Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 227: Cự Linh Thần Giáng Thế
Quang Chi Đại Lực Hoàn quay ba vòng xong bay ra, hiện màu tím trong suốt, xà điện khủng bố có màu trắng đục và tràn ngập thô bạo giết chóc.
Khoảnh khắc Quang Chi Đại Lực Hoàn đường kính một mét bay ra, Tư Mã Tiên há mồm liên tục hộc máu. Trong tiếng nổ vang dội, Xích Long giáp dán sát người gã từng tấc vỡ ra, lộ nửa thân trên tràn đầy vết thương.
*Oành đùng!*
Thổ chiến sĩ lùi ra sau bị Tư Mã Tiên dùng hết lực lượng và niềm tin trút vào Quang Chi Đại Lực Hoàn đập trúng nó. Đôi chùy to chợt vỡ nát, ngay sau đó, Quang Chi Đại Lực Hoàn dính vào lồng ngực nó.
*Oành, oành, oành, oành, oành, oành, oành, oành, oành, oành, oành đùng!*
Mười hai tiếng nổ tựa như Ma Đạo đại pháo thay nhau bắn phá.
Trong mười hai tiếng nổ, thân thể Thổ chiến sĩ run bần bật, trên người nó vết nứt càng lớn hơn, vết rạn biến chằng chịt.
Tới tiếng nổ cuối cùng thì người Thổ chiến sĩ đã hoàn toàn tan vỡ, thậm chí chưa kịp vang lên một tiếng thuần phục chủ nhân thì bắn ra luồng sáng vàng dung nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực Thải Nhi.
“Tư Mã.”
Ngay lúc Thổ chiến sĩ tan vỡ, Tư Mã Tiên tựa như núi đổ cái rầm té xuống trước mặt Thải Nhi. Nửa người trên của gã giao nhau chằng chịt vết thương đổ máu, kết thúc cuồng hóa, gã thành người đẫm máu.
Hai luồng sáng vàng gần như cùng lúc rơi trên người Tư Mã Tiên, là Thánh Quang Thủ Hộ của Đoạn Ức và Trương Phóng Phóng. Hai người tự phóng thích một ma pháp thuấn phát xong lập tức ngâm xướng ma pháp trị liệu càng thêm cường đại.
Hàn Vũ đi tới bên cạnh Tư Mã Tiên, mở ra Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô giúp mọi người hồi phục linh lực. Lâm Hâm tiến lên một bước, ôm lấy Tư Mã Tiên nhét vài đan dược vào miệng gã, kiểm tra vết thương.
Tựa vào Lâm Hâm, ngực Tư Mã Tiên kịch liệt phập phồng, máu không ngừng tuôn ra từ miệng mũi tai gã. Nhưng khuôn mặt đẫm máu có nụ cười.
“Tôi…thành công…phó đoàn trưởng…tiếp theo các người phải…đối mặt…có lẽ là…cường giả phong hệ…có lĩnh vực…cô đổi người…đi tốt một chút…mới rồi…dùng sức mạnh…tự nhiên giao cho…đàn ông…chúng tôi… nhất định…hồi sinh đoàn trưởng…”
Tư Mã Tiên thều thào nói xong mấy lời này thân thể lại run lên dữ dội, may mắn khi đó ma pháp trị liệu cao cấp của Trương Phóng Phóng, Đoạn Ức lần lượt hoàn thành cùng rơi trên người gã, chữa trị người tràn đầy vết thương.
Thương bề ngoài dễ trị, nhưng thương bên trong thì không dễ dàng như vậy.
Thải Nhi quỳ một gối bên cạnh Tư Mã Tiên, kiên cường mím chặt môi không để nước mắt rơi xuống. Bây giờ nàng là lãnh đạo cả đội, nàng nhất định phải kiên cường.
“Tư Mã, cảm ơn.”
Cả người Tư Mã Tiên run bần bật, dần dần vì có ma pháp chữa trị mà bình tĩnh lại nhưng sự sống biến ngày càng yếu.
Vương Nguyên Nguyên chộp lấy bả vai Lâm Hâm, sốt ruột hỏi.
“Thế nào hả?”
Lâm Hâm cắn chặt răng, không đáp lời Vương Nguyên Nguyên mà lấy ra vài đan dược nhét vào miệng Tư Mã Tiên. Lúc này gã đã rơi vào hôn mê, không thể tự nuốt xuống. Lâm Hâm thậm chí không tiếc dùng miệng đẩy đan dược vào giúp gã.
Có Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô của Hàn Vũ tăng phúc, Đoạn Ức và Trương Phóng Phóng gần như không ngừng sử dụng ma pháp chữa trị. Tròn một tiếng đồng hồ sau sắc mặt Lâm Hâm rốt cuộc thả lỏng chút.
“Thế nào rồi?” Vương Nguyên Nguyên vội vàng hỏi.
Lâm Hâm thở hồng hộc nói.
“Lão trọc mạng lớn, coi như lụm lại tính mạng. Gã bị linh lô phản phệ, cuồng hóa phản phệ, còn có sử dụng kỹ năng hy sinh đem đến phản phệ, đa số đã bị Xích Long giáp cấp sử thi nhận lấy, nếu không thì một trang bị cấp sử thi cứ thế vỡ nát sao? Nhưng dù là vậy thì gã suýt mất mạng. Nội tạng gã trước đó xuất hiện tan vỡ, suy kiệt, bị dược vật của tôi và nhóm Trương ca trị liệu miễn cưỡng giữ mạng. Hàng này sức sống cũng cường, vết thương đã ổn định, ít nhất không chết được.”
“Phì, phì…bà nội nó, lỗ to! Sao tôi đi hôn môi thằng cha này chứ, lỗ chết được!”
Không khí căng thẳng rốt cuộc bị câu nói của Lâm Hâm giúp thả lỏng vài phần. Trừ Thải Nhi ra, mấy người khác đều hiện nét cười. Đổi lại bình thường chỉ sợ họ đã sớm cất tiếng cười to. Nhưng bây giờ tâm trạng mọi người nặng trĩu.
Đây mới chỉ là một nửa thử thách tầng thứ năm, họ đã lần lượt tổn thất Trần Anh Nhi và Tư Mã Tiên. Thử thách mặt sau sẽ càng thêm gian nan. Cuối cùng họ có thể đi đến tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng không?
Dù là Tư Mã Tiên nhờ sức một người công kích Thổ chiến sĩ nhưng họ sử dụng Liên Thể Tăng Linh Đan, mỗi người đều trong trạng thái yếu ớt. Tuy trải qua Lâm Hâm không ngừng biến đổi, tăng rất nhiều tài liệu quý hiếm, Liên Thể Tăng Linh Đan phản phệ yếu hơn trước rất nhiều, cũng kéo dài thời gian chiến đấu. Dù có Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô hồi phục nhưng không thể khiến họ tăng lên trạng thái tốt nhất.
Tuy lòng Thải Nhi sốt ruột nhưng tiếp tục tiến lên hiển nhiên là điều không thể. Tiếp tục đi, họ đối mặt vẫn là đối thủ cường đại có lĩnh vực, lấy tình huống cả đội hiện nay thì chỉ có sử dụng Liên Thể Tăng Linh Đan mới có cơ hội.
“Mọi người ở tại chỗ nghỉ ngơi đi, đợi tiêu trừ suy yếu rồi chúng ta đi tiếp.” Nói xong câu đó, Thải Nhi cẩn thận cởi ra Long Hạo Thần sau lưng mình đặt nằm xuống đất.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của hắn, cơ thể Thải Nhi run lên. Nàng nâng tay nhẹ sờ khuôn mặt hắn, nước mắt không thể kiềm chế lại tuôn trào.
Chàng ngốc, chàng ngốc, mặc kệ trả giá cỡ nào, em nhất định phải cứu sống anh.
Thời gian nghỉ ngơi lần này rõ ràng dài hơn lần trước nhiều. Lâm Hâm, Trương Phóng Phóng, Hàn Vũ, Đoạn Ức không ngừng cố gắng, tình trạng thân thể Tư Mã Tiên rốt cuộc ổn định lại, ít nhất không lo lắng mạng sống.
Vào lúc này liền hiện ra tác dụng của Sâm Chu Đoàn Thể Đan. So với chức nghiệp giả cùng cấp, ngoại linh lực cường đại khiến họ chống đỡ tác dụng phụ từ Liên Thể Tăng Linh Đan mạnh hơn chức nghiệp giả bình thường nhiều, điều này so sánh với Đoạn Ức là có thể thấy rõ.
Khoảng mười sáu tiếng sau, đám Thải Nhi đã lần lượt hồi phục lại, mà Đoạn Ức vẫn đang trong trạng thái yếu ớt. Trong tình trạng này, y không thể lần nữa dùng Liên Thể Tăng Linh Đan. Bởi vậy, dù y yêu cầu nhưng Thải Nhi vẫn quyết định để y ở lại chăm sóc cho Tư Mã Tiên.
“Mọi người chuẩn bị Liên Thể Tăng Linh Đan đi.” Thải Nhi trầm giọng nói. “Lâm Hâm, Liên Thể Tăng Linh Đan còn dự bị không?”
Lâm Hâm gật đầu.
“Chỗ này tôi còn một bộ, thêm vào trong tay mọi người, chúng ta có thể tiếp tục hai lần nữa.”
Thải Nhi nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Chưa tới thời gian một ngày họ đã thông qua thử thách tầng thứ ba, tầng thứ tư, cũng đã qua một nửa tầng thứ năm. Nhưng tháp Vĩnh Hằng tổng cộng có sáu tầng! Chỉ trong tầng thứ năm họ đã phải đối mặt Thánh Vệ có lĩnh vực cường đại, vậy tiếp theo tầng thứ sáu, thử bảy sẽ có thử thách gì đây?
Lúc này biểu tình mỗi người đều cực kỳ nghiêm túc. Mặc dù họ không muốn suy nghĩ nhưng lờ mờ cảm giác được, dùng thực lực hiện tại thì họ muốn đi lên tầng bảy tháp Vĩnh Hằng chỉ sợ khó như lên trời. Chẳng qua không ai muốn nói ra sự thật này, cũng không muốn tin. Dù thế nào thì họ đều cố gắng hết sức mình, tranh thủ thời gian và cơ hội hồi sinh Long Hạo Thần. Tháp Vĩnh Hằng là cơ hội duy nhất cho họ!
Thải Nhi hít sâu, nói.
“Qua một cửa thì được một cửa, tiếp theo chúng ta phải đối mặt chắc là ma pháp sư phong hệ có được lĩnh vực. Tốc độ công kích của ma pháp sư phong hệ chắc chắn rất nhanh, chúng ta cũng chưa biết lĩnh vực của nó ra sao. Chờ lát nữa do tôi chủ công, mọi người lấy Liên Thể Tăng Linh hỗ trợ tôi. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt nó, không thể để nó trong thời gian ngắn phát huy hết lực công kích.”
Nói xong nàng lại cõng Long Hạo Thần trên lưng, lấy xích sắt cột chặt.
“Thải Nhi.” Vương Nguyên Nguyên đột nhiên kêu một tiếng.
“Gì?” Thải Nhi nhìn cô ý hỏi.
Vương Nguyên Nguyên mắt sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng.
“Để tôi đi cho.”
“Không được!” Thải Nhi gần như không suy nghĩ đã từ chối đề nghị của cô.
Lúc trước Tư Mã Tiên dùng mạng làm liều, súy nữa chết trận. Là đoàn trưởng tạm thời, sao nàng có thể để đồng bạn khác mạo hiểm? Huống chi trong đội, thực lực mạnh nhất chính là nàng.
Đôi tay Vương Nguyên Nguyên chộp bả vai nàng, chắn trước mặt nàng.
“Thải Nhi, cô nghe tôi nói. Chúng ta là một tập thể, sống lại đoàn trưởng tuyệt không phải chuyện một mình cô. Anh Nhi và Tư Mã đều đã dốc hết khả năng, người tiếp theo hãy để tôi đến. Tôi có lòng tin có thể thành công. Không gian hệ vốn khắc chế phong hệ, hơn nữa mỗi người chúng ta đều có tuyệt chiêu riêng, tôi có tự tin.”
Thải Nhi vẫn lắc đầu.
“Nguyên Nguyên, tôi biết tấm lòng của cô, nhưng tôi có niềm tin lớn hơn chút.”
Vương Nguyên Nguyên đột nhiên kích động nói.
“Tôi biết cô có tự tin lớn hơn tôi, nhưng cô có tự tin tiêu diệt đối thủ mà an toàn thoát khỏi không? Cô không có. Lấy tu vi hiện tại của cô, muốn tiêu diệt một ma pháp sư có được lĩnh vực chắc chắn sẽ sử dụng Tử Thần Thất Tuyệt, trong hai mươi bốn tiếng cô đã sử dụng một lần, lại dùng nữa chắc chắn sẽ sinh ra phản phệ cực nghiêm trọng. Cô đừng quên hiện tại chúng ta đối mặt không phải cửa ải cuối cùng, phía sau còn có tầng thứ sáu và thứ bảy. Đồng ý là cô mạnh nhất, nhưng cô phải cố gắng đem sức mạnh này để lại sau chót.”
“Đối thủ càng mạnh chỉ có thể nhờ vào cô, ngay lúc này, sao cô có thể vì bị phản phệ mà giảm thực lực? Tôi không phải xúc động mù quáng, nếu tôi đã vì cô ra trận thì có tự tin, hãy để tôi đi đi. Đại ca đã làm nhiều chuyện như vậy vì chúng tôi, hiện tại tôi chỉ hy vọng có thể góp một phần sức giúp cậu ta sống lại. Nếu không thì, nếu cuối cùng chúng ta thất bại, tôi chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời.”
Hốc mắt Thải Nhi bất giác ửng đỏ.
“Nguyên Nguyên…”
Không biết khi nào thì Trương Phóng Phóng đã đi tới bên cạnh Vương Nguyên Nguyên.
“Thải Nhi, hãy để cô ấy đi. Tôi tin tưởng Nguyên Nguyên có năng lực đó. Vì tiếp tục tiến lên, chúng ta nhất định phải chọn lấy hoặc bỏ, lực lượng của cô cần để lại cho cửa ải sau càng gian khó hơn.”
Vương Nguyên Nguyên mỉm cười, giang hay tay ôm chặt Thải Nhi, sau đó xoay người dẫn đầu đi hướng sâu trong tầng thứ năm tháp Vĩnh Hằng.
Trương Phóng Phóng theo sát phía sau, Thải Nhi, Lâm Hâm, Hàn Vũ đuổi theo. Đến tận đây, cả đội chỉ còn lại năm người. Trong lòng bàn tay mỗi người đều nắm một viên Liên Thể Tăng Linh Đan.
Không cần nghi ngờ, ít nhất bắt đầu từ tầng thứ năm này, tất cả đều là cường giả cấp chín trở lên. Tu vi của họ chưa tới cấp tám, đến đây đã là cố hết sức, tiếp theo mỗi tiến lên một bước sẽ trả giá rất lớn. Dù ngã gục tại đâu họ sẽ vẫn tiến tới, dốc hết sức vì một chút khả năng Long Hạo Thần sống lại, dù phải trả bằng sinh mạng.
Ánh sáng nhẹ vặn vẹo, khi họ đi tới lằn ranh năm mươi mét thì không khí xung quanh đột nhiên dao động kịch liệt. Gió bay loạn trong đại điện, ánh sáng xanh nhạt thoáng hiện từ bốn phương tám hướng.
Vương Nguyên Nguyên chẳng hề chần chờ nhét Liên Thể Tăng Linh Đan vào miệng, mấy người khác cũng vậy. Năm người chớp mắt liên tiếp thành một thể, hợp thành trận hình hoàn chỉnh.
Nhưng sau khi dùng Liên Thể Tăng Linh Đan, Vương Nguyên Nguyên không lấy ra vũ khí Huyết Tinh Phong Bạo khủng bố mà chỉ phóng ra Cự Linh Thần tấm thuẫn khổng lồ.
Bước chân của cô cực vững vàng, linh lực đồng bạn rót vào đang nhanh chóng kết hợp với linh lực bản thân cô. Làn da cô bắt đầu tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, đôi mắt cũng biến sáng ngời.
Khí thế giết chóc bùng phát từ người nữ chiến sĩ cường đại mà cố chấp này, dao động kịch liệt trong không khí. Lấy Vương Nguyên Nguyên làm trung tâm, không khí đều bởi vì nguyên tố thuộc tính không gian dao động mà biến hư ảo.
Họ trước tiên dùng Liên Thể Tăng Linh Đan, bởi vì sắp đối mặt địch thủ rất có thể là Ma Pháp Sư phong hệ phóng ma pháp nhanh nhất.
Sự thật chứng minh, tại tháp Vĩnh Hằng cũng có quy luật, cùng với một cột sáng xanh xuất hiện tại phương xa, một khô lâu màu xanh nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, không khí bỗng dao động, linh lực nhu hòa như mùa xuân đã tới, gió xuân vuốt ve. Nhưng cũng trong cảm giác này, từng đao phong xanh bắt đầu ngưng kết mỗi một chỗ trong nửa tầng thứ năm tháp Vĩnh Hằng. Chỉ chớp mắt như có hàng vạn đao phong dần ngưng kết thành hình.
Đây là lĩnh vực hay ma pháp? Thoáng chốc trong lòng đám Thải Nhi cùng nảy ra một nghi ngờ. Chỉ có Vương Nguyên Nguyên đứng trước nhất không thèm liếc đao phong, ánh mắt cô đặt trên Cự Linh Thần tấm thuẫn của mình.
Trên mặt tấm thuẫn khổng lồ khảm bốn khối Vô Ngân Thủy Tinh, tỏa ra không gian thuộc tính đậm đặc. Vương Nguyên Nguyên nhìn chăm chú vào nó, lấy ra một khối Vô Ngân Thủy Tinh, nhanh chóng khảm vào lỗ hổng thứ năm trên tấm thuẫn.
Khi viên Vô Ngân Thủy Tinh này khảm vào tấm thuẫn, thoáng chốc ánh sáng bạc chói lòa phát ra từ tấm thuẫn, khiến linh lực không gian thuộc tính của Vương Nguyên Nguyên dường như cũng kịch liệt dao động tựa ngọn lửa.
Sương mù bạc nhanh chóng dâng lên quanh người cô. Thân thể Vương Nguyên Nguyên dần vặn vẹo trong ánh sáng bạc.
Cự Linh Thần tấm thuẫn vẫn là màu bạc nhưng lỗ hổng khảm năm Vô Ngân Thủy Tinh thì tỏa ra ánh sáng da cam. Chính là nói, khi Cự Linh Thần tấm thuẫn khảm xong khối thứ năm thì bắt đầu bước vào hàng ngũ trang bị cấp sử thi.
Vương Nguyên Nguyên không tạm dừng, Vô Ngân Thủy Tinh thứ sáu bị cô nhanh chóng khảm vào cái lỗ thứ sáu.
*Oành!*
Ánh sáng bạc nồng đậm tựa như thùng thuốc nổ hoặc như núi lửa chợt phun trào. Cùng lúc đó, đợt công kích thứ nhất của Ma Pháp Sư phong hệ đã bắt đầu.
Hàng vạn đao phong mang theo tiếng rít chói tai từ bốn phương tám hướng bắn tới năm người Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Mỗi một đao phong đều tỏa ra ánh sáng sắt thép, tựa như là vũ khí thực chất, mặt trên có linh lực khủng bố dao động như có thể cắt hết mọi thứ.
Nhưng chúng nó lại gặp phải ánh sáng bạc tựa núi lửa phun trào, linh lực không gian màu bạc bùng nổ trong chớp mắt hóa thành rồng bạc to lớn bỗng bao phủ năm người Vương Nguyên Nguyên vào trong, hơn nữa kịch liệt vặn vẹo. Tất cả đao ánh sáng xanh tiến vào ánh sáng bạc này đều như băng tuyết rơi vào biển lửa chợt tan ra. Trên người rồng bạc chỉ dấy lên từng tầng sóng gợn mà thôi.
Phương xa, khô lâu xanh hơi kinh hãi. Thánh Vệ cường đại có Cường Giả Chi Hồn trong ký ức chưa từng xuất hiện đối thủ như vậy, nhưng mới rồi chỉ là bắt đầu tấn công mà thôi.
Pháp trượng xanh chỉ hướng đằng trước, nó trầm giọng quát.
“Phong, tật!”
Chỉ đơn giản hai chữ lại làm cả không gian chợt biến thành màu xanh. Ánh sáng xanh lấp lánh, nửa sau tầng thứ năm tháp Vĩnh Hằng chớp mắt như biến thành lốc xoáy xanh chẳng chút khe hở nhanh chóng xoay tròn.
Đây mới là lĩnh vực của nó, tràn ngập lực công kích cường đại, lĩnh vực phong hệ.
Có lẽ sức bật của ma pháp phong hệ không bằng ma pháp hỏa hệ, nhưng tốc độ về mặt liên tục công kích thì chỉ hơn chứ không kém ma pháp hỏa hệ.
Lĩnh vực vừa phát động, ánh sáng bạc quanh người Vương Nguyên Nguyên biến thành Ngân Long Quyển ở trong ánh sáng xanh khủng bố này bắt đầu run bần bật. Có thể thấy rõ từng tầng ánh sáng bạc nhanh chóng tách ra, dường như tùy thời sẽ tan vỡ.
Lúc này, bốn người sau lưng Vương Nguyên Nguyên đều biến sắc mặt. Tuy họ đã đoán được tiếp theo phải đối mặt với đổi thủ chắc chắn cực kỳ cường đại, nhưng Ma Pháp Sư phong hệ bày ra thực lực vẫn khiến họ kinh ngạc.
Cùng là có được lĩnh vực, lực công kích và năng lực điều động lĩnh vực của nó rõ ràng mạnh hơn Thổ chiến sĩ trước đó. Hơn nữa lĩnh vực của Thổ chiến sĩ chỉ có tác dụng hỗ trợ, Ma Pháp Sư phong hệ thì trực tiếp là công kích cường đại. Lấy tu vi cấp chín của nó không ngừng thúc đẩy lĩnh vực này, chẳng bao lâu sau uy lực lĩnh vực có thể đạt đến cấp cấm chú.
Nguyên Nguyên có cách gì ngăn cản công kích mạnh như vậy? Bởi vì Liên Thể Tăng Linh, kỹ năng của cô mới tạm chặn được đối thủ. Nhưng chính vì Liên Thể Tăng Linh mà cô không thể thi triển ra Thời Không Môn Linh Lô của mình! Dưới tình huống như vậy, dù là ai đều không nghĩ ra cô có cách gì chặn địch chiến thắng. Hơn nữa họ ở đằng sau lưng Vương Nguyên Nguyên, không thấy được biểu tình của cô bây giờ.
Bây giờ Vương Nguyên Nguyên có biểu tình gì? Ánh mắt cô chăm chú mà cố chấp, vẫn không nhìn đối thủ phía xa mà tập trung tầm mắt vào Cự Linh Thần tấm thuẫn trong tay.
Ngân Long Quyển uy lực lớn nhất đang nhanh chóng tiêu hao, trong tay trái Vương Nguyên Nguyên cũng nắm khối Vô Ngân Thủy Tinh cuối cùng. Cô chậm rãi đè xuống lỗ hổng cuối cùng trên Cự Linh Thần tấm thuẫn.
Khoảnh khắc này, trong mắt cô lộ ra dứt khoát. Tư Mã Tiên có thể làm được thì mình cũng có thể! Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng cô.
Có lẽ trong mắt đồng bạn, Huyết Tinh Phong Bạo đã thăng lên cấp sử thi mới là vũ khí mạnh nhất của cô. Chỉ chính cô mới biết, kỳ thật vũ khí mạnh nhất vẫn là Cự Linh Thần tấm thuẫn! Chẳng qua Cự Linh Thần tấm thuẫn yêu cầu linh lực quá lớn, hơn nữa tiêu hao nhiều hơn Huyết Tinh Phong Bạo rất nhiều. Vậy nên trước kia chiến đấu thì cô không mở ra năng lực mạnh hơn của Cự Linh Thần tấm thuẫn.
Lấy tu vi hiện tại của cô tối đa chỉ có thể khảm tới khối Vô Ngân Thủy Tinh thứ năm, chiến đấu trong thời gian ngắn, khảm khối Vô Ngân Thủy Tinh thứ sáu đã là cực hạn sau khi cô Liên Thể Tăng Linh.
Cự Linh Thần tấm thuẫn tổng cộng có bảy lỗ hổng, cái thứ bảy khác với sáu cái kia. Hoàn thành Vô Ngân Thủy Tinh thứ sáu thì Cự Linh Thần tấm thuẫn vẫn chỉ là một vũ khí, vũ khí cấp sử thi. Mà khối thứ bảy, lại là…
Chân trái bước ra nửa bước hướng bên trái, Vương Nguyên Nguyên đột nhiên ưỡn ngực. Linh lực không gian nồng đậm từ người cô bùng phát, khiến Ngân Long Quyển sắp tan vỡ lại biến ngưng tụ vài phần.
Ánh mắt cố chấp lần đầu tiên nhìn hướng đối thủ phía xa, nhìn hướng Ma Pháp Sư phong hệ.
*Oành!!!*
Ánh sáng bạc chói lòa tựa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên ánh sáng màu bạc bỗng từ trong người Vương Nguyên Nguyên bắn ra. Vầng sáng bạc khủng bố trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh. Đặc biệt là ở ngực cô, một vòng ánh sáng bạc chói mắt khuếch trương đến mức tận cùng.
Bạo linh. Vương Nguyên Nguyên sử dụng kỹ năng tăng phúc cường đại của chiến sĩ, bạo linh. Từ ý nghĩa nào đó thì bạo linh là kích phát nội linh lực, chớp mắt thiêu đốt linh lực của mình, trong khoảng thời gian ngắn sinh ra sức chiến đấu càng mạnh, hơi giống với kỹ năng hy sinh của kỵ sĩ.
Cùng lúc đó, Vương Nguyên Nguyên nâng lên Cự Linh Thần tấm thuẫn, dùng thanh âm lạnh lùng mà bình tĩnh, mang theo khí thế tràn ngập sát phạt cao giọng ngâm xướng.
“Cự Linh Thần vĩ đại, thỉnh ban cho con cháu của người, huyết mạch thuộc về Cự Linh Thần, sức mạnh chân chính!”
Nói xong Vương Nguyên Nguyên chợt rút về tay trái, một chưởng mạnh đánh vào ngực mình. Bỗng chốc máu điên cuồng phun ra, đều rơi trên Cự Linh Thần tấm thuẫn. Cùng lúc đó, Vô Ngân Thủy Tinh trong tay trái nhanh như chớp khảm vào cái lỗ cuối cùng của Cự Linh Thần tấm thuẫn.
*Oành, oành, oành!*
Khoảnh khắc Vô Ngân Thủy Tinh miễn cưỡng lấp đầy lỗ hổng cuối cùng, liên tục ba tiếng nổ gần như vang lên cùng lúc.
Trong tiếng chấn điếc tai, Vương Nguyên Nguyên tỏa ra linh lực không gian cũng theo đó ba lần bùng phát, không, phải nói là ba lần bạo tạc.
Hình ảnh khiến người kinh hãi xuất hiện. Trong ba đợt bạo tạc này, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi thấy chỉ là một mảnh màu bạc, nhưng lúc kết thúc vụ nổ, họ giật mình phát hiện, lĩnh vực phong hệ vốn vô cùng mạnh mẽ lại tán loạn bởi ba đợt bạo tạc.
Đây là thực lực cỡ nào mới làm được chứ! Họ tuyệt đối không ngờ rằng Vương Nguyên Nguyên còn có năng lực như vậy.
Một thân hình khổng lồ chẳng biết khi nào thì xuất hiện trước mặt Vương Nguyên Nguyên. Thân hình cao khoảng mười mét, toàn thân bao trùm giáp bạc. Ngoài giáp lấp lánh không phải ánh bạc mà là khí thế sát phạt đỏ như máu.
Chiến sĩ khổng lồ cao mười mét này trong tay trái nắm tấm thuẫn, đó là Cự Linh Thần tấm thuẫn bản phóng to. Tấm thuẫn khổng lồ to như thân thể gã.
Trong tiếng nổ, chiến sĩ đột nhiên bước lên trước một bước, cả tháp Vĩnh Hằng đều theo bước đạp này mà chấn động một cái.
Lúc này, đôi mắt Vương Nguyên Nguyên hoàn toàn biến thành bạc, lúc trước Cự Linh Thần tấm thuẫn bị cô giơ lên đã biến mất. Có thể thấy rõ, làn da Vương Nguyên Nguyên lộ ra ngoài đang nhanh chóng chảy xuôi máu. Cơ thể cô run bần bật.
Thần Giáng Thuật, đây rõ ràng chính là Thần Giáng Thuật! Nhưng khác với Thần Giáng Thuật mà Thải Nhi, Long Hạo Thần từng thi triển. Vương Nguyên Nguyên không phải là Thần Quyến Giả, cô nhờ vào vũ khí của mình phát động Thần Giáng Thuật.
Lấy huyết mạch Cự Linh Thần làm đường dẫn, lấy Cự Linh Thần tấm thuẫn làm môi giới, cô đã hoàn thành triệu hoán không thể tưởng được.
Cự Linh Thần khủng bố bước ra một bước, tấm thuẫn to đến mười mét bay ngang ra, thoáng chốc cả không gian chỉ còn lại màu bạc. Tiếng rít chói, tấm thuẫn tới đâu là thành dòng sông bạc.
Lực lượng của thần, đây chân chính là lực lượng của thần. Thải Nhi tự hỏi, ít nhất khi nàng sử dụng Thần Giáng Thuật không có một chiêu nào so sánh được với Cự Linh Thần, dù là Long Hạo Thần cũng không ngoại lệ.
Công kích khủng bố như vậy cần trả giá là cái gì?
Thải Nhi, Lâm Hâm, Hàn Vũ, Trương Phóng Phóng, bốn người chỉ cảm thấy trong chớp mắt này tim bị bóp chặt.
Ma Pháp Sư phong hệ cũng rung động vì tình huống đột ngột. Tay nó điên cuồng di chuyển, từng phù văn phức tạp khuếch tán trước người, lĩnh vực bị phá vỡ lại ngưng tụ, chỉ chốc lát, liên tục chín loại vòi rồng nhỏ đã tụ tập trước mặt nó.
Chín vòi rồng này khác với lĩnh vực trước đó. Tuy thể tích nhỏ hơn nhưng cho người cảm giác càng thêm khủng khiếp.
Mỗi vòi rồng nhỏ đều tỏa ra ánh sáng vàng xanh, tốc độ bay cực kỳ chậm nhưng hướng tới Cự Linh Thần tấm thuẫn. Sau khi phóng ra chín vòi rồng nhỏ, Hỏa Hồn nhấp nháy trong mắt khô lâu xanh cũng biến yếu đi nhiều. Hiển nhiên phóng ra ma pháp này không nhẹ nhàng chút nào.
*Phụt!!!*
Vòi rồng thứ nhất vỡ tan ngay khoảnh khắc va chạm, vô số ánh sáng xanh bắn tứ tung. Ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm. Liên tục năm vòi rồng không thể ngăn cản bước chân của Cự Linh Thần tấm thuẫn.
Nhưng khi Cự Linh Thần tấm thuẫn đánh vào vòi rồng nhỏ thứ sáu thì hơi khựng lại. Điều này chứng minh dường như nó đã hơi suy yếu.
“Giết!!!!!” Vương Nguyên Nguyên ngửa đầu giận dữ rống.
Trong tiếng hét phẫn nộ, cô lại phun ra búng máu. Thoáng chốc một ánh sáng đỏ bùng phát quanh người cô dung hợp với Cự Linh Thần đằng trước. Chỉ thấy Cự Linh Thần vung đôi tay lên, Cự Linh Thần tấm thuẫn bay ngang bỗng dựng thẳng.
Bảy viên Vô Ngân Thủy Tinh trên mặt Cự Linh Thần tấm thuẫn tỏa ánh sáng chói lòa. Ngay sau đó, một cột sáng bạc bắn ra.
Đây chính là cột sáng bạc đường kính tới mười mét!
Còn lại ba vòi rồng xanh và khô lâu xanh chớp mắt bị nuốt vào trong.
Tiếng nổ rung trời làm cả tháp Vĩnh Hằng rung lắc dữ dội. Mỗi lần chấn động đều có hơi thở tử vong đậm đặc tỏa ra.
Kết thúc một chiêu kia, Liên Thể Tăng Linh sinh ra linh lực chồng chất cũng bị mất hết. Vương Nguyên Nguyên quỳ một gối xuống đất, cô tựa như Tư Mã Tiên lúc trước, biến thành cả người đẫm máu. Khác biệt là tuy cũng có máu từ bên trong chảy ra nhưng người cô không có vết thương.
Thân hình Cự Linh Thần cao mười mét bay tán loạn, tấm thuẫn xoay quanh một vòng *phập* một cái cắm ở trước mặt cô.
*Đinh!!!*
Tiếng rạn vỡ chói tai, bảy viên Vô Ngân Thủy Tinh cùng vỡ nát, tấm thuẫn cũng mất đi ánh sáng biến thành tối đen.
Vương Nguyên Nguyên quỳ một gối tại đó không động đậy, ánh bạc trong mắt cô dần rút đi nhưng vẫn nhìn chằm chằm đằng trước, nhìn chăm chú vị trí cột sáng bạc khổng lồ dần biến mất.
Rốt cuộc, ánh sáng bạc hoàn toàn biến mất, khô lâu xanh vẫn đứng đó. Quanh người nó có một tầng màn sáng xanh tựa thể rắn nhưng lúc này dường như đông lại.
Không đánh chết nó nổi? Bốn người Tư Mã Tiên có chút khó tin nhìn hướng khô lâu xanh.
Nhưng sau một giây, vang lên tiếng *két két*, ánh sáng xanh quanh người khô lâu xanh tựa vỏ trứng bị đập vỡ, chậm rãi nứt ra, cùng nứt vỡ còn có thân thể khô lâu xanh.
“Thánh Vệ số ba xin nghe theo người.”
Ánh sáng xanh lấp lánh tựa như mũi tên ánh sáng màu xanh bắn tới trước mặt Thải Nhi, dung nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Thải Nhi không rảnh cảm nhận ấm áp từ Giai Điệu Vĩnh Hằng, tiến lên một bước tới trước mặt Vương Nguyên Nguyên.
Nàng trông thấy sát khí đậm đặc và niềm tin cố chấp trong mắt Vương Nguyên Nguyên đang hòa tan, tia vui mừng và thỏa mãn dần lộ ra. Nhưng đôi mắt cô rõ ràng đã biến thành màu xám trắng.
Ngay lúc này, đột nhiên từ bên cạnh lóe lên ánh sáng đỏ như máu. Ngay sau đó, trong ánh sáng đỏ như máu này, một phù văn chỉ cỡ nắm tay bay qua trước mặt Thải Nhi trực tiếp nhập vào trán Vương Nguyên Nguyên.
Cơ thể Vương Nguyên Nguyên run bần bật, đôi mắt đã hóa thành màu xám trắng hồi phục mấy phần ý thức, rên rỉ một tiếng ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Thải Nhi vội đỡ lấy thân thể cô. Bên kia cùng ngã xuống còn có một người, Trương Phóng Phóng.
Vương Nguyên Nguyên đã rơi vào hôn mê sâu, Trương Phóng Phóng thì ý thức vẫn tỉnh táo. Trên mặt y lộ nụ cười thỏa mãn, lẩm bẩm.
“Lần này Nguyên Nguyên là người của tôi rồi, chỉ có thể là người của tôi. Ha ha, tôi rất thỏa mãn. Các người nhất định phải thành công!”
Nói xong câu đó Trương Phóng Phóng khép mắt lại, cũng hôn mê.
Sau khi y hôn mê xuất hiện tình huống quái lạ. Trên người Vương Nguyên Nguyên và Trương Phóng Phóng đều tỏa ra nhàn nhạt ánh sáng đỏ như máu. Vị trí trán họ cũng lấp lánh phù văn đỏ máu.
Hai phù văn không giống nhau, nhưng đường nét ngoài rìa thì thấy nếu đặt cùng một chỗ, chắc chắn sẽ hợp thành phù văn hoàn chỉnh. Nhưng mà nó đại biểu rốt cuộc là cái gì?
Hàn Vũ chậm rãi đặt thân thể Trương Phóng Phóng nằm thẳng bên cạnh Vương Nguyên Nguyên, quỳ một gối xuống, tay phải đưa ngang ngực, hướng họ hành lễ kỵ sĩ trịnh trọng nhất.
Đây là lễ tiết như đang chào trưởng bối.
“Hàn Vũ, mau dùng ma pháp trị liệu! Sao ông còn chưa chữa trị cho họ?” Lâm Hâm ở một bên nhịn không được vội vàng hét.
Hàn Vũ lắc đầu.
“Không cần. Ma pháp trị liệu không có hiệu quả gì với họ. Trương huynh là thanh niên kỵ sĩ đáng kính nhấtmà tôi đã thấy trừ đại ca ra.”
Thải Nhi lo lắng hỏi.
“Họ có gặp chuyện gì không may không?”
Hàn Vũ lắc đầu nói.
“Không nguy hiểm sinh mạng, chỉ là…”
Lâm Hâm càng sốt ruột.
“Ông nói chuyện đừng chỉ nói một nửa được không? Họ rốt cuộc làm sao vậy?”
Hàn Vũ hít sâu, trong mắt tràn ngập kích động.
“Nếu tôi không đoán sai, vừa rồi Vương Nguyên Nguyên sử dụng lực lượng hoàn toàn vượt qua sức chịu đựng. Lấy huyết mạch bản thân và Cự Linh Thần tấm thuẫn kích phát ra Thần Giáng Thuật, hơn nữa liên tục phát động hai lần công kích, cô ấy đã tiêu hao hết sức sống của mình. Cô ấy đã dùng cách bạo linh thiêu đốt sinh mệnh, đem hơi thở huyết mạch tăng lên tới mức mạnh nhất, thế nên mới hoàn thành lần triệu hoán này! Cho nên sau khi kết thúc chiến đấu thì mạng của Nguyên Nguyên đã đi tới tận cùng.”
“Chẳng phải anh đã nói họ không nguy hiểm sinh mạng sao?” Thải Nhi sốt ruột nói.
Hàn Vũ gật đầu.
“Trương huynh thật đáng để người tôn kính. Tuy tôi không biết ma pháp này nhưng từng thấy trong sách cổ. Anh ta sử dụng chắc là mật pháp kéo dài mạng sống truyền từ cổ xưa. Đem sự sống của mình truyền cho người khác, khiến người sắp chết cùng chung sự sống với người dùng phép, do đó kéo dài mạng sống. Xem bộ dạng Trương huynh và ánh sáng phù văn, chắc là trực tiếp dùng một nửa sự sống đưa cho Nguyên Nguyên. Chính là nói nếu anh ta có thể sống đến một trăm tuổi, vậy bây giờ anh ta và Nguyên Nguyên sẽ cùng sống đến năm mươi tuổi.”
Nghe Hàn Vũ nói đến đây, Thải Nhi và Lâm Hâm đều hút ngụm khí lạnh. Dù tính tình Thải Nhi lạnh lùng bao nhiêu thì khoảnh khắc này cũng kiềm không được khóc rống.
“Nguyên Nguyên, cô cần gì phải làm vậy! Nếu để Hạo Thần biết các người vì anh ấy trả giá như vậy, chỉ sợ anh ấy không lựa chọn sống lại.” Thải Nhi run rẩy.
Từng bước một đi tới đây, lần lượt có ba đồng bạn rơi vào nguy hiểm sắp chết, Trương Phóng Phóng cũng đưa ra một nửa sự sống. Vì hồi sinh cho Long Hạo Thần, họ đã trả giá quá nhiều.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu