Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 514: Đánh Một Trận Mà Thôi.
ây là vì các ngươi chuẩn bị, sau khi các ngươi tiến vào, riêng mình đem huyền khí bản thân rót vào, đến lúc đó sẽ đồng hóa vào trong năng lượng của bản tọa, phương kết giới này sẽ trở nên cực kỳ chắc chắn, chỉ cần hai người các ngươi, bất kỳ một người nào không đồng ý, coi như là bổn tọa đều không thể đem nó phá vỡ.
Nói đến chỗ này, Khiếu Lôi tông chủ cười nhìn Thần Dạ!
Mà Thần Dạ chỉ cười mà không cho ý kiến, lười để ý đến hắn, làm ra một phen cử động lớn như vậy nếu như không có đoạn sau mà nói, Thần Dạ cũng là xem thường hắn.
Thái độ không coi ai ra gì như vậy để cho thần tình của Khiếu Lôi tông chủ hơi đình trệ, không khỏi trầm giọng cười một tiếng nói:
- Huyền Thạch Thai đánh một trận, bất luận thắng thua, chỉ vì sinh tử!
- Người thiếu niên, hai đại trưởng lão của Khiếu Lôi tông ta đã chết, ngươi thủy chung cấp ột cái công đạo!
- Hoa lạp!
Tiếng hoa lạp kinh thiên vang lên, nguyên lai là Nhị trưởng lão đã chết thật rồi, hơn nữa hai vị trưởng lão chết đi cũng có liên quan đến người thiếu niên này... Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đặt ở trên người Thần Dạ, có lẽ ở trong lòng bọn hắn cũng không nhận định người thiếu niên này có thực lực có thể giết chết hai vị trưởng lão, nhưng có một phần hận ý ở trong đồng tử mỗi người dũng động.
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Thần Dạ xiết chặt, chiêu này của Khiếu Lôi tông chủ đúng là không tệ, dù chưa nói thẳng Tử Huyên là hung thủ, nhưng nói ọi người, đem Linh nhi cưỡng ép cũng không phải là lấy mạnh lấn yếu, một loạt hành động hèn hạ này đều đã có thuyết pháp hữu lực nhất.
Báo thù mà thôi, chỉ cần có thể báo thù, vô luận là dạng thủ đoạn gì đều có thể!
- Người thiếu niên, ngươi có dám?
- Đánh một trận mà thôi, có cái gì không dám?
Thần Dạ giễu cợt cười một tiếng, từ chỗ của Đại trưởng lão nhận lấy Linh nhi, xoay người lại đúng lúc đối mặt với Khiếu Lôi tông chủ hắn thản nhiên nói:
- Vì truyền thừa kia, các ngươi coi như là dụng tâm lương khổ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chẳng qua là không biết nếu như đến cuối cùng các ngươi vẫn không cách nào đạt được nó như ý, khi đó các ngươi lại sẽ dùng chiêu số như thế nào đây?
- Tiểu hỗn trướng, ngươi nói nhảm đủ nhiều rồi!
Đại trưởng lão không nhịn được mà phẫn nộ quát.
- Nếu không tại sao gọi là nói nhảm đây?
Nhìn Khiếu Lôi tông chủ, Thần Dạ cười nói:
- Nếu như ta thắng Thanh Lăng, xin hỏi các ngươi có thả chúng ta rời đi hay không?
Khiếu Lôi tông chủ đáp:
- Đợi sau khi ngươi thắng rồi lại nói!
Thần Dạ khinh thường nói:
- Đừng như vậy a, ngươi dù gì cũng là người đứng đầu một tông, làm sao nói chuyện không minh bạch như vậy? Khi ta tuổi còn nhỏ hay là như thế nào?
- Ngươi?
Lúc này Khiếu Lôi tông chủ cuối cùng đã tin, Đại trưởng lão nói tiểu tử này khó dây dưa cũng không phải là nói quá sự thật!
- Nói a, cho ta cái đáp án chuẩn xác đi!
Thần Dạ cười như không cười, chơi trò sau lưng, hắn cho dù không phải là thiên hạ đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ, chung quy cũng là có số má.
Vạn chúng nhìn trừng trừng, Khiếu Lôi tông chủ bày ra một bộ dáng quang minh chính đại thật đúng là không dám làm bậy, nếu không lời lúc trước đều là hắn tự đánh vào mặt của mình rồi.
Khiếu Lôi tông chủ lập tức oán hận nói:
- Nếu như ngươi rời khỏi Huyền thạch thai, bổn tọa sẽ thả cho các ngươi rời đi!
- Không phải chỉ là ngươi, mà là các ngươi, cũng đừng quên lời ngươi đã nói, nếu như đổi ý mà nói, hắc hắc, danh tiengs của Khiếu Lôi tông nhưng liền hủy rồi.
Thần tình của Khiếu Lôi tông ngẩn ra... Danh tiếng mà thôi, có trọng yếu không? Chỉ cần đem ba người vĩnh viễn lưu lại, đừng nói là danh tiếng, cho dù kéo mặt xuống cũng không trọng yếu.
Song, người thiếu niên nói có mười phần hữu lực như thế, chẳng lẽ chỉ là một câu nói nhảm, hoặc là muốn một cái hứa hẹn của kẻ đi buôn nước bọt?
Thần Dạ cười lớn một tiếng, bước nhanh đi trở về, đem Linh nhi đưa cho Tử Huyên!
- Thần Dạ, cẩn thận một chút!
Tử Huyên nhẹ giọng nói, lấy sinh tử tới phán đoán suy luận, hành động như vậy, những người bọn họ hiển nhiên đã là làm xong hết thảy chuẩn bị. Trận chiến này với Thanh Lăng có lẽ chỉ là một cái ngụy trang, Tử Huyên so sánh với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn, truyền thừa đối với Khiếu Lôi tông có ý vị như thế nào.
- Đại ca ca cố gắng lên!
Linh nhi huy động cánh tay nhỏ bé, nàng còn nhỏ tuổi, Thần Dạ thế nhưng từ trong mắt nàng thấy được hung ác cùng run sợ dày đặc, cuộc sống mấy ngày qua của Linh nhi nhất định không qua tốt.
- Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì!
Ngừng lại chốc lát, Thần Dạ nói tiếp:
- Tử Huyên, đừng quên chuyện chúng ta đã thương nghị tốt ở tối hôm qua, một khi có cơ hội ngươi lập tức mang Linh nhi phá vòng vây đi ra ngoài.
- Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng do dự, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!
Thiên Địa Hồng Hoang tháp nơi tay, chỉ cần người của Khiếu Lôi tông còn đang đẻ ý, như vậy bọn họ cũng là có cơ hội có thể rời đi, song, trải qua chuyện ở Lôi trì, cho dù là người đần đi nữa cũng biết phải lựa chọn như thế nào rồi.
Vô luận là Thần binh cũng tốt, hoặc là Hỗn Nguyên chi bảo để cho vô số người trông mà them cũng tốt, so sánh với những thứ này mạng mới là trọng yếu nhất.
Lấy thực lực của Tử Huyên, mượn lực lượng của Lôi trì liền có thể dễ dàng đấu với tam đại trưởng lão, mà không có Lôi trì tương trợ, tu vi của Tử Huyên cũng không thể bỏ qua.
Nếu để cho ba người thoát đi khỏi nơi này, dựa vào thù hận đã kết, một ngày kia bọn họ nhất định sẽ giết lên Khiếu Lôi tông, mà cho đến lúc đó cái tông môn này còn có ai có thể ngăn cản?
Ở trước mặt tính mạng cùng tương lai của cả Khiếu Lôi tông, bất kỳ vật nào đều có thể bỏ qua. Cho nên lần này coi như là Thần Dạ cũng không khỏi không trở nên dị thường cẩn thận rồi.
- Thần Dạ...
- Tử Huyên, đây đã không phải là trò đùa, vì tương lai của Linh nhi, ngươi chỉ có thể làm như vậy.
Thần Dạ ngưng trọng nói.
Nhìn ba người kia, con ngươi của Khiếu Lôi tông chủ chợt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Người thiếu niên, thời gian đã không còn sớm, ngươi có thể bắt đầu.
Nghe vậy Thần Dạ làm ra thái độ không sao cả nói:
- Các ngươi hao hết tâm tư bày ra dạng như vậy là vì cái gì, không phải là muốn trì hoãn thời gian sao? Đã như vậy ta thành toàn các ngươi, các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.
- Hừ....
Giờ khắc này Khiếu Lôi tông chủ thật chặt đem miệng ngậm lại, hắn rốt cuộc phát hiện cãi nhau với tiểu tử này người thua đều là chính mình.
- Tử Huyên, ngươi biết vô tận chi hải ở đông vực không?
Thần Dạ giảm thấp thanh âm xuống, đột nhiên hỏi.
- Biết a, hỏi cái này làm gì?
Tử Huyên tò mò.
- Không gấp giải thích với ngươi, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, sau khi rời đi Khiếu Lôi tông, trực tiếp hướng vô tận chi hải mà chạy tới, ta sẽ nhanh chóng tìm các ngươi hội hợp.
Dứt lời Thần Dạ tung người lướt đi, tiến vào trên thạch thai.
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư