Số lần đọc/download: 4545 / 59
Cập nhật: 2015-10-10 12:09:38 +0700
Chương 552: Kim Châm Tục Đoạn(1)
S
ở Phong chạy vội một đoạn thì thấy phía trước có một ngã ba đường, cả hai bên đều có dấu móng ngựa, chắc chắn là Túc Sương và Hỏa Vân mã mỗi bên đi một đường, cho nên lúc Bàn Phi Phượng quay về mới không gặp được công chúa.
Sở Phong lúc này phân vân không biết phải đi theo đường nào. Đúng lúc còn đang bối rối thì có một con ngựa trắng như tuyết chạy như bay đến, đến khi nhìn rõ thì chính là Túc Sương.
Sở Phong vui mừng, nhưng lòng chợt trầm xuống, bởi vì công chúa không có trên ngựa. Túc Sương chạy đến bên cạnh hắn thì dừng lại, hí dài một tiếng, dùng miệng cắn vào vạt áo hắn như muốn kéo đi.
- Nguy rồi, nhất định là công chúa đã gặp chuyện không may!
Sở Phong vội phi thân nhảy lên ngựa.
- Túc Sương, nếu như ngươi thật có linh tính thì hãy mang ta đi tìm chủ nhân ngươi!
Nói xong giật dây cương, kẹp lấy bụng ngựa.
Túc Sương tung vó chạy vội, thoáng cái đã tới dưới một chân núi. Chỉ thấy núi này có đỉnh cao vút, nhỏ mà nhọn, ngựa không thể lên được. Túc Sương chạy đến đây thì dừng lại, quay đầu về đỉnh núi mà hí lên.
Sở Phong không chút do dự, phi thân lao thẳng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, một đám sơn tặc đang chè chén say sưa, trên chiếc ghế da hổ ở giữa ngồi một tên mặt mày dữ tợn, rậm râu sâu mắt, vạt áo mở rộng, tay trái cầm bát rượu, bên tay phải đặt một Cửu hoàn đại đao, trông rất có kiểu cách, trên thân đao sáng loáng khắc bốn chữ to - Cửu Hoàn Đại Vương.
Hiển nhiên tên mặt mày dữ tợn này chính là đại vương của đám sơn tặc kia.
Phía dưới là một người mắt chuột đầu dơi, có lẽ là một tiểu đầu mục, gã nói:
- Chúc mừng đại vương mới có được một áp trại phu nhân xinh đẹp như thiên tiên.
Cửu Hoàn đại vương cười ha ha, giơ bát rượu lên uống cạn.
Tiểu đầu mục kia lại cười bồi:
- Đại vương, nếu ngài đã có được đại mỹ nhân, vậy thì hãy thưởng nương tử của tên cụt tay cướp được lúc trước cho ta cùng mọi người vui vẻ có được không?
Cửu Hoàn đại vương lại cười lớn, nhưng tiếng cười đột nhiên tắt ngấm, một thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt trên cổ họng của gã, tiếp đó là một âm thanh lạnh như băng:
- Cô ấy ở đâu?
Không ai biết kiếm từ đâu mà ra, chỉ cảm thấy lam sam thiếu niên này là từ hư không mà tới.
Tay phải Cửu Hoàn đại vương đang định nắm lấy Cửu hoàn đại đao, chợt thấy Cổ trường kiếm đột nhiên chém về phía sau, "bịch", tên tiểu đầu mục mắt chuột đầu dơi đầu đã lìa khỏi cổ, kiếm quang lại lóe lên, Cửu Hoàn đại vương kêu thảm một tiếng, cánh tay phải đã bị chém rụng, rơi xuống cạnh Cửu hoàn đao.
- Nói!
Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Phong nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương.
- Đại... đại hiệp tha mạng, nàng... nàng đang ở trong phòng...
- Dẫn đường!
Sở Phong áp giải Cửu Hoàn đại vương vào trong một cái động, đi tới trước một gian phòng, Sở Phong tung cước đá bay hai gã lâu la đang cầm đao đứng canh rồi lắc mình mà vào.
Trong phòng phát ra một tiếng thét kinh hãi, người trong phòng hoảng sợ nhìn Sở Phong, chính là một phụ nữ trung niên.
- Thiết đại tẩu?
Sở Phong ngẩn ra, người phụ nữ này không ai khác chính là thê tử của Thiết Tí Cuồng Thủ. Trong tay nàng cầm một cái kéo, đang dí sát vào cổ họng của mình.
- Sở công tử?
Nàng cũng đã nhận ra Sở Phong.
Sở Phong quay người lại, nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương:
- Cô gái cưỡi ngựa trắng ở đâu?
- Nàng... đang ở phòng khác.
- Đi!
Sở Phong dẫn theo Thiết đại tẩu áp giải Cửu Hoàn đại vương tới một gian phòng khác, trước cửa phòng cũng có hai tên lâu la cầm đao đứng trông, cửa phòng chỉ khép hờ, khi nhìn qua khe cửa thì thấy bên trong đang đứng một thân hình nhỏ bé yếu ớt, tóc trắng như tuyết phủ trên vai, trong tay lại đang cầm một vật gì, chỉ thẳng vào trước ngực của bản thân, dường như muốn tiếp tục ấn xuống.
- Công chúa!
Sở Phong hoảng sợ la lên, thân hình nhanh như chớp lướt vào.
Công chúa xoay người lại, vật trong tay nàng chính là chiếc trâm hoa văn loan phượng cuộn khúc.
Lòng Sở Phong cơ hồ nhảy ra ngoài, một bước tiến lên đoạt lấy cây trâm, rồi ôm chặt lấy nàng.
- Sở đại ca!
Công chúa dựa vào lòng Sở Phong, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Cửu Hoàn đại vương hai mắt lóe lên vẻ độc ác, mặc dù y đã mất đi một tay nhưng vẫn hung hãn như cũ, tay còn lại đoạt lấy đao của tên lâu la, nhanh chóng đặt đao lên gáy thê tử của Thiết Tí Cuồng Thủ.
- Tiểu tử! Ngươi dám động một chút...
Sở Phong chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cửu Hoàn đại vương, chậm rãi giơ tay phải lên.
Cửu Hoàn đại vương chợt cảm thấy người lạnh toát, thoáng cái đã lan ra toàn thân, xâm nhập vào tận xương tủy. Hiện tại y đã bắt đầu hối hận, nhưng mọi chuyện đã muộn, chưởng phong lóe lên, hắn đã bị chém thành hai nửa, cương đao cũng rơi xuống đất kêu leng keng.
Khi Sở Phong đã quyết định giết một người thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Mấy tên lâu la đang định xông lên, nhưng nhìn thấy thế thì vội vàng xoay người muốn chạy trốn.
- Đứng lại!
Sở Phong quát lớn.
Mấy tên lâu la sợ quá quỳ bịch xuống đất, luôn miệng cầu xin, khóc lóc không ngớt.
- Đi đi!
Sở Phong vung tay lên, cuối cùng cũng không chém tận giết tuyệt.
Đám lâu la được đại xá liền vội vàng bỏ chạy.
Sở Phong cầm chiếc trâm cài lên đầu công chúa, lau nước mắt còn lưu trên khóe mắt nàng, ôn nhu nói:
- Sao nàng lại ngốc như vậy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ta cũng không rời bỏ công chúa!
- Sở đại ca, ta biết huynh nhất định sẽ tìm được ta.
Thì ra Túc Sương đưa công chúa chạy đi tìm Phi Phượng, không ngờ lại chạy vào một đường khác, chạy tới chân núi này, đột nhiên có tiếng kêu vang, rồi từ chân núi chạy ra một đám sơn tặc vây quanh, dẫn đầu chính là tên Cửu Hoàn đại vương kia.
Cửu Hoàn đại vương thấy người chạy tới không ngờ lại là một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa chỉ có một mình, mới nổi lên ham muốn bắt nàng lên núi làm áp trại phu nhân. Công chúa thấy tình thế nguy cấp, mới nhanh trí giả vờ đồng ý, lại bảo Cửu Hoàn đại vương thả Túc Sương đi.
Cửu Hoàn đại vương lúc đó lòng đang mừng như điên, lại nghĩ núi này ngựa không thể lên được, có giữ lại cũng vô dụng, mới nghe lời công chúa mà thả Túc Sương đi, sau đó mang theo công chúa lên trại.
Sở Phong nói:
- Công chúa thật thông minh, nếu không có Túc Sương thì ta cũng không thể nào tìm được nàng.
Công chúa nói:
- Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng ngựa hí, lúc đó có phải Túc Sương mang huynh tới chân núi không?
Sở Phong gật đầu, quay lại thì thấy vẻ mặt Thiết đại tẩu dường như có gì lo lắng, vội hỏi:
- Thiết đại tẩu, đại tẩu...
- Sở công tử, cầu công tử hãy cứu Thiết đại ca và Thiết nhi!
- Thiết huynh có chuyện gì sao? - Sở Phong lấy làm kinh hãi.
Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, Bàn Phi Phượng cùng Lan Đình đã đến, theo sau còn có Thiết Tí Cuồng Thủ và Thiết nhi.
- Mẹ!
Thiết Nhi gọi một tiếng rồi nhào vào lòng Thiết đại tẩu.
- Thiết đại ca!
- Nương tử!
Tay trái Thiết Tí Cuồng Thủ ôm lấy vợ con, trên khuôn mặt hổ đen đúa nở ra nụ cười ôn hoà.
Thì ra Bàn Phi Phượng và Lan Đình cưỡi Hỏa Vân câu chạy tới dưới chân núi Lô Mao này, thấy Túc Sương đang đứng ở đó, hai người bèn chạy lên núi tìm.
Hai người đi tới một chỗ, phát hiện thấy Thiết Tí Cuồng Thủ và Thiết nhi đang bị xích sắt khóa chặt, lúc này mới dùng một thương phá xích đi, sau đó cùng hai người vội vàng tìm tới đây.
Sở Phong nói:
- Để ta cho một mồi lửa thiêu rụi cái trại này, để mọi người qua núi khỏi bị cướp.
Lan Đình vội nói:
- Ta thấy những tên sơn tặc chiếm núi này cũng đã khá lâu, nhất định đã quấy nhiễu không ít bách tính vô tội, hay là chúng ta cứ xem xét xung quanh trước đã?
- Đúng đúng! Vẫn là Y Tử cô nương cẩn thận!
Mọi người lập tức đi kiểm tra, quả nhiên tại một nơi trong động phát hiện hai phòng như nhà tù, một phòng thì giam hơn mười nữ tử, hình dung tiều tụy, còn phòng kia lại giam hơn mười nam nhân, quần áo rách nát, hai chân đều bị xích bằng xích sắt.
Sở Phong liền mở phòng giam, phá xích sắt cứu bọn họ ra. Trong những người này có không ít người là thân nhân của nhau, tức thời ôm nhau khóc lớn.
Sau khi hỏi thăm tình hình, mới biết được thì ra ngọn núi này gọi là Lô Mao sơn, một năm trước có một ác nhân tự xưng là Cửu Hoàn đại vương, tụ tập sơn tặc chiếm ngọn núi tự lập làm vua, chuyên môn cướp của khách thương qua lại, bọn họ cũng bị cướp bóc mà giam ở đây.
Sở Phong nói:
- Tên Cửu Hoàn đại vương kia đã bị ta giết chết, mọi người hãy xuống núi đi.
Mọi người bái tạ, đang muốn rời đi thì Sở Phong chợt nói:
- Chờ một chút, mọi người đi theo ta!
Sở Phong dẫn mọi người quẹo trái quẹo phải trong động, Phi Phượng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi tìm gì vậy?
Sở Phong nói:
- Những tên sơn tặc này giết người cướp của, chắc chắn giấu diếm không ít vàng bạc tài bảo.
Phi Phượng cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng chẳng khác gì cường đạo!
Đi vòng vo một hồi, quả nhiên Sở Phong đã tìm được chỗ giấu vàng bạc của sơn trại, thoạt nhìn cũng không phải là ít. Sở Phong đem chia đống vàng bạc trang sức này thành từng túi, rồi phát cho mọi người:
- Sau khi mọi người xuống núi, hãy dùng chút vàng bạc này mà mua ít ruộng đất trồng trọt hoặc làm chút sinh ý, cố gắng mà sống.
Mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống đất:
- Đại ân đại đức của ân công, bọn tiểu nhân không dám quên, mong ân công cho chúng tôi được biết tính danh.
Sở Phong vốn không định nói, nhưng thấy mọi người thỉnh cầu ba lần bốn lượt thì đành phải nói:
- Thôi được rồi! Mọi người cứ xem như là Ô Lý Đơn Đao đại hiệp cứu mọi người đi!
Mọi người sửng sốt, bởi chưa bao giờ nghe thấy một cái tên kỳ lạ đến thế, hơn nữa Sở Phong dùng kiếm chứ không phải là đao. Nhưng Sở Phong đã nói như vậy, bọn họ cũng đành phải nói:
- Đa tạ đơn đao đại hiệp đã cứu giúp!
Sau đó mọi người xuống núi rời đi.
Phi Phượng kêu lên:
- Ôi tiểu tử thối, sao ngươi không giữ lại một túi?
Sở Phong cười hì hì giơ tay lên, lấy từ trong tay áo ra một túi bạc, lại còn là túi lớn nhất.
Phi Phượng buồn cười nói:
- Ngươi cũng không cần lén lút giấu ở trong tay áo như vậy chứ?
Sở Phong nói:
- Thế sao được! Nếu như để bọn họ biết ta giấu đi một túi bạc, thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Ô Lý Đơn Đao huy hoàng của ta!
Nói rồi đem túi bạc kia để vào trong hòm thuốc của Lan Đình.
Phi Phượng cười nói:
- Danh tiếng Ô Lý Đơn Đao đại hiệp của ngươi không thể tổn hại, nhưng lại tổn hại đến danh tiếng của Thượng Quan Y Tử cô nương.
Sở Phong nói:
- Muội không hiểu đâu, Y Tử cô nương xem bệnh cho mọi người thường thường là sẽ ban thuốc cho người ta, ta chỉ sợ Y Tử cô nương thiếu bạc.
Sau đó mọi người nổi lửa đốt sơn trại rồi mới xuống núi.
Túc Sương thấy công chúa liền chạy tới bên cạnh, không ngừng dùng đầu cọ cọ vào mái tóc tuyết trắng của công chúa, trong miệng kêu lên không ngớt.
Công chúa cũng nhẹ nhàng vỗ lên bờm tuyết trắng của nó, nói:
- Túc Sương, đa tạ ngươi.
Sở Phong hỏi Thiết Tí Cuồng Thủ:
- Thiết đại ca, không phải mọi người đang ở Thanh Hải Nam Sơn khẩu sao?
Hóa ra Thiết Tí Cuồng Thủ cùng vợ con vốn ẩn cư ở sơn lâm bên cạnh Nam Sơn khẩu, nhưng có một ngày Thiết nhi đột nhiên nhặt được một tấm mộc bài, bên trên viết hai chữ "Xích hỏa". Thiết Tí Cuồng Thủ biết có người ngầm nhắc nhở hắn Xích Luyện Hỏa Quân đang tìm tới. Vì vậy hắn vội dẫn vợ con rời khỏi Nam Sơn khẩu, một đường đi tới Hãn Châu Sơn Tây, lúc đi ngang qua chân núi Lô Mao sơn này thì bị Cửu Hoàn đại vương ngăn cản. Cửu Hoàn đại vương thấy Thiết đại tẩu có nhan sắc liền muốn cướp lên núi. Nếu như vẫn còn thiết tí, thì đừng nói có hơn trăm tên sơn tặc, cho dù có hơn trăm tên Cửu Hoàn đại vương Thiết Tí Cuồng Thủ cũng không coi ra gì, nhưng hôm nay đành phải trơ mắt nhìn vợ con bị bắt, nếu không có Sở Phong cứu giúp thì chắc chắn đã phải chịu nhục.
o O o