Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh phụ bạc tôi, người con gái đã hy sinh cho anh
A
nh đổ lỗi cho gia đình anh không cho chúng tôi yêu nhau, nếu có lấy cha mẹ anh cũng không làm đám cưới cho hai đứa. Tôi tưởng thật nên khóc và gọi điện về cho cha mẹ anh, nhưng cha mẹ anh nói không có chuyện đó.
Tôi yêu anh 4 năm, lúc đó tôi là giáo viên dạy ở Nha Trang, anh làm bên quân đội ở quân khu 7, khi yêu anh tôi đã từ bỏ công việc ngoài đó, vào Sài Gòn sống với nhau. Lúc vào tôi gặp muôn vàn khó khăn nhưng bù lại tôi là một người giỏi, thông minh, cũng dễ nhìn, nên tôi xin được việc rất nhanh.
Trong quá trình yêu nhau tôi và anh bị gia đình 2 bên phản đối nhiều lắm nhưng sợ 2 đứa buồn nên gia đình đều không nói ra. Ba mẹ tôi thì không muốn cho con gái lấy chồng xa, còn ba mẹ anh thì không muốn lấy tôi vì tôi không làm trong nhà nước. Mẹ anh từng nói với tôi bây giờ hai đứa phải có công việc làm ổn định, vì một đứa không thể nuôi cả gia đình được. Tôi rất buồn vì bị coi thường như vậy, nhưng vì yêu anh tôi vẫn chấp nhận. Tôi không phải đứa không làm ra tiền, tôi vẫn đi làm và đã tìm được một công việc ổn định.
Rồi thời gian cũng qua đi, tôi và anh vô cùng hạnh phúc bên nhau khi anh được chuyển công việc từ ngành quân đội sang làm bên tòa án quân sự. Tôi và anh thật sự rất vui mừng, anh nói nếu sau này anh lấy người con gái khác thì họ yêu anh vì tiền, vì địa vị xã hội, chứ thật sự họ không yêu anh; người đồng tâm cạm khổ là tôi. Nhưng tôi đâu biết rằng cũng kể từ đó tôi và anh đi sai theo con đường khác.
Những tin nhắn, những lời động viên thưa dần. Lúc anh được đi học văn bằng 2, cũng từ đó anh có nhiều thú vui hơn. Anh quên tôi, người con gái đã hy sinh cho anh. Cũng xin nói thêm, trong quá trình yêu nhau tôi và anh đã đi quá giới hạn và tôi đã có thai. Nhưng tôi không biết nên không cẩn thận và đã sẩy. Khi đó anh cũng ở bên tôi cách đây một năm, và trong quá trình yêu nhau 4 năm tiền lương tháng nào anh cũng đưa cho tôi đầy đủ, tôi giữ lại một ít còn một ít dùng cho 2 đứa.
Cách đây hơn một tuần anh đòi chia tay. Anh đổ lỗi cho gia đình anh không cho chúng tôi yêu nhau, nếu có lấy cha mẹ anh cũng không làm đám cưới cho hai đứa. Tôi tưởng thật nên khóc và gọi điện về cho cha mẹ anh, nhưng cha mẹ anh nói không có chuyện đó. Chúng tôi mặc dù ở cách nhau có vài bước chân nhưng không ai gặp ai, tôi tự ái nên không gặp anh và anh cũng không nhắn tin hay gọi điện cho tôi.
Ba mẹ tôi biết chuyện nên bắt về quê không cho ở nơi này nữa. Cách đây một ngày, anh gọi hỏi tôi số tiền tôi giữ, anh nói trả lại cho anh một ít. Tôi nói anh ra gặp tôi đưa cho, anh ra gặp tôi, tôi đã khóc và nói anh ở lại vui và cố gắng trong công việc. Sau này yêu ai thì cho họ hạnh phúc.
Tôi lấy điện thoại anh xem và thấy anh nhắn tin cho người con gái tên Hà học chung với anh. Vậy là tôi đã hiểu anh yêu người khác, cha mẹ không đồng ý chỉ là cái lý do anh che đậy sự thật. Tôi định đưa lại tiền cho anh nhưng nghĩ tôi không nên đưa. 4 năm mà sao mới chia tay một tuần tôi đã lấy lại được bình yên? Tôi 29 nhưng luôn tin vào bản thân mình sẽ làm lại được. Gần tết rồi tôi sẽ về nhà chơi 10 ngày rồi làm lại từ đầu, tôi sẽ mở rộng trái tim để đón tình yêu mới.
Ai cũng nghĩ tôi không yêu anh, nhưng tôi nghĩ người ta đã thay lòng đổi dạ thì dù có hy sinh nữa cũng vô ích thôi. Tôi luôn nghĩ đời còn có nhiều chuyện cần phải hy sinh.
Trang