Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 8 - Chương 48
D
áng người Vưu Huệ Hương gầy hơn Vưu Liên Hương một chút. Triệu Quốc Đống đặt tay lên eo hoặc mông của Vưu Huệ Hương tùy tiện hơn là bà chị. Mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi hắn.
- Chị Lệ Mai và tôi khi học trên trường Đảng đã ở cùng phòng, lúc ấy chị ta là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện Trường Tân, quan hệ hai bên khá tốt. Chị ta chỉ có một em gái, hơn nữa cô em gái cũng có tính cách cứng rắn hơn chị ta, có chuyện gì cũng không muốn nói ra.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ nhảy mà không lên tiếng.
- Chị ta nổi tiếng thanh liêm ở Huyện Trường Tân, tính cách mạnh mẽ, Lệ Mai thì tôi mới quen từ hai năm trước, nhưng có thể tin được.
Vưu Huệ Hương thấy Triệu Quốc Đống không lên tiếng thì biết khúc mắc không thể hóa giải được ngay.
- Tôi nghe Nhị tỷ nói về chuyện của Lệ Mai, có thể vừa nãy Nhị tỷ đã nói với cậu. Lệ Mai đúng là hơi đẹp nên khó tránh khỏi có người đồn thổi. Tôi tin Lệ Mai sẽ không như vậy. Nghe nói tên khóa trước của cậu đã trên 50, dù Lệ Mai muốn dựa thì cũng không thể tìm người như vậy, phải tìm người có tương lai lớn như cậu mới đúng chứ.
Vưu Huệ Hương trêu chọc như vậy làm Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tam tỷ, chị đúng là biết hại tôi. Tôi nói rồi, phải xem một chút đã.
Vưu Huệ Hương cần chính là câu này của Triệu Quốc Đống. Vương Lệ Mai lo nhất chính là Triệu Quốc Đống mượn cơn gió lần này mà điều chỉnh trên quy mô lớn. Tiếu Triêu Quý cùng Ngô Ứng Cương không biết thông con đường gì mà đã có dấu hiệu dựa vào Triệu Quốc Đống, nhưng cô lại không có cơ hội thích hợp để giao tiếp. Triệu Quốc Đống nhận chức gần hai tháng mà chưa đến đài truyền hình hay là phòng Thông tin do cô phụ trách, điều này làm cô thấy rất nguy hiểm.
Vương Lệ Mai tin chỉ cần cho cô cơ hội, cô sẽ thể hiện được hết năng lực của mình, cũng có thể chứng minh mình không xấu như lời đồn.
Nhảy hết điệu, Triệu Quốc Đống lại cùng hát một bài Bình Tụ với Vưu Huệ Hương, sau đó lại hát một bài với Vưu Liên Hương.
Vưu Huệ Hương bây giờ đã là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Giang Khẩu. Bí thư huyện ủy Tiết Minh Dương đã điều tới Lộc Sơn làm Bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Phùng Đông Hoa tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Phó chủ tịch huyện Lương Kiến Hoằng đã thành công lên làm Phó chủ tịch thường trực. Đây đều là do Triệu Quốc Đống nói chuyện với Vưu Huệ Hương mà biết.
Chu Tinh Văn được điều sang Huyện Trường Tân làm thường vụ huyện ủy, Bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an, coi như bò lên chức phó huyện. Mà Khâu Nguyên Phong đã đánh ngược lại về Giang Khẩu làm thường vụ huyện ủy, Bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an.
Vưu Liên Hương thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Huệ Hương nói chuyện khá vui vẻ, nhưng nhân vật chính của hôm nay là Vương Lệ Mai lại bị ném sang bên. Mặc dù Lục Nhị cũng biết ý mà nói chuyện với Vương Lệ Mai nhưng Vương Lệ Mai có vẻ không được vui.
- Quốc Đống, Lệ Mai nhảy rất giỏi, Lục Nhị cũng là nòng cốt văn nghệ của trường, sao chỉ mời tôi và Huệ Hương, không mời Lục Nhị và Lục Nhị nhảy vậy? Cậu là Bí thư đảng ủy của cả Tam tỷ và Khu Khai Phát, có phải là nên hòa hợp với quần chúng không?
Vưu Liên Hương khẽ nhíu mày nói:
- Lệ Mai, lãnh đạo ra vẻ thì cô phải chủ động mời lãnh đạo nhảy.
Thấy Vưu Liên Hương đã tung một bậc thang, Vương Lệ Mai liền cười cười quyến rũ, yểu điệu đi tới mà nói:
- Bí thư Triệu, tôi mời ngài một điệu.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ đứng lên và cười ha hả nói:
- Phải là tôi mời Trưởng phòng Vương một điệu mới phải. Tôi đúng là thiếu phong độ rồi.
Thấy hai người đã đi lên sân khấu, Vưu Huệ Hương đứng lên và đi tới ngồi xuống cạnh Vưu Liên Hương mà nói:
- Chị, sao Quốc Đống lại có ý kiến với Lệ Mai nhiều như vậy?
- Hừ, đàn ông mắt đều nhỏ, ai muốn dùng người của thằng khác đã dùng.
Vưu Liên Hương nói ra thì mới để ý lời này của mình có có vấn đề, mặt hơi nóng lên một chút.
- Lệ Mai là nữ kim cương duy nhất trong Bát đại kim cương của Trương Thiệu Văn, lại là Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Trưởng phòng Thông tin, giám đốc đài truyền hình, em nghĩ Triệu Quốc Đống không đề phòng ư?
- Em đã hỏi Lệ Mai thì cô ta nói không có gì với Bí thư trước đây.
Vưu Huệ Hương nhíu mày nói:
- Vì sao những người bên này thích đồn thổi vu vơ như vậy?
- Đâu chẳng như vậy chứ. Phụ nữ muốn đi xa trong chốn quan trường thì trên lưng không có tiếng xấu mới là lạ, nhất là phụ nữ xinh đẹp một chút.
Vưu Liên Hương thở dài nói:
- Có những phụ nữ không biết tự trọng khiến ai cũng nghĩ phụ nữ chỉ có thể bằng thân xác mà lên.
Vưu Huệ Hương một lúc lâu sau mới nói:
- Phụ nữ thật sự không thích hợp làm chính trị, áp lực quá lớn. Ngoài áp lực công việc còn có nhiều phiền phức khác. Hơn nữa phụ nữ không giống đàn ông có thể thông qua mấy vấn đề khác mà giải tỏa áp lực. Đàn ông có thể ca hát, nhảy múa, đánh bài, thậm chí chơi gái. Phụ nữ thì sao? Mấy cách kia của đàn ông không hợp với chúng ta. Ngoài đọc sách, tập thể hình thì nhiều lắm là đi du lịch. Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của phụ nữ.
Vưu Liên Hương cảnh giác nhìn cô em.
- Huệ Hương, em ở trước mặt chị nói như vậy còn được. Em bây giờ đã là Trưởng ban Tuyên giáo, lại là phụ nữ, nếu em nói như vậy thì đó là điểm chết người của em. Có khi chỉ mấy lời nói bâng quơ của em khiến lãnh đạo đánh giá em khác hẳn.
- Em biết rồi.
Vưu Huệ Hương thở dài một tiếng mà nói.
Hai chị em đều cảm nhận được áp lực của nhau. Trong quan trường khi đàn ông chiếm ưu thế tuyệt đối, phụ nữ có nhiều áp lực thì chỉ bọn họ mới cảm nhận được.
Trong tiếng nhạc du dương, Triệu Quốc Đống ôm eo Vương Lệ Mai, cố gắng làm mình giữ khoảng cách nhất định với cơ thể đối phương.
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy ngài có ác cảm với tôi. Có phải do phòng chúng tôi không làm tốt công việc?
Vương Lệ Mai có chút buồn bã mà nói.
- Đâu có, Trưởng phòng Vương có lẽ hiểu lầm rồi.
- Vậy sao Bí thư Triệu đến Tây Giang đã gần hai tháng mà không đến phòng chúng tôi?
Vương Lệ Mai hỏi.
- Tôi mới tới nên nhiều việc, chờ rảnh rỗi một chút thì tôi nhất định sẽ tới.
Triệu Quốc Đống có chút không yên lòng. Mùi hương của Vương Lệ Mai khác hẳn chị em Vưu Huệ Hương, có cảm giác thấm đẫm lòng người, làm người ta khó có thể quên.
- Sao tôi thấy Bí thư Triệu nói không đúng suy nghĩ.
Vương Lệ Mai hơi nghiêng đầu nói.
Triệu Quốc Đống bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn đúng là có chút không thích hợp nhảy với phụ nữ như thế này. Mặc dù không thể nói là như rắn nhưng cảm giác không thoải mái.
- Trưởng phòng Vương nhạy cảm quá rồi.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
Vương Lệ Mai thở dài một tiếng. Xem ra muốn hóa giải thành kiến của đối phương không hề dễ dàng. Vương Lệ Mai cũng biết mình nghĩ quá tốt đẹp, nghĩ rằng chỉ cần chị em Vưu Huệ Hương ra mặt là hóa giải được. Xem ra mình quá ngây thơ.
- Tôi biết danh tiếng của mình không tốt, tôi cũng không muốn giải thích. Chẳng qua tôi và Trưởng ban Giản và Trưởng phòng Nhược Lâm là bạn tốt, Bí thư Triệu không ngại có thể hỏi Trưởng ban Giản và Trưởng ban Nhược Lâm xem Vương Lệ Mai tôi có phải loại phụ nữ kia hay không?
Vương Lệ Mai nói rất ngọt ngào, có lẽ cô trước đây cũng là Mc.
- Tôi không mong Bí thư Triệu tin tôi, nhưng mong ngài có thể cho tôi một cơ hội xem Vương Lệ Mai tôi có phải là người phụ nữ như ngài nghĩ không? Phụ nữ làm chút chuyện là rất khó khăn, chẳng lẽ nói phụ nữ xinh đẹp là có tội sao?
Triệu Quốc Đống hơi chấn động. Hắn có thể không bị vẻ đẹp của Vương Lệ Mai hấp dẫn, nhưng lời nói của Vương Lệ Mai đã làm hắn xúc động.
- Trưởng phòng Vương, trắng sẽ là trắng, đen sẽ là đen. Làm người thì cây ngay không sợ chết đứng. Con người của tôi đối với việc không đối với người. Cuộc sống riêng của cô thì tôi không có hứng thú, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì tôi sẽ đối thủ công bằng.
Mắt Vương Lệ Mai sáng lên, ngực đập mạnh liên hồi. Tay cô đang đặt trên vai Triệu Quốc Đống cũng run lên:
- Bí thư Triệu, cảm ơn ngài.
Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu nói:
- Có gì cần cảm ơn chứ. Tôi chỉ là nói quan điểm làm việc của mình mà thôi.
Vương Lệ Mai vội vàng lắc đầu rồi cúi xuống. Một giọt nước mắt đã chảy ra. Vương Lệ Mai cố làm mình bình tĩnh lại. Sau khi Triệu Quốc Đống đến Tây Giang, mấy tên phó của cô bắt đầu làm loạn, nhiều lúc phân công công việc cũng không làm. Nhất là sáng nay biết Ủy ban Xây dựng và Phòng Giao thông xảy ra chuyện, người trong phòng không ngừng bàn tán khiến Vương Lệ Mai rất lo lắng.
b