Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 526: Ám Lưu Dũng Động (Nổi Cơn Sóng Ngầm)
C
ực Âm Tổ Sư vừa nghe đạo sỹ nói lời này, trong lòng không khỏi tức giận thầm mắng "Lão hồ ly!" nhưng biểu tình trên mặt vẫn không có chút gì khác thường
"Tề huynh hình như đã nói chuyện này không chỉ một lần. Tại hạ đã sớm nói rõ nguyên nhân là do tiểu tử họ Hàn kia tại Hư Thiên Điện Trung bất ngờ hạ độc thủ ám hại tiểu tôn nên ta mới nhất định phải bắt sống hắn mà trừu hồn luyện thần." Cực Âm Lão Tổ sắc mặt lạnh lùng nói.
"Hắc hắc, giá mà Điểu huynh nói lời này hai năm trước đây thì tại hạ đương nhiên rất tin tưởng. Nhưng hiện nay Điểu huynh sau một thời gian dài như vậy, Huyền Âm Đảo không còn muốn quay lại, thậm chí đồng minh bên đó đang xảy ra tranh đấu cũng không có để tâm. Nếu Điểu huynh nói vì cháu mình mà trả thù thì huynh cho rằng đạo sỹ ta có thể tin tưởng sao?" Đạo sỹ khẽ lắc đầu tỏ ra nghi ngờ.
"Huống hồ trong hai năm trở lại đây, ngoại trừ việc Điểu huynh đột nhiên đại giá quang lâm ra thì Vạn Pháp Môn bên kia cũng lặng lẽ cử tới một trưởng lão. Ngoài ra, ít nhất còn có hai ba gã thân phận không rõ ràng nhưng tu vi đã đạt đến Nguyên anh kỳ cũng thay hình đổi dạng tiềm nhập vào hải vực Kỳ Uyên Đảo của chúng ta. Tại hạ không biết từ khi nào Kỳ Uyên Đảo lại có mị lực lớn đến mức cùng một lúc thu hút sự chú ý của nhiều cao nhân đến vậy. Cho đến một vài ngày trước đây, ta mới xác nhận được tin tức rằng, những người này cũng như Điểu huynh đang truy tìm tiểu tử họ Hàn có khả năng khu trùng kia. Điểu huynh không phải muốn nói cho ta biết là những đạo hữu kia đến đây cũng là vì muốn báo thù cho tôn tử đấy chứ?!" Đạo sỹ họ Tề tựa hồ như muốn chơi bài ngửa, nhìn chằm chằm vào Cực Âm Lão Tổ mỉm cười chậm rãi nói.
Cực Âm Lão Tổ trong lòng chợt run lên nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì.
"Điểu huynh hà tất việc gì phải che giấu một cách vô vị như thế. Mặc kệ trên người Hàn tiểu tử có cái bí mật to lớn gì nhưng nếu đã có nhiều đồng đạo biết được điều này, thì có thêm tại hạ biết cũng không là nhiều, mà bớt ta đi cũng không tính là ít. Điểu huynh cứ sảng khoái nói ta biết, nói không chừng còn có lợi hơn đấy. Hơn nữa, tại hải vực này hiện nay ngoài đạo hữu lấy thân phận đệ tử Trùng Ma xuất hiện thì còn có không ít tu sĩ giả mạo người này xuất hiện khắp nơi, rõ ràng là muốn thừa nước đục thả câu đây mà." Đạo sỹ tựa hồ nhìn ra trong lòng Cực Âm Lão Tổ đang dao động, nhưng vẫn bất động thanh sắc tiếp tục thuyết phục.
"Hừ, Tề huynh một khi đã biết rõ ràng sự tình như vậy thì sao lại phải hỏi tới Điểu mỗ làm gì?" Cực Âm Tổ Sư rốt cuộc khẩu khí bất thiện trả lời.
"Tại hạ tin tưởng rằng, cho dù Điểu huynh không muốn tiết lộ sự thật thì chỉ cần trong vòng nửa năm Tề mỗ cũng sẽ tra ra việc này mà thôi. Nhưng chỉ sợ khi đó không chỉ có Bích Vân Môn ta biết được sự việc. Nói thực là Tề mỗ cũng không muốn chứng kiến tình hình này xuất hiện, chi bằng trước tiên cùng đạo hữu thử liên thủ một lần." Đạo sỹ nói quanh co một hồi rồi cuối cùng lộ ra dã tâm của mình.
Cực Âm Tổ Sư nghe những lời này thì sắc mặt âm trầm bất định một hồi lâu.
Sau khi cúi đầu trầm ngâm lưỡng lự một lúc, hắn rốt cục thở dài một hơi, cười khổ nhìn đạo sĩ thỏa hiệp nói:
"Khụ, không phải Điểu mỗ chủ tâm lừa gạt Tề huynh, mà là lúc đó không thể tiết lộ bí mật này ra ngoài. Ta đã trước đã lấy tâm ma phát thệ với các đạo hữu khác là tuyệt không đem việc này nói cho người ngoài. Bất quá nếu trưởng lão của Vạn Pháp Môn cũng đã truy tung đến đây thì mặc kệ Vạn Thiên Minh cho dù tiết lộ nhiều hay ít thì bản thân mình ít nhiều cũng đã vi phạm lời thề. Ta đây cũng không phải cố kỵ gì nữa."
"Cũng đúng, Điểu huynh giờ này vẫn còn quan tâm đến lời thề hay sao chứ? Tề mỗ đã từ lâu không để ý đến điều này. Tâm ma một khi có linh thì các môn phái tu luyện Ma công như chung ta chẳng phải đã chết hơn quá nửa rồi sao" Đạo sỹ vừa nghe Cực Âm nói xong thì mặt tỏ ra vui vẻ, vỗ tay cười ha hả nói.
"Tuy ta cũng không để tâm đến cái gì tâm ma, nhưng nếu sự tình này bị nhiều người biết được thì ta ngay cả húp cặn cũng chưa chắc được!" Cực Âm tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Sau đó hắn nghiêm mặt lại, môi khẽ mấp máy truyền thanh.
Tề đạo sỹ thấy Cực Âm Tổ Sư cẩn thận như vậy, thoạt đầu vẫn có chút lơ đễnh, có chút không để tâm nhưng chỉ sau vài câu sắc mặt bỗng đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
"Đạo hữu có nói thực không? Vật nọ đã xuất thế rồi sao?" Đạo sĩ vẻ mặt hưng phấn, thanh âm có chút run rẩy.
"Nếu không vì bảo vật nọ, ngươi cho rằng vật gì có thể khiến cho nhiều tu sĩ Nguyên anh kỳ động tâm tụ tập nơi đây?" Cực Âm Tổ Sư thản nhiên hỏi ngược lại.
"Không sai, xem ra lời của Điểu huynh là thật rồi. Điểu huynh che giấu điều này thật sâu quá mức, bảo vật này xuất thế lâu vậy mà bên ngoài tịnh không thấy có lời đồn đại nào. Tề mỗ cũng có vài phần bội phục, bất quá nếu Điểu huynh cho ta biết sớm, Tề mỗ nhất định sẽ phái ra nhiều nhân thủ hơn, không chừng sớm đã tìm ra tiểu tử nọ." Đạo sỹ mặc dù mừng như điên nhưng trong tâm cũng có vài phần oán khí.
"Đạo hữu nói nghe thật hay quá, sự việc này đâu có thể tuỳ tiện tiết lộ ra được. Điểu mỗ có thể che giấu sự việc một thời gian dài như vậy, nếu không phải có kẻ phong thanh tiết lộ ra thì Điểu mỗ cũng sẽ không dễ dàng nói ra như vậy. Người biết việc này càng ít càng tốt!" Cực Âm Tổ Sư cũng không có tức giận giải thích.
"Điểu huynh nói cũng phải, nếu Tề mỗ biết được tin tức này cũng tuyệt không muốn nhiều người biết đến để đòi phân chia bảo vật." Đạo sĩ gật đầu đồng ý nói.
"Bất quá hôm nay tin tức này rốt cuộc không thể che dấu được nữa, thông tin bảo vật xuất thế xem ra đã bị tiết lộ ra ngoài rồi!" Cực Âm Tổ Sư da mặt nhăn nhúm, trên mặt hiện lên một tia không cam lòng.
"Ha ha! Điểu huynh nên biết trên đời này căn bản không có cái gì mà có thể che giấu mãi được. Thôi Tề mỗ trước hết xin cáo từ, ta cũng nên trở về phái thêm nhân thủ cạnh tranh với người khác để đi tìm tiểu tử này." Tề đạo sĩ thoáng nói một câu rồi đứng dậy cáo từ, nét mặt còn đầy vẻ kích động.
Cực Âm Tổ Sư cũng không tỏ thái độ muốn lưu khách, liền ôm quyền tống tiễn đạo sĩ ra cửa phòng.
Cực Âm Tổ Sư quay trở lại ngồi lặng yên trên ghế, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Xem ra một khi có chữ "Lợi" trước mặt, đối phương lập tức hấp tấp tỏ vẻ lo lắng hơn cả bản thân mình.
Xem ra đem sự tình trong Hư Thiên Điện nói ra cho đối phương, cũng không phải là sai lầm.
Tiểu tử Hàn Lập kia cũng không biết đang ẩn trốn ở địa phương nào, mà đến cả ta cũng không thể phát hiện ra.
Nếu không phải trước đây Hàn Lập đã từng giết tu sĩ Bích Vân Môn này, thì ta cũng nghĩ là hắn dùng kế kim thiền thoát xác mà lánh đi Yêu Thú Đảo khác.
Nhưng nay thời gian không đợi người, ta chỉ có thể tạm thời mượn thế lực địa phương là Bích Vân Môn, rồi tính từng bước tiếp theo.
Cực Âm Tổ Sư âm thầm tính toán lợi hại trước sau một hồi rồi thở dài một hơi. Trong phòng lại yên tĩnh không một tiếng động.
Tại phía trên hải vực, một thanh niên mặc áo xanh, tướng mạo bình thường đang lạnh lùng nhìn mấy tu sĩ cấp thấp mặt tái xanh không còn chút máu đang bị một mảng lớn Phệ Kim Trùng màu bạc vây quanh. Đám mây Phệ Kim Trùng này rung động không ngừng phát ra tiếng oong oong.
"Trùng Ma!", một tu sĩ trung niên sắc mặt sầu thảm kêu lên.
Thanh niên áo xanh nghe thấy câu này thì chỉ cười lạnh hắc hắc vài tiếng, không nói lời nào mà hướng về mấy tu sĩ này chỉ một cái, đám mây Phệ Kim Trùng trên đỉnh đầu chợt nổi lên âm thanh như sấm rồi rợp trời rợp đất xông tới.
Mấy tên tu sĩ cấp thấp mặc dù liều mạng dùng linh khí hộ thân ngăn cản, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã bị đám mây kim trùng vây kín. Trong chốc lát mấy người này đã biến mất trên thế gian.
"Tu vi có bằng ấy mà cũng muốn chống cự, thật không biết lượng sức!" Thanh niên đem túi trữ vật của mấy người này nhất loạt thu hồi, đồng thời trong lòng thầm nghĩ.
Tiếp theo hắn lơ đãng tuỳ hứng nhìn xung quanh rồi biến thành một luồng thanh quang biến mất.
Một lúc sau trên không trung có một đạo bạch quan loé lên, hiện ra một vị tu sĩ mặt trắng Kết Đan Sơ Kỳ với vẻ mặt hết sức khó coi.
Vị tu sĩ này nhìn hướng thanh niên vừa đi mà nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó hướng về phía ngược lại mà bay đi
Nửa tháng sau rốt cuộc Hàn Lập đã quay trở lại hải đảo nhỏ nhiều sương mù.
Mặc dù mấy năm không trở lại nhưng động phủ vẫn không có gì bất thường. Điều này làm cho hắn có chút thả lỏng.
Hàn Lập trước tiên ở trong động phủ nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày, sau đó xem xét kiểm tra, phân loại lại các loại tài liệu, yêu đan trân quý nhằm chuẩn bị tốt cho việc luyện đan sau này.
Hơn mười ngày sau, thân thể và tâm trạng đều đã phục hồi, Hàn Lập mang theo toàn bộ tài liệu tiến vào đan thất.
Vài năm trước, hắn tại động phủ Thiên Tinh thành luyện đan đã mơ hồ cảm giác tại luyện đan thuật đã chạm đến bình cảnh, phảng phất nếu cố gắng sẽ tiến vào cảnh giới luyện đan mới.
Vì vậy, Hàn Lập trước tiên không có sử dụng đến yêu đan của yêu thú cấp sáu và bảy mà đem một số yêu đan cấp năm đặt trên mặt đất.
Theo Hàn Lập phỏng chừng bản thân đối với việc luyện đan thiên phú thực không có gì, tại luyện đan thuật mặc dù chưa đạt đến cấp bậc đại sư nhưng cũng không kém quá xa.
Dù sao cũng không ai được như Hàn Lập, có thể có nhiều vật liệu xa xỉ như yêu đan để mà luyện tập luyện đan.
Mà đạo luyện đan quan trọng nhất cũng là kinh nghiệm và kỹ năng thuần thục, nên hắn định dùng yêu đan cấp năm để luyện tập thêm nữa xem có thể đột phá đạo luyện đan hay không.
Ôm ý tưởng này, Hàn Lập hướngvề phía đan đỉnh, vung tay, một cái yêu đan cấp năm tự động bay trên lên đỉnh đan lô, đồng thời nắp đỉnh lô cũng tự động mở ra.