I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 595
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 508: Thọ Yến
ơi ở của lão Tạ mặc dù đơn sơ, nhưng sửa sang lại thì vô cùng sạch sẽ, mặt đất phủ đá vụn không nhiễm một hạt bụi nên đi ở phía trên cực kỳ thoải mái.
Hai người ở chính đường ngồi xuống, Tiêu Thần ngồi trên chủ vị, nam nhân lạnh lùng trầm mặc đứng ở phía sau, lão Tạ ôm lấy eo Tiểu Quân, hai người nói chuyện phiếm.
Chỉ một lát sau, Lý Chiêu Nhiên quay lại, đi theo phía sau là một gã trung niên vóc người không cao không thấp, không giận mà uy.
Lão Tạ thấy người vội vàng đứng dậy, sắc mặt đỏ lên hơi có chút lúng túng, ấp úng đứng ở một bên, Tiểu Quân khoan khoái chạy tới, ôm lấy bắp tay nam nhân liên tục hô cậu.
Người tới chính là huynh trưởng của Lý Chiêu Nhiên, Lý Chiêu Chiến cười cười trìu mến đối với Tiểu Quân, đồng thời ánh mắt quét qua lão Tạ, hừ nhẹ một tiếng rồi dừng lại trên người Lưu Vân, trong mắt nhất thời vài phần kinh nghi. Lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ của hắn mà cũng không phát hiện ra nửa điểm khí tức của người này, lập tức trong lòng âm thầm kính sợ, đối với lời nói của muội muội cũng đã tin bảy tám phần, kính cẩn ôm quyền thi lễ, nói:
- Vãn bối Lý Chiêu Chiến, tham kiến Lưu Vân tiền bối. Vừa rồi xá muội cho biết tiền bối giá lâm, vãn bối liền chạy đến đây bái kiến kính xin tiền bối di giá đến Lý gia ta. Tại hạ đã sai người chuẩn bị sẵn bữa tiệc khoản đãi tiền bối, kính xin tiền bối nhận cho.
Lý gia của Nguyệt Hoa thành cũng là gia tộc tu chân lừng lẫy, lão tộc trưởng trong nhà là một gã tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, ở trong thành này cũng có tiếng nói.
Ánh mắt Lưu Vân lóe lên, quét qua nhìn Lý Chiêu Nhiên. Lý Chiêu Chiến cùng Tạ lão đầu trong lòng nhất thời sáng tỏ, giờ phút này hơi trầm ngâm, nhàn nhạt nói:
- Tạ lão ca, ngươi nhìn bây giờ là chúng ta ở trong nhà của ngươi hay là đi nhà Lý gia?
Ngụ ý cũng là trưng cầu ý kiến Tạ lão đầu.
Lý Chiêu Chiến nghe vậy sắc mặt nhất thời cứng ngắt, nhưng cũng nhanh chóng che dấu đi.
Lý Chiêu Nhiên thì đôi mắt hơi hơi đỏ hồng, nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt nhất thời có vài phần cảm kích.
Tạ lão đầu mặt đỏ lên, một lúc sau ấp úng nói:
- Nếu.... Nếu Lý gia muốn mời, vậy chúng ta hãy qua đó một phen, cũng có thể chiêu đãi Lưu Vân tiền bối tốt hơn.
Lưu Vân nghe vậy gật đầu, vươn người đứng dậy,
- Nếu Tạ lão ca đã nói như vậy, vậy thì đi Lý gia.
Lý Chiêu Nhiên nghe vậy tiến lên một bước, chỉnh đốn trang phục kính cẩn thi lễ,
- Tiền bối mời, thiếp thân dẫn đường cho ngài.
Nói xong tiến lên đi trước.
Sắc mặt Lý Chiêu Chiến phức tạp nhìn Tạ lão đầu một cái, hơi chần chờ, trầm giọng nói:
- Đi thôi muội phu, chớ để cho người trong nhà sốt ruột chờ.
Tạ lão đầu nghe vậy thiếu chút nữa rơi lệ, thanh âm muội phu này mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn nghe được, lập tức gật đầu lia lịa, nắm tay Tiểu Quân cùng vị đại cữu ca cùng nhau bước ra ngoài.
Hôm nay chính là thọ yến sáu trăm năm của lão gia chủ Lý gia, đệ tử các chi khắp nơi tất cả đều đem theo lễ vật đến đây chúc mừng. Lúc trước Tạ lão đầu chưa trở lại, Lý Chiêu Nhiên bởi vì không thể tham gia đại thọ của Lão gia, đang một mình trốn trong phòng thương tâm. Sau khi biết được thân phận của Lưu Vân, phụ nhân này tâm tư linh hoạt, liền muốn mượn Lưu Vân tiền bối trước mặt lão gia chủ đem ngăn cách của giữa phu quân và gia tộc mình xóa bỏ nên lúc trước mới chạy thẳng tới nhà mẹ đẻ mời người đại ca mà từ trước đến giờ vẫn thương yêu nàng.
Trong khi đi trước dẫn đường, Lý Chiêu Nhiên kính cẩn hữu lễ, giảm thấp thanh âm nói:
- Lưu Vân tiền bối, hôm nay chuyện thiếp thân tự tiện làm chủ, kính xin ngài đừng trách, thiếp thân đây cũng là hành động bất đắc dĩ, ai bảo cái lão chết tiệt kia không được người trong nhà chào đón.
Lưu Vân nghe vậy cười nhạt, nói:
- Tẩu chớ để ý, ta cùng với Tạ lão ca quen biết chính là duyên phận, tự nhiên không ngần ngại xuất thủ giúp hắn một chút, ngày sau như thế nào còn phải nhờ tẩu chiếu cố nhiều hơn, lão Tạ không phải là người giỏi tính toán.
Trong lòng Lý Chiêu Nhiên cảm kích, con ngươi ửng đỏ cúi đầu, không muốn bị người khác thấy.
- Tiền bối, phía trước chính là Lý gia rồi. Truyện được dịch tại 4vn.eu
Lý Chiêu Nhiên nói xong, Lưu Vân ngẩng đầu lên, quẹo vào một con phố liền thấy xuất hiện một tòa nhà có chút khí thế, giờ phút này trước cửa đứng chi chít không dưới trăm người, cầm đầu là một lão giả mặc dù râu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần vô cùng tốt, nhìn cũng biết chính là phụ thân của Lý Chiêu Nhiên.
Lão giả này xa xa thấy Tiêu Thần, sắc mặt khẽ biến, không dám chậm trễ mà tiến lên đón tiếp, chắp tay nói:
- Lưu Vân đạo hữu, thật là vẻ vang cho Lý gia ta, đạo hữu mời vào bên trong.
Đối mặt lão giả này, Lưu Vân còn coi là để ý tới, cười khẽ ôm quyền, nhưng đi về phía trước mấy bước cũng là quay đầu lại, cười nói:
- Tạ lão ca đi nhanh chút, ta còn muốn cùng ngươi say sưa một bữa. Đúng rồi, rượu ngon chị dâu tự nhưỡng hẳn là không ít, ít nhất cũng phải đem ra bảy tám vò a.
Thanh âm vừa dứt, lão Tạ nhất thời trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, trên mặt lộ ra ý áy náy, cười ngây ngô nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lưu Vân tiền bối muốn uống rượu, vãn bối tự nhiên phụng bồi.
Lý Chiêu Nhiên hung hăng ngắt Tạ lão đầu một chút, nhẹ giọng trách mắng:
- Lưu Vân tiền bối gọi ngươi sao không nhanh đi qua, bây giờ ta trở về nhà một chuyến đem toàn bộ Khổ Cúc nhưỡng được mang tới, ngươi phải hảo hảo phụng bồi tiền bối có biết không?
Tạ lão đầu nhe răng trợn mắt gật đầu lia lịa khiến mặt Lý Chiêu Nhiên ửng đỏ, vội vàng xoay người về nhà lấy rượu.
Lý lão thái gia, Lý Sùng, nhớ năm đó không nhìn nhận con rể, ánh mắt có chút phức tạp. Ba người cùng mọi người tập trung vào đại môn, tại đây thọ yến chưa bắt đầu nên liền ngồi xuống phía trên.
Lưu Vân ngồi ở chủ vị, bên trái là Lý Sùng, Bên phải còn lại là Tạ lão đầu, còn thừa lại mới là theo thứ tự trưởng bối mà phân ra. Ánh mắt mọi người ở Lý gia đều rơi trên thân nam nhân nhỏ gầy đang ở vị trí chủ vị kia, sắc mặt cực kỳ phức tạp, hâm mộ, ghen tỵ tất cả đều hiện hữu.
- Hôm nay là đại thọ của Lý lão gia chủ, Lưu Vân cùng Tạ lão ca là vội vã mà đến, không kịp chuẩn bị lễ vật, ở đây có một món pháp bảo liền coi như là tâm ý của hai người chúng ta, kính xin lão gia chủ chớ có chê cười.
Trong khi nói chuyện, Lưu Vân trở tay lấy ra một kiện tấm chắn pháp bảo, ước chừng nhỏ bằng lòng bài tay, nhưng tràn ngập các loại màu sắc lóng lánh, hiển nhiên không là vật phẩm bình thường.
Ánh mắt Lão gia chủ rơi vào tiểu lá chắn, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, liên tục khoát tay nói:
- Không được, không được, lễ vật quý trọng như thế, lão phu trăm triệu lần không thể nhận lấy. Lưu Vân đạo hữu hôm nay có thể tới, đã là vinh hạnh lớn lao cho Lý gia, có thể nào làm cho đạo hữu tốn kém như thế.
Đám người Lý gia nghe vậy xoay đầu lại, nhìn đến tiểu lá chắn, chính là nhất tề hít một hơi lãnh khí.
Cực phẩm pháp bảo!
Lưu Vân này tùy ý xuất thủ chính là phòng ngự chí bảo như vậy, dốc hết cả Lý gia bọn họ, bất quá cũng chỉ có thể lấy ra một hai kiện có thể sánh ngang bảo vật này, chẳng trách lão gia chủ lại thất thố như thế.
Lưu Vân cười khoát tay,
- Có đạo lí nào là tay không đến dự thọ yến chứ, nếu lão gia chủ không chịu thu lễ vật của tại hạ, vậy vật này ta liền đưa cho Tạ lão ca, hắn có tặng cho ngài hay không, liền do Tạ lão ca lựa chọn.
Tạ lão đầu sờ sờ tiểu lá chắn trong tay, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Lưu Vân tiền bối, sao có thể không rõ đây đều là vì hắn mà nâng thân phận lên, lập tức thiếu chút nữa đỏ tròng mắt, ánh mắt cảm kích, nhưng ngay sau đó tung mình quỳ gối, kính cẩn nói:
- Cung chúc Thái Sơn đại nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, bảo vật này Tạ Uyên xin dâng lên, kính xin Thái Sơn đại nhân nhận lấy.
Lão gia tử tròng mắt lóe lên vẻ phức tạp, chung quy là vẫn đem tiểu lá chắn kia thu vào trong tay, trở tay đem lão Tạ đầu kéo lên,
- Những năm này cũng là khổ cho ngươi rồi, sau này hãy dọn đến đây ở, nhà mình ở đây cần gì phải đến tây thành ở chứ.
Tạ lão đầu nghe vậy thân thể cứng ngắt, liền gật đầu lia lịa không dứt.
Bàn nữ quyến, Lý Chiêu Nhiên giờ phút này đột nhiên đỏ tròng mắt, nước mắt lạch cà lạch cạch rơi xuống khiến Tiểu Quân luống cuống, liền nói sau này không cùng phụ thân ra ngoài ở lại nhà phụng bồi mẫu thân, mắt nhỏ cũng là đỏ cả lên. Lý Chiêu Nhiên ôm chặt tiểu nha đầu, liền nói mẫu thân đây là cao hứng, sau này chúng ta một nhà ở chung một chỗ không phân biệt, trên bàn một đám nữ quyến Lý gia giờ phút này ánh mắt quét tới hâm mộ không thôi. Suy cho cùng có thể được Lưu Vân tiền bối coi trọng như thế, chỉ cần thêm chút chỉ bảo, địa vị một nhà lão Tạ đầu này liền sẽ tăng lên thật nhiều.
Tạ lão đầu đứng dậy, ngồi vào bàn rượu, trầm mặc không nói đẩy ra một vò Khổ Cúc trước mặt Lưu Vân tiền bối, đồng thời ngửa mặt nâng ly. Mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ hãnh diện giống như hôm nay.
Thọ yến tiến hành, không khí phát ra càng náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài gã tu sĩ Lý gia tiến lên mời rượu, Lưu Vân cũng đều tận tình đáp ứng, cho Lý gia đủ thể diện. Nhưng ở nơi này lúc cuộc vui gần như sắp tan, phía chân trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh,
- Đạo hữu thật to gan, đả thương tu sĩ Nguyệt Hoa Tông của ta còn dám lưu ở nơi đây dự tiệc, xem ra thật không để Nguyệt Hoa Tông ở trong mắt.
Tiếng gầm cuồn cuộn xen lẫn vô tận uy áp, trong nháy mắt khiến cho một đám tu sĩ Lý gia biến sắc.
Lưu Vân khẽ cau mày, giờ phút này ánh mắt nhìn hướng xa xa phía chân trời, trong mắt hiện lên mấy phần vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cầm bầu rượu trong tay, chưa từng lộ ra nửa điểm kinh hoảng. Thấy hắn trầm ổn như thế, đám người Lý lão gia chủ cũng không có quá mức thất kinh.
Thanh âm ngừng lại, mấy đạo độn quang từ phía chân trời mà đến, đáp xuống trước đại điện Lý gia, độn quang thu liễm, lộ ra trong đó mấy tên tu sĩ. Một người trong đó sắc mặt âm lãnh khóe miệng cười lạnh, chính là một trong hai vị trưởng lão Nguyệt Hoa Tông Thiên Tuyệt đạo nhân.
Cầm đầu là một lão giả sắc mặt lạnh nhạt, người này khí tức bình thản, cũng không tản mát ra nửa điểm uy áp, nhưng ánh mắt quét qua thật giống như ẩn chứa đại thế vô tận, làm cho người ta trong lòng kinh nghi. Đứng phía sau người này là một đạo nhân áo bào màu bạc, chính là Nguyệt Hoa Tông đại trưởng lão Băng Viêm đạo nhân, nhưng nhìn thái độ người này, rõ ràng kính cẩn trước lão giả cầm đầu, điểm này rơi vào trong mắt mọi người, không khỏi khiến cho một đám kinh nghi. Băng Viêm đã là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, được hắn đối đãi kính cẩn như thế thì sẽ là tồn tại bậc nào?
Đạo Đạo - Thực Đường Bao Tử Đạo