The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 803
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2313 / 73
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 487: Chịu Thua (hạ)
ừng đạo quang văn màu xanh như tia chớp màu xanh rậm rạp vờn quanh thân hắn. Không khí bốn phía ngưng trệ một hồi, áp lực tận cùng.
Còn chưa kéo cung, khí thế trên người hắn không ngừng tăng lên đủ khiến tu sĩ tầm thường không chiến mà lui.
Hoàng Phủ Phách cùng không phải người không có ý nghĩ. Hắn không ngốc đến mức cho ràng Trương Hằng là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Từ việc vừa rồi Trương Hằng không bị hấp dẫn bởi hai kiện Thông linh Pháp bảo trong tay hắn cùng với dứt khoát tiếp hắn một tiễn là có thể thấy được đối phương khẳng định có thực lực rất mạnh, rất tin tưởng đối với bản thân.
Giờ phút này, Hoàng Phủ Phách ngưng tụ một thân khí thế tinh anh Hợp Thể Kỳ mới có được, lấy ra hai kiện Thông linh Pháp bảo muốn từ mặt tinh thần mang đến cho đối phương tâm lý không thể chống lại.
Nhưng Hoàng Phủ Phách lại thất vọng.
Trương Hằng giống như một tượng gỗ không một cử động, tùy ý sóng lớn đợt sau cao hơn đợt trước vọt tới, đứng sừng sừng vừng như bàn thạch ở đó. Giống như trong thiên địa không có sự vật gì có thể thành công lay chuyển hắn.
Khí thế mãnh liệt vô cùng của Hoàng Phủ Phách ép tới trước mặt Trương Hằng liền biến mất sạch sẽ, giống như đá chìm đáy biển, không còn tăm tích.
Sâu không lường đượcl
Trong lòng Hoàng Phủ Phách rung động.
Hắn đột nhiên hiểu được thực lực của Trương Hằng tối thiểu là bước vào Hợp Thể Kỳ, thậm chí có thể là đối thủ của mình.
Ý niệm lúc mới bắt đầu nhìn thấy Trương Hằng lại hiện lên trong đầu hắn. Rốt cục, dưới sự chờ mong của ngàn vạn tu sĩ, Hoàng Phủ Phách bắt đầu vận lực kéo dây cung.
Ông~
Toàn bộ Kinh Huyền Cung lóe lên các loại phù văn và trận đồ chói mắt mà phức tạp, tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa, sắc bén tới cực điểm.
Mơ hồ từ trên Kinh Huyền Cung này truyền đến một trận rung động làm người ta không yên, dư ba tràn ra bốn phía.
Vô hình trung giống như có một con Huyết Giao Long dài đến trăm trượng giương nanh múa vuốt, xông tới ngươi trong từng tràng tiếng rồng ngâm. cỗ uy áp thuộc về sinh linh bậc cao chấn động linh hồn.
- Thanh âm này thật đáng sợ.
Vân Dịch lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một đôi Thần Linh Chỉ Nhàn màu bạc. Trong khoảnh khắc đôi Thần Linh Chỉ Nhàn này trợ giúp hắn chiến thắng mọi sợ hãi, bởi vì trên thế giới không có thứ gì đáng sợ hơn nó.
Cọt kẹt... cọt kẹt—
Dưới sự vận lực của Hoàng Phủ Phách, Kinh Huyền Cung rốt cục kéo ra hơn nửa vòng tròn.
Mà vào lúc này khí thế trên người hắn cũng lên tới đỉnh điểm.
Chúng tu sĩ đang xem cuộc chiến chung quanh, trong lòng đều sinh ra một loại cảm giác áp lực như muốn bùng nổ.
Cũng giống như một quả bóng không ngừng bơm hơi đạt tới điểm tới hạn mà nó sắp nổ tung.
Loại cảm giác áp lực này khiến chúng tu sĩ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. trong lòng giống như dây đàn thẳng băng.
Hây—
Một tiếng hét lớn kinh sợ núi sông của Hoàng Phủ Phách truyền đến. Cung và tiễn được rót đầy pháp lực trong khoảnh khắc bùng nổ giống như Hoàng Hà vỡ đê.
Băng-
Tiếng kêu của dây cung như một tiếng sấm sét đánh thẳng linh hồn chúng tu sĩ.
Lập tức chung quanh một đám rất nhiều tu sĩ quan sát cuộc chiến đều đứng thẳng bất động giống như mất hồn.
Băng!
Tiếng động kinh người vượt ra khỏi lẽ thường này đi trước Thanh Linh Tiễn một bước, bức tới trước người Trương Hằng.
Trương Hằng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình tiến vào thần thức hải của mình ý đồ áp chế Nguyên linh hư vô.
Cỗ lực lượng này cường đại vô cùng. vượt xa bất kỳ một lần linh hồn công kích nào mà Trương Hằng từng gặp phải.
Phốc!
Giống như có một mũi sắt nhọn đâm trúng Nguyên linh của Trương Hằng.
Tâm thần Trương Hằng chấn động.
Nhưng Nguyên linh của Trương Hằng rốt cục không phải vật thường. không phải Nguyên Anh, chiến đấu Nguyên Hồn bình thường có thể sánh bằng.
Theo tia chớp màu đen ở sâu trong Nguyên linh rung động một lần, lập tức hóa giải công kích linh hồn đáng sợ này. Nếu không, cho dù Trương Hằng có thể bình yên vô sự dưới linh hồn xung kích quỷ dị này hoặc là tâm thần thoáng bị hao tổn cũng sẽ bị Thanh Linh Tiễn ngay sau đó thừa cơ mà vào.
Vào giờ khắc này Trương Hằng mới hiểu được lúc trước mấy trung niên tu sĩ đáng khinh là bị một tiễn của Hoàng Phủ Phách miểu sát như thế nào.
Đồng thời, vào lúc đối phó tu sĩ trung niên đáng khinh kia Hoàng Phủ Phách căn bản là tiện tay một tiễn, chưa sử dụng toàn lực.
Mà uy lực ẩn chứa trong một tiễn đối phó với Trương Hằng giờ phút này ít nhất là gấp ba lần trước đó!
Một tiễn miểu sát một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.
Như vậy uy lực gấp ba thì sao? Tu sĩ bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám.
Vút-
Cỗ công kích thẳng đến linh hồn sau khi tiến vào thần thức hải của Trương Hằng, Thanh Linh Tiễn liền như một tia chớp màu xanh bắn thẳng vào đầu Trương Hằng.
Trương Hằng lộ vẻ ngưng trọng, nâng một bàn tay lên.
- Chẳng lẽ hắn muốn dùng tay đón đỡ một tiễn này?
Một số tu sĩ còn không kịp sinh ra ý niệm này chợt nghe “Đinh” một tiếng.
Thắng bại đã phân!
Hai người giao chiến thậm chí chỉ trong một phần ngàn giây, nào có thời gian cho bọn họ suy tư.
Chỉ có tu sĩ thần thức cường đại mới có thể nắm bắt được cả quá trình hai bên giao chiến.
Trong khoảnh khắc Thanh Linh Tiễn bức tới trước người Trương Hằng, trong tay hắn đột nhiên bổ ra một tia chớp màu bạc, vừa khéo đánh trúng tia chớp màu xanh do Thanh Linh Tiễn biến thành.
Ở trong mắt tu sĩ bình thường chỉ thấy hai tia chớp một bạc một xanh đan vào cùng một chỗ trước mặt Trương Hằng.
Theo một tiếng “Rắc” giòn vang, tia chớp màu xanh gãy thành hai đoạn mà tia chớp màu bạc thì biến mất trong tay Trương Hằng.
Đinh!
Thanh Linh Tiễn gãy làm hai đoạn rơi xuống mặt đất.
Một kiện Thông linh Pháp bảo cứ như vậy bị phá hủy!
Đây là lần đầu tiên Trương Hằng nhìn thấy Thông linh Pháp bảo bị phá hủy từ khi tới Chu Vương Triều tới nay.
Phốc-
Sau khi Thông linh Pháp bảo Thanh Linh Tiễn rơi xuống đất cũng là lúc Trương Hằng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
- Sư tôn!
Tú Ninh cùng Vân Dịch kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới.
- Sư tôn. ngài không sao chứ?
Tú Ninh lo lắng hỏi.
Trương Hằng phất phất tay với bọn họ:
- Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.
Nhan Hồng Ngọc đứng ở xa xa thì lộ vẻ cổ quái.
Nàng cùng Trương Hằng có liên hệ đặc thù, chưa từng cảm nhận được thân thể chủ nhân bị loại thương tổn nghiêm trọng gì cả.
Nhưng là nhìn bộ dạng hiện tại của Trương Hằng trông có vẻ bị thương cực nặng.
- Chẳng lẽ chủ nhân người...
Nhan Hồng Ngọc giật mình, vội vàng chạy lên. vẻ thương tâm muốn chết:
- Chủ nhân, ngài không nên chết a!
Trương Hằng suýt nữa thì trợn trắng mắt xem thường. tuy nhiên vẫn cực kỳ tán thưởng đối với người hầu thông minh lanh lợi này.
- Ngươi yên tâm... Ta chẳng qua là bị một chút thương nhẹ, sau khi tĩnh dường mấy chục năm là có thể khỏe mạnh.
Sắc mặt Trương Hằng tái nhợt như tờ giấy, hữu khí vô lực nói.
Tĩnh dường mấy chục năm? Vậy mà gọi là thương nhẹ?
Tú Ninh cùng Vân Dịch kinh hãi, vội vàng đỡ Trương Hằng dậy, dường như Chỉ sợ hắn đứng không vừng.
- Ta đã tiếp được một tiễn của ngươi...
Trương Hằng ngưng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Phách trên bầu trời, lộ vẻ chua xót nói.
Sắc mặt Hoàng Phủ Phách cũng hơi trắng, khóe miệng trào ra một tia máu, hiển nhiên bởi vì Pháp bảo bị hủy tâm thần bị thương nhưng cũng không đáng lo.
Thanh Linh Tiễn chẳng qua là một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm, trong tay hắn còn có hai mũi.
- Ngươi thắng. Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của mình. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là khách quý của Lam Tinh Đảo ta.
Thân hình Hoàng Phủ Phách nhoáng một cái, từ trên bầu trời hạ xuống đi tới trước người Trương Hằng, cầm tay hắn nói với vẻ nghiêm túc dị thường:
- Ngươi là một đối thủ đáng giá tôn kính. Nếu như nhìn được Hoàng Phủ Phách ta, chúng ta làm bằng hữu!
Sau khi nói xong câu này, trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ ra vẻ chờ mong hiếm thấy.
Từ khi sinh ra đến nay, Hoàng Phủ Phách lần đầu tiên kích động như vậy.
Đây có lẽ là bi ai của thiên dài. Hoàng Phủ Phách từ Dẫn Khí Kỳ tu luyện đến Hợp Thể Kỳ Chỉ tốn một ngàn năm. Từ nhỏ hắn đã có được thiên phú chiến đấu, tu luyện cũng là Pháp môn cao thâm nhất.
Lâu dần trong thế hệ cùng cấp không ai có thể chống được một hai hiệp trong tay hắn. Lại thêm địa vị hắn đặc thù, quan hệ trong cùng thế hệ càng ngày càng xa cách.
Mà Trương Hằng Chỉ vẻn vẹn là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ lại có thể tiếp được một tiễn toàn lực của hắn thậm chí đánh gãy Pháp bảo của hắn. Thực lực bậc này khiến trong lòng hắn sinh ra kính kể.
Ở trong lòng hắn, Chỉ có tinh anh chân chính mới xứng làm bằng hữu của mình.
Mà Trương Hằng hiển nhiên chính là tinh anh như vậy.
- Bằng hữu?
Trương Hằng vẻ mặt quái dị. Hai người vừa rồi còn đánh nhau thừa sống thiếu chết, hiện tại muốn trở thành bằng hữu?
Ánh mắt của chúng tu sĩ chung quanh nhìn phía Trương Hằng đều lộ vẻ hâm mộ. Nếu có thể trở thành bằng hữu của Thiếu đảo chủ Lam Tinh Đảo, đây là vinh quang bậc nào? Huống Chi Thiếu đảo chủ này cũng không phải là loại công tử Chỉ biết ăn chơi không có năng lực mà là một nhân vật thực quyền, đủ nghĩa khí, thực lực mạnh mẽ,
- Hu hu hu... Mau để chủ nhân trở về tĩnh dường đi...
Đúng lúc này Nhan Hồng Ngọc kéo tay áo Trương Hằng khóc rưng rức.
- Ôi, ta quên mất thương thế của đạo hữu.
Hoàng Phủ Phách hơi ngượng ngùng nói:
- Đi, các ngươi theo ta tới Lam Tinh Đảo.
Trương Hằng liếc Nhan Hồng Ngọc bên cạnh một cái, trong lòng hết sức vừa ý: “Thật là một nữ phó thông minh hiểu ý a!”
-o0o-
Tiên Luyện Chi Lộ
Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 5: Chu Vương Triều
------oo0oo-----
Tiên Luyện Chi Lộ Tiên Luyện Chi Lộ - Khoái Xan Điếm