Số lần đọc/download: 2568 / 47
Cập nhật: 2015-11-16 13:05:34 +0700
Chương 525: Từ Văn Viễn.
N
hững lão nhân ở Thiên Tân Kiều phố vẫn nhận ra Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào trong Lạc Dương sau đó tới Hùng gia ở Hoài Nhân phường.
- Vô Kỵ, huynh cũng nên trở về thăm một chút.
Trưởng Tôn Vô Kỵ do dự một chút rồi lắc đầu từ chối.
Hắn biết rõ Ngôn Khánh muốn hắn trở về nhà nhưng từ lâu ngôi nhà đó đã không còn là nhà của hắn nữa, hắn đã từng thề một ngày nào đó sẽ quay về nhưng không phải là hiện tại.
Nhà của hắn hiện tại ở Củng huyện, còn tỏa phủ đệ kia đối với hắn không có chút quan hệ nào.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Chúng ta trước hết đến gặp bằng hữu năm đó cùng học ở Học Xá với ta, hiện tại hắn chính là đệ tử của Từ Văn Viễn Từ tiên sinh, mà Từ Tiên sinh chính là đại nho bác học đương kim, ở trong sĩ lâm rất có danh vọng, chúng ta có thể thông qua Từ tiên sinh gặp lô Sở, nếu như Lô Sở nể mặt đệ thì có thể gặp mặt.
Sống ở đây nhiều năm, Lý Ngôn Khánh cũng hiểu tập tục thời nay.
Từ Văn Viễn người này ở trong lịch sử không bằng Âu Dương Tuân Khổng Dĩnh Đạt bọn họ vể mặt danh tiếng nhưng trên thực tế người này là một ẩn sĩ kỳ danh, không hề kém hơn so với Âu Dương Tuân, thậm chí còn vinh dự được làm đại tông sư.
Đệ tử của hắn khá nhiều, trong đó dan khí lớn nhất chính là Lý Mật.
Lý Mật sau khi tạo phản, Từ Văn Viễn xấu hổ ở trên triều đình bái biệt Dương Quảng, Dương Quảng có ý giữ lại nhưng Từ Văn Viễn tâm ý đã quyết, bất đắc dĩ Dương Quảng phải đồng ý nhưng vẫn đem hắn lưu lại Lạc Dương.
Bổng lộng vẫn có, một phần không thiếu.
Nhưng mà Từ Văn Viễn không xuất chút lực nào cho quốc gia làm sao có thể giữ bổng lộc?
Cho nên hắn để những bổng lộc kia ở trong một căn phòng, còn hắn thì bán chữ mà sống, lão thê thì làm nghề may vá.
Chuyện này đã trở thành một giai thoại ở Lạc Dương.
Thời gian trôi qua tuy kham khổ nhưng Từ Văn Viễn vẫn sảng khoái vô cùng.
Môn sinh đệ tử ngày xưa của hắn, thân bằng hảo hữu biết tính tình bướng bỉnh của hắn thường xuyên mời hắn tới uống rượu, Từ Văn Viễn cũng không từ chối mỗi lần uống say mèm đều mắng Lý Mật, sau đó khóc lớn nói mình vô năng bồi dưỡng được một tên phản tặc.
Lý Ngôn Khánh cũng từng nghe chuyện của Từ Văn Viễn tiên sinh.
Hắn không biết Từ Văn Viễn thật sự như thế hay giả vờ.
Nhưng hắn biết rằng Từ Văn Viễn và Lô Sở quan hệ không tệ, Lô Sở thân là phụ thần, chủ chưởng chính vụ Lạc Dương, Lý Ngôn Khánh muốn bái phỏng Lô Sở cần phải có một chút biện pháp mà Từ Văn Viễn chính là cầu nối giữa hai người.
Đây cũng là lý do tại sao mà Lý Ngôn Khánh phải mang cả Trưởng Tôn Vô Kỵ tới đây.
Hắn rời khỏi Lạc Dương quá lâu đối với tình hình ở Lạc Dương cũng không quen thuộc mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì mới rời khỏi cho nên thân thuộc hơn Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng, cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ trao đổi một lát rồi chia tay.
Hắn trước hết muốn đi tới vệ phủ báo cáo công tác cho tả kiêu vệ đại tướng quân.
Đoạn Đạt cũng là tam đại phụ thần Đông Đô hôm nay chấp chưởng binh mã xung quanh khu Lạc Dương, phụ thân của hắn là Đoạn Nghiêm là thích sứ Sóc Châu thời Bắc Triều.
Tùy Dạng Đế lúc soán Chu Đoạn Đạt là đã là thân tín của hắn.
Nhà Tùy sau khi thành lập hắn được phong làm Xa Kỵ tướng quân, lập nhiều chiến công, Dương Quảng sau khi đăng cơ Đoạn Đạt phụng mệnh chinh phạt dân tộc Thổ Dục Hồn, đạt được công huân sau đó được phong làm Quang Lộc đại huy, vào năm Đại Nghiệp Đoạn Đạt đi chinh phạt Trương Kim Xưng, bị đại bại bị nghĩa quân giễu cợt gọi là Đoạn Mỗ Mỗ, nhưng sau đó vị Đoạn Mỗ Mỗ này thừa dịp nghĩa quân đang tự đại đột nhiên phản kích, đánh tan Trương Kim Xưng.
Người này tính tình cẩn thận, hậu phát chế nhân.
Tuy bình thường cho người khác cảm giác nhát gan nhưng trên thực tế hắn là người tâm ngoan thủ lạt, quả quyết vô cùng.
Lý Ngôn Khánh lúc gặp Đoạn Đạt thì chính là lúc Đoạn Đạt tiếp Lam Tử Cái.
Hóa ra Lam Tử Cái phụng mệnh tiến về phía Hà Đông, Đoạn Đạt tiếp nhận chức vụ của Lam Tử Cái, làm lưu thủ Lạc Dương, cùng với Lô Sở, Nguyên Văn Đô ở cùng một chỗ phụ tá Dương Đồng.
Tin tức này quá đột ngột khiến cho Ngôn Khánh trở tay không kịp.
Vì vậy hắn hồi báo qua loa với Đoạt Đạt ròi cáo từ rời đi, mà Đoạn Đạt cũng không quá nhiệt tình tựa hồ không thích Lý Ngôn Khánh.
Lam Tử Cái bị điều đi.
Nhưng hắn lại chính là người ủng hộ mình nhậm chức Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Nếu như Lam Tử Cái bị điều đi rồi thì chẳng phải tam đại phụ thần không có người nào đề cử mình sao.
Lý Ngôn Khánh ra khỏi vệ phủ vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Nếu như Lam Tử Cái đi rồi mặc dù thuyết phục được Lô Sở chỉ sợ tác dụng cũng không quá lớn, với thái độ mà Đoạn Đạt đối xử với mình thì chắc chắn hắn không ủng hộ mình, mà Dương Khánh có ra mặt nói tốt cho mình thì Nguyên Văn Đô đồng ý cũng là hi vọng xa vời.
Chuyện này quan hệ thật quá phức tạp.
Lý Ngôn Khánh bắt đầu cảm thấy đau đầu hắn chuẩn bị về nhà thương nghị với Trưởng Tôn Vô Kỵ về việc này.
Đang lúc đi trên Thông Xa phố, đột nhiên có một đám binh lính xuất hiện trước mặt cản đường đi của hắn lại.
- Có phải là Lý lang quân?
- Đúng là ta.
Ngôn Khánh nhìn đối phương, người này mặc một thân nhung trang liền cảm thấy kỳ quái.
Hắn hiện tại ở Lạc Dương ngoại trừ phụ tử Bùi Nhân Cơ thì không nhận thức người nào.
Gia thần Bùi gia đều có ký hiệu riêng biệt, có thể nhận ra, mà đám binh lính này quân phục rất bình thường không phải thế trụ gia phong.
Tên đội trưởng chắp tay nói:
- Lang quân nhà tiểu nhân muốn mời Lý lang quân quá bộ qua đó.
- Lang quân nhà ngươi là ai?
- Lý lang quân đi qua thì sẽ hiểu rõ.
Ngôn Khánh không sợ hãi, không lẽ có người ở trong thành Lạc Dương muốn làm hại hắn sao?
Dù sao hắn đường đường cũng là Ưng Dương Lang Tướng Hắc Thạch phủ quân chức ngũ phẩm.
Muốn làm khó hắn, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, Dương Quảng không ở Lạc Dương nhưng dù sao cũng là dưới chân thiên tử, ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi gật đầu:
- Mời đi trước dẫn đường.
Lương Lão Thực mang theo hơn mười Kỳ Lân vệ đi theo sau Lý Ngôn Khánh, tới Thông Xa phố dọc theo Lạc Phổ đê, một lát sau đã đi tới một đầu cầu, trên đó có mười mấy tên binh lính, mà dưới cầu có một chiếc thuyền đang thả neo.
- Mời Lý lang quân tự lên thuyền, lang quân của tiểu nhân ở trên đó.
Xem ra đối phương cũng cấm kỵ, nếu không cũng không cần bày ra trận thế như vậy.