Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Chương 573: Kinh Tương Thế Tộc
K
hoái Chính, mấy năm nay thật là không được như ý…
Năm đó, khi cả nhà Tào Bằng bỏ trốn khỏi trấn Trung Dương, là đến nương tựa con rể Bang Tắc, huyện lệnh huyện Cức Dương. Lúc đó cũng nhờ có sự quan tâm của Khoái Chính, mà cả nhà Tào Cấp mới có thể nhanh chóng ổn định được ở Cức Dương. Bất kể là Khoái Chính xuất phát từ ý đồ gì, nhưng y đối với cả nhà Tào Bằng quả đúng là hết sức quan tâm. Lúc trước, khi Hoàng Xạ muốn hãm hại gia đình Tào Bằng, Khoái Chính lúc đầu còn cố hết sức nghĩ cách để bảo vệ cho được Tào Bằng và Đặng Tắc.
Chỉ có điều, Khoái Chính tuy là xuất thân từ gia tộc Khoái thị, nhưng lại chỉ là chi thứ.
Địa vị ở trong gia tộc vốn là không cao, căn bản là về địa vị không thể sánh ngang được với loại con cháu đích tôn như Hoàng Xạ.
Sau đó, Tào Bằng và Đặng Tắc bị Hoàng Xạ hãm hại ở Tịch Dương Tụ, bặt vô âm tín. Hoàng Xạ lại cho người bắt cha mẹ và chị gái của Tào Bằng lại, muốn hại đến tính mạng của bọn họ.
Khoái Chính cũng đã từng xảy ra xung đột kịch liệt với Hoàng Xạ… Tào Bằng cùng Tào Cấp, sau khi giết chết Bang Tài, Mã Anh, bèn bỏ trốn đến tận Hứa Đô. Vì chuyện này mà Khoái Chính cũng bị liên lụy, bị nhà họ Khoái triệu về trong tộc, không đào tạo bồi dưỡng gì thêm nữa…
Nếu nói ra, thì nhà họ Khoái ở Tương Dương cũng không thua kém gì nhà họ Hoàng ở Giang Hạ.
Chỉ là vì Khoái Chính là con thứ chi ngoài, nên nhà họ Khoái đương nhiên không muốn vì y mà đắc tội với Hoàng Tổ, lúc này đang đà vận may mà kiêu ngạo, rồi làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai nhà. Trải qua chuyện này, Khoái Chính chẳng thể nào còn có cơ hội xuất đầu lộ diện, cứ thế tiêu tốn mất gần mười năm ở quê nhà, thậm chí là đến bước đường sơn cùng thủy tận.
Dòng họ tự có dự đoán trước của họ.
Bọn họ đương nhiên là không có chuyện ngồi yên không màng đến chuyện của người trong tộc, nhưng cũng không có chuyện bố thí cho ai thứ gì một cách vô duyên vô cớ.
Lúc đầu, Khoái Chính nhận việc dạy học ở cho bọn trẻ trong tộc, dựa vào chút tiền lương còm mà sống qua ngày… Những người trong tộc, những kẻ lúc trước đi theo y, giờ thấy y thất thế, ai nấy cũng lần lượt rời xa. Vợ y thấy y nghèo túng, bèn trở về nhà mẹ đẻ, rồi một đi không trở lại. Thậm chí còn nhờ người bên nhà mẹ ra mặt, giải trừ hôn ước với Khoái Chính. Đến nay, bên cạnh Khoái Chính, ngoài lão quản gia đã theo y nhiều năm ra, chẳng còn một ai thân thiết nữa.
Lúc ban đầu, y còn có thể nhờ vào việc dạy học trong tộc để mưu sinh.
Nhưng về sau, em gái của Đặng Tài, cũng chính là người được gả vào nhà họ Khoái làm tiểu thiếp của con trai đích tôn, xúi giục chồng ra mặt gây khó dễ cho Khoái Chính. Cái tên con cháu đích tôn đó vốn có chút mâu thuẫn với Khoái Chính, lại được thêm sự khen thưởng của Khoái Lương, phong cho địa vị không thấp trong gia tộc. Việc hắn ra mặt dồn ép, khiến cho Khoái Chính không thể còn đứng được trong trường học của gia tộc nữa. Cuối cùng, chẳng còn cách nào đành phải rời bỏ trường học, cùng với lão quản gia mở một cửa hàng nhỏ ở trong thành Cức Dương.
Tuy được ăn no mặc ấm, nhưng chẳng còn cơ hội để làm lại nữa rồi.
Mười năm rồi!
Khoái Chính đã chán nản rồi.
Nhưng chẳng ngờ có một ngày, Khoái Lương cho người đến Cức Dương tìm y, nói y trở về yết kiến.
Khoái Chính cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Khoái Lương là con trai trưởng của vợ cả, địa vị trong tộc chỉ đứng sau tộc trưởng Khoái Việt. Thường ngày nếu không có việc gì, thì người trong tộc rất khó gặp được Khoái Lương. Thế mà nay đột nhiên Khoái Lương lại cho triệu kiến mình, hay là đã xảy ra chuyện động trời gì, hay là có ai đó lại nói xấu gì mình?
Phải thành thật mà nói, mấy năm nay Khoái Chính sống không được như ý lắm, thậm chí có thể dùng cụm từ “cùng khổ tuyệt vọng” để hình dung.
Y thật sự nghĩ không ra, Khoái Lương tìm mình thì có việc gì tốt. Không chừng, có tên con cháu đích tôn nào đó đâm thọc gì sau lưng cũng nên.
Mấy năm nay, những chuyện như thế này chẳng hiếm.
Nhưng Khoái Lương đã triệu kiến, thì Khoái Chính đương nhiên cũng không thể cự tuyệt.
Khi Tào Bằng đến trấn Trung Dương.
Thì Khoái Chính cũng mang theo nỗi sợ hãi mà đến huyện Trung Lư.
Gốc rễ của Xã Đảng nhà họ Khoái nằm ở huyện Trung Lư của Nam quận, cũng chính là Nam Chương của Hồ Bắc sau này. Nhưng người ta vẫn thường gọi là “Tương Dương Khoái thị”, là bởi vì Khoái thị sớm đã đi khỏi Trung Lư, trở thành gia tộc giàu có danh giá ở Tương Dương. Nhưng tông phòng (nhờ thờ tộc) vẫn xây ở huyện Trung Lư. Khoái Chính vừa về đến Trung Lư, bèn cảm nhận được điều gì đó khác thường. Đầu tiên, Khoái Lương không ngờ lại cho người ra tận ngoài “thập lý đình” để đợi y, điều này cho thấy có việc hết sức hệ trọng.
Mà người đi đón y lại là tâm phúc của Khoái Lương, tên gọi Khoái Phất.
-Sao Bá Bình đến muộn vậy, Nhị lão gia đã đợi trong nhà lâu lắm rồi.
-Phất thúc, rốt cục là có chuyện gì vậy, khiến thúc phải đích thân ra đợi?
-Bá Bình đừng nói nhiều, mau theo ta đi gặp lão Mưu.
Sắp đến lúc năm hết tết đến, có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt tấp nập của huyện Trung Lư. Trong huyện thành, bầu không khí vui vẻ hào hứng chờ đón năm mới đang ngập tràn…
Khoái Phất lôi Khoái Chính đi vào trong huyện thành, rồi đột ngột dừng bước.
-Bá Bình, sao có thể ăn mặc phong phanh như thế này?
Tháng Chạp lạnh giá mà Khoái Chính vẫn đang mặc trên người bộ quần áo mùa thu. Khoái Phất do dự một lát, đoạn kéo Khoái Chính đi thẳng vào một tiệm bán quần áo may sẵn của huyện Trung Lư.
Ông ta chọn cho Khoái Chính hai bộ quần áo đẹp đẽ hoa lệ, đoạn nói Khoái Chính thay vào.
-Nhị lão gia bình sinh coi trọng nhất lễ nghi này, nếu ngươi ăn mặc mộc mạc, chỉ e sẽ khiến Nhị lão gia không vui. Bá Bình, ta biết mười năm trở lại đây ngươi phải chịu không ít uất ức. Nhưng dù sao đi nữa ngươi cũng là người của Khoái thị, nay Nhị lão gia triệu kiến ngươi, ngươi không thể chối từ được. Nếu việc này có thể giải quyết thỏa đáng, thì ngày phục khởi của ngươi đã ở ngay trước mắt. Lát nữa đi gặp Nhị lão gia, nhớ chú ý lễ nghi.
Phục khởi?
Lời này nghe lên, cảm thấy hết đỗi lạ lẫm và xa vời.
Năm xưa khi mới từ Cức Dương trở về quê nhà, Khoái Chính cũng nghĩ đến việc phục khởi.
Thế mà đã mười năm trôi qua… mong ước phục khởi sớm đã mai một đi rồi. Thậm chí y còn chuẩn bị sẵn tinh thần, đợi sau này lão quản gia mất đi, y sẽ rời khỏi Kinh Châu, ra bên ngoài kiếm sống. Đối với Khoái thị mà nói, nhiều hay ít một người là y, xem ra cũng không ảnh hưởng gì lắm.
-Phất thúc, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
-Đợi ngươi gặp lão gia rồi, tự nhiên sẽ rõ.
Một người đã mấy năm không hề trở về qua nhà tổ, đột nhiên được Khoái Phất dẫn đường, trở về nhà tổ.
Tự nhiên sẽ kéo theo sự đoán già đoán non của không ít người.
Trong thư phòng phía sau của Khoái phủ, Khoái Chính gặp mặt Khoái Lương.
Nỗi sợ hãi trong lòng, cũng trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
-Điệt nhi Khoái Chính, bái kiến thúc phụ.
Khoái Lương mặt mày rạng rỡ, cười ha hả, lôi Khoái Chính ngồi xuống.
Hàn huyên được vài câu, đột nhiên Khoái Lương mở lời hỏi:
-Bá Bình, ta nghe người ta nói, năm xưa ở Cức Dương, cháu có mối quan hệ tốt với nhà họ Tào, đúng không?
Khoái Chính tim đập thình thịch, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn lôi chuyện cũ ra tính hay sao?
Nhà họ Hoàng ở Giang Hạ sớm đã suy tàn, chắc là không cần thiết phải truy cứu chuyện của mình nữa rồi chứ.
Khoái Chính do dự một lát, đoạn hạ giọng nói:
-Điệt nhi hồi đó tuổi trẻ nông nổi, không hiểu chuyện, vì một thứ dân mà gây hấn với nhà họ Hoàng, quả là hành động thiếu khôn ngoan. Điệt nhi mấy năm nay đều luôn tự nhắc nhở mình, cảm thấy vô cùng hối hận… Việc này, điệt nhỉ đã nói cả với tông phòng rồi, xin thúc phụ thứ tội.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, cùng với nét sợ hãi trong mắt của Khoái Chính.
Khoái Lương không khỏi cảm thấy hối hận.
“Chuyện năm xưa không phải ngươi sai, mà là bọn ta sai rồi. Ai mà ngờ được, tên tiểu tử ngày nào, giờ lại trở thành Thái thú Nam Dương được triều đình khâm phong? Xem ra, mấy năm nay Khoái Chính sống rất không được như ý, cũng chẳng hiểu năm xưa y lấy đâu ra dũng khí, để đòi công đạo cho Tào Bằng”.
-Bá Bình, chuyện năm xưa, đúng sai thật khó mà nói được. Đối với gia tộc mà nói, Hoàng Tổ kiêu ngạo vênh vang, lại được Châu Mục hết sức sủng ái tin tưởng. Tuy Khoái thị ta đã sống ở Kinh Tương nhiều đời, cũng không thể không né tránh. Ta cũng biết, mấy năm nay ngươi phải chịu nhiều vất vả và uất ức, nhưng, dù sao đi nữa ngươi cũng vẫn là con cháu trong tộc. Hiện nay gia tộc có trọng trách muốn giao cho ngươi, mong rằng ngươi có thể quên đi những chuyện không vui trước kia, mà tận tâm tận lực… Ta có thể đảm bảo, sẽ trả công đạo cho ngươi.
Ngụ ý trong lời nói đó, chẳng khác nào nói với Khoái Chính rằng “ta sẽ trả thù cho ngươi”.
Nói đoạn, Khoái Lương đột nhiên vỗ tay, bèn thấy Khoái Phất mang theo một chiếc hộp gấm, bước vào thư phòng.
-Đây là công đạo đầu tiên mà thúc phụ dành cho ngươi.
-Hả?
Khoái Chinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khoái Lương, có vẻ như không biết nên làm thế nào cho phải.
Khoái Phất bước tới, đặt chiếc hộp gấm xuống hương án bên cạnh Khoái Chính, Khoái Chính do dự một lát, đoạn đưa tay, chậm rãi mở chiếc hộp gấm ra…
Bỗng dưng, tròng mắt hắn trợn tròn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Một luồng hơi máu tanh phả lên mặt y.
Chỉ thấy trong chiếc hộp đó đặt một chiếc đầu người, nhưng vệt máu trên mặt vẫn còn chưa khô hết, chứng tỏ là mới vừa bị người ta giết chết.
Cẩn thận nhìn lại, Khoái Chính lập tức nhận ra, cái đầu người này chính là của vị ái thiếp của đứa cháu đích tôn kia, cũng chính là em gái của Đặng Tài.
Việc này, rốt cuộc là thế nào đây?
Y ngoảnh đầu nhìn về phía Khoái Lương, vẻ mặt Khoái Lương hết sức bình tĩnh, không chút giao động.
-Con tiện nhân này lắm điều, phá hoại luật lệ trong tộc ta, khiến cho Đức Sinh bức hại người trong tộc, tội thật đáng chết vạn lần.
Khoái Lương chẳng buồn nhìn cái hộp gấm lấy một cái, hạ giọng nói:
-Còn về phần Đức Sinh, bá phụ ngươi đã cho người triệu hắn về, đồng thời cũng đã quyết định bãi bỏ chức Phu di trưởng của hắn, cho hắn về nhà sám hối tội lỗi. Việc này cũng coi như là cái công đạo thứ hai cho ngươi, không biết trong lòng Bá Bình thấy thế nào?
Đức Sinh, cũng chính là cái tên con cháu đích tôn đó.
Khoái Chính choáng váng! Nhưng trong lòng y thì hiểu rất rõ, Khoái Lương đã làm đến nước này, mà y vẫn còn từ chối, thì e rằng kết cục cũng chẳng khá gì hơn cái tên con cháu đích tôn kia.
Chớ nhìn vẻ ngoài nho nhã hiền lành của Khoái Lương, một khi y làm việc, thì thủ đoạn không hề hiền lành chút nào.
Khoái Chính vội vàng khòm người nói:
-Điệt nhi là người nhà Khoái thị, sống là người của Khoái thị, chết là mà của Khoái thị. Thúc phụ việc gì căn dặn xin cứ nói, điệt nhi tất không chối từ, nguyện dốc sức khuyển mã cho gia tộc.
Trên gương mặt vàng võ và cương trực của Khoái Lương thoáng lộ nét cười, khiến cho những đường nét trên gương mặt y trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
-E rằng Bá Bình còn chưa biết, tình hình hiện giờ của đứa con nhà họ Tào, người mà năm xưa ngươi bảo vệ ra sao, đúng không?
-À, mấy năm nay điệt nhi bận rộn lo cho cuộc sống, quả thật là cũng không rõ lắm.
-Vậy ngươi có từng nghe đến cái tên Tào Tam Thiên không?
Khoái Chính ngẩn ra, gật đầu nói:
-Cuốn kỳ văn tám trăm chữ của Tào Tam Thiên, điệt nhi có thể đọc thuộc làu làu. Còn có Tam tự kinh và Đệ tử quy của người đó nữa, điệt nhi cũng học thuộc nằm lòng, đương nhiên là biết.
-Vậy ngươi có từng nghe qua về Phúc chỉ lầu không?
-Ồ, cũng có biết.
Trên mặt Khoái Chính thoáng có chút ngượng ngùng:
-Điệt nhi sớm đã nghe danh của Lộc Mân Tiên, tiếc là chưa có duyên gặp mặt.
Khoái Lương nói:
-Vậy thì ta nói cho ngươi biết, Tào Tam Thiên cũng chính là đứa con nhà họ Tào năm xưa đó. Còn Phúc chỉ lầu đó, chỉ là một sản nghiệp dưới danh nghĩa hắn mà thôi. Hiện nay, nhà họ Tào đã quật khỏi, Tào Cấp của năm xưa nay chính là Ẩn Mặc Củ Tử, đao kiếm mà ông ta chế tạo ra là thứ mà người trong thiên hạ luôn mong sở hữu. Ông ta hiện nay là Lương Châu thứ sử, còn đứa con nhà họ Tào năm xưa, thì hiện được triều đình bổ nhiệm làm Thái thú Nam Dương.
Hít!
Khoái Chính không khỏi nuốt ngược một ngụm khí lạnh.
Y cảm thấy một luồng khí xộc thẳng lên đỉnh đầu, rồi sau đó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.
Cuối cùng y cũng đã hiểu, vì sao Khoái Lương lại triệu kiến y, vì sao lại làm ra vẻ mặt ôn hòa dề chịu với y… Không phải vì Khoái Chính y như thế nào, mà là vì những việc mà Khoái Chính y đã làm năm xưa, khiến cho Khoái thị nhìn ra lợi ích lớn lao. Con trai nhà họ Tào, chính là Tào Tam Thiên, chính là Thái thú mới nhậm chức của Nam Dương?
Cá mặn hồi sinh!
Khoái Chính hiểu rằng, chuyến này y đúng là cá mặn hồi sinh rồi…
-Ta muốn ngươi đến Vũ Âm một chuyến, lấy danh nghĩa cá nhân thăm hỏi Tào Hữu Học. Lần đi thăm này, người cần ủng hộ những gì thì cứ việc nói, ta đã cho người chuẩn bị một trăm lượng vàng cho ngươi… Yêu cầu của ta là, ngươi hãy ở lại bên cạnh Tào Bằng. Ta không mong ngươi có được quan chức gì, nhưng chí ít cũng phải nghĩ cách gia nhập vào mạc phủ của Tào Bằng, duy trì mối quan hệ tốt với Tào Bằng.
Bá Bình, ngươi có nguyện ý đi hay không?