Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 509: Phù Rể
rương Dương chủ động xách túi đồ cho Tần Thanh, Tần Thanh hôm nay mua khá nhiều, quần áo giày dép mua không ít, hắn hỏi: "Vẫn dạo tiếp à?"
Tần Thanh lắc đầu: "Không dạo nữa, em tới từ chiều, từ đó đến giờ đi dạo phố suốt, chân cũng mỏi rồi, buổi tối còn chưa ăn gì."
Trương Dương quan tâm nói: "Chúng ta đi tìm chỗ ăn nhé, sau đó tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon."
Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, đương nhiên biết thằng ôn này có chủ ý gì, nói khẽ: "Trước tiên ăn cơm đã rồi tính."
Tần Thanh lần này sau khi tới Đông Giang, bảo lái xe về trước, khó lắm mới được hưởng thụ thời gian vô câu vô thúc một mình, không muốn có lái xe ở đằng sau. Lên chiếc xe Land Rover, Tần Thanh không khỏi có chút kỳ quái hỏi: "Anh lại đổi xe à?"
Trương Dương cười nói: "Đâu có, mượn dùng tạm thôi, xe của anh đang đi bảo dưỡng."Thằng ôn này đặt đồ của Tần Thanh xuống, ôm lấy Tần Thanh, cúi đầu hôn, Tần Thanh phát ra tiếng a, nhưng miệng đã bị trói, lưỡi thơm cũng bị thằng ôn này tham lam ngậm lấy.
Tần Thanh đấm nhẹ lên đầu vai hắn, sau đó thì lập tức ôm lấy cô hắn, phối hợp hôn lại, tay của Trương đại quan nhân cũng không nhàn rỗi, thò vào trong áo của phó thị trưởng Tần, vuốt ve ngực cô ta, hô hấp của Tần Thanh biến thành càng lúc càng cấp xúc.
Một chiếc xe đi lướt qua xe họ, Tần Thanh vội vàng đẩy Trương Dương ra, tuy là bãi đỗ xe, nhưng cô ta cũng sợ bị người khác nhìn thấy. Trương Dương cười cười, khởi động xe.
Tần Thanh lấy lược trong túi ra, chải lại tóc đã bị hắn làm rối.
Trương Dương vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ vừa hỏi: "Đi đâu ăn cơm?"
Tần Thanh nói: "Tùy anh chọn?"
Trương Dương nói: "Phúc Lâm ngư quán đi, nghe nói món cá trạch nướng ở đó rất ngon!"
Tần Thanh gật đầu: "Theo ý anh."
Phúc Lâm ngư quán cách trung tâm mua sắm không xa, chỉ cách có hai con đường lớn, nằm ở trên phố đi bộ Chung Cổ Lâu. Trương Dương đỗ xe xong, Tần Thanh ở trong xe cởi giày cao gót ra, đổi sang giày mới mua, cảm thán: "Đi cả buổi chiều, chân mỏi rã rời rồi."
Trương Dương cười nói: "Mệt nhưng mà vui, con gái dạo chơi cũng giống con trai làm chuyện ấy vậy. Mệt nhưng khoái."
Tần Thanh đỏ mặt đấm một cái lên vai Trương Dương, nói khẽ: "Cợt nhả ít thôi, đúng rồi, em cũng mua cho anh một đôi giầy đấy, có muốn thử không?"
Trương đại quan nhân bật cười, hắn phát hiện gần đây mình dính nhiều tới giày dép quá, không phải là hắn mua giày cho người khác thì cũng là người khác mua giày cho hắn. hắn cười cười, nói: "Bỏ đi, đợi khi nào tắm rửa xong rồi thử, anh không muốn làm bẩn giầy mới."
Tần Thanh đẩy cửa xe nhảy xuống, cười nói: "Đi giầy bệt thoải mái thật."
Trương Dương cũng khóa xe lại, đi tới trước mặt Tần Thanh, cười nói: "Như vậy trong lòng anh cũng thoải mái hơn, vừa rồi em đi giầy cao gót so với anh còn cao hơn."
Tần Thanh cười toe toét: "Cho dù là đi giày cao gót cũng không cao bằng anh!"
Trương Dương nói: "Gần bằng!"
Tần Thanh ôn nhu nói: "Chức vị vẫn cao hơn anh, nhưng khi chúng ta đi riêng cùng nhau, em vẫn nghe lời anh, anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó."Phó thị trưởng Tần rất hiểu lòng Trương Dương, câu nào câu nấy khiến hắn lòng hoa nở rộ.
Trương đại quan nhân nói: "Bảo bối ngoan, tối nay anh sẽ thương em!"
Tần Thanh bị câu này khiến cho buồn nôn, nhưng trong lòng thì vẫn thấy rất ngọt ngào, gắt khẽ: "mau đi ăn đi, cứ đứng ở cửa làm cái gì?"
Bởi vì đã là hơn chín giờ tối, ngư quán cũng qua lúc náo nhiệt, điều này vừa hay hợp với tâm tư của Tần Thanh, cô ta không thích nơi quá náo nhiệt, hỏi nhân viên phục vụ muốn một phòng riêng ở tầng ba, từ phòng riêng có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt trên phố đi bộ.
Trương Dương gọi mấy món đặc sắc, lại gọi thêm một bình nước trái cây và một chai bia.
Tần Thanh nói: "Anh sao biết em tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu?"
Trương Dương cười nói: "Nghe Ngô Minh nói đó."
Tần Thanh ồ mối tiếng, hơi nhíu mày, nói: "Anh đã gặp mặt y rồi à?"
Trương Dương nói: "Gặp rồi, vừa rồi Vương Hoa Chiêu mời ăn cơm, Ngô Minh dẫn một đám hề tới."
Tần Thanh nghe thấy hắn nói thú vị như vậy liền bật cười, bảo: "Cán bộ thành phố Lam Sơn chúng em bị anh nói xấu như vậy, anh đó, chỉ thấy mình là hay thôi."
Trương Dương cười nói: "Không những anh cảm thấy mình hay, mà em cảm thấy anh cũng rất hay!"
Tần Thanh nói: "Tự sướng!"
Trương Dương nói: "Vừa rồi một tên họ Hề của cục nông nghiệp Lam Sơn bọn em muốn chuốc say anh!"
Tần Thanh nói: "Anh tửu lượng như biển, ai có thể chuốc được anh."
Trương Dương nói: "Anh uống rượu cũng còn phải xét người, đám cháu chắt đó muốn chuốc anh à, không có cửa đâu."
Tần Thanh nói: "Em thấy anh có thành kiến với Ngô Minh rồi, nên ngay cả nhìn những người khác cũng không thuận mắt."
Trương Dương cười nói: "Y thì tính là gì chứ, chỉ là một tên giỏi đầu cơ thôi."
Tần Thanh nói: "Y vẫn rất có năng lực công tác, tỉnh lý cũng rất coi trọng y." Dừng lại một chút rồi nói: "Nghe nói, khả năng y thay thế vị trí của bí thư Chu là rất lớn."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Thường một thân chính khí, không quan hệ tốt với thượng tầng như y, y sớm đã có động tác, đám thường ủy tỉnh y cơ hồ đều bái phỏng hết. Lúc anh lần trước tới Đông Giang còn cùng y và bí thư Tằng, tỉnh trưởng Tống ăn cơm, y và bí thư Tằng có quan hệ không tồi."
Tần Thanh nói: "Tỉnh lý trong chuyện này thủy chung không có quyết định rõ ràng, có điều bí thư Chu tới Đông Giang làm phó tỉnh trưởng đã thành định cục, tốp lãnh đạo của Lam Sơn khẳng định là sẽ có biến động."
Trương Dương cười nói: "Nếu tỉnh lý không định dùng Thường Tụng thì phải để em làm bí thư thị ủy mới đúng."
Tần Thanh liếc hắn một cái, nói: "Con người của anh sao có chủ nghĩa lý tưởng nặng vậy nhỉ, bí thư thị ủy đâu phải anh muốn là được, cấp bậc của em hiện tại căn bản không thể nào trúng tuyển, vả lại em trên sĩ đồ cũng không có hi vọng cao xa, vị trị này đã khiến em cây cao gió cả lắm rồi."
"Em còn trẻ, còn cả một chặng đường dài, nếu sau này lên làm tỉnh trưởng hoặc là làm bộ trưởng, vào viện quốc vụ cũng có thể."
Tần Thanh bật cười: "Em không có dã tâm lớn như vậy, như hiện tại là được rồi."
Lúc này nhân vân phục vụ mang thức ăn tới, Tần Thanh gặp một miếng cá trạch ăn thử. Cảm giác mùi vị không tồi, lại thấy Trương Dương không động đũa, vẻ mặt ám muội nhìn cô ta. Tần Thanh kinh ngạc nói: "Anh không ăn đi, nhìn em làm cái gì?"
Trương Dương nói: "Mùi vị thế nào?"
Tần Thanh gật đầu: "Rất ngon!"
"So với cái đó của anh thì sao?"
Phó thị trưởng Tần mặt đỏ bừng lên, cầm đùa làm ra tư thế muốn chọc hắn, rồi gắt: "Anh có muốn để em ăn cơm không? Đáng ghét, cả ngày tinh trùng lên não!"
Trương Dương nói: "Tinh trùng lên não cũng là bởi vì em, đối với người khác thì anh không có tâm tình gì cả."
Tần Thanh nói: "Anh đừng có tự quảng cáo ình, gần đây em nghe nói không ít chuyện về anh. Ví dụ như..." Tần Thanh bỏ đũa xuống, dùng khăn lau miệng, uống một ngụm nước chanh rồi nói: "Hứa Gia Dũng chết rồi à?"
Trương Dương gật đầu, nhỏ giọng kể lại tiền nhân hậu quả của việc này một lượt cho Tần Thanh.
Tần Thanh chăm chú lắng nghe, tâm tình không khỏi trở nên nặng nề, nếu không phải là Hứa Gia Dũng muốn hãm hại Tần Bạch, có lẽ Tần Bạch và Trầm Vi đã kết hôn rồi, nhớ tới chuyện này, thực sự không biết Hứa Gia Dũng rốt cuộc là làm chuyện xấu hay là làm chuyện tốt nữa. Tần Thanh nói khẽ: "Hứa Gia Dũng không phải là chết trong tay anh, gã là bị cừu hận của mình hại chết."
Trương Dương nói khẽ: "Kỳ thực lúc ban đầu anh cũng không muốn bức gã tới nước này đâu, nhưng anh phát hiện gã điên rồi, gã bất chấp tất cả vì báo thù, thân nhân của anh, bạn bè của anh toàn bộ đều nằm trong nguy hiểm, anh không dám mạo hiểm."
Tần Thanh nói: "Có điều, trong chuyện này đối với Kiều Mộng Viện mà nói thì hình như không công bằng."
Trương Dương nói: "Anh không có lựa chọn nào khác."
Tần Thanh lặng lẽ nhìn Trương Dương, phát hiện lần này gặp Trương Dương, hắn so với lần trước thì tiều tụy hơn nhiều, còn có một chuyện mà Tần Thanh không nói ra. Cô ta biết Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã chia tay rồi, cô ta không biết nguyên nhân chân chính khiến họ chia tay là gì, nhưng Tần Thanh biết rằng, lần này sự ra đi của Sở Yên Nhiên đối với Trương Dương mà nói là đả kích rất mạnh.
Tối hôm đó hai người ở lại trong khách sạn Di Thái, thân là nhân vật của công chúng, bọn họ làm gì cũng phải rất cẩn thận. Tần Thanh kỳ thực đã chọn chỗ này trước rồi, Trương Dương lại thuê thêm một phòng, nằm ở đối diện với Tần Thanh, nhưng thằng ôn này ngay cả thẻ cửa cũng không dùng, cứ vậy theo Tần Thanh và phòng của cô ta.
Không đợi Tần Thanh cắm thẻ bật điện, Trương Dương đã từ sau lưng ôm lấy cô ta, Tần Thanh bị hắn ép lên tường, cảm thấy thân thể nóng rực của hắn bao phủ lấy mình, Tần Thanh nói khẽ: "Để em đi tắm đã."
Trương đại quan nhân rất cố chấp ôm chặt lấy cô ta, Tần Thanh quay đầu lại, trong bóng tối ánh lên đôi mắt nhu mị, môi bị Trương Dương hôn lấy, môi của hai người ở trong bóng tối quấn chặt vào nhau.
Tần Thanh cảm thấy váy của mình đã bị vén lên hông, còn chưa kịp chuẩn bị thì thấy cái vật cương cứng và nóng rực đó đâm vào người mình. Tần Thanh rên khẽ một tiếng, hai tay đỡ lên tường, thân hình không khỏi run rẩy.
Trương Dương đỡ lấy cặp môi đầy đàn hồi của cô ta, vô thanh mà hữu lực trùng kích và thân thể mềm mại ấy.
Tóc của Tần Thanh xõa tán loạn, rủ xuống như thác nước, theo động tác của Trương Dương, không ngừng đung đưa rung rinh, thân hình của cô ta càng cúi càng thấp, đường cong của phần mông trong bóng tối mờ mờ vô cùng dụ người.
Nước ấm áp khiến thân thể hay là tâm thần đều được thả lỏng. Trương Dương nằm trong bồn tắm, Tần Thanh thì nằm trong lòng hắn, vẻ mặt của hai người rất điềm đạm, rất phóng túng.
Tần Thanh quay người lại nằm lên người Trương Dương, đôi tay trắng mịn ôm lấy cổ hắn, con mắt đầy sương mù nhìn Trương Dương, đầu lưỡi của cô ta liếm khẽ môi Trương Dương. Trương Dương muốn cắn lấy đầu lưỡi của cô ta, nhưng lại bị Tần Thanh tránh được, nói khẽ: "Anh đó, trước giờ có thô lỗ như vậy đâu!"
Trương Dương đặt hai tay gối sau đầu, hắn xấu hổ cười cười, nói khẽ: "Làm đau em à?"
Tần Thanh lắc đầu, với lấy khắn tắm quấn người, tuy cùng Trương Dương yêu nhau nhiều năm, nhưng cô ta vẫn không quen để thân hình trần truồng trước mặt hắn.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tần Thanh gắt: "Nhìn cái gì? Có phải là chưa được nhìn thấy bao giờ đâu?"
Trương Dương cười ha hả.
Tần Thanh nhéo tai hắn một cái, Trương Dương muốn kéo cô ta vào, nhưng Tần Thanh đã dịch ra xa, nói: "Đừng làm loạn nữa, cái bồn tắm này quá nhỏ, nước tràn cả ra ngoài rồi, lát nữa không khéo lại có lụt đó, nhân viên phục vụ tới hỏi thì phiền."
Trương Dương nói: "Sợ cái? Hai phó thị trưởng chúng ta thảo luận công tác, họ quản được à?"
Tần Thanh quần xong khăn tắm, lại dùng khăn lau tóc ướt, nói với Trương Dương: "Anh nhanh lên một chút, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm đi giúp đỡ người ta đó."
Trương Dương nói: "Anh ngâm thêm một lát đã!"
Tần Thanh đi ra, lại nghe thấy thằng ôn này nói vọng từ đằng sau: "Vương Hoa Chiêu bảo anh làm phù rể cho gã, em nói xem, với vẻ đẹp trai này của anh là đứng cạnh gã, há chẳng phải là cướp hết cả phong đầu của gã ư?"
Tần Thanh cười nói: "Được rồi, anh đừng tự thổi phồng mình nữa, nói dễ nghe thì là đánh giá ình, còn nói trắng ra thì là tự sướng!"
Trương Dương thở dài, nói: "Vì sao khi anh nói thật thì luôn không có ai tin nhỉ?" Cảm giác nước đã man mát, hắn xả thêm nước nóng, có thể là vừa rồi đại chiến một trận với Tần Thanh, lúc này hắn cảm thấy sướng khoái hơn nhiều, tà hỏa tích tụ trong cơ thể nhiều người đã hết sạch, xem ra còn người ta cần phát tiết đúng định kỳ. Một lúc sau không nghe thấy động tĩnh của Tần Thanh, Trương Dương gọi với ra.
Bê ngoài không có tiếng trả lời, xem ra Tần Thanh đã ngủ rồi. Trương đại quan nhân từ trong bồn tắm mò ra, lau người rồi quấn khắn tắm bước ra.
Bên ngoài đèn chùm ở đầu giường được bật lên, Tần Thanh mặc nội y màu đen, trên đôi chân thon dài gợi cảm đến mức khiến người ta tức thở đi một đôi tất đen, ngọc thể trắng nõn, đường cong linh lung uốn lượn, cực kỳ dụ người. Hô hấp của Trương đại quan nhân lập tức biến thành nặng nề, phó thị trưởng Tần ăn mặc thế này căn bản là đang khảo nghiệm ý chí cách mạng của hắn. Ý chí cách mạng của Trương Dương vốn đã chẳng ra làm sao, đối diện với phó thị trưởng Tần ăn mặc nóng bỏng, suýt nữa thì phun cả máu mũi, hắn giống như một con hổ đói lao tới đè lên người Tần Thanh, hai mắt của Tần Thanh vũ mị như tiết ra nước, ánh mắt lấp lánh, nũng nịu nói: "Mua vì anh đấy, có thích không?"
Trương đại quan nhân chỉ ra sức gật đầu, vui đến nỗi không biết phải nói gì.
Tần Thanh ôm lấy mặt hắn, nói khẽ: "Cả đời này em chỉ mặc cho anh xem thôi."
Đêm xuân ngắn ngủi, sáu giờ sáng Trương đại quan nhân bị điện thoại của Vương Hoa Chiêu đánh thức, hắn nhìn số di động rồi tiện tay tắt luôn, ôm lấy thân thể của Tần Thanh chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng điện thoại lại vẫn quật cường đổ chuông.
Tần Thanh vỗ vỗ tay hắn, nói khẽ: "Bắt máy đi, nói không chừng có chuyện gấp đấy."
Trương Dương thở dài, liền nhấc điện thoại, ở đầu kia Vương Hoa Chiêu rõ ràng có chút nôn nóng rồi: "Trương Dương, cậu không phỉa là giận tôi đấy chứ! hôm nay là ngày trọng đại của tôi, ngàn vạn lần đừng có bỏ bom tôi đó." Vương Hoa Chiêu còn cho rằng bởi vì tối qua Trương Dương có xích mích với đám cán bộ từ Lam Sơn tới, cho nên giậnluôn cả gã.
Trương Dương cười nói: "Ai thèm giận cậu? Tôi có phải là người nhỏ nhen vậy không?"
"Sáu giờ rồi, xe sắp tới rồi."
Trương Dương nói: "Đừng gấp, tôi tới dưới nhà cậu rồi." Thằng ôn này đúng là nói dối không biết ngượng.
Vương Hoa Chiêu thở phào.
Trương Dương gác máy, Tần Thanh không nhịn được liền bật cười: "Anh sao không nói nổi một câu thật thà nào thế!"
Trương đại quan nhân cười bảo: "Chẳng lẽ em bảo anh nói với gã rằng tôi đang tiếp phó thị trưởng Tần ngủ, đừng làm ảnh hưởng chuyện tốt của chúng tôi à?"
Tần Thanh tức giận cắn một miếng lên vai hắn, dang tay ra ôm lấy thân thể Trương Dương, nói: "Có tin em khiến anh không đi đâu được không?"
Trương Dương nói: "Anh tin, nhưng anh lại không sợ!"
Tần Thanh cảm thấy chỗ đó của thằng ôn này lại có xu thế ngóc đầu dậy, sợ đến nỗi vội vàng buông tay ra: "Em sợ anh rồi, anh đi mau đi, chuyện đã đáp ứng người ta thì phải làm, Vương Hoa Chiêu đợi anh làm phù rể kìa."
Trương Dương lúc này mới quyến luyến không nỡ rời xa bò dậy, tắm rửa mặc quần áo xong, thấy Tần Thanh mặc quần ngủ màu trắng, tóc xõa tung, lộ ra vẻ đẹp vô cùng, liền bước tới hôn môi Tần Thanh một cái.
Tần Thanh nói: "Đi đi, đợi lát nữa em cũng tới!"
Trương Dương gật đầu, lúc này mới chịu chia tay với Tần Thanh.
Đi tới khu nhà Tích Thúy, thấy ở ngoài cửa đã dán đầy chữ hỉ, nhà Vương Hoa Chiêu cũng có không ít người tới, lúc này cũng đang túm năm tụm ba xem náo nhiệt. Đã sắp tới giờ rồi, Vương Hoa Chiêu đứng ở trên ban công nhìn thấy Trương Dương, gã gân cổ lên hét: "Trương Dương, cậu cuối cùng cũng tới rồi."
Trương Dương mỉm cười vẫy tay với gã, thấy xe cưới vẫn chưa tới, thầm nghĩ cậu gấp cái gì? Giống như cả đời này chưa kết hôn vậy. Mà cũng khó trách, chuyện còn chưa tới với mình, hắn đương nhiên là không gấp rồi.
Trương Dương vừa vào nhà Vương Hoa Chiêu thì mấy cán bộ của Lam Sơn bọn Ngô Minh cũng tới. Hề Thiếu Văn nhìn thấy Trương Dương thì trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố cười, nói với Trương Dương: "thị trưởng Trương, hôm qua ngại quá, tôi uống nhiều, có chỗ nào đắc tội thì anh bỏ quá cho.
Trương Dương cười ha ha, cũng không so đo với gã, mỉm cười nói: "Ai cũng có lúc uống nhiều, hôm qua tôi thật sự là không uống nổi, để hôm nào có cơ hội tôi nhất định sẽ cùng cục trưởng Hề uống vài chén." Hai người đều mắng đối phương hư ngụy, nhưng ngoài mặt thì lại không điểm phá, người trên quan trường ai cũng giả dối được.
Ngô Minh cười nói: "Phó thị trưởng Trương, hôm nay cậu làm phù rể của Hoa Chiêu đúng không? Sao lại mặc thế này?" Y vừa nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương mặc quần áo thể thao, chân cũng đi giày thể thao, cách ăn mặc này rõ ràng là không được vào nơi thanh nhã rồi. Vương Hoa Chiêu gãi đầu, nói: "Tôi về nhà lấy Âu phục cho cậu!"
Trương Dương cũng cảm thấy có chút ngài ngại, người ta dẫu sao cũng kết hôn, mình mặc như thế này đích xác là có chút không phải, ít nhất thì cũng không đủ tôn trọng đối với Vương Hoa Chiêu,nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm làm phù rể, Vương Hoa Chiêu lúc trước cũng không nhắc hắn, Trương Dương nhìn thân hình của Vương Hoa Chiêu, lắc đầu nói: "Hoa Chiêu, cậu đừng đi, cậu có lấy tôi cũng không thể mặc được!"
Vương Hoa Chiêu có chút lo sốt vó lên rồi: "Vậy thì làm thế nào bây giờ?"
Trương Dương mỉm cười nhìn Ngô Minh, nói: "Phó thư ký Ngô, hay là hai chúng ta đổi quần áo đi!"
Ngô Minh hôm nay mặc tây trang đi giày da, y bình thường cũng rất chú trọng hình tượng, bộ Âu phục này là đồ Pierre Cardin mà người ta tặng cho y, cà vạt thì là của Goldlion, giày là da cá sấu, y cũng biết hôm nay lãnh đạo tỉnh thành phố tới nhiều, cho nên mới thay mới từ ngoài vào trong, y muốn lưu lại một hình tượng đẹp cho các lãnh đạo, nghe thấy lời Trương Dương Ngô Minh trong lòng giật thót, y ở sâu trong lòng là không tình nguyện, quần áo trên người mặc còn chưa được một tiếng, ai ngờ lại bị thằng ôn này nhìn trúng, có điều ở trước mặt Vương Hoa Chiêu, Ngô Minh cũng không thể cự tuyệt, y cười nói: "Được, hai chúng ta cũng cao tương đương nhau, mau thay đi, ngàn vạn lần đừng làm lỡ đại sự của Hoa Chiêu!"
Thế là Ngô Minh và Trương Dương liền vào phòng thay quần áo, y vốn là cởi tây phục xuống, nhưng Trương Dương cũng không có áo sơ mi, Ngô Minh bất lực, trừ áo may ô và quần sịp ra, tất cả quần áo còn lại đều đổi cho Trương Dương, Trương Dương đi giày da của y rồi giậm giậm cái xuống đất, thực sự là rất vừa, thằng ôn này quay lại nhìn Ngô Minh mặc quần áo thể thao, sao thấy thằng cha này thiếu hẳn tinh khí thần của mình nhỉ. Trương Dương cười nói: "Phó bí thư Ngô, ông có bị hôi chân không?"
Ngô Minh trong lòng mắng thầm hắn cả ngần lần, ngoài miệng thì vẫn nói: "Sức khỏe của tôi rất tốt!"
Trương Dương cười nói: "Xem ra ông rất ưa sạch sẽ!"
Ngô Minh thầm nghĩ, chả lẽ lại không phải vậy à, ta vốn là rất sạch sẽ.
Trương Dương mặc tây phục xong, liền đi ra ngoài phòng kách. Vương Hoa Chiêu bật cười, chạy tới giúp Trương Dương chỉnh lại cà vạt, lúc này phía Lam Sơn lại có người tới, bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương và thư ký của Tần Thanh Thường Hải Tâm cùng tới, Thường Hải Tâm là đại biểu cho cha mình tới dây. Thường Tụng gần đây tâm tình không vui, mượn cớ sức khỏe không tốt, không tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, có điều lễ số thì vẫn phải chu toàn, bảo con gái mình, Thường Hải Tâm đại biểu mình tới dự.
Chu Vũ Dương thân là bí thư thị ủy vốn không cần phải tham gia hôn lễ của một cục trưởng nông nghiệp, nhưng bố vợ của Vương Hoa Chiêu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu, y cho dù có bận hơn nữa cũng phải tới.
Trương Dương mặc bộ tây phục này của Ngô Minh thực sự là hợp tới cực điểm, giơ chân nhấc tay đều lộ ra vẻ anh tuấn tiêu sái, ít nhất thì bộ quần áo này mặc lên người hắn cũng thích hợp hơn là mặc trên người Ngô Minh.
Thấy Chu Vũ Dương tới, Trương Dương vẫn chủ động tới chào hỏi, người ta là bí thư thị ủy Lam Sơn, sắp lên làm phó tỉnh trưởng Bình Hải rồi, nói không chừng mình lúc nào đó sẽ lọt vào tay người ta, tốt nhất vẫn nên lưu lại ấn tượng tốt.
Ấn tượng mà Chu Vũ Dương tạo cho người ta là thân thiết từ ái, cho dù danh tiếng của y ở Lam Sơn cũng không bằng Thường Tụng, y mỉm cười bắt tay Trương Dương: "Tiểu Trương cũng tới à, hôm nay ăn mặc trông anh tuấn lắm!"
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Nhờ phúc của phó bí thư Ngô!"
Chu Vũ Dương ngây ra, sau đó nhìn thấy Ngô Minh mặc quần áo thể thao ở đằng sau, y lập tức hiểu ra là chuyện gì, lập tức cười ha hả.
Thường Hải Tâm ở bên cạnh cũng cười không khép miệng lại được. Chu Vũ Dương khi đang bận chúc mừng Vương Hoa Chiêu, Trương Dương đi tới trước mặt Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: "Sao? Tôi mặc tây phục trông cũng ngon chứ?"
Thường Hải Tâm gật đầu, nói: "Không tồi, trông cũng giống như là quần áo của anh vậy."
Trương Dương quay sang Ngô Minh, nói: "Phó bí thư Ngô, có nghe thấy không, hay là chúng ta đổi luôn đi!"
Ngô Minh tươi cười nói: "Được, cậu thích thì cứ mặc luôn đi!" Trong lòng thì mắng thềm, con mẹ mày chiếm tiện nghi của tao à, bộ quần áo này đáng giá mấy ngàn đồng đó, bộ quần áo thể thao của mày cộng lại không tới một ngàn đồng. Kỳ thực Ngô Minh vốn cũng không phải là nhỏ nhen gì, cũng không coi trọng quần áo, làm quan mà làm tới mức y, người muốn tài trợ xếp hàng dài, nhưng chuyện tiện nghi cho Trương Dương thì y không muốn làm.
Chu Vũ Dương xem một vòng tân phòng rồi cáo từ đi trước. Thường Hải Tâm tuy là tới cùng y, nhưng tới Đông Giang rồi thì ai làm việc nấy, cô ta ở lại cùng Trương Dương. Vương Hoa Chiêu đề xuất để cô ta đón khách, Thường Hải Tâm và Vương Hoa Chiêu không quan thân nhau lắm, nhưng người ta đã mở miệng thì cũng không tiện cự tuyệt.
Xe cưới vẫn chưa tới, mọi người túm năm tụm ba nói chuyện, Trương Dương cùng Thường Hải Tâm đi ra ban công, hắn cười nói: "Thị trưởng Thường đâu sao không tới?"
Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi không khỏe nên bảo tôi đi thay ông ấy."
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Thân thể không khỏe hay là tâm lý không thoải mái? Có phải là không muống ứng thủ với đám người này không?"
Thường Hải Tâm nhìn xung quang, xác định là không có ai chú ý tới họ mới nỏi khẽ: "Mấy ngày trước tỉnh lý có tìm cha tôi nói chuyện."
Trương Dương cảnh giác nhíu mày: "Nói gì?"
Thường Hải Tâm nói: "Nói bí thư Chu sắp tới Đông Giang làm phó thị trưởng, vị trí của ông ấy do Ngô Minh tiếp nhiệm!"
Trương đại quan nhân nghe mà ngây ra, hắn nhìn về phía Tiếu Minh đang đàm tiếu phong sinh trong phòng khách một cái, nói khẽ: "Con mẹ nó vì sao lại vậy? Y thì có tư cách gì?"
Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi không muốn tôi nói loạn ra, tôi chỉ nói với anh thôi, ngay cả với thị trưởng Tần cũng không nói.
Trương Dương bảo: "Đám lãnh đạo tỉnh phải chăng là hồ đồ rồi? Tiêu chuẩn đề bạt cán bộ của họ là gì?"
Thường Hải Tâm nói: "Cha tôi ngoài miệng thì không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng ông ý gặp đả kích rất lớn, lúc ban đầu nói ông ấy không có bằng cấp, hiện tại lại nói ông ấy lớn tuổi gì, nói cái gì là phải dùng cán bộ trẻ tuổi, tạo cơ hội cho người trẻ tuổi."
Trương đại quan nhân không phục, nói: "Mượn cớ, con mẹ nó toàn là mượn cớ cả, bổ nhiệm cán bộ trẻ tuổi, tạo cơ hội cho người trẻ tuổi ư, tôi cũng rất trẻ tuổi này, sao không cho tôi cơ hội? Dứt khoát để tôi làm bí thư thị ủy Lam Sơn luôn đi."
Thường Hải Tâm biết tính khí hỗn đản của thằng ôn này, nếu không thuận lòng, chỉ được một lát là phát tác ngay, cô ta có chút hối hận vì đã nói những chuyện này cho Trương Dương, nhưng loại chuyện này không nói cho Trương Dương thì cô ta cũng không có ai khác có thể phân ưu, bất tri bất giác, cô ta đã coi Trương Dương là người thân mật nhất của mình. Cô ta nói khẽ: "Anh đừng tức giận, cha tôi đã nhìn thoáng rồi, dẫu sao cũng là quyết định của tỉnh lý, thích thế nào thì cứ làm thế nấy đi."
Trương Dương nói: "Cha cô hỏng là ở chỗ quá thẳng thắn, không biết móc nối với thượng tầng."
Thường Hải Tâm mỉm cười đổi đề tài: "Thị trưởng Tần cũng tới rồi đó!"
Trương đại quan nhân giả vờ ngạc nhiên: "Thật sư, sao tôi không thấy cô ta nhỉ?"
Thường Hải Tâm hai mắt nhìn Trương Dương đầy ý vị sâu xa, nhỏ giọng vạch trần hắn: "Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho thị trưởng Tần, cô ấy nói tối qua gặp anh rồi, hai người còn ăn cơm cùng nhau nữa."
Trương đại quan nhân xấu hổ quá, mặt đỏ lên, nói: "Tôi còn cho rằng cô nói là cô ta tới nhà Vương Hoa Chiêu rồi!"
Thường Hải Tâm không nói tiếp, mà bảo: "Xe cươi tới rồi kìa!"
Vương Hoa Chiêu lúc này chạy tới bảo bọn họ chuẩn bị. Tân lang như gã làm rất cực khổ, phàm là chuyện gì cũng phải tự lực cánh sinh. Hiện trường tuy có rất nhiều người, nhưng đa số đều có cấp bậc cao hơn Vương Hoa Chiêu, phía cục nông nghiệp chỉ có mỗi Hề Thiếu Văn tới, gã cũng muốn giúp nhưng lại không biết phải giúp gì.
Xe cưới tổng cộng có ba chiếc, là Santana thuần một màu đỏ, ngoài miệng thì Trương Dương uy không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, Vương Hoa Chiêu cũng quá keo kiệt rồi, sao đi đón dâu con gái bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh mà dùng xe Santana thì cấp bậc quá kém rồi? Mà nghĩ lại, Vương Hoa Chiêu hình như có nói, xe cưới là do bố vợ an bài, xem ra bí thư Tằng không muốn nổi trội, không muốn gây chú ý, một bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh như người ta muốn xe gì mà chẳng được? Chỉ là không muốn mà thôi.
Trương Dương vẫn hảo tâm nói với Vương Hoa Chiêu: "Hay là để tôi lấy chiếc Land Rover cho cậu mượn tạm làm xe cưới nhé.
Vương Hoa Chiêu cười cười, gã nói khẽ: "Sợ người ta gièm pha lắm!" Gã giao ba bao lì xì cho Trương Dương, lại bảo hắn cầm ba phần bánh kẹo cưới tới cho lái xe.
Trương Dương đưa bánh keo cưới ấy lái xe đó xong, Vương Hoa Chiêu đã dưới sự vây quanh của mọi người bước xuống lầu, gã gọi điện thoại cho Tằng Lệ Bình để báo cáo tình hình tiến triển bên mình.
Vương Hoa Chiêu lên xe cưới, Trương Dương thì ngồi ở chiếc xe đằng sau, để Thường Hải Tâm và một cô gái phụ trách đón khách khác ôm chăn đệm theo Vương Hoa Chiêu lên xe, cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu thì ôm một con gà trống. Theo phong tục ở đây, ôm con gà trống này tới là để dẫn một con gà mái về.
Trương Dương dẫn cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu lên xe, vừa lên xe thì con gà trống rơi ra, lái xe không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: "Thật là phiền quá, còn mang theo gà trống làm gì!"
Trương đại quan nhân trợn mắt lên, lườm cho tên tài xế đó một cái, tên tài xế sợ quá im thin thít.
Thợ chụp ảnh lên chiếc ở ở đằng trước, nhưng xe lại không có cửa sổ nóc, không tiện chụp cảnh trên đường, gã vội vàng tìm thấy Trương Dương. Rất nhiều người nhìn thấy Trương Dương đi bên cạnh Trương Dương, cho rằng hắn là chủ sự ngày hôm nay. Trương Dương nghĩ một chút rồi gọi Ngô Minh tới, giao chìa khóa xe Land Rover cho Ngô Minh: "Phó bí thư Ngô, ông phụ trách lái xe dẫn đầu nhé, thợ ảnh sẽ lấy cảnh từ trên cửa sổ nóc."
Ngô Minh tuy bị hắn sai khiến rất không vui, nhưng hôm nay dẫu sao cũng là ngày Vương Hoa Chiêu kết hôn, nếu cự tuyệt thì cũng không hay, y hôm nay có dẫn lái xe tới, nhưng Trương Dương đã nói vậy thì y cũng chỉ đành đáp ứng.
Sau khi phân công qua loa, đội xe của họ cuối cùng cũng lên đường.
Lúc đi đường, Trương Dương nhận được điện thoại của Tần Thanh, cô ta đã tới khu nhà Tích Thúy rồi, phát hiện Trương Dương và Thường Hải Tâm đều không có mặt. Trương Dương cười nói: "Đi đón dâu rồi, em đợi ở nhà đi, lát là về thôi."
Tần Thanh nói: "Rất muốn nhìn bộ dạng phù rể của anh."
Trương Dương nói: "Tốt nhất là đừng thấy, mê người lắm, gợi cảm lắm, anh sợ em không chịu được!"
Tần Thanh bật cười khúc khích, có người tới chào hỏi cô ta, Tần Thanh vội vàng cúp máy.
Đội xe đi tới cửa viện gia thuộc tỉnh ủy, Trương Dương chạy xuống bắn pháo, không biết là pháo ai mua, sau khi đốt uy lực kinh người, đùng đùng đùng ba phát, ngay cả nền xi măng cũng mất cả mảng lớn, người ở xung quanh đều bị chấn cho tai kêu ong ong, lúc này trong viện gia thuộc cũng nổi lên tiếng pháo nhiệt liệt.
Đội xe đi tới còn cách nhà Tằng Lai Châu hơn mười mét thì dừng lại, Vương Hoa Chiêu cầm hoa xuống xe, mặt mà tươi cười rạng rỡ. Thường Hải Tâm và một cô gái khác đi theo sau gã.
Trương Dương dẫn cháu ngoại của Vương Hoa Chiêu ôm con gà trống xuống theo. Vương Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, tỏ ý bảo Trương Dương nhanh lên. Trương Dương đứng ở bên cạnh Vương Hoa Chiêu, cửa lớn của Tằng gia đóng chặt, Vương Hoa Chiêu cầm hoa tươi mang theo tâm tình kích động, đi tới trước cửa lớn gõ nhẹ, rất lễ phép gọi: "Cha, mẹ, mở cửa!"
Người ở xung quanh xem náo nhiệt cười ầm ĩ, giọng của Vương Hoa Chiêu quá nhỏ, trong nhà Tằng gia căn bản là không nghe thấy, có điều sau cửa vẫn truyền tới tiếng cười. Một đám chị em của Tằng Lệ Bình đều đứng sau cửa, hô tô: "Không nghe thấy! Không nghe thấy!"
Trương Dương cổ vũ: "Ra sức mà gõ, gân cổ lên mà hét!"
Vương Hoa Chiêu dồn hết dũng khí, dùng sức đập mạnh cửa, lớn tiếng nói: "Cha, mẹ! Con tới rồi!"
Mấy người ở bên trong đồng thanh nói: "Anh là ai? Anh tới đây làm gì?"
Vương Hoa Chiêu không biết phải trả lời như thế nào.
Trương Dương ở bên cạnh trả lời thay gã, lớn tiếng nói: "Cha, mẹ, con tới rồi, con tới cưới vợ!"
Người ở xung quanh cười càng lúc càng to.
Một giọng nói lanh lảnh khúc khích cười bảo: "Để tân lang nói!"
Trương Dương nghe thấy vậy liền ngây ra, cô gái vừa lên tiếng rõ ràng là Triệu Tĩnh, em mình. Sao nó cũng tới đây làm gì? Liên tưởng tới những lời mà Vương Hoa Chiêu nói với hắn lúc trước, thì ra phù dâu của Tằng Lệ Bình chính là em gái mình. Vương Hoa Chiêu cười nói: "Triệu Tĩnh, mở cửa đi, anh em tới kìa!"
Triệu Tĩnh ở bên trong cười nói: "Anh em thì sao, hôm nay có phải là anh em kết hôn đâu!"
Trương Dương nói: "Con bé lừa đảo, không mở cửa lát nữa anh không tha cho cô đâu!"
Triệu Tĩnh nói: "Em chả sợ!"
Vương Hoa Chiêu nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu trợ, lúc này Đinh Triệu Dũng và Đinh Bân cũng tới xem náo nhiệt, Trương Dương cười nói: "Em còn không mở cửa là anh tìm Đinh Bân tính sổ đấy."
Triệu Tĩnh nghe thấy vậy thì hoảng quá, vội vàng mở cửa ra, cả đám người hớn hở ùa vào. Triệu Tĩnh Tức đến nỗi đấm mấy phát vào vai anh trai mình, miệng lẩm bẩm: "Còn không đưa bao lì xì!"
Vương Hoa Chiêu vội vàng nộp bao lì xì lên, hôm nay không thể đắc tội với phù dâu được.
Gõ cửa viện, đi tới phòng khách, hai vợ chồng Tằng Lai Châu đều tươi cười ngồi đợi ở đó, Vương Hoa Chiêu quỳ phốc xuống, nói: "Cha, mẹ!"
Hai vợ chồng Tằng Lai Châu vui đến không khép miệng lại được, bọn họ đều rất hài lòng với Vương Hoa Chiêu, Tằng Lai Châu cười cười đưa cho Vương Hoa Chiêu một bao lì xì, nói: "Lệ Bình đang ở trên lầu đó, mau lên đi!"
Trương Dương cũng cười chào bí thư Tằng, ở bên cạnh có người vỗ vai hắn, Trương đại quan nhân thầm nghĩ ai vậy? Nam nhân hay nữ nhân đều chỉ được nhìn chứ không được sờ, quay người lại nhìn, thì ra là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng. Trương Dương cười chào: "Bí thư Lưu, tôi không phạm sai lầm, hôm nay là ngày vui, cô đừng tìm tôi làm phiền."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi đang muốn tìm cậu tính sổ đây, không ngờ cậu lại chạy tới đây làm phù rể!"
Trương Dương biết cô ta nhất định là vì chuyện của Sở Yên Nhiên, hắn cười nói: "Tôi làm phù rể chứ không phải là làm chú rể, cô tìm tôi tính sổ gì chứ?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Lát nữa sẽ nói chuyện với cậu!"
Thấy Lưu Diễm Hồng, Ngô Minh cũng bước tới, cười bồi nói: "Bí thư Lưu, cô cũng tới giúp đỡ à!"
Lưu Diễm Hồng gật đầu.
Trương Dương biết là Ngô Minh đang theo đuổi Lưu Diễm Hồng, thầm nghĩ trong lòng, Ngô Minh này đúng là một thằng tồi, không những cướp vị trí bí thư thị ủy của Thường Tụng mà còn muốn câu dẫn Lưu Diễm Hồng, thằng chó, có lúc mày sẽ phải khóc.
Vương Hoa Chiêu ở trước phòng Tằng Lệ Bình lại bị cản ở ngoài cửa, người Trung Quốc kết hôn rất ầm ĩ, Vương Hoa Chiêu gọi mấy tiếng lão bà, gọi tới sắp vỡ cả cổ họng thì bên trong mới mở cửa. Vương Hoa Chiêu bước vào, trước tiên là tặng hoa tươi của Tằng Lệ Bình, mọi người đều chen vào. Trương Dương quát: "Đừng có chen, chúng ta để tân lang tân nương có khoảng trời riêng đi, để hai người họ thổ lộ với nhau."
Vương Hoa Chiêu không biết thổ lộ gì cả, vừa muốn giúp Tằng Lệ Bình đi giày, vừa muốn giúp cô ta đeo nhẫn, hai mục công tác này đều bắt đầu từ quỳ xuống. Vương Hoa Chiêu quỳ xuống trước mặt Tằng Lệ Bình, rất thâm tình nói: "Lão bà, gả cho anh đi!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, còn cầu hôn làm cái gì nữa, lắm chuyện quá, chúng ta là tới cướp dâu!"
Mọi người đều cười rống lên, Vương Hoa Chiêu ôm Tằng Lệ Bình lên, có người dặn Tằng Lệ Bình phải khóc, tân nương khi rời khỏi nhà mẹ đẻ đi lập gia đình, phải giả vờ nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng Tằng Lệ Bình ấp ủ tình cảm cả nữa ngày mà vẫn không khóc ra được, kết hôn là chuyện vui, bố ai mà khóc cho nổi?
Trong tiếng pháo, Vương Hoa Chiêu bế Tằng Lệ Bình ra khỏi cửa, Tằng Lệ Bình tuy thân hình không cao, nhưng rất đậm đà, Vương Hoa Chiêu bình thường rèn luyện không đủ, lúc này đã mệt đến đầu đầy mồ hôi rồi.
Trương Dương cười nói: "Hoa Chiêu, có cần tôi thay cậu một lát không?"
Triệu Tĩnh cười nói: "Anh, ở đây có chuyện của anh à?"
Tằng Lệ Bình nhìn thấy xe cưới ở trước cửa, trong lòng có chút không cao hứng, ôm cổ Vương Hoa Chiêu, nói: "Sao toàn là xe Satana thế!"
Vương Hoa Chiêu nói khẽ: "Là ý của cha mà!"
Tằng Lệ Bình bĩu môi, hai giọt lệ ủy khuất rơi xuống, nói khẽ: "Cả đời kết hôn có một lần, là chúng ta kết hôn hay là ông ấy kết hôn, sao anh chuyện gì cũng nghe ông ấy thế!"
Vương Hoa Chiêu đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi, làm sao mà nói được gì nữa.
Tằng Lệ Bình đột nhiên chỉ vào chiếc xe Land Rover ở trước mặt: "Em lên xeđó!" Mình nói sao cũng là khuê nữ của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, hiện tại xe cưới chẳng khác nào kiệu hoa khi xưa, xe Santana thì trông nghèo hèn quá.
Vương Hoa Chiêu nói: "Xe đó là của Trương Dương."
"Em cứ muốn lên!" Tằng Lệ Bình cũng rất bướng.
Người khác không nghe thấy hai vợ chồng này thì thầm cái gì, nhưng Trương đại quan nhân lại nghe rất rõ ràng, Trương Dương đã bước lên trước mở cửa xe ra, Vương Hoa Chiêu rất cảm kích nhìn Trương Dương một cái, bế Tằng Lệ Bình lên xe jeep, theo lý mà nói thì gã nên nhẹ nhàng đặt Tằng Lệ Bình xuống ghế sau, nhưng gã thực sự là quá mệt rồi, cơ hồ là ném Tằng Lệ Bình xuống. Tằng Lệ Bình trừng mắt lườm gã, nói khẽ: "Anh nhẹ nhàng một chút, cẩn thận làm cục cưng đau!"
Trương đại quan nhân tai rất linh mẫn, thường nghe thấy những chuyện không nên nghe, hắn nhịn không được muốn bật cười, nhưng loại chuyện này cũng không có gì mà buồn cười cả, xem ra thời đại này thịnh hành lên xe trước mua vé sau, có điều Vương Hoa Chiêu so với Tần Bạch thì hanh phúc hơn nhiều, đứa con trong bụng Tằng Lệ Bình có tám chín phần mười là của gã. Trương đại quan nhân trong đầu dùng từ tám chín phần mười, lập tức ý thức được mình quá tà ác, hai vợ chồng người ta tình cảm tốt như vậy, nên nói là một trăm phần trăm là của Vương Hoa Chiêu mới đúng. Song hỉ lâm môn, lại thấy song hỉ lâm môn rồi!
Vương Hoa Chiêu đón Tằng Lệ Bình về tân phòng, thời gian ở lại cũng không dài, gã bảo những người khác trực tiếp đến khách sạn, gã và Tằng Lệ Bình phải đi thêu giấy hỉ, mười một giờ sẽ tới điển lễ Nam Quốc sơn trang.
Triệu Tĩnh mỉm cười đi tới trước mặt Trương Dương: "Anh, em biết là anh tới mà."
Trương Dương vươn tay ra kéo cái bím tóc của cô ta một cái.
Triệu Tĩnh nói: "Đáng ghét, tóc vừa làm xong lại bị anh làm hỏng rồi."
Trương Dương nói: "Con nhóc em càng lúc càng đỏm dáng!"
Triệu Tĩnh cười nói: "Ai chả yêu cái đẹp, bộ Tây trang của anh trông cũng rất đỏm dáng!"
Nhắc tới bộ tây trang này, Trương Dương không khỏi nhớ tới Ngô Minh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngô Minh ở đằng xa cũng đang nhìn hắn, Ngô Minh người ta là định đổi quần áo cho hắn, nhưng Trương Dương lại không muốn đổi, ít nhất thì hiện tại không muốn đổi.
Tần Thanh và Thường Hải Tâm sóng vai bước về phía Trương Dương, bọn họ đều nhận ra em gái của Trương Dương, Triệu Tĩnh mỉm cười chào hỏi họ rồi quay người đi tìm Đinh bân.
Tần Thanh nói: "Ở đây không có chuyện gì cả, đinh đi nhờ xe của anh, chúng ta tới Nam Quốc sơn trang!"
Trương Dương kéo cửa xe, mời hai người họ lên xe, thấy Đinh Bân lái xe Jaguar của Đinh Triệu Dũng chở Triệu Tĩnh đi lướt qua xe họ, Triệu Tĩnh ở sau cửa sổ vẫy tay với hắn.
Tần Thanh nói: "Tình cảm giữa em gái anh và Đinh Bân không tồi!"
Trương Dương nói: "Biết làm sao được, con gái lớn rồi kiểu gì cũng bay mất, lời tôi nói nó có nghe đâu!"
Tần Thanh nói: "Tình yên vốn là chuyện anh tình em nguyện, anh tuy là anh trai, nhưng tình cảm của em gái thì anh không thể can thiệp được."
Thường Hải Tâm nói: "Tôi thấy phó thị trưởng Trương chính là chỉ cho phép quan phóng hỏa nhưng không cho phép bách tình đốt đèn!"
Trương Dương cười nói: "Tôi phóng hỏa thì sao chứ? Đó là bởi vì tôi có năng lực phóng hỏa, nếu thằng mù đốt đèn mới lãng phí!"
Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều bật cười.
Tần Thanh nói: "Tằng Lệ Bình sao lại ngồi xe của anh vậy?"
Trương Dương nói: "Cô ta chê xe Satana quá kém, bí thư Tằng của chúng ta khiêm tốn, nhưng Tằng đại tiểu thư thì cả đời này cũng chỉ cưới có một lần, không muốn quá sơ xài.”
Thường Hải Tâm nói: "Kỳ thực cũng không cần theo chủ nghĩa hình thức quá, con gái kết hôn dùng mấy chiếc xe đẹp cũng có sao đâu."
Trương Dương nói: "Đúng thế, thật sự muốn ra vẻ thanh liêm cho người khác thấy thì dứt khoát kiếm một chiếc xe ba gác đi, để Vương Hoa Chiêu kéo Tằng Lệ Bình về nhà."
Thường Hải Tâm cười nói: "Anh còn nói nữa à, nếu thật sự là xe ba gác thì có chút muốn chơi trội mới đúng!"
Trương Dương nói: "Cô thích không, đợi tương lai cô kết hôn rồi, tôi cho cô ngồi xe ba gác về nhà chồng."
Thường Hải Tâm đột nhiên trầm mặc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Thanh nhìn ra gì đó, cô ta nói khẽ: "Kỳ thực kết hôn chỉ là làm cho người khác xem thôi, chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt thì hà tất phải quan tâm tới ánh mắt của người khác." Câu này rõ ràng là nói cho Trương Dương nghe.
Trương đại quan nhân trong lòng rất cảm động, nhưng ngoài miệng thì không thể nói gì, dẫu sao thì Thường Hải Tâm cũng ở đây, nói nhiều thì không tiện.
Thường Hải Tâm buồn bã thở dài: "Biển người mênh mông, nào có chuyện lưỡng tình tương duyệt!"
Tần Thanh cười nói: "Còn trẻ tuổi sao lại bi quan thế?"
Thường Hải Tâm nói: "Không phải là bi quan, em luôn cảm thấy nam hoan nữ ái anh anh em em không có gì thú vị cả, chị nói xem, em không phải là đã nhìn thấu hồng trần rồi chứ?"
Trương đại quan nhân tiếp lời: "Cô cảm thấy nam hoan nữ ái không có ý tứ, chẳng lẽ là không thích vũ trang mà lại thích hồng trang à? Hải Tâm, thân là bạn bè tôi phải khuyên cô, là một cán bộ quốc gia, cô nhất định phải xây dựng tình cảm quan chính xác, chuyên nam vs nam, nữ vs nữ đó là cặn bã của chủ nghĩa tư bản, chúng ta không được dính vào!"
Thường Hải Tâm cũng bị hắn nói cho đỏ mặt, thằng ôn này căn bản là trộm đổi khái niệm.
Tần Thanh cười mắng: "Anh muốn chết à, cái gì cũng nói ra miệng được, anh mới là đồng tính luyến ái đó!"
Trương Dương nói: "Tôi không có hứng thú với nam nhân!"
Trương Hổ nói: "Tôi cũng không có hứng thú với nữ nhân!" Nói xong nhất thời cảm thấy mình nói sai, liền bổ sung: "Tôi đối với nam nhân cũng không có hứng thú!"
Trương Dương cười ha ha, ngay cả Tần Thanh cũng bật cười.
Thường Hải Tâm xấu hổ, mặt đỏ bừng, gắt: "Trương Dương, anh căn bản không phải là người tốt!"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư