Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 505: Liễu Ám Hoa Minh
H
àn Lập nhận lấy chiếc nhẫn, không chần chờ liền đeo lên ngón tay.
Lão già thấy vậy cũng mỉm cười.
"Được rồi, ngươi có thể vào thành. Hàng ngày, có nửa ngày tự do hoạt động, thời gian còn lại là toàn thành đều là giới nghiêm, đại chiến bắt đầu thì chiếc nhẫn sẽ truyền tin tức cho ngươi! Ngươi cứ ở tại động phủ chờ tin tức" Nói xong, lão già liền chậm rãi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Hàn Lập nhìn sâu vào hai mắt lão già, rồi đi thẳng vào trong thành.
Vào cửa thành, lúc này trên đường trong Thiên Tinh thành ít có bóng người, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai gã tu sĩ ở trên không bay qua, những người khác đều trốn ở trong nhà, một quang cảnh thật tiêu điều.
Hàn Lập sắc mặt như thường nhưng trong lòng thầm kêu may mắn.
Nhìn thấy tình hình bện trong thành thì tám chín phần khẳng định đang trong trạng thái giới nghiêm. Nếu hắn không chuẩn bị tốt từ trước các nhu yếu phẩm tại Nam Minh Đảo, sợ rằng lúc này thật sự đau đầu vô cùng.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, người tựu hóa thành một đạo hồng quang bay lên không trung, sau đó hướng Thánh sơn động phủ mà tới.
Khi bay qua phường thị gần Thánh sơn thì Hàn Lập cũng nhìn sơ qua.
Quả nhiên các cửa hàng cũng bị đóng cửa, một bóng người cũng không có. Hàn Lập lắc đầu, không dừng lại bay về phía tầng ba mươi chín của Thánh sơn.
Vừa tiến vào khu vực Thánh sơn, Hàn Lập liền cảm thấy sự đề phòng so với ngoại thành càng thêm nghiêm ngặt, âm thầm đánh giá chú ý thì thần thức của hắn nhận thấy có rất nhiều thần thức đảo qua gặp chiếc nhẫn màu vàng trên tay hắn thì mới tự động rời đi, không có người nào hiện thân ra hỏi Hàn Lập.
Làm cho Hàn Lập nhướng mày chính là trong đó cũng có thần thức của tu sĩ Kết đan hậu kỳ.
Hàn Lập làm bộ như không biết một hơi bay tới trước động phủ của mình.
Bên ngoài động phủ có cấm chế so với lúc hắn rời đi giống nhau, không chút thay đổi.
Nhưng Hàn Lập vẫn đứng ở ngoài cấm chế, ngơ ngác nhìn một hồi, chốc lát sau lại thở dài.
Lần này ra ngoài thời gian so với tính toán dài hơn, còn lâm vào thế sinh tử, thậm chí có thể đã rời động phủ đã gần trăm năm.
Chuyện này làm cho Hàn Lập có một chút thương cảm.
Hắn dùng cấm chế lệnh bài, im lặng mở ra cấm chế, rồi từ từ đi vào.
Bên trong phủ tất cả tự nhiên vẫn duy trì nguyên dạng.
Hàn Lập đi tới nơi quan tâm nhất là trùng thất nhìn thoáng qua, nhìn thấy Phệ Kim Trùng tất cả đều bình yên vô sự, mới chính thức yên lòng.
Bất quá, hắn lập tức dùng túi linh thú đem tất cả Phệ Kim Trùng đưa vào trong, sau đó đi tới dược viên đem tất cả linh dược hái xuống thu vào túi trữ vật.
Làm xong tất cả, Hàn Lập tạm thở ra một hơi, chậm rãi đi tới phòng ngủ, nằm ở trên giường bắt đầu tự tính toán kế hoạch sau này.
Phải giết chết một gã tu sĩ Nghịch Tinh Minh đồng cấp, mới có thể sử dụng Truyền tống trận đến Ngoại Tinh Hải, điều kiện này đối với hắn mà nói cũng không khó.
Nhưng Hàn Lập sợ rằng đại chiến còn chưa bắt đầu người của Tinh Cung có thể sẽ biết tin tức Hư Thiên Đỉnh ở trên người hắn, dù sao hắn cũng không cách nào biết được mấy lão quái khi nào thì rời khỏi Hư Thiên Điện.
Vạn nhất đến lúc đó các lão quái tiết lộ ra tin tức này, hắn đúng là rơi vào tử lộ.
Trừ việc đó ra, hắn vẫn còn một chút băn khoăn khác.
Mặc dù khả năng không lớn nhưng hắn cũng sợ cho dù đạt thành điều kiện này, thì lúc đó cao tầng của Tinh Cung sẽ thêm điều kiện gì khác nữa, lúc đó thì hắn chỉ có nước trợn mắt mà nhìn chứ không cách nào sử dụng Truyền tống trận được.
Dù sao cao tầng cho dù đổi ý, đám tu sĩ như bạn họ sao có thể bắt đối phương tuân thủ điều kiện được chứ?
Bởi vậy, mặc dù ở cửa thành hắn không đổi sắc mặt liền đáp ứng điều kiện của Tinh Cung, nhưng ngay từ đầu hắn không định sẽ thành thật chờ tới khi Tinh Cung gọi đến.
Hắn chuẩn bị dò xét tình huống đề phòng ở phụ cận Truyền tống trận, có thể hay không lén trộm truyền tống ra ngoài, nếu có thì hắn tự nhiên sẽ nhân cơ hội mà rời đi.
Như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội với Tinh Cung, nhưng dù sao sớm muộn sẽ bị đám lão quái vật Nguyên anh kỳ truy tung, hắn tựa hồ cũng không quan tâm đến việc này.
Hàn Lập trong lúc trên giường mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Qua vài lần kinh biến, thân cùng tâm của hắn có chút mỏi mệt, uể oải không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Hàn Lập tinh thần tỉnh táo trở lại.
Sắc trời sáng rõ, hắn chậm rãi đi ra động phủ, bay lên không trung nhìn về mọi nơi.
Mặc dù tu sĩ so với lúc bình thường kém xa, nhưng số lượng so với ngày hôm qua lúc hắn vào thành thì cũng khác biệt.
Xem ra đây là thời gian có thể tự do hoạt động.
Hàn Lập không chần chờ, trước tiên độn quang bay một vòng quang phụ cận, thấy không có người nào giám thị và chú ý mình liền hướng tầng năm mươi bay tới.
Trên đường ngoài việc đề phòng ra cũng không có gì khẩn cấp, không bao lâu Hàn Lập bay tới nơi có thiết lập Truyền tống trận ở Tinh Không Điện.
Hắn không dừng lại, làm như đi ngang qua mà thôi, chỉ nhìn qua Tinh Không đại điện.
Nhưng trong nháy mắt, thần thức của Hàn Lập lặng lẽ tiến vào trong điện.
Lúc bắt đầu rất thuận lợi, cơ hồ không có bất cứ trở ngại cho việc xâm nhập vào đại bộ phận khu vực bên ngoài điện nhưng khi thần thức đến gần bên trong điện, bỗng nhiên xuất hiện một tầng cấm chế màu vàng xanh.
May mắn Hàn Lập thấy vậy cũng không lỗ mãng động tới cấm chế, thần thức liền vội vàng rút lui trở về.
Cùng lúc đó thần sắc cũng trầm xuống.
Mặc dù phỏng chừng cấm chế tất nhiên không ngăn được thần thức của hắn mạnh mẽ tiến vào, nhưng cũng sẽ kinh động đến sự chú ý của tu sĩ trong điện. Hàn Lập sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tại không trung, hai hàng lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.
Bởi vì có cấm chế nên hắn cũng không phát hiện trong điện có bao nhiêu tu sĩ canh giữ cùng tu vi, nhưng tu sĩ Nguyên anh kỳ lẽ tất nhiên sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Trong điện nhiều lắm chỉ có tu sĩ Kết Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ!
Dù sao so sánh với độ trọng yếu thì Tinh Không Điện này sẽ không quá quan trọng để cho cao tầng của Tinh Cung chú ý đến.
Hàn Lập bay đi ra ngoài một khoảng cách đủ xa rồi theo lộ tuyến hơi lệch so với lộ tuyến lúc đầu mà bay về.
Sau khi dọ thám qua Tinh Không Điện một lần, Hàn Lập có chút không cam lòng lại lần nữa đem thần thức thả ra. Xem cấm chế có gì sơ hở.
Nhưng là chưa kịp phát hiện cấm chế có gì sai lệch, thì có một thanh âm thô lỗ đột nhiên truyền vào trong tai.
"Trương đạo hữu, tình hình thế nào? Tên canh giữ Truyền Tống trận nói thế nào, ba ngàn linh thạch một người mà cũng không được sao? Cái này là số lượng lớn nhất mà chúng ta có thể xuất ra".
Hàn Lập nghe nói thế, đầu tiên là cả kinh, sau đó trong lòng chợt động.
Ánh mắt hướng về phía xa xa nhìn thấy hai gã tu sĩ, tốc độ độn quang nhất thời chậm lại.
Hai gã tu sĩ này, một vị trung niên mặt đen, một vị hán tử khác cao gầy, tu vi hai người đều là Trúc Cơ Kỳ trung kỳ.
Câu vừa rồi chính là trung niên mặt đen hướng tới hán tử cao gầy mà lo lắng hỏi.
Hai người có vẻ có chút cẩn thận, cũng có dùng chút ám ngữ, nhưng với thần thức cường đại của Hàn Lập bao phủ cũng nghe rõ ràng từng chữ một.
"Hừ ! Cẩn thận một chút, hãy truyền âm mà nói chuyện" Hán tử cao gầy có chút khẩn trương liếc mắt nhìn mọi nơi, nhưng Hàn Lập cũng cực kỳ tinh nhạy, trong nháy mắt liền ẩn giấu thân hình, lập tức tiến vào trạng thái thu liễm khí tức, nên cũng không bị phát hiện.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đem thần thức đang phóng ra các phương lập tức thu hồi, tất cả đều tập trung tới hai người, chuẩn bị nghe lén hai người truyền âm.
Cũng do Hàn Lập có thần thức cao hơn hai người rất nhiều mới có thể thần không biết quỷ không hay mà không bị phát giác, nếu không dựa vào tu vi Kết đan kỳ của hắn cũng phải phối hợp với vài loại bí thuật đỉnh cấp hiếm thấy mới có thể nghe lén hai người truyền âm.
"Mặc dù đối phương cùng tại hạ có một chút quen biết, nhưng tự ý cho người đi Ngoại Tinh hải vẫn có chút nguy hiểm không nhỏ. Hắn nói, trừ phi là năm ngàn linh thạch một người, nếu không cũng đừng nghĩ tới, cái này cũng còn do chúng ta đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối với Tinh Cung mà nói cũng không có phân lượng nhiều lắm, nếu là tu sĩ Kết đan kỳ, cho dù có thêm nhiều linh thạch hơn nữa, hắn tuyệt sẽ không dám làm đâu." Hán tử cao gầy cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ truyền âm.
"Năm ngàn, hắn thật muốn đem mấy người chúng ta làm dê béo sao, chúng ta chỉ là tán tu Trúc Cơ kỳ, làm sao có nhiều linh thạch như vậy" Trung niên mặt đen, sắc mặt khó coi gầm nhẹ nói, nhưng cuối cùng vẫn dùng truyền âm.
"Nhưng tiếp tục lưu lại ở bên trong này thì quá nguy hiểm, tán tu chúng ta tùy thời có thể bị cuốn vào đại kiếp này, đến lúc đó mạng nhỏ cũng không còn, linh thạch có tác dụng gì, dù sao chúng ta cũng đã biết qua, Tinh Cung và Nghịch Tinh Minh thực lực không sai biệt lắm, có thể đại chiến sẽ phải kéo dài mấy năm, thậm chí hơn mười năm, ta cũng không muốn cả ngày phải lo lắng đề phòng trốn đông ẩn tây, về phần linh thạch, trên người chúng ta hẳn là còn có chút ít tài liệu trân quý nữa, miễn cưỡng cũng có thể đem làm linh thạch để cấp cho đối phương, lúc đó người nọ còn có thể cấp cho ta chút thể diện." Hán tử cao gầy thở dài một tiếng, khuyên giải.
"Cái này không được! Chẳng lẽ vì truyền tống ra đến Ngoại Tinh Hải mà làm cho chúng ta đều tán gia bại sản hay sao? Ta nói gì cũng không muốn." Trung niên mặt đen lắc đầu không thôi, phảng phất như không muốn làm vụ này nữa.
"Tính làm gì, chuyện này hai người chúng ta hãy xem quyết định của những người khác cái đã" Hán tử cao gầy tựa hồ cũng khổ não, có chút không cam lòng nói.