Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 547: Có Mắt Không Tròng
gười sống trên đời phải có mặt mũi, Mạnh Sĩ Cường nghe em trai nói như vậy thì có chút không vui: "Sĩ Xung, anh đã rất nhượng bộ, mười triệu giảm xuống bảy triệu, bây giờ bảy triệu lại biến thành sáu chục ngàn, nhưng hắn cũng quá cuồng, một đồng cũng không cho anh, rồi còn giết chó của anh, ba mươi ngàn đấy, anh đã nhịn, nhưng em lại kêu anh quay đầu nhận thua, anh không đi." Nhắc tới con chó, Mạnh Sĩ Cường lại đau lòng.
Mạnh Sĩ Xung nói: "Đại ca, đây không phải là lúc tức giận, anh cũng không phải không biết, ngày hôm nay ủy ban kỷ luật gọi em và cục trưởng Hoắc lên nói chuyện, chuyện này phải giải quyết, càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài nhiều mộng."
Mạnh Sĩ Cường nói: "Vậy em sẽ không để ý đến mặt mũi của anh, anh lớn tuổi như vậy, em bắt anh cúi đầu trước hắn, anh mặc kệ!"
Mạnh Sĩ Xung lo lắng một hồi, thấp giọng nói: "Như vậy đi, em gọi điện trước cho hắn, hỏi trước ý của hắn, anh đừng vội đi, nhà không đập, thì chính là một quả bom hẹn giờ, còn không biết hắn sẽ dùng chuyện này làm ra cái gì."
Mạnh Sĩ Cường thở dài, trong lòng phiền muộn tới cực điểm, sớm biết rằng Trương Dương phiền phức như thế, không bằng thành thật đập nhà đi, cũng không đến mức xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mạnh Sĩ Xung suy nghĩ một hồi lâu, mới gọi cho Trương Dương, ông trực tiếp gọi tới phòng làm việc của Trương Dương, đại ca Mạnh Sĩ Cường nói cho ông biết lúc này Trương Dương đang ở phòng làm việc.
Điện thoại được chuyển, Mạnh Sĩ Xung cố gắng ôn hòa thân mật nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi là cục trưởng cục xây dựng thành phố lão Mạnh đây!"
Trương đại quan nhân nghe được cách nói của Mạnh Sĩ Xung thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn một hồi lâu mới nói: "Lão Mạnh hả, tìm tôi có việc gì không?"
Mạnh Sĩ Xung tự xưng lão Mạnh đó là khiêm tốn, nghe hắn cũng gọi mình như thế, ngược lại có chút khó chịu, nhưng bây giờ người ta đang cầm nhược điểm của mình, dù có khó chịu cũng không có thể biểu hiện ra ngoài, cười ha hả một tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương à, chuyện đại ca của tôi tôi đã đã biết, tôi đã hung hăng phê bình anh ấy, sao có thể làm như vậy, sao có thể để ảnh hưởng đến việc xây dựng thành phố, dưới phê bình của tôi, anh ấy rốt cục ý thức được sai lầm, tiền thuốc men của hai công nhân anh ấy sẽ phụ trách."
Trương Dương nói: "Ông ta không phải không nghe lời ông nói sao? Sao lại đột nhiên đổi tính?"
Mạnh Sĩ Xung xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương, đại ca của tôi bản tính không xấu, chỉ có chút tham tiền, có đôi khi cũng hơi quá đà, dưới sự phê bình giáo dục của tôi, anh ấy rốt cục ý thức được không thể vì lợi ích bản thân ảnh hưởng việc xây dựng thành phố của Nam Tích. Anh ấy đáp ứng rồi, một đồng bồi thường cũng không lấy, đồng ý dỡ bỏ hai căn nhà ở công trường của trung tâm thể dục mới."
Trương Dương nói: "Đồng ý à!"
Trong lòng Mạnh Sĩ Xung mắng Trương Dương một trăm ngàn lần, nhưng ngoài miệng còn phải tỏ ra khoái trá: "Đồng ý! Làm công tác tư tưởng cho anh ấy quả thật cũng không dễ dàng, thiếu chút nữa là tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy luôn rồi."
Trương Dương nói: "Lão Mạnh, ông không biết à, chuyện này lại có thay đổi.”
Mạnh Sĩ Xung sửng sốt: "Thay đổi? Thay đổi cái gì?"
Trương Dương nói: "Tôi vốn cảm thấy chuyện này rất đơn giản, không phải chỉ là hai căn nhà sao? Nhưng chuyện này không biết là ai đã báo cho ủy ban kỷ luật, cấp trên đã biết chuyện hai căn nhà này, phiền phức."
Mạnh Sĩ Xung cắn răng cười nhạt, thằng nhãi này rõ ràng đang nói ình, ủy ban kỷ luật chính là do hắn đi nói, trước đó tuy rằng Mạnh Sĩ Xung đã đoán được chuyện này có liên quan đến Trương Dương, nhưng dù sao cũng không có căn cứ chính xác cư, hiện tại Trương Dương trực tiếp nói ra chuyện này, càng chứng minh Trương Dương căn bản không để ông vào mắt.
Mạnh Sĩ Xung nói: "Trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được."
Trương Dương nói: "Nói cũng đúng, những cán bộ quốc gia chúng ta thật sự có chút nhìn xa, đắc ý không thể quên mình, phòng ngừa chu đáo, ông biết không, làm bất luận chuyện gì cũng đều phải nghĩ đường lui, nhược điểm không phải do người khác tìm ra, đều là do mình làm ra, ông nói đúng không đúng, lão Mạnh?"
Mạnh Sĩ Xung bị hắn mở miệng gọi lão Mạnh hảm làm tâm phiền ý loạn, thiế chút nữa là mở miệng chửi má nó, nhưng ông không dám, bây giờ ông ở thế hạ phong, phải nén giận, Mạnh Sĩ Xung nói: "Chủ nhiệm Trương, chính sách đảng của chúng ta là khoan dung, không thể một gậy đánh chết người được, cậu xem, đại ca của ta đều đã nhận thức sai lầm, chuyện này..."
Trương Dương nói: "Chuyện này thật không dễ làm, ngày hôm qua ông ta thuận lợi đáp ứng các kiện của chúng tôi thì tốt rồi, cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy, ngày hôm nay còn đưa hai con chó đến công trường nói cái gì mà bảo vệ nhà cửa, kết quả là cắn hai công nhân bị thương, chuyện này ảnh hưởng rất xấu, tôi cũng giúp đỡ ngăn chặn, nếu như không phải tôi mở miệng, ngày hôm nay nhóm công nhân xây dựng đã đập hai căn nhà ấy rồi."
Mạnh Sĩ Xung nói: "Vốn có ảnh hưởng đến việc xây dựng trung tâm thể dục mới, đập thì cứ đập đi."
Trương Dương nói: "Không thể đập được, hiện tại các lãnh đạo muốn điều tra vấn đề của hai căn nhà này, bọn họ muốn làm rõ vì sao đất chuyên dụng được công văn phê chuẩn lại được phép xây nhà, nhà này còn có thể lấy được thủ tục hợp pháp, tôi thật ra cũng muốn đập, nhưng bây giờ tôi nói cũng không tính nữa!"
Mạnh Sĩ Xung thực sự là sợ thằng nhãi này, giết người mà không cần dao, Trương Dương căn bản là không buông tha người khác, Mạnh Sĩ Xung rốt cục đã tin tưởng lời đồn, nhưng lúc ông nhận ra chuyện này thì quá muộn rồi, Mạnh Sĩ Xung nói: "Chủ nhiệm Trương, lấy đại cục làm trọng, ngàn vạn lần đừng chậm trễ việc xây dựng của thể dục trung tâm."
Trương Dương nói: "Lão Mạnh, chuyện này ông đừng quản, chuyện của đại ca ngươi cũng không quản được, chính ông ta tự biết nên làm sao."
Mạnh Sĩ Xung á khẩu không trả lời được, lúc đầu ông quả thật có nói qua lời này, không ngờ bị Trương Dương ghi nhớ trong lòng. Mạnh Sĩ Xung còn muốn nói cái gì, Trương Dương cũng không cho ông cơ hội, thẳng thắn cúp điện thoại.
Trương đại quan nhân cũng không phải muốn ép chó vào đường cùng, từ khi anh em Mạnh gia chịu thua, hắn cũng đã ý thức được bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên khẳng định đã tìm Mạnh Sĩ Xung nói chuyện, nhưng mà dụng ý của Lý Bồi Nguyên cũng chỉ là muốn gây một ít áp lực, chứ không muốn chính thức tra rõ chuyện này, Trương Dương cũng rõ ràng, quan hệ trong quan trường rắc rối khó gỡ, Lý Bồi Nguyên có thể làm như vậy đã cho hắn mặt mũi, Trương Dương cũng biết chuyển biến tốt rồi thì nên chấp nhận, thế nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, phải cho anh em Mạnh gia một bài học, Mạnh Sĩ Xung thân là cục trưởng cục xây dựng thành phố, quyền lực trong tay không nhỏ, không làm suy sụp lòng tin của ông ta triệt để, sau này ông ta rất có thể tìm cơ hội trả thù chính, Chuyện Trương đại quan nhân cần giải quyết rất nhiều, không có hứng thú chơi với đám tôm tép, cho nên muốn để cho bọn họ sợ một lần, để cho bọn họ không có can đảm đối nghịch với mình nữa.
………………………………..
Mạnh Sĩ Cường một lần nữa bước vào cửa phòng của Trương Dương, Trương Dương thấy ông đến cũng không có cảm thấy kinh ngạc, tất cả đều trong lòng bàn tay của hắn, anh em Mạnh gia đã bị sờ gáy rồi, Mạnh Sĩ Cường vốn trông cậy rằng còn có thể lấy được bồi thường của hai căn nhà, nhưng lúc này đã thành gánh nặng của ông ta.
Mạnh Sĩ Cường vừa vào cửa liền nói: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, tôi xin lỗi cậu vì thái độ lúc trước của tôi, sáu chục ngàn đó tôi bỏ, nhà cũng không cần." Lúc nói ra lời này, ông uất ức đến nỗi hận không thể tát vào mồm của mình hai cái.
Trương Dương nói: "Có ý gì?"
Mạnh Sĩ Cường nói: "Chuyện này dừng ở đây đi, tôi thừa nhận thức, tôi thừa nhận lúc trước tôi đã dùng một ít công phu để làm thủ tục cho hai căn nhà này, bây giờ cái gì tôi cũng đều bỏ, cậu đập đi!"
Trương Dương nói: "Ông muốn đập là đập, muốn không đập là không đập sao, ông coi tôi là con nít ba tuổi à, giỡn mặt với tôi sao?"
Mạnh Sĩ Cường cắn môi nói: " Tôi không có ý đó, tôi đến xin lỗi cậu." Nếu như không phải bị bất đắc dĩ, Mạnh Sĩ Cường cũng sẽ không chịu thua.
Trương Dương nói: "Không cần thiết, tôi đánh chết chó của ông, ông không nên xin lỗi tôi."
Mạnh Sĩ Cường nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu nói nên làm sao bây giờ."
Trương Dương cười nói: "Những gì cần nói cũng đã nói. Thật ra cũng không phải chuyện gì, không phải chỉ là hai căn nhà sao? Nếu muốn điều tra ra, chuyện này cũng không liên quan đến ông nhiều, cùng lắm thì ông chỉ là một người không phối hợp với công tác của chính phủ thôi, thả chó hành hung, cũng không nhất định có tội nặng đâum ông đừng lo lắng, nếu muốn nói thì đó là những người làm trái với kỷ luật của tổ chức, không nhìn quy hoạch thành phố, bật đèn xanh cho hai căn nhà này làm thủ tục, thành phố muốn tra sẽ tra bọn họ, muốn trị cũng sẽ trị bọn họ."
Mạnh Sĩ Cường lúng túng một chút, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, làm việc đừng quá tuyệt, chừa chút cho người khác chính là để lối thoát ình."
Trương đại quan nhân nheo hai mắt lại nhìn Mạnh Sĩ Cường nói: "Uy hiếp tôi? Ta vừa suy nghĩ, đang chuẩn bị đáp ứng ông, ông lại dám uy hiếp tôi!"
Mạnh Sĩ Cường cũng tức giận: "Nơi này là Nam Tích, đừng tưởng rằng mình có thể một tay che trời."
Trương đại quan nhân chậm rãi gật đầu, sau đó từ trong môi phun ra hai chữ: "Cút đi!"
Mạnh Sĩ Cường hắng giọng rời khỏi phòng làm việc của Trương Dương, ông ta lần đầu nhìn thấy người như thế, làm việc không chừa đường lui, hắn cho rằng mình là ai chứ?
Trương Dương ngày hôm nay có tâm tình rất tốt, hiện tại hắn đã hoàn toàn chiếm thế chủ động, anh em Mạnh gia hai người đã rơi vào hạ phong, cửa phòng lại bị gõ nhẹ, là phó chủ nhiệm Tang Kim Đường đến, Tang Kim Đường gần dây đối mặt Trương Dương biểu tình đã trở nên ôn hòa thân mật hơn, ông dần dần ý thức được vị chủ nhiệm ủy ban thể dục mới tới tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng không dễ chọc, hắn tới tuy không lâu, nhưng người đắc tội hắn trên cơ bản đều không có kết cục tốt, Tang Kim Đường chuyển biến cũng là chuyện bình thường.
Trương Dương mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Tang tìm tôi có việc?"
Tang Kim Đường gật đầu, ông có vẻ có chút do dự.
Trương Dương nói: "Có việc gì cứ nói đi, tôi còn có việc, lập tức đi ngay rồi."
Tang Kim Đường xoay người đóng cửa phòng lại, có vẻ thần bí.
Trương Dương nổi hứng thú nhìn ông ta, chẳng biết Tang Kim Đường có chuyện bí mật gì muốn nói.
Tang Kim Đường nói: " Mạnh Sĩ Cường vừa rồi ở dưới lầu biểu thị rất hối hận..."
Trương Dương nói: "Tôi biết."
Tang Kim Đường ấp úng, nói có chút khó khăn.
Trương Dương vừa nhìn biết ngay, Tang Kim Đường muốn nói thay cho Mạnh Sĩ Cường, nhưng ông lại không dám nói. Trương Dương cười nói: "Ông và Mạnh Sĩ Cường có quan hệ không tồi à?"
Tang Kim Đường gật đầu.
Trương Dương nói: "Ông muốn khuyên tôi dừng chuyện này ở đây?"
Tang Kim Đường lần này không dám gật đầu, chỉ là cười.
Trương Dương thở dài nói: "Thật ra chuyện này tôi cũng không muốn làm lớn, cho ông ta sáu chục ngàn chính là bận tâm đến mặt mũi của mọi người, ông ta lấy bồi thường, chúng ta thuận lợi phá bỏ, sau đó mọi người gặp nhau vẫn là bạn, nhưng ông ta lại muốn làm khó dễ tôi, làm ra những chuyện không nên, thực sự là làm cho tôi bất đắc dĩ!"
Tang Kim Đường muốn nói lại thôi, ông nhìn ra Trương Dương đang được tiện nghi còn khoe khoang, rõ ràng là hắn khi dễ người mà còn làm ra hình dạng không thể tránh được, đổi lại là ông thì loại tình trạng này cũng coi như khó có được. Tang Kim Đường ôm hết dũng khí khuyên nhủ: "Tôi thấy ông ta đã đáp ứng phá bỏ, không bằng cứ như vậy bỏ qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”
Trương Dương nói: "Người ta nói có chắc chắn hay không? Lúc trước tôi nói với ông như thế nào?"
Tang Kim Đường có chút mê mang nhìn hắn, Trương Dương nói: "Không nhớ rõ ngày đó tôi đã nói với ông cái gì sao?"
Tang Kim Đường bỗng nhiên nhớ tới, Trương Dương đã nói qua muốn Mạnh Sĩ Cường quỳ xuống cầu hắn đập nhà, Tang Kim Đường trừng to con mắt già ra, nhìn Trương Dương đang thỏa mãn đắc chí, ông rốt cuộc đã bó tay, bây giờ Mạnh Sĩ Cường tuy rằng chưa quỳ xuống, thế nhưng từ đây đến lúc quỳ xuống cũng không bao xa, có thể ông ta sẽ cầu Trương Dương đập nhà của mình đi.
Trương Dương nói: "Tôi cũng biết, quan hệ trong quan trường rắc rối phức tạp, bên ngoài nhìn vào thì thấy chuyện của Mạnh Sĩ Cường không lớn, nhưng nếu như thật sự điều tra, thì sẽ liên lụy đến không ít người, làm căng thẳng mọi chuyện, tôi sợ rằng sẽ đắc tội không ít người."
Tang Kim Đường càng nghe càng không tiêu hóa được, hắn không dính dáng đến chuyện của Mạnh Sĩ Cường, thế nhưng hắn đã giúp Mạnh Sĩ Xung làm việc, còn nhận lễ của người ta, nếu như Mạnh Sĩ Xung xảy ra chuyện gì, làm không tốt ông cũng sẽ bị liên luỵ vào, nghĩ tới đây Tang Kim Đường có chút sợ, ông bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo Trương Dương trong đầu, xoay người đi ra.
Trương Dương nhìn Tang Kim Đường của bóng lưng lộ ra nụ cười hiểu ý, phỏng chừng lão già này khẳng định sẽ đem ý tứ của mình chuyển đạt cho Mạnh Sĩ Cường.
.........
Vào buổi chiều năm giờ gian, Trương Dương đúng giờ xuất hiện tại sảnh của khách sạn Hải Thiên, hắn hẹn với Quan Chỉ Tình, buổi tối đưa tiễn cô ta, thời gian hẹn là năm giờ mười phút, Trương Dương đến sớm mười phút là vì lễ phép, hắn vừa ngồi xuống ghế sô pha trong sảnh, chợt nghe thấy giày cao gót vang lên, ngẩng đầu nhìn, là quản lý sảnh của khách sạn Hải Thiên Chung Hải Yến tới.
Chung Hải Yến thấy Trương Dương, đôi mắt đẹp liền sáng lên, cái này cũng là một loại bệnh nghề nghiệp, Chung Hải Yến nhìn thấy vị chủ nhiệm ủy ban thể dục trẻ tuổi này, Nam nhân vật phong vân mới nổi gần đây của Tích, mỉm cười tự nhiên mà đi đến, nhưng mà biểu hiện bên ngoài của cô ta cũng là một loại quyến rũ, Chung Hải Yến ôn nhu nói: "Chủ nhiệm Trương, thật là ngài, đến Hải Thiên cũng không nói cho tôi biết một tiếng."
Trương Dương cười nói: "Tôi tới đón một người bạn."
Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, lẽ nào tôi không phải bạn của ngài sao?" Sóng mắt của cô ta lưu chuyển có vài phần phong tình.
Trương Dương vui tươi hớn hở nói: "Đúng vậy, nhưng mà Chung tiểu thư quá đẹp, tôi không dám đến gần với, định lực của tôi kém lắm, sợ không kìm được mình."
Chung Hải Yến nghe thấy đang khen mình, cười hì hì nói: "Chủ nhiệm Trương quá khen, tôi làm gì có mị lực lớn như vậy"
Trương Dương nói: "Mị lực cũng không phân đối tượng, trước mặt của một số người cô không có lực hấp dẫn"
Chung Hải Yến hứng thú nói: "Tôi muốn nghe một chút"
Trương Dương nói: "Một là người mù, hai là đàn bà"
Chung Hải Yến càng cười vang dội hơn, vị chủ nhiệm ủy ban thể dục này thật sự đúng là biết chọc cho phụ nữ hài lòng, cô nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, nếu đã đến, để tôi làm chủ mời ngài ăn cơm"
Trương Dương cười nói: "Không khéo, tôi có hẹn với bạn rồi"
Lúc Quan Chỉ Tình mặc áo gió màu lam đi ra, thấy bên cạnh Trương Dương còn có một người con gái khác liền ngẩn người ra, Trương Dương đứng dậy cười chào đón.
Bởi vì là buổi tối, cho nên Quan Chỉ Tình không có mang kính râm, chỉ mang một cặp kính mát thôi, tuy rằng như vậy, nhưng Chung Hải Yến chỉ cần liếc mắt là nhận ra, cô ta chính là người đã ký hợp đồng trở thành đại sứ hình tượng cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Nam Tích, chuyện này đã được truyền đi khắp Nam Tích rồi, Chung Hải Yến thật không ngờ quán quân thế giới lại ở Hải Thiên, nhưng mà cô cũng không nói ra, thân là quản lý của khách sạn, Chung Hải Yến biết tầm quan trọng của việc bảo vệ bí mật cho khách hàng.
Trương Dương có chút kinh ngạc, Quan Chỉ Tình chỉ đi có một mình, hắn thấp giọng nói: "Hai người kia đâu?"
Quan Chỉ Tình nói: "Bọn họ đến Cẩm Loan du ngoạn rồi, đến bây giờ còn chưa trở về"
Trương Dương nói: "Cô đi một mình?"
Quan Chỉ Tình không nói gì cả.
Trương Dương cười nói: " Đi, tôi mời ăn tối"
Quan Chỉ Tình thản nhiên nói: "Không muốn đi xa, ăn ở chổ này đi"
Nếu Quan Chỉ Tình đã nói, Trương Dương đương nhiên là nghe theo yêu cầu của cô, hắn chuyển hướng nói với Chung Hải Yến: "Quản lý Chung, có phòng nhỏ lịch sự tao nhã không?"
Chung Hải Yến cười nói: "Có, Như Ý các!"
Đi vào phòng, ngồi xuống, Chung Hải Yến đưa thực đơn lên, Trương Dương cầm thực đơn đưa cho Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình mỉm cười nói: "Trương tiên sinh gọi đi, tôi không có nhiều hiểu biết về cái này"
Trương Dương cầm thực đơn đưa cho Chung Hải Yến: "Quản lý Chung an bài đi, hai người chúng tôi ăn không nhiều lắm, đồ ăn nhất định phải ít mà ngon"
Chung Hải Yến cười gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ an bài cho các người thỏa mãn"
Chung Hải Yến rời khỏi phòng, ngoài hành lang gặp phải tổng giám đốc Đoạn Kim Long, Đoạn Kim Long vẫy vẫy tay với cô ta: "Tiểu Chung!"
Chung Hải Yến cười hì hì đi tới: "Đoạn tổng có gì cần dặn dò?"
Đoạn Kim Long nói: "Thằng ngốc Thạch Thắng Lợi đên ăn, cô quay uống vài ly đi"
Chung Hải Yến vừa nghe liền lắc đầu nói:" Tôi không đi đâu, tôi coi như sợ hắn rồi, người này thích động tay động chân, uống rượu vào chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác, một chút đạo đức cũng không có"
Đoạn Kim Long cười nói: "Hắn là vậy đó, cũng không phải là người xấu gì, Hải Yến, coi như là nể mặt tôi đi"
Chung Hải Yến nói: "Ông xem tôi là ai thế/ Hắn không phải là thích tìm tiểu thư sao? Ông đi gọi vài tiểu thư biết uống đến đi, tôi không hầu hạ hắn"
Trong lòn g Đoạn Kim Long có chút căm tức, nhưng không dám phát tác, tính tình của Chung Hải Yến gần đây thay đổi, Đoạn Kim Long thân là tổng giám đốc nhưng đối với cô ta cũng phải nhân nhượng, cũng là có nguyên nhân cả, Chung Hải Yến gần đây có chút mờ ám với cục trương cục công an Trương Đức Phóng, ông ta đã sớm thấy được trong mắt rồi, nếu không có chổ dựa vững chắc, thì Chung Hải Yến cũng không dám có thái độ đối với ông như vậy.
Đoạn Kim Long khuyên nhủ: "Chúng ta buôn bán làm ăn cần hòa khí phát tài, cho dù không nể mặt của Thạch công tử cũng phải nể mặt của lão gia tử hắn, người ta là bí thư quân khu, là quan phụ mẫu của chúng ta, cậu của hắn lại là thường vụ phó thị trưởng, Hải Yến..."
Chung Hải Yến vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: "Tôi sợ hắn rồi, từ cái lần uống rượu với hắn, bị hắn bóp đến nổi làm cho bầm cả người lên, chính là một kẻ lưu manh, Đoạn tổng, người như vậy ông ít lui tới thì tốt hơn" Nói xong Chung Hải Yến cũng bỏ đi.
Đoạn Kim Long tức giận nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng mắng một tiếng kỹ nữ, ông nắm một người phục vụ bên cạnh lại hỏi: "Quản lý Chung chiêu đãi khách nào mà quan trọng thế?"
Người phục vụ kia thành thật đáp: "Chủ nhiệm Trương của ủy ban thể dục, còn có một người nữ khác, tôi không nhận ra"
Đoạn Kim Long vừa nghe đến Trương Dương, lập tức nhớ đến chuyện không hài lòng giữa bọn họ, lúc Trương Đức Phóng mở tiệc tẩy trần cho Trương Dương, Trương Dương trước mặt mọi người không cho ông ta mặt mũi, mỗi khi nhớ đến chuyện này, Đoạn Kim Long đều hận đến nghiến răng.
............................
Ngay từ đầu Trương Dương cũng không có chuẩn bị tư tưởng dùng cơm riêng với Quan Chỉ Tình, chỉ là Stephen và Tào Mễ Ly vắng mặt làm cho bữa cơm này biến thành bữa cơm hai người của hắn và Quan Chỉ Tình.
Trương Dương chuẩn bị lấy một chai rượu, hắn cười nói: "Hay là, lấy cho cô một bình nước khoáng?" Hắn nhớ kỹ là Quan Chỉ Tình không thích uống đồ uống bên ngoài.
Quan Chỉ Tình nói: "Uống chút rượu đi!"
Trương Dương có chút kinh ngạc, không nghĩ ra Quan Chỉ Tình lại chủ động uống rượu, hắn mở chai rượu mao thai ra, rót một chút vào ly trước mặt của Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình nói: "Tôi uống được mà"
Trương Dương rót đầy ly rượu trước mặt mình, mỉm cười nói: "Tôi còn lo rằng ngày hôm nay tôi sẽ uống rượu một mình"
Quan Chỉ Tình nói: "Từ nhỏ tôi đã đi học trượt băng, năm mười tuổi bị đưa đến Canada để huấn luyện, nơi đó khí trời rất lạnh, huấn luyện viên của tôi là một người Nga, ông ta thích nhất là uống rượu Vodka, có đôi lúc sau khi luyện tập xong, tôi lại cùng ông ta uống một ly, trong bất tri bất giác tôi cũng có tửu lượng"
Trương Dương cười ha hả.
Quan Chỉ Tình nói: "Chỉ là tố chất trong lòng tôi không được, mỗi khi đến thi đấu lớn, thì lại luôn khẩn trương, huấn luyện viên nói cho tôi biết, uống một ly rượu vào sẽ đỡ hơn, tôi làm theo phương pháp của ông ta, quả nhiên có hiệu quả"
Trương Dương nói: "Rượu cồn có thể giúp người ta thả lỏng, huấn luyện viên của cô cũng rất thú vị, có cơ hội mời ông ấy đến Trung Quốc, tôi mời ông ấy uống rượu"
Hàng lông mày đẹp của Quan Chỉ Tình rũ xuống, trầm mặc một hồi rồi mới nói:" Ông ấy đã chết"
Trương Dương ngẩn ra: "Xin lỗi!"
Quan Chỉ Tình lắc đầu nói: "Không cần phải xin lỗi, là tôi nhắc đến chuyện này trước, lúc tôi lấy được chức quán quân thế giới đầu tiên, đã tổ chức một buổi tiệc, đêm đó ông ấy uống nhiều, trên đường trở về gặp tai nạn xe cộ" Trong đôi mắt đẹp của cô mơ hồ xuất hiện một dòng lệ.
Trương Dương nâng ly rượu lên: "Chúng ta không nói những chuyện không vui này, Quan tiểu tỷ, vì chúng ta hóa thù thành bạn, uống một ly"
Quan Chỉ Tình nở nụ cười, nâng ly rượu lên chạm với Trương Dương, uống cạn sạch một hơi.
Đồ ăn do Chung Hải Yến an bài rất tinh xảo, rất ngon miệng, Quan Chỉ Tình cũng tỏ vẻ thích thú trong việc này, cô nhẹ giọng nói: "Ở nước Mỹ rất khó ăn được những món Trung Quốc chính tông như vậy"
Trương Dương nói: "Từ nhỏ cô đã đi Mỹ rồi, vậy mà khẩu vị lại không thay đổi, vẫn thích ăn đồ ăn Trung Quốc"
Quan Chỉ Tình nói: "Mẹ của tôi vẫn hay dùng truyền thống Trung Quốc để dạy dỗ tôi, cho nên mặc dù tôi sinh sống tại Mỹ nhiều năm, nhưng cảm thấy Trung Quốc và Mỹ khác biệt quá, mùi vị Trung Quốc trên người tôi càng ngày càng đậm"
Trương Dương cười nói: "Lúc vừa nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy cô giống một cô gái Trung Hoa, trên người của cô không có một chút mùi vị nước ngoài"
Quan Chỉ Tình cười nói: "Vốn là người trong nước, làm sao có mùi vị của người nước ngoài"
Trương Dương nói: "Cũng không hẳn là như vậy, có rất nhiều người đi ra ngoài vài ngày, vậy mà mở miệng ra thì cứ nói tiếng nước ngoài, thậm chí là có cảm giác ngay cả huyết thống cũng sắp thay đổi luôn rồi"
Quan Chỉ Tình cảm thấy những lời này của Trương Dương tựa hồ đang ám chỉ chị họ của cô, cô cười nói: "Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, cũng có lựa chọn riêng của mình, đây là quyền tự do của mỗi người" Cô nâng ly rượu lên nói: "Mong rằng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, mong rằng đại hội của Nam Tích lần này có thể tiến hành thuận lợi"
Trương Dương tràn ngập lòng tin nói: "Nhất đinh!"
Hai người uống cạn ly rượu, Trương Dương không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Quan tiểu tỷ, có chuyện này tôi vẫn để trong lòng thật lâu, vì sao cô lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Quan Chỉ Tình nở nụ cười, những lời này của Trương Dương đã hỏi đến chổ then chốt, sở dĩ cô thay đổi chủ ý đáp ứng đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh tất cả cũng là bởi vì Sở Yên Nhiên cả, nhưng mà chuyện này cô đã đáp ứng với Sở Yên Nhiên không nói ra, đương nhiên là không nói cho Trương Dương được.
Quan Chỉ Tình nói: "Có lẽ sự chấp nhất của anh đã làm cho tôi cảm động, có lẽ bản thân tôi đối với Nam Tích vẫn có tình cảm không thể vứt bỏ được"
Trương Dương nói:" Vô luận là vì nguyên nhân gì, tôi cũng đều cảm kích cô, đại hội lần này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng, chúng tôi rất cần một người có lực ảnh hưởng mạnh như Quan tiểu tỷ đến đại hội của chúng tôi, để tăng sức ảnh hưởng của đại hội lên"
Quan Chỉ Tình nói: "Tôi không có lực ảnh hưởng lớn như vậy đâu!"
Trương Dương nói: "Cô chính là niềm kiêu ngạo của Nam Tích!"
Quan Chỉ Tình không nhịn được nở nụ cười: "Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa, nếu tôi đã đáp ứng anh, tôi sẽ làm tốt công tác đại sứ hình tượng, trong tiền đề không ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi, thì tôi sẽ tận lực phối hợp với công tác tuyên truyền mở rộng"
Trương Dương nói: "Chúng ta đã thảo luậ nqua, tuy rằng Quan tiểu tỷ không nhận bất kỳ thù lao nào, nhưng mà sau này tất cả chi tiêu do tuyên truyền sản sinh ra thì sẽ đều do ủy ban thể dục chúng tôi chi trả"
Quan Chỉ Tình nói: "Chi tiết cụ thể sau này hãy bàn, ngày mai tôi sẽ trở về nước Mỹ, có gì cần, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi" Cô lấy phương thức liên lạc đã chuẩn bị tốt đưa cho Trương Dương.
Trương Dương cẩn thận thu lại, biểu hiện của Quan Chỉ Tình đã phủ định ấn tượng trong lòng hắn, xem ra vị băng công chúa này cũng là một người ngoài lạnh trong nóng.
Lúc này điện thoại di động của Quan Chỉ Tình vang lên, cô cười cười với Trương Dương, cầm lấy điện thoại nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại, xin lỗi một chút"
Trương Dương gật đầu vui vẻ, hắn không biết rằng cú điện thoại này là do Sở Yên Nhiên gọi đến.
Sau khi Sở Yên Nhiên chia tay với Trương Dương, trong lòng vẫn không cách nào bỏ được Trương Dương, vẫn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương, gọi cú điện thoại này, chỉ là muốn hỏi thăm đến tình huống của Quan Chỉ Tình.
Quan Chỉ Tình đi ra hành lang, dùng tiếng anh thông thạo nói: "Yên Nhiên, cô thật sự biết chọn giờ gọi điện thoại, bây giờ tôi đang ăn cơm cùng hắn"
Sở Yên Nhiên nghe thấy bọn họ đang ăn cơm với nhau, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác khó tả, cô ta nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy con gái đẹp hắn ta khẳng định sẽ xum xoe, căn bệnh vĩnh viễn không bao giờ đổi"
Quan Chỉ Tình cười nói: "Cô ghen?"
"Không có!"
"Chứng minh trong lòng cô còn có hắn"
Sở Yên Nhiên lớn tiếng phủ nhận: "Không có!"
Quan Chỉ Tình nói: "Yên tâm đi, hắn chỉ đi đón tôi, nói chuyện tất cả đều là về công tác, tuyệt đối không có vấn đề riêng tư, Yên Nhiên, con người của hắn không đơn giản"
Sở Yên Nhiên nói: "Dã man thô lỗ không có lương tâm"
Quan Chỉ Tình cười hì hì nói: "Nếu hắn đã có nhiều khuyết điểm như vậy, vì sao cô còn kêu tôi giúp hắn!"
Sở Yên Nhiên im lặng.
Quan Chỉ Tình ý thức được mình đã chạm vào nổi đau của người ta, nhẹ giọng nói: "Yên Nhiên, xin lỗi, tôi không nên hỏi"
Sở Yên Nhiên thở dài một hơi, nói: "Tôi hận hắn, rồi lại hận không nổi, tôi muốn quên hắn, nhưng không cách nào có thể quên được, cho nên cái tôi có thể làm chỉ là rời xa hắn, không gặp hắn, sẽ là không nghĩ đến hắn..."
Quan Chỉ Tình nhỏ giọng nói: "Nhưng mà lúc cô thật sự không gặp hắn rồi, thì lại không kiềm được muốn nghĩ đến hắn!"
Sở Yên Nhiên nói: "Nha đầu kia, trở nên nhiều chuyện từ lúc nào thế?"
Quan Chỉ Tình nói: "Chúng ta là bạn tốt, cho nên tôi rất quan tâm đến sinh hoạt tình cảm của cô"
Sở Yên Nhiên nói: "Đã sớm không còn tình cảm gì, tôi đã coi hắn là một người bạn bình thường"
Quan Chỉ Tình tin mới lạ, bạn bình thường mà ra sức lớn như vậy sao, nhưng mà cô cũng rất hiểu tính tình của Sở Yên Nhiên, biết cô ta chỉ mạnh miệng thôi, có những điều khi làm bạn không nên nói thẳng ra, Quan Chỉ Tình nói: "Yên tâm đi, hắn ở Nam Tích cũng rất tốt!"
Sở Yên Nhiên nói: "Chờ cô trở về chúng ta sẽ tâm sự"
Quan Chỉ Tình nhỏ giọng nói: "Tốt!" Cô cúp điện thoại, cảm thấy có chút không đúng, xoay người, thấy một thanh niên trẻ tuổ iđang cười tủm tỉm nhìn mình, Quan Chỉ Tình cúi đầu muốn chạy, nhưng bị người thanh niên đó nắm lại: "Nào, đến chổ của anh ngồi!"
Quan Chỉ Tình căn bản là không quen người này, cô phẫn nộ quát lớn: "Buông ra! Tôi không quen anh!"
Người thanh niên nhếch môi nói: "Anh nghe nói em vừa mới đến, còn giả bộ cái gì?"
Quan Chỉ Tình nghe thấy hắn ta nói chuyện lỗ mãng, tức giận đến khuôn mặt trắng bệnh, giãy tay hắn ra: "Anh nên tôn trọng một chút, coi chừng tôi báo công an!"
Người thanh niên kia cười nói: "Báo công an? Cục trưởng công an là anh em kết nghĩa của anh, em cứ việc báo đi!"
Quan Chỉ Tình ngửi thấy mùi rượu trên người của hắn ta, liền biết là đã gặp một kẻ say, cô cũng không muốn lý luận với hắn, xoay người muốn đi, người thanh niên này kéo cô lại: "Con mẹ nó còn giả bộ à, bao nhiêu tiền, một ngàn? Hai ngàn? Tao đã nhìn trúng mày rồi, tối này tao muốn **** mày!" ( Mình không dịch được mấy cái trong dấu ****, nên ai hiểu thì hiểu )
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư