Số lần đọc/download: 1094 / 13
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:13 +0700
Chương 516 : Vây Công Hỗn Loạn
P
hái hệ lang thang, phái hệ chính tông đều dốc sức tìm người tự xưng là Tiêu Du Tử nhưng không biết làm như vậy có khi nào khiến đại tái đấu trận bắt đầu sớm hơn? Không ai biết, nên nhiều người mới kích động hưng phấn như vậy.
Chạng vạng, mặt trời lặn hướng tây. Thiên Khải tửu lâu vốn nên chật ních người, kẻ uống rượu ăn uống nối liền không dứt. Nhưng bây giờ mọi người vội vàng tìm người bí ẩn nên đại sảnh to lớn vắng vẻ đìu hiu nhưng không trống trải. Có hai thanh niên ngồi uống rượu kế bên cửa sổ.
Người bên trái mặc áo trắng, ngồi ngay ngắn, tay cầm quạt nhẹ phẩy, khuôn mặt bình thường nhưng gã lộ ra khí chất đặc biệt nho nhã. Thanh niên đối diện thì hơi lôi thôi, mặc áo xanh bình tưhường, cong lưng thò đầu ra liên tục nhét thịt ngon vào miệng.
Thanh niên lôi thôi than thở nói:
- Điện hạ nói xem người bọn họ tìm có phải là Tiêu Du Tử thật không?
Thanh niên nho nhã được thanh niên lôi thôi gọi là điện hạ chính là mười thương các thế giới, người đối diện là Lãnh Cốc. Hai người mới đến Thanh Đế thành thấy chỗ này rối loạn, hình như mọi người đều tìm kiếm một người tự xưng là Tiêu Du Tử. Hỏi thăm mới biết thi ra giữa trưa trong Thiên Khải tửu lâu có trận sư lang thang bí ẩn dùng thủ đoạn quái lạ đánh bại Chu Hạo Phi.
Vương tử điện hạ vĩnh viên là bộ dạng cao thâm khó dò, cư xử bình tĩnh.
Tần Phấn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nghe tên Tiêu Du Tử nên làm sao biết hắn?
- Chỉ là một Tiêu Du Tử, có đáng giá bọn họ tìm kiếm rầm rộ vậy không?
- Ngươi không phải trận sư nên không hiểu nhiều về giới trận pháp. Tiêu Du Tử... Nói thật với ngươi là người này từ khi xuất hiện đến nay chỉ làm ba chuyện, mỗi một việc đủ ghi vào sử sách trận pháp. Mọi người cho rằng Tiêu Du Tử là một nhân vật tông sự nhưng bây giờ bỗng có một thanh niên chui ra tự xưng là Tiêu Du Tử, ngươi nói xem có chấp nhận được không?
- Có gì không thể chấp nhận? Thì người ta là thiên tài.
- Ngươi không phải là trận sư nên không hiểu.
Vương tử điện hạ cười bất đắc dĩ nói:
- Nói thật với ngươi, nếu người đó là Tiêu Du Tử thi hắn mang đến rung động cho giới trận pháp tương đương với điều Lạc gia đã làm trong giới vu sư chúng ta. Ngươi có thể chấp nhận Trần Lạc biến thái không?
Nghe Tần Phấn nói vậy Lãnh Cốc gật gù hiểu ra. Trần Lạc tồn tại chà đạp lòng tự tin, kiêu ngạo hai mươi năm của Lãnh Cốc, gã cảm nhận sâu sắc điều này. Đến bây giờ Lãnh Cốc còn nghi ngờ siêu biến thái Trần Lạc tuyệt đối không phải là con người.
- Nhưng nói đi phải nói lại, điện hạ, đây là chuyện của giới trận pháp, chúng ta góp vui làm gì?
Vương tử điện hạ cười cười, bỗng nhiên bên ngoài vang tiếng ồn ào.
Lãnh Cốc đứng dậy giương mắt nhìn, hỏi:
- Trông bọn họ hăng tiết gà vội vã chạy qua bên kia tìm cái gì?
Tần Phấn nhắm mắt lại, sau đó mở, khẽ kêu lên:
- Nghe đối thoại hình như là tìm thây trận sư lang thang bí ẩn kia ở cửa thành.
Không biết là ai đồn nói ở cửa Thanh Đế thành bắt được người tự xưng là Tiêu Du Tử. Một hòn đá tạo sóng gợn, đám trận sư nhận được tin như ong vỡ tổ hùa hướng cửa Thanh Đế thành, giờ cửa thành chật ních người không còn chỗ chứa. Người bị bao vây là bảy, tám mỹ nữ. Mọi người nhìn kỹ.
Má ơi, đó là Dạ Thất Nương địa châp sự trận pháp công hội nổi tiếng đương thời. Bên cạnh Dạ Thất Nương hình như là thủ tịch trận sư cao cấp Trung Ương trận tháp, Hạ Mạt. Còn có đại ty Bạch Phiêu Phiêu của Trung Ương trận tháp. Còn có Thanh Quân, Vân Thải Tâm, nhưng trận sư thiên kiêu của giới trận pháp đều có mặt.
Nhìn các thiên kiêu xinh đẹp động lòng người, đám đông hò reo. Nên biết dù là Dạ Thất Nương hay đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm đều là thần tượng rất dược yêu thích trong giới trận pháp. Đặc biệt là Hạ Mạt, nàng được tiếng là nữ thần của công chúng đương thời, người hâm mộ nhiều không đếm xuể. Mọi người trông thấy nữ thần thì nhiệt tình tăng vọt, hưng phấn kêu gào.
Khoan, có gì đó là lạ. Chẳng phải nói bắt được trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử tại đây sao? Người đâu?
Đang lúc mọi người thắc mắcthì không biết là ai hét to một tiếng:
- Hắn chính là trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử!
Một trận sư đứng ra, biểu tình kích động hét to. Không ai biết trận sư đó là ai, không ai quan tâm thân phận của gã, ánh mắt mọi người nhìn theo hướng tay trận sư đó chỉ. Mọi người mới phát hiện bên cạnh Hạ Mạt, Dạ Thất Nương là một thanh niên thân hình gầy gò, khuôn mặt bình thường, mặc áo đen rộng.
Hắn chính là trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử đánh bại Chu Hạo Phi trong Thiên Khải tửu lâu?
Liên tiếp có người đứng ra chỉ chứng.
- Đúng, hắn chính là người kia, lúc giữa trưa ta thây hắn trong Thiên Khải tửu lâu.
- Đúng là hắn, không sai!
Trận sư từ bốn phương tám hướng ùa đến ngày càng đông. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương bị tình huống làm bất ngờ, ngây người. Nhìn tình hình thì các nàng nhiều ít đoán được nguyên nhân, có lẽ chuyện giữa trưa trong Thiên Khải tửu lâu đã đồn ra ngoài. Chu Hạo Phi dù sao là trận sư thiên tài, bây giờ bị một trận sư lang thang đánh bại, chắc chắn trận sư chính tông không phục. Quan trọng nhất là thanh niên này tự xưng là Tiêu Du Tử, nhiều người muốn kiểm chứng thật hay giả.
Bạch Phiêu Phiêu vui sướng khi người gặp họa cười nói:
- Này bạn nhỏ, xem ngươi làm những chuyện gì? Giả mạo cao thủ thì thôi, cố tình giả mạo Tiêu Du Tử gây ầm ĩ nhất. Đánh bại Đổng Ngọc Đạt thì thôi đi, đánh bại thiên tài như Chu Hạo Phi làm gì? Giờ thì tốt rồi, đám người này đến tìm ngươi gây chuyện, xem tình hình thì hôm nay ngươi không chết cũng bị bọn họ lột da.
- Phiêu Phiêu tỷ đừng hù hắn, hắn là người bị hại, bị người ta sai khiến.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Thanh Quân tràn đầy thương hại, hắn an ủi Trần Lạc:
- Này Tiểu Hữu Tử, sau này tuyểt đối đừng để người ta lợi dụng nữa có biết không? Những trận sư lang thang chỉ lợi dụng ngươi để hoàn thành mục đích nào đó, đẩy ngươi tới đằng trước, khi xảy ra chuyện thì bỏ lại ngươi còn bọn họ thì trốn vào chỗ tối.
Thấy Trần Lạc không đáp, Thanh Quân cho rằng hắn bị hù ngu, quan tâm hỏi:
- Tiểu Hữu Tử đừng sợ, chúng ta sẽ giúp ngươi.
Trần Lạc sẽ sợ sao?
Với năng lực của Trần Lạc đừng nói là sợ, thậm chí không tính là rắc rối. Tuy Trần Lạc không ngờ sự việc phát triển như vậy nhưng chỉ có thế, bất ngờ nhưng nằm trong dự đoán.
Mục đích Trần Lạc đến Thanh Đế thành là bảo vệ Thiên Khải tháp, tình hình bây giờ không rõ ràng, nên nói là rất hỗn loạn. Quang Minh điện, trận pháp công hội, mười thương các thế giới rốt cuộc muốn đối phó Thiên Khải tháp như thế nào? Trần Lạc không biết, nếu tình hình đã hỗn loạn vậy hắn sẽ càng khuấy đục nó.
Có câu gọi là đục nước béo cò.