Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: quocvuong
Số chương: 606
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4208 / 53
Cập nhật: 2014-12-04 15:54:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 514: Ban Mông
Ý, không đúng, chẳng lẽ là người này đã cứu mình sao? Đầu óc Ban Mông lúc này mới nghĩ tới mình tại sao lại dừng ở giữa không trung? Cẩn thận nhìn ra sau lưng mình, vừa nhìn thấy, hắn lập tức bị dọa nhảy dựng lên.
Một thứ dáng như cái đinh đen to cỡ thùng nước cắm chặt vào trong cành cây, còn quần áo của mình, vừa đúng nằm ở giữa cái đinh và cành cây.
Ban Mông khó khăn nuốt nước bọt, phía sau cổ hắn phát lạnh, nếu như cái đinh đen này hơi lệch đi một chút, chỉ sợ đầu mình đã nát bét.
Chẳng lẽ thật sự là người này đã cứu mình? Ban Mông cân nhắc trong lòng, hắn tuy trông thô kệch nhưng thật ra trong lòng vẫn khá là tỉ mỉ.
Diệp Trùng kiểm tra tỉ mỉ đống mảnh linh kiện của Mộc Diên rơi tán loạn trên mặt đất. Lòng hắn hơi lấy làm kinh dị, đây là một loại phi hành khí hắn trước giờ chưa từng thấy qua. Mảnh gỗ màu xám cầm ở trên tay nhẹ hẫng, nhưng chất địa cực cứng. Một điểm này, từ mảnh vụn trên mặt đất thì có thể nhìn ra. Mấy mảnh linh kiện này tuy ngay cả bộ phận liên kết đều bị đánh nát toàn bộ, nhưng mỗi một mảnh đều giữ được cực kỳ hoàn chỉnh, không chịu tổn thương.
Điều này dưới cái nhìn của Diệp Trùng, vô cùng huyền diệu. Cái dao quắm đầu tiên Diệp Trùng dùng là kiểu tấn công, uy lực của nó cực kỳ khủng bố, có thể đủ để xuyên thủng quang giáp bình thường, cho dù là mấy cái quang giáp cao cấp đó, bị đánh trúng, muốn không để lại vết thương cũng không thể nào.
Nhưng con chim gỗ này, tuy toàn bộ tất cả kết cấu bị đánh tan nhưng mỗi mảnh gỗ đều hoàn chỉnh phi thường, điều này đủ để nói rõ độ cứng của mấy miếng gỗ này.
Diệp Trùng thử dùng đôi tay vặn miếng gỗ trên tay này.
Ban Mông nhìn thấy một tình cảnh mà hắn chưa từng nhìn thấy qua. Gã đàn ông ở phía dưới đó, lại cực kỳ thoải mái biến miếng gỗ cây Kỳ Chi dày năm cm thành nửa vòng tròn.
Điều này, điều này làm sao có thể?
Ban Mông trợn to mắt, cả nửa ngày không nói ra lời. Hắn chưa từng nghe nói qua ai có thể uốn tấm gỗ cây Kỳ Chi dày năm cm thành nửa vòng tròn, hắn cơ hồ nghe thấy cả tiếng kít kít làm người ta ê răng của gỗ Kỳ Chi.
Quá khủng bố rồi! Tên này là dã nhân ư?
Bộp! Một tiếng giòn rụm. Gỗ Kỳ Chi trên tay người đó gãy thành hai đoạn.
Ban Mông giống như nhìn quái vật, nhìn chằm chằm gã đàn ông phía dưới, hắn đã không biết dùng từ ngữ nào để hình dung!
Diệp Trùng nhíu mày, miếng gỗ này cứng thật! So với mấy thứ hợp kim bình thường đó còn cứng hơn, chẳng trách nó có thể dùng để chế thành phi hành khí. Từ tính năng vật lý mà nói, nó có đủ độ cứng. Diệp Trùng đối với sức lực của mình hiểu rõ vô cùng, tấm hợp kim bình thường, dưới sức mạnh vừa rồi của hắn, tuyệt đối sẽ hóa thành một đống mảnh vụn.
Còn tấm gỗ màu xám trên tay này, chỗ gẫy gần như có dạng răng cưa ngay ngắn.
Cái này có phải là tài liệu vô cùng thích hợp để chế tạo quang giáp hay không, Diệp Trùng suy nghĩ trong lòng. Có đủ độ cứng, hơn nữa điều quan trọng nhất là chất địa của nó so với vật liệu xương đều nhẹ hơn nhiều. Nếu như sử dụng loại vật liệu này chế tạo quang giáp, tốc độ của cái quang giáp đó nhất định sẽ đạt tới một con số khủng bố phi thường.
Chỉ là không biết, tính năng phương diện khác của nó thế nào, điều này cần sử dụng máy móc đặc biệt để thực hiện giám định chuyên môn. Tính năng vật lý chỉ là tính năng cơ bản nhất mà việc chế tạo quang giáp yêu cầu mà thôi.
Đột nhiên, Diệp Trùng phát hiện một vật thể dạng cầu tròn trong đống mảnh gỗ.
Ý! Đây là thứ gì?
Xem ra lại có vài phần giống với quang não sinh vật bên trong buồng lái của Thần. Nhưng tính trong suốt của quang não sinh vật cao hơn nó nhiều. Diệp Trùng cầm nó trên tay, lập tức phát hiện sự khác biệt của nó và quang não sinh vật. Chất địa của quang não sinh vật cực kỳ mềm mại, giống như chất lỏng vậy, còn chất địa của quả cầu tròn nửa trong suốt này rất cứng, giống một loại khoáng thạch nào đó hơn.
- Đây là cái gì? Diệp Trùng đột nhiên giơ quả cầu nửa trong suốt trên tay, ngẩng đầu hỏi Ban Mông đang treo ở trên không.
Ban Mông buột miệng theo bản năng: “Hồn Viên nghi!”
Sau khi nói xong, Ban Mông lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng quát lớn: “Anh hùng, thả ta xuống đi!” Trên mặt hắn lúc này chứa đầy vẻ cười nịnh nọt. Tên trước mắt này khẳng định không phải là người bình thường, chắc hẳn là xạ thủ cao cấp. Hắn nghe nói mấy người bản lĩnh cao cường, tính khí của họ phần lớn đều vô cùng quái dị, Ban Mông không muốn gặp xui.
Anh hùng? Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Khuê, Khuê cũng từng nói với hắn từ anh hùng này. Nhưng người thường mang theo nụ cười cởi mở đó lại đã mang theo vô số tiếc nuối và không cam lòng, hóa thành một đống máu thịt.
Lại nghĩ tới Mục Thương không biết tại sao lại thất lạc với mình, tia tò mò vừa mới dâng lên trong lòng Diệp Trùng đó lập tức biến mất tăm.
Ban Mông đột nhiên cảm thấy sau cổ dường như có chút thả lỏng, quay đầu lại, hắn lập tức hồn phi phách tán! Cái đinh đen đó giống như vật sống, hình như muốn giãy giụa ra khỏi cành cây.
A a a a… Trong tiếng gào thét vang tới tận mây của Ban Mông, cái đinh đen đó bỗng rời khỏi cành cây. Ban Mông chỉ cảm thấy phía sau cổ lỏng ra, cả người liền rơi xuống.
Diệp Trùng liếc nhìn Ban Mông vẫn một mực kêu thảm, nhẹ nhàng thò tay đón lấy hắn.
Ban Mông nhắm mắt vẫn cất giọng ca vàng như cũ, giọng nam cao hét lớn đâm vào tai người ta, cho dù Diệp Trùng định lực hơn người cũng hơi cảm thấy nuốt không trôi. Tay hơi dùng sức, Ban Mông liền mang theo âm thanh kéo dài, giống như một bao cát rơi ở nơi không xa.
Diệp Trùng một lần nữa dời sự chú ý lên quả cầu tròn không trong suốt trên tay còn lại, cái thứ gọi là Hồn Viên nghi này dùng làm gì nhỉ? Diệp Trùng có chút nghĩ không ra.
Ban Mông cuối cùng đã tìm thấy cảm giác chân đạp lên đất, mặc dù hắn chỉ ở trong một hố bùn. Hắn đã ngừng âm thanh kiểu chiêu bài, len lén dùng mắt cẩn thận nhìn gã đàn ông đó. Đây tuyệt đối là một cao thủ, có thể nhẹ nhàng quăng mình đi, không phải cao thủ làm sao có thể làm được?
- Hồn Viên nghi dùng làm gì? Diệp Trùng không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi, nhưng trong ngữ khí có mùi vị không cho phép nghi ngờ.
- Điều khiển Mộc Diên. Ban Mông vừa trả lời vừa cẩn thận rón rén đứng dậy. Khảo hạch ta sao? Vấn đề mà ai cũng biết cũng lấy ra khảo hạch ta? Cho ta là kẻ đần độn à? Ban Mông chửi rủa trong lòng.
Thì ra con chim gỗ đó gọi là Mộc Diên a, Diệp Trùng vỡ lẽ ra, lập tức trong lòng dâng lên nghi hoặc càng lớn, cái quả cầu tròn này thế nào lại điều khiển phi hành khí? Chẳng lẽ đây cũng là mọt loại quang não kiểu mới?
Diệp Trùng nghĩ mãi không hiểu, xem ra vấn đề này vẫn phải đặt trên người này rồi.
- Ngươi tên gì?
- Ban Mông. Ánh mắt Ban Mông có chút co rút, nói thật, hắn trước giờ không cho rằng mình nhát gan, nhưng mỗi lần khi ánh mắt hắn quét qua ánh mắt của gã đàn ông xa lạ này, trong lòng hắn đều run rẩy một trận. Cảm giác đó giống như trong cổ đột nhiên rơi vào một cục băng vậy.
- Đây là chỗ nào? Diệp Trùng nhìn xung quanh, quá xa lạ, hắn tìm không thấy bất cứ tin tức liên quan nào. Hắn tin rằng đây tuyệt không phải bất cứ nơi nào hắn từng tới lúc trước.
- Đương nhiên là rừng rậm Lưỡng Ngạn (đôi bờ) rồi. Ban Mông lầm bầm. Hắn không rõ đối phương tại sao lại hỏi hắn một số vấn đề mà ai cũng biết.
- Rừng rậm Lưỡng Ngạn? Trong đầu Diệp Trùng tỉ mỉ lục lọi, nhưng không có bất cứ ấn tượng nào. Đám sương đen mà vừa rồi nhìn thấy thông qua Thần đó chia cả khu rừng này thành hai, phỏng chừng cái tên rừng rậm Lưỡng Ngạn này có liên quan tới nó.
- Thành phố gần nhất là chỗ nào? Diệp Trùng hỏi. Nếu như tìm thấy một thành phố gần nhất, thì cũng biết rõ hơn vị trí địa lý chính xác của mình hiện tại. Mà gần như tất cả nghi vấn đều có thể tự nhiên rõ ràng.
- Thành phố Dã Tháp. Ban Mông cẩn thận trả lời.
Diệp Trùng nhíu mày, đây lại là một thành phố chưa từng nghe qua, trong lòng hắn dâng lên vài dự cảm không hay.
Nhìn thấy Diệp Trùng nhíu mày, trái tim Ban Mông nhảy lên.
- Ngươi dẫn đường. Diệp Trùng không cho người ta giải thích xách Ban Mông lên, Ban Mông đã hoàn toàn mê muội rồi, hắn không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.
- Chỉ phương hướng. Diệp Trùng mặt không biểu tình nói.
Trái tim Ban Mông lại nhảy lên, vội vàng nói: “Đi hướng tây, đi thẳng về hướng tây, qua một con sông thì tới.”
Thần một mực được giấu ở nơi không xa bị thu vào công tắc không gian. Một cánh tay của Diệp Trùng xách lấy Ban Mông, mũi chân bỗng phát lực.
- Oa! Giọng nam cao cất cao lại một lần nữa vang lên trong khu rừng rậm, làm chim chóc hoảng sợ bay lên vô số.
Cây cối trong tầm nhìn của Ban Mông mau chóng chạy ngược, gió mạnh thổi vào mặt làm hắn gần như mắt mở không ra. Hắn hoàn toàn bị dọa ngây rồi!
Quá, quá nhanh đi!
Trong lòng hắn cứ mãi run rẩy, đây làm sao có thể là tốc độ con người có thể đạt tới? Tốc độ này so với tốc độ mình điều khiển Mộc Diên còn nhanh hơn. Điều kích thích nhất là, gã đàn ông này linh hoạt tới mức hoàn toàn không giống con người, hắn không ngừng nhảy từ một cành cây tới một cành cây khác.
Ban Mông không cách nào hình dung được cảm nhận của hắn lúc này, đầu óc hắn trống rỗng. Do bị Diệp Trùng nắm eo xách trên tay, mặt Ban Mông hướng xuống đất. Mặt đất ở trong mắt hắn lúc phóng lớn đột ngột, lúc cách xa đột ngột.
Chỉ một chốc, hắn đã cảm thấy lồng ngực khó chịu buồn nôn. Vì vậy hắn dứt khoát nhắm mắt lại.
Dần dần, hắn thở đều lại. Hắn phát hiện, gã đàn ông trong vô cùng lạnh lẽo này kỳ thật không hề hung ác phi thường, ít nhất tới tận bây giờ, trên dưới toàn thân mình không thiếu một sợi lông.
- Có phải là đây?
Ban Mông mở bừng mắt, thứ chui vào mắt là một con sống lớn. Mặt sông rộng hơn một trăm mét, dòng nước chảy xiết chốc chốc cuộn lên bọt sóng. Hai bên bờ sông, cây cối um tùm, trên bờ sông đều là từng cục đá trứng ngỗng.
Ban Mông không thể tin tưởng dụi mắt, làm sao có thể? Làm sao có thể trong chốc lát vậy thì đã tới sông Lan Thủy?
Tới chỗ này, cho dù mình điều khiển Mộc Diên cũng cần khoảng hai giờ, người này làm sao có thể trong nửa giờ thì đã tới rồi? Trên chân hắn đã gắn phi hành khí gì sao?
Ánh mắt Ban Mông không khỏi nhìn chân Diệp Trùng, nhưng thứ nhìn thấy chỉ có một cặp trủy thủ.
Ngước đầu nhìn Diệp Trùng, trên gương mặt không chút cảm xúc đó vẫn không chút dao động, cơ hồ một phen hoạt động dữ dội vừa rồi này không hề có bất cứ ảnh hưởng nào với hắn, ngay cả hô hấp của hắn vẫn bình ổn, kéo dài như thế.
- Có phải là chỗ này không? Diệp Trùng bình tĩnh nhìn Ban Mông, lại hỏi một lần nữa.
Tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Trùng, trong lòng Ban Mông phát lạnh, vừa định mở miệng.
Đột nhiên, thần sắc Diệp Trùng thay đổi, tiếp đó cổ tay ra sức, ném hắn đi.
Mau chóng quay người lại, Diệp Trùng nhìn ra sau lưng.
Một sinh vật kỳ dị Diệp Trùng chưa từng thấy xuất hiện ở trước mặt Diệp Trùng. Thể hình của nó cỡ con nghé, hai mắt hơi đỏ đầy hung quang, phía dưới mọc ba chân, một cái trong đó đạp lên một khối nham thạch. Đỉnh đầu mọc một cái sừng cong màu đen, phía trên có từng vòng hoa văn màu vàng. Trên lưng có một cái chùy đuôi mọc đầy gai nhọn.
- Tam Túc Liêu! Ban Mông thất thanh kêu lên hoảng sợ, giọng nói mang theo sự run rẩy rõ ràng.
Lần này xong rồi! Hắn thế nào cũng không ngờ lại gặp phải Tam Túc Liêu, may mắn của mình quả thật quá tệ rồi! Trong lòng Ban Mông tràn đầy tuyệt vọng. Chỉ có xạ thủ võ trang toàn bộ mới có khả năng chiến thắng loại động vật hung hãn này, bọn chúng tới như gió, hành động nhanh như tia chớp, con người tay không căn bản không phải đối thủ của nó.
Cái chân mềm đạp trên nham thạch của Tam Túc Liêu đó đột nhiên phát lực, giống như một mũi tên bắn về phía gã đàn ông xa lạ đó.
Ban Mông muốn nhắm mắt nhưng không kịp.
Một loạt biến cố như sấm rung chớp giật xảy ra phía sau quả thật quá nhanh, hoàn toàn vượt qua ứng biến của hắn.
Thân hình gã đàn ông đó đột nhiên trở nên mơ hồ.
Sựt, âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ rõ ràng, giống như âm thanh một tờ giấy trắng bị xé rách.
Gã đàn ông đó xuất hiện ở sau lưng Tam Túc Liêu, hắn giống như khi không xuất hiện ở đó vậy. Ban Mông vẫn luôn mở to mắt hoàn toàn không nhìn rõ hắn rốt cuộc đã đổi vị trí thế nào.
Bộp, Tam Túc Liêu nhảy tới giữa trời đột nhiên mất đi thăng bằng, mạnh mẽ rơi trên bờ sông.
Tam Túc Liêu rơi trên bờ sông, lập tức giống như vật chết không chút động đậy. Nhưng từ phương hướng của Ban Mông, lại vừa đúng có thể nhìn thấy phần trán của Tam Túc Liêu có một sợi máu cực nhỏ.
Vài giây sau, giống như một ống nước áp suất cao bị vỡ ra, một đám sương máu phun ra từ chỗ sợi máu đó, làm nhiễm đỏ toàn bộ đá trứng ngỗng xung quanh phần trán của nó.
Ban Mông cơ hồ theo bản năng sờ sờ cổ mình, lạnh buốt.
Trận sóng gió này đối với Diệp Trùng mà nói, ngay cả khúc nhạc đệm nhỏ cũng không đáng. Loại sinh vật tên gọi là Tam Túc Liêu này với hắn là ngoài cứng trong khô điển hình. Vô luận là tốc độ hay là tính linh hoạt, hay là thủ đoạn công kích đều không có gì tốt đẹp, so với Xích vĩ thú tệ tới mức không thể so sánh.
Hắn đi tới trước mặt Ban Mông: “Tiếp theo đi theo hướng nào?”
Quá tuyệt! Đây quả thật là quá tuyệt rồi! Ban Mông đã không sao hình dung được tình cảm sùng bái của mình đối với gã đàn ông xa lạ này. Hắn tin rằng, cho dù là mấy xạ thủ được gọi là mạnh mẽ đó cũng tuyệt không có ai có thể đủ thoải mái đánh chết Tam Túc Liêu trong tình huống tay không.
Thần tượng a, đây tuyệt đối là nhân vật cấp thần tượng! Trong mắt của Ban Mông bắt đầu khắp nơi là sao bay loạn xạ.
Bùm! Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới, hắn cảm thấy mình giống như bay lên vậy.
Rào rào. Hắn vạch nên một đường cong ưu mỹ, rơi vào trong nước. Nhất thời, tất cả suy nghĩ lập tức không cánh mà bay.
- Oa oa oa… cứu mạng a! Trong này có cá ăn thịt người…
Cuối cùng đã tới rồi.
Diệp Trùng ngước mắt nhìn. Một thành phố cực kỳ cổ quái trong cái nhìn của hắn hiện ra trước mắt hắn.
Trên không trung không ngừng có các loại phi hành khí ngoại hình kỳ quái bay qua bay lại. Mức độ kỳ quái của mấy phi hành khí này, ngay cả loại người kiến thức sâu rộng, từng thấy đủ loại quang giáp như Diệp Trùng cũng chưa từng thấy qua, trong đó có phi hành khí giống cái Ban Mông điều khiển.
Dòng người ra thành không ai không dùng ánh mắt ngụy dị nhìn Diệp Trùng.
Trang phục mới lạ của Diệp Trùng, thêm vào trên tay hắn xách Ban Mông, toàn thân ẩm ướt, lại có bùn, có cỏ, muốn không làm người ta chú ý cũng không dễ. Quét nhìn xung quanh, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện ra vấn đề.
- Nhà ngươi ở chỗ nào? Diệp Trùng thả Ban Mông ở trên đất.
- Nhà ta? Ban Mông lập tức giống như chạm phải điện, nhảy lên: “Ngươi muốn làm gì? Đại ca, ta và ngài không thù không oán, ngươi hỏi cái gì, ta nói cái đó, dọc đường cũng phối hợp vô cùng, cũng không cho đại ca ngài thêm phiền phức gì. Ngài xem, hay là ngài thả tiểu đệ…”
Ban Mông than khóc thảm thiết, Diệp Trùng dùng hành động thực tế nói với hắn, tốt nhất là phối hợp chút. Cho nên hắn sau đó cũng thành thật, không dám giở trò gì. Hắn chỉ sợ Diệp Trùng làm tổn thương người nhà hắn, tức thì chỉ đành cực khổ cầu xin.
- Tá túc một khoảng thời gian. Lời Diệp Trùng vẫn dứt khoát, đơn giản như cũ.
- Tá túc? Ban Mông ngớ người, đánh giá trên dưới Diệp Trùng, lại phát hiện đối phương vẫn nhìn hắn như thường, không có chút ý không tốt. Lại nghĩ tới thủ đoạn của đối phương, lời cự tuyệt tới cửa miệng bị hắn mạnh mẽ nuốt trở xuống.
- Bao lâu? Ban Mông cẩn thận hỏi, hắn không muốn mời tới một tên ôn thần cho gia đình, lại nói, mời thần dễ, tiễn thần khó a.
Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại: “Ba tháng.”
- Ba tháng! Mặt Ban Mông lập tức xệ xuống: “Không phải chứ, đại ca, gia cảnh tiểu đệ bần hàn, đại ca người muốn tá túc cũng đi tìm mấy nhà giàu đó, bọn họ giàu chảy mỡ, với lại với bản thân đại ca người, có cho bọn họ cũng không dám không đồng ý không phải sao…” Ban Mông có chút đắc ý, miệng mình hôm nay đặc biệt trơn, khác hẳn phong cách ngây ngô ngày thường, cũng không biết có phải là chịu kích thích quá nặng dẫn tới không.
Diệp Trùng không nói gì, chỉ nhướng mày, nhìn thêm hai cái vào chỗ cần cổ của Ban Mông.
Một hơi lạnh đột nhiên từ chỗ sâu nhất đáy lòng Ban Mông dâng lên, sợi tơ máu nhỏ xíu trên cổ và cặp mắt màu xám của con Tam Túc Liêu trên bờ sông đó hiện lên trước mặt hắn, hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Trời ạ! Mình tại sao lại quên đây chính là một vị sát thần!
Ban Mông lần này đã có chút hoảng. Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải người cường hãn thế này, nhất thời không biết nên làm sao. Nhưng hắn lại không muốn dẫn Diệp Trùng về nhà. Gã đàn ông này toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy mùi vị nguy hiểm!
Ban Mông thử cổ vũ dũng khí, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đối phương từ từ biến lạnh, không khỏi bật thốt: “Không có vấn đề! Không có vấn đề!” Lời vừa thốt ra, hắn liền hận không thể rút lời lại.
- Dẫn đường đi. Diệp Trùng mặt không cảm xúc xoay người đi. Trong mắt lóe lên một tia có vẻ đùa giỡn. Nói thật, nếu như tên nhóc này thật sự cự tuyệt, Diệp Trùng cũng sẽ không giết hắn. Đương nhiên, chịu đau khổ vẫn không tránh khỏi rồi.
Diệp Trùng bỗng nhiên cảm thấy mình hình như có chút giống với những tên phản diện trong phim ảnh mà Thương nói, ý nghĩ này làm hắn nhớ tới Thương. Tuy Thương thường làm người ta có chút đau đầu nhưng với Diệp Trùng mà nói, Mục và Thương giống như anh em của mình, không ai lại vì anh em của mình có chút tật mà khó chịu.
Cũng không biết bọn họ thế nào rồi? Diệp Trùng có chút thong thả nghĩ.
Thương đã ra lệnh cả hạm đội tiến vào hành tinh U Linh. Mặc kệ là nói thế nào, Diệp Trùng biến mất ở căn cứ dưới lòng đất này, vấn đề đó nhất định xuất hiện ở căn cứ này. Trước khi chưa tìm thấy đáp án, Thương tuyệt không rời khỏi.
Ngoài ra, vật tư trong thành phố dưới lòng đất này cực kỳ phong phú, cực kỳ kín đáo, dùng để ẩn núp thì thích hợp vô cùng.
Còn xác của Xích vĩ thú và quang giáp trên hành tinh U Linh thì đã sớm bị Thương hạ lệnh quét dọn sạch sẽ. Còn vết tích chiến đấu hai bên chiến đấu để lại cũng chẳng còn chút dấu vết gì sau một lần bão cát.
Hạm đội của Kiệt được vô số người ca tụng cứ như thế mà im hơi lặng tiếng biến mất. Mọi người đều cho rằng bọn họ đã bỏ mạng trong vành đai toái tinh tử vong.
Hạm đội của Alvar thuận lợi xông ra khỏi vành đai toái tinh tử vong, tuy hạm đội của bọn họ căn bản đã tan nát nhưng điều này vẫn không sao ngăn cản hắn trở thành một truyền kỳ!
Vô số người tới gia nhập hạm đội của hắn, mà danh vọng của hắn lại một lần nữa đạt tới một độ cao mới.
Hắn không hề biết, chính ngay sau khi hắn vừa hoàn thành bước nhảy, chính ngay ở hành tinh U Linh cách không xa hắn, có một đám người ẩn trong bóng tối đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Mọi người đều cho rằng, Kiệt, cái tên vốn dĩ có thể trở thành một truyền kỳ khác này, không nhận được sự chiếu cố của vận mạng, đã cùng hạm đội cũng thần bí đó của hắn biến mất trong vũ trụ mênh mông.
Ai cũng không biết, lần sau, khi hạm đội này lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, thứ kêu gọi người ta, chỉ là hồi ức thôi sao?
Ban Mông không chút tinh thần dẫn đường ở phía trước, hoàn toàn mặc kệ ánh mặt dị dạng đối với dáng vẻ xơ xác của hắn của người đi đường.
- Chỉ cần ngươi hợp tác, ta bảo đảm sự an toàn của toàn gia đình ngươi. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, hắn hiện giờ cũng có thực lực nói ra lời thế này.
Ban Mông bỗng phấn chấn tinh thần, nhưng lập tức tiếp tục chán nản, hắn thầm chửi trong bụng: “Con bà nó, ngươi nếu không tới nhà ta, nhà ta càng an toàn hơn.”
Nhưng trước mắt, hắn lại chỉ dám giận không dám nói, gục đầu đi trước.
Diệp Trùng hơi hứng thú nhìn xung quanh, mọi thứ ở chỗ này đều không giống tất cả những nơi mà hắn từng thấy qua lúc trước. Ở đây, hắn hoàn toàn không nhìn thấy kim loại, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là các loại vật liệu gỗ. Tất cả nhà cử đều không cao, phần lớn là nhà bình thường thấp tịt ba tầng lầu.
- Tại sao nơi này không có kim loại? Diệp Trùng hỏi Ban Mông.
Ban Mông lơ đãng nói: “Kim loại? Kim loại là thứ gì?”
Điều này hỏi làm Diệp Trùng ngớ ra, nghĩ đi nghĩ lại, hắn lấy ra trủy thủ của mình, đưa tới trước mặt Ban Mông: “Chính là thứ giống như thế này.”
Sư Sĩ Truyền Thuyết Sư Sĩ Truyền Thuyết - Phương Tưởng Sư Sĩ Truyền Thuyết