Số lần đọc/download: 4545 / 59
Cập nhật: 2015-10-10 12:09:38 +0700
Chương 551: Võ Tàng Sát Thủ(2)
Triệu Xung lại quất một roi xuống, mặc cho nha hoàn kia khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, hắn vẫn từng roi từng roi quất xuống, tiếng hét của nha hoàn càng lúc càng thảm thiết, y lại càng hưng phấn, nụ cười trên mặt dần dần trở nên dữ tợn.
Hai tiểu nha đầu đang quỳ bên cạnh toàn thân cũng phát run, cúi đầu không dám nhìn, càng không dám cầu xin, thậm chí còn không dám hít thở.
Thân thể nha hoàn đã co quắp lại, chỉ còn biết run rẩy. Triệu Xung vẫn từng roi từng roi quất xuống, ánh mắt còn tàn nhẫn hơn so với sài lang.
Cuối cùng nha hoàn cũng thôi không run nữa, cũng chẳng còn lấy một hơi thở.
Sở Phong lẳng lặng nghe, vô cùng phẫn nộ, hắn không thể tin được có người lại có thể tàn nhẫn đến vậy, thế gian còn có chuyện kinh khủng như vậy sao? Gió núi vẫn vù vù thổi qua, nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến ngạt thở.
- Đắp một ngôi mộ, chôn cất cô ấy cho tốt!
Giọng nói Sở Phong bình tĩnh đến lạnh lùng.
Hai tên đại hán vội vàng chạy đi tìm cành cây để đào mộ.
- Dùng hai tay các ngươi để đào!
Giọng nói Sở Phong vẫn bình tĩnh đáng sợ, nhưng lá cây bốn phía đều xào xạc rơi xuống. Khung cảnh xơ xác tiêu điều.
Hai tên đại hán lạnh cả xương sống, liều mạng dùng hai tay đào đất rào rào.
Cuối cùng nha hoàn cũng được chôn xong, giờ chỉ còn là một đống đất, đến cả tên cũng không có.
Sở Phong yên lặng đứng trước nấm mộ mới đắp, gió núi xào xạc đẩy đưa lá rụng, như đang ai oán gào thét, ánh trăng ảm đạm âm u. Nội tâm hắn giờ này đan xen phẫn nộ, tự trách, hổ thẹn, nếu như lúc mình nghe được tiếng kêu mà chạy đi xem xét, có thể nha hoàn không đến nỗi chết thảm thế này, nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Hai tên đại hán quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Bái lạy cô ấy mau!
Hai tên đại hán quay về phía nấm mộ liều mạng dập đầu, trong chốc lát trán đã ướt máu nhưng cũng không dám dừng lại, cho dù Sở Phong đã bỏ đi, nhưng sát khí dày đặc vẫn đang bao phủ bọn họ, dường như muốn ép bọn họ tan thành bụi phấn.
Sở Phong cũng không về Tấn Từ, lại một lần nữa đột nhập Triệu vương phủ.
Triệu Xung vẫn còn chưa ngủ, đang trong phòng phe phẩy cây quạt, đang suy tính làm thế nào để ôm trọn hai tỷ muội Đinh Linh, Đinh Lung vào tay.
"Rầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị đá bay, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức đâm tới cổ họng Triệu Xung. Khi Sở Phong đã quyết giết một ai thì hắn sẽ không cho người đó dù chỉ là chút cơ hội.
"Keng!"
Một tia sáng xuyên cửa sổ mà vào, đẩy trường kiếm của Sở Phong lệch ra, chính là Lãnh Diễm Thích vừa tới. Sở Phong hoành kiếm vung lên, Lãnh Diễm Thích vẫn tiếp tục ngăn cản.
"Keng!"
Lãnh Diễm Thích bị hất văng mạnh vào vách tường. Kiếm quang lại loé lên, Cổ trường kiếm lại chém thẳng vào Triệu Xung. Lúc này lại có một bóng người khác lao tới, kéo Triệu Xung tránh sang một bên.
"Vù!"
Kiếm phong sượt qua trước mắt Triệu Xung, cạo xuống hai hàng lông mi của hắn.
Khấp Huyết Đao buông Triệu Xung xuống rồi chém ngang đao ra, Sở Phong liền hóp bụng lại, tránh đi Khấp Huyết Đao, Cổ trường lại duỗi tới, đâm thẳng cổ họng Triệu Xung.
"Keng!"
Lần này Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích đều lao lên đỡ kiếm.
Hai mắt Sở Phong chợt trở nên đỏ sậm, trường kiếm chợt long ngâm một tiếng, trên thân kiếm lại hiện ra từng phiến long văn, ở giữa những phiến long văn ẩn hiện vài ngôi sao màu hồng đỏ, xoay quanh thân kiếm.
Sở Phong hét lớn một tiếng, nghiêng người về phía trước, "Keng!", trường kiếm mặc dù bị Khấp Huyết Đao và Lãnh Diễm Thích kẹp lại, nhưng vẫn sượt qua Khấp Huyết Đao và Lãnh Diễm Thích, đâm thẳng tới cổ họng Triệu Xung, tia lửa bắn tung tóe.
Triệu Xung mới vừa bị cạo lông mày, vẫn còn chưa hoàn hồn thì lại thấy trong tia lửa văng vãi một mũi kiếm đang đâm tới, tức thì hai chân mềm nhũn, cả người ngã lăn ra đất. Ai ngờ mạng y lớn, chính nhờ y bị ngã ra đất mà tránh được Cổ trường kiếm.
Lãnh Diễm Thích cùng Khấp Huyết Đao đồng thời tung chân đá ra, Sở Phong thầm kêu đáng tiếc. Sở Phong rút trường kiếm lại, tay trái giơ ra trước ngăn cản, tiếp theo nhún chân tung người ra phía sau, đã lướt ra khỏi phòng.
Lãnh Diễm Thích và Khấp Huyết Đao đang muốn đuổi theo, Triệu Xung sợ hãi vội la lên:
- Đừng đuổi! Bảo hộ bản thiếu gia quan trọng hơn! Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!
Y vừa kêu lên thì toàn bộ vương phủ tức thì đèn đuốc sáng trưng, nào là hộ vệ vương phủ đến gia đinh tôi tớ từ bốn phía ùa tới. Sở Phong lên xuống mấy cái, hắn đang định chạy ra khỏi vương phủ thì đột nhiên cảm thấy tứ chi nhũn ra, thầm kêu nguy rồi, thì ra trong cơ thể vẫn còn "Ôn nhu túy".
"Ôn nhu túy" vẫn chưa giải hoàn toàn, chỉ cần vừa vận chân khí thì sẽ lập tức phát tác.
Hắn âm thầm đi tới dưới Noãn Hương các, xung quanh đèn đuốc đã sáng trưng, tất cả hộ vệ vương phủ đều chạy tới, đao quang kiếm ảnh khắp nơi. Sở Phong đương nhiên không sợ bọn họ, thế nhưng Lãnh Diễm Thích và Khấp Huyết Đao lại không dễ đối phó.
Sở Phong ngước nhìn thấy cửa lầu vẫn mở, liền đề khí phi thân xuyên cửa sổ mà vào.
Đinh Linh, Đinh Lung đã sớm bị giật mình tỉnh giấc, đang định thắp đèn thì thấy một bóng người lao vào. Hai người lấy làm kinh hãi.
Sở Phong vội tháo khăn che mặt ra:
- Là tôi đây!
Nói xong người rã rời, suýt nữa ngã xuống. Đinh Lung vội lao lên đỡ lấy hắn.
Đinh Linh vội vàng đóng cửa sổ lại, đang định hỏi thì Sở Phong ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Một lát sau, nghe thấy trên cầu thang tiếng bước chân dồn dập, sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói của Triệu Xung:
- Hai vị tiên y vẫn ổn chứ?
Đinh Linh vội vàng đáp:
- Không biết có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Triệu Xung nói:
- Vừa rồi có thích khách ám sát, cho nên tiểu sinh đặc biệt đến xem hai vị tiên y có bị kinh sợ hay không?
Đinh Linh nói:
- Chúng tôi vẫn rất tốt! Đa tạ công tử có lòng!
Triệu Xung nói:
- Tiểu sinh thực sự rất lo lắng, mong hai vị tiên y có thể mở cửa, để cho tiểu sinh được an tâm.
- Muội muội ban ngày ca múa còn rất mệt, vẫn đang ngủ say, mở cửa có chút không tiện.
- Tiên y đừng hiểu lầm, thích khách võ công cao cường, tiểu sinh chỉ lo lắng thích khách đang ẩn thân trên lầu, sẽ gây bất lợi cho tiên y.
Đinh Linh biết nếu cứ từ chối mãi sẽ khiến cho Triệu Xung nghi ngờ, bèn nhìn sang Sở Phong, Sở Phong thấy trong lầu không có chỗ nào có thể ẩn nấp, liền cúi người muốn trốn dưới giường.
Đinh Lung vội kéo hắn lên, lắc lắc đầu, đột nhiên dùng tay trút đi tấm lụa mỏng trên người, lộ ra ngọc thể lả lướt xinh đẹp. Sở Phong thấy vậy trố mắt ra nhìn, miệng há hốc.
Đinh Lung vén chăn lên, kéo Sở Phong nằm trên giường, kéo lại tấm chăn, buông màn xuống.
Tim Sở Phong như muốn lao ra ngoài, thử hỏi nằm cạnh một thân thể kiều diễm thế này, lại còn được ôm trong lòng, làm sao nam nhân nào có thể cầm lòng được.
Sau đó Đinh Linh mở cửa phòng để Triệu Xung đi vào, những người khác đang muốn vào theo thì Đinh Linh vội la lên:
- Triệu công tử!
Triệu Xung ho nhẹ một tiếng, những người khác biết ý bèn đứng đợi ngoài cửa.
Triệu Xung vừa vào trong phòng liền đưa mắt nhìn lên giường.
Xuyên qua tấm màn mỏng, y thấy thân thể mềm mại của Đinh Lung đang nằm nghiêng, hai mắt hơi khép, bờ vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cặp tuyết lê nửa kín nửa hở, quá mê người.
Hai mắt Triệu Xung tỏa sáng, nếu không phải phía sau còn hộ vệ gia đinh đang nhìn thì sớm đã lao tới. Y nuốt từng ngụm nước bọt, nhưng vẫn không nhịn được, đưa tay kéo màn lên.
Đinh Lung chợt giật mình tỉnh giấc, trợn mắt giật mình la lên, vội đưa tay kéo chăn che vai lại. Đinh Linh vội đứng chắn trước giường, hơi giận nói:
- Triệu công tử xin hãy tự trọng! Chúng tôi là tiên y của Ảnh Nguyệt phường, không phải là ca kỹ tầm thường!
Triệu Xung ngẩn ra, vội vã buông màn xuống:
- Tiên y xin đừng trách, là do tư thế ngủ của lệnh muội tuyệt đẹp, tiểu sinh mới kìm lòng không được, tiểu sinh xin nhận lỗi với hai vị tiên y.
Nói xong khom người vái chào, nhưng hai mắt xuyên qua màn, quét tới quét lui trên người Đinh Lung.
Đinh Linh nói:
- Triệu công tử, mời trở về đi!
- Hai vị tiên y nghỉ ngơi đi, tiểu sinh cáo từ!
Sau khi Triệu Xung đi rồi, Đinh Lung xấu hổ xuống giường, khoác lại áo mỏng, cúi đầu không dám nhìn Sở Phong. Một lát sau lại thấy Sở Phong hoàn toàn không có ý xuống giường, mới xấu hổ sẵng giọng:
- Sở công tử, ngươi...
Khuôn mặt Sở Phong cũng đang đỏ như gấc chín, không phải là hắn không muốn xuống giường, chỉ tại cả người vô lực, Đinh Lung liếc nhìn Sở Phong một cái, khuôn mặt chợt đỏ hồng:
- Công tử...dược lực trong người công tử còn chưa tan đi?
Sở Phong cười khổ gật đầu.
Đinh Lung bèn lấy ra viên dược hoàn kia:
- Công tử mau uống giải dược đi!
Sở Phong nói:
- Thuốc này cô cứ giữ lại, tôi nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi thôi.
Tiếng ồn ào trong vương phủ dần dần lắng xuống, Sở Phong cũng hồi phục sức lực, xoay người xuống giường, biết ở lại chỉ càng thêm xấu hổ, bèn nói:
- Tôi... đi đây!
- Công tử...
Đinh Lung chợt gọi lại, Sở Phong quay lại nhìn nàng, Đinh Lung lại cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng hỏi:
- Công tử sẽ không khinh thường chúng tôi là ca cơ chứ?
Sở Phong đặt tay lên vai nàng:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, cũng không có ai có thể khinh thường hai người.
Đinh Lung ngẩng đầu nhìn Sở Phong, vui vẻ cười.
- Sau này công tử có thể gọi chúng tôi là Linh nhi, Lung nhi.
o O o
Sau đó Sở Phong trở lại Tấn Từ, phi thân nhảy vào, đang chuẩn bị trở về phòng thì thấy thấy phía trước có ánh đèn đang từ từ đi tới, hắn vội lắc mình vào chỗ tối. Thì ra là Lục Y cầm đèn đi tới. Sở Phong liền đi ra.
- Lục...
Lục Y không chờ hắn gọi hết câu, đã hét "A" lên, đèn lồng trong tay cũng rơi xuống đất tắt ngúm, xung quanh thoáng chốc bao trùm một mảnh đen kịt.
Lục Y càng sợ hãi, xoay người la lên:
- Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!
Thì ra Sở Phong vẫn còn che mặt, nên Lục Y cho rằng hắn là kẻ trộm.
Sở Phong vội vàng dùng một tay che miệng nàng, Lục Y liền vùng vẫy hai tay, Sở Phong lại bắt lấy hai tay nàng, nói nhỏ:
- Là tôi đây!
Lục Y đang hoảng sợ nào có thể nhận ra giọng nói của Sở Phong, cho nên lại càng liều mạng giãy dụa, miệng cứ kêu lên "Ô ô".
Lúc này lại có một ánh đèn vội vã tiến đến chỗ này, hiển nhiên là do nghe được tiếng Lục Y gọi.
Sở Phong vội vã lắc mình tránh đi. Lục Y cho rằng hắn muốn bắt mình đi thì càng thêm sợ hãi, trong lúc cấp bách liền cắn vào lòng bàn tay Sở Phong.
Sở Phong đau quá vội buông tay ra.
Lục Y lại hô lớn:
- Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!
Sở Phong vội tháo khăn che mặt xuống:
- Là tôi đây!
- Có... A! Sở... Sở công tử?
Cuối cùng Lục Y cũng nhận ra Sở Phong.
Sở Phong cười khổ:
- Chính là tôi đây!
Lục Y đỏ mặt nói:
- Công tử... Công tử còn chưa buông tay ra?
Sở Phong vội vã buông tay ra, đang muốn nhận lỗi thì ánh đèn đã tới gần, Sở Phong vội vàng lắc mình trốn dưới tán cây.
Thì ra là quản gia Vân Nương chạy đến, thấy Lục Y chỉ đứng một mình vội hỏi:
- Lục Y, vừa rồi là cô la lên phải không?
Lục Y nói:
- Không có việc gì! Vừa rồi ta thấy có một bóng đen chạy qua chạy lại, tưởng là có kẻ trộm, nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ là một con mèo đen rất to thôi.
Vân Nương nghi hoặc:
- Một con mèo đen?
Lục Y vội nói:
- Có thể là con mèo rừng không biết từ đâu chạy ra?
Vân Nương nói:
- Khuya như vậy sao không mang theo đèn lồng?
- Đèn đã bị... con mèo kia làm cho sợ hãi nên rơi mất rồi.
- Cô cầm đèn lồng này của ta đi.
Vân Nương để lại đèn lồng cho Lục Y, sau đó quay trở về.
Sở Phong nhảy ra, vò đầu bứt tai hỏi:
- Sao tôi lại biến thành một con mèo đen rất to rồi?
Lục Y sẵng giọng:
- Là mèo hay là kẻ trộm tốt hơn? Sở công tử, vừa rồi công tử làm cho ta rất sợ hãi.
Sở Phong nói:
- Tôi cũng đã cho cô cắn một miếng thịt rồi mà.
Lục Y đỏ ửng mặt:
- Ai bảo công tử đêm hôm khuya khoắt lại che mặt lén nhảy ra hù dọa người ta!
Sở Phong nói lảng đi:
- Lần trước uống trà làm bỏng một chân của cô, lúc ăn cơm thì phun lên người cô, giờ lại dọa cho cô sợ hãi, ta thật lấy làm áy náy.
Lục Y cười nói:
- Thôi bỏ đi. Ta chỉ là hạ nhân, chỉ mong công tử không chê ta hầu hạ không chu đáo là tốt rồi.
Sở Phong vội nói:
- Ấy, sao lại không chu đáo được! Lục Y hầu hạ quả thực là tận tình, làm tôi cứ tưởng như đang ở nhà.
Lục Y bật cười khúc khích:
- Như vậy là tốt rồi. Để ta đưa công tử trở về.
Lục Y cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi:
- Sao công tử lại che mặt, lại còn không đi cửa chính?
Sở Phong nháy nháy mắt:
- Tôi đi thám thính Triệu vương phủ.
Lục Y ngạc nhiên hỏi:
- Công tử nửa đêm đi thám thính Triệu vương phủ làm gì?
- Tôi đi cạo lông mày của tên Triệu Xung, giúp tiểu thư nhà cô trút giận!
- Thật sao?
- Cô không tin sao? Không tin tôi cạo cho cô xem.
Hai mắt Sở Phong nhìn chằm chằm vào đôi mày liễu của Lục Y, Lục Y sợ cuống quít lấy tay che đi:
- Ta tin! Ta tin!
Khi Sở Phong trở về phòng thì đã thấy Phi Phượng, công chúa và Lan Đình đang chờ sẵn ở đó.
o O o