Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 529: Thái Độ - Phân Công
ột lần nữa An Tại Đào trở lại Phòng Sơn nhậm chức, với chức vụ Phó bí thư Thành uỷ kiêm Phó chủ tịch thường trực thành phố. Sự trở lại mạnh mẽ của hắn tạo ra một sự chấn động nhất định.
Sau khi kết thúc đại hội bổ nhiệm, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hứa Kiến Cương đại diện Tỉnh ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, vội về tỉnh. Sau khi dẫn theo các cán bộ tiễn Hứa Kiến Cương, Tống Nghênh Xuân quay lại nhìn mấy người Đông Phương Du, thản nhiên nói:
- Đồng chí Đông Phương này, đồng chí Tại Đào mới nhận chức, trưa nay, mấy uỷ viên thường vụ chúng ta tụ tập một phen, coi như tiếp đón đồng chí Tại Đào!
Người đến nhậm chức là nhân vật số ba, chỉ thua kém Bí thưThành uỷ và Chủ tịch thành phố, mặc kệ trong lòng Tống Nghênh Xuân nghĩ như thế nào, hay khinh thường đến đâu, thì y vẫn phải giữ thể diện và làm đúng thủ tục công tác.
Là nhân vật số một Thành uỷ, y phải đi đầu trong việc giữ gìn sự đoàn kết trong bộ máy lãnh đạo, kể cả việc đãi An Tại Đào một bữa tiệc rượu.
Đông Phương Du mỉm cười, liếc nhìn An Tại Đào:
- Được, không thành vấn đề. Như vậy đi, Bí thư Tống, để tôi đến bố trí một chút, lúc này cũng không còn sớm, các lãnh đạo cũng đừng quay về văn phòng, mà đi thẳng đến nhà khách Phòng Sơn đi!
Tống Nghênh Xuân nhìn đồng hồ, cười nói:
- Cũng được, cứ như vậy đi. Đông Phương, cô bố trí cho tốt nhé! Các đồng chí, đi thôi, lên xe đến nhà khách Phòng Sơn!
Các Ủy viên thường vụ đều cười gật đầu đáp ứng, đứng tại chỗ vẫy tay bảo các lái xe riêng đưa xe tới.
An Tại Đào mới đến nhậm chức, đương nhiên là chưa được cấp xe, Đông Phương Du nghĩ tới điều này, đang định mời An Tại Đào lên xe mình, thì đã thấy An Tại Đào đi nhanh về phía xe của Tống Tử Lâm. Cô do dự một chút, không nói tiếng nào, lên xe đi.
- Lãnh đạo, cho tôi đi nhờ xe với!
An Tại Đào cười đi tới, bắt tay Tống Tử Lâm.
Tống Tử Lâm mỉm cười, hơi có phần miễn cưỡng. Là một Phó bí thư Thành ủy có kinh nghiệm lâu năm, ông ta đã công tác ở Thành uỷ Phòng Sơn bảy, tám năm, nhưng hiện giờ lại bị một tên hỉ mũi còn chưa sạch xếp hạng phía trước mình. Tuy rằng quyền lực không thay đổi, chức vụ không thay đổi, nhưng vị trí của ông ta đã bị xếp vào hạng cuối. Điều này có một đả kích nhất định đối với ông ta. Suy cho cùng, điều này có liên quan tới địa vị và uy thế chính trị của Tống Tử Lâm.
Tuy nhiên, quan trường là như thế, thâm niên và kinh nghiệm là “tiền vốn”, nhưng cũng không thể ở trên uy tín, so với nó, thâm niên và kinh nghiệm không đáng một xu. Trong lòng Tống Tử Lam oán hận, nhưng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
- Mời đồng chí Tại Đào lên xe.
Tống Tử Lâm khoát tay, lên xe trước.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng lên xe từ phía bên kia. Chiếc xe bắt đầu khởi động, nhưng không khí trong xe có phần không tự nhiên. Nhưng An Tại Đào là có ý định mà đến, liền chủ động phá tan bầu không khí nặng nề, thân thiết nói cười với Tống Tử Lâm, luôn dùng lời lẽ và thái độ hết sức tôn trọng đối với Tống Tử Lâm, luôn mồm gọi ông ta là “lãnh đạo”.
Tuy biết rõ An Tại Đào đang “điệu bộ” với mình, nhưng thái độ khiêm tốn của hắn cũng khiến trong lòng Tống Tử Lâm có phần dễ chiu, những vướng mắc trong lòng cũng dần dần bắt đầu cởi bỏ. Lý do chân chính thúc đẩy Tống Tử Lâm cởi bỏ những vướng mắc không phải chỉ vì mấy câu khiêm tốn hay thái độ tôn trọng của An Tại Đào, mà chính là An Tại Đào đã cho ông ta một cơ hội để “xuống thang”.
Không chấp nhận thì có thể làm thế nào? Chẳng lẽ lại chống đối tổ chức, chống đối Tỉnh ủy sao? Đó là tự mình tìm khó cho mình.
Lúc đến khách sạn, các Ủy viên thường vụ bao gồm cả Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du, thấy An Tại Đào và Tống Tử Lâm vừa nói vừa cười, thái độ hết sức thân mật ngồi cùng một xe tới, trong lòng không khỏi hơi ngẩn ra. Có mấy người thầm nghĩ: “Sao bỗng dưng lão Tống trở nên độ lượng như vậy?”
Thật ra trước kia khi An Tại Đào ở Phòng Sơn, quan hệ giữa hắn và Tống Tử Lâm không tệ, hai người thường xuyên lui tới. Tống Tử Lâm luôn ủng hộ sau lưng An Tại Đào và vốn là người của Trương Bằng Viễn.
Bởi vậy, An Tại Đào cứ kiên trì gọi “lãnh đạo”, cũng dần dần khiến trong lòng Tống Tử Lâm sinh ra vài phần phấn khích.
Lãnh đạo cũ hợp tác với kẻ hậu sinh khác hoàn toàn với bị người trẻ tuổi nổi bật hơn áp chế. Ít ra, theo Tống Tử Lâm nhận thấy, cùng An Tại Đào giữ quan hệ xưa, thì cũng không mất mặt, cho dù hiện giờ đã có sự thay đổi địa vị, bởi vậy ông ta liền bình tĩnh và cư xử hòa nhã.
Đương nhiên đây là một loại thắng lợi tinh thần theo kiểu AQ, tuy nhiên, nhiều khi loại thắng lợi tinh thần này có ích cho tinh thần và thể xác.
Mọi người vào phòng ăn, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Thật ra, chuyện này cũng không cần ai sắp xếp, chỉ cần dựa theo vị trí trong bộ máy lãnh đạo mà theo thứ tự ngồi xuống, trong lòng tự hiểu, không cần nói ra.
Hôm nay An Tại Đào là “người mới”, tiệc rượu này là tập thể các uỷ viên thường vụThành uỷ tổ chức để chào đón An Tại Đào. Như vậy, dựa theo quy củ trong quan trường, Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân ngồi ở vị trí chủ trì, chủ tịch thành phố Đông Phương Du ngồi đối diện với Tống Nghênh Xuân, sau đó đến lượt An Tại Đào ngồi bên trái Tống Nghênh Xuân, còn Tống Tử Lâm - nhân vật số bốn, ngồi ở bên phải Tống Nghênh Xuân. Các Ủy viên thường vụ khác cũng theo thứ tự xếp hạng như vậy mà ngồi vào chỗ.
Nói không thể nói lung tung, ngồi không thể ngồi loạn bậy, bởi vì quy củ quan trường như vậy, cho nên trong các dịp lễ tiệc rất ít xảy ra chuyện ngồi sai vị trí. Tất cả mọi người không cần khiêm nhượng, nên ngồi ở đâu thì ngồi ở đó, chuyện rất rõ ràng, rành mạch.
Lần này đương nhiên cũng không có ngoại lệ. Thế nhưng An Tại Đào lại muốn nhường cho Tống Tử Lâm ngồi ở bên trái của Tống Nghênh Xuân, để tỏ vẻ tôn trọng.
Nhưng Tống Tử Lâm sao đồng ý làm chuyện sai quy củ như vậy, khăng khăng không ngồi, thế là hai người cứ đứng giằng co giữa bàn tiệc.
Ngay từ đầu mọi người nghĩ là An Tại Đào làm bộ, liền ngồi đó cười xem náo nhiệt. Nhưng thấy hai người giằng co lâu quá, họ mới phát hiện dường như An Tại Đào thật sự muốn “thấp” hơn Tống Tử Lâm một bậc.
- Lãnh đạo, anh ngồi xuống đi! Nếu anh không ngồi, hôm nay tôi sẽ đứng vậy!
An Tại Đào nghiêm mặt, khẽ nói:
- Lãnh đạo, nể mặt tôi chút đi! Được chứ?
Tống Tử Lâm nhìn An Tại Đào, trong lòng hơi xao động. Cho dù An Tại Đào có dụng ý gì, trước mặt mọi người hắn công khai tôn trọng một lãnh đạo cũ nhiều tuổi hơn, coi như là biểu lộ thiện ý muốn duy trì quan hệ tốt đẹp, bất kể như thế nào, Tống Tử Lâm cũng phải đáp ứng.
Nhưng ngồi chung một thuyền với tên tiểu tử này, dường như lại làm mất lòng Tống Nghênh Xuân…Do dự một thoáng, Tống Tử Lâm đành ngồi xuống, cười ha hả:
- Đồng chí Tiểu An, đã lên tới lãnh đạo cấp Sở, không ngờ tính cách vẫn như cũ, thật khó lay chuyển.
Bởi vì chức vụ của An Tại Đào đã lên tới một độ cao nhất định, có thể nói là quyền cao chức trọng, các Uỷ viên thường vụ khác không thể vẫn gọi hắn là “đồng chí Tiểu An” như trước, bèn đổi lại là “đồng chí Tại Đào”, nhưng Tống Tử Lâm lại cố ý gọi là “đồng chí Tiểu An”, là để thể hiện quan hệ giữa ông ta và An Tại Đào thân mật hơn bình thường.
Trong lòng An Tại Đào hiểu rõ ràng, cười ha hả, vỗ vỗ vai Tống Tử Lâm, tới ngồi xuống vị trí bên phải của Tống Nghênh Xuân.
Tống Nghênh Xuân cười nhạt, thờ ơ nhìn An Tại Đào “diễn trò”. Trong mắt y, đây là một loại diễn trò cấp thấp của An Tại Đào, tỏ vẻ khiêm tốn, nhanh chóng tạo quan hệ gần gũi với các Uỷ viên thường vụkhác mà thôi.
Nhưng thực tế không như Tống Nghênh Xuân nghĩ. Không chỉ vào lúc này, mà nhiều năm về sau, hắn đều duy trì thái độ tôn trọng và tôn kính Tống Tử Lâm, ngoài những trường hợp công khai như đại hội hoặc tham dự các hoạt động chính thức, bất cứ lúc nào An Tại Đào cũng đều tự hạ một bậc, để Tống Tử Lâm lên trước.
Sau một thời gian, rất nhiều người mới chợt tỉnh ngộ: tâm cơ của An Tại Đào hết sức thâm trầm, nào phải hắn“nhớ tình nghĩa cũ” gì đâu, chẳng qua là hắn quyết định lôi kéo Tống Tử Lâm về phía mình, từ từ dựa vào ảnh hưởng của Tống Tử Lâm ở Thành uỷ Phòng Sơn, nhanh chóng đứng vững.
Đồng thời, đối mặt với sự chèn ép của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào rất nhanh chóng buộc chặt Chủ tịch thành phố Đông Phương Du và Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm vào cungfm1 thuyền với hắn, cùng Tống Nghênh Xuân ngang tay tranh chấp, hiệu quả hết sức rõ ràng.
Thật ra Tống Tử Lâm cũng không phải kẻ ngu ngốc, ông ta hiểu quá rõ dụng ý của An Tại Đào. Chỉ có điều Tống Tử Lâm tự nguyện để An Tại Đào “lợi dụng”, bởi vì ông ta cũng chỉ còn vài ba năm nữa là đến tuổi về hưu. Là một người thân cận với Trương Bằng Viễn, ít nhiều ông ta cũng học được kinh nghiệm sâu xa của bậc tiền nhiệm. Biết An Tại Đào có thể tiến xa được như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải chó ngáp phải ruồi, nhưng cũng không phải đơn giản chỉ bởi hắn có năng lực hơn người, mà dường như còn có cả một thế lực đằng sau hắn; bát cứ quan chức nào khi lui về, cũng đều muốn có một “người lớp sau” đáng tin cậy để có thể bảo vệ lợi ích của bản thân mình và gia đình mình, Tống Tử Lâm cũng không ngoại lệ.
Cho nên nói một cách chặt chẽ, đây coi như là một loại trao đổi lợi ích chính trị vậy. Nhưng ngay vào lúc này, cũng không ai suy nghĩ nhiều như vậy.
Tống Nghênh Xuân luôn luôn xem thường An Tại Đào, cho rằng hắn có được ngày hôm nay phần nhiều là nhờ may mắn. Một người trẻ tuổi thì có bao nhiêu bản lĩnh? Loại thành kiến này đã ăn sâu vào tiềm thức của y, tuy rằng theo thời gian, sự coi thường của y đối với An Tại Đào dần phai nhạt đi rất nhiều, nhưng tận trong đáy lòng của y, y vẫn coi hắn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cho rằng hắn có giỏi lấy lòng mọi người đến đâu thì cũng chẳng có kết quả gì lớn.
Nhưng Đông Phương Du lại nhận thấy, phía sau An Tại Đào có Trần Cận Nam, đồng thời Hạ Hiểu Tuyết vợ hắn nắm giữ tập đoàn dầu mỏ Long Đằng nhiều tiền thế lớn, mạng lưới quan hệ ở Thủ đô vừa rộng, vừa sâu. Với sự hậu thuẫn như vậy, An Tại Đào không cần phải sợ hãi gì sự áp chế của Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân mà “quá đáng”, chưa nói đến Trần Cận Nam, mà riêng Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên có chịu để yên hay không, đều rất khó nói.
Tống Nghênh Xuân đằng hắng, nâng chén rượu lên, cười cười:
- Các đồng chí, hôm nay bộ máy Uỷ viên thường vụ Thành uỷ tổ chức thết tiệc ở đây là để chào đón đồng chí Tại Đào, chúng ta cùng nâng chén nào!
Mọi người cùng nâng chén lên, một hơi uống cạn. Khi các lãnh đạo thành phố Phòng Sơn uống rượu với cấp dưới, sẽ rất ra vẻ ta đây, một chút rượu trắng cũng không chịu uống, nhưng tiệc giữa đồng cấp với nhau thì lại khác, uống mạnh nhất là Tống Tử Lâm, tửu lượng của ông ta rất cao, hơn nữa hôm nay tâm tình thoải mái, càng uống thả sức.
Đương nhiên, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du tửu lượng kém, chỉ có thể nhấp môi qua mà thôi.
Trong tiệc rượu, An Tại Đào uống khá nhiều. Hắn chủ động mời rượu các Uỷ viên thường vụ khác, động tác rất nhanh nhẹn. Thế nên Đông Phương Du ngồi một bên không khỏi thầm nhíu mày, ra hiệu bảo hắn uống ít lại. Nhưng An Tại Đào chỉ cười, không nói gì.
Trong chín Uỷ viên thường vụ đương nhiệm, không nói đến Tống Nghênh Xuân, thì Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân và Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như vẫn không qua lại với An Tại Đào, còn Bộ Đồng và Trịnh Phương, bởi vì bị miễn chức Phó bí thư cho nên đối với An Tại Đào ít nhiều có phần ghen tị, thái độ của hai người này là bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài làm ra vẻ nhiệt tình, nhưng trong lòng rất lãnh đạm.
Người xếp hạng cuối cùng là Mã Đức Thắng thì thái độ không rõ ràng. Theo tình hình trước mắt, có thể xem là “bằng hữu” của An Tại Đào chỉ có Đông Phương Du và Tống Tử Lâm, từ ngoài trông vào có thể nói là hắn đang “bốn bề thọ địch”, nguy cơ rất lớn.
Nhưng trong quan trường suy cho cùng không có bạn hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đối với việc Tống Nghênh Xuân sau lưng mình giở trò “cô lập”, An Tại Đào cũng không để tâm cho lắm. Hắn tin tưởng với thời cơ thích hợp, những người được xem là “kẻ thù”, rất có khả năng trở thành đồng minh vững chắc của hắn, thậm chí sẽ trở mặt với Tống Nghênh Xuân.
Tiệc rượu buổi trưa kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, bề ngoài xem ra mọi người vui vẻ hết mình cho tới lúc tàn tiệc.
Ra khỏi nhà hàng, Tống Nghênh Xuân nương theo cảm giác ngà ngà say, thân thiết vỗ vai An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, bất kể có khó khăn gì trong công tác ở thành phố hay trong cuộc sống, cứ việc tới nói với anh đây nhé! À, khi nào rảnh rỗi đến nhà anh ăn cơm, ăn thử món do chị nấu!
- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống, cảm ơn.
Các Uỷ viên thường vụcũng tới nhiệt tình bắt tay An Tại Đào nói lời từ biệt. Lúc gần đi, Tống Tử Lâm đã say khướt phất phất tay:
- Đi, lên xe tôi đưa về!
An Tại Đào cười ha hả:
- Không cần đâu, lãnh đạo. Xe của tôi đến rồi. Này, bác tài, đừng đến Thành uỷ nữa, đưa thẳng Bí thư Tống về nhà nghỉ ngơi đi!
Trong lúc mọi người dự tiệc, nhân viên bên Uỷ ban nhân dân thành phố đã bố trí xe và phòng làm việc cho An Tại Đào. Đó là một chiếc Audi màu đen mới toanh, còn lái xe là Hoàng Thao. Chuyện này là do Lãnh Mai sắp xếp. Lãnh Mai biết ý An Tại Đào, liền bảo nhân viên văn phòng Ủy ban điều Hoàng Thao từ tập đoàn Năng Nguyên về, tiếp tục lái xe cho An Tại Đào.
Hoàng Thao phấn khởi đưa tới, xuống xe kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, rốt cuộc lãnh đạo đã trở lại.
- Đến Uỷ ban nhân dân thành phố!
Lên xe, dáng vẻ chuếnh choáng say của An Tại Đào lập tức biến mất. Hắn tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, sắp xếp lại dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Thấy hắn lâm vào trầm tư, tuy Hoàng Thao có nhiều điều muốn nói, cũng không dám quấy rầy hắn, lẳng lặng lái xe.
“Rốt cuộc khổ tận cam lai rồi!”, đó là cảm nhận đầu tiên của Hoàng Thao khi nhận được điện thoại của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, y và Bành Quân ôm chặt lấy nhau, lệ nóng đoanh tròng.
An Tại Đào không nói suông, rốt cuộc hắn đã quay lại. Trước đó một thời gian, qua các cơ quan truyền thông, hai người biết An Tại Đào đến Bộ ngoại giao tạm thời công tác, dường như rất có thanh thế, chỉ e là không có khả năng quay lại Phòng Sơn, trong lòng hai người đều rất thất vọng. Nhưng vài ngày sau, lại đột nhiên nghe tin An Tại Đào được bổ nhiệm làm Phó bí thư Thành uỷ Phòng Sơn, Phó chủ tịch thường trực thành phố.
Là nhân vật số ba thành phố Phòng Sơn, sau này sẽ là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn! Tin này làm hai người vô cùng phấn khởi.
Di động của An Tại Đào đột nhiên vang lên, hắn cầm lấy xem, hóa ra là Đông Phương Du gọi.
- Anh không cần gấp gáp như vậy chứ? Uống rượu nhiều như vậy, nếu anh không say, thì qua đây. Chiều nay chúng ta mở cuộc họp, phân công công tác cụ thể cho anh.
Giọng Đông Phương Du có chút thân thiết.
An Tại Đào cười:
- Tôi không sao. Tôi đang trên đường tới Uỷ ban nhân dân thành phố. Tốt xấu gì tôi cũng phải đến xem văn phòng của mình chứ, để ngày mai còn đi làm.
- Được, khi nào anh đến, ghé văn phòng tôi trước, chúng ta sẽ bàn bạc một chút.
Đông Phương Du nói xong liền cúp điện thoại.
An Tại Đào xuống xe, đi vài bước, đột nhiên quay lại nhìn Hoàng Thao cười nói:
- Anh Hoàng, lát nữa anh gọi điện thoại cho Bành Quân, bảo hắn sáng mai tới gặp tôi.
- Dạ, tôi biết rồi.
Hoàng Thao khẩn trương đáp ứng.
An Tại Đào cười, đi nhanh về phía tòa nhà Uỷ ban nhân dân thành phố. Bước chân của hắn vững vàng, vẻ mặt điềm tĩnh, môi nở nụ cười, làm gì có chút say sưa nào?
An Tại Đào bước lên lầu ba, trên đường còn vài lần đáp lại lời chào hỏi của các cán bộ. Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố kiêm Chánh văn phòng thành phố Chu Quân cùng vài người vội vã ra đón, vốn định xuống lầu đón thì đã thấy An Tại Đào lên lầu, hơi lo sợ chạy tới, cung kính cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi đang định xuống lầu đón lãnh đạo…
An Tại Đào liếc nhìn y một cái, lúc hắn rời khỏi Phòng Sơn, Chu Quân là Phó chánh văn phòng, hiện giờ đã tăng lên một bậc, trở thành Trưởng ban Thư ký, rõ ràng là do một tay Đông Phương Du đề bạt. Hắn thản nhiên cười, bắt tay Chu Quân:
- Xin chào Trưởng ban Thư ký Chu. Văn phòng của tôi đâu?
Chu Quân vội chỉ về phía các đó không xa:
- Xin mời theo tôi. Đây là phòng tiếp khách được sửa sang lại vẫn chưa sử dụng. Sáng nay tôi cho người khẩn trương dọn dẹp một chút, thay mới hoàn toàn bàn ghế và các phương tiện làm việc. Lãnh đạo xem có hài lòng không, có gì chưa vừa ý, chúng tôi lập tức điều chỉnh lại.
Theo lý, An Tại Đào là người kế nhiệm Khâu Phong, hẳn là đến văn phòng của Khâu Phong. Nhưng Khâu Phong mất vì tai nạn giao thông, văn phòng của y để đó không ai dùng đến, có lẽ sau này cũng không có lãnh đạo nào sử dụng.
Đối với phòng làm việc, An Tại Đào không qúa chú trọng, hắn nhìn lướt qua văn phòng một chút. Căn phòng được sắp đặt một cách rộng rãi, sạch sẽ và trang trọng, là theo phong cách trang trí văn phòng thông dụng của đa số lãnh đạo.
An Tại Đào mỉm cười:
- Không tệ, được rồi, văn phòng thôi mà, chỉ là nơi làm việc, không cần chú ý quá. À, anh cứ đi trước, tôi có việc phải qua văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Phương một chút.
Đông Phương Du đang súc miệng trong phòng làm việc, rồi lột một miếng kẹo cao su bỏ vào miệng, dường như muốn làm tan đi mùi rượu trong miệng.
An Tại Đào gõ cửa, Đông Phương Du biết là hắn, liền đứng lên mở cửa.
Sau khi vào phòng, An Tại Đào không chút khách khí ngồi xuống sô pha. Theo bản năng, Đông Phương Du cũng ngồi một bên. An Tại Đào liếc mắt, không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái ở tay vịn của sô pha, lại như nhớ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đông Phương Du.
Mặt Đông Phương Du đỏ lên, vội vàng đứng dậy, cứ như tránh né “ôn thần”, ssau khi lúng túng quay về chỗ ngồi sau bàn làm việc, cô trừng mắt nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào mỉm cười bí hiểm.
Đông Phương Du ho khan vài tiếng, lấy lại bình tĩnh, cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ lung tung, lộn xộn trong đầu mình, khẽ nói:
- Những công tác vốn phân công cho Khâu Phong, hầu như đều đã giao cho một số Phó chủ tịch thành phố khác. Bây giờ anh đến nhận chức, đương nhiên phải rút các công tác ấy về. Có điều, theo tôi thấy thì có thể làm dần dần, trước hết rút về một phần, sau đó đến lúc tổng kết sáu tháng đầu năm sẽ rút toàn bộ, anh thấy được không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút. Hắn hiểu được ý của Đông Phương Du, nếu lập tức rút về, có khả năng sẽ khiến cho các Phó chủ tịch thành phố đó phản ứng, hơn nữa, họ tiếp nhận công tác này đã một quãng thời gian, đã có sự gắn kết “lợi ích” ở trong đó, chắc chắn là họ không muốn buông tay.
Nhưng không muốn buông tay cũng không được, cần phải rõ ràng đâu ra đấy, Phó chủ tịch thành phố là Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố là Phó chủ tịch thường trực thành phố, quyền lực trong tay mình, đương nhiên An Tại Đào phải lập tức nắm giữ.
An Tại Đào ngước nhìn Đông Phương Du, mỉm cười thản nhiên:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, về vấn đề phân công công tác, tôi thấy cứ dựa theo nguyên tắc đi. Con người của tôi, chị cũng hiểu rõ mà, công tác của tôi được phân cho người khác cũng không thích hợp lắm.
Lời An Tại Đào vừa nói ra, trong lòng Đông Phương Du có phần không vui. Cũng không phải là cô muốn hạn chế quyền lực của An Tại Đào, mà là cảm thấy hắn mới vừa đến nhậm chức cũng nên khiêm tốn một chút, trước hết thể hiện thiện ý với mấy Phó thị trưởng, xử lý tốt quan hệ, như vậy tương đối thỏa đáng, lại có ích cho việc triển khai công tác kế tiếp của hắn.
Cô có lòng tốt, nhưng An Tại Đào không tiếp nhận. Đông Phương Du bất mãn liếc An Tại Đào một cái, thấy vẻ mặt ung dung, bình tĩnh của hắn, liền không nhịn được ngầm thở dài, nói thật nhỏ,:
- Đi ra ngoài tạm giữ chức lâu như vậy mà cũng không có chút thay đổi nào, anh vẫn là cái tính cách trước kia, y như một tảng đá vừa hôi lại vừa cứng!
Nhưng lập tức Đông Phương Du liền tỉnh ngộ, mình nói với hắn bằng giọng điệu như vậy, hình như là có phần mập mờ và thân mật, không khỏi đỏ mặt, theo bản năng lảng tránh ánh mắt sắc bén mà vô cùng “xâm phạm” của hắn đang lượn đi lượn lại trên người cô..
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh