Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 530: Một Đêm Kích Tình Bốc Cháy (10)
Trong phòng đặc biệt an tĩnh, Tống Thanh Xuân băng bó xong, quỳ một chân trên đất không đứng dậy, cô hạ mí mắt nhìn tay anh chăm chú một lát, liền chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mặt anh.
Dưới ánh đèn vàng mơ hồ, đường nét khuôn mặt anh được phác họa càng xinh đẹp tinh tế tỉ mỉ hơn.
Do say rượu, khiến cho màu da vốn rắng nõn của anh thoạt nhìn giống như sứ trắng sáng long lanh vậy.
Cả người anh thoạt nhìn giống như là là một bức điêu khắc im lặng, ngũ quan hoàn mỹ không tìm được bất kỳ chỗ thiếu hụt và tì vết nào, cho dù mi tâm lưu động cảm giác say uể oải mệt mỏi, vẫn là xinh đẹp làm say lòng người.
Cô chỉ mới không gặp anh ba tháng ngắn ngủi, gần như cô đều có thể nhìn thấy khuôn mặt này của anh mỗi ngày, thậm chí rất nhiều lần ở trong giấc mộng đêm khuya, cô đều có thể miêu tả ra hoàn chỉnh khuôn mặt của anh, nhưng dù cô nhớ được khuôn mặt này đến thâm nhập cốt tủy, lúc quan sát ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn vì nó mà thất thần, mất hồn.
Hình ảnh giống như cứ yên lặng như vậy, anh an tĩnh ngủ say, cô không tiếng động canh giữ.
Theo thời gian trôi qua, thuốc giải rượu anh uống phát huy dược tính, hòa dịu khó chịu khi say rượu, mi tâm nhíu chặt của anh dần dần giãn ra, hình dáng dung nhan rõ ràng, thoạt nhìn càng tĩnh đạm đẹp mắt.
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chăm chú càng trở nên chuyên chú nhập thần, mặt mày đều trở nên nhu tình đắm đuối, ngay cả khóe môi cũng nhịn không được giơ lên độ cong nhàn nhạt.
Cô không cầm lòng nổi đưa tay ra, chậm rãi thăm dò về phía khuôn mặt của anh.
Cô sợ chính mình chạm vào sẽ đánh thức anh, đầu ngón tay cô run rẩy lợi hại, vào lúc sắp đụng tới gò má của anh, ngón tay còn nhát gan dừng lại.
Cô nhìn anh, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, giống như là âm thầm cho mình một cổ vũ rất lớn, đầu ngón tay mới lại tiến tới gần từng chút một, sau đó rất nhẹ rất nhẹ chạm vào gò má của anh.
Đụng chạm như có như không như thế, mang theo một luồng điện mãnh liệt, khiến cho tim của cô đột nhiên lỡ mất một nhịp đập, đầu ngón tay hung hăng run rẩy lên một chút, ngón tay liền thu trở về, tạm dừng rất lâu, mới đụng lên lần nữa.
Anh vẫn ngủ rất sâu, lúc này gan cô mới lớn hơn một chút, đầu ngón tay chậm rãi chuyển đến trên lông mày của anh, dịu dàng miêu tả theo hình lông mày của anh, sau đó liền rơi ở trên lông mi của anh, trên cánh mũi cao ngất, chỗ hốc mắt tuấn mỹ, nhịp tim lưu loát quay về trên gò má, cuối cùng là trên môi mỏng xinh đẹp...
Môi anh vô cùng mềm mại, nhiễm một độ ấm nhàn nhạt, đầu ngón tay của cô lưu luyến rất lâu, liền luyến tiếc dời đi.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ có chút sáng lên, hô hấp của anh hoàn toàn trở nên đều đặn, Tống Thanh Xuân mới xoay mắt vẫn luôn nhìn anh chăm chú.
Anh tỉnh rượu hơn phân nửa rồi, đến hiện tại đã không còn ói, khẳng định sẽ không ói nữa, trời ngoài cửa sổ đã sắp sáng, cô cũng nên đi... Anh từng nói, muốn sau này cô đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa.
Trong đầu óc cô nhất thời liền hiện ra cảnh tượng ba tháng trước, cô tỏ tình với anh, đáy mắt xinh đẹp trong suốt của cô hiện lên bi thương như có như không.
Thật ra cô không muốn rời đi chút nào, cô thật rất hy vọng, hy vọng thời gian liền dừng lại vào lúc này, hy vọng anh có thể an tĩnh ngủ mãi không tỉnh, như vậy cô liền có thể, liền có thể yên tĩnh canh giữ ở bên cạnh anh, không kiêng nể gì luôn luôn canh giữ anh.
Nhưng cuối cùng đây cũng chỉ là hy vọng của cô...
Đáy mắt Tống Thanh Xuân tràn ra một tầng sương mù, cô rũ mắt xuống, áp chế khổ sở nơi đáy lòng, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.