫn gì, nếu thị lý có thể phê duyệt khu đất này cho chúng tôi, tôi nghĩ đầu tư đến tiếp sau của Tinh Nguyệt sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm tính trả bao nhiêu tiền cho khu đất này."
Phạm Tư Kì nói: "tính toán tổng hộp giá cả của những khu đất khác của Nam Tích, chúng tôi đồng ý trả năm trăm ngàn nhân dân tệ cho khu đất này, bởi vì tài chính của chúng tôi phải rót vào công trình cảng Nước Sâu, cho nên, tôi hy vọng khu đất này có thể sử dụng phương thức trả góp hoặc là đợi sau khi công trình cảng Nước Sâu hoàn công, sẽ khấu trừ lợi ích mà chúng tôi nhận được đi để trả, ý thị trưởng Trần thế nào?"
Trần Hạo một lát sau mới thấp giọng nói: "Chuyện này quá quan trọng, tôi phải đệ trình lên để các thường ủy thảo luận."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Vậy tôi chờ tin tức của ngài!" Từ Quang Nhiên nghe Trần Hạo báo cáo xong chuyện này, y nhíu mày nói: "Kéo dài thời hạn trả tiền? Hoặc là khấu trừ từ trong ích lợi tương lai mà họ nhận được? Phạm Tư Kì đánh bàn tính như ý à? Không chi một phân tiền mà muốn mua khối đất đó? Tay không bặt giặc chắc!"
Trần Hạo cười khổ nói: "Còn không phải ư, tôi thấy chuyện này rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, cho nên không dám làm chủ, đặc biệt xin chỉ thị của ngài."
Từ Quang Nhiên nói: "Có nói tài chính của cảng Nước Sâu khi nào thì gửi không?"
Trần Hạo nói: "Nhìn ý tứ của cô ta là muốn gộp chung hai chuyện làm một."
Từ Quang Nhiên có chút cả giận nói: "Ép chúng ta à? Vì sao lúc trước không đề cập, hiện tại lại đòi tăng điều kiện."
Trần Hạo:: "Tôi cũng cũng ức chế, cô ta vì sao đột nhiên nhắc tới khu đất sân thể dục cũ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Trương Dương?"
Từ Quang Nhiên tức giận nói: "Nếu là Trương Dương khuyến khích cô ta làm như vậy, vậy thì nguyên tắc đảng tính của thằng ôn này đặt ở chỗ nào? Đặt lợi ích của quốc gia ở đâu?"
Trần Hạo nói: "Chuyện này có chút kỳ quái, người đầu tiên mà Phạm Tư Kì tìm đến sau khi tới Nam Tích chính là Trương Dương, rốt cuộc là cái gì thúc đẩy cô ta làm như vậy? Hy vọng không phải lợi ích chung đã gắn kết bọn họ lại với nhau."
Từ Quang Nhiên nói: "Chuyện này tốt nhất để thảo luận trong cuộc họp thường ủy đi."
Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, công trình cảng Nước Sâu sắp không còn nổi một hạt gạo rồi."
Khi sắp tan làm, Trương Dương nhận được điện thoại của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ ngữ khí rất nghiêm túc: "Trương Dương, tối nay cậu có rảnh không?"
Lãnh đạo trực tiếp tuyên triệu, Trương Dương đương nhiên là có rảnh, cho dù không rảnh thì cũng phải cố giành thời gian mà tới, huống chi hắn vốn không có việc gì, Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi tối nay không bận gì cả."
Cung Kì Vĩ nói: "Vậy tốt, cậu ở cổng trụ sở đợi tôi."
Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Cung Kì Vĩ lại đi vào lúc này. Có điều, hắn từ trong giọng nói của Cung Kì Vĩ nghe ra hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mười lăm phút sau, Cung Kì Vĩ đi tới Ủy ban thể dục thể thao, Trương Dương nhìn thấy xe của y lái vào trong trụ sở, vội vàng bước xuống lầu, cười nói: "Thị trưởng Cung, tôi đã pha trà xong rồi, ngài lên uống thử đi."
Sắc mặt Cung Kì Vĩ không được tốt cho lắm, y lắc lắc đầu nói: "Không cần, cậu theo tôi tới sân thể dục xem."
Trương Dương đi theo Cung Kì Vĩ tới sân thể dục, sân thể dục và Ủy ban thể dục thể thao nằm kề nhau, đi qua cửa là tới, hai người dẫm lên ánh chiều tà của dương, dọc theo đường băng của sân thể dục chậm rãi bước đi, Trương Dương không biết mục đích Cung Kì Vĩ tới đây, có điều chắn chắn không phải là tới để tản bộ.
Cung Kì Vĩ dừng chân ở cầu môn sườn bắc, nhìn sân thể dục cũ, nói: "Chờ sang năm trung tâm thể dục mới xây xong, nơi này sẽ không còn được dùng nữa."
Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, một khu đất lớn như vậy, không thể để nó bị bỏ hoang được, thị lý có định dùng khu đất này để kinh doanh không?"
Cung Kì Vĩ nhìn Trương Dương một cái, thấp giọng nói: "Cậu có ý định này à?"
Trương Dương gật gật đầu nói: "Có!"
Cung Kì Vĩ lại nói: "Cậu và phía Tinh Nguyệt đã bàn về việc này ư?"
Nghe thấy câu này, Trương Dương có chút kinh ngạc, hắn hỏi lại: "Tôi vì sao phải bàn với họ, chuyện này có liên quan gì tới họ à?"
Cung Kì Vĩ nói: "Chủ tịch Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì đề xuất với thị lý, Tinh Nguyệt muốn mua khối đất này."
Trương Dương nói: "Cô ta định trả bao nhiêu tiền?"
Cung Kì Vĩ nói: "Định khấu trừ từ tổng lợi ích tương lai của cảng Nước Sâu, giá sơ bộ là năm trăm ngàn nhân dân tệ.”
Trương Dương nói: "Cô ta tưởng là mua rau cải à? Năm trăm ngàn? Đến sân của Ủy ban thể dục thể thao cũng không có cái giá đó!"
Cung Kì Vĩ nhìn vẻ mặt của Trương Dương cũng không giống giả vờ, chẳng lẽ thị lý thật sự hiểu lầm hắn, chuyện này hắn và Phạm Tư Kì không hề thông đồng gì với nhau.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, ngài hôm nay rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cung Kì Vĩ nói: "Về sau cậu phải chú ý một chút, thân phận của Phạm Tư Kì rất mẫn cảm, đừng đi lại thân thiết với cô ta quá."
Trương Dương lập tức hiểu ra: "Thị trưởng Cung, không phải có người tính món nợ này lên đầu tôi chứ? Cho rằng tôi cấu kết với Phạm Tư Kì, làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia ư?"
Cung Kì Vĩ tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt của y đã thừa nhận rồi.
Trương Dương tức giận nói: "Tôi chỉ là ngẫu nhiên gặp cô ta, cùng cô ta ăn một bữa cơm mà thôi, hiện tại thì hay rồi, cô ta cho rằng tôi đã thông báo tin tức cô ta tới Nam Tích cho thị lý, thị lý thì coi tôi là nội gián, cấu kết với cô ta đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, tôi hai mặt đều không phải là người."
Cung Kì Vĩ cũng tin Trương Dương vô tội, y thở dài nói: "Hiện tại Tinh Nguyệt lấy việc đầu tư ra để đòi hỏi, gắn chặt khối đất này và đầu tư cảng Nước Sâu, xem tình hình, thị lý nếu không cắt khu đất này co cô ta, chỉ sợ đầu tư đáp ứng lúc trước sẽ lại tiếp tục bị kéo dài."
Trương đại quan nhân phát hỏa rồi: "Loại gian thương làm việc không theo quy củ, không theo hợp đồng này, dứt khoát tống cổ luôn đi, không phải chỉ có vài đồng tiền thôi thôi ư? Có tiền thì hay lắm à, tôi ức chế lắm rồi, công trình cảng Nước Sâu, người muốn đầu tư lẽ ra phải chen nhau tới đổ cả cửa mới đúng, vốn nên là chuyện người khác phải cầu chúng ta, sao lại thành ngược lại như vậy?"
Cung Kì Vĩ tỏ vẻ rất đồng ý với những lời này của Trương Dương, đối với hiện trạng của cảng Nước Sâu y cảm thấy rất khó hiểu, đúng là chính sách của thị lý xảy ra vấn đề, mới khiến cho những ngoại thương này tự ình là hay, sau khi ký hợp đồng liền đề xuất thêm điều iện, Cung Kì Vĩ nói: "Thị lý đang họp thường ủy, không biết kết quả cuối cùng như thế nào."
Trương Dương nói: "Loại chuyện này mà còn cần phải thảo luận à, chính phủ cũng giống như con người vậy, đều phải có sĩ diễn, nếu như cúi đầu trước tiền, vậy thì còn là tác phong của đảng viên à? Hôm nay Tinh Nguyệt dám mượn chuyện này để ép chúng ta đòi đất, ngày mai nhà đầu tư khác cũng sẽ đề xuất điều kiện theo, Nam Tích lớn như vậy, dứt khoát chia cho người ta hết chắc."
Cung Kì Vĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm người đưa ra quyết định không phải là tôi.
Trương Dương càng nghĩ càng giận, hắn lớn tiếng nói: "Sân thể dục là của Ủy ban thể dục thể thao, không ai quyết định được cả, ai dám cắt đất trong phạm vi của tôi, tôi không để yên cho hắn đâu!"
...
Trên cuộc hợp thường ủy cũng phân thành hai luồng ý kiến trái chiều, mấy thường ủy do Lý Bồi Nguyên dẫn đầu cho rằng không thể dung túng cho loại hành vi này của Tinh Nguyệt, bọn họ lấy đầu tư của cảng Nước Sâu ra để đòi hỏi, mục đích chính là để tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn, giảm bớt mạo hiểm đầu tư. Quan điểm của Lý Bồi Nguyên và Trương Dương không mưu mà hợp: "Nếu chúng ta hôm nay đáp ứng yêu cầu của Tinh Nguyệt rồi, như vậy ngày mai sẽ có nhiều nhà đầu tư hơn ra điều kiện, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý chữ tín, bọn họ vi phạm hợp đồng trước, chúng ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của bọn họ, hiện tại không ngờ lại lợi dụng chuyện này để đòi hỏi, tôi cho rằng loại yêu cầu này thật sự quá đáng, chúng ta kiên quyết không thể đáp ứng."
Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo nói: "Tôi cũng cho rằng yêu cầu Tinh Nguyệt đưa ra có chút quá đáng, nhưng, chúng ta cũng phải nhìn thấy cảng Nước Sâu hiện tại đang gặp phải khó khăn, tài chính của chúng ta đang là giật gấu vá vai, cần rót vốn thêm, huống chi tập đoàn Tinh Nguyệt bỏ vốn khai thác khu đất sân thể dục cũ cũng không phải là chuyện gì xấu, cho dù bọn họ không khai thác nơi này thì sớm muộn gì cũng có người làm vậy."
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Nhưng điều kiện mà Tinh Nguyệt đưa ra thật sự hơi quá đáng, cái gì mà khấu trừ từ trong hồi báo lợi ích tương lai? Nói ra chính là không trả một xu nào, bọn họ muốn lấy không khối đất này."
Bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng nói: "Giá đất của sân thể dục cũ tính ra cũng phải từ năm ngàn vạn tới một trăm triệu, giá mà Tinh Nguyệt đưa ra không cao, nhưng cũng không phải là là quá không hợp lý, tôi cảm thấy bán đất cho họ cũng không sao cả, dẫu sao thì đất họ cũng chẳng mang đi được, muốn làm thương nghiệp thì bọn họ tất phải đầu tư vào khu đất này, nếu như thật sự giao khối đất này cho họ làm thương nghiệp, người được lợi cuối cùng vẫn là chúng ta thôi."
Lý Bồi Nguyên nói: "Đất không mang đi được, nhưng lợi ích đạt được từ khu đất này thì bọn họ có thể mang đi được đấy, đất rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền thì tôi không rõ, bọn họ trả năm trăm ngàn có phải là hợp lý hay không tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết, bọn họ hiện tại một xu cũng không trả."
Hạ Bá Đạt: "Bọn họ muốn dùng đầu tư cảng Nước Sâu để ra điều kiện, chén ép chúng ta nhượng lại khu đất của chúng ta cho họ một cách không ràng buộc."
Trần Hạo nói: "Nếu bọn họ không khai thác, khối đất này sẽ nằm yên ở đó, tôi xin hỏi các vị thường ủy ở đây, khối đất này tự nó có thể mang tới giá trị gì không? Tôi thừa nhận yêu cầu bọn họ có chút bất hợp lí, nhưng chúng ta phải biết nhìn xa, việc cấp bách là chúng ta phải xây xong cảng Nước Sâu, đảm bảo đầu tư của cảng Nước Sâu, mà Tinh Nguyệt hoàn toàn có thể cung cấp chỗ tiền này cho chúng ta, bọn họ muốn khu đất này, chúng ta có thể ra điều kiện, chúng ta có thể đòi gia tăng rót vốn đợt hai của bọn họ, các đồng chí, cảng Nước Sâu mới là trọng trung chi trọng của sự nghiệp Nam Tích trong tương lai."