Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 507: Đồ Ngốc
Khả Khả nghe thấy giáo viên chủ nhiệm hỏi vậy liền nghẹn cổ họng lại, sau đó lập tức quay đầu ra nhìn Bắc Minh Huân, nét mặt anh vẫn rất bình tĩnh không có gì thay đổi, cô nghiến răng lại, hít một hơi thật sâu: “Không sai, em đã yêu sớm, nhưng không hề có một chút liên hệ gì với cái con lợn ngu ngốc Tống Tử Văn! Mà, bạn trai em là người này!”
Một biểu hiện bất chấp trên khuôn mặt cô, cô chỉ tay về phía Bắc Minh Huân.
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía Bắc Minh Huân.
Trong tay anh vẫn còn cầm những tờ giấy nhỏ viết những thứ linh tinh với thái độ thờ ơ, nhưng các ngón tay thì đang siết chặt lại bóp nát những tờ giấy trong tay, sao đó ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Những “cáo buộc” mà Tống Tử Văn viết trong đó đúng là cũng giống với những điều mà Khả Khả có thể làm ra.
Giáo viên chủ nhiệm tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt vừa phức tạp vừa lúng túng hắng giọng sau đó hỏi: “Cậu chẳng phải là...là anh của Khả Khả à?”
Thời đại này lại còn có cái kiểu anh em yêu nhau?
Khả Khả quả quyết tiến lại gần Bắc Minh Huân, khoác tay mình vào tay anh tuyên bố: “Anh nuôi! Pháp luật cũng không quy định anh trai nuôi và em gái nuôi không được bên nhau đúng không? Lại....lại nói bọn em được cả hai bên gia đình cho phép. Thế này gọi là đã thân lại càng thân hơn....”
Tống Tử Văn không tin: “Từ trước tới nay tớ chưa bao giờ thấy anh ta đón đưa cậu đi học, sao có thể là bạn trai được? Nhất định là cậu đang nói dối mọi người, mượn cớ để giấu đu sự ảo tưởng của tớ trong lòng cậu.”
“Ảo tưởng cái s*t!” Khả Khả không nhịn được mà nói có vẻ lỗ mãng: “Tôi sớm đã là người của anh ấy rồi, chỉ là chúng tôi kín đáo không muốn nhiều người biết!”
“............”
Tống Tử Văn trợn trừng mắt, dường như đã bị tổn thương.
Cha của Tống Tử Văn thì đang thầm nghĩ có phải tư tưởng của ông ta đã quá lạc hậu không, không theo kịp được với trào lưu thời đại ngày nay của những người trẻ?
Bắc Minh Huân với tư cách là một trong số những người đương sự, anh giữ thái độ im lặng, nhưng trước sự phản ứng quả quyết của Khả Khả, cuối cùng sắc mặt anh cũng đã có sự thay đổi, bình tĩnh vài giây sao đó đột nhiên nở nụ cười mủm mỉm trên môi.
Ánh mắt sắc như dao, chiếu rọi vào con tim Khả Khả.
Khả Khả nuốt nước bọt, cô sợ ngộ nhớ bị anh trước mặt mọi người bóc mẽ cô ra thì cô chắc sẽ xấu hổ chết mất.
Một giây sau, Bắc Minh Huân mím mím môi như muốn nói gì đó, sắc mặt Khả Khả tỏ ra lo lắng, vội vàng cướp lời: “Một thời gian không lâu lúc trước vào một đêm gió thổi lồng lộng, anh còn nắm lấy hai tay em, ôm lấy em rõ chặt, sau đó....”
Cô nói được một nửa thì dừng lại, khẽ ngước mắt quan sát nét biểu cảm trên mặt anh.
Tối hôm đó khi anh đặt cô xuống ghế sô pha, các hành động đều có, cô vẫn còn nhớ như in.
Không có sự tức giận hay phản bác giống như dự đoán của Khả Khả, Bắc Minh Huân cúi đầu rồi liếc nhìn cô, nét mặt có chút gì đó lạnh lùng không đoán được: “Tiếp tục!”
“Tiếp tục cái gì?”
“Tiếp tục nói với mọi người anh đã làm gì em?”
“Em...em...lẽ nào anh còn muốn ăn vụng mà không chùi mép?”
Khả Khả giậm chân nói, nhớ lại lúc trước khi cô nhận anh là bạn trai, anh rõ ràng cũng không phủ nhận, trong đầu cô lúc này là những suy nghĩ hết sức lung tung và rối bời, mọi người thì đều há hốc mồm ra.
Đợi tới khi cô ngẩng đầu lên thì đã thấy Bắc Minh Huân đứng ngoài cửa văn phòng rồi.
Anh làm vậy là ý gì?
Bị cô làm cho tức muốn bỏ đi?
Khả Khả không quan tâm tới giáo viên chủ nhiệm và những người khác, cô quay người chạy theo: “Em cảnh cáo anh, anh đừng có mà đá em như thế này, đó là lần đầu tiên em....”
Bước chân của Bắc Minh Huân rất nhanh và không hề dừng lại.
Cô dường như miễn cưỡng chạy theo mới đuổi theo và cách anh gần hơn chút.
Nỗ lực đuổi theo, khuôn mặt đỏ hồng của cô lấm tấm mồ hôi.
Cô tức giận rồi: “Nếu như anh không chịu thừa nhận là bạn trai em, em lập tức sẽ vầm một sợi dây thừng đến trước mặt mẹ nuôi mà treo mình lên, anh lật mặt không nhận người, em còn mặt mũi nào mà sống nữa, em không muốn sống nữa, sao số em lại khổ thế này chứ.....”
Mãi cho tới khi bóng dáng Bắc Minh Huân khuất khỏi tầm mắt cô, Khả Khả vẫn không đuổi theo được Bắc Minh Huân, ngược lại mệt mà thở hồng hộc ra....
Trong xe, Bắc Minh Huân ngồi ở ghế sau của xe.
Đôi đồng tử mắt sâu đen nhánh của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phía ngoài cửa xe và hướng về phía một bóng người, xung quanh dường như có bạn học đang quan tâm, hỏi cô sao vậy, tiếp sau đó liền nhìn htaays cô nổi cơn thịnh nộ, cô ngẩng mặt lên trời, giậm chân đập tay gầm lên: “Bắc Minh Huân, kể cả anh có là một núi băng bà trẻ đây cũng sẽ làm cho anh tan chảy!!!!”
Những bạn học đứng xung quanh thấy sợ hãi, lập tức rời xa cô.
Tài xế cũng nhìn Khả Khả qua cửa xe, không nhịn được mà bình luận: “Khả Khả tiểu thư đúng là thành thật thật đấy, cũng hiếm có người si tình như thế, bao nhiêu năm như thế rồi mà vẫn một lòng một dạ với đại thiếu gia không hề thay đổi.....”
Bắc Minh Huân dường như không nghe thấy lời của tài xế, mà chỉ tập trung nhìn Khả Khả.
Đột nhiên, miệng anh khẽ mỉm cười.
Hai hàng lông mi dài cong vút chớp chớp.
Đồ ngốc.
Tài xế tưởng rằng anh đang tức cô mà?
Tài xế vô tình nhìn thấy nụ cười của Bắc Minh Huân qua gương xe, đột nhiên mặt anh ta đơ ra, trời ạ, đây là đại thiếu gia nhà anh ta sao? Không ngờ lại cười ngọt ngào như vậy, mặt trời có phải mọc từ đằng tây rồi không?
........
Khả Khả chán nản trở về văn phòng, bị giáo viên chủ nghiệm phê bình nghiêm khắc một trận, đợi tới phòng học, không biết miệng Tống Tử Văn đã truyền đi những thông tin gì mà mọi người đều biết cô yêu sớm.
Hơn nữa lại còn đổ thêm dầu vào lửa, thổi phồng mọi chuyện lên rằng cô là cái đồ hư hỏng còn ngủ cũng người khác rồi.
Thậm chí còn có người đoán tằng có phải cô mang thai rồi không, lần này có phải muốn Tống Tử Văn đổ vỏ thay cho ai đó?
Trong một thời gian ngắn, tin đồn truyền đi khắp nơi, những điều này đã cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ rối bời trong lòng Khả Khả, ngược lại cô chỉ ở trong lớp học học bài, khi mà phải đối mặt với những lời đồn đại hay những lời khiêu khích cô chỉ lù lù như một cái bóng, không phản ứng lại, Mộc Mộc đều cảm thấy kì lạ.
“Chắc không phải là bị đá thật chứ? bây giờ phải trị vết thương tình sao đây?”
“Không phải!” Khả Khả kiên định lắc đầu, nói nghiêm túc: “Tớ phải thi vào trường đại học A!”
“Hả.....?”Mộc Mộc nhìn cô với ánh mắt mỉa mai: “Cậu á? Khả Khả, thôi bỏ đi, cái hạng học trò cá biệt như chúng ta thì thôi cứ chơi cho hết một năm, năm sau bảo lão ba nộp ít tiền cho chúng ta vào một cái trường đại học tốp cuối là đưuọc rồi!”
“Không được!”
Cô quyết định rồi, không thể để cho Tiểu Bắc coi thường cô được.
Hơn nữa, anh đã tưng nói với cô chỉ cần cô vào được đại học A anh sẽ nói cho cô câu trả lời năm xưa.
Mộc Mộc lúc này mới nghiêm túc nhìn Khả Khả từ đầu tới chân một lượt, nói với ngữ khí khuyên bảo: “Có ra sức đập tiền vào cũng chưa chắc đập được cánh cửa của đại học A, bây giờ cậu cứ làm liều thế này cũng chưa chắc thi vào được, ngộ nhỡ thất bại vậy có phải lại mất.....”
“Nếu thất bại, tớ sẽ thi lại năm nữa!”
“Nếu lại thất bại thì sao?”
“Lại thi lại!”
Mộc Mộc cuối cùng cũng chịu: “Cậu lợi hại.”
Khả Khả theo kế hoạch đúng ba giờ rưỡi chiều đi về nhà ôn tập, nhưng đột nhiên tài xế nói xe giữa đường bị chết máy, Khả Khả chỉ có thể đi qua cửa trước, đi ra cửa sau bắt xe, vừa đi ra khỏi cửa sau, liền bị mấy người ngăn lại.
Hán Tình Tình đã trốn học, đi bên cạnh cô ta có mấy cô gái tóc nhuộm xanh đỏ mấy thứ màu.
Gia đình có ta thuộc dạng rất có điều kiện, lại là hàng xóm với Tống Tử Văn, những người bạn kiểu chó chạy bên cạnh cô ta vẫn thường có cả tá.
Mấy người này giống như tay chân của cô ta, đã giúp cô ta giải quyết không ít việc riêng.
“Tránh ra!” Khả Khả nói lạnh lùng.
“Nghe thấy gì chưa hả? chiếc xe bus của chúng ta còn biết nổi cáu kìa....” một đứa con gái môi mỏng quẹt trong số đó bật cười rồi nói, rồi cô ta đưa tay ra phía trước định chạm vào ngực Khả Khả: “Đóng kịch cái gì nữa? Toàn trường đều biết mày là chiếc giày rách rồi còn gì nữa đâu!”