Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 510: Hạ Bài
H
ai nhân viên cảnh sát không làm sao được, đành phải chuẩn bị động thủ. Vừa cầm cuốn sách dày đặt lên tay Hạ Tưởng, liền nghe thấy ở bên ngoài tiếng còi báo động vang lên, bốn năm chiếc xe cảnh sát lao vào trong phân cục, từ trên xuống dưới là một tốp cảnh sát nhân dân, do Lịch Phi cầm đầu, tất cả mọi người đều đi lên lầu, không quản mọi sự ngăn cản mà lao thẳng vào trong phòng thẩm vấn.
- Chúng tôi yêu cầu dự thính.
Lịch Phi đưa ra yêu cầu với Tống Cương.
Tống Cương cười nhạt:
- Các anh có tư cách gì dự thính thẩm vấn của cảnh sát hình sự? Mau đi khỏi, nếu không tôi sẽ tố cáo các anh.
Lịch Phi nửa bước cũng không nhường:
- Không cho dự thính cũng được, chúng tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, xem xem có xảy ra chuyện tra vấn ép cung hay không. Nếu như có, chúng tôi sẽ ghi lại, phản ánh tình hình lên cấp trên.
Tống Cương thấy Lịch Phi đuổi không đi, lại trong cùng hệ thống, đánh cũng không đánh được, thực tại là không còn cách nào, đành nói:
- Được, anh bênh vực bọn họ? Đợi đấy, lát nữa đợi điện thoại.
Tống Cương báo cáo tình hình lên Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương, rồi lại báo cáo lên Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu Chiến Võ. Trương Tương và Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, nhất là Trương Tương còn là anh em họ của Trương Quân, vừa nghe nói có người gây chuyện ở Dao Trì, không chỉ đập đồ, mà còn đánh người, Trương Tương liền tím mặt tức giận, xuống lệnh cho Tống Cương;
- Cho dù là ai xin giúp, hết thảy không được. Trước tiên cứ giam chúng một đêm rồi tính. Sáng ngày mai tôi sẽ đích thân đi hỏi chuyện này.
Lưu Chiến Võ cũng nhận không ít chỗ tốt của Trương Tương, quan hệ với Trương Tương cũng được coi là không tồi, liền để cho Tống Cương đi làm theo sự phân phó của Trương Tương, xảy ra chuyện do ông ta gánh. Có được sự hứa hẹn từ chính miệng của Phó giám đốc sở Công an và Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Tống Cương liền cảm thấy phóng tầm mắt nhìn cả thành phố Yến, cũng không có ai dám cứu mấy người bọn Hạ Tưởng ra nữa, nếu đã rơi vào trong tay y, thì đừng nghĩ chuyện sẽ ra dễ dàng.
Chỉ có điều khiến Tống Cương tức giận đó là, Lịch Phi cứ ì ra không đi, đã khiến ý tưởng của y muốn xử lý bọn người Hạ Tưởng bị tan vỡ. Y không cam tâm, lại gọi điện cho Trương Tương, Trương Tương lấy giọng nghiêm khắc lệnh cho Lịch Phi không được can thiệp vào việc phá án của cảnh sát hình sự, nếu không sẽ gắt gao xét xử đối với hắn, Lịch Phi đồng ý ngoài miệng, buông điện thoại xuống, nói sao cũng không đi, còn giở trò đểu nói:
- Có bản lĩnh thì anh lấy súng mà dí vào đầu tôi, có bản lĩnh thì hãy đem người của đội cảnh sát hình sự đuổi chúng tôi ra ngoài, nếu như xuất hiện sự kiện lớn là đội cảnh sát hình sự và đồn công an đánh nhau, không sao, tôi sẽ cùng anh mất chức!
Tống Cương cũng không biết sức lực của Lịch Phi từ đâu tới, dám không nghe lời của Phó cục trưởng và muốn chống đối với y tới cùng. Y đơn giản ném lại một câu kiên quyết:
- Được, xem như anh có gan, đêm nay ở lại đây gác một đêm, ngày mai tôi sẽ có cách khiến cho bọn họ mở miệng. Tôi không tin, anh còn có thể canh gác suốt mấy ngày mấy đêm! Đợi ngày mai khi sếp Trương tới, có anh càng đẹp.
Lịch Phi không đồng ý mà cười:
- Tôi đã rất đẹp rồi, không cần phải đẹp hơn nữa, nếu không chúng ta so xem ai đẹp trai hơn?
Tống Cương không để ý đến Lịch Phi, tức lồng lộn bỏ đi.
Lịch Phi bên ngoài cắn răng chống đỡ cho Hạ Tưởng, thực tế trong lòng ít nhiều vẫn còn chút thiếu tự tin, vì những hiểu biết của y với Hạ Tưởng chỉ giới hạn bởi Hạ Tưởng là con rể của Tào Vĩnh Quốc, có quan hệ tốt với sếp Tôn là nhân vật số một của cục Công an thành phố, còn có Bí thư Trần rất yêu thích Hạ Tưởng, nhưng hệ thống công an là lãnh đạo vuông góc, nghe nói Tống Cương muốn đày chết Hạ Tưởng, còn trực tiếp vượt cấp báo cáo tình hình thẳng lên tỉnh. Lịch Phi cũng biết trong hệ thống công an có một bộ thủ đoạn, nếu như đem chuyện của Hạ Tưởng nhất định biến việc hãm hại thành tội trạng, lại có thêm lời quan tâm của Tỉnh, lời của Bí thư Trần cũng không chắc lay động được tỉnh, tới lúc đó nên kết thúc như thế nào?
Hạ Tưởng đúng là, làm sao phải gây khó dễ với Tống Đức Đạo? Tống Đức Đạo chỉ là một trưởng phòng của cục Quản lí giám sát dược phẩm, với tính khí của Hạ Tưởng, không đáng cùng hắn va chạm, cũng không đến mức vì chuyện nhỏ mà đánh cho đầu rơi máu chảy, rốt cuộc là sai chỗ nào?
Tuy nhiên Lịch Phi suy đi nghĩ lại một hồi, nghĩ đến thủ đoạn mây mưa thất thường lần trước của Hạ Tưởng, trong lòng liền có thêm phần tin tưởng. Lại nghĩ đến sự phó thác của Hạ Tưởng với y, chính là trông cậy y có thể giúp mấy người bọn họ cả đêm không bị đánh, được rồi, chính là chuyện của một đêm, xem ngày mai còn có biến cố gì xuất hiện. Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu đừng khiến tôi thất vọng mới tốt, tiền đồ của tôi đã giao toàn bộ vào tay cậu rồi.
Ý nghĩ của Hạ Tưởng Lịch Phi hiển nhiên không rõ ràng. Nếu chỉ là vì Phượng Mỹ Mỹ bị Tống Đức Đạo đùa giỡn, Hạ Tưởng có lẽ không làm rùm beng, chỉ cần đem Tống Đức Đạo đánh một trận, sau đó thung dung thoát thân.
Hắn muốn rời khỏi hiện trường, không bị Tống Cương bắt được, có thể nói dễ như trở bàn tay. Sỡ dĩ cố ý đợi Tống Cương đến, chính là muốn nhân cơ hội này, đem cha con Tống gia bắt luôn một mẻ.
Vào khoảnh khắc lại nhìn thấy Tống Đức Đạo, Hạ Tưởng đã thay đổi chủ ý, quyết định phải tóm được Tống Đức Đạo. Không chỉ là vì trả ân oán đời trước, mà là khuôn mặt của Tống Đức Đạo khiến hắn bừng tỉnh mà nhận ra. Cho dù cả đời này Tống Đức Đạo không còn cơ hội để hại hắn phá sản, gã cũng sẽ đi phá hoại người khác. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó lường, đối với đồ mạt hạng như Tống Đức Đạo, thì nên cho gã ngã ngựa, phải xử lí gã ra khỏi đội ngũ cán bộ. Nếu không thì nhân dân bất hạnh, quốc gia bất hạnh.
Còn có con trai gã là Tống Cương, vừa đến liền rút súng đối phó người, có thể thấy cũng không phải là người tốt gì, đã để hắn gặp phải rồi, không thu dọn được bọn chúng, cũng chính là dung túng cho kẻ xấu. Hạ Tưởng đã tương kế tựu kế, quyết định bắt bọn chúng xử trảm
Dùng phương pháp bình thường xử cha con Tống gia, không chỉ tốn thời gian công sức, còn dễ bị đồng lõa được lợi của bọn họ bênh vực, Hạ Tưởng đành chịu nhịn ăn chực nằm chờ một đêm, dùng kế mượn dao giết người xử lý cha con Tống gia. Cũng là kế tốc chiến tốc thắng, để đồng lõa lợi ích của bọn họ không kịp ra tay bảo vệ, thì mọi việc đã được quyết định rồi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải là người lỗ mãng, đem sự an nguy của mấy người bọn họ phó thác hết lên người Lịch Phi. Hắn không phải không tin Lịch Phi không dốc sức, mà là không khẳng định Lịch Phi có thể ngăn được áp lực hay không. Lúc ở Dao Trì, trước khi để Lịch Phi hộ tống Phượng Mỹ Mỹ và Gia Gia về, Hạ Tưởng đã âm thầm nói với Phượng Mỹ Mỹ, để hắn gọi điện cho Phương Cách nói rõ tình hình, để Phương Cách tùy cơ mà hành động.
Phượng Mỹ Mỹ và Phương Cách là chỗ quen biết cũ, tự nhiên có điện thoại của Phương Cách, ngay lập tức gọi cho Phương Cách. Phương Cách và Hạ Tưởng ở cùng nhau lâu rồi, cũng hiểu rõ hàm ý tùy cơ mà hành động của Hạ Tưởng, cũng biết tạm thời do Lịch Phi ra mặt nếu có thể giữ cho Hạ Tưởng bình an vô sự. Y sẽ không lộ diện nữa. Y âm thầm tìm hai phóng viên của tòa báo quen biết, nấp bên ngoài đại đội cảnh sát hình sự, chỉ cần khi Lịch Phi không thể đẩy lùi được áp lực, thì y sẽ thay thế.
Một đêm vô sự, Lịch Phi đã đứng vững trước áp lực, thực sự là một đêm không ngủ. Phương Cách thấy Lịch Phi xem như làm hết phận sự, liền lập tức rời đi, bởi vì y còn phải đi làm, còn phải phối hợp với kế hoạch của Hạ Tưởng.
Trời sáng, Lịch Phi cố gắng chống đỡ một đêm không ngủ, cũng có chút không chống nổi, một mùa đông khắc nghiệt, trời lạnh đến đóng băng, y bị lạnh đến phát ốm, liền muốn vào trong phòng sưởi ấm, dù sao trên xe cũng đủ ấm nhưng không được thoải mái. Không ngờ Tống Cương vì nguyên nhân y che chở cho Hạ Tưởng, đã không cho y vào trong, tức giận đến khiến Lịch Phi phát cười:
- Thật nhỏ mọn, một chút rộng lượng cũng không có.
Tống Cương đang lúc tức giận mà không phát ra được, bị Lịch Phi châm chút lửa giận, mắng tới:
- Con mẹ mày đứng nói mà không đau lưng, cứ thử cha mày bị người ta đánh, xem mày còn có thể giữ được tính khí hay không?
Lịch Phi lạnh lùng cười:
- Cha tôi tự tôn tự trọng, không bao giờ đi trung tâm tắm hơi để tiêu dùng tiền của công, cũng không bao giờ ở đại sảnh kéo áo đàn bà, càng không bao giờ kéo áo những cô gái trạc tuổi con gái mình.
- Mày...... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tống Cương giơ tay vừa muốn rút súng, cùng với tiếng hô "phần phật" của những cảnh sát nhân dân đi cùng Lịch Phi tất cả từ trên xe bước xuống, mười mấy người mấy chục đôi mắt răm rắp nhìn lại. Trước mắt bao người, cánh tay của Tống Cương từ hông thu về, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mày có bản lĩnh thì chờ đấy, lát nữa sếp Trương tới, tao xem mày sẽ có kết cục như thế nào.
Lịch Phi vẫn cứ mạnh miệng nói:
- Tôi lại muốn xem, cuối cùng anh giải thích như thế nào.
Trong lòng lại nghĩ, đại ca Hạ Tưởng, anh rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì chưa, lát nữa sếp Trương tới, tôi thật sự chống không nổi nữa rồi. Có cần phải nói cho Tôn An không? Trong lòng Lịch Phi cân nhắc, cuối cùng vẫn không kìm nổi mà gọi một cuộc điện thoại.
Vừa qua chín giờ, Tống Cương liền nhận được điện thoại của Tưởng Ngọc Hàm trưởng phân cục phía Nam, để tìm hiểu tình hình từ y. Tống Cương báo cáo chi tiết tình hình công việc với Tưởng Ngọc Hàm, miêu tả đám người của Hạ Tưởng thành cố ý gây loạn, một đám lưu manh đánh, đập, cướp, hơn nữa còn có dụng ý xấu đánh thương người, hành vi tích trữ chất gây nghiện.
Tưởng Ngọc Hàm trầm ngâm một lát mới nói:
- Lấy hết khả năng mà xử lý mềm mỏng một chút, tốt nhất có thể che dấu cho qua. Tôn An vừa hỏi tôi chuyện này.
Tôn An là con trai của sếp Tôn nhân vật số một của cục Công an thành phố, Tống Cương tự nhiên hiểu rõ, y liền cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Nếu là lúc thường, y khẳng định sẽ nể mặt Tôn An. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là cha bị đánh, Dao Trì bị đập nát, Trương Quân cũng bị làm mất mặt ngay tại chỗ, nỗi uất này bất luận là thế nào cũng nuốt không trôi. Huống hồ Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương và Phó giám đốc sở Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, cho dù y có thể nhịn sự bị sỉ nhục vì cha bị đánh một trận, Trương Quân cũng không đồng ý!
Tống Cương liền nói:
- Sếp Tưởng, chuyện này đã kinh động đến sếp Trương và sếp Lưu. Họ đều chia nhau chỉ thị muốn nghiêm trị không tha, gần đây thành phố có hành động diệt gian trừ ác chuyên nghiệp, chuyện này, tôi muốn coi là trọng điểm để nắm bắt, xin sếp Tưởng chỉ thị.
Tưởng Ngọc Hàm suy nghĩ, Tôn An tuy là con trai của sếp Tôn, nhưng giọng điệu của gã trong điện thoại cũng không cấp thiết, chính là ý tùy miệng mà hỏi đến một chút. Nếu như là người bạn quan trọng, Tôn An hẳn phải lộ diện mới đúng. Cân nhắc nặng nhẹ một chút, Tưởng Ngọc Hàm quyết định buông tay:
- Một khi đã như vậy, cậu xem thế nào mà làm nhé.
Sau khi việc đã xảy ra, Tưởng Ngọc Hàm vì câu nói này mà hối hận mấy năm, vì nguyên nhân gã không kiên trì, đánh mất cơ hội tốt kết giao với Hạ Tưởng!
Tống Cương bây giờ một lòng ung dung có thể đem án của Hạ Tưởng biến thành tội trạng, có được sự giúp đỡ của phân cục, lại có sự cho phép của Phó cục trưởng cục Công an thành phố, cùng với sự thỏa thuận ngầm của Phó giám đốc sở, toàn bộ hệ thống công an ai muốn xuất diện để nói tình lý cũng không cần phải quản nữa, cho dù Tôn An tự mình lộ diện cũng không được, trừ phi sếp Tôn trực tiếp gọi điện tới. Nhưng sếp Tôn thân phận tự cao, sao có thể vì một chuyện nhỏ như thế này mà ra mặt? Hơn nữa Hạ Tưởng cũng không có sĩ diện lớn như vậy.
Tuy nhiên điều khiến Tống Cương ngộp thở chính là, Lịch Phi đã quan sát cả một đêm, người của y không có cách nào để mạnh tay với bọn người Hạ Tưởng, kết quả là chẳng hỏi ra được gì. Đến cả thân phận của bọn người Hạ Tưởng cũng không điều tra ra. Nhưng không cần phải gấp, ngày hôm nay nhất định có thể khiến bọn chúng thành thật mà nói rõ mọi vấn đề.
Không bao lâu, Tưởng Ngọc Hàm đã chạy vội tới đại đội cảnh sát hình sự. Phê bình nghiêm khắc đối với Lịch Phi, lệnh bắt buộc y phải lập tức rút quân trở về, nếu không sẽ khiến y miễn chức tại chỗ.
Còn muốn Lịch Phi sau khi trở về lập tức viết một bản kiểm điểm sâu sắc cho gã, nếu không thể khiến gã hài lòng, sẽ truy cứu trách nhiệm của y.
Lịch Phi không đỡ được áp lực của Tưởng Ngọc Hàm, đành mang theo đám người thất vọng mà đi. Trước khi đi còn nghĩ, Hạ Tưởng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, lẽ nào thật là vô tội đánh mãi cũng phải thừa nhận?
Tưởng Ngọc Hàm còn có việc phải vội, chỉ hỏi vài câu đã đi rồi. Tống Cương tiễn Tưởng Ngọc Hàm, rồi quay lại đích thân ra câu hỏi với Hạ Tưởng.
- Họ Tên?
Tống Cương nghĩ đến cha giờ này còn nằm trong bệnh viện, tuy đều là những vết thương ngoài da, nhưng sự mất mặt lại quá đau, lại nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên như không của Hạ Tưởng, trong lòng còn muốn nổi trận lôi đình.
- Hạ Tưởng.
- Chức vụ?
- Trưởng phòng!
- Cái gì?
Tống Cương hoảng sợ, sau đó cười phá lên,
- Ha, mày cho rằng thành phố Yến là thủ đô, đi trên đường tùy ý đụng vào một người thì có khả năng là trưởng phòng sao? Mày mới mấy tuổi mà đòi làm trưởng phòng? Là trưởng phòng gì thế?
Hạ Tưởng nâng tay nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi. Lòng nghĩ các phương diện cũng đã có chút phản ứng rồi, hắn liền cười, lại nói:
- Cũng giống như anh, tuổi cũng không lớn, cấp bậc lại rất cao, còn là Phó đội trưởng gì đó, tôi vì sao lại không thể là Trưởng phòng chứ?
- Mẹ nó, còn dám giở thái độ đầu gấu. Có biết người mà bị mày đánh ở Dao Trì là ai không? Là cha tao!
Tống Cương gầm gào lên,
- Thằng ranh con nếu chán sống rồi có thể đi nhảy lầu, có thể lao vào xe lửa, mày lại cố tình không biết phân biệt dám đánh cha tao, tao sẽ khiến mày hối hận cả đời.
Lịch Phi vừa đi, không ai dám sát, Tống Cương liền quyết định ra tay.
Dáng tươi cười của Hạ Tưởng có sẵn chủ kiến:
- Tôi khuyên anh không nên đánh người, nếu không, anh càng khó kết thúc. Nói cho anh biết tôi là trưởng phòng, tôi chính là trưởng phòng hết sức nghiêm túc. So với chức Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của anh còn hàng thật giá hơn nhiều đấy.
- Trưởng phòng thì sao nào, mày cho rằng tao chưa từng bắt qua trưởng phòng sao?
Tống Cương bị thái độ phác sơ qua của Hạ Tưởng chọc giận,
- Mày rơi vào tay tao, mày là kẻ tình nghi phạm tội, đừng có giở thói kiêu ngạo trưởng phòng gì đó với ta. Chỉ cần tao làm đủ chứng cứ, đừng nói là trưởng phòng gì đó, đến cả một Phó giám đốc sở, cũng khó thoát khỏi sự chế tài của pháp luật.
- Ha ha, anh nói pháp luật với tôi sao? Anh đã hãm hại chúng tôi tàng trữ chất gây nghiện, lẽ nào là hợp pháp sao?
Hạ Tưởng thấy Tống Cương đã tức giận, càng lấy vẻ mặt bình tĩnh mà nói,
- Tôi nghe nói cha anh rất có tiền, Trương Quân cũng vậy, cái chức vụ Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, liệu có phải là cha anh giúp anh làm việc?
- Không sai, cha tao có tiền, Trương Quân cũng có tiền, bây giờ có tiền thì dễ làm việc, sao nào, không phục sao? Không phục thì mày cũng lấy ra mấy triệu đi, sau đó dập đầu xin lỗi tao, tao sẽ xem xét mà bỏ qua ày.
Tống Cương nhất thời tức giận.
Hạ Tưởng giả bộ dạng rất có hứng thú:
- Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sếp Tống, bao nhiêu tiền, anh ra giá đi, chúng ta sẽ kết giao bằng hữu.
Tống Cương sửng sốt, sắc mặt của Hạ Tưởng biến đổi cũng khá nhanh, y suy nghĩ, y quyết định doạ dẫm Hạ Tưởng:
- Một cái giá, năm triệu, bảo đảm mày và bạn mày sẽ bình an. Điều kiện tiên quyết là, mày phải chịu nhận lỗi với cha tao, tao còn bảo đảm, Trương Quân cũng sẽ không phiền toái tới mày.
Nhu cầu ăn uống rất lớn, không ngờ mở miệng là đòi năm triệu. Xem ra một Phó đội trưởng đại đội cảnh sát nho nhỏ, vì nắm quyền sinh quyền sát trong tay, cũng có thể phát tài lớn. Tống Đức Đạo là một kẻ thông minh, chả trách muốn đưa con trai vào hệ thống Công an, còn gắng sức lên chức Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, cho dù tiêu tốn một hai triệu, nói không chừng không cần một năm có thể thu lại phí tổn.
Hạ Tưởng nghĩ đến một Phó cục trưởng cục Công an của tỉnh Tây đời sau, khi hắn còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã đòi thu nhận mấy triệu tiền hối lộ của một ông chủ mỏ than mà không có kết quả, vậy là giật dây cho cấp dưới hãm hại ông chủ mỏ than phải vào tù, hơn nữa còn niêm phong công ty của ông ta, làm tổn hại trực tiếp mấy chục triệu. Kết quả người này còn vì nhiều lần phá án lớn lập công, suốt chặng đường thăng chức lên Phó cục trưởng. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, sau khi một tai nạn mỏ than xảy ra làm cả nước khiếp sợ, khi truy cứu trách nhiệm với đại bộ phận các cán bộ địa phương, mới điều tra ra hành vi xấu của Phó cục trưởng năm đó, mới thả tự do cho ông chủ mỏ than đang ngồi tù, oan tình mới được làm sáng tỏ.
Hạ Tưởng càng hạ quyết tâm, nhất định phải tóm được cha con Tống gia, nếu không hai người bọn họ tuyệt đối là một tai họa.
- Năm triệu nhiều quá, ít hơn chút được không?
Hạ Tưởng làm bộ mặc cả,
- Một lúc lấy đâu ra nhiều như vậy, chỉ có trên dưới ba triệu thôi.
- Không được, một xu cũng không thể thiếu.
Tống Cương thấy có tiền, trong lòng nghĩ trong phút chốc có thể kiếm được vố lớn, cái thân già của cha bị mấy cú đấm cũng không thiệt thòi,
- Mày có thể đưa trước ba triệu, còn hai triệu đánh giấy vay nợ, lúc khác trả lại
- Cũng được, nhưng anh không sợ tôi quỵt nợ sao?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Không sợ, mày có tiền án ở chỗ tao, vì tiền đồ của bản thân mày, mày sẽ không vì năm triệu mà vứt bỏ tiền đồ. Tất cả mọi người đều là người thông minh, tiền có thể kiếm thêm, nhưng tiền đồ bị hủy, thì cả đời xem như con số không, đúng không?
Tống Cương tạm thời kìm nén sự nóng lòng báo thù ở trong lòng, cùng nói chuyện làm ăn với Hạ Tưởng,
- Nhưng nếu mày đã không có tiền còn dám đùa giỡn tao, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết. Hãy tin tao, tao có đủ thủ đoạn để khiến mày nếm mùi đau khổ.
Hạ Tưởng bỗng nhiên trầm sắc mặt:
- Tống Cương, anh trắng trợn đòi tiền hối lộ một trưởng phòng cấp quốc gia như thế, chắc không sợ bị người ta tố cáo? Anh biết luật phạm luật, không xứng làm cảnh sát nhân dân!
Tống Cương sửng sốt, rồi lập tức phá lên cười:
- Dựa vào gì mày dám hù dọa tao? Bây giờ mày là phạm nhân của tao, tao để ày sống, thì mày sống. Bắt mày chết, mày phải chết! Mày còn dám mạnh miệng với tao, chết đến nơi còn cứng mồm, hôm nay không dọn dẹp mày, mày còn cho rằng cảnh sát nhân dân không biết thực thi chuyên chính nhân dân?
Lời nói của Tống Cương vừa dứt, liền nghe thấy ngoài sân vọng vào những âm thanh ồn ào, y nhíu mày, nói với người bên cạnh:
- Ra xem xảy ra chuyện gì? Ở đội cảnh sát hình sự sao có người dám gây chuyện, những kẻ không có phận sự nhất loạt đuổi ra ngoài.
Hai cấp dưới thân tín của Tống Cương, một tên là Vương Trạch Vinh, một tên là Lưu Liên Hoa, đều là người mà Tống Cương tuyệt đối tín nhiệm. Vương Trạch Vinh trả lời một tiếng, quay người đi ra, một lát sau đi vào với vẻ mặt khẩn trương, nói:
- Là xe của sếp Tôn.
Sếp Tôn đến rồi sao? Tống Cương giật mình, có một dự cảm không tốt, y theo bản năng mà nhìn Hạ Tưởng một cái. Lẽ nào hắn đã nhờ đến sếp Tôn? Nhưng vừa nghĩ đến có sự giúp đỡ của Phó giám đốc sở Lưu, cùng với sự cho phép của Phó thị trưởng Trương Tương, Tống Cương lại có thêm sức lực, Trương Tương trong cục Công an thành phố cũng là lão làng rồi, sếp Tôn cũng phải nể mặt, lại có thêm Phó giám đốc sở, sếp Tôn cũng không vì tên Hạ Tưởng này mà không giữ thể diện cho Trương Tương và Lưu Chiến Võ!
Tống Cương đi ra đón tiếp, vừa mới đi tới cửa, Tôn Định Quốc với vẻ mặt không vui bước vào, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng tay còn đeo còng, lập tức giận giữ:
- Tưởng Ngọc Hàm, đây là chuyện gì hả? Ai cho các anh cái quyền lớn như vậy hả, dám còng tay trưởng phòng Hạ? Cái chức trưởng phân cục của anh có phải là không muốn làm nữa rồi phải hay không hả?