Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Anh quyết định đến gần em để bồi đắp tình yêu chúng ta
T
rong thâm tâm anh đã muốn quay về cùng em rồi, dù cho sau này có như thế nào đi nữa thì anh vẫn không hối hận, không bao giờ bỏ cuộc, anh vẫn phải đấu tranh cho tình yêu và hạnh phúc của chúng mình. Nhưng trước mắt em vẫn cần có anh ở bên cạnh. Và anh, anh cũng cần có em ở bên cạnh. Đây chính là lúc chúng ta dành cho nhau. (Phan Hữu Thiện)
From: Phan Hữu Thiện
Sent: Wednesday, January 14, 2009 2:14 AM
Subject: Gui toa soan: Gui em (nguoi anh yeu)
Bây giờ đã là 23h hơn của ngày 13 tháng giêng năm 2009 rồi, chỉ còn hơn một tuần nữa là chúng ta lại gặp nhau. Anh sẽ đưa em đi tới những nơi mà em thích, đưa em đi ăn những món mà em thích, và đưa em đi hoàn thành những công việc của em.
Thời gian qua mình đã sống quá vô vị không mục đích, anh thì lầm lũi đi làm ở Sài Gòn còn em thì hằng ngày đi dạy kèm ở Đà Lạt. Ai cũng cần phải ăn thì mới sống được, vì thế nên mình đều phải đi làm. Nhưng tại sao anh lại phải đi làm ở Sài Gòn và em thì lại đi làm ở Đà Lạt, tại sao anh không thể làm ở Đà Lạt cùng em hoặc em làm ở Sài Gòn cùng anh? 
Có đi làm ở Sài Gòn hay Đà Lạt thì mình cũng sống được mà đúng không em? Điều quan trọng là mình quen nhau, yêu nhau thì mục đích có phải là sống bên cạnh nhau, chia sẽ cho nhau những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống cho hiện tại và cho cả tương lai không em? 
Ba má anh thì không những không ngăn cản anh quen em, yêu em mà còn ủng hộ anh, ngược lại thì cha mẹ em lại không thích anh và không muốn em quen anh. Nhưng hiện tại thì cha mẹ đang ở bên Mỹ, thế thì đâu có điều gì có thể ngăn trở anh và em sống bên nhau, vậy thì tại sao mình lại phải sống xa nhau chứ? 
Những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn hỏi han nhau làm sao có thể ấm áp bằng những vòng tay ôm ấp, những chiếc hôn tình yêu hả em? Những khi em buồn em khóc thì làm sao anh có thể là bờ vai cho em nương tựa, làm sao anh có thể giúp em những khi em gặp phải những vấn đề em không thể tự mình giải quyết được, phải có một tình yêu mà em vững tin ở bên cạnh để giúp đỡ em, cùng em giải quyết vấn đề đó khi mà hiện tại mỗi đứa một nơi đây? Và những khi anh mệt mỏi vì phải bươn chải với đời thì làm sao em có thể vươn tay em ra vuốt ve anh để xóa tan sự mệt mỏi của anh đây?
Thời gian vừa qua em cũng cảm thấy anh buồn phải không? Nhưng anh vẫn cố gắng để an ủi, xoa dịu nỗi bực dọc, mệt mỏi không có lối thoát của em dù rằng có những lúc anh cũng rất buồn. Có những lúc anh mệt mỏi nên đầu óc anh không kịp tỉnh táo để đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho em mà lại có thể khiến em cảm thấy như anh châm thêm dầu vào lửa. Hãy thông cảm và bỏ qua cho anh. Anh vẫn luôn cố gắng để em thấy vui hơn, an tâm hơn và mạnh mẽ hơn. Anh sống nội tâm nên anh có thể che đậy nỗi buồn của bản thân anh trước nỗi buồn của em. Nhưng điều trên hết là tình yêu, vì anh yêu em nên anh mới làm được những điều đó.
Đã bao đêm anh không thể nào ngủ được bởi những trăn trở, liệu chúng mình có đến được với nhau hay không? Có được như những gì mà chúng ta đã ước hẹn từ lúc mình quen nhau đến giờ hay không? Anh đã gợi ý với em rất nhiều, nhưng em chưa thể tự giải thoát được bản thân em giữa chữ tình và chữ hiếu. Trong khi đó mâu thuẫn giữa cha mẹ em và anh lại là một khoảng cách không gì có thể che lấp được và tình yêu của chúng mình thì ngày càng to lớn hơn, đậm đà hơn. Chỉ có em là người hiểu anh và ủng hộ cho anh.
Họ (cha mẹ của em) nói rằng em phải qua Mỹ thì cuộc sống và tương lai em mới tốt đẹp được, nhưng họ có biết rằng con người ta dù sống ở đâu thì chỉ cần tình yêu, hạnh phúc thì cuộc sống đã là điều tốt đẹp nhất trong một đời người rồi không? Đó cũng là niềm mong ước, là đích đến của biết bao nhiêu cặp tình nhân chưa thành vợ chồng trên đời rồi không? Có lẽ cha mẹ em chưa hiểu điều này hoặc họ nghĩ khác hơn, cao hơn mà anh chưa thể nhìn thấy được, chưa thể cảm nhận được nên anh chưa thể hiểu được. Nhưng thử hỏi trên đời này có điều nào có thể lớn hơn là hạnh phúc mà tình yêu có thể đem lại cho bản thân?
Đã có bao nhiêu cặp tình nhân đã và đang đấu tranh cho hạnh phúc của chính họ? Rất nhiều, rất nhiều rồi! Vậy thì tại sao mình không thể đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình? Nhiều lần anh muốn hét lên thật to và hỏi những người chung quanh rằng có phải cứ quanh quẩn bên cạnh cha mẹ là báo hiếu không? Hay là xây dựng một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp thì mới là sự báo hiếu của con cái đối với cha mẹ.
Em từng nghe anh nói điều này rồi, nhưng em vẫn chưa có đủ can đảm để nói, hỏi cha mẹ em, hay nói chính xác hơn là tình yêu của anh dành cho em chưa đủ lớn để em tự tin lên, vững tin hơn vào tình yêu và nói thẳng điều này với cha mẹ em. Còn anh, với anh thì em chính là niềm hạnh phúc của đời anh và tình yêu của anh dành cho em lớn hơn tất cả những gì khác trong cuộc sống của anh.
Nói về hiện tại, anh biết nếu em từ bỏ anh chắc chắn gia đình em sẽ đồng ý vui vẻ và rồi em sẽ có một cuộc sống khác, nhưng cuộc sống khác đó có làm cho em hạnh phúc không? Còn nếu em không từ bỏ anh có thể gia đình em sẽ không bao giờ nhìn em nữa. Tất cả, tất cả những điều đó đã làm cho anh điên đảo bởi vì hạnh phúc của hai chúng ta đã cùng nhau xây đắp sẽ phải đổ vỡ vì cha mẹ em, sẽ không hiểu thế nào là hạnh phúc của con cái mình khi mà cha mẹ không để cho chính bản thân em lựa chọn tình yêu và hạnh phúc của chính em. Không biết nếu sau này chúng ta thành thân, cha mẹ em sẽ nghĩ sao và nói những gì với mình em nhỉ? Mặc dù điều này cho đến nay rất mơ hồ và gần như là không thể có được.
Anh yêu em bởi vì anh chỉ biết là anh yêu em, nghị lực của em rất lớn, đi gia sư để tự trang trải cho cuộc sống, và anh cảm nhận được hạnh phúc mà em đem lại cho anh cũng như hạnh phúc mà anh đem lại cho em trong thời gian qua. Chúng ta gặp nhau trong một lần tình cờ, khi em đang tung tăng đeo phone tai nghe nhạc và đi ngang qua chỗ anh làm. Lúc đó em dường như rất vui vẻ yêu đời, cái vẻ mặt tươi roi rói của em, nụ cười thoải mái hồn nhiên của em vẫn còn in đậm trong lòng anh. 
Anh yêu em, anh thương em nhiều lắm. Bản tính anh ít nói nhưng anh rất đa cảm, anh biết bản thân mình mà và điều này đã được chứng thực qua tình yêu của anh và em. Cảm ơn sự tình cờ đã cho ta gặp nhau, cảm ơn sự trả nợ của em, những câu nói chan chứa tình yêu của em, cả những giọt nước mắt của em, cảm ơn những dòng tin nhắn và sự mạnh dạn của em… để đưa ta đến với nhau.
Và bây giờ chúng ta đã là của nhau cả tâm hồn lẫn thể xác, chỉ thiếu duy nhất một sự ràng buộc thiêng liêng là “giấy chứng nhận đăng ký kết hôn”. Nhưng anh biết anh và em sẽ chưa ký vào tờ giấy đó một khi em chưa tìm ra lối thoát cho chính em. Anh không muốn mất em! Nhưng anh cũng không thể để cho em vì anh mà gia đình em xảy ra mâu thuẫn. Anh muốn em là vợ của anh và được gia đình em đồng ý trong vui vẻ khi thấy con gái mình sống hạnh phúc.
Nói về tương lai, hãy nhìn vào ba má anh và cha mẹ em. Họ là người sinh thành, nuôi nấng ta. Họ cũng chính là tấm gương cho ta soi vào để ta có thể nhìn vào đó và lựa chọn con đường hạnh phúc cho riêng ta. Khi ba anh lấy má anh, khi cha em cưới mẹ em, tại sao họ không ở cùng ba mẹ của họ (cũng chính là ông bà của ta) mà họ lại ra riêng và sống? Tại sao ông bà chúng ta lại vui vẻ mỉm cười hạnh phúc trước hạnh phúc của con cái họ (là ba má anh, cha mẹ em)? 
Có phải họ (ông bà chúng ta) mỉm cười hạnh phúc vì con cái họ đã trưởng thành để có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình mà sống, đương đầu với cuộc sống. Và lúc đó họ (ông bà chúng ta) chỉ đứng từ xa mà vun vén thêm cho hạnh phúc của con cái họ (cũng chính là ba, má, cha, mẹ của anh và em)? Anh biết rằng ở tuổi của em thì em chưa thể cảm nhận và hiểu được điều này vì thế anh chỉ biết cầu mong rằng em có thể hiểu hoặc lý giải ra điều này trước khi em đặt chân lên máy bay đi Mỹ.
Giờ đây anh đã có thể cảm thấy nhẹ lòng hơn khi viết ra những dòng tâm sự này, hy vọng nó sẽ đến được với em. Hãy để những lời tâm sự từ đáy lòng này là bàn đạp cho tương lai của chúng ta. Anh muốn em hãy cứ vô tư, vững tin lên để mỗi lần ở bên nhau anh được nhìn thấy em tươi cười và hạnh phúc. Anh tin với bản lĩnh của mình, tình yêu của mình anh sẽ có được em và chúng ta sẽ có được nhau.
Để thuyết phục được cha mẹ em thì có lẽ rất khó bởi anh không thể lọt vào mắt cha mẹ em. Anh cũng chưa bao giờ ngồi tâm sự với cha mẹ em cả, khi mà cha mẹ em không chấp nhận anh thì làm sao mà ngồi nói chuyện đây em? Bây giờ thì càng không thể vì cha mẹ em đã định cư bên Mỹ còn anh vẫn sống ở Việt Nam. Anh vẫn biết cha mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi, nhưng anh vẫn hy vọng rồi họ sẽ hiểu và chấp nhận cho chúng mình.
Thực tế thì anh vẫn sợ, sợ cha mẹ em không thể thay đổi một khi đã có định kiến với anh trong khi em thì chưa thể khẳng định được với cha mẹ em rằng anh chính là niềm hạnh phúc của đời em thì rồi em sẽ ra đi. Đi để mà đoàn tụ với gia đình em bên đó, đi để mà gia đình em được vui vẻ và kẻ đau khổ là anh và em. Yêu nhau mà không thể đến được với nhau, lúc đó làm sao anh và em có thể không đau đớn được?
Những mối tình ngang trái giống như mối tình của anh và em không phải là duy nhất trong cuộc sống này. Chung quanh ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều những cặp tình nhân có mối tình ngang trái vẫn đang tranh đấu cho tình yêu của chính họ vì thế không đơn độc, lạc lõng trong cuộc tranh đấu này. Anh chỉ xin em một điều, hãy luôn tin anh, tình yêu của anh dành cho em cũng như anh vẫn đã, đang và vẫn tin yêu em.
Gần 30 tuổi rồi nhưng anh vẫn chưa thể nào tìm ra cho bản thân mình một lời khuyên vào lúc này. Trong thâm tâm anh đã muốn quay về cùng em rồi, dù cho sau này có như thế nào đi nữa thì anh vẫn không hối hận, không bao giờ bỏ cuộc, anh vẫn phải đấu tranh cho tình yêu và hạnh phúc của chúng mình. Nhưng trước mắt em vẫn cần có anh ở bên cạnh. Và anh, anh cũng cần có em ở bên cạnh. Đây chính là lúc chúng ta dành cho nhau. Đã đến lúc anh phải về với em rồi, hãy đợi đấy MTT của anh ơi!
P/S: Tình yêu của mình chưa đủ lớn mạnh để em có thể từ bỏ tất cả vì tình yêu này, vì thế anh quyết định quay về Đà Lạt để bồi đắp và bồi dưỡng tình yêu này.