Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 520: Truy Tinh Cản Nguyệt. (thượng)
àn đại trưởng lão sững sờ, rồi cất tiếng cười ha hả, ngay cả đám người Hàn gia sau lưng lão cũng không nhịn được cười.
Những lời này quả thật quá mức buồn cười, một tên tiểu tử mười bảy tuổi cho dù có thêm Bạch Nguyệt Dung thì có thể chống đỡ được nhiều cao thủ của Hàn gia như vậy sao? Chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết hắn rồi.
- Ngươi đã muốn vậy thì lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội, miễn cho người khác nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi có bản lĩnh cứ đến đây mà giết ta!
Hàn đại trưởng lão vừa dứt lời, thân thể Đường Phong đột nhiên biến mất, đến lúc hắn xuất hiện thì đã vọt tới bên người mấy người Dương Xuân rồi.
Giờ phút này, Đường Phong căn bản không cần quan tâm khách khí cái gì nữa, một tay chụp lấy Hạ Vũ, một tay chụp lấy Thu Dịch Tuý trực tiếp ném các nàng vào trong Bạch Đế Cảnh rồi nhẹ nhàng điểm một chưởng lên lưng Dương Xuân đẩy hắn vào trong, đồng thời truyền âm nói:
- Vào bên trong nếu đụng phải một tên nam tử khôi ngô thì cứ báo tên của ta ra!
Mấy người Dương Xuân chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã ngã vào trong Bạch Đế Cảnh.
Trong nhát mắt ba vị thành chủ đã không thấy đâu nữa.
Cả đám người Hàn gia đều biến sắc, bởi vì tốc độ Đường Phong vừa thể hiện khiến người ta quá sợ hãi. Mặc dù bọn họ đều là Thiên giai cao thủ nhưng cũng chỉ có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ mà thôi, thậm chí có vài Thiên giai hạ phẩm ngay cả một chút tàn ảnh cũng không thấy.
Tiếng cười của bọn chúng lập tức bị cắt ngang, giống như có ai đó đột nhiên siết chặt cuống họng vậy, mồm miệng đều há to, mắt trợn lên.
Đôi mắt Hàn đại trưởng lão loé lên tinh quang, mở miệng khen:
- Hảo thân thủ, vậy mà đã tới Thiên giai rồi!
Đường Phong vừa động thủ, cương khí chấn động không thể ẩn giấu được nữa, với sức quan sát của Hàn đại trưởng lão tự nhiên có thể nhìn ra cảnh giới của Đường Phong.
- Tốc độ lại có thể đạt tới mức như vậy sao?
Trong lòng Hàn đại trưởng lão cũng thầm khiếp sợ, tốc độ cỡ này so với bản thân hắn toàn lực bộc phát còn nhanh hơn không ít. Tên tiểu tử này rốt cuộc là tu luyện như thế nào? Chẳng lẽ thiên tư của hắn đạt tới mức yêu nghiệt như vậy sao?
- Dùng loại tốc độ này, nếu như ngươi vừa rồi tới đánh lén lão phu, nói không chừng cón có thể khiến lão phu luống cuống chân tay một hồi, nếu vận khí tốt còn có thể đả thương được ta!
Hàn đại trưởng lão nói ra một câu khiến đám người Hàn gia càng thêm khiếp sợ, nhãn lực của bọn họ không tốt được như Hàn đại trưởng lão, cho nên không thể xác định được tốc độ bạo phát vừa rồi của Đường Phong có bao nhiêu khủng bố.
- Đáng tiếc ngươi lại dùng tốc độ đi cứu người trước! Ngươi tưởng rằng ném bọn chúng vào đó thì chúng an toàn sao?
- Ta nói bọn họ có thể thì bọn họ có thể!
Đường Phong trở lại bên người Bạch Nguyệt Dung, lặng lẽ truyền âm:
- Bạch thành chủ, đợi lát nữa chiến đấu bộc phát ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình là được, tận lực chống đỡ thời gian dài một chút tự nhiên sẽ có người tới cứu chúng ta!
Bạch Nguyệt Dung bất động thanh sắc, tuy không biết người tới cứu viện Đường Phong nói là ai nhưng tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng.
- Phái người tiến vào trong, những người trong Bạch Đế Thành có thể sống nhưng ba người kia phải chết!
Hàn đại trưởng lão tỉnh táo phát ra mệnh lệnh, nhưng hắn không hề biết làm như vậy là để cho mấy tên cao thủ Hàn gia đi vào đó là đi trên tuyệt lộ!
Bên trong Bạch Đế Cảnh, Lôi Tẩu đang lẳng lặng chờ Đường Phong tới tiếp hắn đi. Nếu đột nhiên có một đống người nhảy tới trước mặt hắn, hắn chỉ cần vung Thiên Lôi Thần Mộc kiếm lên thì... ài, xong rồi!
Nghe Hàn đại trưởng lão ra lệnh, một đám cao thủ Hàn gia động thân hình cấp tốc tiến vào trong Bạch Đế Cảnh.
Mấy người Dương Xuân hiện giờ thân thể suy yếu, nhưng dù sao đều là Thiên giai thượng phẩm, nếu bức bách bọn họ thì họ không phải không có lực đánh một trận, cho nên đám cao thủ Hàn gia đi vào hơi nhiều một chút cố gắng đạt tới tình trạng không hao tổn gì mà có thể giết được ba người Dương Xuân.
Tình huống quỷ dị lại phát sinh, hơn mười cao thủ của Hàn gia vậy mà đều có thể đi vào Bạch Đế Cảnh. Chuyện này trước đây là căn bản không thể có, mỗi một lần bốn vị thành chủ mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn tối đa cũng chỉ có thể đi vào mười người mà thôi, sau khi mười người vừa đi vào thì cửa vào sẽ lập tức đóng lại.
Nhưng hiện tại cũng không có ai đi quan tâm tình tiết nhỏ nhặt này. Bởi vì khi đám người Hàn gia động, Đường Phong cũng động.
Vẫn là loại tốc độ khiến người ta kinh hãi lúc nãy, Đường Phong lao vào trong đám người Hàn gia, tay vung lên, vốn là trên tay không có gì đột nhiên lại nhiều ra một thanh trường kiếm màu sắc diễm lệ.
Trường kiếm vung lên, một đạo hào quang như tấm lụa tinh mỹ phóng tới phía trước, không chỉ như thế, trong kiếm quang còn ẩn ẩn có một cổ sương mù đen kịt dày đặc, mùi tanh tưởi cũng toả ra bốn phía.
Một kiếm này trực tiếp từ giữa đám cao thủ Hàn gia chém ra, vừa vặn chém ngay ngực một tên Thiên giai thượng phẩm cao thủ.
Hàn gia Thiên giai trưởng lão có khoảng hai mươi người, nhưng đạt tới Thiên giai thượng phẩm cũng chỉ có năm vị bổn gia trưởng lão mà thôi, theo thứ tự bài danh là từ đại trưởng lão tới ngũ trưởng lão năm người.
Trong đó, ngũ trưởng lão đã bị Đường Phong giết chết trong Bạch Đế Cảnh, bốn người còn lại thì có hai người vừa rồi đã lao vào trong Bạch Đế Cảnh, đoán chừng kết cục cũng không thể nào tốt được.
Mà tên xui xẻo vừa bị Đường Phong chém trúng chính là tên trưởng lão còn lại, tứ trưởng lão.
Thiên giai thượng phẩm cũng không phải quả hồng mềm có thể tiện tay bóp nát. Trong lúc nguy cấp, tứ trưởng lão mạnh mẽ bộc phát ra một thân cương khí thủ hộ bên ngoài thân thể.
"Oanh!" một tiếng, tứ trưởng lão vốn đang đứng vững như thái sơn không nhịn được run rẩy một hồi, hộ thân cương khí lập tức bị đánh nát, thân hình cũng không tính là cao lớn của hắn giống như một trái banh bị đánh bay ra ngoài.
Mà chỗ hắn vừa đứng, không khí bị một nhát chém này làm cho mắt thường cũng thấy được chấn động liên hồi, từng vòng khuyếch tán ra ngoài.
Người đang ở giữa không trung, tứ trưởng lão há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bay ra một đoạn đụng phải vòng kiến trúc bên ngoài đục thành một cái hố sâu cực lớn,
Một kích lại có thể bá đạo như vậy?
Hơn nữa cái này là lực đạo chỉ dùng kiếm chém ra, nếu như là dùng nắm đấm uy lực còn có thể khủng bố hơn.
Tròng mắt của tứ trưởng lão kịch liệt đảo loạn, căn bản không thể tin được một kích tiện tay đánh ra của một tên tiểu tử mới mười bảy tuổi lại bá đạo như vậy. Nhưng sự thật đúng là như thế, hắn không muốn tin cũng không được.
Loại tốc độ và lực đạo bạo phát ra cỡ này, hơn nữa còn là ra tay đánh lén khiến cho một cao thủ Thiên giai thượng phẩm như hắn cũng phải mất đi một nửa năng lực chiến đấu, chỗ ngực đoán chừng cũng gãy mấy cái xương sườn. Hiện tại hắn cũng không cảm thấy quá đau đớn mà chỉ có sự sỉ nhục tràn ngập.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường