Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 511: Thấp Thỏm.
úc Khổng Nguyên đi đến bãi đậu xe, chuẩn bị lên xe, thì thấy Ngô Minh đang đi về hướng mình, cười nói:" Bộ trưởng Khổng, sao trùng hợp quá vậy"
Khổng Nguyên nhìn Ngô Minh, lời này vừa nghe liền biết chính là nói láo, trùng hợp cái gì? Tất cả mọi người đều đến Nam Quốc Sơn Trang để uống rượu mừng, ở chổ này gặp mặt cũng là bình thường, con người của Khổng Nguyên có một đặc điểm, đối đãi với cấp dưới rất là dễ chịu, đó là đối với nữ cán bộ, chỉ là đổi lại thành nam cán bộ thì không được cái dạng này đâu, nếu như không phải là Trương Lập Lan nói giúp cho vài câu có ích, thì ông cũng sẽ không ra sức cho Ngô Minh, sau đó trong trận đấu của Thường Tụng với gã ta, trong lòng Khổng Nguyên đã hoàn toàn có khuynh hướng nghiêng về Ngô Minh. Khổng Nguyên gật đầu nói: " Trùng hợp thật, cùng nhau uống rượu mừng thật là trùng hợp" Lời này tràn ngập mùi vị mỉa mai.
Ngô Minh cười, có chút xấu hổ, tuy rằng gã là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn, mắt thấy sắp trở thành bí thư thị ủy Lam Sơn rồi, chỉ là trước mặt của Khổng Nguyên, gã vẫn chỉ là một cán bộ đợi đề bạt lên, người ta có thái độ ngạo mạn cũng là bình thường, gã không dám tức giận, thậm chí là không dám có chút mất hứng.
Ngô Minh nói: "Bộ trưởng Khổng, lần này tôi đến đây là vì muốn mang trà cho ngài"
Khổng Nguyên nói: "Không cần phiền phức như vậy, tôi không có hứng thú với uống trà, tiểu Ngô à, sau này làm cho tốt, không nên làm phụ kỳ vọng của tổ chức dành cho cậu"
Một câu nói bình thường nghe thì chẳng có ý nghĩa gì cho lắm, nhưng lại làm cho Ngô Minh kích động nửa ngày, bộ trưởng bộ tổ chức có thể nói ra câu này, chính là ám chỉ nhẹ nhàng rằng ông đã được tuyển định vào vị trí bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn rồi, Ngô Minh gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, tuyệt đối không làm phụ kỳ vọng của đảng và tổ chức đối với tôi!"
Khổng Nguyên nhìn bộ đồ vận động trên người Ngô Minh, không nhịn được nhắc nhở một chút: "Thân là cán bộ lãnh đạo, cũng phải chú ý đến ngoại hình một chút"
Lúc này Ngô Minh mới nhớ ra, lúc mình đi gấp quá, ngay cả quần áo cũng quên thay, không nhịn được chửi mắng Trương Dương vài câu trong lòng.
Khổng Nguyên nói xong câu kia liền đi, Ngô Minh đứng tại chổ, nhìn ô tô của Khổng Nguyên rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn bộ đồ vận động trên người, nhớ đến khuôn mặt cợt nhả của Trương Dương, Khổng Nguyên cuối cùng quyết định bỏ qua dự định tìm hắn thay quần áo, tự nhận xui xẻo, cũng lười tính toán với tên nhóc kia.
Thấy cả nhà Kiều Chấn Lương đi tới, trên mặt gã liền xuất hiện nụ cườ, chuẩn bị đón tiếp, chỉ là bí thư Kiều tựa hồ không thấy gã, trực tiếp lên xe, bước chân của Ngô Minh vì vậy mà cũng dừng lại nửa đường.
Kiều Chấn Lương cũng không phải là không thấy Ngô Minh, tình cảnh Ngô Minh nói chuyện với Khổng Nguyên ông cũng thấy được, đi vào trong xe, thấy con gái Kiều Mộng Viện ôm một bó hoa, không khỏi cười nói: "Hoa rất đẹp, ngày hôm nay coi như cũng không đến tay không"
Kiều Mộng Viện cười nói: "May mắn mà thôi, trở về sẽ cắm để trưng"
Kiều Chấn Lương nhìn nhìn Ngô Minh bên ngoài, trong lòng âm thầm nghĩ, Ngô Minh và Khổng Nguyên rất quen thuộc sao? Sao mình lại không nghe nói đến tầng quan hệ này chứ?
Vợ ông Mạnh Truyền Mỹ nói: "Chấn Lương, vừa nãy tôi đã nói với Mộng Viện rồi, ngày mai nó theo tôi đến Tế Từ am thanh tu"
Kiều Chấn Lương nhíu mày, ông rất rõ ràng vợ của mình trầm mê vào Phật học, hầu như là năm nào cũng dành thời gian đế Tế Từ am thanh tu cả, tụng kinh niệm phật, chỉ là mang con gái đi theo thì từ trước đến giờ ông đều không tán thành.
Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện còn có công việc, có thể bỏ được sao?"
Kiều Mộng Viện nói: "Mọi thứ đã đi vào quỹ đạo rồi, con có ở công ty hay không cũng như nhau, huống chi điện thoại di động có thể liên lạc từ xa được, con muốn cùng mẹ đi một chút, thuận tiện giải sầu"
Kiều Chấn Lương không nói gì nữa, hai tay đặt lên đùi, tuy rằng con gái chưa nói, nhưng mà cái chết của Hứa Gia Dũng đối với con gái cũng là một kích thích, mượn cơ hội này để thả lỏng tâm tình ra cũng tốt, ánh mắt của ông lại rơi vào bó hoa đắt tiền trong tay của con gái, nhớ đến cảnh trên hôn lễ, lúc đó con gái và Trương Dương cùng nhau nâng hoa, không biết có phải là trùng hợp hay là có nguyên do nào khác không?
Chuyện tình cảm của con gái đã làm cho Kiều Chấn Lương đau đầu không ngớt, ông ta không thích Hứa Gia Dũng, ngay từ đầu Hứa Gia Dũng yêu con gái thì ông đã nhìn ra, Hứa Gia Dũng có mục đích khác, Kiều Chấn Lương đương nhiên không muốn con gái gả ột người có động cơ không thuần khiết rồi. Bây giờ Hứa Gia Dũng đã chết, tình cảm của con gái và hắn ta rốt cục có thế cắt đứt, chỉ là trong hôn lễ ngày hôm nay, Trương Dương lại bỗng nhiên xông ra, con gái sẽ không có tình cảm gì với hắn chứ? Kiều Chấn Lương nghĩ đến đây thì đột nhiên cười khổ lên, thân làm cha làm mẹ, thật sự đúng là lo lắng mãi vẫn chưa đủ.
Trương Dương ăn đến no kềnh cả bụng, cầm thẻ VIP đi lấy phòng, thuận tiện đặt thêm một bàn ăn buổi tối, cái thẻ mà Nhâm Văn Bân đưa cho hắn đúng thật là tiện lợi. Trương Dương rời khỏi nhà hàng và đi đến trước phòng mình, thì vô tình gặp phải quản lý của Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân.
Nhâm Văn Bân thấy Trương Dương, lập tức cười đón: "Thị trưởng Trương, lại gặp phải cậu, nhưng mà thấy cậu vẫn bận, cho nên không dám dày mặt đi quấy rối cậu"
Trương Dương nói: "Người ta kết hôn, bận thì cũng nên là tân lang và tân nương bận, tôi thì bận cái gì"
Nhâm Văn Bân nói: "Buổi tối đừng đi, trở về tôi sẽ cho nhà hàng chuẩn bị đồ ăn, chúng ta cùng nhau uống một chút"
Trương Dương đưa thẻ VIP lên, nói: "Tôi đã đặt bàn rồi, buổi tối có mời mấy người bạn đến"
Nhâm Văn Bân cười ha hả, tò mò hỏi: "Có ai đến vậy?"
Trương Dương cười nói: "Lương Thành Long của tập đoàn Phong Dụ, Viên Ba của Vọng Giang Lâu, Dư Xuyên của nhà máy Vạn Lý..."
Nghe thấy là những người này đến, Nhâm Văn Bản không khỏi nở nụ cười, nói: " Đều là những người tôi quen, tối nay tôi sẽ đến chổ các người kính rượu"
Trương Dương nói: "Đừng khách khí, tôi đang định đi mời, ai ngờ lại gặp ở chổ này, buổi tối anh nhất định phải đến đây" Nói xong hắn cũng tự nhiên thấy ngượng, cười cười: "Quản lý Nhâm, cái này không tính là mượn hoa kính phật chứ?"
Nhâm Văn Bân cười to nói: "Cậu chọn Nam Quốc Sơn Trang để mời khách đã là nể mặt rôi rồi, như vậy đi, buổi tối để tôi an bài, khách là do cậu mời, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người ăn no vui vẻ mà về"
Trương Dương nói: "Nói với đầu bếp là, ngàn vạn lần đừng có làm mấy món ăn hồi trưa nhé, đã ăn rồi"
Nhâm Văn Bân cười nói: "Yên tâm đi, khẳng định là tốt hơn buổi trưa" Nói xong, gã cũng cảm thấy có chút không thích hợp, buổi trưa chính là hỉ yếu của khuê nữ bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, nếu như lời này mà truyền ra, Tằng Lai Châu mười phần là sẽ tìm đến gã, thật ra thì buổi hỉ yến là đã thâm hụt tiền vốn rồi.
Trương Dương nói:" Tôi đi tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, buổi tối gặp mặt"
Vừa đi được hai bước thì chợt nghĩ đến một việc: "Quản lý Nhâm, anh và phó bí thư Ngô của Lam Sơn rất quen thuộc sao?"
Nhâm Văn Bân gật đầu nói:" Coi như không tồi"
Trương Dương nói: "Bộ đồ này là tôi mượn của anh ấy, lát về sẽ thay ra, anh nhờ phục vụ giặt giùm rồi trả lại cho anh ấy giúp tôi"
Nhâm Văn Bân nói: "Hắn đâu có đi, ở bên khu tây B18 đó, cậu không biết sao?"
Trong lòng Trương Dương thầm mắng, Ngô Minh ơi là Ngô Minh, ngay cả một câu nói thật cũng không có, hắn cời cười, phất tay với Nhâm Văn Bân, đi ra ngoài sảnh, Trương Dương kêu đổi phòng đến khu tây B16, chổ này là khu nhà gỗ hưu nhà, cũng là láng giềng khá gần với chổ của Ngô Minh.
Lúc Trương Dương đi đến trước nhà gỗ, thì thấy Ngô Minh từ trong phòng đi ra, Ngô Minh căn bản là không ngờ sẽ gặp hắn tại đây, nhìn Trương Dương, không khỏi có chút kinh ngạc.
Trương đại quan nhân thì có chuẩn bị mà đến, cười nói: "Phó bí thư Ngô, không phải là anh đã quay về Lam Sơn sao?"Không đợi Ngô Minh trả lời, hắn lại nói: "Tôi biết rồi, anh luyến tiếc bộ y phục này phải không, chờ tôi chút, để tôi tắm rửa xong, sẽ lập tức trả lại cho anh"
Ngô Minh thật sự đúng là dở khóc dở cười, đều nói là oan gia ngõ hẹp, ngày hôm nay sao ở đâu cũng gặp được tên ôn dịch này hết, Ngô Minh nói: "Tôi đi ra ngoài rồi, bỗng nhiên nhớ ra là để quên đồ trong khách sạn, cho nên mới quay trở lại lấy" Gã đã quyết định chủ ý rồi, lập tức ra ngoài sảnh trả phòng ngay, nói thế nào cũng không thể ở cùng một chổ với tên nhóc này được.
Trương Dương nói: "Đừng khách khí, buổi tối tôi mời khách, cùng nhau uống một chút nha"
Ngô Minh nói: "Công tác rất bận, thật sự không đi được"
Trương Dương vừa mở cửa phòng vừa nói: "Anh chờ một chút, để tôi thay bộ đồ này ra đã, anh thuận tiện mang đi luôn"
Tuy rằng Ngô Minh tránh Trương Dương còn không kịp, chỉ là nếu như gặp rồi thì cũng không dự định bỏ qua, dù sao thì bộ âu phục này cũng đến vài ngày, dựa vào cái gì mà phải cho hắn ta.
Dù sao thì Ngô Minh cũng không vội, gã cười nói: "Vậy tôi ở trong phòng xem TV một chút, cậu tắm nhanh lên một chút nha"
Trương đại quan nhân gật đầu, mở cửa đi vào.
Ngô Minh cũng trở về phòng chờ hắn, chỉ là ngồi đợi Trương Dương không nổi nữa, có chờ hắn ta cũng không đi ra, Ngô Minh đã đợi gần một tiếng rưỡi đồng hồ rồi, nhìn thời gian cũng đã là bốn giờ ba mươi, gã không khỏi có chút nóng ruột, theo lý mà nói thì một người đàn ông bình thường đi tắm cũng không cần thời gian lâu như vậy, gã đi đến trước phòng Trương Dương gõ cửa, gõ một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng dép lẹp xẹp bên trong, Trương Dương mở cửa ra, ngái ngủ nhìn gã; "Phó bí thư Ngô, có việc sao?"
Trong lòng Ngô Minh tức giận, thằng nhóc giỡn mặt với người ta hả? Chỉ là cho dù ở trong trạng thái này, Ngô Minh vẫn có thể duy trì tốt phong độ, mỉm cười đưa bộ đồ vận động của Trương Dương qua: "Đồ của cậu đây" Bộ đồ đã được cuộn thành một cục tròn.
Trương Dương thấy bộ đồ vận động mới chợt nhớ đến cái gì đó, vỗ ót của mình một cái, cười nói: "Anh xem trí nhớ của tôi kìa, vừa tắm xong liền đi ngủ luôn, quên mất tiêu chuyện này, xin lỗi, thật xin lỗi"
Ngoài miệng Ngô Minh thì nói: "Ngày hôm nay cậu hỗ trợ cho Hoa Chiêu nhiều rồi nên cũng mệt, hẳn là nên nghỉ ngơi một chút đi" Nhưng trong lòng lại lôi Trương Dương ra mắng một trăm tám mươi ngàn lần.
Trương Dương đem bộ âu phục cũng cuộn tròn thành một cục trên đầu giường đưa ra cho Ngô Minh, Ngô Minh vừa nhìn, trong lòng liền buồn phiền, thằng nhãi này, mượn đồ của người ta mà không biết quý sao, càng tức giận hơn là, bộ âu phục không chỉ bị hắn vò nát, mà trên mặt còn có dính rất nhiều dầu, hiển nhiên là khi tên này ăn đã đem âu phục trở thành giấy lau miệng rồi. Ngô Minh ôm lấy bộ đồ của mình xoay người bước đi, trong lòng tức giận nên ngay cả cáo từ cũng quên luôn.
Trương Dương gọi gã lại: "Phó bí thư Ngô, còn có giầy này"
Ngô Minh tiếp nhận đôi giày mà hắn đưa qua, gật đầu nói: "Tôi đi đây"
Trương Dương mỉm cười nói: "Đi tốt, không tiễn"
Ngô Minh trả phòng, đi ra ngoài cửa leo lên xe ô tô của mình, càng nghĩ càng tức, ngày hôm nay Trương Dương căn bản là muốn đùa giỡn với mình, ngồi trên ghế hờn dỗi một hồi, bỗng nhiên gã nhớ đến Trương Lập Lan, cầm lấy điện thoại gọi cho bà ta.
Trương Lập Lan nhận được điện thoại của Ngô Minh cũng không có biểu hiện gì bất ngờ cả, nhẹ giọng nói: "Rượu mừng uống xong rồi à?"
Ngô Minh nói: "Ngày hôm nay tôi gặp phải bộ trưởng Khổng"
Ngô Minh nói: "Cái kia... trong tỉnh khi nào có?"
Tâm tình của Trương Lập Lan hình như không được tốt cho lắm: "Trong tỉnh thế nào tôi làm sao mà biết?"
Ngô Minh cảm thấy đươc Trương Lập Lan nổi giận, gã ý thức được câu nói của mình có thể đã làm tổn thương đến Trương Lập Lan, vội vàng nói tránh đi: "Chị Lan, em nhớ chị, tối nay có tiện đi ra không?"
Trương Lập Lan từ chối gã mà hầu như không cần suy nghĩ: "Không được, buổi tối tôi có việc" Nói xong Trương Lập Lan lập tức cúp điện thoại ngay, Trương Lập Lan cúp điện thoại là có nguyên nhân, từ lần trước Trương Dương ám chỉ tư tình của bà và Ngô Minh, Trương Lập Lan đã bị vây trong nổi sợ hãi thật sâu, bà ta đã tiến hành điều tra Trương Dương một phen, Trương Dương là ai, bây giờ bà càng ngày càng rõ ràng, sở dĩ Trương Dương không vạch trần chuyện của bà ta và Ngô Minh, không có nghĩa là Trương Dương sẽ bỏ qua cho hai người, hay Trương Dương cho rằng đây là vương bài chưa đến lúc sử dụng, chuyện này đã trở thành một quả bom hẹn giờ rồi, chẳng biết sẽ nổ vào lúc nào, Trương Lập Lan rất sợ, từ lúc đó trở đi, trong lòng của bà đã có bóng ma tâm lý, bà sợ chuyện của bà và Ngô Minh bị lộ ra, nếu như thật sự là vậy, thì sự nghiệp và gia đình của bà tất cả đều xong, mọi người đều là động vật ích kỷ cả, sau khi xảy ra chuyện xong, Trương Lập Lan phát hiện ra, tình cảm của mình đối với Ngô Minh cũng không có sâu như vậy, Ngô Minh và bà căn bản là không có kết quả, Ngô Minh cũng không thể cưới cô, cho dù Ngô Minh tình nguyện cưới cô, thì bà cũng không có khả năng hi sinh gia đình đến để với Ngô Minh được.
Thái độ của Trương Lập Lan làm cho Ngô Minh cảm thấy tức giận, cảm giác đầu tiên của gã chính là cánh của Trương Lập Lan đã đủ cứng rồi, có Khổng Nguyên làm chổ dựa, Trương Lập Lan đã không coi gã ra gì cả. Thái độ của bà ta gần đây càng lúc càng lãnh đạm, Ngô Minh cũng không phải là không có Trương Lập Lan thì không sống nổi, chỉ là bây giờ Trương Lập Lan rất hữu dụng với gã, nếu như không có Trương Lập Lan hỗ trợ, thì Khổng Nguyên làm sao mà ra sức cho gã, nhớ đến câu nói ngày hôm nay của Khổng Nguyên, hy vọng trong lòng của Ngô Minh liền tăng lên rất nhiều, gã tự nhận mình là một người có tính nhẫn nại cao, nhưng cái hiệu suất làm việc của tỉnh cũng thấp quá rồi, chọn người kế nhiệm cho Chu Võ Dương chẳng lẽ khó đến như vậy sao? Lẽ nào lại phát sinh biến cố nào khác? Ngô Minh ngồi trong xe nghĩ trước nghĩ sau, trong lòng không khỏi thấp thỏm lên. Trương đại quan nhân lần này sở dĩ nén giận như vậy, cũng là bởi vì trong tay hắn có quân bài, muốn lật đổ Ngô Minh, chẳng qua chỉ là chuyện rất dễ, nhưng mà ra bài như thế nào thì hắn còn chưa suy nghĩ xong, quân bài tẩy này vô cùng quan trọng, nhất định phải phát ra uy lực lớn nhất. Uy hiếp Trương Lập Lan, để cho cô ta kêu Ngô Minh lui ra từ phía sau, loại chuyện uy hiếp đàn bà này, Trương đại quan nhân không muốn làm, lần trước uy hiếp cô ta cũng bởi vì cô ta trực tiếp chọc đến đầu mình, lần này người ta lại không trêu chọc hắn, nếu hắn mà còn đi uy hiếp Trương Lập Lan, thì thủ đoạn đúng là không quang minh cho lắm. Đem chuyện này báo cáo cho ủy ban kỷ luật, tuy rằng cũng có thể lật đổ Ngô Minh, nhưng mà chuyện này không chỉ lôi Trương Lập Lan vào, mà còn kéo cả Khổng Nguyên vô luôn, cái này cũng không phải là cảnh mà đám lãnh đạo muốn thấy. Còn lại là trực tiếp uy hiếp Ngô Minh, làm cho gã biết khó mà luôn, làm cho gã sau này ngoan ngoãn nghe lời mình.
Trương Dương nằm trong phòng khách sạn tính toán chuyện này, hắn phát hiện ra bản thân gần đây càng ngày càng giống một kẻ âm mưu, đối với Hứa Gia Dũng cũng vậy, bây giờ lại muốn đối với Ngô Minh như thế, Trương Dương lẩm bẩm: "Lẽ nào mình đã thay đổi, mình càng ngày càng trở nên phức tạp?"
Nhìn thời gian một chút, đã là năm giờ chiều rồi, nhớ đến buổi tiệc tối, Trương Dương cầm lấy điện thoại di động bắt đầu tính gọi vài người đến chung vui, hắn tự nhiên nghĩ đến Kiều Mộng Viện, chỉ là nhanh chóng loại bỏ quyết định này, ở Đông Giang, vào khoảng thời gian này, hình như hắn và Kiều Mộng Viện không thích hợp để thân thiết, nếu không sẽ có khả năng bị người ta nói.
Lúc Trương đại quan nhân đang ngồi do dự trên giường, thì Lương Thành Long gọi điện thoại đến, công trường bên Nam Tích đột nhiên có việc, buổi tối hắn không thể đến ăn được. Người ta bận việc công tác, Trương Dương đương nhiên là không thể miễn cưỡng được, cười nói Lương Thành Long rằng hắn thiếu mình một bữa ăn, Lương Thành Long gật đầu đáp ứng.
Bên này vừa để điện thoại xuống, thì bên kia Đinh Triệu Dũng cũng gọi điện thoại đến, cậu của hắn từ nước ngoài về, tối nay cả nhà ngồi ăn cùng nhau, nên không thể tới được.
Không bao lâu sau thì Viên Ba cũng gọi cho hắn, nói là không đến được, bảo trong quán xảy ra chút chuyện, đang xử lý.
Trương đại quan nhân lập tức phiền muộn, thật sự đúng là mời khách đến ăn rất khó, ba tên bạn thân tất cả đều không đến, giống như là đã hẹn xong hết rồi, cuối cùng ném hắn một mình bơ vơ.
Lúc Dư Xuyên của nhà máy Vạn Lý đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tối nay Trương Dương chuẩn bị một bàn ăn lớn, không phải chỉ là để mời một mình mình chưa, Trương Dương cười nói: "Dư tổng ngồi đi, bọn họ đều có việc, phỏng chừng không đến được"
Dư Xuyên tuy là người làm ăn, nhưng mà chuyện trong quan trường cũng vô cùng tinh thông, gã biết chuyện Trương Dương chia tay với Sở Yên Nhiên, thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi âm thầm suy đoán, lẽ nào Trương Dương không phải là con rể tương lai của tỉnh trưởng sao, đám bạn bè này cũng không biết nể tình à? Xem ra con người sống quá thực tế rồi, nhân tâm là thứ kỳ diệu nhất trên đời, Dư Xuyên nghĩ đến đây, không khỏi có chút hối hận, xem ra nhận thức của mình về tình thế vẫn còn chưa đầy đủ, nịnh bợ Trương Dương không đúng lúc, bây giờ người ta bắt đầu rút lui, gã lại chui đầu vào rọ, vừa nghĩ lại, lúc trước Trương Dương có bao giờ chủ động mời gã ăn đâu?
Suy nghĩ của Dư Xuyên Trương Dương đương nhiên là không đoán được, mà hắn cũng không coi người như Dư Xuyên vào mắt, tối nay vốn dự định để bạn bè gặp mặt, kêu Dư Xuyên đến, chẳng qua là vì người ta bảo dưỡng xe miễn phí cho hắn. Chỉ là những người khác đều có việc không đến, cho nên tối nay thành ra lại biến thành mời Dư Xuyên đến làm khách.
Dư Xuyên và Trương Dương kết bạn thông qua Mã Lực, lúc trước ngoại trừ Trương Dương đến xưởng sửa chữa của gã vài lần, thì giữa hai người cũng không có nhiều liên lạc cho lắm, Dư Xuyên sở dĩ muốn kết giao với Trương Dương cũng là vì nhìn trúng mạng lưới quan hệ phía sau lưng hắn, nhưng hôm nay khi ánh hào quang con rể của tỉnh trưởng từ trên người Trương Dương đã nhạt xuống, thì sự nhiệt tình trong lòng Dư Xuyên cũng bắt đầu lui xuống, cái này cũng không thể trách gã được, vì người làm ăn vốn dĩ đã thực tế rồi.
Đồ ăn của buổi tiệc này rất phong phú, nhìn ra là Nhâm Văn Bân đã chuẩn bị không ít công phu, chẳng qua Nhâm Văn Bân vốn không có tham dự, chỉ là đột nhiên tiếp nhận nhiệm vụ này, đồ ăn tối hôm nay tự nhiên nó đến, cái này làm cho Trương đại quan nhân cảm thấy xấu hổ, đến giờ hẹn ăn cơm, mà chỉ có hắn và Dư Xuyên hai người ngồi trong phòng thôi.
Dư Xuyên ngoài miệng thì nói long trọng, rất long trọng, quá long trọng, nhưng đánh giá về năng lực của Trương Dương đã giảm mạnh, gã thậm chí còn sinh ra một cảm giác là phượng hoàng không bằng gà nữa.
Trương Dương vốn không thấy gì cả, chỉ là phần lớn người cùng nhau vắng họp, Kiều Chấn Lương còn an bài một phòng rất lớn, biểu tình trên mặt của Trương Dương cũng rất tự nhiên, mỉm cười nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"
Dư Xuyên nói: "Không vội, hay là chúng ta chờ thêm một chút!"
Trương Dương khoát tay nói: "Không cần chờ, tới thì đã tới rồi, chúng ta uống thôi!"
Dư Xuyên đề nghị: "Đổi một phòng nhỏ hơn đi, hai người ăn cũng không cần phải phô trương như vậy"
Tuy rằng những lời của Dư Xuyên là ý tốt, chỉ là Trương Dương nghe xong lại không được thoải mái, cái gì mà gọi là hai người ăn? Mình đãi một bàn lớn như vậy, nhưng mà khách thì chẳng ai đến, tuy rằng tình thế có thể thay đổi, nhưng mà người ta khẳng định là không nghĩ như vậy, Dư Xuyên nhất định là cho rằng người khác không nể mặt hắn, Trương Dương nói với người phục vụ: "Rót rượu!"
Người phục vụ nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, đồ ăn dư thừa có cần dọn thu lại không?"
Lời này làm cho Trương Dương nghe thế nào cũng không được tự nhiên, sớm biết tình huống như vậy, nói cái gì thì hắn cũng không an bài mời khách tối hôm nay, hắn gật đầu nói: "Cứ dọn trước đi"
Trương Dương và Dư Xuyên vốn cũng không có tiếng nói chung gì, nói chuyện không có rượu thì đúng là khó mà nói, nhưng mà khi có rượu vào rồi mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Dư Xuyên tự hỏi tửu lượng của mình cũng không kém, nhưng mà trước mặt của Trương đại quan nhân, chút tửu lượng của gã căn bản chỉ là trò trẻ con. Trong bất tri bất giác, hai người đã uống hết hai chai rượu rồi, Dư Xuyên có một căn bệnh rất lớn, cứ mỗi khi rượu vào thì chuyện gì cũng không còn cố kỵ nữ. Lúc bắt đầu thì trong lòng còn chút đề phòng, chỉ là uống rượu vào thì quên sạch hết trơn.
Dư Xuyên uống rượu vào xong thì cái gì cũng dám nói cả, mặt của gã đã đỏ, vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói: "Thị trưởng Trương... tôi cảm thấy con người của cậu không tệ, có thể kết giao?"
Trương Dương cười ha hả nói: "Dư tổng sao đột nhiên lại nói cái này?"
Dư Xuyên nói: "Thật ra tôi cũng biết lúc trước cậu vẫn luôn khinh thường tôi..."
Trương đại quan nhân thấy gã ta đã uống nhiều rồi, có chút dở khóc dở cười nói: "Dư tổng, tôi cũng không có ý khinh thường anh, vẫn đối đãi anh như là bạn vậy" Dư Xuyên dùng ngón trỏ chỉ vào Trương Dương nói: "Dối trá, ha ha, người làm quan hay dối trá"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không phải là quan lớn gì, một cán bộ cấp phó xử, tôi cần gì phải dối trá anh? Đáng giá sao?"
Dư Xuyên nói: "Thật ra con người có lúc đắc thế, cũng có lúc thất thế, lúc đắc thế, đuôi không nên vểnh quá cao, lúc thất thế, cũng không nên quá uể oải, tiểu lão đệ à, cậu nói xem lời tôi nói có đúng hay không?" Hay đấy, gã ta đã gọi Trương Dương là tiểu lão đệ luôn.
Trương Dương cũng không tính toán với Dư Xuyên, thật ra những lời nói của Dư Xuyên cũng rất có đạo lý, mình ở trong mắt nhiều người đích thật là đang thất thế, lúc trước là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, bây giờ thì mối quan hệ này đã không còn, trong mắt người bình thường, thân phận địa vị của mình bị suy giảm mạnh, Dư Xuyên uống nhiều, có thể nói ra lời thật, nói ra suy nghĩ của rất nhiều người trong lòng.
Trương Dương cười nói: "Dư tổng nói rất có đạo lý, anh có cái nhìn gì với tôi?"
Dư Xuyên uống vào một ngụm rượu, nói: "Cậu tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn, tuổi trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm phó thị trưởng của một thành phố cấp huyện rồi, tâm khí cao ngạo là điều không thể tránh khỏi, nói thật, lúc trước... tôi đối với cậu khách khí, cũng không phải là do cậu quen biết với Mã Lực, chủ yếu là hướng về quan hệ phía sau của cậu, chỉ là cậu, vẫn luôn xa cách tôi, tiểu lão đệ à, tôi lớn tuổi hơn cậu, đi cầu đi đường cũng nhiều hơn cậu, ăn muối cũng nhiều hơn cậu ăn cơm, cậu nói có đúng không?"
Đối mặt với Dư Xuyên uống say, Trương Dương cũng không nổi giậ, mà chỉ cảm thấy buồn cười, hắn gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, Dư ca, vậy xin anh chỉ giáo cho em"
Dư Xuyên nói: "Biết đêm nay tại sao không ai đến không?" Không đợi Trương Dương trả lời, gã đã gõ mạnh xuống bàn nói: "Đó là bởi vì cậu đã không giống ngày xưa, người ta lúc trước chơi cùng với cậu, xưng huynh gọi đệ với cậu, tất cả đều là hướng về ông cha vợ tươn lai Tống Hoài Minh của cậu, Tống Hoài Minh là ai? là tỉnh trưởng của tỉnh Bình Hải chúng ta, là nhị đương gia của Bình Hải, người khác đến lôi kéo tình cảm với cậu, đối tốt với cậu, cũng không phải là vì cậu lợi hại, mà bởi vì cậu có một vị đại nhân ở sau lưng"
Trương Dương uống một ngụm rượu, lời của Dư Xuyên tuy rằng không tốt, nhưng mà rất có đạo lý.
Dư Xuyên nói chưa hết ý nên tiếp tục:" Biết cảm thụ lúc trước của tôi chưa, tôi mời ăn, cậu không nể mặt tôi, đó là bởi vì cậu đắc thế, trong mắt cậu căn bản là không có sự tồn tại của một tiểu thương như tôi, cậu mời tôi ăn, tôi cảm tạ cậu, thật ra trong lòng tôi cũng rất rõ ràng... cậu, chẳng qua chỉ là gọi tôi đến cho đông vui thôi, khách nhân mà cậu muốn mời chủ yếu không phải là tôi" Những lời này của Dư Xuyên không sai, Trương Dương mời gã đến ăn cũng chỉ là có mặt cho đông vui mà thôi.
Trương Dương nói: "Em mời là cảm ơn anh đã bảo dưỡng xe giúp em!"
Dư Xuyên cười nói: "Quan hệ giữa người với người là như vậy, hết thời rồi thì bị bất kính, bất kính đến cực độ, tôi bảo dưỡng xe cho cậu là nịnh bợ cậu, nghĩ thông suốt hơn là muốn kết giao một ít quan hệ với cậu, nếu như không phải bây giờ cậu đang thất thế, cậu sẽ không ngồi cùng tôi một chổ để uống rượu, cũng sẽ không nói chuyện thành thật như vậy"
Trương Dương cười nói: "Dư ca nói rất có lý, chúng ta uống thêm một ly"
Dư Xuyên cụng ly với hắn, đầu lưỡi cũng có chút dài ra rồi, gã thở dài nói: "Tiểu lão đệ à, anh biết các người lăn lộn trong quan trường cũng không dễ dàng, nhưng mà khi cậu nhìn mọi việc thì nên nhìn theo ánh mắt của một đại quan nhân, phải chú ý đến từng chi tiết, tổng bí thư trung ương đảng của chúng ta có lớn hay không? Chủ tịch quốc gia có lớn hay không? Người ta còn có thể thâm nhập vào quần chúng, hòa mình với dân chúng, cậu đó, muốn đi xa trong quan trường, nhất định phải chú ý đến việc này, nhất định phải bình dị gần gũi, cho dù là giả bộ"
Trương Dương cười ha hả, vốn dĩ hắn vì mời khách không ai đến nên có chút phiền muộn, nhưng mà bị lời nói của Dư Xuyên làm cho tâm tình trở nên thoải mái rất nhiều, tuy rằng Dư Xuyên nói ra là do rượu vào, chỉ là Trương Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, lời nói của gã cũng không phải là không có đạo lý, có đôi khi mình quả thật là không chú ý đến chi tiết, thậm chí là rất ít khi nào lo lắng đến cảm thụ của người khác, Dư Xuyên là một thương nhân nhỏ, lúc trước mình không hề để gả trong lòng, ngày hôm nay do rượu vào nên gã nói ra nhiều lời như vậy, đủ để chứng minh rằng lúc trước mình đã lơ đãng xúc phạm tới người ta rồi, không bận tâm đến cảm thụ của người ta, nếu như thoáng bận tâm đến cảm thụ của đối phương, có thể làm cho đối phương thoải mái, thì mình thật ra cũng có thể thoải mái rất nhiều. Sở dĩ mình và Sở Yên Nhiên đi đến tình cảnh ngày hôm nay, nguyên nhân căn bản cũng là do mình không suy nghĩ đến cảm thụ của cô ấy.
Dư Xuyên thấy Trương Dương im lặng nửa ngày không nói gì, cho rằng trong lòng hắn có khổ, lại vỗ vỗ vai của hắn nói: "Tiểu lão đệ, cậu cũng đừng khổ sở, cậu còn trẻ, cơ hội còn dài, cậu làm quan thì có kinh nghiệm nhiều hơn tôi, nhưng mà về đối đãi thì tôi có kinh nghiệm hơn cậu, muốn làm quan tốt, đầu tiên là phải làm người tốt, những người bạn của cậu, chưa chắc đã là bạn tốt, bạn bè thật sự thì vô luận là cậu thành công hay thất bại đều đứng chung một chổ với cậu, thật ra cậu rất đáng thương, ngay cả một người cũng không có, một người bạn cũng không có"
Trương Dương cười cười, hắn đương nhiên là không tồi tệ như Dư Xuyên nói, nhưng mà ngày hôm nay quả thật quá trùng hợp, chuyện này liền mạch với nhau thành một chuỗi. Trương Dương nói: "Nghe anh nói như vậy, em thật sự nên kiểm điểm lại bản thân, sau này cần phải chú ý đến cảm thụ của người khác"
Dư Xuyên nói: "Biết sai có thể sửa là tốt, tôi xem trọng cậu"
Lúc này tổng giám đốc Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân từ ngoài cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có Trương Dương và Dư Xuyên hai người, cũng không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có hai người uống thôi sao?"
Trương Dương cười nói: "Dư tổng đang bàn luận nhân sinh cho tôi"
Dư Xuyên đã uống hơi nhiều, bật cười khà khà.
Nhâm Văn Bân vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: "Sao vậy? Đám bạn của cậu đâu rồi?"
Dư Xuyên tiếp lời: "Đều là đám người thực tế, thấy Trương Dương đi xuống, liền không tới..."
Nhâm Văn Bân vừa nghe liền biết Dư Xuyên đã uống nhiều, cười nói: "Làm gì có chuyên đó"
Trương Dương nói: "Nghe Dư tổng nói vậy, tôi cũng cảm thấy đúng là mất mặt, bây giờ tôi gọi điện, ít nhất cũng phải có người đến"
Nhâm Văn Bân cười hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Là bỗng nhiên có chút cảm xúc, quản lý Nhâm, sao ông đến trễ vậy?" Nhâm Văn Bân nói: "Thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đúng lúc ngủ tại đây, cho nên tôi đến làm vài ly"
Trương Dương cười nói: "Thì ra là anh ấy"
Trương Dương gọi cho cho Đinh Triệu Dũng, Viên Ba, keu hai người bọn họ làm xong việc thì chạy đến đây, không biết vì sao, hay là vì muốn cho Dư Xuyên nhìn, bạn bè mà mình kết giao không phải là hạng người nịnh nọt.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong Trương Dương mới nhớ đến Lương Thành Long, Trương đại quan nhân có đôi khi cũng bị lạc lối, bị Dư Xuyên nói cho thông suốt như vậy, hắn cũng cảm thấy mình gần đây đúng là đang đi xuống, tối nay đám bạn không thể đến có phải là có liên quan đến phương diện này không? Trương Dương cũng cần chứng minh một chút, tuy rằng rất buồn chán, nhưng mà chỉ tiết nhỏ quyết định thành bại, tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ nhưng đôi khi lại cho thấy được bản chất của sự việc.
Lương Thành Long nhận được điện thoại của Trương Dương thì đang ở công trường Nam Tích, khi nhận được điện thoại của Trương Dương, không khỏi cười nói: "Sao vậy? Hôm nay gọi cho tôi, không có tôi có phải là cậu uống rượu không được ngon không?"
Trương Dương nói: "Mọi chuyện xong chưa?"
Lương Thành Long nói: "Xong hết rồi, tôi định ngày mai quay về Đông Giang, mời mọi người uống một bữa"
Trương Dương nói: "Bây giờ cậu trở về đi, tôi ở Nam Quốc Sơn Trang chờ cậu"
"Đã tám giờ rồi, trở về chắc cũng chín mười giờ"
Trương Dương nói: "Bây giờ tôi rất nhớ mọi người, tối hôm nay, đặc biệt muốn cùng ngồi với mọi người"
Lương Thành Long sửng sốt một chút, lập tức nói ngay: "Được, tôi đến ngay"
Trương Dương gọi điện thoại xong phát hiện ra Dư Xuyên đã gục đầu xuống bàn ngủ, Nhâm Văn Bân mỉm cười, nhìn Trương Dương, ông cũng là một nhân vật nhìn quen sóng gió rồi, chỉ là đối với Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được, thật ra thì ông cũng có ôm cùng quan điểm với Dư Xuyên, ông cho rằng bây giờ là hiện thực, vô luận là nhân tình và tình thân trước mặt hiện thực đều trở nên vô lực, Trương Dương rốt cục là đang chứng minh cái gì?
Trương Dương gọi điện thoại cho Trần Thiệu Bân, sau đó cười tủm tỉm đứng lên, nhìn thời gian, nói: "Quản lý Nhâm, tối nay giúp tôi thu xếp vài căn phòng"
Nhâm Văn Bân gật đầu.
Người đầu tiên tới là Viên Ba, sau đó là Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long thì gần mười giờ chạy đến, cuối cùng là Trần Thiệu Bân, lúc hắn đi vào trong phòng đã là mười một giờ, vừa vào cửa liền ồn ào: "Tôi nói Trương Dương này, cậu có phải là bị bệnh không, gấp gáp cái gì, cần tôi từ Thượng Hải trở về gấp vậy?"
Trương Dương cười cười, hắn cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó tiến lại ôm Trần Thiệu Bân một cái, ôm hắn đi đến bên cạnh đám người Lương Thành Long, nắm lấy tay của Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân nói: "Các người biết không? Con người sống trên đời này, cái thứ quý giá nhất là gì?"
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân đều ngạc nhiên nhìn hắn, thằng nhãi này có phải là uống say rồi không? Không có khả năng, tửu lượng của Trương Dương làm sao mà say được?
Trương Dương nói: "Người hữu tình sống trên đời, thứ quý giá nhất chính là người hữu tình với hắn"
"Cậu say rồi" Đinh Triệu Dũng tốt bụng nhắc nhở.
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không say, tôi không uống say, tôi chỉ muốn chứng minh một việc, tôi, cậu, hắn, các người, giữa chúng ta không phải vì lợi ích mà sống, quan hệ của chúng ta không tồn tại vì lợi dụng, chúng ta có thể sống rất đơn giản!" Lúc hắn nói ra những lời này, mỗi người đều im lặng.
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân nhìn nhau, bất mãn và căm thù trong mắt bọn họ trong nháy mắt biến mất, Trần Thiệu Bân lớn tiếng nói: "Thật ra con người sống trên đời này vốn đã mệt chết đi được, đám người chúng ta đừng làm cái thế giới này thêm ngột ngạt"
Lương Thành Long nói: "Thiệu Bân nói đúng, tôi không chỉ sống thuần khiết, mà còn sống rất thuần khiết, tôi thề tôi sẽ sống đơn giản trước mặt mọi người, nếu không, không chỉ các người khinh thường thôi, mà ngay cả tôi cũng khinh thường tôi" Hắn nâng ly rượu lên.
Đinh Triệu Dũng và Viên Ba cũng nâng ly rượu lên, Đinh Triệu Dũng từ trước đến nay rất ít nói lời thô tục cũng lớn tiếng nói: "Vì con mẹ nó đơn giản, cạn ly"
"Cạn ly"
Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, thế giới này vốn không có thuần khiết, bọn họ làm sao có thể đơn giản được, chỉ là bọn họ khát vọng đơn giản, khát vọng tình bạn đơn giản, khát vọng tình yêu đơn giản, khát vọng lúc bọn họ ở cùng một chổ không có lừa gạt, không có lợi dụng, không có bất kỳ xung đột lợi ích nào cả, cái thứ được giấu sâu trong đáy lòng của Trương Dương, cũng đều là khát vọng của mỗi người bọn họ, lúc bọn họ cùng ngồi với nhau mà uống rượu, trong lòng tràn ngập kích động, thì nhiệt huyết ẩn nấp đã lâu liền dâng trào lên.
Tổng giám đốc Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân thấy bàn tiệc lần này rất là kỳ quái, từ lúc đầu là tiệc tối hai người, uống uống, uống ra một đám người, hai người này nãy giờ nói cái gì, thì ông cũng không biết cụ thể, ông không thuộc về cái vòng tròn này, cũng rất khó hiểu được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, phát sinh cái gì, sau đó sẽ xảy ra cái gì nữa. Ông chỉ biết một việc, mỗi người ở đây đều là nhân vật không đơn giản, mà Trương Dương lại chính là lực lượng quy tụ đám người này ngồi lại cùng một chổ.
Dư Xuyên tuy rằng rất muốn đi vào trong cái vòng tròn này, kết bạn với những người bạn của Trương Dương, nhưng khi những người này tề tựu lại, thì gã đã uống say rồi.
Tối đó mỗi người đều uống rất nhiều, uống đến cuối cùng, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân ôm lấy vai của nhau, Lương Thành Long nói: "Thiệu Bân, oti6 xin lỗi, lúc trước đều là tôi sai"
Trần Thiệu Bân nói:" Thành Long, tôi cũng xin lỗi"
Lương Thành Long nói: "Cậu không có lỗi"
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi xin lỗi cậu, Thanh Hồng.."
Lương Thành Long tuy rằng uống nhiều, nhưng mà vừa nghe thấy tên của bà vợ, hai mắt liền trừng to lên: "Trần Thiệu Bân, uổng công cho tôi xem cậu là bạn thân, cậu đã làm gì Thanh Hồng hả?" Lời nói của hắn nhất thời làm ọi người chú ý.
Trần Thiệu Bân cười khổ nói: "Cậu đừng hiểu lầm, Thanh Hồng cho tôi mượn tám chục triệu, tôi vốn dự định gỡ vốn rồi sẽ trả lại, lần này lại đánh vào, phải vài ngày nữa mới có thể trả tiền"
Lương Thành Long thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, làm tôi tưởng đâu có chuyện, không phải chỉ là tiền thôi sao? Tiền có thể so sánh với tình cảm anh em chúng ta cái rắm à, có thể sử dụng tình cảm anh em của chúng ta để so sánh sao?"
Trương Dương ở bên cạnh kêu lên: "Không thể để ảnh hưởng đến sự đơn giản của chúng ta, tiền con mẹ nó bẩn quá"
Lương Thành Long nói: "Tôi khát vọng đơn giản, chờ khi tôi chết, tôi sẽ đem tất cả tiền quyên cho xã hội, không, tôi muốn quyền tiền cho những dân chúng thật sự cần tiền, tôi muốn viết chi phiếu đưa tận tay bọn họ, đem tất cả những thứ dơ bẩn bỏ đi, tôi phải sống thanh thanh bạch bạch, thanh thanh bạch bạch tiêu sái, sau này cũng sẽ chết đơn giản"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư