TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 540: Giết Một Răn Trăm
ạnh Sĩ Xung gật đầu nói: "Có thấy, thị trưởng Hạ yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác thanh lý kiến trúc trái phép, chỉ cần là kiến trúc không phù hợp với quy định, chúng tôi sẽ tiến hành dở bỏ trong thời gian ngắn nhất"
Hạ Bá Đạt nói: "Ta nhớ lúc trước trung tâm thể dục mới đã có hoạt động thanh lý kiến trúc trái phép, vì sao lại để trở nên như vậy nghiêm trọng? Công tác của các người không có kết quả sao?"
Mạnh Sĩ Xung nói: "Thị trưởng Hạ, có một số việc phải suy nghĩ đến tình huống thực tế, đối với những dân chúng xây nhà trái phép này, đầu tiên là phải thuyết phục giáo dục, để cho bọn họ hiểu được chính sách của thành phố, hiểu được khổ tâm của chúng ta, không thể chọn thủ đoạn cưỡng chế, nếu không sẽ kích thích tâm tình đối kháng của dân chúng, ngược lại càng xử lý không tốt."
Hạ Bá Đạt nói: "Tôi không cần công tác cụ thể, tôi chỉ muốn nhìn kết quả thôi, cho các người một tuần, phải giải quyết vấn đề kiến trúc trái phép này, trung tâm thể dục mới là bộ mặt của Nam Tích chúng ta, anh nhìn những căn nhà đó đi, xây bừa xây bãi, xây loạn cả lên, còn ra thể thống gì?" Hạ Bá Đạt rất tức giận, tức đến nổi thay đổi cả khuôn mặt hòa ái lúc xưa, ông lại nói với Trương Đức Phóng: "Trương Đức Phóng, chuyện này cậu cũng có phần, lập tức thành lập tổ chấp pháp liên hệ của cục quy hoạch, cục xây dựng thành phố, cục công an và ủy ban thể dục, cho ra một phương án có thể thi hành, cần phải giải quyết vấn đề chiếm dụng phi pháp phạm vi sử dụng của trung tâm thể dục mới trong vòng một tuần, cuối tuần này tôi sẽ trở lại kiểm tra, nếu như công tác không được..." Hạ Bá Đạt nhìn thẳng Mạnh Sĩ Xung, nói: " Tôi sẽ hỏi tội ông"
Mạnh Sĩ Xung thầm kêu không may, không ngờ rằng đến cuối cùng tất cả trách nhiệm đều rơi lên trên đầu ông.
Hạ Bá Đạt rời khỏi công trường xong liền lên xe bỏ đi, cả đám cục trưởng này không ai dám theo cả, tuy rằng ở Nam Tích ai cũng biết bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên mới là nhân vật số một, nhưng mà Hạ Bá Đạt cũng là thị trưởng, người ta cũng là nhân vật số hai, đối với những cán bộ nhỏ như bọn họ mà nói cũng là sự tồn tại cấp thần rồi, không ai dám lấy thị trưởng ra làm trò đùa cả.
Trương Dương là người đắc ý nhất, đám chó các người lấy tôi ra chơi trò đá bóng, ngày hôm nay tôi lôi lão Hạ đến đây, mục đích là làm cho các người không còn đường lui nữa.
Trương Đức Phóng làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình, gã cười nói: "Mọi người thương lương đi, tôi phái người hỗ trợ chấp hành"
Trương Dương nói: "Chuyện này còn cần thương lượng sao? Thị trưởng Hạ đã nói là phải xử lý những kiến trúc trái phép, chúng ta phải nghe lời lãnh đạo"
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung lần đầu tiên giao tiếp với chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt mà đã rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu đối với Trương Dương, Mạnh Sĩ Xung nói: "Lời hay thì ai cũng nói được, quyết tâm thì ai mà không biểu đạt được, nhưng mà công tác chân chính thì lại không dễ làm như vậy"
Trương đại quan nhân nhếch môi lên cười một tiếng, nói: "Cục trưởng Mạnh, ông nói cho tôi nghe à?"
Mạnh Sĩ Xung lúc này trong lòng đang nổi nóng, nhìn Trương Dương nói: "Tất cả mọi người đều là ban ngành anh em, có chuyện gì có thể hỗ trợ giải quyết, nếu thật sự không xử lý được thì mới phản ánh lên cấp trên, bây giờ thì hay rồi, thị trưởng đại nhân ra nhiệm vụ, không hoàn thành thì cái trách nhiệm này ai gánh chịu?" Ông ta cực kỳ bất mãn với hành động lợi dụng Hạ Bá Đạt vào cuộc của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Ông gánh chịu đó!"
"Cậu..." Mạnh Sĩ Xung tức đến nổi đỏ mặt tía tai, ngay cả muốn nói cái gì cũng quên luôn.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Hạ vừa mới nói đấy, ông trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?"
Trong những người này ở đây, Trương Đức Phóng là người hiểu Trương Dương nhất, biết thằng nhãi này là người chọc tức chết người không cần đền mạng, gã cười hòa giải nói: "Thị trưởng Hạ hiện nay kêu chúng ta cùng nhau xử lý, mọi người phải hợp tác, chỉ có đoàn kết nhất trí thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho chúng ta"
Mạnh Sĩ Xung nói: "Vốn không có việc gì, tự nhiên gây việc ra"
Trương Dương nói: "Những lời này của ông là nói cho tôi nghe sao"
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn cảm thấy có chút không đúng, ông ta là bạn lâu năm của Mạnh Sĩ Xung, sợ Mạnh Sĩ Xung nổi nóng lên lại trở mặt với thằng nhãi này, nên cũng cười hòa giải nói: "Cục trưởng Trương nói đúng, chúng ta hẳn là nên đoàn kết hợp tác nhất trí, tranh thủ giải quyết công tác xử lý kiến trúc trái phép"
Mạnh Sĩ Xung nói: " Xử lý kiến trúc trái phép không chỉ là trách nhiệm của cục xây dựng thành phố, vừa rồi thị trưởng Hạ cũng có nói, kêu chúng ta thành lập tổ công tác"
Hoắc Đình Sơn nói: "Chuyện này chúng ta còn cần phải suy nghĩ thật kỹ, thời gian rất cấp bách"
Mạnh Sĩ Xung lắc đầu, xoay người bỏ đi về xe của mình, Hoắc Đình Sơn thấy Mạnh Sĩ Xung đi, cũng đuổi theo.
Trương Đức Phóng thì không lập tức rời đi, đợi hai người kia đi rồi, mới nhìn Trương Dương, không khỏi thở dài nói: "Lão đệ à, cậu rốt cục vẫn là vừa hát vừa bè"
Trương Dương nói: "Tôi không có diễn trò, tôi rất nghiêm túc"
Trương Đức Phóng nói: "Cậu ổn định làm việc xây dựng của cậu, tổ chức đại hội tỉnh của cậu, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến kiến trúc trái phép làm gì, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Cậu vừa mới đến Nam Tích vài ngày, thật sự dự tính gây thù kết oán nữa sao?"
Trương Dương nói: "Tôi không dự định gây thù hằn, chỉ là chuẩn bị làm kiên định, làm chút cống hiến cho Nam Tích, có thể là do những ban ngành khác không xứng hợp, hoặc là lấy tôi ra chơi đá bóng hoặc là chơi trốn tìm với tôi, thời gian của tôi rất quý giá, không có rãnh chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ, tôi làm gì có tinh lực lớn như vậy?"
Trương Đức Phóng nói: "Cho nên cậu mời luôn cả thị trưởng Hạ đến, mở một cuộc họp ngay tại hiện trường?"
Trương đại quan nhân có chút đắc chí nói: "Chỉ một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, nếu như không làm vậy, sợ rằng ngay cả mặt mũi của Mạnh Sĩ Xung ra sao tôi cũng không thấy được, còn Hoắc Đình Sơn thì sẽ chơi đùa tôi đến vĩnh viễn luôn mất"
Trương Đức Phóng nhìn những tòa kiến trúc trái phép kia, biểu tình trong hai mắt có vẻ phức tạp, gã đi về phía trước, đưa tay đấm lên một thân cây, thấp giọng nói: "Có đôi khi, cái con người thấy thường thường không phải là toàn bộ, ví dụ như cái cây trước mắt chúng ta, cậu thấy được cành cây thân cây lá cây, nhưng cậu không nhìn thấy rõ được rễ cây, không thể nhổ được nó, cậu vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng được rễ cây bên dưới rắc rối thế nào, khó gỡ thế nào, và đã cắm sâu xuống bao nhiêu đất"
Trương Dương nghe thấy những thâm ý giấu trong lời nói của Trương Đức Phóng, mỉm cười nói: "Cho nên tôi càng phải nhổ nó lên"
Trương Đức Phóng nói: "Nếu không nhổ được?"
Trương Dương nói: "Vậy thì chặt gãy nó, không còn gì có thể cản đường tôi"
Trương Đức Phóng cười nói: "Cậu rất tự tin đấy!"
Trương Dương nói: "Con người sống trên đời này không có lòng tin thì sao được?"
Trương Đức Phóng nói: "Vào cuối năm ngoái, các ban ngành chúng tôi đã từng liên hợp lại để hành động, hệ thống công an của tôi cũng có tham dự, nhưng cậu có biết kết quả như thế nào không?"
Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ người khác, tôi chỉ quản tốt phạm vi quản lý của tôi thôi, nếu bí thư Từ đã giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho tôi, thì tôi không thể làm thất vọng sự tin tưởng của ông ấy"
Trương Đức Phóng lắc đầu, gã từ bỏ ý định khuyên nhủ Trương Dương, lời nói của gã đã rất rõ ràng rồi, nhưng mà Trương Dương thì vẫn khư khư cố chấp, tho Trương Đức Phóng thấy, cách làm của Trương Dương hiển nhiên là không sáng suốt suốt, vừa mới đến Nam Tích, Trương Dương đã gây náo động, muốn có được chiến tích sáng chói, nhưng mà hắn quên rằng sân khấu chính trị rất là phức tạp, quên đi hoàn cảnh vị trí của hắn, có thể nói trên đi con đường chính trị là khái niệm nghĩ một đằng, đi một nẻo, sau đó chỉ biết càng đi thì càng xa thôi.
Vô luận là trong lòng những người này nghĩ thế nào, không tình nguyện thế nào, nhưng nhiệm vụ mà thị trưởng Hạ ban xuống thì bọn họ vẫn phải chấp hành, trải qua hai ngày làm công tác động viên, tổ công tác phát hiện, tất cả những kiến trúc trái phép vẫn không có dấu hiệu dỡ bỏ, cái này đã ép buộc bọn họ phải lựa chọn chấp hành cưỡng chế, lúc đầu chấp hành cưỡng chế, có năm mươi công an, năm mươi bộ đội sáng sớm đã đi đến công trường trung tâm thể dục mới, còn có năm mươi dân công trong công trường. Con đường đi thông qua trung tâm thể dục mới bị hạn chế lại, ngoại trừ những xe chấp pháp ra, thì những xe cộ khác đều không được phép thông hành. Công an cảnh sát và bộ độ chiến sĩ cùng với năm mươi nhân viên dỡ bỏ chuyên nghiệp, tất cả tập hợp xếp thành hàng, đứng trước công trường trung tâm thể dục mới đợi lệnh.
Các phóng viên của các tờ báo đến từ Nam Tích sau khi nghe tin xong liền lập tức hành động, khiêng đồ nghề dụng cụ, đi đến hiện trường, cố gắng chụp được những hình ảnh đặc sắc nhất, những tin tức hấp dẫn nhất. Cư dân địa phương tất cả đều bị trận thế to lớn này làm cho kinh động, bọn họ bắt đầu ý thức được lần này thành phố muốn "chơi" thật.
Cuộc họp hội ý của tổ công tác được tiến hành trong phòng họp của trung tâm thể dục mới, đây là cuộc họp cuối cùng về công tác xử lý những kiến trúc trái phép, Trương Dương đầu tiên là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc dỡ bỏ những kiến trúc trái phép này, cũng như vạch ra những khó khăn mà bọn họ phải đối mặt, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng: "Nếu như gặp phải những kẻ xấu gây sự, cản trở công tác, hoặc cố ý gây chuyện, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không nương tay nhân từ"
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn dùng ánh mắt của một trong những người đứng xem để đối đãi chuyện này, dở bỏ kiến trúc trái phép hẳn là công tác của cục quy hoạch thành phố, người chấp hành cụ thể là cục công an, ông chỉ là một thành viên trong tổ công tác liên hợp này thôi. Hoắc Đình Sơn lạnh lùng nhìn Trương Dương, thấy bộ dạng hăng hái của thằng nhãi này, tức đến nổi muốn đá ột cái, lúc này nhìn mày uy phong lắm, chỉ chỉ trỏ trỏ, chờ một hồi nữa mày sẽ biết cái gì gọi là hiện thực.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung thì lộ ra khuôn mặt âm trầm, lần này ông bị Trương Dương bắt cóc ngồi lên chiếc thuyền này. Trương Dương nói một hồi rồi giao quyền nói cho Mạnh Sĩ Xung, dù sao thì Mạnh Sĩ Xung cũng là cục trưởng cục xây dựng thành phố mà, cái việc đắc tội với người khác là do ông ta làm, trong lòng Mạnh Sĩ Xung tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn kiên trì đứng dậy lớn tiếng tuyên bố: "Tôi tuyên bố, hành động dở bỏ những kiến trúc trái phép trong trung tâm thể dục mới chính thức bắt đầu"
Trương Đức Phóng lớn tiếng nói: "Toàn thể nhân viên chuẩn bị! Xuất phát!"
Đội hình phá dỡ gồm một trăm năm mươi người cùng các lãnh đạo và phóng viên, tổng cộng cũng xấp xỉ hai trăm người hùng hổ đi đến những tòa kiến trúc trái phép, nhưng mà bọn họ vừa đến hiện trường liền trợn tròn con mắt ra, những ông già bà già cầm trong tay đao gậy gỗ đứng bảo vệ trước những tòa kiến trúc trái phép kia, ở hiện trường còn treo rất nhiều khẩu hiệu: Liều mạng huyết chiến, bảo vệ gia viên.
Mạnh Sĩ Xung và Hoắc Đình Sơn trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều muốn cười, nhưng không ai cười cả, thằng nhóc mày hồi nãy không phải rất là nhiệt tình sao? Mày làm việc cho tụi tao xem đi.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Trương Dương cũng có chút há hốc mồm, cái này rõ ràng là hành vi có âm mưu có tổ chức đối kháng lại hành động của chính phủ mà, hắn vừa nói rất rõ ràng, chỉ cần gặp phải kẻ xấu gây sự, cản trở phá dỡ, cố tình gây chuyện, thì nhất định phải nghiêm trị không tha, chỉ là những đối tượng chống đối này, đều là những ông già bà già, tay chân run rẩy, có thể bạn chưa kịp chạm vào bọn họ, thì bọn họ đã ngã lăn ra đất tùy thời hôn mê bất tỉnh rồi, nếu như bạn chạm vào bọn họ, thì sẽ không biết có hậu quả gì nữa, chỉ sợ là ai chạm vào thì người có phải chịu trách nhiệm nuôi sống ông bà già đó đến nửa đời còn lại.
Mạnh Sĩ Xung đi đến bên cạnh Trương Dương, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu thấy nên làm sao bây giờ?"
Trương Dương nói: "Cái này là chuyện của cục xây dựng thành phố bên ông, tôi chỉ đứng xem hỗ trợ thôi, đương nhiên là do ông quyết định!" Hắn cũng biết xem xét thời thế, loại cảnh tượng này không phải là chuyện đùa đâu.
Mạnh Sĩ Xung nói: "Cậu khuyên bảo thị trưởng Hạ cần phải xử lý những kiến trúc trái phép, chúng tôi đều nghe lời cậu"
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn cũng nói theo:"Đúng vậy, chúng tôi đều nghe theo chủ nhiệm Trương cả, chủ nhiệm Trương, chúng ta nên làm thế nào đây, cậu ột lời nói đi!"
Trương Đức Phóng âm thầm cười, Trương Dương làm việc chỉ dựa vào nhiệt tình, căn bản là không biết tình huống thực tế ở đây, bây giờ gặp phải phiền phức, Mạnh Sĩ Xung và Hoắc Đình Sơn hai người này đều là lão bánh quẩy trong quan trường cả, tình huống ngày hôm nay bọn họ đã sớm dự kiến rồi, Trương Đức Phóng thầm nghĩ trong lòng: Trương Dương ơi là Trương Dương, tôi không phải là không khuyên cậu, mà cậu thì lại không chịu nghe tôi khuyên, khư khư cố chấp, bây giờ thì hay rồi, tự tìm xấu xí, tôi muốn nhìn xem ngày hôm nay cậu làm cách nào giải quyết chuyện này.
Trương Dương nói với Hoắc Đình Sơn: "Cục trưởng Hoắc có kinh nghiệm trong việc xử lý loại chuyện này, cục trưởng Hoắc nói vài lời đi"
Hoắc Đình Sơn thở dài, cố ý làm ra vẻ khuếch đại âm thanh lên, mỉm cười nói: "Mọi người không nên kích động, ngày hôm nay ủy ban thể dục, cục xây dựng thành phố, cục công an, cục quy hoạch thành lập tổ công tác liên hợp, mục đích chính là muốn chỉnh đốn lại diện mạo của thành phố, thay đổi tình huống xấu của vùng này, sáng tạo ọi người một hoàn cảnh tốt hơn, để ọi người có thể sống thoải mái trong hoàn cảnh này, mọi người có ý kiến gì, có thể tìm gặp tổng chỉ huy của chúng tôi, chủ nhiệm Trương để phản ánh!" Nói xong liền đưa micro qua cho Trương Dương, lão bánh quẩy này không chỉ am hiểu đá bóng, chế tạo mâu thuẫn cũng khá là giỏi đấy.
Ánh mắt phẫn nộ của quần chúng đều tập trung về hướng của Trương Dương, trong lòng Trương Dương thầm mắng Hoắc Đình Sơn, tôi mà là tổng chỉ huy của lần quy hoạch này hồi nào, ông tự phong cho tôi hả? Nhưng mà nếu đã nhận micro rồi, thì cũng phải nói vài câu thôi, hắn làm vẻ mặt tươi cười hướng về những ông bà già đang trong tư thế sẵn sàng đón địch kia, lớn tiếng nói: "Các vị hương thân phụ lão, các người khổ cực rồi!"
Tất cả mọi người bên này sửng sốt, tên nhóc này làm cái gì vậy? Những ông già bà già này đến đây là để chống lại hành đống phá bỏ và di dời, đối kháng lại hành động của chính phủ, tự nhiên hắn lại nói bọn họ khổ cực? Có phải là dây thần kinh não có vấn đề rồi không?
Trương Dương nói: "Tôi nghĩ mọi người hẳn là đã biết chính sách của chính phủ, mục đích của chúng tôi ngày hôm nay chính là xử lý những kiến trúc trái phép trong phạm vi của trung tâm thể dục mới, mục đích của chúng tôi không nguy hại đến lợi ích của mọi người, các chú các bác, các cô các dì, xin mọi người giữ bình tĩnh..."
Vù! Một quả cả chua thối bay thẳng về hướng của Trương đại quan nhân, thân thủ của Trương Dương thì lại rất linh hoạt, cúi lưng gục đầu xuống tránh né, chỉ tội nghiệm cho Hoắc Đình Sơn đứng bên cạnh hắn, quả cà chua thối ấy bay thẳng vào mặt ông ta, trông rất là chật vật. Hoắc Đình Sơn đúng là uất ức lắm, con mẹ nó sao mình xui thế nhĩ, tự nhiên hứng đạn giùm người khác?
Tâm tình của dân chúng cũng tự kích động lên.
"Dựa vào cái gì mà mày đòi đập nhà của bọn tao?"
"Chính phủ thì sao? Chính phủ cũng phải nhường cho bọn tao chổ để ở chứ?"
"Đừng nói nhiều lời với hắn, vừa nhìn là biết thằng nhóc này không phải thứ tốt gì rồi, hắn dám qua đây tôi chém cho hắn một đao!" Trong lúc nhất thời, các ông các bà đã lớn tiếng chửi bớt lên.
Trong đội ngũ công an và nhân viên phá dỡ cũng xuất hiện sự dao động tâm tình, bởi vì đa số đều là người địa phương, không ít người có quen biết vớ inhau, có một lão già chợt mở miệng: "Đó không phải là Tam Đức tử sao? Chuyện tốt mày không làm, lại đi làm mấy cái chuyện xấu xa này, xem tao không chửi mày là không được"
"Nhị Lãng tử, mày dám đập nhà của tao, tao sẽ không nhận thằng cháu như mày!"
"..."
Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn thành một cục.
Có rất nhiều người trong đội ngũ phá dỡ phải cúi đầu, đều là người Nam Tích cả, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, nhà ai mà không có bạn bè người thân, chuyện hôm nay đúng thật sự là không dễ làm rồi.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến lúc gặp mặt Đỗ Thiên Dã ở Đông Ginag, Đỗ Thiên Dã đã khuyên là nên vận dụng lực lượng phá dỡ ở bên ngoài, xem ra đề nghị của ông ta không phải là không có lý. Trương Dương vốn tưởng rằng phá dỡ những kiến trúc trái phép này là chuyện đương nhiên, cho nên cũng không có đối sách để đối phó với những chuyện như vậy.
Trương Đức Phóng đi đến bên cạnh Trương Dương, thấp giọng nói: "Trương Dương, chuyện hôm nay không dễ làm"
Trong lòng Trương Dương nói, còn cần anh phải nói sao, tôi không tự nhìn thấy à? Nhưng mà ngày hôm nay làm thanh thế lớn như vậy, nếu như trở về tay không, thì sẽ làm cho dân chúng cười đến rụng răng thôi, sau này còn muốn xử lý những kiến trúc trái phép này sợ rằng còn khó hơn nữa, trong lòng hắn thầm tính toán, ngày hôm nay phải có động tác, quyết không thể trở về tay không được.
Trương Dương nói: "Có thể đập được bao nhiêu cứ đập" Hiện trường tuy rằng có một vài ông già bà già đến, nhưng có vài chủ nhân của những căn nhà khác không có đến, nhân tính đều là ích kỷ cả, bọn họ căm phẫn trong lòng, cầm đao cầm gậy đến bảo vệ nhà ở của mình, còn nhà ở của người khác, bọn họ sẽ không hỏi đến.
Tổng cộng có ba căn nhà vô chủ trở thành đối tượng bị đập phá đầu tiên, trong lúc nhất thời hiện trường cũng trở nên náo nhiệt vô cùng, các ông già bà già này thấy công nhân phá dỡ, máy móc phá dỡ bắt đầu hoạt động, cả đám đều chửi ầm lên, công an và công nhân coi như là không nghe thấy gì cả.
Có người xông lên, chỉ vào mặt của Trương Dương mắng, Trương đại quan nhân cũng không hề nổi giận, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn người này nói: "Chú ý an toàn, chúng tôi bây giờ không có đập nhà của bà, bà còn mắng nữa, tôi sẽ đập nhà của bà đấy"
Mấy ông già bà già này thấy bọn họ không có đụng đến nhà của mình, tâm tình cũng không còn kịch liệt nữa.
Chợt có người mắng: "Đồ hèn nhát, có gan thì tụi mày đi đập siêu thị Cát Tinh đi!"
Siêu thị Cát Tinh nằm ở đường Thương Tây cách đó không xa, cũng chính là cái việc mà Nhâm Văn Bân muốn nhờ Trương Dương giải quyết, tòa nhà này có thể nói là một tòa kiến trúc trái phép điển hình, chiếm giữ đến sáu mét đường Thương Tây.
Trương Dương nghe thấy đến tên của siêu thị Cát Tinh thì trong lòng nhất thời có chủ ý, các người không phải nói tôi là hèn nhát sao? Ngày hôm nay tôi sẽ giết một răn trăm cho các người thấy, bây giờ tôi sẽ đi đập siêu thị Cát Tinh.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung và cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn đều đứng đằng xa nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở hiện trường, Hoắc Đình Sơn thấp giọng nói: "Tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ"
Mạnh Sĩ Xung nói: "Kệ đi, người ta trẻ tuổi muốn có chiến tích, dễ hiểu mà, nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như là đập được ba tòa kiến trúc trái phép, trở về cũng coi như là có cái ăn nói"
Hoắc Đình Sơn nói: "Thật không biết hắn nghĩ cái gì nữa? Huy động nhiều người đến chổ này như vậy, thật sự đúng là lãng phí tài nguyên" Ông ta nói xong câu đó lại có chút lo lắng, nói: "Thị trưởng Hạ nói muốn bắt ông hỏi tội, chuyện này khẳng định sẽ còn tiếp tục"
Mạnh Sĩ Xung nói: "Muốn động thì động, dù sao thì kiến trúc trái phép không phải một mình tôi là có thể giải quyết được"
Trương Dương nhanh chóng tổ chức đội ngũ đế tiến hành công tác dỡ bỏ lần hai, mục tiêu lần này chính là siêu thị Cát Tinh, đám người Trương Đức Phóng còn tưởng rằng hắn ta đập xong ba căn nhà kia thì sẽ thôi, ai mà ngờ rằng chuyện ngày hôm nay còn chưa kết thúc, thằng nhãi này còn muốn tiếp tục chơi nữa.
Trương Đức Phóng nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương: "Siêu thị Cát Tinh không thuộc về phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới"
Trương Dương nói:" Thị trưởng Hạ keu chúng ta chỉnh đốn kiến trúc trái phép, phạm vi là toàn bộ thành phố, không chỉ có trung tâm thể dục mới"
Trương Đức Phóng đã hiểu rõ, thằng nhãi này đang muốn chơi lớn đây, ai cũng biết siêu thị Cát Tinh chính là sản nghiệp của Lý Trường Phong, mà Lý Trường Phong lại là cháu trai của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, cái này thì náo nhiệt rồi, dở bỏ những kiến trúc trái phép trong phạm vi của trung tâm thể dục mới thì còn có thể, nhưng Trương Dương lại đặt ánh mắt lên đến siêu thị Cát Tinh, hẳn là muốn giết một răn trăm.
Hoắc Đình Sơn và Mạnh Sĩ Xung nghe thấy tin tức này xong, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là thằng nhãi này muốn chết.
Siêu thị Cát Tinh rất có danh tiếng trong khu dân cư này, tầng một tầng hai là siêu thị, tầng ba là khu trò chơi, từ tầng bốn đến tầng năm thì mở nhà hàng trên đó, Lý Trường Phong nhờ vào tòa nhà này, mỗi năm thu được không ít tiền lời. Lúc Trương Dương dẫn đội hình hơn trăm người đến siêu thị Cát Tinh, thì bên trong có không ít dân chúng đang mua sắm. Ngày hôm nay thanh lý những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới là nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ, còn về phần dở bỏ siêu thị Cát Tinh thì không nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng mà nãy giờ Trương Dương đã chịu một cục tức khá lớn, và cục tức này đang chuẩn bị phát lên trên siêu thị Cát Tinh, dù sao thì hắn cũng đã đáp ứng với Nhâm Văn Bân rồi, có nhiều phóng viên đến như vậy, tất cả mọi người đều muốn nhìn, vậy thì tôi ọi người một tin tức để viết báo.
Bên siêu thị Cát Tinh không hề có chuẩn bị trước, Lý Trường Phong đương nhiên không ngờ rằng tổ liên hợp này lại đột nhiên chuyển hướng đến đây, nhắm thẳng ngay siêu thị của hắn. lúc Trương Dương dẫn mọi người đến siêu thị Cát Tinh, Lý Trường Phong và cậu của hắn Từ Quang Lợi đang ở công trong, khi nhận được điện thoại, mặt của Lý Trường Phong tái xanh lại, hắn gần như là sử dụng tiếng gào của mình để nói qua điện thoại: "Cái con mẹ nó, tao xem thằng nào dám động vào nhà của tao!"
Từ Quang Lợi nghe thấy không đúng, liền thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lý Trường Phong đem tin tức nói ra xong, sắc mặt của Từ Quang Lợi cũng thay đổi luôn, tên Trương Dương này vừa mới yên tĩnh được vài ngày, liền bắt đầu ra tay với bọn họ, ngày hôm nay hắn không phải là đi xử lý những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới sao? Tại sao lại mò đến đường Thương Tây, đoạn đường này đâu có liên quan gì đến trung tâm thể dục mới đâu? Từ Quang Lợi nói: "Đi nhìn xem!"
Trương Dương đứng trước siêu thị Cát Tinh, nhìn tòa nhà cao to này, phía trước của tòa nhà đã lấn ra mặt đường đến sáu mét, chiếm hết cả lối đi bộ, hắn quay lại nhìn Hoắc Đình Sơn, nói: "Cục trưởng Hoắc, tòa nhà này có trái phép không?"
Hoắc Đình Sơn nói: "Đúng vậy!"
Trương Dương thật sự đúng là bó tay với lão bánh quẩy này rồi, cái gì mà đúng vậy? Căn nhà này lấn chiếm lề đường, còn đúng cái con mẹ nó chứ. Nếu như trong tay mà có cà chua thối, thì Trương Dương nhất định là nện lên mặt của ông ta.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung nói: "Có một phần vi phạm, phần còn lại không có vi phạm" Ông ta và Hoắc Đình Sơn đều ôm một tâm tư giống nhau, Trương Dương cậu không phải là muốn chết hay sao? Vậy chúng tôi tiễn cậu một đoạn luôn, cậu muốn quậy, chúng tôi giúp cậu, chỉ cần cậu chịu được thôi!
Trương Dương gật đầu nói: "Vậy dỡ bỏ phần vi phạm!" Hắn phất tay nói: " Ra tay!" Trương Dương nói xong, người xung quanh không ai có phản ứng gì cả, công an và bộ độ không nghe theo hắn, còn dám dân công thấy công an không ra tay, bọn họ cũng không dám động.
Trương Dương nói với Trương Đức Phóng: " Cục trưởng Trương, ra tay!"
Trương Đức Phóng nói: " Cậu nghĩ kỹ chưa"
Trương Dương nói: "Nghĩ kỹ rồi, ra tay! Đập phần dư sáu mét này cho tôi!"
Trương Đức Phóng hoàn toàn không còn biết nói gì với Trương Dương, tự tạo nghiệt thì không thể sống được, cái này không phải là lên tiếng chống đối với Từ Quang Nhiên một cách công khai rõ ràng sao? Gã phất tay nói: "Tất cả các đồng chí nghe đây, sơ tán khách trong siêu thị, bảo đảm an toàn trong quá trình thi công"
Bởi vì tòa nhà này chỉ bị đập phân nửa, chính là dỡ bỏ phần lấn chiếm lề đường trái phép, cho nên chỉ có thể làm thủ công thôi. Công an bắt đầu sơ tán mọi người, khách đang mua sắm trong siêu thị nghe nói sắp bị đập phá, cả đám vội vàng chạy ra ngoài, tòa nhà này vốn bình thường đều là do vợ của Lý Trường Phong Nghiêm Thúy Phượng trông coi, nghe nói bộ phận phá dỡ quy hoạch của chính phủ muốn đến đập nhà của bọn họ, thế là liền gào thét chạy ra ngoài, mắng đám người bên ngoài: " Thằng khốn nào không có mắt dám đập nhà của bọn tao? Biết tao là ai không?"
Một người công an đến khuyên cô ra rời đi, nhưng mà còn chưa kịp nói gì, thì Nghiêm Thúy Phượng đã vung tay tát cho người này một cái tát, cả giận nói: " Chó mù không mắt, mày xứng để nói chuyện với tao sao?"
Trương Dương vui vẻ, hắn nhếch miệng cười nói với Trương Đức Phóng: "Ẩn đả nhân viên thi hành công vụ, có bắt lại không?"
Trương Đức Phóng cũng không quản được rồi, tuy rằng Nghiêm Thúy Phượng là vợ của cháu trai bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, nhưng mà cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi, Trương Đức Phóng ra lệnh cho hai người công an đến mang Nghiêm Thúy Phượng đi, tạm thời khống chế lại, và Nghiêm Thúy Phượng bắt đầu phát tác bệnh tâm thần của mình ra, gào khóc không thôi.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập, nghe nói tổ công tác liên hợp muốn dở bỏ siêu thị Cát Tinh, ai cũng biết Lý Trường Phong chính là cháu trai của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, nếu như siêu thị Cát Tinh mà còn bị dỡ bỏ, thì chỉ sợ lần này thành phố muốn làm thật rồi.
Sau khi công an sơ tán mọi người ra ngoài xong, liền làm thành một vòng tròn lớn, đuổi tất cả những người đứng xem ra ngoài vòng tròn, sau đó đội phá dỡ chuyên nghiệp bắt đầu vào cuộc, tiến hành dỡ bỏ một phần kiến trúc trái phép của siêu thị Cát Tinh.
Trương Dương ra lệnh cho bọn họ phải làm thật chính xác, dài ra sáu mét, thì đập đúng sáu mét, những bộ phận hợp pháp khác phải được giữ lại, và cứ như vậy phần mặt tiền của tòa nhà này bị đập nát bấy ra, những thứ bên trong siêu thị tất cả đều lộ ra trước mặt người khác, giống như là một cái khung để hàng rộng mở vậy.
Khi công tác dỡ bỏ tiến hành được hai mươi phút, Lý Trường Phong mang theo ba mươi người vội vã chạy đến hiện trường, thấy xung quanh bị công an phong tỏa nghiêm ngặt, hắn cũng không cho ba mươi người của mình xông vào, mà chỉ một mình bước qua, lớn tiếng kêu gào: " Thằng chó nào dám đập nhà của tao?"
Nghiêm Thúy Phượng bị công an khống chế kéo ra ngoài, tạm giữ trong xe công an, thấy chồng của mình đến, cô ta liền gào khóc đút đầu ra cửa sổ, Lý Trường Phong thấy ngay cả vợ của mình cũng bị người ta bắt đi, lập tức đỏ mắt, đoạt lấy một cái xẻng trong tay người dân công bên cạnh, vọt đến thẳng hướng của Trương Dương, nghiếng răng nói: "Tao đập chết mẹ mày..."
Trương Đức Phóng nhanh tay lẹ mắt, chụp lấy cái xẻng trước, rồi bẻ ngược tay của Lý Trường Phong lại để khống chế hắn, hai mắt của Lý Trường Phong đầy tia máu, giận dữ hét: "Buông ra, tao phải liều mạng với hắn!"
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: " Bình tĩnh!"
Trương đại quan nhân tuy rằng cách rất xa, nhưng mà hai chữ của Trương Đức Phóng thì hắn vẫn có thể nghe rõ ràng, Trương Đức Phóng đang nhắc nhở Lý Trường Phong cần phải bình tĩnh, gã ta ngăn cản Lý Trường Phong cũng không phải là đứng về lập trường của Trương Dương, mà là đang trợ giúp cho Lý Trường Phong, Trương Dương cảm thấy trong lòng rất là khó chịu.
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn nhìn xung quanh một chút, ông ta không thấy Từ Quang Lợi đâu, theo lý mà nói xảy ra chuyện lớn như vậy, Từ Quang Lợi không có khả năng không xuất hiện.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung thì làm vẻ mặt hả hê, trong lòng nói Trương Dương mày cứ đắc chí đi, tao muốn nhìn xem ngày hôm nay mày làm như thế nào.
...................................
Thật ra thì Từ Quang Lợi có đến, khi ô tô của ông đến hiện trường, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Từ Quang Lợi cũng không có dừng lại, mà lập tức lái xe đến tòa thị chính, gã ta đi tìm đại ca của mình Từ Quang Nhiên, trong cục diện trước mắt, cho dù gã có xuất hiện thì cũng không làm được chuyện gì, người có thể giải quyết tất cả vấn đề chỉ có đại ca của gã, Từ Quang Lợi cho rằng, Trương Dương sở dĩ dám to gan như vậy, tất cả đều là bởi vì đại ca đã nương tay với thằng nhóc này, nếu như lúc đầu hắn khiêu khích mình, đại ca có thể ra tay quyết đoán, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Trên đường đi Từ Quang Lợi đã gọi mấy cú điện thoại, nhưng mà điện thọai di động của đại ca không ai nghe máy cả, đi đến tòa thị chính mới biết là thành phố đang mời hợp hội nghị thường ủy, điện thoại di động của đại ca khẳng định là không có mang theo bên người rồi. Từ Quang Lợi đi đến trước cửa phòng làm việc của bí thư thị ủy để chờ, chuyện ngày hôm nay nói thế nào cũng phải có một lời giải thích.
Trên đường đi đến phòng họp, thì thư ký của Từ Quang Nhiên đã nhỏ giọng nói vào lổ tai của ông vài câu, nụ cười trên mặt của Từ Quang Nhiên nhất thời thu lại, từ lúc đó ông cũng không nói một câu nào nữa, trong cuộc họp, chỉ có thị trưởng Hạ Bá Đạt đang báo cáo về tiến trình cải cách xí nghiệp trong thời gian sắp tới.
Từ Quang Nhiên lặng lẽ điều chỉnh tâm tình, khi Hạ Bá Đạt kết thúc câu nói của mình, ông thấp giọng nói: "Đồng chí Bá Đạt, anh nói một chút về chuyện chỉnh đốn những kiến trúc trái phép đi"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư