Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh phụ tình em quá
C
hắc anh không còn nhiều tình cảm dành cho em rồi. Cái gì thiếu anh tìm ở bên ngoài bù đắp chứ không vun đắp bên trong gia đình. Trong cơn mơ em mong anh về lại với em, nhưng anh đã sẵn sàng buông tay em ra rồi.
Từ: chucnu
Đã gửi: 25 Tháng Sáu 2011 2:27 CH
Gửi anh!
Đêm qua em nằm nhớ lại ngày bố mẹ đồng ý cho em và anh yêu nhau, anh đèo em đi trên đường mà em hạnh phúc khóc ướt áo anh. Đến ngày cưới, anh không ngừng cười, anh là người em yêu nhất trên đời, phải mất đi nhiều thứ để có được anh. Con ra đời, mọi thứ cũng thay đổi, thêm những nỗi lo toan, thêm niềm vui và hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua em thấy mình trưởng thành hơn khi nuôi con.
Em không còn thời gian để làm những món ăn trong sách anh mua về, còn nhiều chỗ chưa làm tròn bổn phận của người vợ, anh hay cáu gắt. Tuy rằng, cả nhà đều nói sự chăm sóc lo lắng của em dành cho anh là rất chu đáo sẽ làm cho anh được nước lấn tới. Niềm tin vào anh là tuyệt đối, nhất là trong tình cảm vợ chồng, vậy mà sao anh lại nỡ tìm người để tâm sự vì không thể chia sẻ với em?
Nếu không có cuộc điện thoại của anh gọi em do chạm số, làm sao em biết anh vội vàng ra khỏi nhà khi con đang ốm để gặp người mà anh gọi là bạn để tâm sự đến 12h và đi qua đêm để uống rượu? Lời anh vang lên trong tai em: "Em ăn gì, thèm rồi kia kìa, anh trả tiền nhé, anh điên à". Tiếng cười ù tai em, rồi anh nói vợ anh không biết một người bạn nào của anh. Em không quan tâm đến anh ư, thật sự không biết bạn anh là ai ư?
Anh ơi, gần hai năm anh nghỉ việc ở nhà, mọi thứ đều do em lo toan, em có khi nào chì chiết đòi hỏi anh về tài chính không? Em chăm con vất vả cả ngày, em không ngại vất vả nhưng mẹ cư xử không công bằng giữa các con dâu nên sống chung khiến em rất căng thẳng. Ai hiểu được em thiệt thòi và ức chế thế nào?
Cho dù công việc em được ở nhà nhiều, nhưng em phải làm việc ở nhà, điều này luôn khiến em lo lắng không làm tốt việc nào cả. Có khi nào anh hiểu được những lúc ra chợ muốn mua hoa quả cho con nhưng lại thôi, có khi nào anh biết em muốn mua một cái áo cái váy, mua một đôi giày mà lại thôi? Mua đồ về cho anh mà nói không thích ăn vì tiết kiệm không?
Vì thế mà những lúc anh nói em hay cáu gắt nhưng chưa bao giờ em động đến lòng tự trọng của một người đàn ông cả. Giờ mới đi làm trở lại, thu nhập cao, anh cần tìm ngay người chia sẻ, gần tháng rồi anh đi hầu hết các buổi tối, về khuya nhưng em vẫn tin anh cần phải đi làm, cần được thoái mái với bạn bè.
Lý do của anh là bố mẹ em không tôn trọng anh, phải rồi, bố mẹ em nói cũng khá nặng lời vì lo lắng cho con cho cháu. Em biết anh ức chế lắm, nhưng phận làm con em chỉ góp ý với bố mẹ được thôi. Bố mẹ thương vợ chồng mình vất vả, lo lắng như thế, không có ông bà liệu con mình có được thế này không? Em phải cảm ơn ông bà nhiều lắm, chưa báo hiếu được từ khi lấy chồng mà còn làm ông bà phiền lòng.
Giờ anh thấy anh được như 10 năm trước đây, như hồi mới quen em, thấy được em trong người bạn tâm tình mới của anh à? Anh đang hạnh phúc đúng không, em thì thấy đau quá. Em nghĩ là em hiểu anh, em không thể đưa chúng ta về 10 năm trước vì anh và em cũng không phải là người của 10 năm trước đây. Em đang loay hoay tìm cho mình một lối đi.
Anh phụ tình em quá, chắc anh không còn nhiều tình cảm dành cho em rồi. Anh không nghĩ đến những gì chúng ta đã có với nhau, nghĩ đến một gia đình bền vững cần gì ư? Cái gì thiếu anh tìm ở bên ngoài bù đắp chứ không vun đắp bên trong gia đình. Trong cơn mơ em mong anh về lại với em, nhưng anh đã sẵn sàng buông tay em ra rồi.
Xin lỗi anh về những thiếu sót của em, xin lỗi vì em đã làm anh tổn thương, xin lỗi anh vì em không giữ được chân anh lại với gia đình.